Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 33
Từ Thanh Dương là người đầu tiên phát hiện Đàm Ninh có điều bất thường, sớm hơn cả Hà Thanh Duệ. Nhưng cậu ngại nói chuyện trực tiếp, đành thúc nhẹ Hà Thanh Duệ bằng khuỷu tay, khẽ thì thầm: “Đàm Ninh cả sáng nay cứ ngẩn ngơ suốt.”
Hà Thanh Duệ liếc nhìn Đàm Ninh: “Không thấy gì mà.”
“Thật mà, cậu đi hỏi cậu ấy thử đi.”
Hà Thanh Duệ vừa bước lại gần thì Đàm Ninh đã đứng dậy dọn sách vở.
Cậu vội bước nhanh lại: “Cậu đi đâu vậy?”
“Gia sư.”
“Hôm qua mới đi rồi mà?”
“Hôm nay vẫn còn ba tiếng nữa, sắp thi cuối kỳ rồi, phụ huynh hẹn thêm đột xuất.”
“Ồ” Hà Thanh Duệ gãi đầu, thử dò hỏi: “Tâm trạng cậu vẫn ổn chứ?”
“Ổn mà, sao vậy?”
Hà Thanh Duệ cười gượng: “Không có gì, thấy cậu trông nghiêm túc quá.”
Đàm Ninh nói không sao, trước khi ra cửa còn quay đầu nhắc nhở: “À đúng rồi, Thanh Duệ, nếu cậu muốn đăng ký chương trình cơ sở thực nghiệm Luật – Kinh doanh, thì tuần sau là hạn chót đấy, đừng quên.”
“Ồ ồ ồ đúng rồi, cậu nhắc tớ mới nhớ.” Hà Thanh Duệ vội vàng mở ghi chú trong điện thoại.
Sau khi Đàm Ninh ra ngoài, Từ Thanh Dương chống cằm nói: “Tôi nhớ là Đàm Ninh không nhận trợ cấp sinh viên nghèo mà, nhìn cậu ấy cũng đâu thiếu ăn thiếu mặc, sao lại phải cật lực kiếm tiền như vậy?”
Hà Thanh Duệ cũng trầm ngâm suy nghĩ. Theo lý thì đã có Lâm Tụng An làm bạn trai, thì có thiếu gì vài trăm tệ dạy kèm đâu? Nhưng cậu lại chợt nghĩ: kiểu yêu đương ngầm không thể công khai như vậy, lúc nào cũng có thể tan vỡ. Mọi thứ đều là bong bóng, chỉ có tiền do chính mình vất vả kiếm được mới thật sự nắm trong tay.
Hôm nay Lâm Kỳ có vẻ rất ngoan, chắc là bị Lâm Dã Thành xử lý một trận. Sau khi Đàm Ninh giảng bài xong, trước khi rời đi, Lâm Kỳ khẽ kéo tay áo cậu, thì thầm: “Thầy Đàm đừng buồn.”
Đàm Ninh thấy hơi lạ, mình biểu hiện rõ ràng đến vậy sao? Hôm nay có đến hai người hỏi như thế rồi?
Thà làm bạn giường còn hơn.
Càng không ngừng tự nhủ, không yêu anh ấy, không thích, không để tâm, còn hơn là đau lòng như bây giờ.
Khi Đàm Ninh rời khỏi nhà họ Lâm, vừa hay gặp Lâm Dã Thành chuẩn bị ra ngoài. Phu nhân họ Lâm giúp chồng chỉnh lại ve áo vest rồi nói: “Thầy Đàm, thầy ngồi xe ba của Kỳ Kỳ về trường nhé, tiện đường mà.”
Đàm Ninh vội từ chối: “Không cần đâu ạ.”
“Không sao đâu, đừng khách sáo. Đại học A đến đây không có tàu điện trực tiếp, cứ bắt thầy vòng vèo mãi thế này, tôi cũng ngại lắm rồi.”
Lâm Dã Thành cũng nói: “Đi đi, Thầy Đàm, đừng khách khí.”
Đàm Ninh từ chối không được, đành lên xe của Lâm Dã Thành.
Về đến trường, Đàm Ninh đến thẳng thư viện và tình cờ gặp Hà Thanh Duệ, cậu ta vẫy tay gọi, Đàm Ninh liền đi tới.
Bên cạnh Hà Thanh Duệ là một cậu con trai lạ mặt, có vài nét giống cậu, nhưng cao hơn, đeo kính gọng đen. Hà Thanh Duệ giới thiệu: “Đây là anh tôi, Hà Thanh Minh.”
Đàm Ninh gật đầu chào Hà Thanh Minh.
Hà Thanh Minh cũng đang ôn luyện cho kỳ thi IELTS, thấy Đàm Ninh lấy sách luyện viết ra, ngạc nhiên nói: “Nghe nói quyển này khá khó.”
Đàm Ninh trả lời: “Cũng tạm.”
Hà Thanh Minh nhìn Đàm Ninh một lúc, mỉm cười mà không nói gì thêm.
Ba người cùng nhau đi ăn ở căn tin. Trên đường, Hà Thanh Duệ chợt phát hiện anh trai và Đàm Ninh cao gần bằng nhau, liền hỏi: “Đàm Ninh, cậu cao bao nhiêu?”
“179, chắc chưa tới 180.”
Hà Thanh Duệ vỗ vai anh trai cái bốp: “Anh không phải bảo là cao 184 à? Cái số 4 đấy thể hiện ở đâu?”
Hà Thanh Minh oan ức: “Anh thật sự cao 1m84 mà!”
Đàm Ninh thấy hai anh em cãi nhau rất vui, nhưng chưa kịp cười thì đã bị Hà Thanh Duệ kéo lại so chiều cao với Hà Thanh Minh. Cậu nheo mắt so sánh thật kỹ, rồi “hừ” một tiếng về phía anh trai: “Gian dối! Cùng lắm 181 thôi! Suốt ngày khoe là beta cao nhất, bị em vạch mặt rồi nhé!”
Hà Thanh Minh bị chính em trai vạch trần trước mặt người ngoài, lập tức làm bộ xắn tay áo định đánh. Hà Thanh Duệ hoảng quá trốn ra sau lưng Đàm Ninh. Đàm Ninh không nhịn được cong khóe miệng cười.
Đúng lúc có một bậc thềm nhô ra bên cạnh, sợ Hà Thanh Duệ kéo ngã Đàm Ninh, Hà Thanh Minh đưa tay đỡ cậu, để cậu dịch sang bên phải một chút.
“Hà Thanh Duệ, cẩn thận nhìn đường, phía sau có xe.”
Cả ba người cùng quay lại nhìn thì thấy một chiếc Land Rover Range Rover màu đen.
Nụ cười trên môi Đàm Ninh vẫn chưa tắt, tay Hà Thanh Minh còn đặt trên khuỷu tay cậu. Ba người chơi đùa với nhau, khí chất lạnh lùng cô độc trên người Đàm Ninh đã tan đi không ít.
Lâm Tụng An đột nhiên cảm thấy mình rất xa Đàm Ninh.
Thì ra Đàm Ninh cũng biết cười.
Trước mặt anh, Đàm Ninh rất hiếm khi mỉm cười thật sự. Hầu hết thời gian đều là gương mặt vô cảm, ánh mắt u tối. Nếu có cười thì cũng chỉ là kiểu mỉm cười lạnh nhạt, cố ý chọc giận anh, chẳng hạn khi cậu nói giá hai ngàn một lần là giá thị trường.
Lúc ấy, Hà Thanh Duệ đứng đúng chỗ bị ánh sáng chiếu vào, nên không nhìn rõ ai trong xe, chỉ thấy các đường nét khuôn mặt quen quen. Đang định nhìn kỹ thì bị Hà Thanh Minh kéo sang lối đi lát đá cuội bên cạnh.
Hà Thanh Minh đẩy cả hai ra xa khỏi đường lớn: “Đi cái kiểu gì vậy? Định đi giữa lòng đường à?”
Đàm Ninh vừa định ngoái đầu lại thì xe của Lâm Tụng An đã lướt qua.
“Xe này nhìn ngầu thật đó, anh, anh có biết ai đi không?”
“Land Rover đấy, hình như là bản Range Rover Sport mới ra, bản cấu hình cao chắc cũng hơn 2 triệu.”
“Trời đất, đắt vậy. Lãnh đạo trường ai dám lái chứ, có tiền cũng không dám phô ra. Vậy rốt cuộc là xe của—” Hà Thanh Duệ nói tới đây đột nhiên nghẹn lại, quay ngoắt sang nhìn Đàm Ninh, rồi nhảy ngay sang chen vào giữa cậu và Hà Thanh Minh.
Đàm Ninh mặt không đổi sắc.“Xong rồi xong rồi, Đàm Ninh…”
“Không sao.”
“Anh ấy sẽ không hiểu lầm gì chứ?”
Đàm Ninh vẫn chỉ nói: “Không sao đâu.”
Giữa cậu và Lâm Tụng An, chuyện nhỏ nhặt thế này chẳng đáng gì.
Lâm Tụng An vừa bị ba gọi gấp về công ty, xử lý một vài vụ khủng hoảng truyền thông. Anh làm việc đâu vào đấy, nhanh chóng giải quyết xong. Quay lại văn phòng của Lâm Dã Huân, anh ngồi trên sofa mà tâm trí như trôi dạt nơi khác. Thường thì xong việc anh sẽ lí lắc khoe thành tích với bố, nhưng hôm nay lại im lặng lạ thường.
Lâm Dã Huân vừa họp xong trở về, thấy dáng vẻ thất thần của con trai liền hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Lâm Tụng An ngẩng đầu lên, trong mắt đầy tơ máu: “Ba, lúc trước khi mẹ vẫn chưa xuất hiện, lúc ba ở trong kỳ mẫn cảm đau đến mức không chịu nổi, mà người kia lại chẳng giúp được gì. Ba có từng nghĩ, chia tay có khi là tốt cho cả hai không?”
Lâm Dã Huân nói: “Có, thường xuyên có.”
Hàng mi của Lâm Tụng An khẽ run lên.
“Mẹ con nói sao?”
“Không thể thuyết phục nổi.”
“Con vẫn chưa nói với bà ấy, đúng không?”
“Chưa. Mẹ nhất định sẽ gây rắc rối cho Đàm Ninh.” Lâm Tụng An mơ hồ nhớ lại khi còn nhỏ, mỗi lần Phương Cẩn cãi nhau với Lâm Dã Huân đều nói sẽ đi tìm beta kia để làm rõ mọi chuyện. Rõ ràng Lâm Dã Huân đã cắt đứt mọi liên lạc với mối tình đầu trước khi kết hôn, nhưng Phương Cẩn vẫn không tin. Khí thế của bà khiến Lâm Tụng An sợ đến mức hai ngày không dám nói chuyện với mẹ.
Cậu tuyệt đối không thể để Đàm Ninh gặp nguy hiểm. Đàm Ninh cần hoàn thành đại học suôn sẻ, ra nước ngoài du học suôn sẻ, sau khi trở về cũng cần thuận lợi vào làm ở văn phòng luật, hoặc làm bất cứ điều gì cậu ấy muốn làm.
Lâm Tụng An ôm lấy mặt bằng cả hai tay, “Chỉ riêng việc trưởng thành thôi đã đủ khó khăn với Đàm Ninh rồi, cậu ấy không chịu nổi bất kỳ một chút giày vò nào từ mẹ con đâu.”
“Con muốn chia tay à?”
“Dĩ nhiên là không muốn,” Lâm Tụng An thì thầm lặp lại: “Dĩ nhiên là không muốn.”
Lâm Dã Huân nhìn đứa con trai mà ông luôn tự hào, giờ đây đang chìm trong nỗi đau giống hệt ông hai mươi mấy năm trước. Thậm chí Lâm Tụng An còn trẻ hơn ông lúc đó, còn chưa tốt nghiệp đại học. Nếu không vì kỳ nhạy cảm và người mẹ cố chấp kia, thằng bé đáng lẽ có thể tận hưởng một mối tình học đường đẹp đẽ.
Ông làm sao để thay đổi mẹ nó đây? Lâm Dã Huân đã mất hơn hai mươi năm vẫn không thể thay đổi được vợ mình.
Lâm Dã Huân không dám dội gáo nước lạnh vào con trai, không dám nói: Thật ra mẹ con nói đúng, sự tương thích pheromone có sức ảnh hưởng mạnh hơn tưởng tượng, sẽ nảy sinh tình cảm theo thời gian, sẽ vì đánh dấu hoàn toàn mà sinh ra ảo giác yêu đương.
Sẽ quên đi, sẽ tự nhủ: Cái gì đã bỏ lỡ đều không phải là duyên phận, tất cả chỉ nhìn vào kết cục.
Lâm Dã Huân đã đến độ tuổi biết mệnh trời, nhưng vẫn không thể chỉ đường cho con trai mình. Ông mâu thuẫn, xét về lý trí, sức khỏe của con trai là điều quan trọng nhất. Hết lần này đến lần khác phải dựa vào thuốc an thần và kiên nhẫn để vượt qua kỳ nhạy cảm sẽ khiến thể chất lẫn tinh thần của một alpha bị tổn hại nghiêm trọng. Từ khi Lâm Tụng An trưởng thành, thằng bé càng ngày càng trầm lặng, điều đó đã nói lên tất cả. Dù có thuốc được phát minh, cũng chỉ là giảm nhẹ kỳ mẫn cảm. Là một alpha cao cấp, cả đời không đánh dấu hoàn toàn với ai là điều hoàn toàn trái với quy luật sinh lý.
Rất khó tưởng tượng hai đứa trẻ sau này sẽ phải chịu đựng đau khổ, cám dỗ và nỗi bất an triền miên đến mức nào.
Nhưng từ tận đáy lòng ông mà nói, ông hy vọng con trai mình có thể kiên cường hơn nữa, mạnh mẽ hơn nữa.
Lâm Tụng An nhìn đồng hồ, dùng ngón tay vuốt nhẹ mặt đồng hồ.
Một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu nói với Lâm Dã Huân: “Ba, con sẽ không chia tay. Con sẽ tìm cách.”
Lâm Dã Huân ngẩn người.
“Ninh Ninh đã từng bị mẹ ruột vứt bỏ một lần rồi, con không thể lại bỏ rơi cậu ấy thêm lần nữa.”
Lâm Tụng An nghĩ: Đã nuôi một con mèo nhỏ rồi, thì phải nuôi nó cả đời.
Lâm Tụng An bước ra khỏi thang máy, gửi tin nhắn cho Lôi Hãn: [Omega mà mẹ tôi giúp tôi ghép đôi từ ngân hàng gen, hóa ra lại có quan hệ họ hàng với Diệp Linh, hình như là anh họ xa gì đó.]
[Thật hay giả vậy? Trùng hợp quá luôn á.]
[Thật.]
Lâm Tụng An biết rõ tính cách của Lôi Hãn, biết rằng mấy phút không trả lời đó chắc chắn là đang gọi điện cho Diệp Linh để báo tin. Sau khi Diệp Linh biết, tuyệt đối sẽ không ngồi yên chờ chết.
Không thể giải quyết được Phương Cẩn, thì chỉ có thể mượn tay Diệp Linh để giải quyết omega như quả bom hẹn giờ kia.
Bây giờ không còn cách nào khác.
Nhưng còn Đàm Ninh thì sao đây?
Buổi học Tình huống Pháp luật trong Kinh doanh tối hôm sau, anh cố ý đến trễ, chọn ngồi ở hàng ghế đầu.
Cách Đàm Ninh hai ghế.
Nhưng Đàm Ninh suốt buổi không liếc nhìn anh lấy một cái.
Sau tiết học đầu tiên, Hà Thanh Minh bước đến cửa lớp, ra hiệu gọi Đàm Ninh, nhỏ giọng gọi tên cậu.
Đàm Ninh và Lâm Tụng An đồng thời ngẩng đầu lên.
Hà Thanh Minh bước vào, trên tay cầm quyển từ vựng IELTS, “Lúc dùng mới phát hiện ra đây là của cậu, chắc là cậu đang cầm cuốn của tôi, bìa y hệt, không ghi tên.”
Đàm Ninh lập tức lục trong cặp ra, đưa lại quyển sách cho Hà Thanh Minh: “Xin lỗi.”
“Là tôi phải xin lỗi mới đúng, tôi còn làm một bài tập trên đó, làm xong mới phát hiện sai sách.”
“Không sao.”
Hà Thanh Minh vừa định rời đi thì cảm thấy có một ánh mắt sắc bén đầy áp lực nhìn tới.
Đó là ánh mắt chỉ alpha mới có.
Hơn nữa rõ ràng là một alpha đang giận dữ, pheromone mạnh mẽ tràn ra từ miếng dán ức chế, khiến mấy omega ngồi hàng sau đều bị ảnh hưởng, cảm thấy tim đập khó chịu.
Hà Thanh Minh chào xong thì vội vàng rời đi.
Sau hai tiết học, Đàm Ninh đang chuẩn bị xuống lầu thì đúng như dự đoán bị ai đó kéo vào một căn phòng tối đen. Lâm Tụng An ép cậu vào cửa, nụ hôn rơi xuống ngay lập tức.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
