Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 34
Lâm Tụng An cảm nhận được cơ thể của Đàm Ninh không kháng cự, nhưng ánh trăng chiếu qua cửa kính phản chiếu ánh mắt lạnh lùng của cậu.
Anh dừng lại, rời môi ra.
“Tại sao em chưa từng cười với anh?”
Đàm Ninh ngẩng lên nhìn anh, Lâm Tụng An dùng ngón tay ấn nhẹ vào khóe môi Đàm Ninh, khẽ kéo sang hai bên: “Ninh Ninh, sao em không thể cho anh một chút sắc mặt dễ chịu chứ?”
“Cái gì gọi là sắc mặt dễ chịu?”
“Để anh cảm nhận được em cũng thích anh.”
“Rồi sau đó đợi mẹ anh chia rẽ chúng ta à?”
Sắc mặt Lâm Tụng An thay đổi đột ngột, anh lập tức buông Đàm Ninh ra, lùi lại một bước, “Xin lỗi.”
Lại là căn phòng trực ban nhỏ hẹp của câu lạc bộ, Đàm Ninh lần theo công tắc đèn trên tường, căn phòng lập tức sáng rực. Đàm Ninh kéo ghế ngồi xuống, phát hiện đây là phòng trực của Hội Tâm lý, dưới đất còn rải rác tờ rơi giới thiệu rạp chiếu phim cuối tuần của hội.
Cậu và Lâm Tụng An từng có lần đi xem phim cùng nhau, chỉ là lúc đó toàn bộ tâm trí cậu đều đặt vào người Lâm Tụng An, dùng khóe mắt liếc nhìn tay của anh, nhìn nghiêng khuôn mặt của anh. Đến khi phim kết thúc, cậu vẫn không biết bộ phim hành động ồn ào ấy nói về điều gì, mà có vẻ như Lâm Tụng An cũng chẳng biết.
Bởi vì khi phim kết thúc, trong dòng người đang ra về, Lâm Tụng An đã nắm lấy tay cậu.
Đàm Ninh ngơ ngác nhìn bàn tay bị nắm lấy, từ cánh tay đến toàn thân đều cứng đờ, tê dại, mất cảm giác.
Dạo gần đây, cậu thường xuyên nhớ lại chuyện đã qua.
Đàm Ninh nói với Lâm Tụng An: “Em đã sớm biết kỳ mẫn cảm của anh chỉ có thể giải quyết bằng cách đánh dấu hoàn toàn với một omega, cũng đã sớm biết ba anh năm xưa cũng từng ở trong hoàn cảnh giống anh, và cuối cùng đã lựa chọn thế nào.”
“Nhưng anh không giống ông ấy.”
“Anh có thể kiên trì được bao lâu nữa?”
“Em từng nói sẽ cho anh thời gian.”
“Ừ,” Đàm Ninh cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay Lâm Tụng An, kim bạc xoay chậm rãi trên mặt đồng hồ xanh lam, thời gian là vĩnh viễn mà dài dằng dặc, cậu cười bất lực, “Em chỉ là không biết chúng ta đang chờ đợi điều gì, một kết cục như thế nào?”
Lâm Tụng An ngồi xuống trước mặt cậu, ngẩng đầu nhìn lên.
Hai người nhìn nhau rất lâu, cuối cùng Lâm Tụng An nắm lấy tay Đàm Ninh, dùng đầu ngón tay v**t v* lòng bàn tay cậu.
“Ninh Ninh, có phải em rất thất vọng về anh không?”
Đàm Ninh lắc đầu.
Cậu thất vọng với chính mình nhiều hơn.
Cậu đã tưởng tượng vô số lần hôm đó, ở nhà Lâm Kỳ, mình chủ động bước xuống giới thiệu bản thân với mẹ Lâm Tụng An, tưởng tượng nếu mẹ anh gây khó dễ, cậu sẽ che chắn trước mặt anh, nói rằng mình không sợ gì cả, chỉ muốn được ở bên Lâm Tụng An.
Nhưng cậu không đủ dũng cảm, cậu không đủ tự tin với Lâm Tụng An, và cả với bản thân mình.
“Người đó là bạn mới của em à?”
Đàm Ninh vẫn luôn không hiểu tại sao Lâm Tụng An lại dễ ghen như vậy, rõ ràng anh trông như kiểu người nên biết cách ứng xử thoải mái trong tình cảm.
“Phải.”
“Là bạn bình thường thôi sao?” Lâm Tụng An nhìn thẳng vào mắt cậu.
Đàm Ninh nghe ra được ẩn ý trong câu hỏi. Giờ đây cả hai người họ đều khao khát một lời khẳng định không chút do dự trong tình yêu.
Nhưng nếu đã nói ra lời khẳng định, thì tiếp theo nên làm gì?
Đàm Ninh không trả lời.
Mắt Lâm Tụng An đỏ ngầu, anh luống cuống siết chặt tay Đàm Ninh, “Mẹ anh rất cố chấp, chắc em cũng đã nghe Lâm Kỳ kể ít nhiều rồi, chuyện này không thể giải quyết trong thời gian ngắn, Ninh Ninh, em vẫn còn đang đi học, anh cũng chưa có đủ năng lực—”
Nói đến đây, Lâm Tụng An chợt khựng lại, cúi đầu xuống, lẩm bẩm: “Ninh Ninh, anh khiến em thất vọng rồi đúng không?”
Đàm Ninh cảm thấy sống mũi cay xè.
“Anh không nên bị kiểm soát bởi cha mẹ như vậy, xin lỗi.”
Anh buông tay Đàm Ninh ra.
Đầu ngón tay Đàm Ninh chợt co lại, muốn níu giữ, nhưng Lâm Tụng An đã đứng dậy.
“Nếu, anh nói là nếu thôi, nếu thật sự em mệt mỏi rồi, nếu em thích người khác, chỉ cần nói với anh một câu,” Lâm Tụng An ngập ngừng, giọng nghẹn ngào khàn khàn, “vậy là đủ rồi.”
Sau khi Lâm Tụng An rời đi, Đàm Ninh như bị rút hết sức lực, từ từ ngồi xổm xuống, rồi ngồi bệt hẳn xuống sàn.
Trên tờ rơi dưới sàn có dòng chữ viết bằng phông chữ nghệ thuật, phim tuần này: Trước bình minh, phía sau còn một dòng nhỏ: Gặp gỡ chính là ý nghĩa.
Đàm Ninh nghĩ: Chẳng lẽ vận may của mình đã dùng hết trong những ngày được gặp Lâm Tụng An?
Lâm Tụng An đang giận dỗi với cậu, còn cậu cũng đang giận dỗi với anh, rõ ràng cả hai đều biết điều họ cần nhất lúc này là một cái ôm, một nụ hôn.
Thật trẻ con. Nhiều năm sau, khi Đàm Ninh nhớ lại, vẫn thấy cả hai lúc đó thật trẻ con. Nhưng nếu được quay lại khoảnh khắc ấy, có lẽ cậu cũng sẽ không làm tốt hơn. Có lẽ cậu vẫn sẽ không nói ra câu: Lâm Tụng An, trong lòng em, anh là duy nhất, không thể thay thế.
Con người luôn có xu hướng đổ lỗi. Giống như hơn mười năm trước, khi Việt Oánh quay đầu nhìn cậu một cái trước lúc tai nạn xảy ra. Đàm Ninh cũng không thể tránh khỏi việc khi bản thân không thể gánh nổi, sẽ dồn nỗi đau cho Lâm Tụng An.
Đàm Ninh lau nước mắt, về ký túc xá ngủ một mạch đến mười giờ sáng hôm sau, cho đến khi Hà Thanh Duệ bám lấy giường cậu, điên cuồng lắc giường: “Đàm Ninh, Đàm Ninh! Tỉnh dậy đi! Có chuyện lớn rồi!”
Đàm Ninh ngái ngủ mở mắt.
“Cậu bị đăng lên diễn đàn trường rồi, tường tỏ tình với cả Weibo đều có, nói cậu… nói cậu được một ông già bao nuôi…”
Đàm Ninh ngẩn người rất lâu, Hà Thanh Duệ đành phải đưa điện thoại ra trước mặt cậu, Đàm Ninh cầm lấy, nhìn thấy một đoạn dài trên tường tỏ tình.
[Tường tường xin che tên! Bóc phốt một vụ, Đàm Ninh lớp 20 khoa Luật, hình như bị bao dưỡng rồi đó! Tui tận mắt thấy cậu ta từ một chiếc xe sang bước xuống ở gần trường, trên xe là một người đàn ông trung niên gần năm mươi tuổi emmm. Nghe bạn cùng phòng nói, cậu ta có mấy lần về ký túc lúc rạng sáng, cổ đầy dấu hickey, nhìn là biết chuyện gì xảy ra rồi ugh…]
[Hình ảnh]
[Hình ảnh]
Đàm Ninh nheo mắt lại.
Trong ảnh đúng là cậu, đúng là một chiếc xe sang, nhưng đó là xe của bố Lâm Kỳ, Lâm Dã Thành.
Phần bình luận đã có hơn hai trăm bình luận.
[Lại là Đàm Ninh à, cậu ta đúng là nhiều chuyện thật.]
[Đúng vậy, ba ngày hai bữa lại có phốt.]
[Có phải là beta năm ngoái suýt khiến viện trưởng khoa Luật không biết giấu mặt đi đâu ấy không?]
[Cậu ta có vẻ thích làm những chuyện khác người, kiểu như thích được người ta chú ý vậy.]
[Chẳng lẽ mọi người chưa từng gặp kiểu người này à? Chỉ thích gây sự chú ý thôi.]
[Không ngờ cậu ta còn có mặt này, thật là kinh tởm.]
[Không thể tin nổi, gu của mấy ông già giờ lại thành như vậy sao? Cứ tưởng cậu ta đẹp trai lắm, mà ăn mặc như thế này nè [cười ra nước mắt.jpg]]
[Năm ngoái chẳng phải cậu ta còn giành học bổng Thiên Hà sao? Giờ xảy ra chuyện vi phạm đạo đức thế này, có thể báo cáo được không?]
…
“Đừng đọc nữa, Đàm Ninh, chúng ta đến tìm cố vấn thôi.”
Đàm Ninh vẫn còn choáng váng, không hiểu sao gần đây mọi chuyện cứ dồn dập xảy đến, khiến cậu lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, không thở nổi.
Cậu mặc quần áo, rửa mặt xong thì cùng Hà Thanh Duệ đến văn phòng cố vấn học tập, không ngờ Trịnh Ngọc cũng có mặt.
Hà Thanh Duệ lập tức đoán ra là ai giở trò.
“Trịnh Ngọc!” Hà Thanh Duệ tức giận quay sang cố vấn học tập, phẫn nộ nói: “Giáo sư, chính cậu ta là người đăng bài đó, cậu ta muốn hãm hại Đàm Ninh!”
Trịnh Ngọc bình thản ngồi trên ghế, dáng vẻ điềm nhiên.
“Các em hiểu lầm rồi, bạn Trịnh Ngọc là cố ý đến để báo cho tôi chuyện này đấy.”
Hà Thanh Duệ tức đến bật cười, “Sao có thể chứ?”
Đàm Ninh bước lên trước, bình tĩnh nói: “Giáo sư, những tin đồn đó hoàn toàn không có thật, em không làm những chuyện như vậy, phiền giáo sư liên hệ với các bạn phụ trách quản lý nền tảng để xử lý giúp ạ.”
Cố vấn học tập nhìn Đàm Ninh từ đầu đến chân, rồi nói với giọng đầy khuyên nhủ: “Đàm Ninh, vẫn nên tự trọng, biết giữ mình.”
Rõ ràng là cố vấn cũng không thực sự tin tưởng Đàm Ninh.
Đàm Ninh vốn là một người kỳ lạ, theo hiệu ứng cửa sổ vỡ, khi người ta đã có định kiến thì gán cho cậu tội gì cũng chẳng thấy lạ.
Cậu bỗng thấy choáng váng, dưới chân là nền gạch của khoa Luật, trên tường còn treo câu nói của Ban Cố: “Pháp lệnh là để kìm bạo giúp yếu, khiến người ta khó phạm mà dễ tránh.”
Đàm Ninh thấy có chút giống bi kịch pha lẫn hài kịch.
Cậu nói với cố vấn: “Em không làm những chuyện đó.”
Gương mặt cố vấn có phần ngượng ngùng, có lẽ do Đàm Ninh quá bình tĩnh. “Em có chứng cứ gì không? Đã có bạn gửi thư nặc danh, yêu cầu huỷ học bổng của em.”
Hà Thanh Duệ tức đến đỏ mặt tía tai, còn Đàm Ninh bật cười: “Em phải chứng minh thế nào cho một chuyện không hề xảy ra? Ai đưa ra thì người đó phải chứng minh, đã là bạn Trịnh Ngọc báo cáo, thì nên để cậu ấy đưa ra bằng chứng.”
Trịnh Ngọc nhún vai: “Liên quan gì đến tôi?”
Cậu ta lấy điện thoại ra, bày ra vẻ vô tội: “Tôi có đăng bài đâu, giáo sư có thể kiểm tra.”
Cố vấn học tập thở dài: “Thôi được rồi, Đàm Ninh, bây giờ không phải lúc điều tra ai tố cáo—”
“Vậy bây giờ nên điều tra cái gì?”
Cửa bị đẩy ra, Lâm Tụng An bước vào.
Đàm Ninh sững người.
Lâm Tụng An kéo Đàm Ninh ra sau lưng, đặt một xấp tài liệu lên bàn của cố vấn: “Giáo sư Tương, đây là bản ghi chép do mấy nền tảng cung cấp, số điện thoại liên kết với tài khoản ẩn danh đăng bài đều chỉ về phía bạn Trịnh này.”
Trịnh Ngọc sợ đến mức bật dậy.
Ngay cả cố vấn cũng đứng lên: “Lâm, Lâm…”
“Còn mấy bức ảnh kia, chiếc xe đó là của chú tôi, bạn Đàm Ninh là gia sư của em họ tôi. Hôm đó là được chú tôi mời, tiện đường đưa về.”
“Tôi và bạn Đàm Ninh là bạn tốt.”
Chỉ một câu nói, tất cả chứng cứ của Trịnh Ngọc trở nên nực cười.
Sắc mặt Trịnh Ngọc trắng bệch.
Cố vấn học tập sau một lúc mới hồi phục tinh thần, vội nói: “Trịnh Ngọc, mau xin lỗi Đàm Ninh, tôi sẽ liên hệ họ gỡ bài ngay.”
“Không cần, tôi đã xử lý xong rồi.” Lâm Tụng An hờ hững liếc Trịnh Ngọc.
Trịnh Ngọc sợ đến mức chân mềm nhũn, vội cúi đầu trước Đàm Ninh: “Xin lỗi Đàm Ninh, xin lỗi…”
Hà Thanh Duệ “hừ” một tiếng.
Trịnh Ngọc vừa định đứng dậy thì Lâm Tụng An đặt tay lên vai cậu ta.
Lâm Tụng An không dùng sức, chỉ đặt nhẹ nhưng Trịnh Ngọc không dám đứng lên, Lâm Tụng An lạnh lùng nói: “Nói xin lỗi là chưa đủ đâu, bạn Trịnh, cậu phải trải qua nỗi khó chịu giống như Đàm Ninh thì mới gọi là xin lỗi.”
Một tiếng sau, Trịnh Ngọc đăng thư xin lỗi công khai trên nhóm lớp, fanpage trường và tất cả nền tảng liên quan, sau đó bị buộc thôi học.
Đàm Ninh ngồi trên băng ghế ngoài khoa Luật, đợi Lâm Tụng An đang ở trong văn phòng hiệu trưởng xử lý nốt việc.
Khi còn nhỏ, vì tính cách cô lập, cậu thường khiến bạn cùng bàn khó chịu, người ta phóng đại rồi mách với giáo viên chủ nhiệm, và cậu sẽ bị gọi phụ huynh.
Việt Oánh sẽ không đến, chỉ có ông ngoại đến.
Ông ngoại luôn nghĩ beta sinh ra đã phải chịu uất ức, nên vừa đến là bắt cậu xin lỗi trước. Thế là Đàm Ninh xin lỗi, rồi tự mình chuyển chỗ ngồi ra phía sau.
Nhưng bây giờ, Lâm Tụng An bắt Trịnh Ngọc xin lỗi cậu.
Cậu nghe tiếng bước chân của Lâm Tụng An.
Lâm Tụng An trông như vừa từ công ty chạy tới, vẫn mặc áo sơ mi và quần tây. Anh bước đến bên cạnh cậu, không ngồi xuống, chỉ nói: “Xong hết rồi.”
“Cảm ơn.” Đàm Ninh nói.
“Không cần.”
Đàm Ninh cúi đầu đếm ngón tay, vẻ mặt như không có gì để nói với anh.
Điện thoại của Lâm Tụng An rung hai lần, chắc là công ty có việc giục về.
Mấy lần anh định mở miệng, lại nuốt lời vào.
“Vậy anh về công ty trước.”
Đàm Ninh nhìn bóng dáng anh dần khuất xa.
Vài ngày sau, Đàm Ninh từ thư viện đi ra, ánh sáng chói chang, đã là tháng Mười Hai. Cậu kéo cổ áo, không để gió lùa vào.
Hà Thanh Duệ đi theo ra, “Đàm Ninh, hôm nay cậu có kế hoạch gì không?”
“Kế hoạch?” Đàm Ninh nghi hoặc.
“Hôm qua mới thi xong IELTS, hôm nay cậu không định xả hơi sao? Cậu đừng suốt ngày vùi đầu học thế, thời đại học đẹp đẽ sẽ bị cậu phí hết đấy.”
Đàm Ninh cười nhẹ.
“Chiều cậu định làm gì?”
“Tôi có việc.”
“Hả?”
Đàm Ninh về ký túc xá, lấy sách ra khỏi cặp, nhét vào một bộ quần áo thay.
Hà Thanh Duệ lập tức hiểu.
Đàm Ninh cũng không giải thích, lấy xuống từ trên giường chiếc hộp nhỏ hình vuông mà cậu sờ nhiều đến mức lớp da nhân tạo bong tróc, bỏ vào balo, rồi một mình rời ký túc, đi về phía ga tàu điện ngoài cổng trường.
Đến biệt thự Thiên Hà, cậu vẫn theo thường lệ mua đồ ăn.
Lần này cậu không chọn nguyên liệu làm món bột mì nữa.
Xách hai túi lớn, đi đến trước cổng sân, mật mã vẫn là dãy số 210315.
Lần này chiến trường lan đến tận phòng khách.
Chậu cây cao nửa người giữa phòng khách và phòng ngủ cũng bị quật đổ, suýt nữa làm bẩn thảm.
Phòng ngủ thì vẫn là một mớ hỗn độn.
Cậu thiếu gia nhà họ Lâm mỗi lần lên cơn thời kỳ mẫn cảm là hoàn toàn mất lý trí, thứ gì trong tầm tay cũng không thoát khỏi cảnh bị đập phá.
Phòng thay đồ của anh vốn không có cửa, là Đàm Ninh ép anh phải lắp thêm một cánh cửa có khóa, để tránh mỗi khi phát điên, anh lại đem những món đồ trị giá bảy chữ số ném như bát đũa.
Anh thường sẽ phát cuồng trước, đợi đến khi kiệt sức mới sinh ra cơn d*c v*ng mãnh liệt.
Đàm Ninh đẩy cửa bước vào, Lâm Tụng An đang nằm thẫn thờ bên mép giường, trán đầy mồ hôi, tóc tai rối bù, chẳng còn chút dáng vẻ tuấn tú nho nhã thường ngày. Ngón tay anh kẹp một điếu thuốc.
Thấy Đàm Ninh vào, anh dập tắt thuốc, theo thói quen giải thích: “Lần đầu tiên, thật sự là lần đầu tiên, anh chỉ muốn thử xem có thể phân tán sự chú ý không.”
Đàm Ninh bước đến, cầm một lọ dung dịch nhỏ.
Nụ cười trên mặt Lâm Tụng An dần tắt.
Đó là một lọ chiết xuất pheromone của omega.
“Đàm Ninh, như vậy không có ý nghĩa.” Anh nhìn về hướng khác.
Đàm Ninh liền giơ lọ thuốc sang phía đó, đặt ngay trước mắt anh.
Lâm Tụng An nhìn cậu: “Em thật sự muốn anh dùng cái này à?”
Đàm Ninh không nói gì.
Lâm Tụng An cầm lấy lọ thuốc, lông mi Đàm Ninh khẽ run. Cuộc giằng co giữa họ khiến cả hai đều đau đớn.
Lâm Tụng An lại hỏi một lần nữa: “Em thật sự muốn anh dùng cái này sao?”
Đàm Ninh lắc đầu.
Cậu chủ động nhìn vào mắt Lâm Tụng An, nói: “Không muốn.”
Lâm Tụng An đặt lọ thuốc lên tủ đầu giường, rồi kéo Đàm Ninh vào lòng, đè cậu xuống dưới, không ngừng dày vò. Anh cắn mạnh vào cổ Đàm Ninh, hung dữ nói: “Đàm Tiểu Miêu, em chỉ biết hung dữ với người nhà thôi.”
Đàm Ninh cảm thấy oan ức, ôm lấy gối, trước mắt mọi thứ đều chập chờn hai ba bóng.
Lâm Tụng An lại cắn vào má cậu.
Đàm Ninh nghĩ: Trong nhà mình cũng đâu có hung dữ đâu.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
