Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 39
“Chuyện tình cảm ấy mà, đâu chỉ cần có độ tương thích, bà nói có đúng không?”
Lời của Nghiêm phu nhân như một sự mỉa mai. Vì thể diện, Phương Cẩn chỉ có thể miễn cưỡng tỏ ý đồng tình. Bà vừa định nổi giận sau khi cúp máy thì ngoài cửa vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Là Lôi Hãn và Diệp Linh.
“Anh Tụng An, em sắp phát điên rồi! Vừa mới giải quyết xong chuyện với Nghiêm Tri Dư, sao lại lòi ra thêm một Đàm Ninh nữa! Đàm Ninh là ai chứ?!”
Giọng của Diệp Linh phá tan bầu không khí nặng nề lúc ấy.
Lâm Tụng An day trán, sau đó kéo Đàm Ninh ra đứng trước mặt mình. Diệp Linh vừa bước vào liền thấy Lâm Tụng An đặt tay lên vai một chàng trai.
Chàng trai đó trông có chút quen mắt, hình như từng thấy trong lớp học của Đại học A, là buổi học ở cơ sở Luật – Kinh tế hôm ấy, cậu từng lén tới đó để tạo bất ngờ cho Lâm Tụng An, mà Lâm Tụng An lại từ chỗ chàng trai tóc dài này, ung dung đi về phía hàng ghế cuối.
“Hai người các anh!!” Diệp Linh xông lên.
Phương Cẩn nhíu mày, mất kiên nhẫn: “Linh Linh, cháu đừng làm loạn nữa được không?”
“Gọi là cháu làm loạn? Dì à, lần này dì thật sự khiến cháu thất vọng vô cùng. Trước khi tìm ra Nghiêm Tri Dư, dì ngầm đồng ý để cháu là thanh mai trúc mã của anh Tụng An, nói rằng 70% độ tương thích là đủ rồi. Bây giờ vừa có kết quả kiểm tra, dì lập tức ở sau lưng cháu liên hệ với nhà họ Nghiêm. Dì ích kỷ quá rồi!”
“Cháu ăn nói với người lớn kiểu gì thế hả?”
“Dù không phải là cháu, cũng tuyệt đối không thể là Nghiêm Tri Dư!”
“Cháu—!”
Mặc dù Diệp Linh và Nghiêm Tri Dư chỉ là họ hàng xa, nhưng hai người cùng tuổi, điều kiện gia đình tương đương nên thường bị mang ra so sánh. Trong lời đồn, Nghiêm Tri Dư dịu dàng rộng lượng, còn Diệp Linh thì bị tiếng xấu là kiêu ngạo, ngang ngược.
Diệp Linh từ nhỏ đã ghét Nghiêm Tri Dư, dù ít khi gặp mặt, nhưng cứ vô cớ mà ghét.
Khi nghe Lôi Hãn nói rằng Phương Cẩn đã tìm được omega phù hợp nhất với Lâm Tụng An qua kiểm tra độ tương thích, Diệp Linh ban đầu cảm thấy lạnh lòng. Nhưng khi biết người đó là Nghiêm Tri Dư, thì lập tức nổi giận.
Cậu ta gọi điện cho Nghiêm Tri Dư, nói năng bừa bãi rằng cậu và Lâm Tụng An đã cùng nhau lớn lên, tình cảm sâu đậm thế nào, bảo nhà họ Nghiêm nên từ bỏ ý định.
Nghiêm Tri Dư lúc đầu nhìn thấy ảnh của Lâm Tụng An còn hơi rung động, nhưng bị Diệp Linh nói tới nói lui kích động quá mức, liền bảo mẹ mình sau này đừng bao giờ qua lại với nhà họ Lâm nữa.
“Chỉ cần Nghiêm Tri Dư còn có chút liêm sỉ thì sẽ không bao giờ liên lạc với anh Tụng An nữa đâu. Dì à, nếu giỏi thì dì cứ tiếp tục vào kho gen mà tìm, nhà họ Nghiêm cũng không đến mức mất mặt mà chủ động dâng tới cửa đâu.”
Phương Cẩn tức đến đau đầu: “Cháu thật quá đáng, làm hỏng hết mọi chuyện!”
Diệp Linh cũng hơi sợ, bị ba mẹ mắng một trận, nhưng chuyện đã làm thì cậu không hối hận. Cậu ngẩng đầu đối mặt với Phương Cẩn.
“Nếu dì đã định sẵn ai là con dâu, thì có thể thẳng thắn nói với cháu. Nhưng dì lại thông qua dì của cháu để liên hệ với nhà họ Nghiêm, còn bảo dì ấy giấu cháu, như thế là quá đáng. Dì chẳng hề để cháu trong lòng, cháu dựa vào đâu phải nghe lời dì?”
“Cháu bị gì vậy?!”
“Cháu chỉ làm điều cháu nên làm thôi.” Diệp Linh khoanh tay, chẳng hề sợ hãi Phương Cẩn.
Lâm Tụng An thở phào nhẹ nhõm, anh siết vai Đàm Ninh.
Đàm Ninh quay đầu nhỏ giọng nói: “Mới đuổi xong một người, lại đến một người nữa, đào hoa dữ vậy ha?”
Lâm Tụng An bật cười: “Ninh Ninh giúp anh chắn hết đi.”
“Hai người đang thì thầm cái gì đó!”
Diệp Linh gào lên, lại xông lên, túm lấy tay Lâm Tụng An kéo về phía mình, “Anh Tụng An, cậu ta là beta! Anh điên rồi à?!”
Lâm Tụng An bị kéo đi hai bước, bất đắc dĩ nói: “Linh Linh, anh và cậu ấy đã quen nhau hơn một năm rồi.”
Diệp Linh lập tức buông tay, khó tin nhìn Lâm Tụng An, “Em không tin…”
Nhưng cúi đầu xuống là thấy rõ vết hôn trên cổ Lâm Tụng An, da thịt lộ ra ở cổ áo Đàm Ninh cũng có dấu tương tự, hai người còn mang mùi pheromone giống nhau.
“Anh từng nói sẽ đợi em mà.”
Lâm Tụng An nghĩ mãi mới nhớ ra lúc nào mình từng nói thế, cuối cùng đỡ trán nói: “Anh từng nói chờ em lớn hơn một chút để có thể trao đổi chuyện công việc, chứ không phải chờ để yêu đương.”
Diệp Linh bật khóc, “Không phải, anh là đồ lừa đảo!”
Không tìm được thứ gì để phát tiết, quay lại thấy Lôi Hãn đang cầm túi đựng rượu và đồ ăn vặt, lập tức giật lấy rồi ném về phía Lâm Tụng An và Đàm Ninh.
Lâm Tụng An giơ tay che cho Đàm Ninh, Diệp Linh sững lại, nước mắt trào ra.
Trước mặt Lâm Tụng An, cậu ta luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn, dịu dàng, dễ thương, tất cả chỉ là giả bộ để lấy lòng Lâm Tụng An.
Từ trung học đã đi du học, ở nước ngoài mong ngóng mãi, mà Lâm Tụng An từ cấp hai đến đại học đều học trong nước.
“Anh là đồ lừa đảo!” Diệp Linh không còn gì để ném nữa, chỉ có thể chỉ vào Lâm Tụng An và Đàm Ninh hét lên: “Hai người rồi sẽ phải trả giá!”
Quay lại thấy Lôi Hãn, cậu ta lại trút giận: “Cả cậu nữa, cút đi!”
Lôi Hãn thấy khó hiểu, nghiêng người tránh đường: “Thần kinh à? Liên quan gì đến tôi?”
Diệp Linh tức giận bỏ đi, sự xuất hiện của cậu ta khiến cuộc đối đầu căng thẳng ban nãy biến thành một mớ hỗn độn đầy bối rối.
Phương Cẩn nhất thời không biết làm gì, gọi cho Nghiêm phu nhân, nhưng bà ấy không bắt máy.
Sao có thể trớ trêu đến mức để Diệp Linh phá hỏng tất cả thế này?
Phương Cẩn tức giận tột độ, nhưng cũng hiểu rằng giờ phải tính toán lâu dài. Bà xách túi rời khỏi phòng, đi ngang qua Đàm Ninh thì dừng lại, liếc nhìn hai người một cái, ánh mắt cuối cùng dừng trên Đàm Ninh.
Đàm Ninh lộ vẻ căng thẳng.
“Các người tự lo cho tốt.”
Phương Cẩn vừa đi khỏi, Đàm Ninh lập tức quay người ôm chặt lấy Lâm Tụng An, vùi mặt vào hõm cổ anh, như thể vừa thoát chết sau cơn nguy hiểm. Lâm Tụng An cũng ôm chặt lấy cậu, khẽ thì thầm: “Ninh Ninh, không cần sợ nữa, kết thúc rồi.”
Lôi Hãn đứng bên há hốc miệng, nheo mắt nhìn hai người với vẻ kinh ngạc.
Người này thật sự là cái hồn ma mãi không tan mắc chứng tự kỷ đó sao?
Sao, sao lại trở nên… hơi ngoan ngoãn vậy?
Cậu ta bĩu môi, rõ ràng là không ưa nổi cảnh tượng trước mắt, khịt mũi một tiếng rồi nói với Lâm Tụng An: “Anh, em đi đây.”
Lâm Tụng An đáp: “Cảm ơn.”
Lôi Hãn “hả” một tiếng, thầm nghĩ: “Cảm ơn cái gì chứ?”
Mấy ngày trước, khi từ văn phòng của Lâm Dã Huân bước ra, Lâm Tụng An đã gửi cho Lôi Hãn một tin nhắn:
[Omega mà mẹ tôi tìm được từ ngân hàng gene cho tôi, không ngờ lại có họ hàng với Diệp Linh, tính ra là anh họ xa.]
Lâm Tụng An biết chắc Lôi Hãn sẽ kể lại cho Diệp Linh.
Và Diệp Linh chắc chắn sẽ làm ầm lên.
Nhà họ Diệp tuy không mạnh bằng nhà họ Lâm, nhưng từ nhỏ Diệp Linh đã được nuông chiều đến mức trời không sợ, đất không sợ.
Anh nghĩ, có lẽ Diệp Linh sẽ trở thành người phá vỡ cục diện này.
Nhà họ Diệp và nhà họ Nghiêm có quan hệ họ hàng, Phương Cẩn cũng không thể trở mặt với nhà họ Diệp, coi như là một chiêu vây Ngụy cứu Triệu.
Dù không biết Diệp Linh sẽ bắt anh trả giá thế nào, nhưng Lâm Tụng An nghĩ: Một quả bom hẹn giờ mà mình hiểu rõ thì vẫn còn tốt hơn nhiều so với Nghiêm Tri Dư với độ tương thích gene lên đến 97%.
Nghe Lâm Tụng An cảm ơn, Lôi Hãn chẳng hiểu mô tê gì, gãi đầu đi ra ngoài, thầm nghĩ: “Mình rốt cuộc là phá hỏng chuyện? Hay là đã giúp được việc? Không hiểu nổi.”
Lâm Tụng An đưa Đàm Ninh về trường, sau đó một mình quay về nhà. Vốn chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng chịu cơn giông tố, không ngờ lại bị Lâm Dã Huân chặn lại ngoài cửa. Lâm Dã Huân nói: “Ba biết hết mọi chuyện rồi. Tối nay đừng về nhà vội, đi chuẩn bị một món quà cho mẹ con đi.”
“Hả?” Lâm Tụng An không hiểu.
“Mua bó hoa hay là một món trang sức gì đó, đi ngay đi.”
Thế là Lâm Tụng An quay lại xe.
Anh lái xe đến quầy trang sức cao cấp, mua một chiếc vòng cổ và một bó hoa có hoa cẩm chướng đỏ và hoa hồng cappuccino màu hồng phối lại với nhau.
Phương Cẩn bề ngoài là một nữ cường nhân lạnh lùng, nhưng trong lòng lại có phần mềm yếu, từ bộ sưu tập trang sức của bà có thể thấy được điều đó.
Khi Lâm Tụng An về đến nhà với món quà, Lâm Dã Huân đang nghe điện thoại trong sân, trên mặt là nụ cười rõ rệt, một nụ cười mà ông hiếm khi có trước mặt Phương Cẩn.
Thấy Lâm Tụng An, nụ cười của ông khựng lại, nói vài câu với người đầu dây bên kia rồi vội vã cúp máy.
Ông bước tới nhận món quà từ tay Lâm Tụng An, nhẹ nhàng nói: “Mấy chuyện bên dưới để ba lo. Gần đây con nên về nhà thường xuyên hơn, ở bên mẹ nhiều một chút, cư xử ngoan ngoãn hơn. Đừng nhắc đến Đàm Ninh trước mặt mẹ con quá nhiều, nếu có nói thì chỉ nói điểm tốt của nó thôi. Giai đoạn này đừng đối đầu với mẹ con nữa.”
“Con biết rồi, cảm ơn ba.”
“Còn bên Diệp Linh, con cũng đến thăm chú dì một chuyến, đừng tỏ ra lạnh nhạt quá.”
“Vâng.”
Lâm Dã Huân cúi đầu liếc nhìn điện thoại, sau đó mỉm cười với Lâm Tụng An rồi quay người đi vào nhà.
Phương Cẩn đang ngồi trên ghế sofa tức giận, người giúp việc đứng bên cạnh, run rẩy nghe mắng.
Lâm Dã Huân thở dài, ngồi xuống bên cạnh Phương Cẩn, ra hiệu cho người giúp việc lui xuống, rồi đặt bó hoa và món trang sức vào tay bà: “Con trai mua để xin lỗi em đấy.”
Phương Cẩn quay đầu sang chỗ khác.
“Con lớn rồi, có suy nghĩ riêng là chuyện bình thường. Huống hồ, nó là con của em, em nghĩ nó sẽ trở thành một đứa hoàn toàn phục tùng, không có chính kiến sao?”
“Nó dĩ nhiên là có chính kiến,” Phương Cẩn cười khẩy, liếc xéo Lâm Dã Huân, giọng đầy khinh bỉ: “Nó tìm một beta cơ đấy, chính kiến còn hơn anh nhiều.”
Mặt Lâm Dã Huân cứng đờ.
“Anh nhìn nó, có phải thấy hối hận không? Con trai anh dũng cảm hơn anh nhiều. Có phải anh đang nghĩ, giá mà năm đó mình bỏ trốn luôn thì tốt biết mấy.”
Phương Cẩn cố ý nói để làm đau lòng cả hai người.
“Anh không hối hận.”
Phương Cẩn sững lại.
Lâm Dã Huân nắm lấy tay bà, đặt vào lòng bàn tay mình: “Tiểu Cẩn, chúng ta đã là vợ chồng bao nhiêu năm rồi, em phải biết chứ.”
“Biết gì?”
“Trong lòng anh, từ lâu chỉ có mình em.”
Đồng tử của Phương Cẩn rung lên, bà quay đầu nhìn Lâm Dã Huân, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi. Bà đã chờ câu nói này mấy chục năm.
Lâm Dã Huân mỉm cười với bà: “Cho anh một cơ hội, cũng cho con một cơ hội. Mấy năm đầu sau khi chúng ta kết hôn đã từng cãi vã, từng chiến tranh lạnh, những tháng ngày lãng phí đó, những tổn thương đó, em thực sự muốn để con cũng phải trải qua lần nữa sao?”
Phương Cẩn rõ ràng đã mềm lòng, nhưng vẫn không chịu nhận thua, nét mặt căng thẳng, tay cầm bó hoa siết chặt.
Mãi đến khi Lâm Dã Huân ôm lấy bà, giữa hai hàng lông mày của Phương Cẩn mới hiện ra chút yếu mềm.
Cuối cùng Phương Cẩn đồng ý không phá hoại hai đứa nhỏ, nhưng vẫn cố chấp nói: “Còn phía Nghiêm phu nhân, em vẫn sẽ tiếp tục thương lượng.”
“Được,” Lâm Dã Huân đáp.
Ông nhìn ra ngoài qua cửa sổ lớn trong phòng khách, ánh nắng ngoài trời dịu nhẹ, nhưng gió vẫn rít từng đợt, không dứt.
Tiết học cuối cùng của học kỳ này trong khóa cơ sở Luật – Kinh tế, Đàm Ninh tất nhiên không thể vắng mặt. Việc trốn học một tiết chuyên ngành khi bỏ trốn đã khiến cậu dằn vặt mãi, cứ liên tục hỏi Hà Thanh Duệ xem thầy có điểm danh không.
Hà Thanh Duệ cũng đăng ký học lớp này.
Cậu ấy là sinh viên chuyển ngành, cần bù rất nhiều tín chỉ, khả năng cao không thể tốt nghiệp cùng khóa với Đàm Ninh, nên luôn thong thả, tận hưởng đời sống đại học.
Cậu ngồi cạnh Đàm Ninh, than vãn: “Sao nhất định phải ngồi hàng đầu chứ? Từ nhỏ tới lớn, tôi ghét nhất là ngồi hàng đầu rồi, lại còn chính giữa nữa, đáng sợ thật đấy.”
“Cậu có thể ngồi phía sau mà.” Đàm Ninh ngơ ngác.
Hà Thanh Duệ hích tay Đàm Ninh: “Không được, lần đầu tôi học môn này, hơi căng thẳng, phải bám cậu mới được.”
Đàm Ninh lắc đầu.
“Sau khi cậu bỏ trốn về, hình như có chút thay đổi.”
“Thay đổi gì cơ?”
“Không biết nữa, cảm giác… không còn căng thẳng như trước. Trước kia cậu lúc nào cũng như đi trên dây vậy.”
Đàm Ninh sững người, cười nói: “Thế à?”
“Cậu cười rồi kìa! Trời ơi Đàm Ninh, giờ cậu cho tôi cảm giác giống như một omega thực sự luôn ấy!”
Nụ cười của Đàm Ninh chợt tắt ngấm.
Hà Thanh Duệ lập tức đưa tay bịt miệng, thành khẩn xin lỗi: “Xin lỗi, tôi không nên nói chuyện không đúng lúc, xin lỗi Đàm Ninh, tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là muốn nói cậu trông có vẻ dịu dàng hơn trước.”
Đàm Ninh không muốn để ý đến cậu ta.
Hà Thanh Duệ vẫn tiếp tục tò mò: “Thế còn Lâm Tụng An thì sao? Sau khi hai người bỏ trốn xong, anh ta về nhà có bị ăn đòn không?”
Đàm Ninh ngừng một lúc rồi lắc đầu: “Không biết.”
“Anh ta có rút lui không?”
Ngón tay của Đàm Ninh lơ lửng trên bàn phím, một lúc sau mới gõ xuống, vẫn chỉ đáp: “Không biết.”
Thật ra kết cục ra sao cũng không quan trọng, Đàm Ninh bỗng thấy lòng mình rộng mở. Cậu nghĩ, mình đã rất mãn nguyện rồi, từng cảm nhận được tấm chân tình của Lâm Tụng An, điều đó còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Lúc tiễn cậu về trường, Lâm Tụng An luôn giữ thái độ nhẹ nhàng, cố gắng an ủi tâm trạng của Đàm Ninh, chọc cậu cười, nhưng thật ra bản thân anh ấy cũng đang chịu áp lực rất lớn.
Đàm Ninh nhớ tới ước nguyện của mình, giờ phút này cậu chỉ hy vọng Lâm Tụng An bình an, khỏe mạnh.
Thật kỳ lạ, hồi nhỏ nhìn thấy mấy chữ này viết trên bao lì xì, Đàm Ninh từng cảm thấy sáo rỗng.
Hoặc là chúc phát tài, hoặc là sớm sinh quý tử, chứ bình an khỏe mạnh thì tính là lời chúc gì chứ? Bây giờ cậu mới hiểu, khi quý trọng một người, thì thực sự chỉ mong người ấy bình an khỏe mạnh, chẳng cần gì khác.
“Nhưng mà… nếu anh ta thật sự rút lui, cậu tính sao? Đàm Ninh, cậu chắc chắn sẽ rất đau lòng đấy.”
Đàm Ninh nghĩ: Tôi đã rất đau lòng rồi, cậu có thể câm miệng không?
“Phim truyền hình toàn lừa người, mấy công tử nhà giàu ấy chẳng bao giờ biến thành hoàng tử đâu.”
Đàm Ninh nghe không hiểu cậu ta đang nói gì, còn đang thắc mắc thì phía sau chợt có tiếng xôn xao.
Hà Thanh Duệ quay lại nhìn: “Sao thế?”
Vừa quay đầu đã chạm phải ánh mắt của Lâm Tụng An. Anh ấy mỉm cười nhìn Hà Thanh Duệ: “Xin chào.”
Hà Thanh Duệ sợ đến mức lập tức đứng bật dậy, vì quá vội nên đập đầu gối vào cạnh bàn, đau đến mức nhăn nhó méo mặt.
Lúc đó Đàm Ninh mới phản ứng, ngẩng đầu lên.
Lâm Tụng An đặt cặp xuống, thản nhiên ngồi xuống cạnh cậu.
Không chừa ra một chỗ trống.
Lâm Tụng An cứ thế ngồi cạnh cậu ngay giữa lớp, trước mặt bao nhiêu người.
Ánh mắt của mọi người như từng mũi tên lao tới, tiếng bàn tán đã át cả tiếng chuông báo vào học.
Tất cả đang nhìn về phía này, quan sát từng cử chỉ, từng chi tiết giữa Lâm Tụng An và Đàm Ninh.
Mọi người đều kinh ngạc: Tin đồn là thật! Lâm Tụng An thực sự đang qua lại với cái người mắc chứng tự kỷ bên Luật rồi!
Tim Đàm Ninh như nhảy lên tận cổ họng, cậu ghìm giọng hỏi: “Anh làm gì vậy?”
“Thì đi học cùng bạn trai chứ sao.” Lâm Tụng An đẩy cặp sang một bên, trước tiên chào hỏi Hà Thanh Duệ: “Không biết cậu tên gì?”
“Tôi, tôi là Hà Thanh Duệ.”
Lâm Tụng An mỉm cười: “Chào bạn học Hà, Ninh Ninh hay nhắc đến cậu lắm, nói cậu là bạn tốt của em ấy.”
Tuy mặt Lâm Tụng An vẫn tươi cười, nhưng khí chất của một alpha khiến người ta có cảm giác bị áp chế, Hà Thanh Duệ lúng túng chìa tay ra bắt tay với anh, căng thẳng đến nuốt nước bọt liên tục.
Đàm Ninh cảm thấy xấu hổ, cậu hất tay Lâm Tụng An ra: “Anh làm cái gì vậy? Phá rồi thì phá nát luôn hả?”
Lâm Tụng An biết rõ mọi người đang nhìn mình, nhưng không để tâm, anh đặt tay lên bàn, chống cằm, người nghiêng về phía Đàm Ninh, cười tủm tỉm nói: “Ừ, dù sao cũng thế rồi, chi bằng dành thời gian đi học cùng bạn trai.”
Thấy Đàm Ninh mặt lạnh không thèm để ý, Lâm Tụng An móc ngón tay cậu, còn phiền phức nhấn nhấn vào bàn phím của cậu. Ngay khi Đàm Ninh sắp phát cáu thì anh ghé sát lại, cười nói: “Quay lại đi, bạn trai.”
Đàm Ninh ngẩn người.
“Chúng ta bắt đầu một mối tình thanh xuân đúng nghĩa, được không?”
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
