Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 42
“Không nấu cơm đâu, chỉ có mì nước hầm gà thôi, ăn không?” Đàm Ninh hỏi.
“Tất nhiên là ăn rồi.”
Đừng nói là mì, giờ nếu Đàm Ninh bảo Lâm Tụng An uống hết bát canh gà nóng hổi này trong một hơi, anh cũng sẽ không do dự.
Đàm Ninh mở nắp nồi: “Lâm Kỳ nói anh không thích ăn mì.”
“Không có đâu, đừng nghe nó nói vớ vẩn. Ninh Ninh làm gì anh cũng thích hết, mì nước hầm gà ngon, mì xào dưa cải với thịt cũng ngon, cả bánh rau em làm cũng ngon,” Lâm Tụng An ôm lấy Đàm Ninh, giọng dính như keo: “Ninh Ninh sao mà giỏi thế chứ?”
Đàm Ninh chưa kịp húp một ngụm canh đã thấy ngấy, gắng sức đẩy Lâm Tụng An ra: “Lâm Tụng An, anh bình thường lại chút đi.”
“Em mặc như đầu bếp nhỏ thế này, bảo anh sao bình thường nổi?”
Đàm Ninh không hiểu, mặc như thế này thì sao chứ? Cậu thấy Lâm Tụng An có vẻ đang hưng phấn quá mức một cách kỳ lạ. Rõ ràng trên người cậu toàn mùi dầu mỡ từ bếp, vậy mà trông Lâm Tụng An cứ như muốn ăn cậu ngay trong bếp.
Cuối cùng cũng đẩy được Lâm Tụng An ra, Đàm Ninh nhanh chóng xào một đĩa rau, bữa tối cuối cùng cũng được dọn ra.
Lâm Tụng An lấy một chai rượu vang: “Uống chút không?”
Đàm Ninh nghĩ: Ăn mì nước hầm gà mà uống rượu vang nghe có vẻ hơi kỳ. Nhưng từ nhỏ đến giờ cậu chưa từng uống rượu, dù là rượu vang, rượu trắng hay rượu hoa quả nên cũng hơi tò mò, gật đầu: “Được.”
Hai bát mì gà nóng hổi, một đĩa rau xào, hai ly rượu vang.
Lâm Tụng An cụng ly với Đàm Ninh, tiếng chạm ly vang lên trong trẻo, dư âm lan nhẹ, chất rượu màu đỏ sẫm trong ly khẽ sóng sánh mang theo mùi anh đào.
“Hôm nay Diệp Linh đến tìm em hả.” Lâm Tụng An thấy thời cơ thích hợp, liền dò hỏi.
Đàm Ninh vẻ mặt điềm nhiên, cắn một miếng thịt gà: “Ừm.”
“Cậu ta nói gì?”
“Pheromone này nọ, mấy lời sáo rỗng thôi.”
Ánh mắt Lâm Tụng An tối đi: “Xin lỗi em, Ninh Ninh, khiến em phải chịu áp lực mà lẽ ra không nên có.”
Đàm Ninh lại không thấy thế, được cùng Lâm Tụng An gánh vác áp lực, cùng nhau đối mặt với mọi thứ, điều đó khiến cậu cảm thấy tốt hơn nhiều so với việc Lâm Tụng An phải gồng gánh một mình.
Cậu bình thản nói: “Cũng tạm. Em tưởng cậu ta sẽ nói nặng hơn, ai ngờ chỉ là mấy lời sáo rỗng, chẳng đau chẳng ngứa, chẳng có gì to tát.”
Đàm Ninh rõ ràng mạnh mẽ hơn nhiều so với Lâm Tụng An tưởng.
Một lát sau, Đàm Ninh bất chợt lên tiếng: “Lâm Tụng An.”
“Ơi?”
“Anh đã biết hoàn cảnh gia đình em từ lâu rồi phải không?”
Lâm Tụng An ngẩn ra, nhất thời không biết trả lời sao.
Đàm Ninh chợt nhận ra điều này sau khi Diệp Linh rời đi. Nếu Diệp Linh có thể dễ dàng nói ra chuyện “ông ngoại bảy mươi tuổi, mẹ tái hôn”, thì chuyện Lâm Tụng An từng tìm hiểu về gia đình cậu cũng hoàn toàn có khả năng.
“Anh từng điều tra đúng không?”
Lâm Tụng An thành thật: “Không hẳn là điều tra, chỉ nhờ người tìm hiểu một chút, không có ác ý gì.”
“Lần đầu nghe về nguyên nhân cái chết của ba em, cảm giác thế nào? Có thấy không tin nổi không?” tay trái Đàm Ninh cầm thìa, tay phải dùng đũa gắp mì bỏ vào thìa, thổi cho nguội rồi khẽ cười tự giễu: “Đúng là có chút kịch tính nhỉ.”
“Bây giờ em còn thường xuyên nhớ lại cảnh đó không?”
“Ít rồi.”
Từ sau khi ở bên Lâm Tụng An, ác mộng cũng ít dần. Bởi vì mỗi đêm, anh đều ôm cậu vào lòng, có người bảo vệ thì ác mộng không còn chỗ bám vào.
“Ninh Ninh đã rất tuyệt rồi.”
Lâm Tụng An cứ hay khen cậu một cách lạ lùng. Đàm Ninh không quen việc bị đối xử như trẻ con, dừng một lát, rồi cúi đầu uống canh, mặt hơi mất tự nhiên.
“Kỳ nghỉ đông này, để anh về cùng em được không?”
“Về làm gì?”
“Ra mắt gia đình.”
Đàm Ninh suýt sặc, cố gắng giữ bình tĩnh: “Nhanh quá rồi.”
“Anh còn thấy chậm nữa là. Nếu giải quyết xong mẹ anh thì giờ anh đã muốn đến nhà em xin cưới rồi.”
Tai Đàm Ninh đỏ ửng, lí nhí: “Nhưng mẹ anh vẫn chưa giải quyết xong, ông ngoại em chắc chắn sẽ hỏi tới.”
Lâm Tụng An cũng biết vấn đề mấu chốt nằm ở anh, trong lòng thở dài: “Nhưng dù thế nào đi nữa, kỳ nghỉ này anh nhất định sẽ ở bên em.”
Đàm Ninh khẽ đáp: “Ừm.”
Lại cụng ly lần nữa.
Đàm Ninh chưa từng uống rượu, cũng không biết tửu lượng của mình thế nào. Mới uống hai ly, đầu đã bắt đầu lâng lâng. Lâm Tụng An dọn dẹp xong quay lại thì thấy cậu đã ngã vật bên ghế sofa, má đỏ như cánh đào, cánh tay thon thả buông lỏng bên cạnh ghế, cả người như sắp rơi xuống.
Lâm Tụng An rửa tay xong, bước lại ôm cậu vào lòng.
Từ khi phát hiện ra nét đáng yêu ẩn sau bộ móng vuốt và miệng lưỡi sắc bén của Đàm Ninh, Lâm Tụng An liền thấy bất cứ hành động nào của cậu cũng đều đáng yêu, từ việc nhíu mày, vung nắm tay cho đến dáng vẻ mềm oặt bất động, tất cả đều khiến anh yêu chết mất.
Anh làm trò xấu một hồi, rồi lại lương tâm trỗi dậy, giúp Đàm Ninh mặc quần áo tử tế, ôm chặt vào lòng, nhẹ nhàng gọi: “Ninh Ninh, Ninh Ninh”
Từ trong giấc mơ, Đàm Ninh đã thấy phiền, cứ rúc mãi vào lòng Lâm Tụng An, muốn dùng lồng ngực anh để bịt tai lại.
“Ninh Ninh, uống rượu vào có nói thật không?”
Đàm Ninh gật đầu.
Lâm Tụng An hôn nhẹ lên trán cậu, thì thầm hỏi: “Ninh Ninh, có thích Lâm Tụng An không?”
Đàm Ninh như không nghe rõ, chỉ hừ nhẹ một tiếng.
Lâm Tụng An lại ghé sát vào, hỏi lại lần nữa: “Ninh Ninh, có thích Lâm Tụng An không?”
“Không thích.”
“…” Lâm Tụng An bất lực cười khẽ, cúi đầu nhìn vào đôi mắt mơ màng vì say của Đàm Ninh. Vốn đã là đôi mắt màu hổ phách, giờ càng trở nên mơ hồ, như một ảo cảnh quyến rũ linh hồn người ta.
Lâm Tụng An tiến gần hơn, nhưng bị Đàm Ninh đẩy ra.
Đàm Ninh lùi lại một chút, hai tay chống phía sau, nâng nửa thân trên lên, giữ một khoảng cách với anh. Lâm Tụng An liền lại gần, đè lên người cậu, môi còn chưa kịp chạm xuống.
Đàm Ninh giơ tay lên, nắm lấy cà vạt của anh.
Chiếc cà vạt màu đen có hoa văn ánh bạc.
Bị những đầu ngón tay thon dài của Đàm Ninh cầm lấy, nghịch ngợm.
Lâm Tụng An định cởi áo vest ra ngay, nhưng Đàm Ninh ngăn lại: “Mặc vest đi.”
Lâm Tụng An hơi nhướng mày: “Hửm?”
“Mặc bộ vest này, cà vạt cũng đừng tháo.”
Đàm Ninh trước giờ luôn bị động khi ở trên giường, đây là lần đầu tiên cậu chủ động đưa ra yêu cầu, Lâm Tụng An đương nhiên phối hợp hết mức, nói: “Được.”
Đàm Ninh cứ giữ lấy cà vạt của Lâm Tụng An, lui về phía đầu giường, vừa mới nằm xuống, Lâm Tụng An đã đè lên người cậu.
Ánh trăng chập chờn, bóng cây xào xạc.
Cả hai như đang đứng bên bờ vực, chẳng biết tương lai có bao nhiêu rủi ro đang chờ phía trước, nhưng lúc này lại ôm nhau say đắm, như muốn hòa cả linh hồn vào nhau.
Dạo gần đây, hễ có thời gian là Lâm Tụng An lại về nhà thăm Phương Cẩn, còn làm nguyên một bàn thức ăn theo công thức mà Đàm Ninh dạy. Dù hương vị kém tay nghề của Đàm Ninh một bậc, nhưng tấm lòng thì trọn vẹn.
Phương Cẩn mặt không cảm xúc bước đến: “Muốn lấy lòng mẹ?”
“Đâu có đâu?” Lâm Tụng An đỡ mẹ ngồi xuống, cười nói: “Nấu cho mẹ một bữa cơm là lấy lòng sao?”
Lâm Dã Huân vừa vặn về tới nhà, thấy một bàn thức ăn phong phú, nhìn qua là biết không phải do bảo mẫu làm, bèn hỏi: “Chẳng lẽ là do Tụng An nấu?”
“Đúng vậy,” Lâm Tụng An kéo ghế, ân cần nói: “Ba nếm thử xem.”
Cả nhà hiếm khi có khoảnh khắc hòa thuận như thế, đến cả Phương Cẩn vốn quen với không khí lạnh nhạt cũng không nói thêm được gì. Không hiểu sao dạo gần đây, Lâm Dã Huân đối xử với bà dịu dàng hơn trước rất nhiều, trước đây hễ bà nổi cáu là ông lánh đi, giờ mỗi lần tiếp khách xong về trễ vẫn ngồi tâm sự cùng bà. Cả hai nói chuyện rất nhiều, những chuyện suốt hơn hai mươi năm chưa từng nhắc đến.
Phương Cẩn bắt đầu dao động: điều bà muốn tất nhiên là con trai mình được hạnh phúc, nhưng khoảnh khắc hiện tại, chẳng phải cũng là một loại hạnh phúc hay sao?
“Mấy món này là do beta kia dạy con à?” Phương Cẩn bất ngờ hỏi.
Lâm Tụng An nhìn thoáng qua Lâm Dã Huân, sau đó thành thật trả lời: “Đúng, Đàm Ninh dạy con.”
Phương Cẩn lại hỏi: “Linh Linh thì sao? Dạo này nó thế nào?”
“Con không biết, cậu ấy chặn con rồi, không liên lạc được.”
Lâm Dã Huân nhíu mày: “Đứa trẻ này sẽ không chơi chiêu xấu gì chứ?”
“Linh Linh tuy được nuông chiều, nhưng không đến mức có ý xấu gì. Tụng An, con đến nhà họ Diệp chưa?”
“Đi rồi, có mang quà, chú Diệp nói không sao cả, chuyện tình cảm không thể cưỡng cầu.”
Lâm Dã Huân thoáng sững người, rồi gật đầu: “Vậy thì tốt, nhà họ Diệp với nhà ta là thế giao, nếu vì chuyện của bọn trẻ mà phá hỏng quan hệ thì không đáng.”
“Vâng.”
Lâm Tụng An gắp một miếng cá cho Phương Cẩn: “Mẹ, mẹ nếm thử cái này.”
Sắp đến kỳ nghỉ đông, Đàm Ninh cũng không có việc gì làm. Việt Oánh hỏi cậu mấy lần khi nào về nhà, cậu đều nói mình đang dạy kèm, chắc phải trì hoãn.
Đàm Ninh không muốn về nhà, nhưng Lâm Tụng An lại giục, còn mua một đống quà, nói muốn về thăm ông ngoại cùng cậu.
Đàm Ninh nhận ra, từ sau khi quay lại, Lâm Tụng An cứ như đang gấp lấy vợ, ngày nào cũng ôm ấp cậu, nói: “Khi nào cưới vậy? Khi nào đi đăng ký kết hôn? Ninh Ninh, đi trộm sổ hộ khẩu đi.”
Đàm Ninh bị quấn lấy đến phát bực, đành thúc cùi chỏ vào người anh, lạnh lùng nói: “Đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa, đại thiếu gia à.”
Lâm Tụng An chỉ còn cách thu lại thái độ.
Đàm Ninh thầm nghĩ: Chuyện cưới hay không là ở chỗ mình sao?
Lời mỉa mai của Phương Cẩn và Diệp Linh vẫn văng vẳng bên tai, càng nghĩ càng tức, cuối cùng cậu trút giận lên người Lâm Tụng An, hai ngày liền không thèm để ý tới anh.
Thêm vào đó, nghe nói Lâm Dã Huân để hòa giải quan hệ hai nhà Lâm – Diệp đã sắp xếp một bữa tiệc, mời cả nhà họ Diệp và nhà Nghiêm Tri Dư. Tuy là để làm rõ chuyện của đám trẻ, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc Lâm Tụng An phải gặp lại Nghiêm Tri Dư, Đàm Ninh đã thấy khó chịu khắp người.
Nỗi bất an từ pheromone cứ cuộn trào không ngớt.
Cậu lại không muốn thể hiện mình hay ghen, chỉ đành giả vờ thờ ơ, vùi đầu đọc án lệ trong thư viện vắng người. Lâm Tụng An ngồi bên cạnh, nắm lấy tay cậu, dùng đầu ngón tay xoa lòng bàn tay Đàm Ninh.
“Anh chỉ đi ăn một bữa thôi, sáu giờ đến đó, tám giờ về nhà. Ninh Ninh đợi anh ở biệt thự Thiên Hà, được không?”
Đàm Ninh lạnh lùng rút tay lại.
“Chỉ vì cửa ải Nghiêm Tri Dư này mà chúng ta không vượt qua được sao? Ninh Ninh, tin anh đi, được không?”
Đàm Ninh cố nhịn sống mũi cay.
Cậu đúng là không vượt qua nổi, đúng là sợ hãi.
Sắp đến giờ, nếu Lâm Tụng An không đi sẽ thất lễ. Anh đành bất lực, bóp nhẹ vai cậu, dỗ dành: “Anh nhất định sẽ nói rõ ràng với họ. Ninh Ninh, tin anh, đợi anh ở nhà, được không?”
Đàm Ninh vẫn không lên tiếng, mắt dán chặt vào bản án tiếng Anh trên tay.
Thật ra Lâm Tụng An cũng chẳng muốn đi, nhưng Lâm Dã Huân khuyên: Cứ trốn mãi chỉ làm các bậc phụ huynh khó xử thêm. Chi bằng thẳng thắn ngồi xuống ăn một bữa, nói rõ suy nghĩ trong lòng. Giờ không giống thời ba còn trẻ, thuốc ức chế kỳ nhạy cảm còn chẳng có, thì lấy gì để phản kháng?
Hiện nay công nghệ phát triển như vũ bão, các loại thuốc cũng đang được nghiên cứu ráo riết, nhà họ Nghiêm cũng là những bậc cha mẹ cởi mở, còn yêu thương con hơn cả nhà họ Lâm, không thể nào vì chuyện môn đăng hộ đối hay độ phù hợp pheromone mà ép con trai mình phải kết hôn.
Lâm Tụng An bị thuyết phục, anh cũng nhận ra việc cứ trốn tránh mãi không thể giải quyết được vấn đề.
Đàm Ninh vẫn không hề để ý đến anh.
Vì sắp đến giờ hẹn, Lâm Tụng An đành thở dài, đứng dậy rời đi. Khi anh vừa ra khỏi thư viện, đang định đi về phía bãi đậu xe thì bất ngờ nghe thấy giọng của Đàm Ninh vang lên từ phía sau.
Anh quay lại, thấy Đàm Ninh đang đứng cô độc trên bậc thềm, đuôi mắt đỏ hoe, giống như một con mèo con sợ bị bỏ rơi.
Lâm Tụng An lập tức bước tới, ôm chầm lấy cậu.
Đàm Ninh siết chặt áo khoác của anh, chôn mặt vào vai anh, cố gắng kìm nén tiếng nghẹn ngào, nói: “Em sẽ đợi anh ở nhà, Lâm Tụng An, phải về trước tám giờ, nếu không thì em không cần anh nữa.”
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
