Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 21: Vào phó bản cùng NPC

90@-

Phong Tuyền bị một vũng nước dội cho ướt sũng, mái tóc đen mềm nhũn dính bết vào mặt, từng lọn nhỏ tí tách nhỏ nước xuống. Cả quần áo của hắn cũng ướt đẫm, dính sát vào cơ thể.


Hắn khẽ kéo cổ áo, lộ ra nụ cười dịu dàng đầy bất lực: “Để tôi đi thay bộ đồ khác đã.”


Về phần mấy bình luận thì hắn giả vờ như không thấy.


Rõ ràng là muốn khoe với Ivan ma pháp hệ ánh sáng của mình, Ba Ba lại trở thành người duy nhất không kịp biểu diễn. Cô cũng thấy tiếc, nhưng chẳng lẽ lại để người ta ướt nhẹp xem mình biểu diễn sao?


Chờ đến khi Phong Tuyền thay đồ xong, tóc còn nửa khô nửa ướt bước ra, Andyver đã bắt đầu trò chuyện với những người chơi khác.


Phong Tuyền vừa đi tới, Ba Ba liền vội chào hỏi:


“Ivan Ivan, cậu không sao chứ?”


Thiết lập của Ivan phần lớn thời gian là buộc tóc. Dù tóc không buộc hết thì cũng cột thành đuôi nhỏ. Đây là lần đầu tiên Ivan xõa tóc hoàn toàn trước mặt người chơi, những lọn tóc hơi xoăn nhẹ xõa xuống vai, khiến Ivan bất giác trông non nớt hơn hẳn.


“Tôi không sao,” Ivan trả lời.


Ba Ba nhanh chóng để ý đến điểm khác biệt, tò mò mà nói một tiếng: “Ơ, hôm nay cậu không buộc tóc à?”


Phong Tuyền giơ tay lắc lắc món phụ kiện lông vũ đang buộc nơi cổ tay: “Ừm.”


Họ lướt qua chủ đề này, Phong Tuyền hỏi: “Lúc nãy mọi người đang bàn về ……”


Ba Ba đáp: “À à! Chúng tôi đang nói về cái vụ phó bản… cái người mà lần trước bọn tôi kể cho cậu nghe đó, người E… E gì đó!”


“Là Emer —” Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp giúp cô nhớ lại:


“Cho nên nói chứ, Giáo hội chắc chắn có vấn đề! Có âm mưu!!”


“Vợ Thánh Tử đơn thuần của tôi nhất định bị họ lừa rồi!!”


Giờ đang là ban ngày, Andyver đội mũ trùm thấp xuống, nụ cười trên môi hơi rộng thêm chút: “Giáo hội… âm mưu à? Haha, tôi rất hứng thú đấy, cho tôi tham gia với được không?”



Nói rằng Giáo hội có âm mưu ngay trước mặt Thánh Tử của Giáo hội… Phong Tuyền âm thầm phỉ báng trong lòng, nét mặt thì lộ ra vẻ lo lắng xen lẫn chút do dự:


“Nhưng nếu Thánh Tử đang ở trấn Coca, sao mọi người không trực tiếp nói với ngài ấy?”


Tất cả người chơi: “…”


Ờ nhỉ, sao bọn họ lại không trực tiếp đi nói?


“Thánh Tử chắc là khó gặp lắm…”


“Làm gì có chuyện dễ thế…”


“Kiểu gì cũng bị ngăn cản!”


Nhéo một cái vào hông bạn ôm mặt: “Vẫn là quen mấy cái kịch bản rập khuôn, không nghĩ đến hướng đi dễ dàng như thế này.”


Anh lập tức hành động, vác luôn Ba Ba chạy đi: “Chúng ta đến Giáo hội thử xem!”


Ba Ba vốn là người có lý do dễ nhất để bắt chuyện.


Phong Tuyền còn chưa kịp ngăn cản. Thánh Tử các người muốn gặp đang đứng đây nè! Về Giáo hội thì đào đâu ra người cho các người gặp?


Chạy được một đoạn, Ba Ba vỗ vai anh ta la lên:


“Không phải cậu bảo vài người ở lại Giáo hội rồi à! Nhắn riêng luôn đi!!”


Người chơi tóc vàng như bừng tỉnh, cười gượng một tiếng, rồi mở giao diện nhắn riêng. Ba Ba trợn mắt:


“Thế thì thả tôi xuống trước đã!!”


[Cười chết tui rồi, tình phụ tử từ đâu chui ra vậy!]


[Rốt cuộc ai là ba ai là con vậy hả hhh!]


[Hoán đổi vai trò x]



[Tôi như thấy được hình ảnh tôi với ba tôi lúc về già (đùa thôi)]


[Ba Ba: Vô ngữ.jpg]


Tuy nhiên sau khi Nhéo một cái vào hông bạn gửi tin nhắn xong, một lúc sau anh liền nhận được hồi âm. Người chơi tóc vàng thở dài một tiếng: “Phía Giáo hội nói hiện giờ Thánh Tử không tiếp khách, quả nhiên mọi chuyện không đơn giản như vậy.”


May mà họ chưa chạy xa, Nhéo một cái vào hông bạn quay đầu lại chạy thẳng về.


Vừa mới về tới chỗ đồng đội đang đứng, họ đã nghe giọng Verdyan vang lên:


“Nói mới nhớ, Ivan sao cậu biết Thánh Tử đang ở trấn Coca vậy? Tin tức này hình như đâu có lan truyền ra ngoài?”


Ba Ba mới quay về đã bực, cô lập tức nói: “Bọn tôi gặp Thánh tử ở Giáo hội mà! Còn học được cả ma pháp ánh sáng nữa đó! Ivan thông minh thế, đoán ra cũng đâu có gì lạ!”


Phong Tuyền từ đầu đến cuối không chen được câu nào, nhưng hắn cũng không phủ nhận lời này. Sau khi liếc nhìn Andyver một cái, hắn quay sang hỏi người chơi:


“Tôi vừa nghe nhà lữ hành nói tối nay sẽ ra ngoài… là liên quan đến chuyện tối qua sao?”


Sau khi được xác nhận, hắn lại hỏi: “Hôm nay… có thể cho tôi đi cùng không?”


Ba Ba ngẩn người, phản xạ đáp ngay: “Nguy hiểm lắm đó! Ivan cậu đâu biết ma pháp! Nhỡ bị thương thì sao!”


Cậu thiếu niên tóc đen NPC cúi mắt xuống, lộ vẻ buồn bã: “Tôi vừa mới biết, người tên Emer đó có liên quan đến vụ mất tích của thiếu nữ năm năm trước… tôi… tôi lo cho em gái tôi…”


Nghe vậy, mọi người mới chợt nhớ ra — Ivan có một người em gái mất tích.


Việc cậu biết được nhiều như vậy, hẳn là luôn tìm kiếm tung tích của em mình. Bởi vậy mới như hiện giờ, dù chỉ nghe được một chút manh mối, cũng muốn tự mình đi xác minh.


Nhéo một cái vào hông bạn chú ý đến trọng điểm: “Khoan đã? Vụ mất tích thiếu nữ là sao?”


Thủy Vô Nguyệt giải thích: “Là lúc nãy Ivan hỏi thăm được sau khi mấy người chạy đi.”


“Emer đúng là có liên quan đến pháp sư bóng tối, và đã tự sát năm năm trước.”


Việc xuất hiện thêm một NPC cũng chẳng phải chuyện gì to tát, hơn nữa bọn họ cũng khá tò mò liệu NPC có thể vào phó bản hay không, và liệu có thể mang lại trợ lực gì không.



Thủy Vô Nguyệtngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể phiền cậu mang thêm chút dược trị thương không?”


Phong Tuyền đương nhiên sẽ không từ chối.


Andyver ghé lại gần nói: “Tôi cũng hỏi câu này trước rồi, nhưng chẳng ai thèm để ý đến tôi cả ——”


Thủy Vô Nguyệtnhìn ba dấu chấm hỏi trên đầu Andyver — biểu tượng cấp độ của anh — rồi gật đầu: “Cậu muốn đi cũng được.”


Andyver cảm thấy hài lòng.


Nhéo một cái vào hông bạncũng mặc định theo quyết định của Thủy Vô Nguyệt. Nói cho cùng thì thói quen cũ của họ vẫn chưa thay đổi hẳn.


Họ vẫn quen với việc thực hiện những loại nhiệm vụ có cuộn giấy hay chấm đỏ xuất hiện trên đầu NPC. Nghe nói hiện tại đang trong quá trình điều chỉnh, sau khi chính thức ra mắt sẽ cập nhật các plugin liên quan, người chơi có thể tự do lựa chọn cài đặt hay không.


Việc hiện tại chưa có, hình như cũng là để giữ tính “chân thực”.


Nhưng không phải là hoàn toàn không có nhiệm vụ nào. Trong quá trình đó, với sự giúp đỡ của Ivan, họ đã giúp ông chủ nhà trọ xử lý một vụ gây rối, tìm cha mẹ cho một bé gái bị lạc, thậm chí còn dọn dẹp trước cửa nhà thờ —— cuối cùng cũng đến 18 giờ.


Phần thưởng từ những nhiệm vụ hằng ngày đó không quá phong phú, nhưng cảm giác thỏa mãn sau khi giúp đỡ người khác và nhận được lời cảm ơn lại khiến tâm trạng con người trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.


Khi phó bản làm mới, họ chia thành ba nhóm, mang theo kinh nghiệm từ đêm trước, cuối cùng cũng một lần nữa bước vào căn hầm ngầm này.


Sau khi phó bản được làm mới, nó lại trở về nguyên trạng như lần đầu tiên họ nhìn thấy.


Khi bước vào căn hầm cũ kỹ đó, các người chơi lập tức dồn sự chú ý về phía hai NPC. Ba Bathử thăm dò: “Các cậu có cảm giác gì không?”


Phong Tuyền hơi nghi hoặc: “Cảm giác gì cơ?”


Andyver thuận miệng nói: “Tôi chỉ thấy kỳ lạ là tại sao lúc nãy các người đột nhiên đứng lại.”


Dường như trong mắt NPC, việc họ tiến vào không gian phó bản này chỉ đơn giản là đẩy cánh cửa hầm ngầm ra mà thôi.


Thiếu niên người dẫn đường lập tức chú ý đến viên hắc tinh bị cỏ dại che khuất. Dưới ánh mắt chưa kịp ngăn cản của các người chơi, hắn đưa tay chạm vào viên pha lê đen đó.


Ba Batrực giác cảm thấy có điều gì đó không ổn, vô thức kêu lên: “Đợi đã!”



Phong Tuyền nhặt viên tinh thạch ma pháp đen đó lên, quay đầu lại đầy nghi hoặc: “Sao thế?”


Ba Baliếc nhìn chiếc lông vũ treo ở cổ tay hắn, sắc màu trên đó không có chút thay đổi nào, cô do dự: “Ờ... không... không sao cả… À, Ivan, cậu có cảm thấy khó chịu chỗ nào không?”


Phong Tuyền mỉm cười trả lời: “Tuy nơi này có hơi bụi bặm, nhưng tôi không cảm thấy gì bất thường cả. Thân thể tôi không yếu ớt đến vậy.”


Ba Ba: “Tôi không có ý đó!”


Nhéo một cái vào hông bạntheo thói quen đảm nhận vai trò lãnh đạo, anh lên tiếng: “Ivan, cậu đặt cái vật đó vào trung tâm ma pháp trận.”


“Ma pháp trận?” Phong Tuyền ôm viên tinh thạch trong tay, ánh mắt rơi xuống pháp trận dưới đất bị bụi phủ kín.


Trong căn hầm tối tăm, chàng trai tóc đen bịt mắt khoác áo choàng hơi nghiêng đầu, nhìn về phía pháp trận, như thể đang nhận biết điều gì đó.


Tiếc là giờ chẳng ai chú ý đến những biểu hiện tinh tế ấy của anh.


Phong Tuyền đặt viên tinh thạch ma pháp vào trung tâm pháp trận —— đây chính là chìa khóa mở ra phó bản thực sự.


Khi trò chơi chính thức ra mắt trong tương lai, mỗi ngày sẽ giới hạn số lần làm mới phó bản, đến lúc đó nếu muốn vào lại phó bản, người chơi sẽ phải tự bỏ tiền mua những viên tinh thạch này để làm mới lượt chơi.


Khi đó, Phong Tuyền sẽ dựa vào đó để kiếm lời, cùng người chơi đôi bên cùng có lợi.


Lần này cách chơi không khác gì đêm hôm trước, nhưng không biết có phải là ảo giác không, pháp trận được kích hoạt bởi tinh thạch ma pháp lần này, ánh sáng dường như sâu hơn hôm qua một chút.


Sau khi dịch chuyển hoàn tất, khi các người chơi — vốn đã quen thuộc với quy trình — đang định giải thích cho Phong Tuyền, thì đúng lúc đó, Ba Batiện miệng hỏi Andyver: “Hiếm khi thấy anh im lặng như vậy, đang nghĩ gì thế?”


Andyver: Xin miễn trả lời! Tôi đang nhuộm màu lông vũ cho bản thể! Muốn giữ cho lông không đổi màu là công việc cực kỳ tinh vi, mấy người hiểu không!! Đây tuyệt đối là trả đũa!!


Tuy nhiên, còn chưa kịp để Andyver đáp lời, cánh cửa của hầm ngầm bất ngờ bị mở ra! Một đám quái nhỏ tràn vào!


Thủy Vô Nguyệtmắt hơi mở to: “Không đúng! Rõ ràng còn chưa đến giờ, đám quái tầng một không đáng ra phải xuất hiện lúc này!”


“Còn nghĩ ngợi cái gì nữa?! Đã đến thì chiến thôi, anh em xông lên!”


Sau khi mang thêm hai NPC vào phó bản, sự khác biệt đầu tiên so với lần trước rốt cuộc cũng xuất hiện.


Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 21: Vào phó bản cùng NPC
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...