Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 6

Lâm Tụng An đến Cửu Tuyền Cung, đó là một hội quán thuộc quyền sở hữu của cha Diệp Linh. Anh vừa bước vào, Diệp Linh đã chạy ra đón.

“Đợi anh lâu lắm rồi!”

“Không cần đợi tôi.” Lâm Tụng An đưa chìa khóa xe cho nhân viên giữ xe.

Ánh mắt Diệp Linh uyển chuyển, đi cạnh Lâm Tụng An, cười tươi nói: “Anh không đến, bọn em nào dám bắt đầu trước?”

Lâm Tụng An cùng cậu ta đi tới cửa bữa tiệc, Lôi Hãn như có mây đen bao phủ quanh người, nằm trên ghế sofa dài hút thuốc, thấy Lâm Tụng An tới mới dập điếu thuốc, hạ chân xuống.

“Cậu ta làm sao thế?” Lâm Tụng An hỏi.

Diệp Linh nhún vai, “Không biết, sau khi học xong là như vậy rồi, hình như nói thấy ôn thần hạng nhất gì đó, em nghe không hiểu.”

Lâm Tụng An vẫn giữ vẻ mặt bình thản đứng tại chỗ. Lôi Hãn đứng dậy, vò đầu rối loạn, sắc mặt vẫn u ám, quay lại kéo ghế cho Lâm Tụng An: “Anh, em đưa hai bartender tới rồi, chỉ chờ anh nữa thôi.”

Cậu chỉ nhỏ hơn Lâm Tụng An một tháng, nhưng gọi anh là “anh” suốt hai mươi năm.

Ly thủy tinh chạm nhau, phát ra tiếng vang giòn tan. Lâm Tụng An hỏi: “Tâm trạng không tốt à?”

Anh rõ ràng biết, nhưng vẫn hỏi, giọng điềm tĩnh, vừa như thăm hỏi vừa như răn đe. Lôi Hãn biết Lâm Tụng An không ưa mấy trò ỷ thế bắt nạt trong trường học, nên cười gượng: “Không có đâu.”

“Thật sự không có à?”

“Thật sự không,” Lôi Hãn gãi gáy, “Chỉ là rớt một môn học, phiền thật, phải học lại.”

“Tôi nói rồi mà, vất vả lắm mới thi đậu vào đây, nên chăm chỉ một chút.”

Năm đó, cha của Lôi Hãn vốn định cho cậu ra nước ngoài, nhưng cậu cứ nằng nặc muốn học cùng Lâm Tụng An tại đại học A. Với thành tích của cậu, có nhân đôi cũng chưa chắc đậu, cha Lôi phải nhờ giáo viên dạy kèm một-một cho môn văn hóa, còn bận rộn tìm cách cho cậu thi vào bằng diện năng khiếu thể thao, cuối cùng mới chật vật đẩy cậu qua được ngưỡng điểm. Thế mà Lôi Hãn lại không biết quý trọng.

“Em…” Lôi Hãn thở dài, “ba em giờ còn chẳng trông mong gì vào em nữa.”

Diệp Linh cắt ngang: “Thôi đừng nhắc mấy chuyện này nữa, uống đi, khó khăn lắm mới tụ họp đông đủ.”

Diệp Linh vừa về nước, mấy người bạn thời thơ ấu cũng tới cả, mọi người cùng nhau cười đùa kể chuyện xưa, bầu không khí bữa tiệc rộn ràng hẳn lên. Lâm Tụng An ngồi bên yên lặng lắng nghe, chỉ mỉm cười, thỉnh thoảng cúi đầu nhìn điện thoại.

Diệp Linh lại gần, ngẩng đầu ngắm khuôn mặt anh: “Anh Tụng An, lần này em về nước, cảm thấy anh có chút khác trước.”

“Hử?” Lâm Tụng An đặt điện thoại xuống.

“Hơi khác một chút so với trước kia.”

Lâm Tụng An khẽ cười: “Vậy sao?”

Diệp Linh nhận thấy sau gáy Lâm Tụng An đã đổi miếng dán ức chế mới, nhưng cậu ta không nói gì, vì không ngửi thấy mùi pheromone nào trên người anh cả.

Điều đó có nghĩa là xung quanh anh không có Omega thân thiết. Dù có, thì cũng chỉ là Omega cấp thấp.

Diệp Linh từng lén kiểm tra độ phù hợp giữa mình và Lâm Tụng An, 71%, kết quả không tệ.

Dù Lâm Tụng An không có hứng thú với cậu, cậu vẫn không tin anh sẽ để mắt tới một Omega cấp thấp. Còn Beta ư? Càng không thể.

Diệp Linh còn muốn hỏi thêm, nhưng Lâm Tụng An đã cụp mắt xuống, nụ cười bên khóe môi cũng dần phai nhạt.

Diệp Linh lập tức không dám lên tiếng nữa.

Trên người Lâm Tụng An luôn có một loại khí chất khó nắm bắt. Anh dịu dàng thân thiện, không ỷ thế h**p người. So với mấy Alpha đi theo sau thường hống hách ngang ngược, Lâm Tụng An đích thực là một quân tử ôn hòa. Diệp Linh chưa từng thấy anh tức giận.

Cha của Lâm Tụng An. Lâm Dã Huân, nổi tiếng là người có thủ đoạn cứng rắn, làm việc không chừa đường lui, từng được giới bất động sản gọi là “sói trong ngành”. Ông có con khi tuổi đã cao, đối với cậu con trai Alpha thiên phú dị bẩm này thì cưng chiều hết mực. Nghe đồn lúc đầy năm, Lâm Tụng An chọn được một bàn tính bằng vàng, ai nấy đều cười bảo: “Con kế nghiệp cha, đây là một con sói con.”

Ai ngờ Lâm Tụng An lại lớn lên với tính cách ôn nhu như ngọc.

Tính cách này khiến anh từ nhỏ đã được yêu mến khắp nơi, đi đến đâu cũng nhận được những lời khen ngợi. Lượng thư tình từng nhận gần như đủ để chất đầy nửa căn phòng. Nhưng những người thực sự từng tiếp xúc với anh đều phát hiện, Lâm Tụng An không phải là kiểu người dễ gần như vẻ bề ngoài. Đặc biệt là khi trò chuyện, nếu anh không chủ động tiếp lời, người đối diện gần như sẽ không dám nói nhiều.

Giống như Diệp Linh lúc này.

Cậu ta mấp máy môi, cuối cùng vẫn không dám nói gì.

Đầu năm ngoái, Diệp Linh ra nước ngoài. Vì một số chuyện, suốt một năm không quay lại. Cậu nhung nhớ Lâm Tụng An đến tận xương tủy, vốn định nhân dịp mừng thọ ông ngoại Lâm Tụng An để bám lấy anh thêm vài ngày. Nhưng rất nhanh, cậu đã nhận ra có điều gì đó không ổn.

Lâm Tụng An thực sự không còn giống như trước nữa.

Không nói rõ được là khác ở điểm nào, nhưng dáng vẻ anh cứ liên tục cúi đầu nhìn điện thoại khiến Diệp Linh thoáng ngẩn người.

Không thể tin được, một ngày nào đó Lâm Tụng An cũng bị trói buộc bởi trần tục.

Cậu ta thấy khó tin.

Uống được vài vòng, Diệp Linh kéo Lôi Hãn lại, thì thầm: “Anh Tụng An đang yêu à?”

Lôi Hãn xua tay: “Sao có thể?”

“Thật sự không có?”

“Không có mà. Tôi với anh ấy dính nhau như hình với bóng, nếu yêu đương tôi chẳng lẽ lại không biết?” Lôi Hãn ngẩng đầu suy nghĩ một lúc: “Tôi thậm chí còn không tưởng tượng được cảnh anh ấy yêu đương sẽ thế nào, luôn cảm thấy… luôn cảm thấy…”

“Cảm thấy gì?”

Lôi Hãn nghĩ một hồi, rồi vỗ bàn: “Cảm thấy như phá giới vậy!”

Diệp Linh bật cười: “Tôi cũng thấy thế.”

**

Lên năm hai, các lớp học bắt đầu song hành với lịch trình tại trung tâm đào tạo, khiến cuộc sống của Đàm Ninh bận rộn hơn nhiều. Cậu từ chối những học sinh mới được phụ huynh giới thiệu.

Hiện tại, hai học sinh mà cậu đang kèm đều có nền tảng kém, mà chỉ còn hai tháng nữa là thi đại học. Tháng Sáu hằng năm, Đàm Ninh đều có một dự án hái ra tiền là tư vấn cho học sinh thi đại học.

Mỗi lần 800 tệ.

Cậu thường dồn tất cả lịch tư vấn trong một tuần. Tuần đó, ai gọi điện cho cậu cũng đều báo thuê bao bận. Nhưng may là ngoài Lâm Tụng An, chẳng mấy ai gọi cho cậu.

Tóm lại, năm nào Đàm Ninh cũng sắp xếp cuộc sống mình kín mít, lên lớp, dạy kèm, đi trung tâm đào tạo… Việc duy nhất khiến cậu đau đầu chính là Lâm Tụng An.

Bởi vì Lâm Tụng An hẹn gặp cậu không bao giờ cố định thời gian.

Đàm Ninh từng góp ý, nhưng Lâm Tụng An lại nhướng mày hỏi: “Tôi bỏ tiền ra, lại phải theo thời gian biểu của cậu?”

Đàm Ninh muốn phản bác nhưng lại nhịn, vì tự trọng trong chuyện này nghe thật nực cười. Thế là cậu từ bỏ việc đấu tranh, thỏa hiệp: “Nếu thời gian trùng…”

“Nếu trùng, theo cậu.”

Một câu của Lâm Tụng An đã chốt hạ. Đàm Ninh dù sao cũng hài lòng với kết quả. Thế rồi lại là chuyện kéo rèm tắt đèn, say sưa hoan lạc, họ dường như không thể có một cuộc trò chuyện nghiêm túc nào.

Chuyện của họ bắt đầu từ việc lên giường, cũng kết thúc ở đó.

Không thể tìm được chủ đề nào khác.

Hôm đó sau khi xong chuyện, Đàm Ninh quay người đi ngủ, Lâm Tụng An lấy khăn ấm lau cho cậu. Đàm Ninh luôn vô tư hưởng thụ dịch vụ hậu kỳ của anh, vì nhu cầu của Lâm Tụng An cao hơn mức thỏa thuận rất nhiều, cậu cảm thấy phi vụ này thật không hời chút nào.

Đến khi nằm xuống, hai chân vẫn còn run rẩy.

Ngực như bị mài rách da, Đàm Ninh nghĩ ngày mai phải dán băng cá nhân, không thì mặc áo cũng đau.

Rắc rối hơn là mấy vết hôn trên cổ. Giờ đâu còn là mùa đông, không thể dùng áo len cổ cao để che. Mùa hè đã đến, trong trường có không ít người bắt đầu mặc áo ngắn tay. Đàm Ninh đang khổ sở thì Lâm Tụng An lại đến gần, cậu không nhịn được đẩy anh một cái.

Lâm Tụng An hỏi có chuyện gì, nhưng cậu lại lười trả lời.

Đàm Ninh phối hợp giơ chân, duỗi tay, lật người, rồi lặng lẽ nghĩ: may mà tóc cậu dài qua vai, không buộc nửa đầu thì vẫn đủ để che cổ.

Đang nghĩ ngợi, Lâm Tụng An bất ngờ ôm cậu từ phía sau, chôn mặt vào tóc cậu như thể đang báo cáo: “Sáng nay tôi đi Thượng Hải một chuyến, đi về hết hơn ba tiếng, lúc về còn kẹt xe, cứ tưởng không kịp đến đây.”

Đàm Ninh ngẩn ra, một lúc sau mới hờ hững đáp: “Ờ.”

Lâm Tụng An khẽ cười, tiếp tục nói: “Có hơi mệt.”

Đàm Ninh nghĩ: Tôi không thấy anh mệt tí nào hết.

Nhưng ngoài miệng vẫn chỉ một chữ: “Ờ.”

Lâm Tụng An nắm tay Đàm Ninh, hai người nằm cạnh nhau chợp mắt được một lát thì bỗng nghe thấy chuông cửa vang lên.

Đàm Ninh sững người hai giây, rồi bật dậy ngồi dậy.

Lâm Tụng An vẫn chưa muốn tỉnh, tay còn đặt trên eo Đàm Ninh định kéo cậu lại. Nhưng chuông cửa lại vang lên, lần này dồn dập hơn.

Tiếp đó, điện thoại của Lâm Tụng An cũng reo.

Là Diệp Linh.

“Anh Tụng An, anh có ở nhà không? Em đến mừng sinh nhật bù cho anh nè! Em tự tay làm bánh kem đó!”

Lâm Tụng An và Đàm Ninh nhìn nhau.

Diệp Linh còn thắc mắc: “Em thấy đèn phòng khách vẫn sáng mà? Anh không có nhà sao?”

Đàm Ninh lập tức đẩy mạnh Lâm Tụng An ra. Lâm Tụng An nhìn cậu, hơi nhíu mày một chút rồi thả lỏng, giọng lạnh nhạt, nói với Diệp Linh: “Chờ chút.”

Anh nhặt quần áo rơi dưới đất lên, thay một miếng dán ức chế mới, rồi rời khỏi phòng ngủ, đi về phía cửa.

Anh không để tâm Đàm Ninh sẽ phản ứng thế nào.

Khóe mắt lướt qua thấy Đàm Ninh ngồi ngẩn ngơ tại chỗ, sắc mặt bình thản nhưng ánh mắt lại hoảng loạn.

Anh hơi tò mò không biết Đàm Ninh sẽ xử lý ra sao.

“Tăng tăng tăng tằng!” Diệp Linh giơ chiếc hộp bánh kem che mặt mình, rồi nhanh chóng hạ xuống, cười với Lâm Tụng An: “Một lời chúc mừng sinh nhật muộn! Anh Tụng An, sinh nhật vui vẻ!”

“Cảm ơn.” Lâm Tụng An nhận lấy bánh kem.

Trước khi Diệp Linh kịp mở miệng, anh nói: “Tiểu Linh, tôi có chút việc, có lẽ không tiếp cậu được.”

Nụ cười trong mắt Diệp Linh chợt đông cứng lại khi nhìn thấy dấu hôn trên cổ Lâm Tụng An.

Chiếc đồng hồ treo tường kiểu Tây Ban Nha với họa tiết giả đá trong phòng khách phát ra tiếng tích tắc rất nhỏ, đan xen cùng tiếng bước chân của Lâm Tụng An, tạo thành nhịp điệu lặng lẽ mà nhịp nhàng. Từ cửa đến phòng ngủ không xa.

Sau khi ứng phó lấy lệ xong Diệp Linh, Lâm Tụng An mới nhận ra mình đã lơ đãng mất tập trung. Âm thanh tích tắc tuy chậm rãi nhưng bước chân anh lại càng lúc càng nhanh.

Trong phòng ngủ không có ai.

Chăn màn đã được gấp gọn, xếp rất ngay ngắn. Quần áo và vỏ bao cao su trên sàn đều đã được dọn sạch. Rèm cửa đã kéo, cửa sổ cũng mở hé để thông gió.

Như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra. Như thể Đàm Ninh chưa từng đến.

Phản ứng đầu tiên của Lâm Tụng An là Đàm Ninh bỏ trốn rồi. Nhưng cửa sổ mở trong phòng là loại cửa ngang, chiều rộng khá hẹp, một người đàn ông trưởng thành, đặc biệt là Đàm Ninh với chiều cao 1m79, hầu như không thể chui qua. Nên khả năng trốn bằng cửa sổ là rất thấp.

Hơn nữa, lúc anh đứng ở cửa nói chuyện với Diệp Linh cũng không thấy bóng dáng Đàm Ninh.

Vậy thì chắc chắn cậu vẫn còn trong phòng.

Ánh mắt Lâm Tụng An chuyển sang tủ quần áo.

Chiếc tủ màu cà phê đặt ở cuối giường. Anh bước đến, đặt đầu ngón tay lên tay nắm tủ.

Hơi thở vô thức trở nên nhẹ đi.

Bất ngờ mở ra, không như anh đoán sẽ thấy ánh mắt hoảng loạn, Đàm Ninh quả thật đang co người trong tủ quần áo, nhưng cậu cúi đầu, ôm đầu gối, cả người như bị đông cứng, không có phản ứng gì. Cậu mặc chiếc áo sơ mi cotton của chính mình, để lộ phần sau cổ gầy guộc đầy dấu hôn loang lổ.

Đàm Ninh không hề nhỏ con, cậu còn cao hơn mức trung bình của một beta. Ngũ quan, nhất là phần nửa dưới khuôn mặt, mang theo cảm giác xa cách lạnh lùng. Nhưng lúc này, trông cậu lại mong manh đáng thương đến lạ.

“Cậu ta đi rồi.” Lâm Tụng An nói.

Đàm Ninh vẫn không động đậy.

Lâm Tụng An cúi người định bế cậu ra. Nhưng vừa chạm vào eo, Đàm Ninh lập tức gạt tay anh ra, dồn hết sức đẩy mạnh. Lâm Tụng An bị đẩy lùi mấy bước, sau đó anh lập tức giữ lấy cậu khi thấy cậu định bỏ chạy, rồi quật cậu xuống giường. Cả hai giằng co, gần như đánh nhau.

Đàm Ninh cố gắng điều hòa nhịp thở. Lâm Tụng An bóp cằm cậu, ép cậu phải nhìn vào mắt mình.

“Cậu trốn cái gì? Sao lại nổi giận với tôi?”

Đàm Ninh không đáp.

Lâm Tụng An dùng sức đến mức gân tay nổi rõ: “Đàm Ninh, nói chuyện đi. Im lặng không giải quyết được vấn đề.”

“Không cần giải quyết gì cả.”

Lâm Tụng An sững người: “Gì cơ?”

“Giữa chúng ta chẳng có gì cần giải quyết. Vốn dĩ là giao dịch tiền bạc. Nếu muốn kết thúc, thì lúc nào cũng có thể.”

Tác giả có lời muốn nói:

Hành trình nội tâm một năm qua của Lâm Tụng An: Đàm Ninh thật xinh đẹp → bị cậu ta chọc tức chết đi được → cậu ấy đáng yêu thật → lại bị chọc tức → thôi tha cho cậu ấy lần này → lại bị chọc tức.


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 6
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...