Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp

Chương 11

148@-

Hạ Nghiên Đình bảo Thi Họa ngồi xuống.


Không biết bầu không khí trở nên ngột ngạt từ lúc nào, ngay cả con cháu trong nhà vừa tụ tập mời xì gà cũng tản ra, chỉ cung kính đứng bên cạnh.


Mà anh cũng không cầm điếu xì gà bên cạnh gạt tàn thuốc bằng sứ xanh lên nữa.


Chỉ thấy chân dài kiêu ngạo bắt chéo, tư thế ngồi cũng rất lười biếng, nhưng khí chất tỏa ra rất u ám, không giống như lúc trò chuyện bình thường, hình như chủ nhà mới thật sự muốn chủ trì chuyện lớn.


Mọi người đều kinh ngạc, sắc mặt của Hạ Hành cũng thay đổi nhanh chóng.


Trong lòng anh ta trùng xuống, không biết tại sao khi Thi Họa đỏ mắt ngồi bên cạnh Hạ Nghiên Đình, anh ta lại cảm thấy đáy lòng mình chua xót.


Thi Họa âm thầm siết chặt bàn tay, móng tay cũng đâm vào da thịt.


Cô không dám chắc Hạ Nghiên Đình sẽ đứng về phía mình.


Đành đánh cược vậy.


Một người là cháu trai ruột, một người là trẻ mồ côi không có mối liên hệ nào với anh.


Người bình thường đều có xu hướng thiên vị vế đầu tiên.


Mà Hạ Nghiên Đình trông đứng đắn, lạnh lùng, không nhiễm bụi trần, tuổi còn trẻ đã nắm quyền lực lớn, mọi người trong gia đình giàu có này đều dựa dẫm vào anh.


Một người còn trẻ đã nắm quyền lực như vậy, hẳn là cũng phải xuất sắc hơn người.


Nhà họ Hạ chia bè chia phái, anh nắm quyền rồi, điều quan trọng nhất là không được có tư lợi.


Có tư lợi thì không thể thắng lòng người.


Trong ấn tượng của Thi Họa, cô chưa từng nghe nói anh thiên vị ai.


Cho nên cô muốn đánh cược.


Cô chỉ đòi công lý.


Bầu không khí đang im ắng, một câu hỏi đột ngột vang lên ——


“Hạ Hành, theo lời con nói, giữa con và Thi Họa không có tình yêu nam nữ, chỉ có tình cảm anh em.”


Dưới ánh nhìn của mọi người, Hạ Nghiên Đình chậm rãi lên tiếng, giọng nói trầm thấp, nhã nhặn, làm người ta không cách nào nhìn thấu cảm xúc của anh.


Hạ Hành không hiểu tại sao chủ nhà mới lại nhúng tay vào chuyện này, nhưng giờ phút này, anh ta đành cung kính đứng lên, gương mặt căng thẳng, cố gắng đưa ra câu trả lời trôi chảy nhất: “Dạ, ông nội rất thương Họa Họa, con cũng đồng cảm với sự lẻ loi của cô ấy, cho nên con mới quan tâm nhiều hơn một chút, đều là vì lòng tốt.”


Người đàn ông ngồi trên ghế vẫn bình tĩnh: “Hai đứa có hôn ước từ bốn năm trước, thời gian dài như vậy, sao con không từ hôn?”


Một câu ngắn gọn như vậy, nhưng lại vào thẳng vấn đề chính.


Hạ Hành tái mặt.


Bạch Tư Nhàn và Từ Thanh Uyển còn bối rối hơn.


Xung quanh bàn tán xôn xao ——


“Đúng đấy, hai đứa nhỏ này đã đồng ý kết hôn từ lâu rồi, sao đột nhiên hôm nay lại nói chỉ là tình cảm anh em?”



“Không đúng, xem ra chúng ta không thể nghe từ một phía được.”


“Qua lại lâu như vậy, sao tự dưng hôm nay cô Từ lại có mặt?”


Sắc mặt của Hạ Hành càng lúc càng khó coi, Bạch Tư Nhàn còn sốt ruột hơn.


Hạ Nghiên Đình mỉm cười nhàn nhạt: “Mọi người ở đây, có ai từng nghe Hạ Hành từ chối hôn sự này hay chưa, xin ra đây làm chứng.”


Mọi người im lặng nhìn nhau.


Đâu có người nào dám làm chứng, mà chưa kể là họ còn chưa từng nghe chuyện như vậy.


Từ lâu, Kinh Khuyên đã truyền tai chuyện Hạ Hành và Thi Họa là thanh mai trúc mã, tình cảm ổn định, đợi Thi Họa tốt nghiệp đại học xong sẽ kết hôn.


Đôi mắt ươn ướt của Thi Họa khô lại, hình ảnh trước mắt cô trở nên rõ ràng hơn, cô vô thức nhìn người đàn ông bên cạnh.


Cô biết, ván này cô thắng.


Hạ Hành tái mặt, lâu thật lâu sau mới miễn cưỡng giải thích: “Con…con không muốn làm trái ý nguyện của ông nội, mong chú Chín hiểu cho.”


“Ồ, không muốn cãi lời người lớn, cho nên làm chậm trễ bốn năm cuộc đời của một cô gái, Hạ Hành, con thật hiếu thảo.”


Giọng nói của Hạ Nghiên Đình lạnh nhạt, nhưng vẫn lộ ra một chút xíu giễu cợt.


Người xung quanh xôn xao.


Hạ Hành biết mình đuối lý, chỉ cố gắng cứu vãn danh dự: “Chú Chín, chú dạy đúng, là con trẻ tuổi, thiếu hiểu biết, cư xử không tốt. Con có lỗi với Họa Họa, sau này con sẽ cố gắng bù đắp cho cô ấy.”


“Tốt lắm.” Anh mỉm cười vỗ tay, “Con tự nhận con có lỗi, vậy phải bù đắp thỏa đáng. Bốn năm của con gái rất quý giá, nhà họ Hạ chúng ta là danh gia vọng tộc, không thể để một cô bé chịu khổ vô cớ được.”


Chủ nhà mới nói ra lời này, mọi người đều gật đầu tán thành.


“Chủ nhà nói đúng, nên bù đắp cho người ta.”


“Phải đấy, mặc dù Thi Họa được nhận nuôi, nhưng cũng phải được đối xử bình đẳng.”


“Phải giải thích với con gái người ta, không thì tin này truyền ra ngoài, nhà họ Hạ chúng ta biết giấu mặt mũi đi đâu bây giờ.”


Thi Họa ngồi thẳng dậy, nhưng trong lòng hoảng hốt.


Cô chỉ muốn đòi lại công lý, nhưng không ngờ, Hạ Nghiên Đình không chỉ lên tiếng mà còn thay cô đòi bồi thường.


Hàng mi dày của cô liên tục run rẩy, không biết tại sao trong lòng lại ngứa ngáy và tê dại.


Vào thời khắc này, người đàn ông trẻ tuổi, quyền lực ngồi bên cạnh một cô gái xinh đẹp mặc bộ sườn xám thêu tay màu mơ chín, tóc búi thấp.


Thật ra khung cảnh này rất đẹp mắt, nhưng vì thân phận của hai người quá chênh lệch, mọi người chỉ có thể cảm thấy hình ảnh này quá kỳ lạ, trăm năm mới có một.


Hạ Hành im lặng, Bạch Tư Nhàn lại hơi nóng nảy, bà ấy không hiểu rõ Lão Cửu của nhà họ Hạ, nhìn thế nào cũng không thấu được lập trường của anh.


Cái gọi là bù đắp, đơn giản chỉ là tiền.


Bà ấy sợ Thi Họa thừa dịp này đòi hỏi quá đáng, đưa ra yêu cầu vô lý, vậy là bà ấy nặn ra một nụ cười, lên tiếng trước: “Đương nhiên là phải bù đắp rồi! Từ trước đến giờ, nhà bác cũng giống như ông nội Hạ, yêu thương Tiểu Họa như báu vật, sau này Tiểu Họa tìm được vị hôn phu trong mộng, nhà bác sẽ tặng của hồi môn rất hào phóng.”


Thi Họa hoang mang, tình thế thay đổi quá nhanh, cô thật sự không kịp phản ứng.


Hạ Nghiên Đình cười khẽ: “Của hồi môn sao, tốt lắm.”



Bờ lưng của Hạ Hành run rẩy không ngừng.


Bạch Tư Nhàn còn sợ hãi hơn: “Sao…sao lại như vậy được? Chuyện này, Lão Cửu, cậu…”


Đầu óc của bà ấy ong ong, nói năng lại lộn xộn, suýt nữa là ngất xỉu.


Món quà mà chồng Hạ Cảnh Minh của bà ấy tặng con trai vào lễ trưởng thành chính là dãy nhà phố ở phía Đông đường Trường An!


Cái này đáng giá hàng trăm triệu, sao có thể cúi đầu đưa cho Thi Họa?!


Không phải là đòi mạng sao?


Họ hàng dần dần hoàn hồn, ai nấy đều sửng sốt ——


“Quà trưởng thành của Hạ Hành là dãy nhà phố ở phía Đông đường Trường An sao?”


“Trời đất ơi, bây giờ có giá lắm.”


“Không chỉ có giá đâu, giá thuê hàng năm của một căn nhà lên đến hàng trăm ngàn, huống chi là một dãy nhà! Đừng nói đến tổng giá trị!”


Hạ Hành tái mặt.


Từ Thanh Uyển nhìn người đàn ông đang ngồi trên sofa, gương mặt của cô ấy trắng bệch, nhưng hình có một cơn sóng ngầm sôi sục dưới đáy mắt của cô ấy.


Hạ Nghiên Đình dựa vào lưng ghế, dáng vẻ lười biếng, nhưng đôi mắt đen như tỏa ra hơi lạnh: “Sao nào, chị dâu có ý kiến khác à?”


Anh liếc mắt nhìn, Bạch Tư Nhàn sợ run người, chỉ biết hoảng hốt phủ nhận: “Không, không có…”


“Được rồi, quyết định vậy đi, sang tên trong hôm nay.”


Hạ Nghiên Đình nhàn nhạt nói như vậy, sau đó đứng lên, ung dung thong thả rời khỏi nhà.


Sảnh tiệc rì rào xôn xao.


Thi Họa cũng đứng lên, lảo đảo đuổi theo anh.


Cô lẳng lặng đi theo Hạ Nghiên Đình, mãi đến khi tới gần chiếc xe, cô mới yếu ớt lên tiếng: “Chú Chín, chú… Tại sao chú lại giúp con?”


Hạ Nghiên Đình dừng bước, nghiêng nghiêng ánh mắt nhìn cô, ánh mắt thâm trầm hướng về gương mặt cô.


“Không phải con bảo chú phân xử sao?”


Thi Họa: “…”


Hạ Nghiên Đình lên xe, hôm nay anh lại đổi xe khác.


Là một chiếc Bentley đen xa lạ.


Thi Họa chưa nói hết những gì muốn nói, vậy là cô vội vàng lên xe.


Thậm chí cô còn không ý thức được mình đã lên xe anh thành thạo thế nào.


“Chú Chín, cảm ơn chú.”


Rời khỏi khung cảnh hỗn loạn, cảm giác căng thẳng của cô gái nhỏ mới dịu xuống.


Cô chân thành cảm ơn, nhưng đột nhiên khoang mũi lại chua xót.



Ý thức được cảm xúc của mình vượt ngoài tầm kiểm soát, cô hoảng hốt cúi đầu, bởi vì mái tóc đen đã được búi lên, chiếc cổ nhỏ nhắn, trắng trẻo lại lộ ra, hơi ửng đỏ vì cô xúc động.


Cô rơi lệ, giọt nước mắt to bằng hạt đậu rơi xuống đầu gối cô.


Gò má ửng hồng, môi đỏ bị cắn chặt, nhưng vẫn khẽ run rẩy.


Cô lẳng lặng khóc, tiếng khóc theo bản năng đều bị đè nén lại, chỉ có nước mắt là rơi xuống không ngừng.


Từ hồi còn nhỏ, Thi Họa đã không khóc trước mặt người khác, sau khi lớn lên, cô càng ít rơi lệ sau lưng mọi người.


Chính cô cũng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì.


Cô dành thêm mấy phút để trấn tĩnh bản thân, đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, sau đó lại thấp giọng giải thích: “Xin lỗi chú, cái này không phải là vì Hạ Hành. Chỉ là con…tự dưng hơi nhớ ba mẹ.”


Đêm đó phát hiện Hạ Hành ngoại tình, tận mắt nhìn thấy hai người họ ôm nhau, cô không khóc.


Nhưng hôm nay, nhìn thấy tất cả mọi người trong nhà họ Hạ chối bỏ thực tế rằng cô và Hạ Hành từng ở bên nhau.


Sức mạnh nội tại sụp đổ trong phút chốc.


Vì danh dự và nguyện vọng của chính mình, Hạ Hành đã đẩy cô ra đứng mũi chịu sào, mặc cho mọi người cười cợt cô.


Những người khác trong nhà họ Hạ cũng vờ câm điếc.


Lúc bị ép phải chúc phúc cho Hạ Hành, cô rất tuyệt vọng.


Trong đầu chỉ có duy nhất một ý nghĩ, nếu cô cũng có ba mẹ thì thật tốt làm sao.


Dù cho ba mẹ của cô chỉ là người bình thường, dù cho lời nói của họ không có trọng lượng.


Nhưng ít ra, người nhà cũng sẽ đứng về phía cô.


Nhiều năm như vậy, cô cũng chưa từng ghen tị với những cô gái trong giới vì họ giàu có, ăn mặc lộng lẫy.


Mà chỉ ghen tị vì họ có ba mẹ, có người thân.


Còn sổ hộ khẩu của cô chỉ có một trang lẻ loi.


Cho nên mười mấy năm qua, cô xem ông nội Hạ và Hạ Hành là người thân gần gũi nhất.


Bây giờ thì…


Vào giây phút này, cô lại nhớ người nhà da diết.


Thi Họa khổ sở cúi đầu, nghẹn ngào hỏi: “Chú Chín, có phải là vì ba mẹ con đều mất rồi, con không còn ai để dựa dẫm, cho nên mọi người đều có thể xem thường con, chặn họng con, ép con phải đổi trắng thay đen?”


Mãi đến hôm nay, Thi Họa mới nhận ra.


Sau khi chia tay Hạ Hành, cô lại trở thành cô bé mồ côi không ai cần như mười mấy năm trước.


Đương nhiên ông nội Hạ tốt bụng, nhưng dù sao ông cũng lớn tuổi, mắc bệnh nặng, chỉ còn một chút hy vọng mong manh, nhiều người trong nhà tỏ vẻ cung kính, nhưng thật ra trong lòng họ không còn để tâm đến ông cụ nữa.


Nếu hôm nay cô không liều mạng đánh cược một lần.


Chỉ sợ cô sẽ vĩnh viễn mang danh mê mẩn anh trai, vứt bỏ tình nghĩa.


Trong xe im lặng.



“Chim ưng non tuy yếu, nhưng ý chí cao đến bầu trời, rồi sẽ có một ngày, con có thể trở thành chỗ dựa của chính bản thân mình.”


Thi Họa ngẩn người, trong lòng cô rung động, đột nhiên cô nhớ ra gì đó, cô ngẩng cằm, ngơ ngác nhìn anh.


Cô lại quên, Hạ Nghiên Đình cũng là trẻ mồ côi.


Tuy là con cháu nhà họ Hạ, nhưng anh từng sống ở đảo Liên đến mười mấy năm.


Sau mười mấy năm lam lũ gian nan.


Thi Họa không kềm lòng được, vừa thận trọng vừa mong đợi hỏi anh: “Chú Chín, chú đã bao giờ chìm vào bùn lầy, tứ cố vô thân chưa?”


Trong giây phút lơ đãng, cô nhớ đến những năm trước đây.


Có lẽ trên thế giới này có rất ít người biết.


Ngay cả cô cũng suýt quên mất.


Hạ Nghiên Đình quyền cao chức trọng hiện tại, cũng từng sống một cuộc đời thấp kém.



Trong xe im lặng hồi lâu.


Thi Họa thầm thở dài.


Cảm thấy bản thân đã đặt một câu hỏi thật ngu ngốc.


Có lẽ là chưa từng.


Một người cao quý như anh, cho dù từng bị buộc phải sống trong căn nhà nhỏ hẹp, u ám, cuối cùng cũng sẽ nhìn thấy ánh mặt trời.


Giống như anh bây giờ, đứng trên đỉnh của kim tự tháp, được người người ngước nhìn.


Cô nghĩ Hạ Nghiên Đình sẽ không trả lời, tài xế cũng đã lên xe, bắt đầu im lặng lái đi.


Người đàn ông bên cạnh đột ngột lên tiếng.


Anh nói: “Đã từng.”


Cô nhìn anh bằng đôi mắt long lanh như băng tuyết tan chảy, không chớp mắt, ánh mắt đó chứa đựng rất nhiều sự ngưỡng mộ.


Hình như đáy lòng cũng được tiếp thêm sức mạnh.


Cô cũng khao khát có thể lớn nhanh một chút, giống như anh nói, trở thành một người mạnh mẽ và ưu tú, có thể trở thành chỗ dựa của chính bản thân mình.


Thi Họa lau nước mắt, nhìn ra cửa xe, ánh mắt của cô thâm trầm, lẳng lặng thưởng thức khung cảnh dọc đường đi, rõ ràng tâm trạng cũng được cải thiện hơn nhiều.


Cô chỉ biết Hạ Nghiên Đình trả lời là đã từng.


Nhung lại không biết, anh có thể thoát khỏi vũng bùn, rời khỏi vực sâu.


Là bởi vì có một vầng trăng từng soi sáng anh.


——————–


Tác giả có lời muốn nói:


[Hạ tiên sinh: Nhiệm vụ chính của hôm nay là giúp bà xã nhà mình ăn cướp]


Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Truyện Kinh Cảng Hồi Âm - Vạn Lỵ Tháp Story Chương 11
10.0/10 từ 30 lượt.
loading...