Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 12

89@-

Bốn giờ chiều, tiểu thư Tống Thời Tích tận mắt chứng kiến luật sư gửi giấy tờ sang nhượng dãy nhà phố ở phía Đông đường Trường An, cô ấy lớn giọng kêu to.


“Phát tài rồi, cưng ơi! Cậu phát tài rồi! Phú bà, xin hãy bao nuôi tôi!”


Thi Họa dở khóc dở cười.


Lúc ngồi trên xe, sau khi cô và Hạ Nghiên Đình thống nhất các nội dung phỏng vấn xong, anh hỏi cô muốn đi đâu.


Lúc này, cô không muốn về nhà cũ, cũng không muốn đến văn phòng, nghĩ tới nghĩ lui một hồi, chỉ biết đến ký túc xá tìm Tống Thời Tích.


Gần đến ngày tốt nghiệp, trong số bốn cô bạn cùng phòng ký túc xá, chỉ còn Tống Thời Tích là chưa chuyển ra ngoài.


Tình bạn bốn năm cho phép hai cô gái tin tưởng nhau tuyệt đối.


Thi Họa kể lại toàn bộ sự tình đã xảy ra hôm nay.


Tống Thời Tích nghe từ đầu đến cuối, sắc mặt thay đổi không biết bao nhiêu lần.


Nghe đến chuyện Hạ Hành dẫn Từ Thành Uyển về nhà diễn trò trước mặt họ hàng, Tống Thời Tích tức đến trợn mắt.


Sau đó nghe đến Hạ Nghiên Đình, cảm xúc của cô ấy lại thay đổi.


Trong mắt tỏa ra ngàn vì sao, gương mặt lộ rõ vẻ ngưỡng mộ và sùng bái.


“Chú Hạ tốt quá đi! Không hổ danh là chủ nhà mới, đó là công lý! Đó là chính nghĩa! Đẹp trai muốn chết! Cưng ơi, hôm nay cậu cầm kịch bản của nữ chính sảng văn rồi, chủ nhà đích thân vả mặt họ, còn giúp cậu lấy được khoản bồi thường khổng lồ, quá đã, quá đã, tớ yêu cốt truyện này.”


Có lẽ là vẫn còn cảm giác không chân thật, Thi Họa không vui vẻ như Tống Thời Tích.


Bây giờ cô vẫn còn khó chịu.


Sao hôm nay lại khóc trước mặt anh chứ?



Thi Họa ngồi vào bàn, chống cằm bằng hai tay, càng nghĩ càng hối hận: “Sao lại mất mặt vậy chứ…”


Lần trước ăn khuya xong, anh chê cô là bạn nhỏ, cho nên không để cô trả tiền.


Không phải bây giờ cô đúng là bạn nhỏ chưa lớn sao?


Từ hồi còn rất nhỏ, Thi Họa đã học được cách khép kín, kiệm lời, người ngoài đều nghĩ cô là một đứa trẻ đẹp nết, thông minh.


Cô chưa từng lau nước mắt trước mặt người lớn khác giới mà cô không thân thiết.


Trẻ con quá.


Tống Thời Tích đang dọn tủ quần áo, thuận miệng nói: “Không đâu, tớ cảm thấy rất bình thường, ai mà chẳng có lúc suy sụp.”


Thi Họa vẫn rất để ý đến thái độ vô lễ của chính mình.


“Tớ không thích khóc, ngay cả khi phát hiện ra Hạ Hành ngoại tình, tớ cũng không khóc.”


“Đó là vì cậu không có chỗ dựa, cậu chỉ có thể buộc bản thân trở nên mạnh mẽ. Một khi có người bảo vệ cậu, sự tủi thân của cậu sẽ bộc phát ngay.” Tống Thời Tích gãi đúng chỗ ngứa, phân tích rõ ràng, “Cậu thấy đấy, giống như tớ vậy, gặp chút việc nhỏ thường không khóc, nhưng chỉ cần Chung Trạch dỗ dành tớ, tớ sẽ cảm thấy tủi thân, sẽ ôm anh ấy mà khóc.”


Nghe vậy, Thi Họa hơi bất an.


Chỗ dựa sao?


Hạ Nghiên Đình chỉ thực hiện bổn phận của chủ nhà mới, vạch trần lời nói dối ti tiện của Hạ Hành, giành lại công lý cho cô.


Nếu không, tại sao một người đàn ông cao quý, quyền lực như anh lại làm chỗ dựa cho cô?


Chung Trạch là bạn trai của Thời Tích, nhưng Hạ Nghiên Đình lại không liên quan gì đến cô.


Làm sao có thể so sánh hai đối tượng này được?


Không hiểu sao Thi Họa lại cảm thấy hoang mang, cô vô thức thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, nói đến Chung Trạch, anh ấy đã tìm nhà giúp cậu chưa?”



Tống Thời Tích vừa xếp quần áo vừa thở dài: “Tìm cái gì, bọn tớ đều bận rộn công việc, không thể tìm ra một nơi phù hợp trong thời gian ngắn được.”


“Vậy cậu phải làm sao bây giờ?”


Tống Thời Tích mỉm cười ngọt ngào, sắc mặt lại e thẹn: “Đành phải tạm thời chuyển đến nhà anh ấy, vậy cũng tốt, có thể tiết kiệm được chi phí.”


“Thì ra là vậy.” Thi Họa cười.


Mặc dù vừa thất tình, nhưng thấy Tống Thời Tích chuẩn bị chuyển vào sống cùng bạn trai, cô cũng cảm thấy vui.


Thi Họa giúp thu dọn tủ quần áo xong, lại xếp mấy bộ quần áo mùa đông.


Tống Thời Tích: “Được rồi, được rồi, để từ từ tớ thu dọn phần còn lại, cậu nghỉ ngơi đi.”


Hai người họ rảnh rỗi, không hiểu sao lại bắt đầu nói về Hạ Nghiên Đình.


Tống Thời Tích như hóa thành người hâm mộ, điên cuồng lên mạng tìm manh mối về anh.


Tiếc là, mặc dù rất nhiều tin tức và tài khoản lớn đề cập đến anh, nhưng lại không có bất kỳ bức ảnh nào của anh có độ phân giải cao.


Khó khăn lắm mới tìm được một bức ảnh mờ mờ chụp từ xa.


Dù cho như vậy, cô ấy vẫn gào thét điên cuồng.


“Hu hu hu, đẹp trai quá! Đúng là nhan sắc tuyệt trần! Chân dài quá, chắc phải một mét chín!”


Thi Họa cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, không thể không ghé đến nhìn.


Là một bức ảnh đăng trên tạp chí nước ngoài.


Chụp ở London.


Mùa đông London trông vô cùng lạnh giá, sương mù trắng mênh mông bao bọc người đi đường, tuyết trắng phủ đầy con phố.



Anh mặc áo khoác dạ màu đen cổ điển, bên trong là chiếc áo cổ cao màu đen, giày đen bước đi trên làn tuyết, lịch thiệp lại nhã nhặn.


Trong gió, tuyết và sương, ánh đèn leo lắt trông vô cùng u ám, chỉ có anh là sáng bừng rực rỡ.


Bức ảnh như một thước phim điện ảnh, khung cảnh nghệ thuật, nói là tuyệt sắc nhân gian cũng không hề phô trương.


Tống Thời Tích thật sự điên cuồng, cô ấy mất hết lý trí: “Ở đây nói chú ấy vẫn chưa kết hôn, cục cưng ơi, cậu ở gần sẽ được thơm lây, hay là bắt chú ấy lại đi!”


Tự dưng vành tai của Thi Họa nóng lên, cô đỏ mặt: “Đừng nói bậy, chú ấy là người lớn.”


Tống Thời Tích chú trọng nhan sắc, bây giờ cũng động lòng: “Người lớn thì sao chứ, chú ấy còn trẻ như vậy, chẳng qua vai vế cao hơn một chút thôi.”


Da mặt của Thi Họa càng lúc càng nóng, cô lúng túng nói: “Không thể nào, nghe nói chú ấy chưa từng có bạn gái, không chừng chú ấy không thích phụ nữ, mà cậu còn không biết biệt danh của chú ấy sao, Diêm Vương sống! Tớ chưa có chán sống.”


Tống Thời Tích bĩu môi: “Được rồi, tiếc cho hai người, cậu biết không, hôm nay cậu mặc bộ sườn xám màu mơ chín này, vừa rồi tớ không khỏi tưởng tượng khung cảnh cậu và chú ấy ở bên nhau, tớ dập đầu tạ tội!”


“Cái gì cũng dập đầu thì hại thân thôi!” Thi Họa bất lực lắc đầu.


Tống Thời Tích buông bỏ, giọng nói tràn đầy tiếc nuối: “Chậc, một người đàn ông ưu tú như vậy nhất định là sẽ có cảm tình với người thông minh (*), thật khó tưởng tượng người phụ nữ thế nào mới có thể kết hôn cùng chú ấy…”


(*) Nguyên văn phần này là “sapiosexual” là xu hướng hấp dẫn t*nh d*c với những người có trí thông minh cao.



Sau màn kịch hôm thứ bảy, dường như Hạ Hành hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Thi Họa, không kể đến mấy tin đồn khó nghe, cô đã có những ngày rất thoải mái.


Công việc vẫn được thực hiện theo quy trình, phát sóng tới lui.


Sau khi kết thúc công việc ngày đó, Thi Họa vừa định bấm thang máy xuống lầu, lại tình cờ nghe thấy mấy đồng nghiệp trước mặt bàn tán.


“Các cô có thấy thiếu gia dưới lầu không, thế nào, lái xe gì?”


“Hình như là Maserati, con nhà giàu, nghe đâu là người theo đuổi Thi Họa.”



“Đương nhiên, có thể khiến Triệu Đài Hoa xem là cái gai trong mắt thì làm gì có chuyện là người hiền lành.”


Nghe thấy lời này, Thi Họa hoang mang, cô lo lắng xuống lầu, trong lòng bồn chồn.


Một giọng nói không mấy quen thuộc truyền qua cửa chính ——


“Cục cưng, cuối cùng em cũng xong việc, có biết anh chờ bao lâu rồi không?”


Hàng mi của Thi Họa run rẩy, người đang sải bước tiến về phía cô chính là người mà cô có duyên gặp qua một lần, Tưởng Bách Hanh.


Công tử trẻ của Tập đoàn Giải trí Emperor.


Tưởng Bách Hanh mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác chiếc áo vest đen có hoa văn sao vàng của Yves Saint Laurent, rất thu hút sự chú ý.


Thi Họa nhíu mày trong vô thức.


Trong tay anh ta còn có một bó hoa hồng Freud đỏ rực, Thi Họa chói mắt đến mức bị đau đầu.


Dù sao cũng đang đứng trong tòa nhà của đơn vị, cô mấp máy môi, miễn cưỡng tỏ ra lịch sự: “Anh Tưởng, anh có ý gì?”


Tưởng Bách Hanh đến gần, hơi cúi đầu, áy náy nói: “Đừng lạnh nhạt như vậy, tiểu tổ tông của anh, đêm đó là lỗi của anh, anh uống nhiều, xúc phạm em, xin lỗi, anh hối hận một tuần lễ rồi, rất hối hận! Nhưng anh không phải là loại người như vậy, em đừng sợ, anh rất tôn trọng con gái, nhất là người đẹp như em.”


Anh ta tỏ tình tại chỗ, Thi Họa rùng mình.


“Cục cưng, anh yêu em từ cái nhìn đầu tiên. Anh cũng có nghe qua chuyện của em và thằng nhóc nhà họ Hạ kia, cái tên cặn bã đó không biết điều, không sao, sau này sẽ có anh, đi cùng anh đi, anh hứa sẽ nghe lời em, cục cưng, cho anh một cơ hội đi?”


Thi Họa vô thức lùi lại hai bước, cô phiền muộn trong lòng, thái dương đập thình thịch.


Cũng may đã hơn một giờ sáng, đa số đồng nghiệp đã tan ca, không thì cô sẽ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.


“Anh Tưởng, anh…đừng như vậy.” Cô lạnh lùng nói, “Anh đã biết hết mọi chuyện, tôi cũng không ngại nói thẳng, bây giờ tôi không có hứng thú với chuyện yêu đương, vì Hạ Hành, bây giờ tôi nhìn thấy đàn ông là buồn nôn, xin lỗi.”


Tưởng Bách Hanh không những không nản lòng mà còn mỉm cười nịnh nọt: “Anh hiểu, anh hiểu, nhưng không nên vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn. Anh nghĩ em nói đúng, ai rảnh mà yêu đương, ngày mai anh sẽ đến nhà em hỏi cưới, anh làm đủ tam thư lục lễ (*), cưới hỏi đàng hoàng, sau khi cưới thì mọi tài sản đều là tài sản chung của vợ chồng, cục cưng, em thấy anh đủ chân thành chưa?”


(*) Tam thư là ba lá thư quan trọng được nhà trai gửi sang nhà gái trong quá trình chuẩn bị cho lễ cưới truyền thống của người Trung Quốc, bao gồm sính thư (thư đề nghị kết thông gia từ nhà trai sang nhà gái), lễ thư (liệt kê chi tiết các lễ vật mà nhà trai sẽ trao cho nhà gái trong lễ cưới), nghênh thân thư (thông báo thời gian rước dâu của nhà trai). Lục lễ là sáu nghi thức quan trọng trong lễ cưới truyền thống của người Trung Quốc, bao gồm nạp thái (nhà trai mang lễ vật đến nhà gái để chính thức đặt vấn đề hôn nhân), vấn danh (nhà trai đến nhà gái để hỏi về tuổi tác, gia thế của cô dâu), nạp cát (hai bên trao đổi thông tin về tuổi tác của cô dâu và chú rể để xem có hợp nhau hay không), nạp chinh (nhà trai mang lễ vật đến nhà gái để thể hiện sự trân trọng và mong muốn được kết duyên), thỉnh kỳ (hai bên cùng nhau chọn ngày đẹp để tổ chức hôn lễ), thân nghênh (nhà trai đến nhà gái để đón cô dâu về nhà chồng).


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 12
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...