Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 7
Yêu đương trong kiểu quan hệ này là điều Đàm Ninh không thể hiểu nổi.
Càng không hiểu nổi Lâm Tụng An vì thế mà chiến tranh lạnh với cậu.
Suốt hai tháng.
Hôm đó, khi bị Lâm Tụng An ghì chặt trên giường, Đàm Ninh giãy dụa không thoát ra được. Anh siết chặt vai cậu đến mức xương bả vai như sắp vỡ vụn. Ánh mắt của Lâm Tụng An lúc đó hung hăng đến mức khiến Đàm Ninh tưởng mình sẽ bị xé nát bởi một Alpha đang phẫn nộ, nhưng cuối cùng anh vẫn buông tay.
Đàm Ninh thầm cảm thấy may mắn vì mình là Beta. Nếu là Omega, cậu nhất định đã bị pheromone của Alpha xâm nhập đến mức toàn thân mềm nhũn, đau đớn không chịu nổi. May mà là Beta, dù pheromone có mạnh đến mức nào, cậu cũng không hề hấn gì. Lâm Tụng An chỉ có thể dùng sức để chế ngự cậu, chứ không thể khiến cậu khuất phục.
Hai người đối mặt căng thẳng khoảng nửa phút, ánh mắt Lâm Tụng An chợt trở nên nhạt đi, khóe môi khẽ nhếch như tự giễu, rồi anh buông lỏng.
Trước khi để cậu rời đi, Lâm Tụng An không quên chuyển tiền.
Hai nghìn tệ được chuyển khoản. Sau đó anh lạnh lùng nói thêm: “Hai tháng tới, đừng gặp nhau.”
Phản ứng đầu tiên của Đàm Ninh là: “Chẳng phải lần nào cũng là anh hẹn tôi sao?” Suy nghĩ thứ hai: “Không gặp? Anh chẳng phải còn phải đến cơ sở đào tạo nhân tài chuyên ngành Quản trị Luật – Kinh à?”
Nhưng suốt hai tháng sau đó, Lâm Tụng An không hề xuất hiện tại phòng học 314 của học viện Thương Mại.
Đàm Ninh cũng thấy nhẹ nhõm, liền kéo dài thời gian tư vấn thi đại học thêm một tuần, kiếm được gần 20.000 tệ
Cậu gửi toàn bộ tiền vào tài khoản ngân hàng, rồi ngồi trên ghế dài trước thư viện ngắm số dư tài khoản. Ánh nắng chiếu xuống khiến người ta nóng bức khó chịu. Có thể sắp mưa, không khí đặc quánh, dòng nóng ẩm lơ lửng trong không trung. Mấy con mèo cam trong trường cũng thấy nóng, nằm dài ở nơi râm mát duỗi người. Bảo vệ cũng chẳng buồn tuần tra. Con đường rợp bóng cây không có một bóng người.
Thế mà Đàm Ninh vẫn cứ nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại, không chớp mắt, không động đậy, cho đến khi điện thoại tự tắt màn hình.
Vài phút sau, Việt Oánh nhắn tin cho cậu: [Dạo trước mẹ đi khám, phát hiện có polyp dạ dày, ngày mai làm phẫu thuật nội soi.]
Đàm Ninh chuyển cho bà 50.000.
Một lát sau, tiền được hoàn lại y nguyên.
[Mẹ cần tiền của con làm gì, chỉ là muốn báo cho con biết.]
[Con cũng nhớ nghỉ ngơi, ăn uống điều độ. Nghe nói polyp dạ dày có thể di truyền.]
[Đừng làm việc quá sức.]
Đàm Ninh đáp: [Ừ.]
Tiếp tục phơi nắng. Một lúc sau, cậu lại chuyển tiền cho Việt Oánh lần nữa, lần này không nói gì.
Sắp đến kỳ thi cuối kỳ rồi, tuần lễ khiến sinh viên đại học nào cũng khiếp sợ. Tuần thi sắp tới. Đàm Ninh cũng không dám lơ là, cậu bàn bạc với phụ huynh học sinh, dồn các buổi dạy kèm vào tối cuối tuần.
Trẻ con vốn hay nghịch, đến tối cuối tuần lại càng không yên. Tay cầm món đồ chơi, lật qua lật lại nghịch mãi, lúc thì nằm bò ra bàn, lúc lại ngả ngớn trên ghế như thể không có xương, tóm lại là không muốn làm bài.
Thỉnh thoảng cậu bé lại lén liếc nhìn Đàm Ninh, vốn tưởng thầy Đàm sẽ mắng, ai ngờ nhìn kỹ mới phát hiện thầy Đàm đang thất thần. Đúng là phát hiện chấn động!
Cậu bé dí sát mặt lại gần Đàm Ninh, nhỏ giọng gọi: “Thầy Đàm, thầy Đàm~”
Lúc này Đàm Ninh mới hoàn hồn, có hơi lúng túng hỏi: “Làm xong bài rồi à?”
Cậu bé ủ rũ đáp: “Chưa ạ.”
Thông thường lúc này Đàm Ninh sẽ nổi giận. Ngũ quan của cậu vốn không hiền lành, chỉ cần không cười thì trông đã có vẻ dữ dằn, dọa trẻ con rất hiệu quả. Cậu không cần nói gì, chỉ cần hơi nhíu mày, là bọn nhỏ đã sợ tới mức nuốt nước bọt ừng ực.
Thế nhưng hôm nay không hiểu sao thầy Đàm lại chẳng phản ứng gì, như thể chẳng nghe rõ lời cậu bé nói. Tay cầm bút đỏ và tập bài tập, tự mình nói: “Làm xong rồi hả? Để thầy xem.”
Cậu bé vội vàng giật lại: “Chưa, chưa làm xong mà.”
“Hử?”
Cậu bé ôm lấy tập bài tập: “Con nói là con chưa làm xong, thầy Đàm, hôm nay thầy sao thế?”
Đàm Ninh ngẩn người, một lúc sau mới bình thản đáp: “Thầy đang nghĩ đến chuyện thi cử của mình. Còn con thì sao? Con cũng sắp thi rồi mà nửa tiếng chỉ làm được có năm bài tính?”
Cậu bé lập tức rụt về ngồi ngay ngắn, vừa sợ vừa bực: “Biết rồi biết rồi, dữ quá đi.”
Một lúc sau, cậu bé lại mất tập trung, lẩm bẩm: “Nhưng thầy Đàm, thầy lúc nãy thật sự đang lơ đãng mà.”
Đàm Ninh liếc nhìn cậu: “Ừ, rồi sao?”
Cậu bé bĩu môi, nghĩ mãi không biết trả lời sao, đành tiu nghỉu cúi đầu làm bài tiếp.
Sau buổi học, chị Vu mẹ cậu bé kéo Đàm Ninh lại hỏi tình hình: “Thằng bé trước đây điểm lên nhiều lắm mà? Gần đây thi giữa tuần lại bắt đầu có vấn đề. Cô giáo nói nó làm sai mấy câu cực kỳ đơn giản…” chị Vu chợt khựng lại, ngập ngừng hỏi: “Thầy Đàm? Thầy Đàm? Hôm nay thầy sao vậy?”
Đàm Ninh giật mình thoát khỏi mớ suy nghĩ rối rắm, cười áy náy rồi nhớ lại lời chị Vu nói vừa nãy: “Có lẽ là vì trước kia thành tích lên cao nên thằng bé hơi tự mãn, thái độ học tập trở nên lơ là. Em nghĩ chị không cần nhắc đến chuyện tiến bộ quá nhiều, cũng không cần nói về thứ hạng suốt. Chỉ cần bình thường hóa chuyện điểm số lên xuống, đừng tạo áp lực cho bé là được.”
Sắc mặt chị Vu hơi thay đổi, rồi lại gật đầu cười: “Tiểu Đàm, em đúng là một đứa trẻ chín chắn thật đấy. Chị muốn biết mẹ em nuôi dạy em thế nào nữa kìa, có thể học hỏi chút kinh nghiệm không?”
Đàm Ninh sững người, nghĩ ngợi một lúc, cúi đầu lật mấy lỗi sai trong bài tập của bé, lơ đãng đáp: “Chắc là… nuôi thả đi.”
“Vậy à?” Chị Vu nhìn con trai mình đang nằm bò trước tivi, thở dài bất lực: “Có lẽ chị cũng nên học cách buông tay. Không thì nó chưa trưởng thành, chị đã tức đến phát bệnh rồi.”
Đàm Ninh không đáp, đứng dậy nói: “Chị Vu, em xin phép về trước.”
“Ừ, đi đường cẩn thận nhé.”
Lúc về đến ký túc xá, Trịnh Ngọc vừa mới lấy xong đồ từ phòng giặt. Cậu ta gạt quần áo khô của Đàm Ninh sang một bên để chừa chỗ cho đồ của mình. Nhìn thấy Đàm Ninh bước vào, Trịnh Ngọc hơi chột dạ, giơ tay định kéo lại vài cái áo trả về, nhưng Đàm Ninh cứ như không nhìn thấy gì, bước thẳng tới, lấy đồ của mình xuống, ôm về phòng.
Cứ như hoàn toàn không để tâm đến hành động vừa rồi của Trịnh Ngọc.
Cậu xếp từng món đồ gọn gàng vào tủ.
Từ ánh mắt trao đổi giữa Từ Thanh Dương và Trịnh Ngọc, có thể thấy cả hai đều lộ vẻ bực bội. Trong đầu họ đều nghĩ: chuyện này không phải lỗi của mình.
Hai năm trôi qua, ai mà chịu nổi trong một ký túc xá có người không nói chuyện, không trò chuyện, không chia sẻ, cứ như một linh hồn cô đơn không có cảm xúc? Dù là ai thì cũng chịu không nổi.
Nếu Đàm Ninh xấu một chút, dữ dằn một chút, hoặc lặng lẽ bình thường một chút, có lẽ họ cũng không thấy ngứa mắt đến thế.
Thế nhưng Đàm Ninh lại có gương mặt đẹp, dáng người cao ráo. Nếu không phải vì mái tóc dài và cách ăn mặc xuề xòa, chẳng ai tin cậu chỉ là một beta. Tính cách lãnh đạm, chưa từng xung đột với ai, điểm chuyên ngành đều trên 90, GPA cao nhất lớp… Cậu rõ ràng khiến người ta khó ưa.
Vậy mà lại khiến người khác không thể không muốn hỏi: Đàm Ninh, sao cậu không nói chuyện với ai cả?
Từ Thanh Dương và Đàm Ninh chưa đến mức căng thẳng, nên cậu ta không nhịn được mở lời trước: “Đàm Ninh, cậu có ý kiến gì với bọn tôi à?”
Đàm Ninh đang lướt mắt qua tủ quần áo của mình, dường như chẳng hiểu câu hỏi của Từ Thanh Dương là gì.
“Nếu có gì thì cậu cứ nói thẳng được không?”
Bên tai Đàm Ninh như vang lên giọng nói của Lâm Tụng An.
“Đàm Ninh, nói chuyện đi. Im lặng không thể giải quyết hết mọi chuyện.”
Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì cần giải quyết?
Rốt cuộc bọn họ muốn nói gì?
Đàm Ninh quay đầu lại, nhìn về phía Từ Thanh Dương: “Tôi không có ý kiến gì với các cậu.”
“Nếu có gì thì cứ nói, không cần phải như vậy.”
Vẻ mặt Đàm Ninh càng thêm mơ hồ: “Không có.”
Từ Thanh Dương nghẹn lời, suýt nữa tức đến phát ngộp.
Trịnh Ngọc mất kiên nhẫn, chặn lời: “Thôi đi, đừng chuốc bực vào người.”
Đúng là tự chuốc bực. Từ Thanh Dương cúi đầu uống nửa lon coca, rồi đeo tai nghe tiếp tục chơi game: “Cậu cứ coi như tôi chưa hỏi gì.”
Đàm Ninh ngồi ở bàn trầm mặc một lúc, rồi cầm đồ thay đi vào phòng tắm, mở nước nóng.
Cậu tháo sợi dây buộc tóc. Gần đây Lâm Tụng An không còn tìm cậu nữa, gáy cũng không bị gì. Trời ngày càng nóng, cậu lại buộc tóc dài lên như trước.
Vết thương sau gáy do Lâm Tụng An cắn đã lành từ lâu, không còn dấu vết. Dạo trước, Đàm Ninh không may bị té, khiến cánh tay và cổ tay bị trầy vài chỗ. Ban đầu cậu không để tâm, nhưng gần một tháng rồi mà vết thương vẫn chưa lành hẳn. So với vậy, mấy lần Lâm Tụng An cắn cậu thật ra cũng không quá mạnh, chỉ là răng nanh của Alpha quá sắc, lần nào cũng khiến cậu rùng mình. Cảm giác bị áp chế không còn sức chống đỡ trên giường rất đáng sợ, nhưng thực tế thì cơn đau lại không quá nghiêm trọng.
Lâm Tụng An với cậu, từ trước đến nay chỉ sấm to mà mưa nhỏ.
Lâm Tụng An.
Mấy ngày rồi không nghĩ đến cái tên ấy, Đàm Ninh bỗng có chút ngẩn ngơ, như thể đã quên mất tên anh. Cậu lặp lại trong miệng hai lần: Lâm Tụng An, Lâm Tụng An. Có lẽ ba mẹ anh đặt cái tên này là mong anh lớn lên bình an thuận lợi.
Ngày hôm sau, trong tiết học phân tích tình huống thực tế, như thường lệ, Đàm Ninh chọn chỗ ngồi ở hàng đầu gần bục giảng, vị trí không ai muốn. Vừa mở máy tính định tìm lại ghi chú buổi trước, thì Lâm Tụng An bước vào lớp.
Lôi Hãn đi sau anh.
Đàm Ninh tập trung vào màn hình máy tính, chỉ cảm giác bên khóe mắt có bóng người quen thuộc, nhưng cậu vẫn không ngẩng đầu.
Cho đến khi Lâm Tụng An ngồi xuống hàng ghế đầu.
Giống hệt buổi học đầu tiên, chỉ có hai người họ ngồi ở hàng đầu, giữa họ chừa ra hai chỗ trống.
Đàm Ninh vô thức quay đầu liếc nhìn anh.
Giáo viên chưa tới, lớp học của trại đào tạo đã diễn ra được hai tháng, sinh viên ngành luật và thương mại cũng đã quen nhau hơn, không khí không còn cứng nhắc như buổi đầu, nên trong phòng hơi ồn ào. Mọi người đều chú ý tới Lâm Tụng An, người đã vắng mặt khá lâu. Dù chỉ mặc một chiếc áo thun và quần jeans đơn giản nhưng anh vừa xuất hiện đã khiến cả căn phòng bỗng bừng sáng.
Không nhiều người dám nhìn thẳng anh, chỉ len lén tìm bóng dáng Lôi Hãn, muốn biết hai tháng qua Lâm Tụng An đã làm gì, vì sao không đến lớp. Ai cũng quá tò mò, đến mức tạm quên mất chuyện sao anh lại ngồi ở hàng đầu.
Một nữ sinh ngồi sau Đàm Ninh lẩm bẩm: “Hàng hai, hàng ba còn nhiều chỗ mà.”
Đàm Ninh cũng nghĩ như vậy.
Nhưng Lâm Tụng An lại nhìn cậu, ánh mắt có phần mệt mỏi.
Đàm Ninh quay đầu đi, không đáp lại ánh mắt đầy ẩn ý đó.
Hôm nay người dạy không phải thầy Dương như trước, mà là giảng viên mới, chuyên giảng về mối quan hệ giữa luật thương mại và ngành ngân hàng – bảo hiểm.
Bài giảng có tính chuyên môn cao, vừa vào là hàng loạt thuật ngữ chuyên ngành. Nhiều sinh viên năm nhất, năm hai nghe không hiểu. Nhưng Đàm Ninh lại cực kỳ quan tâm đến vấn đề tiền bạc, nên chăm chú ghi chép.
“Doanh nghiệp không phân định tài sản gia đình và công ty thường có rủi ro lớn, chủ yếu là sử dụng chung tài khoản, dòng tiền bị lẫn lộn… Từ góc nhìn của ngân hàng và công ty bảo hiểm, với nhóm khách hàng có giá trị tài sản ròng cao, họ có nhu cầu lập kế hoạch thừa kế cho đời sau, từ đó phát sinh khái niệm phổ biến gần đây: Quỹ tín thác gia tộc…”
Ngay lúc ấy, Đàm Ninh nghe thấy người ngồi sau thì thầm: Nghe nói ba của Lâm Tụng An đã lập quỹ tín thác gia đình từ mấy năm trước dưới tên của anh ta rồi.
Tâm trí Đàm Ninh lại bị kéo đi chỗ khác.
Cậu gõ sai mấy lần.
Động tác liên tục nhấn phím “backspace” khiến cậu trông có vẻ sốt ruột hơn thường ngày. Ánh mắt Lâm Tụng An bị thu hút, liếc nhìn cậu, vừa lúc Đàm Ninh nhìn thấy trên cổ tay anh là một chiếc đồng hồ.
Trước mặt cậu, anh rất hiếm khi đeo đồng hồ, có đeo cũng thường tháo ra khi gặp nhau.
Dây đeo màu đen, mặt số màu xanh đậm.
Đàm Ninh chưa từng thấy anh đeo loại này.
Chợt nhớ đến chuyện hai tháng trước, lúc cậu trốn trong tủ quần áo mơ hồ nghe được: “Tăng tăng tăng tằng! Anh Tụng An, chúc mừng sinh nhật!”
Liên tưởng vô cớ, nhưng lại rất hợp lý.
Lâm Tụng An cũng nhận ra Đàm Ninh đang khựng lại, anh hơi nghi hoặc nhìn chiếc đồng hồ trên tay mình, sau đó ngẩng đầu lên, Đàm Ninh đã như không có chuyện gì thu lại ánh mắt.
Từ góc độ của anh, có thể thấy những ngón tay thon dài của Đàm Ninh đang gõ bàn phím rất nhanh.
Nhưng không hiểu vì sao, tốc độ ấy dần chậm lại.
Lâm Tụng An dán chặt ánh nhìn vào cậu, mơ hồ cảm thấy ánh mắt Đàm Ninh thỉnh thoảng lại liếc về phía mình. Anh cúi đầu nhìn lại chính mình, không thấy có gì bất thường, là chiếc đồng hồ sao?
Đây là quà sinh nhật mẹ tặng.
Ánh mắt vừa rồi của Đàm Ninh là tò mò về chiếc đồng hồ này sao? Tò mò xem ai tặng à? Không thể nào, Đàm Ninh tuyệt đối không quan tâm những chuyện như thế, Lâm Tụng An ngay lập tức phủ định suy đoán của mình.
Vậy cậu đang nhìn gì?
Ngay lúc Lâm Tụng An định tiếp tục quan sát thì điện thoại rung nhẹ.
Một tin nhắn mới hiện lên:
Mèo con móng nhọn: [Quay mặt đi, đừng có nhìn tôi.]
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
