Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 32
“Tiểu Kỳ, dạo này con thế nào rồi? Mẹ con nói lúc mới phân hóa con sốt cao hai ngày liền.” Phương Cẩn đặt chiếc túi xách sang trọng xuống, ngồi thẳng lưng trên sofa, ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Kỳ.
Lâm Kỳ vẫn còn đang mải nhìn Đàm Ninh, đến khi Đàm Ninh khẽ ho một tiếng, cậu mới sực tỉnh, lúng túng bước vào phòng khách, trả lời lí nhí: “Đỡ nhiều rồi ạ, giờ không còn cảm giác gì nữa, chỉ hơi mỏi cổ.”
“Lần đầu tiêm thuốc ức chế thì sẽ thấy khó chịu, phải ăn nhiều đồ bổ dưỡng vào, đừng ăn vặt nữa.”
“Biết ạ” Lâm Kỳ nhỏ giọng nói, có phần uể oải.
Đúng lúc đó, cha của Lâm Kỳ, Lâm Dã Thành bước xuống lầu. Vừa thấy Lâm Tụng An, ông liền giãn mày, nở nụ cười thân thiện: “Tụng An đến rồi à? Dạo này thế nào? Đi theo ba cháu khắp nơi như vậy, có mệt không?”
Lâm Tụng An cố gắng giữ giọng điệu thoải mái: “Cũng tạm ạ, ba cháu mới là người mệt.”
“Ba cháu vất vả bao năm nay rồi, nên mới muốn để cháu tiếp quản sớm một chút.” Lâm Dã Thành ngồi xuống, liếc thấy Lâm Kỳ đang ngẩn người ở một bên, không vui nói: “Con còn đứng đó làm gì? Không đi học tiếp đi?”
Lâm Kỳ liếc nhìn anh họ, rồi lại nhìn Đàm Ninh. Thấy cả hai người đều bình thản như không, chỉ có mình là cuống lên như con quay, đúng kiểu vua không vội, thái giám đã sốt ruột.
Nhưng Lâm Tụng An vẫn không nhìn sang. Lâm Kỳ đành thất vọng quay sang nói với Phương Cẩn: “Bác gái, con lên lầu học tiếp đây.”
Phương Cẩn nhấp một ngụm trà, nói: “Ừ, đi đi.”
Đàm Ninh lập tức quay vào phòng ngủ. Lâm Kỳ đi theo sau, tức giận lầm bầm: “Chỉ cần thấy bà ấy là người em cứ thấy khó chịu, thấy chưa, em nói đúng mà, cứ ba câu là có một câu sai bảo người khác, thật đáng ghét!”
“Trang 98 của sách bài tập có phần luyện tập hàng tuần, tổng cộng 20 câu, em làm hết đi.”
“Thầy Đàm…”
“Nửa tiếng đủ không?”
“Chị dâu…”
Đàm Ninh đặt vở ghi chép xuống, hỏi: “Thời gian học bù còn một tiếng, em cứ trì hoãn nữa thì ngày mai phải học bù thêm.”
“Á” Lâm Kỳ ngoan ngoãn cầm bút lên.
Chưa được hai phút, cậu lại không nhịn được, quay đầu hỏi: “Sao hai người không có phản ứng gì vậy? Anh họ cũng không, tại sao? Sao hai người không nói với bác gái đi? Em sốt ruột lắm rồi đấy!”
Một câu “tại sao” quá ngây thơ của Lâm Kỳ, khiến tim Đàm Ninh như bị đâm một nhát.
Tại sao không nói với Phương Cẩn ư? Nói nhảm gì vậy.
Chỉ cần ánh mắt trên cầu thang lúc nãy là đủ biết rồi, Phương Cẩn nhìn cậu chẳng thèm dừng lại lấy một giây, đủ để thấy rằng cậu vốn không lọt nổi vào mắt bà ta.
Đàm Ninh đúng là không giống một omega. Cậu cao hơn hầu hết omega, ngũ quan không đủ mềm mại, làn da trắng bệch, đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo vô cảm, kiểu dáng vẻ mà những bậc phụ huynh thường ghét nhất, ngang ngược, phản kháng, khó dạy bảo.
Đàm Ninh cúi đầu im lặng, Lâm Kỳ cũng đành ngậm miệng.
Không nghe thấy động tĩnh gì từ dưới nhà, hai chân Lâm Kỳ đung đưa không yên, trong lòng cuống cuồng: Sao anh họ vẫn chưa lên?
Lâm Tụng An vẫn còn đang bị mẹ anh và chú anh vây công dưới lầu. Phương Cẩn muốn anh sau khi tốt nghiệp sẽ sang Đức du học, rồi mới quay về tiếp quản công ty. Lâm Dã Thành cũng tán đồng ý kiến đó.
Ý đồ muốn gửi Lâm Tụng An đi Đức rõ ràng không thể rõ ràng hơn.
“Cháu là con trai độc nhất của ba cháu, Tập đoàn Thiên Hà sớm muộn gì cũng là của con. Dù sao thì ba mẹ cháu vẫn còn làm được thêm năm, sáu năm nữa, cháu ra nước ngoài học xong cao học rồi về, là vừa khớp thời gian.” Lâm Dã Thành phụ họa theo lời Phương Cẩn.
Phương Cẩn bỗng nhớ ra điều gì: “Đúng rồi, cậu bé đó, con đã kết bạn WeChat với nó chưa?”
Lâm Tụng An vẫn cúi đầu nhìn mặt bàn trà, Phương Cẩn đẩy tay anh một cái: “Mẹ đang nói chuyện với con đấy.”
Lâm Tụng An như sực tỉnh: “Gì cơ?”
“Nghiêm Tri Dư, omega có độ phù hợp với con rất cao, người mẹ đã nói mấy hôm trước ấy. Mẹ đã bảo mẹ của cậu ta nói lại với cậu ta rồi, cũng chuyển WeChat của con qua. Cậu ta vẫn chưa kết bạn với con à?”
“Chưa ạ.”
“Lạ thật đấy, nghe khẩu khí của ba mẹ cậu ta thì có vẻ cậu ta đã xem ảnh con rồi và rất đồng ý mà.”
Lâm Dã Thành hỏi: “Vậy cháu thấy sao?”
“Cháu không muốn,” Lâm Tụng An lắc đầu, “Không muốn ra nước ngoài, cũng không muốn chấp nhận một cuộc hôn nhân đã được sắp đặt sẵn.”
Phương Cẩn liếc mắt đánh giá anh.
Lâm Dã Thành tức tối: “Tụng An, sao cháu cũng bắt đầu không hiểu chuyện thế hả? Lúc nãy chú còn lấy cháu làm gương để dạy dỗ Kỳ Kỳ đấy.”
“Vậy con muốn gì?” Phương Cẩn hỏi.
“Cứ như bây giờ là được rồi.” Lâm Tụng An đáp.
“Tháng nào cũng trải qua kỳ mẫn cảm, thuốc thì không hiệu quả, vậy mà vẫn thấy ổn à?”
“Vâng.”
Phương Cẩn nhận ra ánh nhìn dò xét từ vợ chồng nhà Lâm Dã Thành. Họ dường như đang bất ngờ, tại sao đứa con luôn là niềm kiêu hãnh của nhà họ Lâm, Lâm Tụng An lại đột nhiên thay đổi đến vậy? Bà không thể chấp nhận việc đứa con trai mà mình luôn tự hào lại khiến bà mất mặt trước người khác, nên bà không nổi giận, mà làm ra vẻ bình tĩnh: “Thôi được, đợi khi nào cậu bé kia liên hệ lại rồi tính tiếp.”
Bà giả vờ độ lượng, còn Lâm Tụng An thì không thể trở mặt ngay lúc đó, chỉ đành đứng dậy: “Con lên xem Kỳ Kỳ học thế nào.”
Phu nhân họ Lâm thấy không khí đã dịu xuống, liền cười, bê trà bánh ra: “Để bọn trẻ ở chung một lúc cho vui.”
Lâm Tụng An đi lên lầu. Tới cửa phòng ngủ của Lâm Kỳ, anh gõ nhẹ hai cái, từ bên trong vang lên tiếng Lâm Kỳ: “Vào đi!”
Vừa mở cửa đã thấy Lâm Kỳ trông đầy phấn khích.
Đàm Ninh thì không hề động đậy, đang chấm bài tập cho Lâm Kỳ.
Cửa còn chưa đóng, Đàm Ninh đã nói: “Lâm Kỳ, em sai rất nhiều chỗ khi đọc đề.”
Lâm Kỳ “ồ” một tiếng, cúi đầu xem lại đề.
Sau khi Lâm Tụng An đóng cửa, Đàm Ninh vẫn coi như anh không tồn tại, dùng bút đỏ khoanh các lỗi sai của Lâm Kỳ: “Cả số cũng nhìn nhầm, lúc làm bài em đang nghĩ cái gì vậy?”
Lâm Tụng An đi đến bên bàn học.
“Với những bài không nhìn ra mối liên hệ từ dữ kiện đề bài, bước đầu tiên là nghĩ cách thay đổi vị trí của một đoạn thẳng nào đó. Anh đã nói rất nhiều lần rồi, còn làm cả bài ví dụ. Vậy mà đến lượt em làm thì chẳng nhớ được gì?”
“Em…” Lâm Kỳ sợ nhất là bộ dạng nghiêm túc này của Đàm Ninh, không nhịn được làm nũng: “Em mới phân hóa, đầu óc choáng váng mà.”
“Vậy thì sửa bài trước, chép lỗi vào vở sai sót.”
“Vâng.”
Đàm Ninh hoàn toàn phớt lờ sự hiện diện của Lâm Tụng An, Lâm Kỳ cũng không dám chủ động bắt chuyện với anh. Mãi đến khi Lâm Tụng An đứng cạnh bàn, anh nói: “Kỳ Kỳ, ra đứng ngoài cửa trông chừng.”
Lâm Kỳ đứng bật dậy, khóe môi nở nụ cười hóng chuyện: “Rõ!”
Cậu nhanh chóng đứng chắn bên khe cửa, tai dán lên cánh cửa để nghe xem có ai đi tới không.
Trò này còn thú vị hơn học bài nhiều!
Đàm Ninh vừa kiểm tra bài vừa nói: “Anh đang làm cậu ấy lỡ mất tiến độ học tập.”
“Ngày mai bù lại.”
Đàm Ninh vẫn không ngẩng đầu, Lâm Tụng An ngồi vào chỗ của Lâm Kỳ, trong khi Đàm Ninh tiếp tục chấm bài tiếng Anh.
Đó là bài văn tưởng tượng. Đàm Ninh dùng bút đỏ gạch gần nửa bài, nói với Lâm Kỳ: “Viết sai chủ đề rồi.”
Lâm Kỳ bĩu môi: “Không phải viết theo tưởng tượng à? Cái này cũng có đáp án chuẩn sao?”
“Có thứ gì mà không có đáp án chuẩn chứ?”
Lâm Tụng An hơi khựng lại. Anh nghe ra ẩn ý trong câu của Đàm Ninh. “Nhưng anh không muốn được điểm tuyệt đối. Bài thi cuộc đời anh, đâu phải là bài kiểm tra này.”
Ngòi bút của Đàm Ninh hơi khựng lại.
“Đàm Ninh, đề thi cuộc đời anh đang nằm trong tay em.”
Câu nói này khiến Đàm Ninh thấy nghẹn thở, nặng đến mức không biết nên chấm mấy điểm cho Lâm Tụng An.
Lâm Tụng An nắm lấy tay Đàm Ninh, nhưng cậu rút ra.
Có lẽ là do bối cảnh không thích hợp, nên Đàm Ninh không muốn. Lâm Tụng An ngoắc tay gọi Lâm Kỳ, cậu bé lập tức hí hửng chạy lại: “Anh, em phải làm gì?”
Lâm Tụng An lục trong đống sách vở bừa bộn như bãi rác của Lâm Kỳ, lôi ra một quyển sách tiếng Anh, đưa cho cậu: “Ra ngoài học thuộc, có ai đến thì bảo là Thầy Đàm phạt em học từ ngoài hành lang.”
Lâm Kỳ: “…”
Đàm Ninh vỗ tay Lâm Tụng An một cái, còn anh thì vừa cười vừa dỗ Lâm Kỳ: “Yên tâm, nhanh thôi. Mai anh mua máy chơi game cho em.”
Lâm Kỳ lập tức chạy ra ngoài.
Cửa vừa khép lại, Đàm Ninh đã bị ôm chặt. Lâm Tụng An biết cậu đang giận, liền dỗ dành, kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Đàm Ninh nghĩ đến việc Phương Cẩn đang ở ngay dưới lầu, chẳng còn tâm trí nào để thân mật. Nhưng dẫu cậu có giãy giụa thế nào, cũng không thoát được. Thắt lưng và đùi bị giữ chặt, cử động không nổi, Lâm Tụng An áp mặt vào vùng da hở bên cổ của cậu, hơi thở nóng ấm lùa vào cổ áo.
Cả hai người đều im lặng.
“Ninh Ninh, thì ra cảm giác bất lực lại thế này. Trước giờ anh chưa từng trải qua.”
Đàm Ninh lập tức mất hết sức lực.
“Từ nhỏ, anh đã là nơi dồn mọi kỳ vọng. Nhắc đến anh, ai cũng nói Alpha cấp 9 của nhà họ Lâm, trong hàng triệu người mới có một. Sinh ra đã là người chiến thắng, lại đúng trong một gia đình như thế. Lần đầu trải qua kỳ mẫn cảm, thuốc thông thường chẳng có tác dụng, phải tiêm thuốc an thần mới ổn, nhưng anh vẫn nghĩ mình vô địch. Cho đến khi gặp em.”
“Rõ ràng mọi chuyện giữa chúng ta đều suôn sẻ như vậy, sao lại bắt đầu đi xuống?”
“Có phải em đã biết trước rồi không?”
Đàm Ninh sững người.
“Chia tay với anh, cũng vì chuyện đó sao?”
Lúc nãy ở cầu thang, Lâm Tụng An đã nhận ra ánh mắt của Đàm Ninh có gì đó không đúng. Đàm Ninh vốn là người không dễ để lộ cảm xúc, nhưng khoảnh khắc bị Phương Cẩn lướt qua như không tồn tại, sự thất vọng, sợ hãi và dè dặt hiện rõ trên mặt cậu.
Thì ra, cậu đã sớm biết rồi.
Cho nên suốt thời gian này, trong khi bản thân đau khổ dằn vặt, Đàm Ninh cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
“Biết chuyện gì?” Đàm Ninh giả vờ ngốc nghếch.
Lâm Tụng An khẽ vuốt má cậu: “Dù em có biết hay không, thì trái tim anh vẫn ở nơi em.”
Lâm Tụng An ôm chặt Đàm Ninh, khẽ gọi tên cậu không ngừng. Đàm Ninh cảm thấy đau lòng, vì sao càng yêu, Lâm Tụng An lại càng như đang rời xa mình?
Đúng lúc này, điện thoại của Lâm Tụng An vang lên.
Là tiếng thông báo có tin nhắn mới.
Từ dưới lầu, Phương Cẩn lớn tiếng gọi: “Tụng An, mẹ bảo Tri Dư gửi lại lời mời kết bạn rồi đấy, con thêm ngay đi, đừng để lại quên.”
Đàm Ninh chỉ thấy đầu óc trống rỗng.
Lâm Tụng An không động đậy.
Cuối cùng chính Đàm Ninh lấy điện thoại từ túi anh ra, nhập mật khẩu mở khóa. Lâm Tụng An giữ tay cậu lại, nhíu mày ngăn cản: “Ninh Ninh.”
Bốn mắt bọn họ nhìn nhau. Đàm Ninh thấy rõ đồng tử Lâm Tụng An khẽ run. Cậu nói: “Thêm vào đi, ít nhất cũng có thể trì hoãn một thời gian.”
Đàm Ninh thay anh chấp nhận lời mời kết bạn từ Nghiêm Tri Dư.
Tên WeChat của cậu ấy là Tri Dư, ảnh đại diện là một chú mèo con, lông màu xanh lam và vàng kim loang lổ.
Trùng hợp thật, đó chính là giống mèo mà Lâm Tụng An từng nói muốn nuôi nhất.
“Anh sẽ nói rõ ràng với cậu ta. Cũng chưa chắc cậu ta thích anh. Không lâu đâu, Ninh Ninh, cho anh thêm một chút thời gian.”
Đàm Ninh thầm nghĩ: Thuốc nghiên cứu chưa có tiến triển, tần suất kỳ mẫn cảm lại ngày càng dày. Em cho anh thêm bao nhiêu thời gian nữa thì có ích gì?
Nhưng trong mắt Lâm Tụng An lại ánh lên một tia kiên định, như thể đã có kế hoạch.
Đàm Ninh nảy sinh nghi ngờ: “Anh—”
Cậu vừa định mở miệng thì Lâm Kỳ xông vào: “Anh ơi, anh ơi! Bác gái sắp lên lầu rồi!”
Đàm Ninh lập tức đứng dậy khỏi lòng Lâm Tụng An, ngồi lại đúng chỗ của mình. Lâm Kỳ cũng vội vã nhào về chỗ ngồi.
Khi Phương Cẩn bước vào, Lâm Kỳ đang chăm chú sửa lỗi bài tập, Lâm Tụng An thì ngồi trên ghế sofa bên cạnh.
Phương Cẩn tiến đến nhìn bài kiểm tra của Lâm Kỳ, nhắc nhở: “Ngồi thẳng lưng, dáng ngồi kiểu gì vậy.”
Lâm Kỳ lập tức ngồi thẳng lại.
Phương Cẩn liếc nhìn Đàm Ninh, thấy chữ viết của cậu gọn gàng chỉnh tề, nhưng cũng không bận tâm. Bà quay lại nói với Lâm Tụng An: “Đi thôi, còn phải ghé qua công ty nữa.”
Đàm Ninh từ chối lời mời ở lại ăn tối của phu nhân họ Lâm, một mình đi bộ đến ga tàu điện ngầm. Khi đi ngang qua một tiệm bánh nướng, thấy có bán bánh hồ đào giòn, hình dáng tròn trịa đáng yêu, đóng gói tinh xảo, nhìn qua đã thấy cao cấp hơn hẳn tiệm nhỏ đầy khói dầu ở thành phố Huyên. Cậu mua một hộp, nhưng ăn thử một miếng rồi không muốn ăn nữa.
Về đến ký túc xá, Hà Thanh Duệ đang lau nước mắt trước màn hình điện thoại.
Cậu ta đang xem video phân tích phim, bị cảm động đến mức nước mắt nước mũi ròng ròng, vừa nức nở vừa nói: “Ngay cả một người đàn ông mạnh mẽ như tôi mà cũng bị làm cho khóc đấy! Bộ phim kể về một ông cụ mắc Alzheimer, suốt ngày ảo tưởng vợ mình vẫn còn sống, mỗi ngày đều tái hiện lại những điều hai người từng làm chung, thậm chí còn tổ chức một buổi dạ hội long trọng để cầu hôn vợ. Cuối cùng con trai phải nói sự thật rằng mẹ đã qua đời từ lâu, ông cụ mất ngay trong đêm hôm đó.”
Đàm Ninh gật đầu, tỏ ý mình hiểu cảm xúc của cậu ấy.
Thấy Đàm Ninh không nói gì, Hà Thanh Duệ hừ một tiếng, tiếp tục nam tử rơi lệ.
Đàm Ninh rửa mặt xong, nằm lên giường, cầm con mèo sứ nhỏ trong tay, lật qua lật lại ngắm nhìn.
Cậu thì thầm: “Mình rất cảm động mà.”
Thật ra, có một ảo tưởng để bấu víu cũng là một điều hạnh phúc. Suốt một thời gian dài, Đàm Ninh từng mơ về cuộc sống sau hôn nhân của mình với Lâm Tụng An. Cậu luôn thích cảm giác được anh ôm từ phía sau, với đúng lực và đúng vị trí ấy.
Chỉ sợ, cùng một người sinh ra thiếu thốn tình yêu mà trò chuyện thâu đêm về tình yêu, khiến người đó tràn đầy hy vọng, đầy khát khao, rồi cuối cùng lại bảo rằng tất cả chỉ là một giấc mộng.
Chú mèo sứ rơi xuống, đập vào ngực Đàm Ninh.
Đàm Ninh nghĩ: Giá mà mình là một con mèo, để Lâm Tụng An nhặt về nuôi, chắc cũng sẽ rất hạnh phúc.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
