Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 40
Trước đây, mỗi lần nhìn thấy các cặp đôi trong trường nắm tay nhau, Đàm Ninh lại nghĩ đến mối quan hệ bạn giường giữa mình và Lâm Tụng An, thỉnh thoảng cũng thấy ghen tị. Nhưng giờ thì hoàn toàn không còn nữa.
Chỉ một đoạn đường trăm mét, cậu đã hất tay Lâm Tụng An đến mười lần. Cuối cùng không chịu nổi nữa, cậu dừng lại, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Lâm Tụng An, vậy mà chẳng nói nổi một câu nặng lời.
“Anh tưởng là nguy cơ qua rồi sao?”
“Không mà.”
“Mẹ anh vẫn chưa đồng ý, Diệp Linh chắc chắn sẽ trả thù, rõ ràng chưa có gì được giải quyết cả, anh cười cái gì?!”
Vừa dứt lời, có hai người đi ngang qua vừa quay đầu nhìn bọn họ, vì quá chú ý mà vấp phải mép vỉa hè rồi ngã sóng soài.
Đàm Ninh: “……”
Lâm Tụng An khoác vai Đàm Ninh đi tiếp: “Tuy còn rất nhiều chuyện chưa giải quyết, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục mà, mèo con, đừng cau có nữa.”
“Chuyện của Nghiêm Tri Dư là anh cố ý tiết lộ cho Diệp Linh biết à?”
“Ừ.”
Đàm Ninh dừng lại, cười lạnh: “Không hổ là alpha cấp 9, anh thật biết rõ lợi thế của mình ở đâu.”
Lâm Tụng An xưa nay luôn rõ ràng về tình cảm của người khác dành cho mình.
“Ghen rồi?”
“Hừ.”
Ý cười trong mắt Lâm Tụng An càng đậm: “Diệp Linh chỉ là một đứa trẻ ấu trĩ và tùy hứng thôi, nhưng chính cái tính đó mới có thể phá vỡ cục diện hiện tại. Không còn cách nào khác.”
“Cậu ấy nói rồi, sẽ bắt chúng ta phải trả giá.”
Lâm Tụng An im lặng một lúc, rồi nói: “Chắc không đến mức đó đâu. Dựa vào hiểu biết của anh về cậu ta, giờ cậu ta chắc đang đập nát mấy tấm ảnh chụp chung của anh với cậu ta, rồi bất cứ thứ gì liên quan đến anh. Sau đó… chắc ngày mai cậu ta sẽ đến tìm anh, dọa nạt rồi dụ dỗ. Khi thấy vô ích, cậu ta sẽ tìm đến em.”
Đàm Ninh thở dài.
“Đến lúc đó Ninh Ninh phải kiên cường đấy nhé.”
“Liên quan gì tới em? Là anh tự gây ra đấy.”
Đàm Ninh âm thầm lầm bầm trong lòng: Còn nói là hiểu rõ cậu ta lắm, hiểu rõ đến đâu cơ chứ? Cái gì mà thanh mai trúc mã, chán chết đi được, chỉ là lớn lên cùng nhau thôi mà, nghe mờ ám muốn chết.
Đàm Ninh tăng tốc bước đi, Lâm Tụng An vội vàng đuổi theo, thò ngón tay vào giữa những ngón tay đang siết chặt của Đàm Ninh, đan tay vào nhau.
Cuối cùng vẫn là nắm tay.
Gió thổi ào qua rặng cây, làm tóc Đàm Ninh bay tán loạn, cậu đưa tay còn lại lên vuốt lại tóc, nghiêng đầu thấy Lâm Tụng An đang nhìn mình chăm chú.
Lâm Tụng An cười rạng rỡ: “Từng nghĩ đến rất nhiều lần, được cùng em đi dạo thế này trong khuôn viên trường.”
Đàm Ninh hơi lúng túng quay mặt đi, muốn rút tay ra: “Buông tay ra.”
“Trả lời anh đi, mèo con, chúng ta quay lại nhé.”
“Ai thèm nói chuyện với anh? Ai từng yêu đương với anh?” Đàm Ninh trưng ra vẻ mặt lạnh tanh, lầm bầm: “Không hiểu anh đang nói cái gì.”
“Không hiểu à?” Lâm Tụng An dường như chẳng lấy làm lạ trước phản ứng này, mỉm cười: “Vậy để anh giúp em nhớ lại. Tháng ba hai năm trước, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở nhà Lâm Kỳ. Rồi không lâu sau, Đàm Tiểu Miêu bắt đầu quyến rũ anh, cố tình trì hoãn giờ học phụ đạo của Lâm Kỳ để có cớ gặp anh. Sau đó lại rủ anh đi xem phim, rồi còn lợi dụng hôm trời mưa to, mắc kẹt trong xe anh, cuối cùng về nhà anh, rồi mặc đồ của anh—”
Đàm Ninh vội lấy tay bịt miệng anh.
Đúng lúc ấy là giờ thư viện đóng cửa, người trên đường mỗi lúc một đông. Mặc dù là buổi tối, tầm nhìn không rõ ràng, nhưng Lâm Tụng An quá nổi bật giữa đám đông, cứ khiến người ta phải quay đầu nhìn. Mỗi lần họ quay đầu là đều sững sờ, rồi lại nhìn sang Đàm Ninh đứng trước mặt anh.
Tiếng bàn tán râm ran không dứt, Đàm Ninh cảm thấy thật phiền, kéo Lâm Tụng An vào rừng cây nhỏ bên đường. Còn chưa kịp mở miệng, Lâm Tụng An đã cúi đầu hôn cậu.
Anh ôm lấy eo Đàm Ninh, không thể kiềm chế nổi.
Đàm Ninh biết, Lâm Tụng An chỉ đang cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng trước mặt cậu. Với sự áp đặt gay gắt từ mẹ mình, anh đang phải gánh chịu áp lực từ cả hai phía, vừa phải xoa dịu mẹ, vừa phải dỗ dành Đàm Ninh.
Thật ra Đàm Ninh rất muốn nói với anh: Từ lúc đồng ý bỏ trốn cùng anh, em đã giao phó toàn bộ bản thân mình cho anh rồi.
Em sẽ không bao giờ là người buông tay trước.
“Đồ đần.” Đàm Ninh nói.
Lâm Tụng An siết chặt vòng tay.
“Quay lại nhé?”
Đàm Ninh từ từ đưa tay lên, ôm lấy eo Lâm Tụng An. Cậu bất ngờ nhận ra, một cái ôm bình thường như thế này, cậu chưa từng chủ động làm bao giờ. Cậu luôn quen được Lâm Tụng An ôm chặt, mỗi lần anh ôm là vừa siết chặt tay, vừa dùng bàn tay lớn v**t v* lưng cậu.
Vậy nên Đàm Ninh cũng bắt chước anh, nhẹ nhàng xoa lưng Lâm Tụng An rồi nói: “Được, quay lại.”
Không muốn lãng phí thêm thời gian nữa.
Lâm Tụng An hôn lên bên cổ Đàm Ninh.
Tối hôm đó, Đàm Ninh cứ nghĩ Lâm Tụng An sẽ lại kéo cậu về biệt thự Thiên Hà, dù sao trông anh cũng nóng lòng như thể không chờ được. Nhưng Lâm Tụng An chỉ đưa cậu tới dưới ký túc xá, nhéo mặt cậu, nói: “Vào đi.”
Đàm Ninh cảm thấy kỳ lạ.
Khi bước lên cầu thang, cậu không kìm được quay đầu lại nhìn, thấy Lâm Tụng An nhướng mày với mình.
Đàm Ninh muốn hỏi mà không mở miệng được, cuối cùng chỉ có thể mang theo sự thắc mắc và chút không hài lòng, quay về phòng.
Ký túc xá của cậu ở tầng ba. Bình thường, mỗi khi cậu lên lầu, ai đi ngang qua cũng như muốn tránh xa, như thể cậu mang theo mầm bệnh. Nhưng hôm nay thì khác hẳn, tất cả mọi người đều tò mò muốn nhìn rõ gương mặt ẩn sau mái tóc dài buông xõa của cậu, muốn biết rốt cuộc cậu có gì mà có thể hấp dẫn được Lâm Tụng An?
Nếu Đàm Ninh ngẩng đầu đúng lúc, bắt gặp ánh mắt người khác, thì đối phương sẽ lập tức cười gượng một cái, tỏ ra thân thiện.
Đàm Ninh cảm thấy mình giống như một chậu cây cảnh được hét giá trên trời, khiến ai cũng muốn xem kỹ từng chi tiết nhỏ, để tìm ra xem cái giá này có hợp lý hay không.
Có lẽ là vì đẹp? Nhưng cậu là một beta mà;
Có lẽ là nhà giàu? Nhưng ăn mặc kiểu này;
Có lẽ tính cách tốt? Càng không thể rồi…
Dường như Đàm Ninh có thể nghe thấy những lời thì thầm chế giễu từ ánh mắt và vẻ mặt của những người đi ngang qua.
Mãi đến khi về tới cửa phòng, Hà Thanh Duệ đang đứng bên ngoài gọi điện, thấy người bên phòng đối diện ló đầu ra nhìn Đàm Ninh, cậu liền đứng chắn trước mặt cậu, la lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn cái gì? Cái mặt đó là sao, thiếu tôn trọng người khác quá vậy!”
Người kia lập tức lúng túng rụt đầu lại.
Đàm Ninh bỏ balo xuống, mỉm cười nói với Hà Thanh Duệ: “Cảm ơn.”
“Cậu bây giờ thực sự nổi tiếng rồi đấy!” Hà Thanh Duệ cúp máy rồi bước vào phòng.
Đàm Ninh nhún vai.
Từ phía bên giường, thánh hóng địch thực Từ Thanh Dương hôm nay mới nghe được tin, thấy Hà Thanh Duệ trông như không có gì bất ngờ, liền kinh ngạc hỏi: “Cậu biết từ lâu rồi à?”
“Đúng á.”
“Không đúng, khoan đã,” Từ Thanh Dương quay sang hỏi Đàm Ninh: “Cậu đã sớm ở bên Lâm Tụng An rồi sao? Từ bao giờ?”
Đàm Ninh nhớ lại một chút, đáp: “Tháng Tư năm kia.”
Từ Thanh Dương suýt nữa phun cả ngụm coca ra ngoài.
Trong suốt gần hai năm bị cả ký túc xá tẩy chay, bị cả lớp xa lánh, Đàm Ninh thực ra đang hẹn hò với người thừa kế tương lai của tập đoàn Thiên Hà có giá trị hàng tỷ?
Từ Thanh Dương lắc đầu, không giấu nổi sự chấn động trong lòng: “Cậu đúng là… vinh nhục không động.”
Nhưng giờ đây, toàn bộ tâm trí của Đàm Ninh đều đặt ở một chỗ, vì sao tối nay Lâm Tụng An lại không đưa cậu về nhà? Cậu rất muốn hỏi Hà Thanh Duệ, nhưng lại ngại.
Tắm xong, cậu vẫn còn đang băn khoăn chuyện đó.
Ngày nghĩ, đêm mộng.
Trong mơ, cậu quay lại tháng Năm năm kia, lần đầu tiên của hai người bọn họ.
Hôm đó trời mưa lớn, gió táp mưa sa ngoài cửa sổ. Đàm Ninh mặc áo sơ mi của Lâm Tụng An, ngồi trên mép giường. Lâm Tụng An bước tới, hỏi cậu: “Đây là ý gì?”
Đàm Ninh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh chằm chằm.
Lâm Tụng An nghĩ: Đàm Ninh rốt cuộc là vì cái gì? Vì tiền ư? Nhưng những món quà anh tặng, Đàm Ninh chưa từng nhận. Là kiểu nửa muốn nửa từ chối sao? Nhưng ánh mắt của Đàm Ninh chưa bao giờ che giấu điều gì.
Mọi hành động của cậu chỉ truyền tải một tín hiệu: Tôi muốn lên giường với anh.
Lâm Tụng An từ nhỏ đến lớn đã gặp vô số người theo đuổi, nhưng kiểu như Đàm Ninh thì chỉ có một.
Anh ôm Đàm Ninh đặt xuống giữa giường, rồi đè lên người cậu.
Lồng ngực Đàm Ninh phập phồng kịch liệt, nhưng ánh mắt vẫn bình thản. Lâm Tụng An hôn nhẹ lên má cậu.
Da Đàm Ninh rất trắng, nên đỏ mặt lên là thấy rõ ngay.
Mỗi lần Lâm Tụng An hôn một chỗ, nơi đó lập tức ửng đỏ. Vẻ đáng yêu ấy khiến tim anh run lên vì xao động.
Anh vuốt tóc Đàm Ninh, dùng ngón tay quấn lấy từng sợi tóc. Đàm Ninh thấy ngứa, liền rúc vào lòng anh.
Đàm Ninh có một vẻ đáng yêu đặc biệt mà chính cậu cũng không nhận ra. Khi chủ động lại gần Lâm Tụng An, không hề có chút quyến rũ, không hề lấy lòng, thậm chí còn hơi ngơ ngác, cậu chỉ đơn giản nhìn Lâm Tụng An bằng ánh mắt như hỏi: Sao anh vẫn chưa bắt đầu?
Lâm Tụng An hoàn toàn mất kiểm soát.
Anh cắn môi Đàm Ninh, vừa cắn vừa m*t.
Lúc này Đàm Ninh mới hơi sợ, hai tay đặt lên vai Lâm Tụng An, ngón tay lạnh khẽ run rẩy.
Lâm Tụng An lần lượt cởi từng nút áo sơ mi, làn da trắng mịn của Đàm Ninh cũng từ từ lộ ra. Lúc đó, anh vẫn còn là một quý ông lịch lãm, không có những thói xấu như cắn lung tung hay sờ mó bậy bạ. Mỗi bước đều hỏi ý kiến, Đàm Ninh chỉ ôm anh, ngây người nhìn trần nhà, anh hỏi gì cậu cũng nói “Được.”
Lần đầu tiên thật ra cũng không quá dễ chịu, cả hai đều là người mới, một người chỉ có lý thuyết, một người chỉ biết chịu đựng. Cuối cùng, Lâm Tụng An ôm Đàm Ninh trong chăn, muốn xin lỗi mà không biết phải nói thế nào.
Một lúc lâu sau, Đàm Ninh bỗng nói khẽ: “Cũng tốt.”
Chỉ một câu đó đã đốt cháy hết khúc mắc trong lòng Lâm Tụng An. Đàm Ninh vốn chỉ muốn dỗ anh rồi đi ngủ, nhưng sau câu ấy thì hoàn toàn không ngủ nổi nữa.
Lâm Tụng An nhìn Đàm Ninh trong vòng tay, người đầy dấu đỏ, như in đầy hoa hải đường, vừa xinh đẹp lại vừa đáng thương. Mái tóc dài đen nhạt rối bời, trán lấm tấm mồ hôi. Khi cúi xuống còn nghe thấy cậu khe khẽ rên như mèo con: “Lâm Tụng An, xin anh đấy…”
Lâm Tụng An vội ôm chặt lấy cậu.
Nhưng Đàm Ninh lại khẩn cầu: “Chặt hơn chút nữa.”
Thế là anh siết vòng tay lại, Đàm Ninh mềm nhũn rúc vào ngực anh, cuối cùng cũng yên giấc.
Từ ngày hôm đó, Lâm Tụng An đã quen với việc ôm cậu thật chặt.
Thật ra trong mối quan hệ này, Đàm Ninh chẳng đòi hỏi gì. Trước khi nghe câu “Tôi không có yêu đương” của Lâm Tụng An, cậu thậm chí không nhận bất kỳ món quà nào từ anh.
Cậu chỉ muốn được anh ôm chặt hơn một chút mà thôi.
Được người như Lâm Tụng An yêu thương, khiến cậu có ảo giác rằng mình cũng xứng đáng được yêu.
Tỉnh dậy đã là sáng sớm ngày hôm sau.
Chuông báo thức của Hà Thanh Duệ reo mãi không dứt, nhưng cậu ta thì chưa tỉnh, còn Đàm Ninh bị đánh thức trước.
Mắt nhắm mắt mở, điện thoại của cậu rung lên. Cậu cầm lên xem.
[Đàm Tiểu Miêu, sáng nay có ba tiết liền đúng không, bạn trai đã mua sẵn bữa sáng cho em rồi, ở bãi đỗ xe bên cạnh, mau đến nhé.]
Đàm Ninh chớp chớp mắt, xác nhận đây không phải là mơ.
Vài giây sau, cậu hoàn toàn tỉnh táo, mặc quần áo xuống giường. Nghĩ một lúc, lại leo lên giường, thay chiếc áo hoodie rộng màu xám bằng sơ mi trắng, áo len màu be và khoác ngoài một chiếc áo dạ màu xanh lam.
Trong lúc rửa mặt, cậu còn buộc tóc lên, dùng lược chải sơ lại.
Chắc là trông ổn hơn chút. Cậu nghĩ vậy.
Cậu xuống lầu như một cơn gió, khiến mấy sinh viên đang lấy nước cũng ngẩn ra: Ai vừa chạy qua đấy? Trông quen quá.
Đàm Ninh chạy đến bãi đỗ xe, nhưng khi gần tới nơi thì cố tình đi chậm lại, điều chỉnh lại hơi thở.
Cậu nhìn thấy chiếc Range Rover của Lâm Tụng An.
Khi bước vào xe, Lâm Tụng An đang chỉnh nhạc. Anh lập tức nhận ra sự khác biệt hôm nay của Đàm Ninh, mắt sáng lên, nhướng mày cười: “Ninh Ninh hôm nay định hẹn hò với anh sao? Ăn mặc đẹp thế này.”
Đàm Ninh lắc đầu: “Không.”
“Vậy là để gặp ai?”
Anh cố ý hỏi vậy, nhưng Đàm Ninh không phối hợp.
“Anh ghé căn-tin rồi, thấy chẳng có gì ăn được nên lái xe ra ngoài mua. Đây là bánh hấp, bên này có sữa đậu nành với quẩy, còn có một bát hoành thánh nhỏ. Em muốn ăn gì thì chọn trước, phần còn lại cho anh.”
Đàm Ninh không nói gì.
Lâm Tụng An lại bắt đầu giới thiệu:
“Bánh xếp nhân bò ở đây ngon lắm, nhưng hơi ngấy, anh nhớ Ninh Ninh buổi sáng không thích đồ dầu mỡ, nên mua bánh hấp. Em thử xem, không thích thì ăn hoành thánh, em từng nói thích mà. Còn quẩy này là mới chiên, vẫn giòn đấy.”
Anh lấy quẩy ra, đưa tới miệng Đàm Ninh, như đang dỗ trẻ con: “Ngoan, cắn một miếng đi.”
Đàm Ninh nghe lời, cắn một miếng.
“Có phải rất giòn không? Mấy cái trong căn-tin để lâu là dai hết, sao ngon bằng cái này được.”
Lâm Tụng An lại gắp thêm một miếng bánh hấp cho cậu: “Cái này cũng ngon lắm.”
Đàm Ninh nhìn Lâm Tụng An.
Chắc sau bữa sáng, Lâm Tụng An sẽ phải đến công ty nên anh mặc vest kẻ màu xám, bên ngoài khoác áo măng tô đen, trông vừa trưởng thành vừa phong độ.
Thực ra anh đã không còn là sinh viên, nhưng vì Đàm Ninh mà anh vẫn đi học lớp Luật – Kinh tế, đưa cậu về ký túc xá, ăn sáng cùng cậu, chỉ để Đàm Ninh có được một mối tình sinh viên thật trọn vẹn.
“Ninh Ninh, thử cái này đi.” Lâm Tụng An dịu dàng nói.
Đàm Ninh không muốn ăn bánh nữa.
Cậu tránh khỏi mấy hộp nhựa, nghiêng người tới gần, hôn lên môi Lâm Tụng An.
Chỉ là một nụ hôn nhẹ, rồi cậu nhanh chóng ngồi lại chỗ, ôm bát hoành thánh, tiếp tục ăn như không có gì xảy ra.
Lâm Tụng An phải mất một lúc mới hoàn hồn lại, ngỡ ngàng nhìn Đàm Ninh: “Vừa rồi…”
Đàm Ninh vừa hôn anh sao?
Biểu cảm của Đàm Ninh vẫn bình thản, như thể chuyện gì cũng chưa xảy ra.
Sau khi ăn no, Đàm Ninh lại uống mấy ngụm sữa đậu nành, dựa vào tay Lâm Tụng An. Lâm Tụng An thì như một bà mẹ già lo lắng, sợ Đàm Ninh đói, khát: “Em mang bình giữ nhiệt không?”
Đàm Ninh thấy anh lắm lời, gắng sức hất tay anh ra: “Anh phiền quá đi, em đi đây.”
Nhưng Lâm Tụng An lại kéo cậu lại: “Hôn anh thêm cái nữa.”
Đàm Ninh lắc đầu.
Tình cảm của Đàm Tiểu Miêu dành cho anh rất nhiều rất nhiều, nhưng vì sợ bị tổn thương nên mỗi lần chỉ dám cho một chút, cẩn thận từng chút một đặt vào tay Lâm Tụng An, mong anh biết trân trọng.
Khi bước ra khỏi bãi đỗ xe, Đàm Ninh nhận được tin nhắn từ Lâm Tụng An: [Bạn trai, tối gặp nhé.]
Đàm Ninh bước nhanh hơn, giẫm lên những viên gạch hoa dưới chân, cả người như nhẹ bẫng.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
