Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn

Chương 27

Đàm Ninh từ chối để Lâm Tụng An đưa mình về trường.

Bây giờ chỉ cần nhìn thêm Lâm Tụng An một cái thôi, cậu cũng thấy toàn thân ê ẩm. Lâm Tụng An hết cách, đành gọi một chiếc taxi cho cậu, từ biệt thự chở thẳng về trường.

Đàm Ninh đẩy cửa ký túc xá, đặt ba lô xuống, cầm theo bình giữ nhiệt chuẩn bị ra phòng tắm lấy nước.

Về việc cậu không về suốt đêm, Trịnh Ngọc và Từ Thanh Dương chẳng mấy để tâm, chỉ có Hà Thanh Duệ là nghĩ ngợi lung tung, mặt mũi đầy vẻ hóng chuyện, hí hửng đi theo sau cậu, cười cười rất gian.

Đàm Ninh nhíu mày: “Cậu làm gì vậy?”

Hà Thanh Duệ không nói gì, chỉ cười hì hì, lắc đầu.

Đàm Ninh cảm thấy phiền. Cậu có thể nhìn ra trong mắt Hà Thanh Duệ là sự thân thiện, nhưng nhiều hơn vẫn là sự tò mò, thăm dò. Từ nhỏ đến lớn cậu vốn không có bạn bè, trong lòng rất phản cảm với kiểu người hay xâm phạm đời tư như vậy.

Cậu bực mình nói: “Đúng, tôi đi tìm Lâm Tụng An. Cậu tò mò lắm hả? Có muốn tôi kể chi tiết quá trình cho nghe luôn không?”

Hà Thanh Duệ bị dọa sững người, lắp bắp: “Tôi không có ý đó.”

Đàm Ninh quay người quẹt thẻ nước.

Hà Thanh Duệ ủ rũ quay về phòng trước cậu. Khi Đàm Ninh bước vào, Hà Thanh Duệ lén lút liếc cậu một cái đầy ấm ức, sau đó đẩy về phía cậu một phần tư cái bánh kem còn lại trên bàn: “Hôm qua là sinh nhật tôi, đặt một cái bánh nhỏ, định là mọi người cùng ăn. Mà cậu không về, nên tôi để dành một miếng cho cậu.”

Đàm Ninh ngẩn người.

“Lúc nãy đúng là tôi tò mò thật, nhưng không có ác ý gì cả. Xin lỗi nhé. Cậu không muốn ăn thì cứ vứt đi cũng được.”

Đàm Ninh: “…”

Cậu thấy Hà Thanh Duệ là một người rất kỳ lạ, giống hệt như Lâm Tụng An vậy. Rõ ràng cậu chẳng làm gì cả, thậm chí còn cư xử lạnh nhạt, không thân thiện. Thế mà tại sao họ vẫn tốt với cậu?

Đàm Ninh cảm thấy khó chịu.

Cậu thấy không thoải mái, ngồi xuống ngẩn người một lúc, rồi ăn thử hai miếng bánh kem.

Lâm Tụng An nhắn tin tới: [Ninh Ninh, cơ thể thế nào rồi? Trưa nay để dì Lưu nấu chút canh gà cho em nhé, anh cho người mang tới được không?]

Đàm Ninh trả lời: [Không cần.]

Cậu cảm thấy càng khó chịu hơn.

Cậu không nên cùng Lâm Tụng An vượt qua kỳ mẫn cảm. Cũng như cậu không nên nhận bánh kem Hà Thanh Duệ đưa. Tất cả đều là hành động dư thừa.

Đàm Ninh cởi áo khoác, nằm xuống giường, đờ đẫn nhìn tấm rèm giường màu đen của mình. Vài tháng gần đây cậu có thay đổi gì không? Không hề. Cậu vẫn là người cô độc, một mình đến thư viện, một mình đi học, ngồi bàn đầu giơ tay trả lời câu hỏi, một mình đi dạy kèm tiểu học bằng tàu điện ngầm, mỗi tháng đến nhà Lâm Tụng An hai lần… Rõ ràng không có gì thay đổi, vậy sao cậu lại cảm thấy có gì đó mơ hồ khác đi?

Vì Lâm Tụng An tổ chức sinh nhật cho cậu? Vì lời tỏ tình của anh?

Cậu bất chợt nhớ đến lời Lâm Tụng An nói hôm ấy: “Ninh Ninh, hãy cho anh một viên thuốc an thần. Những chuyện còn lại cứ để anh lo.”

Có lẽ, có thể tin tưởng anh.

Ý nghĩ đó vừa lóe lên đã bị Đàm Ninh lập tức dập tắt. Cậu đang ảo tưởng cái gì vậy?

Khóe mắt liếc thấy con mèo gốm xấu xí kia đang nhìn mình chằm chằm, Đàm Ninh đưa tay đặt nó cạnh hộp quà sinh nhật đầu tiên chưa bao giờ được tặng ra, gom chúng lại một chỗ.

Buổi trưa, Trịnh Ngọc và Từ Thanh Dương thấy trời nóng nên gọi đồ ăn về. Đàm Ninh không có thói quen ăn đồ giao tận nơi nên vẫn mang thẻ ra căn tin. Cậu nghe thấy tiếng bước chân do dự, chần chừ của Hà Thanh Duệ. Khi khép cửa lại, cậu nghĩ lẽ ra mình nên quay đầu hỏi Hà Thanh Duệ có muốn đi cùng không. Nhưng cậu không có kỹ năng đó.

Việt Oánh có lẽ sẽ biết cách cư xử, nhưng bà đã vội vã rời bỏ cậu từ sớm, không kịp đợi cậu lớn. Ông ngoại thì là một tay nghiện mạt chược nổi tiếng ở thị trấn, cũng chẳng mấy ai ưa thích.

Từ nhỏ đến lớn, không ai dạy Đàm Ninh, trong những tình huống như thế phải quay lại thế nào để mời bạn cùng phòng đi ăn cơm chung.

Có lẽ Hà Thanh Duệ không muốn đi căn tin, Đàm Ninh tự nhủ.

Nhưng Hà Thanh Duệ vẫn đi theo sau Đàm Ninh đến căn tin. Vừa đi, cậu vừa nhìn bóng lưng gầy gò của Đàm Ninh, không nhịn được thở dài: Có vẻ mình đúng là không thể nào kết bạn được với người này rồi.

Đến căn tin, Hà Thanh Duệ chạy đến quầy lẩu tự chọn, chọn mấy viên thả lẩu, ước chừng khoảng 27-28 tệ, đang định quẹt thẻ thì phía sau đột nhiên có một bàn tay đưa ra thanh toán giúp cậu.

“Ê ê ê, cái này của tôi mà—”

Hà Thanh Duệ quay đầu lại, thấy gương mặt của Đàm Ninh. Giọng lạnh như băng hoàn toàn không hợp với hành động của cậu, Đàm Ninh nói: “Cảm ơn bánh kem của cậu. Chúc mừng sinh nhật.”

Không chỉ Hà Thanh Duệ, cả mấy người đang xếp hàng phía sau cũng đều sững sờ.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau.

Đàm Ninh nói xong thì rời đi, để lại Hà Thanh Duệ ngẩn người đứng nguyên tại chỗ. Cô bán hàng cầm phiếu gọi số, hét lên: “Bạn học, bạn học, nhận món đi!”

Hà Thanh Duệ sực tỉnh, nhìn thấy Đàm Ninh đang bưng khay cơm đơn giản nhất, một mình đi tìm góc yên tĩnh, lặng lẽ ăn cơm.

Cậu ấy dường như không cần bạn bè.

Khoảng 7 giờ tối, Đàm Ninh từ thư viện bước ra. Cậu đau lưng ê ẩm, ghế gỗ thư viện cứng ngắc, ngồi lâu đúng là tra tấn. Đến mức đứng dậy đi lấy nước cũng không giúp ích gì, cậu chỉ có thể bước ra ngoài một mình, hít thở không khí.

Lâm Tụng An vẫn chưa nhắn tin gì, Đàm Ninh lo lắng kỳ mẫn cảm của anh vẫn chưa qua hẳn.

Khi cậu rời đi, Lâm Tụng An ôm cậu rất chặt, đầy áy náy. Đàm Ninh như nghe thấy tiếng lòng anh đang nói: Xin lỗi.

Hoặc là, Ninh Ninh, phải làm sao bây giờ?

Làm sao bây giờ? Đàm Ninh cũng không biết nên làm sao.

Cậu luôn theo dõi sát sao các tin tức y học về điều trị kỳ mẫn cảm, nhưng đa phần chỉ nhắm vào Alpha phổ thông. Với trường hợp một Alpha cấp cao đặc biệt như Lâm Tụng An, giới y học hiện tại vẫn bó tay.

Trời trở lạnh, gió tối mang theo chút se se.

Đàm Ninh khoanh tay, đi tiếp về phía trước.

“Đàm Ninh!” Một giọng quen gọi cậu.

Là Hà Thanh Duệ.

Cậu chạy tới, mặt mày rạng rỡ, vẫn giữ vẻ vui tươi vốn có: “Đợi với! Đi cùng đi.”

Đàm Ninh mặt lạnh, nhíu mày nhìn cậu.

Hà Thanh Duệ giả vờ không thấy sự khó chịu của cậu, cười nói: “Đi cùng thôi mà. Tôi hứa sẽ không hóng chuyện cậu với Lâm Tụng An đâu.”

Đàm Ninh bất chợt bị chọc bật cười.

Có lẽ vì trong lòng thực sự đầy rẫy ức chế, cậu tiếp tục bước lên phía trước, nói: “Nếu cậu muốn hỏi thì cứ hỏi đi.”

“Hả?” Hà Thanh Duệ mất mấy giây mới phản ứng lại, lập tức đuổi theo, “Tôi thật sự được hỏi à?”

Đàm Ninh không trả lời.

“Tôi thật sự, thật sự rất tò mò, tôi thề đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng tôi hỏi chuyện này, tôi đảm bảo sẽ không nói với bất kỳ ai, miệng tôi kín cực kỳ luôn.” Hà Thanh Duệ hạ giọng, thì thầm: “Sao cậu lại ở bên Lâm Tụng An vậy?”

Đàm Ninh sững người.

Thật là một vấn đề xa xôi.

“Vì anh ta đẹp trai.”

“Hả?!” Hà Thanh Duệ suýt nữa hét toáng lên.

Đàm Ninh nhún vai thản nhiên, thành thật nói: “Chỉ đơn giản là vì anh ta đẹp trai.”

Hôm đó ở nhà Lâm Kỳ, cậu từ trên lầu bước xuống, đứng trên bậc cầu thang nhìn thấy Lâm Tụng An bên quầy bếp. Ngay khoảnh khắc đó, Đàm Ninh như bị một cơn sóng cảm xúc mãnh liệt cuốn trào, một cảm giác không thể gọi tên.

Thật ra ngay từ ánh nhìn đầu tiên, cậu đã biết khoảng cách giữa cậu và Lâm Tụng An là không thể vượt qua.

Cậu biết có những thứ vĩnh viễn không thể chạm đến.

Nhưng cậu vẫn rất dễ dàng rung động.

Ánh mắt của Lâm Tụng An rất cuốn hút, vai anh rộng, hôm đó khoác chiếc áo dạ nhìn rất có khí chất. Đàm Ninh nghĩ, nếu cậu nhào vào lòng anh, được anh ôm chặt, má áp lên vai anh, chắc sẽ rất dễ chịu.

Nhất định sẽ rất dễ chịu.

Cậu chưa từng có cảm giác ấy, một cảm giác khao khát mang sắc thái d*c v*ng, gần như cuốn sạch lý trí. Những cảm xúc bị đè nén mười mấy năm ở thị trấn thành phố Huyên, trong ngày Lâm Tụng An xuất hiện đã bùng nổ.

Cậu khao khát được người khác ôm chặt.

Cậu mong có một người thật tốt, thật tốt để quan tâm cậu, khiến cậu tin rằng mình không phải lúc nào cũng đáng ghét như mình từng nghĩ.

Có lẽ chính vì sự xa cách không thể chạm tới của Lâm Tụng An đã cho cậu can đảm để liều một phen.

Cậu nghĩ, cậu sẽ giăng một cái bẫy.

Nếu Lâm Tụng An không bước vào, cậu sẽ tiếp tục sống như trước, không có gì thay đổi.

Nhưng nếu anh bước vào rồi, thì không được phép rời đi nữa.

Quá trình dụ dỗ Lâm Tụng An khiến cuộc sống vốn nhạt nhẽo của Đàm Ninh bỗng trở nên thú vị hơn rất nhiều.

Cậu thậm chí bắt đầu lơ đãng trong thư viện, chú ý đến từng lần điện thoại rung lên, cân nhắc nên trả lời tin nhắn của Lâm Tụng An sau bao lâu thì vừa đủ. Cậu để tâm đến bạn bè xung quanh anh, cố tìm hiểu lai lịch của từng người.

Cậu đang làm những điều mà trước đây bản thân từng khinh thường, từng không hiểu.

Cuộc sống đột nhiên trở nên phong phú.

Khoảng thời gian ấy, mỗi khi đi trên con đường đến thư viện, Đàm Ninh đều thấy gió thật dịu dàng, nắng thật dễ thương.

Đúng lúc sinh nhật của Lâm Tụng An, Đàm Ninh sau giờ học đã vội vàng chạy đến trung tâm thương mại để chọn quà.

Cậu cảm thấy cổ tay của Lâm Tụng An thiếu một chiếc vòng tay nam. Ngón tay anh dài, xương khớp rõ ràng, rất đẹp, rất hợp đeo vòng hoặc đồng hồ.

Đàm Ninh đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, cuối cùng nhìn trúng một chiếc vòng tay kiểu dáng đơn giản nhưng rất hợp với khí chất của Lâm Tụng An. Hỏi giá, nhân viên nói 2.200.

Đàm Ninh chết lặng. Số tiền đó vượt xa ngân sách của cậu, thậm chí vượt xa cả khả năng tưởng tượng. Cậu không hiểu tại sao một sợi dây mảnh như vậy lại đắt đến thế.

Nhưng cậu vẫn mua.

Cậu nhờ nhân viên gói lại cẩn thận, còn thắt nơ.

Sau đó, cậu lại chạy đến cửa hàng quần áo để mua cho mình một bộ quần áo mới, không phải kiểu hoodie rộng thùng thình với quần jean như mọi khi. Cậu tỉ mỉ chọn một chiếc áo khoác dạ caro trắng đen, áo len trắng, quần ống suông có lót lông và một đôi giầy Martin.

Từ trước tới giờ, cậu chỉ mua quần áo ở chợ nhỏ ở thành phố Huyên, mỗi lần mua ba, bốn cái mặc quanh năm, một năm mua tối đa hai lần. Áo khoác lông vũ hơi đắt, cậu không mua nổi, thường là Việt Oánh mua cho cậu vào dịp Tết.

Cậu chưa từng chải chuốt như thế này.

Nhân viên cửa hàng mỉm cười hỏi: “Mặc vậy đẹp lắm, đi gặp bạn trai hay bạn gái thế?”

Đàm Ninh khựng lại, tai đỏ ửng, ánh mắt cụp xuống, nhỏ giọng đáp: “Bạn trai.”

Cậu mang theo niềm háo hức và hồi hộp đến biệt thự Thiên Hà. Trên tàu điện ngầm, cậu liên tục soi gương, chỉnh lại cổ áo len, tim đập thình thịch.

Cậu muốn dành cho Lâm Tụng An một bất ngờ.

Khi ấy họ đã xác nhận quan hệ, Lâm Tụng An đối xử với cậu rất tốt, thể hiện rõ là anh thích cậu.

Đàm Ninh nghĩ, mình đã thắng cược.

Nhưng khi đến trước cửa biệt thự Thiên Hà, cánh cửa hé mở. Từ khe cửa, cậu nghe thấy giọng Lôi Hãn: “Anh, cái hoodie ngoài ban công là của anh hả? Em thấy giống đồ người khác.”

Đàm Ninh nhận ra đó là cái áo mình để quên lần trước. Cậu mím môi, cả gương mặt đỏ bừng.

Lâm Tụng An trả lời: “Của Lâm Kỳ.”

Đàm Ninh sững sờ.

“Thật hay giả vậy? Anh đang yêu rồi đúng không? Omega à? Mức độ tương thích bao nhiêu?”

Đàm Ninh nhìn chằm chằm vào bảng khóa số trên cửa biệt thự, nghe thấy giọng Lâm Tụng An hoàn toàn vô cảm nói: “Không. Tôi không có yêu đương gì cả.”

Lúc đó đầu óc Đàm Ninh trống rỗng. Đến khi định thần lại, cậu đã đi rất xa biệt thự Thiên Hà.

Cậu nghĩ: Cậu sẽ không tiếp tục thích Lâm Tụng An nữa.

Tình trạng kỳ mẫn cảm của Lâm Tụng An ảnh hưởng đến anh cả trước và sau khi phát tác. Sau khi Đàm Ninh rời đi, mãi đến hôm sau anh mới hồi phục hoàn toàn.

Đàm Ninh không trả lời tin nhắn, Lâm Tụng An liền đến thư viện tìm. Dựa vào trí nhớ, anh đi thẳng đến phòng tự học tầng bốn, đứng ở cửa nhìn quanh một vòng, lập tức phát hiện Đàm Ninh đang ngồi ở góc phòng.

Gầy gò, tóc dài, ngồi thẳng lưng.

Rất dễ nhận ra.

Anh định bước tới, nhưng thấy bên cạnh Đàm Ninh có một nam sinh, đang cúi đầu nói chuyện với cậu.

Không biết nói chuyện gì mà cậu ta cười đến run cả vai, còn Đàm Ninh tuy không đáp lời nhưng Lâm Tụng An vẫn cảm nhận được sự thân thiết giữa hai người.

Lâm Tụng An khẽ nhướng mày.

Vì Đàm Ninh không cho phép, hơn nữa bản thân anh cũng sợ những lời đàm tiếu sẽ ảnh hưởng đến Đàm Ninh, nên Lâm Tụng An chưa bao giờ công khai tiếp xúc với Đàm Ninh trong khuôn viên trường. Ngoại trừ các buổi họp và lớp học chuyên ngành Luật – Kinh tế, họ chưa từng xuất hiện cùng nhau.

Do phải chịu đựng những đợt kỳ mẫn cảm hết lần này đến lần khác, giờ đây sự phụ thuộc của Lâm Tụng An vào Đàm Ninh rõ ràng đã nhiều hơn trước.

Thấy cảnh này, anh rất không vui.

Anh bước tới, chọn ngồi vào vị trí chéo đối diện với Đàm Ninh.

Hà Thanh Duệ là người đầu tiên nhận ra những ánh mắt từ bốn phương tám hướng đang đổ dồn về phía này. Cậu đang cầm cốc nước, bối rối nhìn trái phải, sau đó đúng lúc chạm phải ánh mắt đầy ẩn ý của Lâm Tụng An, khí chất của một Alpha đỉnh cấp hiện rõ không che giấu.

Hà Thanh Duệ sợ đến mức suýt phun hết nước ra.

Cậu vội mím chặt môi, nuốt ngược xuống, nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, rồi ho dữ dội.

Đàm Ninh bị tiếng ồn làm phiền, ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy Lâm Tụng An.

Cậu ngẩn ra một chút, lập tức nhìn quanh.

May mắn là bàn của họ nằm ở góc khuất, không gần cửa sổ, vốn dĩ cũng không có nhiều người, Lâm Tụng An ngồi đó cũng không quá gây chú ý. Nhưng ở bàn bên cạnh thì đã có người liên tục liếc nhìn về phía này.

Đàm Ninh dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Tụng An mau rời đi.

Lâm Tụng An chỉ khẽ nhếch khóe môi, chậm rãi lấy laptop ra khỏi túi.

Không lâu sau, Đàm Ninh nhận được một tin nhắn.

[Hóa ra Ninh Ninh đã có bạn mới rồi à.]

Đàm Ninh liếc mắt.

Lại bắt đầu rồi, Lâm Tụng An cứ thi thoảng lại mắc bệnh trẻ con.

[Trò chuyện với bạn học vui đến mức không có cả thời gian trả lời tin nhắn của anh?]

Đàm Ninh kéo tin nhắn lên xem lại, tìm thấy tin nhắn của Lâm Tụng An gửi hai tiếng trước: [Ninh Ninh, buổi sáng có tiết không? Nếu không bận, trưa anh dẫn em đi ăn.]

Đàm Ninh trả lời ngắn gọn: [Không đi.]

[Tại sao?]

Đàm Ninh liếc mắt sang Hà Thanh Duệ đang chột dạ chuẩn bị ôm túi bỏ trốn, liền kéo cậu lại, ấn cậu ngồi xuống ghế.

Đàm Ninh ghét nhất là giọng điệu như vậy của Lâm Tụng An, rõ ràng xung quanh anh có rất nhiều người, có Diệp Linh, có một Omega không rõ danh tính, lại còn mấy cô gái bàn bên đang len lén nhìn anh… Thế mà Lâm Tụng An chỉ chăm chăm nhìn mỗi mình cậu. Đàm Ninh ghét cái cảm giác không được tin tưởng này.

Cuộc hôn nhân của bố mẹ cậu đầy rẫy nghi ngờ và suy diễn.

Cậu không thích cảm giác đó.

Sắc mặt của Lâm Tụng An lập tức trở nên u ám.

Thực ra sau lần kỳ mẫn cảm vừa rồi, trong lòng hai người đều đã nảy sinh rào cản. Đàm Ninh cảm thấy mình vô dụng, còn Lâm Tụng An thì vô cùng áy náy.

Gặp lại nhau vốn đã có chút khó nói thành lời, vậy mà thái độ lạnh như băng của Đàm Ninh khiến lòng Lâm Tụng An chìm xuống đáy vực.

Hôm kia khi lên giường, Đàm Ninh hiếm khi ép Lâm Tụng An phải đeo chống cắn. Sáng hôm qua khi rời đi, tâm trạng của cậu cũng không tốt. Lâm Tụng An cảm nhận rõ rằng, Đàm Ninh ngày càng kháng cự kỳ mẫn cảm của anh hơn.

Nhưng anh cũng không còn cách nào khác.

Thân phận và địa vị của anh, dù giàu sang quyền lực đến đâu, thì trước những ràng buộc sinh lý cũng trở nên vô nghĩa.

Viện nghiên cứu dược do ba anh đầu tư đã mất hai năm nghiên cứu phát triển loại thuốc mới, nhưng đều thất bại ở giai đoạn thử nghiệm trên động vật. Hiệu quả và độc tính đều không đạt yêu cầu sàng lọc sơ bộ. Dù đang được gấp rút phát triển tiếp, nhưng Lâm Tụng An chẳng thấy hy vọng.

Anh có thể chờ, bao lâu cũng chịu được. Nhưng chú mèo nhỏ của anh thì sắp hết kiên nhẫn rồi.

Lâm Tụng An nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính của mình.

Đàm Ninh hơi chậm nhịp mới thu tay lại, cậu nhìn bàn tay mình, không hiểu tại sao vừa rồi lại kéo tay Hà Thanh Duệ.

Lâm Tụng An xem tài liệu một lúc, nghe điện thoại xong thì rời đi. Đàm Ninh nhìn chỗ ngồi chéo đối diện đã trống không.

Hà Thanh Duệ dè dặt hỏi: “Lâm Tụng An hiểu lầm gì rồi phải không?”

Tâm trạng Đàm Ninh rối bời, không thể tiếp tục đọc sách IELTS nữa. Cố gắng chịu đựng hơn mười phút, cuối cùng cậu thu dọn đồ rồi rời đi. Hà Thanh Duệ vội vàng đi theo, vừa chạy vừa gọi: “Đàm Ninh! Đàm, Đàm Ninh!”

Đàm Ninh vẫn bước đi không ngừng.

“Sao vậy, cậu và Lâm Tụng An cãi nhau à?”

“Không có.”

“Vậy sao mặt anh ta lại như thế?”

“Mặt gì?”

Đàm Ninh đi càng lúc càng nhanh, Hà Thanh Duệ gần như không đuổi kịp, thở không ra hơi nói: “Ghen chứ sao, rõ ràng là đang ghen!”

Đàm Ninh đột ngột dừng lại.

Họ đứng ở góc rẽ dưới thư viện, chính là chỗ ghế dài mà đêm đó Lâm Tụng An và Đàm Ninh hẹn gặp.

Hà Thanh Duệ lấy tay quạt gió: “Ánh mắt anh ta nhìn tôi kinh khủng lắm, cậu hại tôi rồi Đàm Ninh, chắc chắn anh ta nghĩ tôi là tình địch rồi.”

Đàm Ninh cúi đầu, không nói gì.

Hà Thanh Duệ vẫn chưa hoàn hồn, lầm bầm: “Sao cậu lại kéo tay tôi chứ? Loại công tử như anh ta mà không ưa tôi, ra tay như trong phim truyền hình thì tôi sống sao nổi?”

Đàm Ninh khó chịu: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

“Nhưng…nhưng… sắc mặt anh ta rất tệ, rõ ràng là đang ghen. Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì.”

Thấy Đàm Ninh không muốn nói, Hà Thanh Duệ cũng không hỏi nữa. Nhưng đột nhiên cậu nhớ ra điều gì đó, ghé sát tai Đàm Ninh, lấy tay che miệng thì thầm: “Tôi nghe được một chuyện, là Từ Thanh Dương kể lại, cậu ấy nghe Lôi Hãn nói, họ bảo Lâm Tụng An sau này nhất định sẽ kết hôn với một Omega. Đó là truyền thống nhà họ, cả anh ta và ba đều là Alpha cao cấp, chỉ có đánh dấu hoàn toàn mới giải quyết được vấn đề mẫn cảm bẩm sinh. Đàm Ninh, cậu từng nói chuyện này với anh ta chưa?”

Lông mi Đàm Ninh khẽ run, không nói gì.

Hà Thanh Duệ kinh ngạc, phẫn nộ nói: “Hả? Cậu không biết à!”

“Biết rồi.”

Hà Thanh Duệ vỗ ngực: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

“Không chỉ biết, còn biết cả chuyện mẹ anh ta đã tìm được Omega đó rồi.” Ánh mắt Đàm Ninh trở nên mơ hồ.

Hà Thanh Duệ bị câu nói đó làm cho tăng huyết áp: “Cậu gặp rồi? Không thể trùng hợp vậy chứ? Thật sự có à? Người Ninh Giang à? Năm nay bao nhiêu tuổi? Có đẹp không?”

Đàm Ninh lắc đầu: “Chưa gặp, không biết.”

Hà Thanh Duệ thở phào: “Ồ.”

Đàm Ninh tiếp tục đi về phía trước, nhưng rõ ràng đó không phải hướng về ký túc xá. Cậu vừa đi vừa lẩm bẩm: “Thì có liên quan gì đến tôi? Chẳng liên quan gì đến tôi cả.”

Dáng vẻ của Đàm Ninh lúc này rất kỳ lạ.

“Sao tự nhiên cậu lại như vậy, Đàm Ninh?”

Đàm Ninh đi thêm hai bước rồi dừng lại, quay lại nói với Hà Thanh Duệ: “Sao vừa nãy anh ta lại lặng lẽ rời đi? Anh ta ghen cái gì? Có gì đáng để nghi ngờ lung tung như thế?”

Hà Thanh Duệ từ nhỏ đến lớn, ngoài lần nắm tay cô gái lớp bên hồi cấp ba thì hoàn toàn không có tí kinh nghiệm yêu đương nào, bị Đàm Ninh hỏi vậy thì nghẹn lời, cố gắng mãi mới nói được một câu: “Nhưng chẳng phải cậu cũng đang nghi ngờ lung tung sao? Cậu cũng đâu có gặp cái Omega kia đâu?”

Đàm Ninh sững người.

Hà Thanh Duệ dè dặt hỏi: “Có phải vậy không…”

Đàm Ninh quay người đi ngược lại, Hà Thanh Duệ vội đuổi theo: “Đàm Ninh, sao cậu cứ ngang ngược thế chứ, tôi nhìn cái là biết hai người các cậu là yêu nhau thật lòng, cậu cũng thích anh ta mà!”

Năm từ cuối cùng của Hà Thanh Duệ như một mũi tên nhỏ xuyên thẳng vào tim Đàm Ninh. Cậu nhớ đến câu nói hôm đó ở cổng biệt thự Thiên Hà “Tôi không có yêu đương.”

Hôm đó, cậu đã thề rằng sẽ không bao giờ thích Lâm Tụng An nữa.

Không thích, không muốn, không thể.

Chỉ vì cô đơn nên mới làm bạn giường.

Cậu vẫn luôn tự thôi miên bản thân như vậy.

“Tôi không thích anh ta.” Đàm Ninh khẽ phủ nhận.

Hà Thanh Duệ không nhận ra sự khác thường của Đàm Ninh, vẫn đang đắc ý vì đã bóc trúng tim đen của cậu, liền cười nói: “Thôi đừng giả vờ nữa, cậu rõ ràng là thích anh ta!”

Nhưng Đàm Ninh đột nhiên lớn tiếng phản bác: “Tôi không thích anh ta, tôi không thích! Tôi chỉ đơn thuần thích cái mặt anh ta, thích tiền nhà anh ta, ai nói tôi thích anh ta hả?!”

Hà Thanh Duệ bị dọa đến rụt cổ lại.

Đàm Ninh xưa nay chưa từng to tiếng, cũng chưa từng cãi nhau với ai. Bị cô lập, bị bắt nạt, cậu cũng chẳng để tâm. Mọi cảm xúc của cậu đều rất nhạt nhẽo, như một khúc gỗ. Từ Thanh Dương từng nói lúc mới nhập học phải mất ba ngày mới xác định được Đàm Ninh không bị câm, mất một tháng mới đoán được cậu không bị tự kỷ.

Đàm Ninh lúc nào cũng như thể thờ ơ với tất cả, thậm chí là chán ghét.

Nhưng lúc này, Đàm Ninh th* d*c, má đỏ ửng vì tức giận, vai khẽ run lên.

Thì ra cậu không phải khúc gỗ.

Hà Thanh Duệ bước lên một bước, định khuyên nhủ, nhưng liếc mắt lại thấy phía sau Đàm Ninh có một người đang đứng.

Dáng người cao lớn, màu áo có vẻ quen mắt.

Khi Hà Thanh Duệ nhìn rõ người đó là ai, đầu óc cậu như nổ “đoàng” một tiếng, trống rỗng hoàn toàn. Cậu nuốt nước bọt, không biết phải làm sao, chỉ có thể chỉ cho Đàm Ninh thấy: “Đàm… Đàm Ninh, sau lưng cậu…”

Đàm Ninh vừa lấy lại bình tĩnh sau cảm xúc bộc phát ban nãy, đột nhiên hối hận vì mình đã ăn nói bừa bãi trước mặt người ngoài. Cậu quay người theo hướng tay Hà Thanh Duệ chỉ và thấy Lâm Tụng An.

Sắc mặt Lâm Tụng An bình tĩnh.

Anh đã nghe thấy rồi.

Anh đã tổn thương.

Hà Thanh Duệ vội vàng chuồn đi, để lại mình Đàm Ninh đối mặt với tình huống này. Đàm Ninh nín thở, giống như một con mèo đang trong trạng thái kích động, toàn thân căng cứng.

“Ninh Ninh, em không có gì muốn nói với anh sao?”

Lâm Tụng An vẫn mỉm cười nhìn cậu, như thể chưa từng nghe những lời Đàm Ninh vừa nói.

“Anh nghe thấy rồi.”

“Anh không nghe thấy.” Lâm Tụng An mỉm cười lắc đầu, “Không nghe thấy gì cả.”

Đàm Ninh nhìn đi chỗ khác.

Hà Thanh Duệ nói đúng, cậu đúng là tiêu chuẩn kép, không cho phép Lâm Tụng An ghen, nhưng bản thân thì lại luôn nghi ngờ. Đàm Ninh nghĩ: Hai người họ không hợp, có lẽ nên dừng lại trước khi lún sâu hơn.

“Đàm Tiểu Miêu, thật sự không có gì muốn nói với anh sao?”

“Anh nghe rồi, vậy đó chính là những gì tôi muốn nói.”

Đàm Ninh vòng qua người Lâm Tụng An định rời đi, khi đi ngang qua, Lâm Tụng An khẽ nói: “Ninh Ninh, dù là lời nói dối, nghe nhiều rồi anh cũng sẽ cho là thật.”

Đàm Ninh siết chặt nắm tay trong tay áo, đầu ngón tay đau nhói trong lòng bàn tay, cậu dừng lại một chút, rồi nhanh chóng rời đi.


Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Truyện Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn Story Chương 27
10.0/10 từ 34 lượt.
loading...