Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 31
Trịnh Ngọc đi cả đêm không về. Hôm sau, Hà Thanh Duệ dẫn Đàm Ninh đến văn phòng cố vấn, trình bày tình hình.
Vì Trịnh Ngọc là lớp trưởng lớp Luật ba, tiếp xúc với cố vấn nhiều hơn, còn chuyện Đàm Ninh có tính cách cô lập thì cả khoa đều biết. Hơn nữa, Hà Thanh Duệ lại chỉ mới chuyển đến chưa được bao lâu.
Vừa nghe nói Trịnh Ngọc bắt nạt và cô lập Đàm Ninh trong ký túc xá, cố vấn vẫn còn bán tín bán nghi.
Hà Thanh Duệ nói: “Giáo sư, không tin thì có thể hỏi Từ Thanh Dương ở cùng phòng, còn có cả những người ở phòng bên cạnh nữa. Bản chất của Trịnh Ngọc rất tệ, bên ngoài một kiểu, bên trong một kiểu. Từ năm nhất đến giờ, cậu ta luôn bắt nạt Đàm Ninh. Em mới chuyển đến không lâu đã nghe thấy anh ta vài lần dùng lời lẽ sỉ nhục Đàm Ninh rồi.”
Cố vấn vẫn chưa tin lắm, quay sang hỏi Đàm Ninh: “Đàm Ninh, sao em chưa bao giờ nói với giáo sư?”
Đàm Ninh liếc nhìn Hà Thanh Duệ, cậu ta khẽ mấp máy miệng nói bằng khẩu hình: “Yên tâm, có Lâm Tụng An ở đây mà.”
Đàm Ninh lại muốn bật cười.
Cái kiểu mượn cáo oai hùm của Hà Thanh Duệ thật sự rất thú vị.
Không biết phải nói với cố vấn thế nào, Hà Thanh Duệ liền thay cậu trả lời: “Bởi vì trước đây Trịnh Ngọc luôn dùng việc chuyển ký túc xá ra để uy h**p, Đàm Ninh một thân một mình nên không dám lên tiếng.”
Đàm Ninh cả buổi không nói lời nào, nên lòng tin của cố vấn cũng ít nhiều giảm sút. Cô chỉ nói: “Được rồi, cô sẽ xác minh lại với Trịnh Ngọc.”
Lúc rời khỏi văn phòng cố vấn, Hà Thanh Duệ vừa đi vừa lẩm bẩm: “Cái cố vấn này chẳng công bằng gì cả, rõ ràng thiên vị Trịnh Ngọc. Nhưng không sao đâu Đàm Ninh, trong điện thoại của tôi có đoạn chat anh ta từng nói xấu cậu, bằng chứng còn nhiều lắm, đừng sợ.”
Đàm Ninh vẫn im lặng, lặng lẽ đi về phía trước.
Miệng Hà Thanh Duệ cứ như một khẩu súng liên thanh, cuối cùng cũng chịu yên tĩnh, Đàm Ninh ngẩng đầu lên, nhìn những đám mây đủ hình dạng trên bầu trời xa xa.
“Ê? Đàm Ninh, cậu cười rồi kìa.”
Đàm Ninh hơi cứng lại, rồi nhanh chóng cúi đầu xuống.
Hà Thanh Duệ đuổi theo, huých vai cậu: “Cậu vừa nãy thật sự đã cười đấy, tôi chưa từng thấy cậu cười bao giờ.”
Vừa rồi, khóe miệng Đàm Ninh khẽ cong lên, dù chỉ là rất nhẹ, nhưng may mà Hà Thanh Duệ tinh mắt.
Đàm Ninh tăng tốc bước đi, Hà Thanh Duệ vội chạy theo sau.
Vẫn là con đường rợp bóng cây giữa thư viện và ký túc xá mà Đàm Ninh hay đi, lần này có thêm tiếng gọi to của Hà Thanh Duệ: “Đàm Ninh! Đợi tôi với!”
Người đi đường nghe thấy tên Đàm Ninh đều quay lại nhìn, nhất thời không nhận ra người đang buộc tóc, lộ rõ cổ và góc mặt, vẻ mặt thư thái đi phía trước kia chính là tự kỷ nổi tiếng của khoa Luật.
Cậu ấy dường như đã khác rồi.
Vừa về đến ký túc xá, Từ Thanh Dương liền nói với họ: “Vừa nãy Trịnh Ngọc qua lấy hết đồ đi rồi.”
“Cậu ta đi đâu?”
“Không biết, chắc là về ký túc xá nhân viên của ông cậu? Hoặc về nhà cũng nên, nhà cậu ta cũng gần đây.”
Hà Thanh Duệ khoanh tay nói: “Cậu ta bỏ qua dễ vậy à? Thật không ngờ, cảm giác như hết hứng luôn rồi.”
Từ Thanh Dương cười: “Thôi đi ông, vừa đến đã làm ký túc tụi tôi loạn hết cả lên.”
“Đó là gọi là khôi phục trật tự bình thường.”
Từ Thanh Dương chia gói đồ ăn vặt vừa đặt ra cho Đàm Ninh và Hà Thanh Duệ: “Ờ thì… ăn chung đi, ăn chung đi.”
Giờ gặp Đàm Ninh là cậu ta lại lúng túng gãi mũi.
Đàm Ninh nhận một gói khoai tây chiên, khẽ nói: “Cảm ơn.”
Khoai tây chiên vị dưa chuột.
Hà Thanh Duệ và Từ Thanh Dương tiếp tục nói về Trịnh Ngọc, còn Đàm Ninh thì ngẩn người nhìn gói khoai. Từ hồi cấp hai đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu được bạn học chia sẻ đồ ăn vặt. Cậu từng nghĩ kiểu chia sẻ như vậy chẳng liên quan gì đến mình, từng nghĩ mình cả đời này sẽ không bao giờ nhận được lòng tốt từ người khác.
Thì ra, cũng không khó đến vậy.
Buổi tối, Đàm Ninh đi siêu thị một chuyến, mua một túi lớn trái cây nhập khẩu. Sau khi chia cho Hà Thanh Duệ và Từ Thanh Dương vẫn còn rất nhiều.
Hà Thanh Duệ hỏi cậu: “Cậu mua nhiều trái cây nhập khẩu thế để làm gì?”
Đàm Ninh đáp: “Đi thăm một người em, nó vừa mới phân hóa.”
“Cậu có người thân ở Ninh Giang à?”
Đàm Ninh khựng lại một chút, mập mờ gật đầu.
“Em trai cậu phân hóa thành gì vậy?” Từ Thanh Dương chủ động lên tiếng, muốn hòa dịu quan hệ.
“Omega. Vừa mới phân hóa mấy ngày thôi, có gì cần chú ý không?” Đàm Ninh không có kinh nghiệm, xách túi trái cây đi đến bên cạnh Từ Thanh Dương, hỏi: “Ở đây có loại trái cây nào mà omega không được ăn không?”
Từ Thanh Dương xua tay: “Không có đâu, làm gì nghiêm trọng đến vậy? Có phải sinh con đâu mà lo! Hồi tôi phân hóa xong, hôm sau đã đi ăn đồ nướng với anh trai rồi.”
Đàm Ninh yên tâm, đeo ba lô, xách túi trái cây ra khỏi ký túc xá.
Từ Thanh Dương nhìn cánh cửa khép lại, quay sang Hà Thanh Duệ thì thầm: “Thật ra… Đàm Ninh cũng dễ gần đấy chứ.”
Hà Thanh Duệ nhướng mày: “Trước đó cậu bị Trịnh Ngọc tẩy não rồi!”
Đàm Ninh bắt tàu điện ngầm đến nhà Lâm Kỳ.
Cơ thể Lâm Kỳ đã hồi phục phần nào, nhưng ngày nào cũng nũng nịu nói không khỏe, không muốn đi học. Phu nhân nhà họ Lâm thì lại quá cưng chiều con, đành phải mời Đàm Ninh đến dạy kèm vào cuối tuần. Bà không biết mối quan hệ giữa Đàm Ninh và Lâm Tụng An, sợ Đàm Ninh thấy thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề mà không đồng ý, nên còn đặc biệt tăng tiền lương theo giờ cho cậu.
Ngồi trên tàu điện ngầm, Đàm Ninh nhìn túi trái cây trong tay,
Cậu không chắc việc mình là gia sư mà chủ động mang trái cây đến thăm học sinh liệu có quá đường đột không. Nhưng nghĩ đến việc Lâm Kỳ gọi cậu là chị dâu, mỗi lần nhớ tới danh xưng ấy, toàn thân cậu lại cảm thấy là lạ. Tay trái bất giác xoa mu bàn tay phải.
Đến nhà Lâm Kỳ, phu nhân nhà họ Lâm niềm nở chào đón: “Thầy Đàm, chỉ có thầy mới trị được cái thằng nhóc ngang bướng nhà tôi. Mau vào ăn chút gì trước đã.”
Lâm Kỳ nằm dài trên ghế sofa, nghe thấy tiếng Đàm Ninh bước vào liền bật dậy, bám vào lưng ghế vẫy tay chào.
Đàm Ninh lúng túng và xa lạ đưa túi trái cây cho phu nhân họ Lâm: “Tôi, tôi mang chút trái cây đến.”
Từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh, lễ Tết cũng không ai dẫn cậu đi thăm hỏi họ hàng, không có hình mẫu để học theo, khiến cậu không biết nên nói lời khách sáo ra sao.
Cậu cảm thấy ba năm học Luật của mình đúng là phí công, biết làm bài, nhưng không biết nói chuyện.
May mà quản gia nhà họ Lâm đỡ lời giúp cậu: “Ôi chao, thưa phu nhân, Thầy Đàm còn mang cả trái cây đến nữa.”
Lúc này phu nhân nhà họ Lâm mới để ý, vội nói: “Sao lại để thầy tốn kém vậy? Kỳ Kỳ, nhìn xem, Thầy Đàm quan tâm con biết bao.”
Đúng lúc đó, một người đàn ông trung niên từ trên lầu bước xuống. Dáng người ông ta cao ráo, khí chất áp đảo. Lâm Kỳ, vốn đang nằm ườn lười biếng, vừa nghe thấy tiếng bước chân liền sợ hãi ngồi thẳng dậy. Đàm Ninh nhìn theo tiếng bước chân, chỉ một cái nhìn đã biết đó là cha của Lâm Kỳ, Lâm Dã Thành.
Em trai của Lâm Dã Huân, chú của Lâm Tụng An, Phó tổng Tập đoàn Thiên Hà.
Đàm Ninh nghĩ, sau này Lâm Tụng An chắc còn uy nghi hơn cả ông chú này.
“Dã Thành, đây là gia sư của Kỳ Kỳ, Thầy Đàm. Em từng nói với anh rồi đó, Thầy Đàm rất có phương pháp dạy học.”
“Chào cậu.” Lâm Dã Thành gật đầu nhẹ với Đàm Ninh.
Đàm Ninh lễ phép đáp: “Chào ngài, Lâm tiên sinh.”
Lâm Dã Thành cũng không quá quan tâm đến thầy dạy kèm, ông ngồi xuống sofa, cau mày hỏi Lâm Kỳ: “Con cũng thật quá đáng, muốn nghỉ học là nghỉ, ai cho phép con làm vậy?”
Lâm Kỳ bĩu môi.
“Phân hóa thành omega thì khổ sở lắm à? Ngày nào cũng trưng ra bộ mặt khó chịu, không chịu đi học. Hai năm nữa tự đi nước ngoài đi, lúc ấy chẳng ai quản con nữa, thích làm gì thì làm.”
“Hứ! Con không đi! Anh họ cũng đâu có đi!”
“Con mà được một nửa như Tụng An thì tốt rồi,” Lâm Dã Thành giận không thể đánh, “Anh họ con học hành nghiêm túc, làm việc đàng hoàng, không đi du học là để sớm tiếp quản công ty. Người ta từ nhỏ đến lớn chưa từng nổi loạn, học hành làm việc đều xuất sắc. Chuyện trong nhà sắp đặt hôn sự, con xem, anh ấy chỉ hơn con vài tuổi mà—”
Lâm Kỳ đột nhiên quay phắt sang nhìn Đàm Ninh.
Đàm Ninh đang ăn bánh quy mới nướng do phu nhân họ Lâm đưa tới, trông như không nghe thấy gì, hoàn toàn tách biệt khỏi cuộc nói chuyện.
Có người ngoài ở đây, Lâm Dã Thành cũng không nói nhiều nữa, gõ hai cái lên đầu Lâm Kỳ rồi lên lầu vào thư phòng.
Phu nhân nhà họ Lâm cũng hối thúc Lâm Kỳ đi học. Lần này Lâm Kỳ không càm ràm nữa, bám chặt lấy Đàm Ninh, kéo nhẹ tay áo cậu: “Chị dâu…”
Đàm Ninh liếc nhìn cậu ta.
Lâm Kỳ liền đổi giọng: “Thầy Đàm…”
“Thầy đừng nghe ba em nói bậy. Em không tin anh họ sẽ để mặc cho gia đình sắp đặt đâu.”
Đàm Ninh đặt ba lô xuống, lấy vở ghi chép ra.
“Chỉ là bà bác em hơi khó chịu một chút, bà ấy cực kỳ thích kiểm soát. Mỗi lần em qua nhà bác ăn cơm, hễ kén ăn là bị mắng tơi bời, ghét chết đi được.”
“Bà bác em không bao giờ nghe ý kiến của người khác, luôn cho rằng mình đúng. Trước đây mẹ em đi dự sự kiện công ty hay tổ chức từ thiện bên ngoài, bà ta đều tới xen vào, nói mẹ em cái này sai cái kia sai, trong khi rõ ràng chẳng liên quan gì tới bà ấy cả.”
“Tuy bà ta nhìn có vẻ hiền lành, nói năng khách sáo, nhưng chỉ cần ai đó không làm theo ý là lập tức trở mặt. Thật khâm phục anh họ có thể lớn lên bình thường như vậy.”
Đàm Ninh nghe mà lòng mỗi lúc một nặng.
“Thầy Đàm, thầy với anh họ em thật sự đang yêu nhau sao?”
Câu hỏi của Lâm Kỳ cắt ngang mạch suy nghĩ của Đàm Ninh. Cậu hoảng hốt nhìn về phía cửa, không trả lời.
“Xem ra là thật rồi!”
Lâm Kỳ vui mừng lắc đầu: “Em ủng hộ thầy! Thầy Đàm, nhất định phải đấu lại bà bác của em đấy!”
Đàm Ninh bật cười bất lực.
Giữa chừng, phu nhân nhà họ Lâm mang hai đĩa mì Ý đến. Lâm Kỳ bĩu môi, không có hứng ăn.
Phu nhân xoa đầu con trai, cười với Đàm Ninh: “Đám người nhà họ Lâm này có cái tật, không thích ăn món làm từ bột mì.”
Đàm Ninh sững người.
Đợi đến khi phu nhân họ Lâm rời đi, Đàm Ninh thử dò hỏi Lâm Kỳ: “Lâm Tụng An cũng không thích ăn món làm từ bột mì sao?”
“Không ăn đâu, em là học theo anh ấy từ nhỏ nên mới không ăn đấy.”
Nhưng mỗi lần cuối tuần Đàm Ninh đến ở cùng Lâm Tụng An, vì tiết kiệm thời gian, lần nào cậu cũng nấu mì hoặc bánh rán. Vậy mà Lâm Tụng An ăn rất vui vẻ, chưa từng tỏ ra kén ăn, thậm chí chỉ vì một bát mì xào dưa cải thịt băm bình thường mà cứ mè nheo mãi.
Đến mức Đàm Ninh gần như quên mất rằng Lâm Tụng An vốn là một công tử sinh ra trong nhung lụa.
Anh đối với Đàm Ninh dịu dàng chiều chuộng như vậy, từ đầu đến cuối, chưa từng vì một bát mì.
Đàm Ninh khẽ cong khóe môi, sợ bị Lâm Kỳ phát hiện, bèn quay người lại dùng khăn giấy lau miệng.
Chưa được bao lâu, khi Đàm Ninh vừa giảng xong phần kiến thức toán và tiếng Anh cho Lâm Kỳ, liền nghe thấy phu nhân họ Lâm gọi từ dưới lầu: “Kỳ Kỳ, anh họ Tụng An con tới rồi.”
Lâm Kỳ chớp mắt ra hiệu với Đàm Ninh, cười toe toét: “Còn nói không phải là chị dâu em.”
Cậu đứng dậy đi ra ngoài, mà Đàm Ninh cũng không rõ bị cảm xúc nào thôi thúc, cũng chậm rãi đứng dậy đi theo.
Cậu muốn nhanh chóng gặp Lâm Tụng An.
Ở khúc cua cầu thang, chỉ cần cúi đầu là ánh mắt hai người lập tức chạm nhau.
Nhưng lần này, trong mắt Lâm Tụng An không còn chút dịu dàng say đắm nào, bởi vì bên cạnh anh đang là mẹ anh, Phương Cẩn.
Lâm Kỳ cũng đứng sững lại trên bậc thang.
Ba người cùng im lặng, chỉ nghe thấy phu nhân họ Lâm giới thiệu với Phương Cẩn: “Đây là gia sư của Kỳ Kỳ, học cùng trường với Tụng An.”
Ánh mắt Phương Cẩn lướt qua Đàm Ninh, không dừng lại chút nào.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
