Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 5
“Bạn học à, cậu lại đi nhầm đường rồi, cầu thang này là nối sang tòa B đấy.” Lâm Tụng An nói rồi cắn nhẹ tai Đàm Ninh.
Đàm Ninh biết anh cố tình trêu chọc mình nên chỉ im lặng chịu trận với vẻ mặt lạnh tanh.
Đàm Ninh luôn ngoan ngoãn trong những lúc thế này.
Đã bao lâu cậu không gặp Lâm Tụng An?
Một tháng? Có lẽ không đến. Giữa chừng vẫn gặp một lần khi tan ca dạy kèm, trên con đường nhỏ cách trường một dãy phố, cậu trông thấy chiếc Range Rover của Lâm Tụng An. Cậu còn đang do dự có nên lại gần không thì Lâm Tụng An hạ kính xe, đưa cho cậu một chai nước ngọt, nói: “Trời nóng rồi, mặc nhiều quá.”
Đàm Ninh nhận chai nước, chỉ liếc Lâm Tụng An một cái rồi quay người đi ngay.
Lạ thật, giữa họ chỉ phù hợp với sự thân mật x*c th*t, chứ không hợp để giao tiếp thông thường.
Nếu Lâm Tụng An không kéo cậu lên xe, Đàm Ninh sẽ không nói thêm câu nào. Lâm Tụng An cũng hiểu rõ điều đó, nhìn theo Đàm Ninh đi xa mà không hề giữ lại.
Và hiện tại, trong bóng tối mịt mù, nhiệt độ ngột ngạt, âm thanh ồn ào của các bạn học bên ngoài, cùng tiếng bước chân dần xa, tất cả tạo nên sự hồi hộp khiến tim đập dồn dập.
Hoàn toàn phù hợp với hai người họ.
Thế nên Đàm Ninh khẽ hé môi, chấp nhận sự xâm nhập của Lâm Tụng An.
Đầu tháng 5 xuân chưa hết, đầu hè bắt đầu, nhiệt độ tăng cao khiến Đàm Ninh mất cảm giác về thời gian. Ban đầu cậu còn nghe rõ tiếng tích tắc của đồng hồ cơ trên tay Lâm Tụng An, cố gắng dùng âm thanh ấy để kìm hãm dòng suy nghĩ hỗn loạn, nhưng chẳng bao lâu, mọi âm thanh đều biến mất. Áo hoodie bị kéo lên, thời gian như ngừng trôi.
Loáng thoáng, Đàm Ninh nghe thấy tiếng ve đầu tiên trong bụi cây dưới lầu.
Đã vào giữa hè rồi sao?
Mùa hè năm nay đến sớm thật. Cậu vốn quen với cái lạnh, nhưng giờ chỉ cảm thấy nóng.
Lâm Tụng An nắm lấy đầu ngón tay mềm mại của Đàm Ninh, cười khẽ, dường như nghĩ đến cùng một chuyện: “Cuối cùng thì tay chân cũng không còn lạnh nữa.”
Anh từng cảm nhận được sự lạnh lẽo nơi đầu ngón tay của Đàm Ninh, đến mức không kịp hưởng thụ gì đã phải nói: “Thôi được rồi.”
Lúc đó Đàm Ninh ngơ ngác rút tay về, gương mặt vô tội. Lâm Tụng An đành dùng tay mình sưởi ấm tay cậu, x** n*n một lúc. Vốn định đợi khi tay ấm rồi mới tiếp tục, nhưng càng xoa càng sai hướng. Anh đặt đôi tay đã được sưởi ấm kia lên hông mình, ôm lấy Đàm Ninh không hợp tác vào lòng, dứt khoát từ bỏ việc để Đàm Ninh chủ động.
Sau đó, Lâm Tụng An phát hiện tay chân Đàm Ninh lúc nào cũng lạnh, có lẽ là do thể chất yếu, liền tìm một thầy thuốc Đông y lâu năm kê cho cậu vài thang thuốc bắc. Đàm Ninh không chịu uống, dù có trả tiền cũng không uống, dỗ dành hay ép buộc đều vô ích, chuyển sang bồi bổ bằng thực phẩm cũng không ăn.
Cậu chỉ dùng một câu để chống cự: “Đến mùa hè sẽ ổn thôi.”
Quả nhiên, đến hè thì thật sự đỡ hơn.
Lâm Tụng An đan mười ngón tay vào tay cậu, hôn một lúc rồi bỗng hỏi: “Thử lại lần nữa?”
Đàm Ninh ngẩn ra một lúc, như thể phải mất vài giây để nghĩ lại những chữ đó có nghĩa là gì, sau đó ngoan ngoãn “ừ” một tiếng.
Cậu càng ngoan ngoãn, Lâm Tụng An lại càng không vui.
Khi Đàm Ninh bị Lâm Tụng An đè lên tường, cắn vào sau gáy, cậu vẫn chưa kịp phản ứng thì phần da thịt mỏng manh đầy vết thương nơi cổ đã bị người phía sau cắn chặt.
Cơn đau nhói, khó diễn tả.
Gọi là đau thì chưa đến mức đó, mà nhiều hơn là một cảm giác mơ hồ.
Cậu không hiểu vì sao Lâm Tụng An luôn như vậy, rõ ràng hành động đó giữa hai người chẳng mang ý nghĩa gì cả, Lâm Tụng An hoàn toàn có thể đi cắn cái người Omega thanh mai trúc mã của anh, người đó có tuyến thể tỏa ra pheromone, có sự hấp dẫn tự nhiên.
Dù có oán trách, Đàm Ninh vẫn giữ đúng đạo đức nghề nghiệp, hoàn toàn không phản kháng.
Dù có đau đến đâu, dù Lâm Tụng An làm gì với cậu, cậu cũng không chống lại.
Tâm trạng u uất của Lâm Tụng An đến rất thất thường, Đàm Ninh không thể kiểm soát được. Ví dụ như khi cậu nghĩ mình đã phối hợp đủ rồi, thậm chí còn chủ động dựa trán vào vai Lâm Tụng An, thế mà Lâm Tụng An vẫn bất ngờ nổi giận.
“Lâm Tụng An—”
Lâm Tụng An siết chặt thêm.
“Chờ chút đã.”
Lâm Tụng An không để ý đến cậu.
“Lâm Tụng An, không được!” Cuối cùng Đàm Ninh cũng không nhịn được mà nổi cáu.
Cậu nhíu chặt mày, còn Lâm Tụng An lại bật cười, ôm lấy cậu hôn một cái, còn dịu dàng, dây dưa hơn bất cứ nụ hôn nào trước đó.
Đàm Ninh thật sự không hiểu nổi anh, có lẽ cũng chẳng ai hiểu nổi, cũng không ai tin rằng Lâm Tụng An sau lưng lại có bộ mặt như thế này.
Đến khi mọi chuyện kết thúc thì đã hơn mười giờ tối.
Đàm Ninh nằm trên một thứ gì đó không rõ là bàn học hay tủ, thở hổn hển, dưới lưng là áo khoác của Lâm Tụng An, chờ anh lục tìm khăn ướt trong túi.
Lâm Tụng An không bật đèn, vì Đàm Ninh nói cậu không muốn biết đây là chỗ nào.
Vừa lau cho cậu, anh vừa hỏi: “Là sợ sau này đi học sẽ nghĩ lung tung à?”
Đàm Ninh sững người: “Thật sự là phòng học?”
“Không phải, là phòng trực của một câu lạc bộ ít dùng đến.”
Đàm Ninh thở phào nhẹ nhõm một tiếng, gần như không thể nghe thấy.
Có thể là do bảo vệ đi tuần, đèn cảm biến ngoài cửa bỗng bật sáng, ánh sáng len qua khe cửa rọi vào, Đàm Ninh nhìn rõ được phần nào dáng vẻ của mình và Lâm Tụng An lúc này.
Cậu ngồi trên một chiếc bàn dài, áo hoodie rộng bị lệch, quần mặc chưa xong, một bên chân để lộ ra ngoài.
Mặt mũi và tóc tai khỏi cần nghĩ.
Chắc chắn là thê thảm vô cùng.
Còn Lâm Tụng An bên cạnh thì lại mặc chỉnh tề, như thể biến thành một người khác, chỉ chớp mắt đã lại thành cậu ấm trong lớp học mà đến cả giáo viên cũng phải nể mặt, như thể những phút giây vừa rồi chỉ có một mình Đàm Ninh trải qua.
Đàm Ninh nhanh chóng mặc lại quần áo.
Lâm Tụng An định mở cửa sổ, Đàm Ninh nói không cần.
Hai người không hẹn mà cùng im lặng, Đàm Ninh cảm thấy Lâm Tụng An vài lần muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, bên tai cậu chỉ còn tiếng ve sầu ồn ào.
Cho đến khi tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự yên tĩnh.
Điện thoại của Lâm Tụng An reo, là Diệp Linh gọi đến, Đàm Ninh nghe thấy giọng nói trong trẻo, mang theo chút nũng nịu: “Anh Tụng An, anh ở đâu vậy? Em cứ tưởng anh đang nói chuyện với viện trưởng Dương nên mới đợi mãi với Lôi Hãn ở bãi đậu xe, cuối cùng mới biết viện trưởng đi từ lâu rồi, anh đi đâu thế?”
“Có chút việc, hai người cứ đi trước đi, chắc khoảng mười một giờ anh tới.”
“Việc gì vậy? Muộn thế rồi còn phải xử lý à?”
Tóc gáy Đàm Ninh bị mồ hôi thấm ướt, dính sát vào cổ. Lâm Tụng An dùng tay trái rảnh rỗi giúp cậu vén tóc ra sau tai, rồi nói: “Việc công ty.”
“Vậy được.” Diệp Linh lẩm bẩm: “Cực quá à, vậy em đợi anh ở Cửu Tuyền Cung nhé, Lôi Hãn đã trang trí xong buổi tiệc rồi.”
Trong lớp học, Đàm Ninh thật ra từ đầu đến cuối chưa từng quay lại nhìn, cũng chẳng quan tâm Omega xinh đẹp môn đăng hộ đối với Lâm Tụng An kia trông thế nào, nhưng giờ nghe giọng, Đàm Ninh đã có thể tưởng tượng được diện mạo của Diệp Linh.
Mỗi câu nói, câu nào cũng thêm một từ cảm thán, nhưng vì giọng vốn đã đáng yêu nên không thấy khó chịu. Nếu Đàm Ninh không đang ở trong một phòng trực tối tăm trong tòa nhà dạy học để vụng trộm với Lâm Tụng An, nghe thấy giọng điệu nũng nịu thế này, cậu chắc đã không nhịn được cười, nhưng lúc này cậu chỉ cảm thấy nóng.
Căn phòng trực bị bỏ hoang này thật sự rất ngột ngạt, chỉ có một ô cửa sổ nhỏ, lại đóng kín.
Đèn cảm ứng ngoài cửa cũng tắt rồi.
Lại chìm vào bóng tối.
Sau khi cúp máy, Lâm Tụng An bế Đàm Ninh xuống, cầm áo khoác lên phủi phủi, giọng mang theo chút trêu chọc: “Tôi tưởng cậu sẽ hỏi đấy.”
Đàm Ninh nhặt balo lên: “Hỏi gì?”
Lâm Tụng An im lặng một lúc, cười nói: “Ừ, hỏi gì nhỉ?”
Anh nhéo nhẹ áo hoodie của Đàm Ninh, lại nhắc: “Dạo này trời nóng lên rồi, cậu mặc hơi dày đấy.”
“Tôi không sợ nóng.” Đàm Ninh lùi lại một bước.
Trước khi mở cửa, Lâm Tụng An đưa điện thoại cho Đàm Ninh.
Lần này Đàm Ninh không lập tức cầm lấy, không còn động tác chuyển tiền cho mình một cách thành thục như trước, mà do dự vài giây, hơi cau mày, rồi mới đưa tay nhận.
Mật khẩu màn hình của Lâm Tụng An là 210315.
Đàm Ninh từng cố đoán ý nghĩa dãy số này, nhưng không ra. Nó không phải ngày họ gặp nhau lần đầu, cũng không phải lần đầu tiên hay bất kỳ mốc thời gian quan trọng nào. Họ gặp nhau lần đầu là ngày 3 tháng 4 năm 2021, ba ngày trước sinh nhật Lâm Tụng An.
Rõ ràng tháng tư vẫn còn se lạnh, dạo trước mặc áo hoodie không lót nỉ vẫn thấy lạnh, mà sao lại nhanh đến mùa hè thế này?
Tâm trí Đàm Ninh đã bay xa, còn Lâm Tụng An thì mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại, lặng lẽ nhìn cậu.
Đàm Ninh bị anh hành đến rối bời.
Tóc tai rối tung, má đỏ bừng, môi hơi sưng. Lâm Tụng An thích dáng vẻ mang dấu ấn của mình trên người Đàm Ninh như vậy.
Nửa phút sau Đàm Ninh mới hoàn hồn, mở WeChat, nhập vào trang chuyển khoản con số 2000.
Mật khẩu thanh toán giống với mật khẩu màn hình. Việc Lâm Tụng An thoải mái đưa mật khẩu của mình cho một bạn giường khiến Đàm Ninh không thể hiểu nổi. Cậu từng hỏi: “Anh không sợ tôi thừa lúc anh ngủ rồi cuỗm hết tiền đi à?”
Khi đó Lâm Tụng An đang sắc thuốc bắc cho cậu, ngẩng đầu liếc nhìn một cái, mỉm cười đáp: “Thật ra cũng đâu cần đợi tôi ngủ.”
Không ngờ lại là câu trả lời như vậy.
Đàm Ninh thu lại nụ cười, không tiếp tục đề tài này nữa.
Kỳ lạ thật, tư tưởng của cậu lại một lần nữa trôi xa.
Cậu ép mình đưa mắt nhìn lại màn hình, ấn con số cuối cùng của mật khẩu. Giao dịch thành công.
Một cuộc trao đổi kết thúc.
Sau khi chuyển khoản, dòng suy nghĩ hỗn loạn của Đàm Ninh mới lắng lại. Lâm Tụng An mở cửa trước, liếc nhìn ra ngoài rồi quay lại nói với Đàm Ninh: “Cậu đi trước đi.”
Đàm Ninh không khách sáo, đeo ba lô lên chuẩn bị rời đi, nhưng vừa bước ra khỏi cửa đã bị Lâm Tụng An kéo trở lại. Anh bất ngờ đóng cửa lại, ép Đàm Ninh vào cánh cửa, hai trán chạm nhau, tiếng thở của Lâm Tụng An vang lên bên tai cậu.
Anh cắn nhẹ vào chóp mũi Đàm Ninh.
Khi môi sắp chạm nhau, lại đột ngột dừng lại, chỉ khẽ chạm nhẹ, cố tình không hôn.
“Thật sự không muốn hỏi gì sao?”
Đàm Ninh cứ tưởng Lâm Tụng An có thể nhẫn nhịn.
“Nếu cậu hỏi, tôi sẽ nói.” Gần như là dỗ dành.
Đàm Ninh vẫn là câu cũ: “Hỏi gì?”
Một khoảng lặng ngắn.
Lâm Tụng An buông cậu ra, không có thất vọng cũng không giận dữ, vẻ mặt vẫn tự nhiên như khi vừa nhắc cậu mặc đồ mỏng hơn. Anh mở cửa lại, nói: “Cậu đi đi, cầu thang ở bên trái, chỗ có thùng rác ấy, đừng đi nhầm.”
Đàm Ninh bước ra, anh lại không yên tâm dặn thêm: “Bật đèn pin điện thoại lên, xuống cầu thang cẩn thận một chút.”
Đàm Ninh nhíu mày, nghĩ bụng: Anh nói to thêm tí nữa là mấy đứa học tự học qua đêm nghe hết rồi đó.
Lâm Tụng An thật phiền, đôi khi rất lắm lời.
Đôi khi rất khó hiểu.
Đàm Ninh bước nhanh về phía trước, nhưng hai chân lại vừa mỏi vừa mềm, đành quay đầu trừng mắt với anh: “Anh im miệng cho tôi.”
Lâm Tụng An khẽ nhếch môi cười, dựa vào khung cửa, nhìn Đàm Ninh dần khuất khỏi tầm mắt mình.
Tác giả có đôi lời:
Tiểu yêu tinh Ninh Ninh!
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
