Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi

Chương 20: Thử ma pháp

94@-

Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp lén lút chạy khỏi phòng cầu nguyện, vừa ra khỏi cửa đã đâm sầm vào một người. Cô gái người chơi tóc đỏ giật mình hoảng hốt, hét lên một tiếng ngắn rồi theo phản xạ muốn quay đầu bỏ chạy.


Nhưng lần này cô đã bị tóm lại. Người nắm lấy cổ tay cô thở dài bất lực: “Lại muốn chạy đi đâu nữa đây?”


Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp lập tức quay phắt đầu lại. Nhìn thấy mái tóc đen rẽ ngôi giữa được thiết kế miễn phí quá quen thuộc, cô lập tức hú lên một tiếng kéo dài: “Cầu~~~~~”


Giọng điệu ngoắt nghéo khiến Đừng Nạp Nữa Làm Ơn nổi da gà khắp người. Cô nói: “Bình thường chút đi.”


“Cậu không biết vừa nãy đáng sợ đến mức nào đâu! Mình gặp phải…” Còn chưa nói xong, giọng của vị giám mục đã vang lên từ phía bên kia: “Hai người đang làm gì ở đây vậy?”


Giọng Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp lập tức nghẹn lại, theo bản năng túm lấy tay áo bạn mình, trốn ra sau lưng cô ấy.


Cảm giác sợ hãi nhân viên đóng vai NPC trong các trò chơi trốn thoát khỏi phòng kín thực sự là bản năng. Dù biết rõ đây chỉ là game, nhưng vẫn không kìm được mà giật mình.


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn dừng lại một chút, liếc nhìn cô bạn đang trốn sau lưng mình với vẻ mặt u ám, rồi quay sang vị giám mục giải thích:


“Xin lỗi, bạn tôi hơi nhút nhát... Cô ấy đi lạc, tôi chỉ đến đưa cô ấy về.”


“Ra là vậy.” Giám mục nở một nụ cười hiền hòa:


“Trong giáo hội xin đừng tự ý đi lại, có thể sẽ làm phiền các vị khách khác.”


“Để tôi đưa các cô ra ngoài.”


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn phản xạ nhanh, nắm ngược lại cổ tay bạn mình: “Không cần đâu, tôi biết đường, không làm phiền ngài nữa.”


Nói xong, hai người chơi nhanh chóng rời đi.


Rời khỏi khu vực của NPC giáo hội, hòa vào đám đông người chơi, Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp như trút được gánh nặng, lập tức hét to với đám bạn—trong quá trình làm nhiệm vụ và đánh phó bản gần đây, họ đã xây dựng một tình bạn vô cùng bền chặt:


“Chị em ơi! Tôi hình như kích hoạt được cốt truyện mới rồi!”


“Cái giáo hội này chắc chắn là hang ổ phản diện! Chúng nó đang lừa dối vợ Thánh Tử đáng thương, đáng yêu của nhà mình đó!”



Tuy nhiên phản ứng của mọi người lại khác nhau.


Nhéo một cái vào hông bạn: “Cốt truyện gì cơ?”


Thủy Vô Nguyệt: “...Chị em?”


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn: “Hang ổ phản diện?”


Thiện Tai: “...Đáng thương đáng yêu?”


Ba Ba: “Vợ Thánh tử?”


Alexander: “Có vần ghê.”


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp phẩy tay một cách thoải mái: “Chuyện nhỏ thôi mà, khỏi lo!”


Ở một nơi khác, trong phòng riêng, Andyver bất chợt bật cười thành tiếng. Camilla nghiêng đầu liếc nhìn, thấy vị Thánh Tử tóc vàng đang khẽ mỉm cười: “Vừa đọc được một câu chuyện thú vị trong sách.”


Camilla nhìn quyển Giải thích trang phục trong tay anh, vẻ mặt có chút khó hiểu, nhưng vẫn cụp mắt gật đầu tỏ ý đã hiểu.


Trong khi đó, Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp vừa kể lại những gì nghe được cho đồng đội. Nhưng do cảm xúc chủ quan quá mãnh liệt, cuối cùng vẫn là để Đừng Nạp Nữa Làm Ơn đứng ra “phiên dịch” lại.


“Nói tóm lại là, có một NPC tên là Emer, năm năm trước chắc đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng phía bên này lại chưa từng báo cáo.” Người chơi tóc đen rẽ ngôi giữa suy nghĩ:


“Dù gì giáo hội cũng là Giáo hội Ánh Sáng, mà chuyện không báo cáo thì chắc chắn không phải chuyện nhỏ… Rất có thể có liên quan đến bóng tối?”


“Ma pháp bóng tối, năm năm trước, Emer… Còn có nước thánh mà Tiểu Nạp mới lấy được nữa.”


“...Không chừng có liên quan đến phó bản mà tối qua bọn mình gặp?”


“Dù gì trấn Coca cũng bé tí, chắc chắn không thể có hai nhóm pháp sư bóng tối khác nhau được đâu?”


“Một người thì còn giấu được, nhưng nếu nhiều người, làm sao có thể qua mắt được cấp trên?”


Vừa khéo lúc đó bọn họ cũng đã luyện tập gần xong, thế là cả nhóm quyết định rời khỏi giáo hội.



Còn cụ thể công việc là gì thì, dù sao cũng là chuyện riêng tư, nên mọi người cũng không hỏi nhiều.


Ba mươi tài khoản tham gia đợt thử nghiệm kín này, nói là rút thăm may mắn, nhưng thực chất đều là "chỉ định sẵn". Mấy người bên nhóm streamer thì không cần nói, nhóm nạp tiền cũng đều là những "chị đại" có tiếng trong giới của họ.


Thể loại game nằm giữa 2.5D và thế giới giả tưởng luôn dễ tạo đề tài bàn luận, nên thân phận của họ vốn dĩ đã mang sẵn lưu lượng. Mà công nghệ toàn diện không chỉ là một bước đột phá trong lĩnh vực game, mà còn cần đến những người quảng bá để tiếp cận cả những khán giả không chơi game.


Vì thế, mấy người chơi không tập hợp đủ ba đội mười người đành để lại một vài người ở lại giáo hội, thử xem có thể tìm thêm thông tin gì khác không.


Sau đó, họ chia thành hai đội đi vào phó bản để thử nghiệm, muốn xem trước sau có điểm gì khác biệt.


Việc người chơi thành thạo nhất chính là làm nhiệm vụ và đánh phó bản, nhưng khi họ vừa bắt tay vào thì phát hiện ra một chuyện ngoài ý muốn — phó bản không mở được nữa.


Rồi đến lúc đó mới ngơ ngác nhận ra, thì ra phó bản có thời gian giới hạn để vào.


Chỉ mở từ 18 giờ tối đến 6 giờ sáng hôm sau.


Tổng cộng là 12 tiếng, mà sáng nay họ rời phó bản cũng đúng vào khoảng 6 giờ...


Cả nhóm người chơi đưa mắt nhìn nhau, Nhéo một cái vào hông bạn chỉ có thể nói: “Xem ra phải hoãn phó bản lại thôi, đi làm việc khác trước?”


Ba Ba thì vốn không quá hứng thú với chạy nhiệm vụ hay đánh phó bản, so với mấy thứ đó, cô càng muốn đến gặp Ivan để khoe kỹ năng ma pháp vừa mới học được.


Thủy Vô Nguyệt cũng ngẫm nghĩ: “Biết đâu Ivan lại biết vài manh mối bí mật?”


Ivan cứ như từ điển sống vậy, chuyện gì cũng biết. Khi còn ở thôn tân thủ, những mâu thuẫn nhỏ nhặt giữa các hộ gia đình, cách xử lý cũng đều do cậu ấy đề xuất.


Thế là khi họ quay lại quán trọ, vừa nghe xong câu hỏi, chàng thiếu niên NPC liền sững người: “...Chuyện xảy ra năm năm trước sao?”


“Mọi người hỏi đột ngột như vậy, tôi nhất thời cũng không biết...”


Thủy Vô Nguyệt cung cấp một thông tin trọng yếu: “Emer, cái tên này cậu có ấn tượng gì không?”


Thiếu niên tóc đen lộ vẻ mơ hồ, nghĩ một lúc rồi đáp: “Tôi có thể giúp mọi người đi hỏi người khác thử xem.”


“Vậy nên, có thể nói rõ hơn một chút về thông tin liên quan không?”



Mấy người chơi nhìn nhau, Nhéo một cái vào hông bạn là người đầu tiên lên tiếng: “Có lẽ liên quan đến ma pháp?”


Thế nhưng vừa nhắc đến chuyện này, Ba Ba mới sực nhớ ra mục đích ban đầu khi cô quay lại đây là gì!


Ba Ba lập tức nói: “Ivan Ivan! Bọn tôi học được ma pháp rồi đó!”


Bị lạc đề, Phong Tuyền cũng không để ý, hắn mỉm cười nói: “Chúc mừng mọi người, các vị lữ hành.”


“Thiên phú của mọi người đúng là xuất sắc.”


“Dù sao cũng đang rảnh, để tôi biểu diễn cho một lần nhé?” Ba Ba lần này lại đổi sang tóc vàng, buộc hai chùm đuôi ngựa, giọng nói đầy hào hứng.


Phong Tuyền trầm ngâm một chút rồi nói: “Ma pháp luôn mang tính công kích, nếu lỡ gây tổn hại đến công trình xung quanh thì không hay, chi bằng chúng ta ra bãi đất trống bên kia?”


Dĩ nhiên người chơi chẳng bận tâm đến mấy chuyện lặt vặt như vậy, thật ra trong lòng ai cũng muốn khoe một chút, muốn để người khác nhìn thấy.


Ba Ba tuyên bố mình là tiết mục kết màn: “Mấy người diễn trước đi diễn trước đi! Tôi muốn làm tiết mục kết!”


Đừng Nạp Nữa Làm Ơn lên tiếng giảng giải: “Tiết mục kết là người cuối thứ hai mới đúng.”


Ba Ba: “Chuyện nhỏ như vậy đừng chấp nhặt!”


Nghe thấy câu nói quen thuộc này, Đừng Nạp Nữa Làm Ơnlộ ra ánh mắt quỷ dị liếc nhìn Tiểu Nạp ở bên cạnh rồi lại nhìn sang Ba Ra: “Hai người... giống nhau ghê.”


Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp: ?


“Tóm lại, buổi biểu diễn ma pháp đầu tiên của thôn tân thủ — báo cáo thành quả lớp mầm non, chính thức bắt đầu!”


Ban đầu mấy người chơi còn không thấy việc biểu diễn ma pháp có gì kỳ quặc, nhưng sau khi nghe Ba Ba cầm cái gậy gỗ không biết moi từ đâu ra làm micro rồi nghiêm túc tuyên bố như vậy, bọn họ bất giác nảy sinh cảm giác xấu hổ.


Chỉ có Nhéo một cái vào hông bạn là trông vẫn rất bình thản, anh cười rồi tạo một tư thế ra vẻ ngầu lòi, điều chỉnh góc quay camera sang hướng mà mình thấy đẹp nhất.


Ngọn lửa đỏ rực đột nhiên xuất hiện quanh người anh, những làn sóng lửa rung động làm không khí xung quanh méo mó, một lưỡi đao tạo thành từ hỏa diễm phóng ra vun vút, trúng ngay vào cây gậy gỗ mà Ba Ba vừa ném, ngọn lửa lập tức lan ra, tiếng lửa cháy lách tách vang lên.


Tuy nhiên, nếu muốn duy trì hỏa diễm ma pháp, thì cần liên tục tiêu hao ma lực (tức là thanh mana), nên để ngọn lửa thiêu rụi hoàn toàn cây gậy gỗ, Nhéo một cái vào hông bạn liếc nhìn thanh mana của mình, phát hiện nó rớt còn phân nửa.



Nhéo một cái vào hông bạn hệt như một chú chó lông vàng, không chỉ vẫy đuôi với Ivan mà còn hướng về khán giả đang xem livestream phía bên kia màn hình: “Sao nào! Có ngầu không hả!”


Ngầu ngầu ngầu!


Mặt của Nhéo Hông đúng là người mặt chó mà!


Tại Nhéo Hông ngốc quá, tôi quên mất cái mặt của anh ta thật ra là một mỹ nam .jpg


Thật sự rất ngầu á á á!!


Ánh mắt chàng thiếu niên NPC sáng rực, vỗ tay nói: “Thật là lợi hại!”


Nhờ có Ivan phối hợp, cái gọi là "báo cáo lớp mẫu giáo" cũng chẳng còn thấy xấu hổ nữa.


Khi có người dùng ánh mắt sùng bái và ngạc nhiên thuần khiết nhìn bạn, rất ít ai có thể từ chối điều đó.


Dù sao thì, người ta vừa khen mình siêu lợi hại đấy thôi!


Ngay cả Thủy Vô Nguyệt, khi chỉ còn lại vài người cuối cùng, cũng bị Ba Ba đẩy ra biểu diễn.


Đã đến mức này rồi, Thủy Vô Nguyệt cũng chẳng ngại nữa, định diễn qua loa một chút là xong.


Ai ngờ đúng lúc kỹ năng vừa được tung ra, một giọng nói đột ngột vang lên từ phía sau gáy khiến anh giật thót: “Ừm? Mọi người đang chơi gì vậy~”


Tay của Thủy Vô Nguyệt lệch đi, đúng lúc đó đòn tấn công bằng lưỡi nước lại rơi trúng chỗ Ivan vốn đang đứng ở khu vực an toàn.


Ba Ba giật mình, trong đầu cô lập tức hiện ra hình ảnh thao tác của Thánh Tử trong nhà thờ, kỹ năng 1 và kỹ năng 2 lập tức tung ra bên cạnh Phong Tuyền.


Tuy nhiên, cô đã quên mất một điều, cả hai kỹ năng của cô đều thiên về trị liệu, tạm thời không có năng lực phòng vệ.


Thế nhưng sức công kích của lưỡi nước vẫn bị suy giảm. Lưỡi nước kia hóa thành một quả cầu nước, giống như pháo hoa bùng nổ một cách vô hại, không gây ra chút tổn thương nào. Andyver – người đang bị bịt mắt – thu tay lại, rồi mỉm cười hỏi:


“Đây là nghi thức chào đón của các người sao? Rất cảm ơn nhé — dù tôi chẳng nhìn thấy gì cả.”


Giữa chốn đông người, hoàn toàn không tiện tránh né, Phong Tuyền – bị nước dội ướt sũng – chỉ biết siết chặt nắm đấm.


…Tên này, rõ ràng là cố ý.


Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi Story Chương 20: Thử ma pháp
10.0/10 từ 27 lượt.
loading...