Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 28
Đàm Ninh không trở về ký túc xá, cậu ngồi suốt một đêm bên cạnh một nhà để xe đạp cách tòa nhà ký túc không xa.
Mãi đến khi ánh sáng hừng đông le lói ở chân trời, Đàm Ninh mới sực tỉnh, nhận ra đầu gối và khuỷu tay đã lạnh cứng đến mức tê dại. Cậu hắt xì một cái, lảo đảo đứng dậy, rồi đi về phía ký túc xá.
Hơn sáu giờ, trong ký túc xá rất yên tĩnh. Đàm Ninh lên lầu, lấy chìa khóa mở cửa thật khẽ, cởi áo khoác rồi leo lên giường. Bình thường vì dáng người gầy gò nên cậu di chuyển rất nhẹ nhàng, leo lên giường tầng trên hầu như không phát ra tiếng. Nhưng lần này do toàn thân đau nhức cứng đờ, nên phát ra chút tiếng cọt kẹt.
May mà ba người bạn cùng phòng vẫn đang say ngủ.
Hà Thanh Duệ ngủ một cách vung tay vung chân, chăn bị đá sang một bên.
Đàm Ninh thỉnh thoảng thấy ghen tị với bọn họ vì chẳng có nhiều lo lắng, mỗi ngày chỉ quan tâm đến chuyện ăn uống vui chơi. Cậu cũng ghen tị với Trịnh Ngọc, ghét ai là lập tức hành động. Họ dường như chẳng có gì phải bận tâm, có lẽ vì họ đều có cha mẹ đứng sau làm chỗ dựa.
Khi Đàm Ninh nằm lên giường và đắp chăn, trái tim cậu mới bắt đầu hồi sinh chậm rãi.
Cậu lấy chú mèo sứ từng bị cho vào lãnh cung từ góc lạnh lẽo, đặt lại lên ngực, đè lên tim.
Cậu ngủ một mạch đến trưa.
Buổi chiều có một tiết Luật tố tụng hình sự, giáo sư dạy môn này rất giỏi nhưng cực kỳ nghiêm khắc, cách vài bữa lại điểm danh một lần. Đàm Ninh cố gắng hết sức để ngồi dậy.
Hà Thanh Duệ đã mang cơm về giúp Đàm Ninh, còn gửi tin nhắn: [Dậy ăn cơm đi nào, nhìn cậu mệt chưa kìa, hí hí hí ~]
Rồi gửi kèm một sticker mặt cười gian.
Đàm Ninh chậm chạp xuống giường.
Vì Trịnh Ngọc đang ở gần, Hà Thanh Duệ không tiện nói nhiều, chỉ nhắn thêm: [Tối qua Lâm Tụng An giận lắm à? Cậu có giải thích đàng hoàng không? Nhưng nhìn sắc mặt cậu thế này chắc là giải thích rõ ràng rồi nhỉ hê hê hê hê]
Đàm Ninh lười đáp, chỉ nhắn lại: [Cảm ơn cậu mang cơm cho tôi.]
[Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, chúng ta là bạn bè mà!]
Đàm Ninh cảm thấy mình hơi sốt, sờ trán cũng không cảm nhận rõ nhiệt độ. Cậu gắng gượng qua được hai tiết học Luật tố tụng hình sự, tan học xong lại nhớ ra buổi tối có lớp Phân tích tình huống kinh doanh & pháp luật.
Lại phải đụng mặt Lâm Tụng An.
Nhưng rồi cậu lại nghĩ, Lâm Tụng An có thể sẽ không đến. Dù sao tiết học này quá đơn giản so với thực tiễn mà anh đang làm, anh đến lớp chắc chỉ là vì rảnh rỗi.
Hôm qua bị cậu làm cho tức như thế, hôm nay chắc chẳng muốn nhìn thấy cậu đâu.
Đàm Ninh cảm thấy đầu choáng váng, hốc mắt đau nhức, ăn không vô liền ôm bụng rỗng đi đến Học viện Thương Mại. Cậu vẫn ngồi ở chỗ cũ, lần này ngay cả laptop cũng lười bật, chỉ lấy quyển sổ ra, định ghi chép bằng tay.
Một lát sau, Lâm Tụng An bước vào.
Tay Đàm Ninh đang cầm bút hơi khựng lại.
Lâm Tụng An đi thẳng ra hàng ghế phía sau. Đàm Ninh không động đậy, cũng không ngẩng đầu lên nhìn.
Trong mười phút nghỉ giữa giờ, Lâm Tụng An ra ngoài, khi đi ngang qua Đàm Ninh cũng không dừng lại.
Đàm Ninh cúi đầu đọc sách.
Cho đến khi tan học, cậu vẫn không nhận được tin nhắn nào từ Lâm Tụng An.
Toàn thân Đàm Ninh như đang lơ mơ. Cậu nghĩ, hôm qua ngồi ngoài trời cả đêm, đúng là bị cảm rồi.
Khi theo dòng người xuống lầu, bước chân của Đàm Ninh chông chênh, trượt một bậc cầu thang suýt ngã. Lâm Tụng An đỡ lấy cậu một chút, rồi lại buông tay. Đàm Ninh quay đầu lại nhìn thấy là anh.
Tầm mắt hạ xuống, đột nhiên dừng lại.
Lâm Tụng An không đeo chiếc đồng hồ màu xanh đó. Anh không đeo.
Anh từng nói sẽ luôn đeo nó, nhưng anh đã thất hứa.
Điều đó có phải nghĩa là, anh đã hoàn toàn thất vọng về cậu rồi không?
Đó giống như cọng rơm cuối cùng. Trong khoảnh khắc ấy, cảm giác khó chịu cực độ dâng lên cổ họng, toàn thân Đàm Ninh đau nhức như thể sắp sụp đổ. Cậu cúi đầu, không để Lâm Tụng An thấy gương mặt tái nhợt của mình, vội vàng bước nhanh, hòa vào đám đông.
Lâm Tụng An nhìn theo bóng lưng cậu, thở dài bất lực.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên. Lâm Tụng An lấy ra nghe, là một người bạn đang công tác ở Thành phố Huyên. Người kia nói: “Xin lỗi Lâm Thiếu, dạo này công ty bận quá nên giờ mới gọi lại cho ngài.”
“Không sao, là tôi làm phiền cậu. Cậu nói đi.”
“Công ty chúng ta có một nhân viên, cha mẹ của người đó sống gần nhà ông ngoại cậu bé đó. Tôi đã nhờ anh ta dò hỏi, quả thật cậu bé sống cùng ông ngoại từ nhỏ, dọn về đó năm 8 tuổi, vì ba của cậu ta—”
“Ba cậu ấy làm sao?”
“Ba cậu ta bị tai nạn xe, chuyện này nói ra cũng thật bi kịch.” Người kia như có phần khó nói, ngập ngừng vài giây rồi mới tiếp tục: “Lúc cậu bé kia tám tuổi, ba cậu bé ngoại tình, sống luôn trong nhà người đàn bà kia. Mẹ cậu bé không chịu nổi, liền dắt con đi bắt gian. Ban đầu không tìm thấy, ba cậu ta trốn trong tủ quần áo. Lúc đó cậu bé còn nhỏ, có thể không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không biết đó là chuyện nghiêm trọng, còn giúp mẹ đi tìm. Khi nghe thấy có tiếng động trong tủ, cậu bé đã mở tủ ra.”
Lâm Tụng An lập tức nhíu mày.
“Ba cậu bé bị chính con trai của mình phát hiện, có lẽ cảm thấy quá mất mặt, liền lao ra ngoài, thậm chí không đi giày, như phát điên chạy thẳng ra khỏi khu dân cư. Mẹ cậu bé đuổi theo sau. Cả hai đều mất lý trí. Ba cậu bé lao thẳng ra đường, đúng lúc có xe chạy tới, bị đâm chết tại chỗ.”
“Lúc đó cả cậu bé và mẹ đều chứng kiến.”
Lâm Tụng An chỉ cảm thấy nghẹt thở, ngực phập phồng dữ dội.
Tủ quần áo, tai nạn xe…
Hôm đó khi Diệp Linh đến, Đàm Ninh đã trốn vào tủ quần áo, sau đó nổi giận với anh. Còn hôm ở trên cao tốc, nghe nói phía trước có tai nạn, Đàm Ninh lập tức van anh đừng lái tiếp.
Hóa ra đều có nguyên nhân.
Năm đó, Đàm Ninh mới tám tuổi. Trước năm tám tuổi, cậu chắc chắn không phải là người như bây giờ.
“Lâm Thiếu, Lâm Thiếu, ngài còn nghe không?”
Lâm Tụng An lấy lại tinh thần: “Nghe.”
“Mọi chuyện đại khái là vậy. Mẹ cậu bé có lẽ không chịu nổi cú sốc, chẳng bao lâu sau liền dọn đi nơi khác, gửi cậu bé cho ông ngoại nuôi. Hiện tại bà ấy đã tái hôn và có con riêng, rất ít khi quay về thăm nhà ông ngoại. Hàng xóm nói cậu bé rất ngoan, ăn mặc không đòi hỏi, ai cho đồ cũ cũng mặc, học xong cấp ba thì đi làm gia sư kiếm tiền, phụ giúp gia đình.”
Đối phương ngập ngừng một chút rồi nói: “Nhưng có lẽ bị cái chết của ba mình dọa sợ, tính cách cậu ấy trở nên rất kỳ lạ, không có bạn bè cũng không nói chuyện với ai, những người xung quanh đều bảo nhìn giống bị tự kỷ.”
Lâm Tụng An nhắm mắt lại.
Làm sao anh có thể trách Đàm Ninh vì có bạn mới được? Rõ ràng Đàm Ninh rất cần bạn bè.
Anh lẽ ra nên vui thay cho cậu. Chẳng lẽ anh lại hy vọng Đàm Ninh mãi mãi cô độc một mình sao? Sao anh có thể ích kỷ như vậy?
“Những chuyện khác thì không có gì nhiều.”
Giọng Lâm Tụng An nghẹn lại: “Tôi hiểu rồi, cảm ơn cậu.”
Cúp điện thoại xong, Lâm Tụng An lập tức xuống lầu, nhưng trong đám người đã không còn bóng dáng Đàm Ninh. Anh nhanh chóng đuổi theo về hướng ký túc xá của cậu, cuối cùng ở cuối con đường, anh nhìn thấy thân hình gầy gò quen thuộc ấy.
Đàm Ninh đi rất chậm, mỗi bước đều như đang kiệt sức.
Lâm Tụng An vừa định đuổi theo, lại thấy Đàm Ninh bất ngờ đổi hướng, không về ký túc xá mà quay đầu đi về phía cổng trường. Để đuổi kịp, Lâm Tụng An vội đến bãi đậu xe lấy xe.
Đàm Ninh từ hiệu thuốc bước ra, dược sĩ vừa đo nhiệt độ cho cậu, 38,9 độ, cậu đã mua thuốc hạ sốt.
Vừa bước ra khỏi hiệu thuốc liền chạm mặt Lâm Tụng An đang vội vã tìm kiếm mình.
Đàm Ninh theo phản xạ lùi lại một bước.
Cậu sợ nhìn thấy Lâm Tụng An.
Lâm Tụng An có phải đến để nói lời chia tay với cậu không?
Thế nhưng Lâm Tụng An lại bước đến ôm cậu vào lòng. Mùi hương quen thuộc ập đến. Lâm Tụng An ngẩng đầu nhìn hiệu thuốc phía sau rồi hỏi: “Bị bệnh à? Khó chịu ở đâu?”
Đàm Ninh ngơ ngác, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Cho đến khi Lâm Tụng An nhìn thấy thuốc trên tay cậu thì không nói thêm gì nữa, trực tiếp đưa cậu về nhà.
Đàm Ninh ngồi ngẩn ngơ trên sofa, nhìn Lâm Tụng An vào bếp đun nước, pha thuốc, khuấy đều, thổi nguội rồi bưng ra trước mặt.
“Ngoan, uống cái này trước đã.”
Giọng Lâm Tụng An dịu dàng khiến mắt Đàm Ninh nóng lên.
“Lâm Tụng An, sao anh lại làm như vậy?”
Lâm Tụng An như thể không nghe thấy, lại khuấy thuốc thêm mấy lần, rồi đưa thuốc đến bên miệng cậu, nhẹ giọng dỗ dành.
Đàm Ninh không chịu uống.
Lâm Tụng An nhìn cậu cười: “Vậy em muốn anh phải làm sao?”
Đàm Ninh cúi đầu, tay giấu trong tay áo, siết chặt thành nắm đấm: “Anh rõ ràng đã nghe thấy rồi.”
Lâm Tụng An vẫn cầm chén thuốc, lòng bàn tay ấm áp của anh luồn vào tay áo Đàm Ninh, nắm lấy tay cậu, nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay xoa vào giữa ngón cái và ngón trỏ như đang an ủi.
Móng vuốt nhỏ của chú mèo con bất chợt nới lỏng.
Lộ ra phần thịt mềm mềm, Lâm Tụng An nhéo nhẹ một cái.
“Anh nghe thấy rồi, cũng thực sự bị tổn thương một chút, tối qua mất ngủ đến nửa đêm.”
Đàm Ninh cụp mắt xuống.
“Nhưng hôm nay nhìn thấy em, anh lại nghĩ,” Lâm Tụng An cười khẽ, hơi cúi xuống, in một nụ hôn lên má Đàm Ninh “Thôi bỏ đi, tính toán với mèo con làm gì chứ?”
Đàm Ninh ôm chén thuốc uống.
Hơi nóng bốc lên làm mắt cậu gần như rơi lệ.
“Cậu bạn hôm qua là bạn mới của Ninh Ninh à? Gặp nhau ở đâu thế?”
“Bạn cùng phòng, chuyển ngành qua.”
“Ra là vậy, anh bảo sao thấy lạ vì chưa từng thấy. Anh nên xin lỗi, Ninh Ninh có bạn mới anh nên vui thay em, hôm qua là anh cư xử không đúng.”
Đàm Ninh ngẩn người.
“Anh chỉ đang ghen thôi.”
“Cậu ấy là beta.”
“Vậy thì anh càng dễ ghen hơn.”
“Tại sao?”
“Vì khả năng em ở bên beta còn lớn hơn ở bên anh, nếu như anh chưa từng xuất hiện.”
Đàm Ninh như thể không hiểu, trong lòng nghĩ: Trước khi anh xuất hiện, em chưa từng nghĩ sẽ ở bên ai, em luôn nghĩ mình sẽ cô độc đến hết đời.
“Nhưng Ninh Ninh cần bạn bè, cần tiếp xúc với người khác ngoài anh, anh sẽ chú ý hơn, cố gắng không ghen nữa.”
“Còn chuyện kỳ mẫn cảm, anh biết mỗi lần em đều rất khó chịu. Trong thời gian đó anh mất hết lý trí, người chịu khổ là em. Xin lỗi Ninh Ninh, cho anh thêm một chút thời gian nữa được không? Ba anh đang đầu tư vào nghiên cứu thuốc, anh cũng đang theo dõi tiến triển. Sẽ có thuốc thôi, mọi chuyện rồi sẽ có hy vọng.”
Đàm Ninh bắt đầu thấy bất an.
Lâm Tụng An nói quá nhiều rồi. Từ chỗ hai người không giao tiếp, rồi chỉ nói chuyện trên giường, đến bây giờ là thế này.
Đàm Ninh không quen với việc Lâm Tụng An bộc bạch nội tâm với mình.
Chia sẻ cảm xúc nghĩa là mối quan hệ sẽ sâu sắc hơn.
Lâm Tụng An muốn nắm tay cậu, nhưng cậu bất ngờ hất tay anh ra.
Cả hai đều sững lại.
Đàm Ninh biết mình lại làm sai rồi.
Lâm Tụng An đã tháo đồng hồ, bước tiếp theo là gì? Đập vỡ con mèo sứ đó sao?
Khi thất vọng tích tụ đến cực điểm, nó sẽ trở thành sự thờ ơ. Đàm Ninh đã từng trải qua. Mười mấy năm trước, cậu ngồi trước cửa nhà ông ngoại, ngày nào cũng mong Việt Oánh đến đón mình, nhưng chờ đến lúc mặt trời lặn cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Nhiều năm thất vọng chất chồng lên nhau, sau này nghe tin mẹ tái hôn sinh con, trong lòng Đàm Ninh không chút gợn sóng.
Việt Oánh đối với cậu như thế nào, cậu lại trút hết lên người Lâm Tụng An.
Làm sao trên đời lại có người xấu xa như cậu chứ?
Thế nhưng Lâm Tụng An lại ôm cậu vào lòng, cái ôm rất ấm áp. Má cậu áp lên vai anh, một tay anh ôm chặt eo cậu, tay kia nhẹ nhàng xoa lưng.
Một cái ôm mà Đàm Ninh thực sự rất cần.
Đàm Ninh càng vùng vẫy, Lâm Tụng An càng ôm chặt.
Cuối cùng Đàm Ninh hết sức, bị anh bế ngang đưa vào phòng ngủ.
Đàm Ninh được xem là khá cao trong số các beta, vậy mà lúc này lại được Lâm Tụng An bao trọn dễ dàng. Anh ôm cậu từ phía sau, Đàm Ninh mệt đến mức thiếp đi.
Nửa đêm, Lâm Tụng An muốn đo nhiệt độ xem cậu đã hạ sốt chưa.
Vừa buông tay ra, Đàm Ninh liền trở mình, trong giấc mơ vẫn vô thức tìm hơi ấm từ cơ thể Lâm Tụng An. Lâm Tụng An lập tức nằm xuống, không dám rời đi, chỉ dám áp trán mình lên trán cậu, đơn giản đo thử, nhiệt độ đã giảm nhiều, không còn nóng như lúc tối nữa.
Đàm Ninh trong cơn mơ mơ màng màng đã bật khóc.
Cậu mở mắt, nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng. Cậu nắm lấy cánh tay Lâm Tụng An rồi cắn, c*n v** c* tay anh.
Lâm Tụng An ghé sát mới nghe rõ tiếng lầm bầm của Đàm Ninh:
“Sao lại không đeo đồng hồ? Chiếc em tặng đó, không được không đeo. Không đeo thì không được đeo gì nữa hết, vĩnh viễn không được đeo nữa…”
Lâm Tụng An bật cười, lấy từ tủ đầu giường chiếc đồng hồ mặt xanh sáng nay anh quên đeo, đeo lại ngay trước mặt Đàm Ninh.
“Vậy được chưa?”
Ánh mắt Đàm Ninh ngây dại, rồi gật đầu.
“Từ giờ anh sẽ không quên nữa, Ninh Ninh yên tâm.”
Lâm Tụng An vỗ nhẹ lưng cậu, dỗ dành cậu ngủ tiếp. Một lúc sau, Đàm Ninh hoàn toàn tỉnh táo. Ban đầu hơi ngơ ngác, ngồi nhìn Lâm Tụng An đờ đẫn mấy chục giây.
Lâm Tụng An cúi đầu hôn cậu, cắn nhẹ vào má cậu, Đàm Ninh vẫn ngơ ra.
Lâm Tụng An nhận ra Đàm Ninh muốn xin lỗi, nhưng con mèo nhỏ bướng bỉnh này không biết nên mở lời thế nào.
Anh lấy nhiệt kế điện tử đo thân nhiệt cho cậu, thấy đã hạ sốt mới thở phào. Sau đó anh dựa vào đầu giường, cố nhịn cười nhìn Đàm Ninh.
Anh rất tò mò xem Đàm Ninh sẽ làm gì.
Đàm Ninh do dự lâu như cả một thế kỷ.
Rất lâu sau, cuối cùng cậu cũng cử động. Cậu dịch người lại gần Lâm Tụng An một chút, thấy Lâm Tụng An không chủ động ôm mình, lại dịch thêm chút nữa, rồi nghiêng nửa người, tránh ánh mắt nóng bỏng của Lâm Tụng An, mặt lạnh như băng, rầm một cái ngã thẳng vào lòng anh.
Cậu chủ động ôm eo Lâm Tụng An, bắt chước anh, cọ má vào hõm cổ của Lâm Tụng An.
Trái tim Lâm Tụng An như tan chảy, vừa nhịn cười vừa hỏi: “Đàm Tiểu Miêu, đây là cách em xin lỗi sao? Không chân thành gì hết, chẳng nói được một câu à?”
Đàm Ninh lần đầu làm chuyện như vậy, như thể bị xúc phạm sâu sắc, giọng cứng ngắc: “Không phải xin lỗi.”
“Ồ? Vậy là gì?”
“Truyền virus cho anh.”
Lâm Tụng An sững lại hai giây, rồi bật cười thành tiếng.
Anh kéo chăn trùm lên cả hai, đung đưa cậu, ghé vào tai trêu chọc: “Mèo con thật độc ác, sao lại có con mèo độc ác thế này chứ? Phải trừng phạt mới được.”
Đàm Ninh ngẩng đầu lên, Lâm Tụng An liền cúi xuống hôn môi cậu, cắn nhẹ đầu lưỡi một cái.
Lại một lúc lâu sau, cơn buồn ngủ kéo đến, Lâm Tụng An chuẩn bị tắt đèn ngủ. Vừa xoay người thì nghe thấy Đàm Ninh trong lòng anh khẽ nói: “Lâm Tụng An, em cho anh thời gian, anh cũng cho em thêm một chút kiên nhẫn, được không?”
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
