Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
Chương 26
Đàm Ninh giật mình tỉnh dậy vào khoảng hơn sáu giờ sáng.
Vừa trải qua một cơn ác mộng.
Cảnh cuối cùng còn vương lại trong giấc mơ là ngày cậu đề nghị chia tay một năm trước, Lâm Tụng An mắt đỏ hoe hỏi cậu “tại sao”, Đàm Ninh không trả lời. Lâm Tụng An quay lưng bước đi, Đàm Ninh chỉ biết nhìn theo bóng lưng anh ngày càng xa dần, một nỗi buồn choáng ngợp ập đến.
Rồi cậu choàng tỉnh, hơi thở chưa kịp ổn định.
Liếc nhìn điện thoại, mới 6 giờ 20.
Ba người còn lại trong phòng vẫn đang ngủ, Đàm Ninh nằm yên thêm một tiếng, đến đúng 7 giờ 40 thì ra khỏi cửa.
Trịnh Ngọc càu nhàu: “Phiền thật, dậy sớm thế làm gì không biết?”
Hà Thanh Duệ trở mình, lẩm bẩm bênh vực Đàm Ninh: “Chắc cậu ấy đi thư viện, mà cũng có gây ồn gì mấy đâu.”
Trịnh Ngọc nghẹn lời, sắc mặt đột nhiên tối sầm.
Đàm Ninh đeo ba lô, rời khỏi trường. Trước 8 giờ, khuôn viên vẫn còn thưa thớt người qua lại, con đường rộng rãi, không khí lạnh thoang thoảng, lá cây trên cành khẽ lay động theo gió.
Đàm Ninh lên tàu điện đến khu biệt thự Thiên Hà, tổng cộng mười lăm trạm. Ra khỏi trạm, đi bộ đến cổng biệt thự cũng gần 9 giờ. Lần này bảo vệ không chặn cậu lại nữa, có vẻ đã nhận được chỉ thị từ Lâm Tụng An, họ không hỏi danh tính của Đàm Ninh mà lập tức mở cửa cảm ứng, nét mặt kính cẩn, như thể Đàm Ninh là chủ sở hữu nơi đây.
Đàm Ninh không vào nhà Lâm Tụng An ngay mà rẽ sang siêu thị, mua ít rau quả, thịt bò và ức gà.
Giá cả ở siêu thị khu biệt thự cao cấp gần như gấp mười lần chợ dân sinh ở Thành phố Huyên. Đàm Ninh không hiểu vì sao chỉ vì dán nhãn sản phẩm nhập khẩu mà rau quả lại đắt đến vậy.
Mua chút đồ mà tốn gần hết sinh hoạt phí vài ngày của cậu.
Đàm Ninh bước đi chậm rãi, mặt không cảm xúc, xách túi ni lông đi về phía nhà Lâm Tụng An. Mật mã cửa nhà Lâm Tụng An giống với mật khẩu điện thoại của anh. Đến giờ Đàm Ninh vẫn không biết dãy số 210315 có ý nghĩa gì.
Vào nhà, cả căn phòng yên tĩnh đến mức có chút quái dị, Đàm Ninh nhìn về cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.
Cậu vào bếp trước, rửa sạch thịt bò và nguyên liệu phụ rồi cho vào nồi hầm. Sau đó cắt nhỏ rau và ức gà, làm thành bốn miếng bánh gà rau củ, bày lên đĩa.
Tất cả chuẩn bị xong xuôi, cậu mới rửa tay rồi đi đến phòng ngủ.
Không ngoài dự đoán, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Không khí tràn ngập thứ mùi nguy hiểm mà chẳng cần pheromone cũng cảm nhận được, như thể một trận ác chiến vừa diễn ra trong đấu trường, giữa khói bụi còn sót lại mùi máu tanh.
Lâm Tụng An luôn nghĩ mình có thể thoát khỏi sự chi phối của sinh lý, nhưng thực tế chẳng mấy suôn sẻ.
Ly thủy tinh, đèn bàn, khung ảnh, laptop… rơi vãi khắp nơi. Những mô hình và tác phẩm thủ công đắt tiền trên giá sách đều vỡ tan tành, thiệt hại không thể đong đếm. Đàm Ninh luôn nhạy cảm với tiền bạc, cậu thở dài, rồi đi gom mấy món còn nguyên vẹn đặt lại chỗ cũ.
Ngay cửa có một hộp đồ mà Đàm Ninh chưa từng thấy. Cậu cúi người nhặt lên, phát hiện là “tinh chất pheromone từ Omega” mà Lâm Tụng An từng nhắc đến.
Một hộp sáu ống, chưa dùng cái nào.
Xem ra Lâm Tụng An từng đấu tranh và cuối cùng lý trí đã chiến thắng.
Mặt Đàm Ninh không đổi sắc, ném thẳng cả hộp vào thùng rác trong phòng khách.
Cậu đóng cửa phòng ngủ, bước đến giường rồi ngồi xổm xuống. Lâm Tụng An đang ngủ, nhưng rõ ràng chỉ là giấc ngủ chập chờn, lông mày lúc nhíu lại, dưới mắt vẫn còn quầng thâm.
Chiếc đồng hồ mặt xanh kia vẫn nằm nguyên lành trên tủ đầu giường.
Đàm Ninh ngồi đó, ngây người nhìn gương mặt đang ngủ của anh. Ban đầu cậu ôm gối, sau đó nghiêng đầu, cố điều chỉnh nhịp thở theo nhịp thở của Lâm Tụng An.
“Thở nhanh quá.” cậu thì thầm.
Alpha trong kỳ mẫn cảm luôn yếu đuối như một đứa trẻ, mà Lâm Tụng An lại có khuôn mặt như thế này, tự nhiên càng khiến người ta xót xa.
Đàm Ninh giơ tay, chạm nhẹ vào chóp mũi anh.
Ngay giây sau, Lâm Tụng An mở mắt.
“Ninh Ninh.” Câu đầu tiên còn mơ hồ, câu thứ hai đã đầy sự ỷ lại “Ninh Ninh, em đến rồi.”
Đàm Ninh không kịp phản ứng đã bị kéo lên giường, ép vào lớp chăn nhung mềm mại, giống như rơi vào đám mây. Lâm Tụng An hôn cậu với sự kiềm chế, trân trọng, nhẹ nhàng đến lạ thường.
“Ninh Ninh, vẫn không được.”
Anh có vẻ thất vọng.
Đàm Ninh có thể hình dung đêm qua Lâm Tụng An đã đau đớn đến mức nào. Trong môn sinh lý từng miêu tả kỳ ph*t t*nh và kỳ mẫn cảm: cảm giác đau đớn cùng cực có thể ví như đang chết đuối, tuyệt vọng đến tận cùng. Với một Alpha cấp cao như Lâm Tụng An, mức độ đau đớn ấy càng tăng gấp bội.
Đống đổ nát trong phòng là bằng chứng rõ ràng.
Toàn thân anh căng cứng, hơi thở run rẩy không thể kiểm soát, yết hầu chuyển động, ánh mắt như con dã thú đói khát muốn xé xác con mồi.
“Ừ.” Đàm Ninh không nói gì thêm.
Nói nhiều cũng vô ích. Giãy giụa càng vô ích. Ngay cả giơ vũ khí đầu hàng cũng vô ích.
Những nụ hôn trút xuống như cơn bão dữ dội.
Trong mấy tiếng đồng hồ tiếp theo, Đàm Ninh hoàn toàn mất kiểm soát với thân thể mình. Cậu thậm chí không thể xoay đầu, không thể trở mình, dù mỏi đến mức đau lưng, cũng chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Cậu từ im lặng ban đầu, chuyển thành sợ hãi, rồi van xin, cuối cùng ấm ức rơi nước mắt.
“Ninh Ninh đừng khóc, Ninh Ninh ngoan nào.” Lâm Tụng An hôn lên những giọt nước mắt của cậu, rồi bế cậu lên từ giường, đặt lên bệ cửa sổ toàn cảnh dài năm mét.
Cả bức tường kính giống như một khung cảnh thiên nhiên được cắt sẵn. Đàm Ninh nhìn thấy rừng hoa phía xa, ánh mắt cậu mơ màng như ống kính đang đổi tiêu cự, dần dần trở nên mờ ảo.
Không còn nhìn thấy gì.
Không thể nghĩ được điều gì nữa.
Lâm Tụng An lúc này đã trở thành hình ảnh mà Đàm Ninh sợ nhất, như thể hoàn toàn bị kỳ mẫn cảm chế ngự. Anh đè lên lưng cậu, mặc kệ những cơn run rẩy hoảng sợ, ngón tay lần lượt trượt qua xương bả vai, sống lưng và hõm eo của Đàm Ninh, rồi đột ngột dùng sức, bóp chặt eo cậu, giọng khàn khàn: “Ninh Ninh, thật muốn treo một chiếc chuông lên eo em.”
Đàm Ninh đã hoàn toàn đờ đẫn.
Cậu cố gắng vươn tay định kéo rèm cửa, nhưng cánh tay vừa nhấc lên nửa chừng đã bị ngăn lại. Lâm Tụng An lật cậu lại, ôm cậu ngồi dậy, cắn nhẹ tai cậu, giọng trầm thấp đầy mê hoặc: “Muốn nghe tiếng chuông leng keng không ngừng vang lên.”
Đàm Ninh chỉ có thể ôm chặt lấy vai Lâm Tụng An, giữ lại chút lý trí cuối cùng.
Lâm Tụng An cứ nhắc đi nhắc lại về chiếc chuông, Đàm Ninh trong cơn mơ màng dường như thật sự nghe thấy âm thanh leng keng vang vọng.
Từng tiếng, từng tiếng, hòa theo một nhịp điệu nào đó.
Lâm Tụng An cứ ghé vào tai cậu thì thầm những lời khiến mặt đỏ tim đập. Nếu Đàm Ninh là một Omega, có lẽ pheromone của họ đã sớm hòa quyện trong làn không khí đầy ám muội này, nhảy múa, xoay tròn, bay bổng.
Nhưng Đàm Ninh chỉ cảm thấy kiệt sức.
Giống như một sợi dây đàn căng hết mức, bị ép, bị gảy.
Rất lâu sau, Đàm Ninh ướt đẫm mồ hôi, tóc mái dính bết trên trán. Lâm Tụng An nhẹ nhàng vén tóc cậu.
Hiệp một kết thúc.
Lâm Tụng An cuối cùng đã tỉnh táo trở lại.
“Anh đỡ hơn chưa?” Giọng Đàm Ninh khàn khàn, yếu ớt.
Cậu liếc ra ngoài cửa sổ một chút, đã là giữa trưa, nắng gắt chói chang đến chói mắt.
“Đỡ nhiều rồi.”
Lâm Tụng An nằm bên cạnh Đàm Ninh, ánh mắt phức tạp.
“Đói không?”
“Cũng tạm.”
Đàm Ninh trở mình, quay lưng về phía Lâm Tụng An, kéo chăn lại, cuộn tròn chuẩn bị ngủ. c** nh* giọng dặn dò: “Trong nồi có canh bò, thêm chút muối là ăn được. Bánh gà rau củ thì bỏ vào lò nướng, nướng hai mươi phút.”
Lâm Tụng An ôm lấy cậu từ phía sau.
“Xin lỗi, Ninh Ninh.”
Đàm Ninh mệt đến mức không muốn mở miệng.
Khi Lâm Tụng An bưng cơm trưa đến bên giường, Đàm Ninh đã ngủ say. Đến khi cậu tỉnh dậy, vừa mới ăn được hai miếng bánh gà thì Lâm Tụng An lại nhào đến.
Đàm Ninh hai tay cầm miếng bánh, mở to mắt nhìn chằm chằm Lâm Tụng An, tranh thủ chút thời gian cuối cùng nhai thêm vài miếng để đỡ đói.
Nhưng mắt cá chân đã bị giữ chặt.
Đàm Ninh thấy ánh mắt sắc bén của Lâm Tụng An như diều hâu, dán chặt vào gáy mình, trong lòng cậu thấy hơi khó chịu.
Thật ra trước đây, cậu vẫn để cho Lâm Tụng An cắn.
Lâm Tụng An bị bản năng điều khiển, mỗi lần thần trí mơ hồ trong kỳ mẫn cảm sẽ dùng răng nanh cắn vào tuyến thể sau gáy Đàm Ninh, cậu luôn ngầm cho phép, chỉ xem như chó con đang mài răng.
Nhưng hôm nay cậu phản kháng mãnh liệt, bởi cậu bỗng nhớ đến người Omega kia, cái người có độ tương thích cao với Lâm Tụng An, không tên, không danh tính. Người đó thực ra chưa từng bước vào cuộc sống của họ. Đàm Ninh từng nghĩ: Biết đâu người đó cũng như Lâm Tụng An, đang cố thoát khỏi ràng buộc của hệ thống tương thích. Có vô số yếu tố bất ngờ, chưa chắc sẽ theo ý mẹ của Lâm Tụng An.
Nhưng Đàm Ninh không dám đặt mình lên chiếc xích đu lắc lư bất ổn ấy.
Lâm Tụng An siết chặt lấy Đàm Ninh, dùng răng nanh cắn vào vùng thịt mềm bên gáy khiến Đàm Ninh đau điếng. Cậu dồn hết sức còn lại, với tay tìm trong ngăn kéo đầu giường một chiếc chặn cắn.
Kim loại lạnh màu bạc, lạnh buốt.
Lâm Tụng An vừa thấy đã lập tức dừng lại.
Đàm Ninh điều chỉnh hơi thở gấp gáp, hai tay cầm lấy dây đeo của chặn cắn, nhìn thẳng vào anh.
Lâm Tụng An không muốn. Tất nhiên không muốn. Đó là thứ áp chế bản năng đến cực độ. Nhưng chút lý trí còn sót lại nói với anh rằng, Đàm Ninh không muốn bị cắn.
“Đeo vào.” Giọng Đàm Ninh không cho phép từ chối.
“Ninh Ninh…”
“Đeo vào.” Đàm Ninh nhìn thẳng vào anh “Nếu không thì đừng chạm vào tôi.”
Lâm Tụng An chỉ có thể nghe lời, như một con thú dữ bị thuần phục, cam tâm tình nguyện khuất phục. Anh cúi đầu, để mặc cho Đàm Ninh đeo chặn cắn lên miệng mình.
Anh áp sát vào cậu, kim loại lạnh buốt chạm vào yết hầu của Đàm Ninh.
Lâm Tụng An nhìn cậu với ánh mắt tội nghiệp, khiến Đàm Ninh mềm lòng.
Lúc tỉnh lại đã là nửa đêm.
Lâm Tụng An đang dùng muỗng nhỏ đút nước mật ong cho cậu. Đàm Ninh ngơ ngác vài giây, một lúc mới nhớ ra mình đang ở đâu, cho đến khi cảm giác đau nhức khắp người đánh thức cậu hoàn toàn.
Đàm Ninh vẫn hỏi câu cũ: “Anh thấy khá hơn chưa?”
“Tốt hơn nhiều rồi.”
Đàm Ninh nghĩ: Có thể hiệu quả thực tế không tốt, nhưng ít nhất cậu đã cố gắng hết sức.
Lần đầu cậu cùng Lâm Tụng An vượt qua kỳ mẫn cảm là sau khi xác nhận quan hệ được một tháng. Khi đó, Lâm Tụng An vốn không muốn để cậu ở lại, sợ cậu bị tổn thương. Nhưng Đàm Ninh lúc ấy chẳng hiểu gì về kỳ mẫn cảm, còn chủ động chui vào lòng anh và thế là giày vò suốt một đêm.
Rạng sáng, Đàm Ninh vừa run rẩy vừa đút thuốc cho Lâm Tụng An, rồi nói một câu: “Sau này làm ơn báo trước kỳ mẫn cảm của anh cho tôi biết, mấy hôm đó tôi sẽ không đến.”
Lạnh lùng, dứt khoát, còn mang theo chút giận dỗi.
Lâm Tụng An chỉ biết cười bất lực, rồi xin lỗi cậu.
Nhưng thật ra bé mèo chỉ mạnh miệng, miệng nói không đến, nhưng lần nào cũng đến, lần nào cũng bị dày vò.
Vì đêm trước Lâm Tụng An đã tự mình chịu đựng, lần này kỳ mẫn cảm không kéo dài ba ngày ba đêm như Đàm Ninh lo sợ. Lâm Tụng An bế Đàm Ninh đi tắm, sau đó chuyển sang phòng khách, hai người ôm nhau tâm sự.
Lâm Tụng An vòng tay ôm cậu từ phía sau, thì thầm bên tai: “Hôm nay không cần tiền. Sau này cũng không cần.”
Đàm Ninh mất một lúc mới phản ứng lại, thì ra Lâm Tụng An đang nhắc đến chuyện hai nghìn đồng.
Họ đã trở lại là người yêu của nhau.
Đàm Ninh không thèm để ý đến anh, nhưng lại không muốn vì cứ mãi phớt lờ mà trở thành người yếu thế, thế nên lạnh lùng đáp: “Không thích.”
Lâm Tụng An bật cười khẽ, rút điện thoại từ dưới gối ra, nhét vào tay Đàm Ninh.
Đàm Ninh nhập mật khẩu, làm ra vẻ thản nhiên hỏi: “210315 là gì?”
“Anh từng nói rồi mà? Đó là ngày lần đầu tiên anh gặp người trong lòng.” Lâm Tụng An cố ý nói.
Mặt Đàm Ninh không đổi sắc, chuyển khoản cho mình năm ngàn.
Lâm Tụng An suýt nữa bật cười thành tiếng.
Anh cắn nhẹ vành tai Đàm Ninh, thì thầm: “Là ngày đầu tiên anh gặp em đấy, bé mèo ngốc.”
Đàm Ninh ngẩn người.
“Hôm đó, anh gặp em ở nhà Lâm Kỳ, em đang dùng cách của mình để thuần hóa cậu nhóc. Anh đứng ở cửa, cứ thế nhìn em suốt.”
Đàm Ninh chợt hiểu ra.
Lâm Tụng An lật người cậu lại, nghiêng đầu hỏi: “Lúc đầu em ở bên anh, rốt cuộc là với tâm trạng thế nào?”
Đàm Ninh chớp mắt, không trả lời.
Lâm Tụng An cũng coi như người từng trải, đã gặp đủ kiểu người có cá tính, có thông minh, có sắc đẹp…
Nhưng những điểm này hội tụ lại ở một người thì rất hiếm.
Và Đàm Ninh là một trong số ít đó.
Từ nhỏ, Lâm Tụng An đã luôn được người khác theo đuổi. Là alpha cấp 9, những cảm xúc như yêu thầm, ngưỡng mộ hay mê luyến từ người khác với anh mà nói đã trở nên quá quen thuộc.
Chỉ riêng với Đàm Ninh là khiến anh bối rối.
Đêm đông hôm ấy, rời khỏi nhà Lâm Kỳ, anh biết Đàm Ninh đang chủ động, cũng hiểu rõ kiểu tâm tư muốn từ chối mà lại ngầm đồng ý của cậu.
Ví dụ như Đàm Ninh chủ động nhắn chào buổi sáng, anh cố ý không trả lời, tạo chút thử thách cho chú mèo con hiếu kỳ, khiến cậu càng muốn tiếp cận.
Nhưng ngày hôm sau, khi anh nhắn lại chào buổi sáng, Đàm Ninh lại không trả lời.
Tối hôm đó, Đàm Ninh đến nhà Lâm Kỳ, mở cửa phòng ngủ ra thì thấy không có ai ngoài Lâm Tụng An đang ngồi trước bàn học. Nghe thấy động tĩnh, anh khép sách lại, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, cười khẽ: “Lâm Kỳ ra ngoài mua đồ ăn vặt rồi, lát nữa sẽ về.”
Đàm Ninh mặt lạnh ngồi xuống cạnh anh.
Bình thường khi dạy học, cậu chưa bao giờ thấy khoảng cách giữa hai chiếc ghế lại gần đến vậy, nhưng giờ đây cậu có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ mu bàn tay của Lâm Tụng An.
Cậu kéo vở bài tập của Lâm Kỳ, lấy bút đỏ ra chấm bài.
Lâm Tụng An không hề né tránh, cứ thế nhìn cậu.
Ánh mắt đầy ẩn ý.
Trái tim Đàm Ninh đập loạn, có chút lúng túng xoay bút một cái. Lâm Tụng An lại cầm lấy cây bút của cậu, bắt chước động tác vừa rồi, xoay một vòng, hai ngón tay không giữ được, bút rơi xuống bàn.
Lâm Tụng An nửa cười nửa không: “Thầy Đàm, dạy tôi đi.”
Ánh mắt giao nhau, rồi vội vã rời đi.
Đàm Ninh như sực nhớ đến điều gì đó, sợ mình thua kém liền ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Lâm Tụng An.
Ánh mắt của Đàm Ninh khi nhìn chăm chú là đáng yêu nhất.
Thẳng thắn, không giấu giếm.
Không lâu sau Lâm Kỳ quay lại, Lâm Tụng An đợi buổi học kết thúc rồi lái xe đưa Đàm Ninh về trường.
Sau đó, họ bước vào giai đoạn mập mờ như bao cặp đôi, cùng nhau ăn cơm, xem phim, đi dạo bên bờ sông Ninh Giang lúc tối muộn, tay khẽ chạm rồi nắm lấy nhau.
Đàm Ninh vẫn luôn nghĩ rằng mối quan hệ này là do cậu chủ động dẫn dắt.
Thực ra cậu không có tí kinh nghiệm nào, nhưng lại hành động như bản năng.
Hôm đó cậu cố tình chọn ngày trời mưa, sắp xếp lại lịch phụ đạo của Lâm Kỳ, để rồi trên đường về gặp mưa lớn, cả hai bị kẹt lại trong xe.
Đàm Ninh thử mở cửa, gió và mưa tạt vào làm tay áo ướt hết.
Lâm Tụng An nói: “Vậy đến nhà anh nhé?”
Đàm Ninh nhìn ra cửa kính xe, không nói gì.
Thế là Lâm Tụng An xoay đầu xe, đổi hướng từ về trường thành đi tới biệt thự Thiên Hà.
Đó là lần đầu tiên Đàm Ninh đến biệt thự Thiên Hà.
Lâm Tụng An cũng dính mưa đôi chút, sau khi vào nhà rửa sơ qua liền thấy Đàm Ninh đang mặc áo sơ mi của anh.
Toàn thân chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng.
Lộ ra đôi chân dài và những đường nét mờ ảo, bí ẩn.
Đàm Ninh quỳ bên mép giường, nghiêng đầu, mái tóc dài rủ xuống một bên, tò mò nghiên cứu chiếc đèn sạc không dây ở đầu giường.
Thấy Lâm Tụng An bước vào, cậu hơi hoảng, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cậu nhìn thẳng vào Lâm Tụng An.
Cũng vì vậy, sau này khi đòi chia tay, Đàm Ninh nói rằng lúc đó chủ động chỉ đơn giản là muốn lên giường với anh, Lâm Tụng An dù đau lòng nhưng vẫn tin.
Bởi vì Đàm Ninh chưa từng thể hiện mình yêu Lâm Tụng An tha thiết.
Việc Đàm Ninh chủ động quyến rũ anh vì thèm khát thể xác, so với việc vì yêu mà chủ động, rõ ràng lý do đầu tiên khiến Lâm Tụng An dễ tin hơn.
Đàm Ninh là một tay thợ săn vụng về, đặt bẫy quá rõ ràng, rõ như thể học thuộc từ mấy cuốn sách tán tỉnh lỗi thời, khiến Lâm Tụng An dở khóc dở cười.
Nhưng anh không biết rằng, mỗi một chiêu trò vụng về ấy, chỉ nhờ có sự phối hợp của anh mới thành công.
Giống như thợ săn rơi vào chính cái bẫy của mình.
Trở thành món ăn trên đĩa của con mồi.
Không Được Phép Rung Động – Yểu Yểu Nhất Ngôn
