Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 41
Đàm Ninh đang ở trong thư viện chuẩn bị sẵn bài báo cáo môn Luật – Kinh tế của học kỳ sau. Hai hôm nay cậu vẫn đang nghiên cứu đề tài, vừa mới có chút manh mối, nên đã tận dụng nguồn cơ sở dữ liệu quốc tế miễn phí của trường, tải về một đống tư liệu bằng tiếng Anh.
Đàm Ninh không bị cận nhưng có chứng loạn thị, nên không thích nhìn màn hình điện tử. Cậu thích đọc bản in hơn, cậu đã sao chép tài liệu vào USB để đem đi in. Vừa định đứng dậy thì có người bước tới ngồi bên cạnh.
Là Diệp Linh.
Nói Diệp Linh trông như búp bê cũng không quá lời, tóc xoăn nhẹ, khuôn mặt còn chút béo bầu bĩnh, đôi mắt tròn xoe. Dù cậu ta đang trừng mắt nhìn Đàm Ninh dữ dằn, nhưng lại không khiến người khác thấy sợ.
“Nói chuyện chút?”
Đàm Ninh đặt USB xuống, gập máy tính lại rồi đi theo Diệp Linh ra khỏi thư viện.
“Tôi nghĩ mãi cũng không hiểu nổi vì sao anh ấy lại chọn một beta. Xung quanh tôi còn chẳng có mấy beta.” Diệp Linh xoay người lại, nhìn chằm chằm Đàm Ninh: “Cậu tưởng mình thông minh lắm à? Dính vào người thừa kế tương lai của tập đoàn Thiên Hà là sẽ yên ổn mãi sao? Chưa nói tới bà mẹ cứng đầu của anh ấy, chỉ riêng việc anh ấy là alpha cấp 9, sau này cậu sẽ không dễ sống đâu.”
Đàm Ninh không nói gì.
Diệp Linh tiếp tục trút giận: “Đừng bày ra cái vẻ chính thất cao cao tại thượng, như thể tôi là kẻ chọc cười. Sau chuyện này, cậu nghĩ tôi còn thích anh ấy sao?”
Đàm Ninh nhún vai: “Vậy cậu đến tìm tôi để nói gì?”
“Tôi muốn thấy hai người chia tay.”
“Việc đó mang lại lợi ích gì cho cậu?”
“Không có. Dù hai người có chia tay, anh ấy cũng không đến với tôi. Nhưng tôi chỉ muốn làm hai người khó chịu.”
Đàm Ninh nhìn đi chỗ khác.
“Tôi đã thích anh ấy nhiều năm, cậu đừng tưởng anh ấy là kiểu người quân tử, ôn hòa, sáng như trăng như gió. Anh ấy không phải thế. Anh ấy rất giỏi giấu giếm và tính toán.”
Trong lòng Đàm Ninh thầm gật đầu đồng ý.
Lâm Tụng An đúng là có hai mặt hoàn toàn khác nhau, cảm giác áp lực bẩm sinh và cách anh nũng nịu trước mặt Đàm Ninh không hề mâu thuẫn.
“Ba tôi vẫn luôn nói cha con nhà họ Lâm đều là cáo đội lốt người. Cậu đừng tưởng mình vớ được món hời.”
Đàm Ninh thở dài. Cậu thực sự không giỏi đối phó với kiểu tình địch hung hăng như thế, chỉ có thể chân thành nói: “Ngay cả mẹ anh ấy còn không thể chia rẽ được chúng tôi, thì cậu càng không thể.”
“Tôi—” Diệp Linh nghẹn lời.
Cậu ta vừa nghe chính miệng Lâm Tụng An nói câu này.
Vì bị áp chế bởi pheromone của một alpha cấp cao, cậu không thể nổi giận trước mặt Lâm Tụng An, nên đành trút giận lên người Đàm Ninh. Cậu chỉ tay vào mặt Đàm Ninh: “Đừng đắc ý quá sớm. Cậu tưởng mẹ Lâm Tụng An sẽ dễ dàng buông tha sao? Một khi bà ấy thực sự ra tay, cả ban lãnh đạo Thiên Hà cũng không dám lên tiếng. Bà ta bây giờ vẫn đang ngày ba lần gọi điện cho nhà họ Nghiêm đấy!”
Diệp Linh cười khẩy: “Cậu vui vẻ không được bao lâu đâu.”
Vừa dứt lời thì Hà Thanh Duệ chạy đến, thấy Đàm Ninh đang ở thế yếu, liền chắn trước mặt cậu: “Cậu làm gì đấy? Muốn đánh nhau à?”
Diệp Linh bĩu môi: “Lại thêm một beta nữa, đúng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã.”
“Muốn ăn đòn à? Mẹ cậu không dạy cậu cách cư xử à?”
Hai người đúng kiểu đụng là nổ, Đàm Ninh phải kéo tay Hà Thanh Duệ lại, bất đắc dĩ nói: “Cảm ơn đã nhắc nhở, nhưng tôi đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”
Diệp Linh thấy buồn cười: “Chuẩn bị cái gì? Một ông ngoại bảy mươi hay người mẹ từng tái hôn của cậu à?”
Những người này cứ coi thường quyền riêng tư của người khác, Đàm Ninh có chút tức giận, nhưng vẫn giữ bình tĩnh: “Chuẩn bị bằng tấm chân tình của Lâm Tụng An, và bằng lời hứa của anh ấy với tôi.”
Sắc mặt Diệp Linh thay đổi, cười lạnh: “Vô dụng thôi.”
“Chân tình là vô dụng?”
Diệp Linh nhìn thẳng vào Đàm Ninh: “Đúng, chân tình chẳng là gì trước pheromone cả. Cậu tin không?”
Cậu ta còn cố tình che miệng, tỏ vẻ khoa trương: “Ôi, tôi quên mất, cậu làm gì có pheromone, cậu chưa bao giờ biết cảm giác đó ra sao.”
Hà Thanh Duệ lập tức xắn tay áo định chửi lại, nhưng bị Đàm Ninh cản lại. Đàm Ninh điềm tĩnh nói: “Vậy thì cậu và mẹ của Lâm Tụng An có gì khác nhau?”
Diệp Linh sững người, rồi hất tay áo bỏ đi.
Sau khi cậu ta đi khỏi, Hà Thanh Duệ nhìn Đàm Ninh với vẻ mù tịt: “Chuyện gì thế?”
“Thanh mai trúc mã của Lâm Tụng An.”
“Nhanh thế đã có tình địch tìm tới tận nơi rồi à? Đúng là làm dâu nhà hào môn không dễ mà.”
Đàm Ninh liếc xéo cậu ta: “Cậu rảnh lắm hả?”
“Làm gì có, tôi vừa chọn được chỗ ngồi ngoài cửa, thấy cậu bằng khóe mắt thì lập tức lao ra luôn. Không cảm ơn thì thôi, còn lạnh nhạt vậy.”
Đàm Ninh đi đến máy bán hàng tự động, mua cho Hà Thanh Duệ một chai nước: “Cảm ơn vì đã bênh vực tôi.”
Hà Thanh Duệ bị cử chỉ ấy làm cho hơi ngượng, gãi gãi đầu: “Đàm Ninh, yêu người như Lâm Tụng An có phải hơi mệt không?”
Cả hai cùng đi về phía phòng tự học.
Đàm Ninh không trả lời câu hỏi đó.
“Nhưng mà, đã từng yêu Lâm Tụng An rồi, thì sau này ai xuất hiện chắc cũng sẽ thấy nhạt nhẽo lắm nhỉ?”
Đàm Ninh khựng lại, một lát sau mỉm cười với Hà Thanh Duệ: “Cũng đúng một nửa.”
“Còn nửa kia là gì?” Hà Thanh Duệ gặng hỏi.
“Tôi chưa từng nghĩ đến việc yêu ai ngoài anh ấy.”
Lâm Tụng An được ba mình, Lâm Dã Huân, sắp xếp làm việc tại bộ phận thị trường, danh nghĩa là trợ lý giám đốc, nhưng thực chất là người đảm nhiệm chính công việc quản lý của cả bộ phận.
Nhờ từ nhỏ đã theo ba đến công ty, lại thường cùng mẹ Phương Cẩn tham dự các sự kiện, nên dù là kiểu con ông cháu cha rơi xuống từ trên trời, Lâm Tụng An vẫn nhanh chóng thích nghi, hiểu rõ nhân sự phòng thị trường, làm quen công việc. Từ việc giao nhiệm vụ đến tổ chức họp bàn, mọi việc đều đâu ra đấy.
Khi tổ viên hoàn thành vượt chỉ tiêu, anh sẽ chủ động gửi lì xì vào nhóm, còn đặt đồ ăn mời cả nhóm mở tiệc ăn mừng trong phòng họp. Ban đầu mọi người vừa kính vừa sợ vì anh là con trai chủ tịch lại là alpha cấp 9, nhưng sau khi tiếp xúc mới thấy anh cũng không xa cách đến thế.
Nghĩ đến việc tháng sau anh sẽ bị điều sang phòng kỹ thuật, ai cũng cảm thấy tiếc nuối.
“Chiều nay không có việc gì nữa, mọi người thư giãn một chút đi.” Lâm Tụng An mỉm cười nói với các nhân viên.
Mọi người reo hò vui mừng.
Lâm Tụng An giúp họ đóng cửa phòng họp, quay người lại thì nét cười cũng biến mất.
Lúc bước vào thang máy, anh chạm mặt một vị lão thành của hội đồng quản trị. Chú Tần chỉ vào anh nói: “Cậu nhóc này, còn biết cách thu phục lòng người hơn cả ba cậu đấy.”
Lâm Tụng An khiêm tốn cười: “Chú Tần dạo này sức khỏe thế nào ạ?”
“Cũng ổn, nhưng không khỏe bằng ba cậu đâu. Ông ấy dạo này mặt mày rạng rỡ như trai mới yêu lần đầu ấy. Sao? Ba mẹ cậu cuối cùng đã làm hòa rồi à?”
Lâm Tụng An hơi sững người, nhưng vẫn đáp: “Vâng, dạo này họ hòa hợp lắm.”
Trở lại văn phòng, Lâm Dã Huân không có ở đó, thư ký nói chủ tịch đã đi thị sát công trình.
“Công trình nào?”
Thư ký nhìn sổ ghi nhớ: “Chung cư đơn thân ở Giang Vũ, vừa mới khởi công.”
Lâm Tụng An gật đầu.
Anh ngồi một mình trên ghế sofa, định nhắn tin cho Đàm Ninh, nhưng nghĩ tới chuyện sáng nay Diệp Linh đến làm loạn, liền tìm số Hà Thanh Duệ trong danh bạ để hỏi tình hình.
[Có người đến tìm Đàm Ninh, kéo cậu ấy ra khỏi thư viện, lảm nhảm đe dọa một đống nhưng không ra tay. Đàm Ninh cũng không chịu thiệt gì.]
[Tôi biết rồi, cảm ơn.]
Lâm Tụng An ngả người ra sofa, bóp trán.
Vì quá muốn nhanh chóng chứng minh bản thân, cho mẹ thấy rằng con trai bà đã đủ sức tự lập mà không cần bảo bọc nữa, nên gần đây anh tự ép mình nhận quá nhiều việc.
Chỉ cần dừng lại một chút là thấy mệt rã rời. Sáng nay còn phải đối phó với Diệp Linh cứng đầu cứng cổ, anh càng thêm mệt mỏi.
Anh nhắn cho Đàm Ninh: [Ninh Ninh, đang bận à?]
[Bận.] Đàm Tiểu Miêu lạnh lùng lên, một chữ cũng không cho thừa.
[Bận đến mấy giờ? Anh đợi em.]
[Đừng.]
Lâm Tụng An nghĩ, chắc Đàm Ninh đang giận vụ Diệp Linh.
Cũng dễ hiểu thôi. Trước mặt anh, Diệp Linh còn kiềm chế, nhưng trước mặt Đàm Ninh thì chắc nói gì khó nghe cũng dám. Đàm Ninh còn chịu trả lời tin nhắn, anh đã thấy biết ơn lắm rồi.
[Ninh Ninh, để ý anh chút đi. Anh đến trường tìm em, mình nói chuyện một lúc được không?]
[Không.]
Cái lạnh lùng này không ngoài dự đoán. Lâm Tụng An đã quen rồi. Bộ vest trên người khiến anh thấy gò bó, định về nhà thay đồ rồi mới đến trường dỗ dành Đàm Ninh.
Về tới nhà, từ xa anh đã thấy đèn phòng khách sáng. Lâm Tụng An giật mình, linh cảm có chuyện không tưởng sắp xảy ra.
Anh lặng lẽ đỗ xe vào gara, cố giảm âm thanh đến mức tối thiểu khi tắt máy.
Anh thậm chí không dám bước vào nhà ngay, vòng ra sân sau, nhìn vào qua cửa kính lớn của phòng khách và thấy bóng người đang đi lại trong bếp.
Là Đàm Ninh.
Cậu đang nấu ăn.
Vẫn mặc chiếc áo len màu be đáng yêu, thắt tạp dề màu vàng nhạt, tóc buộc nửa lên.
Chắc là đang nấu canh, cậu dùng găng tay cách nhiệt nhấc nắp nồi lên, múc vài thìa muối cho vào, rồi dùng muôi khuấy đều, sau đó nếm thử.
Bị bỏng nhẹ, vai run lên một cái.
Tấm lưng mảnh mai ấy, lại mang theo một sức mạnh khiến mọi muộn phiền của Lâm Tụng An lắng xuống.
Đây chính là hình ảnh sau hôn nhân mà anh thường mơ thấy.
Trong khoảnh khắc ấy, anh nghi ngờ mình vì quá mệt mà sinh ra ảo giác. Bước chân anh như trôi nổi, nhẹ nhàng bấm mật mã vào nhà, thay giày đi vào.
Đàm Ninh nghe thấy tiếng động nhưng không quay đầu lại, tiếp tục thái rau.
Lâm Tụng An vòng tay ôm cậu từ phía sau.
“Lừa được anh rồi, Đàm Tiểu Miêu.”
Khóe môi Đàm Ninh khẽ cong lên.
Lâm Tụng An vùi mặt vào gáy cậu, hít sâu một hơi: “Em đúng là…”
Lâm Tụng An nghĩ: Đây là lần đầu tiên trong suốt 22 năm sống trên đời, anh tình nguyện buông quyền kiểm soát trong một mối quan hệ.
“Đàm Tiểu Miêu, anh thật sự đã hoàn toàn thua dưới tay em rồi.”
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
