Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Chương 22: Sợ bị tổn thương lần hai
66@-
Vào cùng thời điểm các người chơi tiến vào phó bản, tại vương quốc cách khá xa trấn Coca, công chúa Ivanna đang ngồi trong phòng riêng của mình. Trước mặt cô là những chiếc bánh ngọt được bày biện tinh xảo và tách hồng trà đã nguội lạnh từ lâu.
Công chúa với mái tóc dài màu đen xõa xuống, khoác lên người bộ váy có vẻ đơn giản và thiên về phong cách đời thường, nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể thấy hoa văn thêu chìm trên váy cũng vô cùng tinh xảo. Ivanna vén một lọn tóc sau tai, ánh mắt có phần lơ đãng, giữa chân mày vô thức hơi nhíu lại.
“Vậy ra là em không hoan nghênh chị đến thế sao?” Thiếu nữ ngồi đối diện Ivanna che nửa khuôn mặt bằng chiếc quạt, chỉ để lộ đôi mắt đỏ rực đầy ngạo nghễ và gây áp lực nặng nề. Cô liếc nhìn tách trà đã nguội, rồi ra hiệu bằng ánh mắt cho người hầu phía sau, lập tức, nữ hầu liền mang đi pha một ấm trà mới.
“Không phải vậy đâu! Em tuyệt đối không có ý đó, Delphine hoàng tỷ!” Ivanna vội vàng giải thích: “Chỉ là… em đang có chút bận tâm về Thánh Tử…”
Delphine, đứa con đầu tiên của vương triều Ellsworth, kiêu ngạo – nhưng với tư cách là trưởng công chúa, dù xét về ngoại hình hay thủ đoạn, cô hoàn toàn có tư cách để ngạo mạn.
Nhìn cô em gái trước mặt gần như có thể gọi là rụt rè, Delphine đẩy tách hồng trà mới được rót về phía Ivanna, nói: “Chuyện của Thánh Tử chưa đến lượt em phải lo. Cho nên, em đang lo cho Thánh Tử thật sao, hay là… vì người khác?”
Delphine khẽ nâng tay, dùng những ngón tay trắng muốt mảnh mai vuốt nhẹ mái tóc dài xoăn màu vàng óng:
“Em gái bé nhỏ của chị, đừng quên rằng em là công chúa điện hạ của Vương quốc Ellsworth, tuyệt đối không được làm những chuyện ảnh hưởng đến hình ảnh của hoàng thất.”
“Chị biết em quen Thánh Tử từ nhỏ, nhưng em phải nhớ kỹ—Vương quốc Ellsworth chỉ có ba vị hoàng tử—cũng có nghĩa là em chỉ có ba người anh mà thôi.”
Ivanna nâng tách hồng trà vừa được rót, nhiệt độ vừa vặn khiến hương vị hơi đắng của trà đen lan tỏa trong cổ họng. Cô cụp mắt xuống, vừa định mở miệng thì lại bị Delphine cắt ngang.
Vị trưởng công chúa với mái tóc vàng dài dùng cán quạt gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Là công chúa, vì sao ánh mắt của em lại giống như đám nô lệ thấp hèn—không dám nhìn thẳng vào ta?”
Ivanna khựng lại, đôi mắt xám mềm mại cuối cùng cũng không còn né tránh nữa, khẽ dao động rồi chậm rãi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực hoàn toàn đối lập với mình.
Delphine khẽ gật đầu, lúc này mới hài lòng nói: “Vậy mới đúng.”
“…” Ivanna đặt tách trà xuống, hít sâu một hơi, như lấy hết dũng khí:
“Delphine hoàng tỷ… chị à, em vẫn muốn gặp anh ấy.”
Delphine khựng lại, đôi mắt đỏ dữ dội nhìn thẳng vào Ivanna, không mang chút cảm xúc thân thuộc nào: “Em có biết mình đang nói gì không, Ivanna?”
Ivanna hơi co người lại, nhưng ngay sau đó cô vẫn kiên định:
“Em muốn gặp anh ấy. Vương quốc Ellsworth chỉ công nhận ba vị hoàng tử, nhưng anh ấy vẫn là anh trai em—dù hoàng thất không thừa nhận, nhưng em thì có!”
“Là hoàng tỷ đã dạy em: dù là công chúa thì cũng có thể thể hiện tham vọng giống như hoàng tử. Nếu trong lòng có khát vọng, vậy thì hãy đường đường chính chính thể hiện ra!”
“Em muốn gặp anh ấy! Em muốn hành động vì khát vọng lúc này của mình! Xin chị hãy giúp em! Em nguyện trả bất cứ giá nào!”
Nếu lần này không gặp được anh ấy… có lẽ em sẽ không còn cơ hội nữa…
Nghĩ đến khung cảnh nhìn thấy trong lời tiên tri, Ivanna siết chặt váy áo, nhưng đôi mắt xám ấy lại lần đầu tiên kiên định đến vậy.
Thời gian… không còn nhiều nữa…!
Delphine chăm chú nhìn đôi mắt lúc này trở nên xa lạ của Ivanna, như đang xác nhận điều gì đó. Vẻ mặt lạnh lùng ban nãy cuối cùng cũng dịu lại. Cô lấy quạt che miệng, giọng cười khẽ vang lên:
“Ha ha ha! Đây là lần đầu tiên em đưa ra yêu cầu với chị đấy, Ivanna, em gái bé bỏng của chị.”
“Được rồi, lần này chị giúp em.” Delphine nhếch môi cười: “Chị cần làm gì nào?”
“Nếu cần chuẩn bị xe ngựa thì chị có thể giúp em, nhưng e rằng đến lúc em tới nơi thì Thánh Tử đã lên đường trở về rồi.”
“Không cần!” Ivanan không ngờ có thể dễ dàng thuyết phục Delphine như vậy, mừng rỡ đáp: “Chỉ cần chị chịu che giấu giúp em là đủ rồi!”
Nhìn cô em gái đang nhấc váy chạy đi quên cả lễ nghi, khóe mắt Delphine giật giật. Cô siết chặt cây quạt trong tay: “Lễ nghi! Ivanna!”
Ivanna lập tức lấy lại dáng vẻ công chúa, theo bản năng thực hiện một cái nhún gối đúng điệu trước Delphine: “Xin phép chị, Delphine hoàng tỷ.”
Delphine: “…”
Delphine dùng cán quạt chống vào thái dương, quay sang hỏi người hầu vẫn luôn im lặng đứng phía sau: “Anita, có phải ta quá nuông chiều con bé rồi không?”
Anita khẽ mỉm cười, giọng bình thản đáp: “Delphine điện hạ, quyết định của ngài trước nay luôn đúng đắn.”
Delphine cong môi, nở một nụ cười mang chút mỉa mai, thì thầm: “Đúng đắn sao?”
“Ta cũng hy vọng là vậy.”
Trưởng công chúa tóc vàng đứng dậy khỏi bàn trà, tay cầm cây quạt tinh xảo khảm hồng ngọc: “Con bé không cần xe ngựa, tức là… nó đã học được ma pháp dịch chuyển không gian.”
“Phải biết rằng, ngay cả những học viên có thiên phú xuất sắc nhất ở học viện ma pháp cũng không thể tự mình học được loại ma pháp cao cấp này trong điều kiện không có người hướng dẫn.”
“Và ta nhớ… thiên phú của hắn còn vượt xa Ivanna đúng không?”
Delphine mở quạt, che đi biểu cảm mỉa mai lúc này: “Khi hắn vừa ra đời đã thể hiện năng lực kinh người như thế, còn Ivanna bên cạnh hắn lại nhỏ bé yếu đuối đến đáng thương.”
“Không hiểu phụ hoàng nghĩ gì… lại muốn đuổi một đứa trẻ có thiên phú như vậy ra khỏi hoàng thất… Cho dù là ma pháp bóng tối thì sao? Nguyền rủa song sinh thì thế nào? Biết cách sử dụng chẳng phải là được sao?”
Anita giúp cô chỉnh lại váy áo, nhẹ giọng nhắc: “Công chúa điện hạ, xin hãy thận trọng lời nói.”
“Chậc.” Delphine ngẩng cằm: “Chúng ta nên hồi cung rồi, Anita.”
“Vâng, Delphine điện hạ.”
Sau khi được Delphine đồng ý, Ivanna lập tức lấy ra quyển sách ma pháp mà cô đã chuẩn bị từ lâu. Cô nhìn lần cuối vào ma trận ghi trên đó, hít sâu một hơi, rồi dùng loại mực đặc chế bằng ma lực để vẽ ma pháp trận lên nền sàn trong thư phòng riêng của mình.
Sau đó, dòng năng lượng màu xanh lam trào ra từ tay cô, ma pháp trận màu đỏ rực được kích hoạt. Sau khi xác định tọa độ, Ivanna tiếp tục truyền ma lực vào trong.
Một lúc sau, ma trận phát sáng chói lòa, Ivanna lập tức biến mất khỏi thư phòng. Những chồng sách lộn xộn trong khoảnh khắc cô biến mất cũng đổ sụp xuống một cách kỳ lạ, che đi ma pháp trận ở trung tâm.
Lúc này, đang phối hợp với người chơi trong phó bản, Phong Tuyền và Andyver như cảm nhận được điều gì đó, liếc nhìn nhau (dù Andyver bịt mắt). Thiếu niên tóc đen khẽ nhắm mắt lại, rồi dưới ánh mắt nghi hoặc của các người chơi, lên tiếng với vẻ lo lắng:
“Tôi… có phải đã làm phiền mọi người không?”
Ba Ba lập tức vỗ vai hắn: “Mặc dù không biết vì sao quái nhỏ lại nhiều hơn, nhưng chắc chắn không phải lỗi của cậu đâu! Đừng lo Ivan! Cứ để tôi bảo vệ cậu!”
Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp ở bên cạnh lẩm bẩm: “Dù sao bây giờ cậu là vú em, đánh đấm gì được nữa.”
“Ai nói vậy! Tấn công cơ bản tôi vẫn làm được mà!” Ba Ba không phục.
Thủy Vô Nguyệt vẫn còn đang thắc mắc: “Sao tự nhiên quái nhỏ lại xuất hiện nhiều vậy chứ?”
Hơn nữa lại giống hệt lần trước, lần nào cũng lao thẳng về phía Ivan đầu tiên để tấn công... Thủy Vô Nguyệt liếc mắt nghi hoặc nhìn Ivan – người lúc này đang đứng bên cạnh Ba Ba với vẻ mặt bất lực pha chút mỉm cười.
Phát hiện ánh nhìn của anh, cậu thiếu niên tóc đen đang xõa tóc cũng hơi nghiêng đầu nhìn lại, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu, như thể đang hỏi có chuyện gì vậy?
Chạm phải đôi mắt xám tro trong veo như nước suối ấy, Thủy Vô Nguyệt khẽ lắc đầu: “Tiếp tục cày quái đi, mở map mới ban đầu đều phiền thế, học được ma pháp rồi đánh dễ hơn nhiều.”
Làm gì có chuyện đó chứ, Ivan chỉ là một NPC dẫn đường bình thường thôi mà, chẳng qua là trùng hợp, hoặc cơ chế trò chơi này thiết lập là sẽ ưu tiên tấn công NPC?
Một NPC dẫn đường đơn thuần và tốt bụng, nhưng chính xác lại đang âm thầm điều khiển đám quái nhỏ, ánh mắt dịu dàng ấm áp, mỉm cười với người chơi.
Andyver quả quyết dời mắt đi.
Ba Ba: “Anh làm gì vậy?”
Andyver: “Ồ, tôi sợ mình bị mù mắt.”
Ba Ba: “Anh chẳng phải vốn đã không nhìn thấy sao?”
Andyver: “Tôi sợ mắt mình bị tổn thương lần hai.”
Ba Ba: “???”
Phong Tuyền: “……”
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Vào cùng thời điểm các người chơi tiến vào phó bản, tại vương quốc cách khá xa trấn Coca, công chúa Ivanna đang ngồi trong phòng riêng của mình. Trước mặt cô là những chiếc bánh ngọt được bày biện tinh xảo và tách hồng trà đã nguội lạnh từ lâu.
Công chúa với mái tóc dài màu đen xõa xuống, khoác lên người bộ váy có vẻ đơn giản và thiên về phong cách đời thường, nhưng nếu quan sát kỹ thì có thể thấy hoa văn thêu chìm trên váy cũng vô cùng tinh xảo. Ivanna vén một lọn tóc sau tai, ánh mắt có phần lơ đãng, giữa chân mày vô thức hơi nhíu lại.
“Vậy ra là em không hoan nghênh chị đến thế sao?” Thiếu nữ ngồi đối diện Ivanna che nửa khuôn mặt bằng chiếc quạt, chỉ để lộ đôi mắt đỏ rực đầy ngạo nghễ và gây áp lực nặng nề. Cô liếc nhìn tách trà đã nguội, rồi ra hiệu bằng ánh mắt cho người hầu phía sau, lập tức, nữ hầu liền mang đi pha một ấm trà mới.
“Không phải vậy đâu! Em tuyệt đối không có ý đó, Delphine hoàng tỷ!” Ivanna vội vàng giải thích: “Chỉ là… em đang có chút bận tâm về Thánh Tử…”
Delphine, đứa con đầu tiên của vương triều Ellsworth, kiêu ngạo – nhưng với tư cách là trưởng công chúa, dù xét về ngoại hình hay thủ đoạn, cô hoàn toàn có tư cách để ngạo mạn.
Nhìn cô em gái trước mặt gần như có thể gọi là rụt rè, Delphine đẩy tách hồng trà mới được rót về phía Ivanna, nói: “Chuyện của Thánh Tử chưa đến lượt em phải lo. Cho nên, em đang lo cho Thánh Tử thật sao, hay là… vì người khác?”
Delphine khẽ nâng tay, dùng những ngón tay trắng muốt mảnh mai vuốt nhẹ mái tóc dài xoăn màu vàng óng:
“Em gái bé nhỏ của chị, đừng quên rằng em là công chúa điện hạ của Vương quốc Ellsworth, tuyệt đối không được làm những chuyện ảnh hưởng đến hình ảnh của hoàng thất.”
“Chị biết em quen Thánh Tử từ nhỏ, nhưng em phải nhớ kỹ—Vương quốc Ellsworth chỉ có ba vị hoàng tử—cũng có nghĩa là em chỉ có ba người anh mà thôi.”
Ivanna nâng tách hồng trà vừa được rót, nhiệt độ vừa vặn khiến hương vị hơi đắng của trà đen lan tỏa trong cổ họng. Cô cụp mắt xuống, vừa định mở miệng thì lại bị Delphine cắt ngang.
Vị trưởng công chúa với mái tóc vàng dài dùng cán quạt gõ nhẹ lên mặt bàn:
“Là công chúa, vì sao ánh mắt của em lại giống như đám nô lệ thấp hèn—không dám nhìn thẳng vào ta?”
Ivanna khựng lại, đôi mắt xám mềm mại cuối cùng cũng không còn né tránh nữa, khẽ dao động rồi chậm rãi nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ rực hoàn toàn đối lập với mình.
Delphine khẽ gật đầu, lúc này mới hài lòng nói: “Vậy mới đúng.”
“…” Ivanna đặt tách trà xuống, hít sâu một hơi, như lấy hết dũng khí:
“Delphine hoàng tỷ… chị à, em vẫn muốn gặp anh ấy.”
Delphine khựng lại, đôi mắt đỏ dữ dội nhìn thẳng vào Ivanna, không mang chút cảm xúc thân thuộc nào: “Em có biết mình đang nói gì không, Ivanna?”
Ivanna hơi co người lại, nhưng ngay sau đó cô vẫn kiên định:
“Em muốn gặp anh ấy. Vương quốc Ellsworth chỉ công nhận ba vị hoàng tử, nhưng anh ấy vẫn là anh trai em—dù hoàng thất không thừa nhận, nhưng em thì có!”
“Là hoàng tỷ đã dạy em: dù là công chúa thì cũng có thể thể hiện tham vọng giống như hoàng tử. Nếu trong lòng có khát vọng, vậy thì hãy đường đường chính chính thể hiện ra!”
“Em muốn gặp anh ấy! Em muốn hành động vì khát vọng lúc này của mình! Xin chị hãy giúp em! Em nguyện trả bất cứ giá nào!”
Nếu lần này không gặp được anh ấy… có lẽ em sẽ không còn cơ hội nữa…
Nghĩ đến khung cảnh nhìn thấy trong lời tiên tri, Ivanna siết chặt váy áo, nhưng đôi mắt xám ấy lại lần đầu tiên kiên định đến vậy.
Thời gian… không còn nhiều nữa…!
Delphine chăm chú nhìn đôi mắt lúc này trở nên xa lạ của Ivanna, như đang xác nhận điều gì đó. Vẻ mặt lạnh lùng ban nãy cuối cùng cũng dịu lại. Cô lấy quạt che miệng, giọng cười khẽ vang lên:
“Ha ha ha! Đây là lần đầu tiên em đưa ra yêu cầu với chị đấy, Ivanna, em gái bé bỏng của chị.”
“Được rồi, lần này chị giúp em.” Delphine nhếch môi cười: “Chị cần làm gì nào?”
“Nếu cần chuẩn bị xe ngựa thì chị có thể giúp em, nhưng e rằng đến lúc em tới nơi thì Thánh Tử đã lên đường trở về rồi.”
“Không cần!” Ivanan không ngờ có thể dễ dàng thuyết phục Delphine như vậy, mừng rỡ đáp: “Chỉ cần chị chịu che giấu giúp em là đủ rồi!”
Nhìn cô em gái đang nhấc váy chạy đi quên cả lễ nghi, khóe mắt Delphine giật giật. Cô siết chặt cây quạt trong tay: “Lễ nghi! Ivanna!”
Ivanna lập tức lấy lại dáng vẻ công chúa, theo bản năng thực hiện một cái nhún gối đúng điệu trước Delphine: “Xin phép chị, Delphine hoàng tỷ.”
Delphine: “…”
Delphine dùng cán quạt chống vào thái dương, quay sang hỏi người hầu vẫn luôn im lặng đứng phía sau: “Anita, có phải ta quá nuông chiều con bé rồi không?”
Anita khẽ mỉm cười, giọng bình thản đáp: “Delphine điện hạ, quyết định của ngài trước nay luôn đúng đắn.”
Delphine cong môi, nở một nụ cười mang chút mỉa mai, thì thầm: “Đúng đắn sao?”
“Ta cũng hy vọng là vậy.”
Trưởng công chúa tóc vàng đứng dậy khỏi bàn trà, tay cầm cây quạt tinh xảo khảm hồng ngọc: “Con bé không cần xe ngựa, tức là… nó đã học được ma pháp dịch chuyển không gian.”
“Phải biết rằng, ngay cả những học viên có thiên phú xuất sắc nhất ở học viện ma pháp cũng không thể tự mình học được loại ma pháp cao cấp này trong điều kiện không có người hướng dẫn.”
“Và ta nhớ… thiên phú của hắn còn vượt xa Ivanna đúng không?”
Delphine mở quạt, che đi biểu cảm mỉa mai lúc này: “Khi hắn vừa ra đời đã thể hiện năng lực kinh người như thế, còn Ivanna bên cạnh hắn lại nhỏ bé yếu đuối đến đáng thương.”
“Không hiểu phụ hoàng nghĩ gì… lại muốn đuổi một đứa trẻ có thiên phú như vậy ra khỏi hoàng thất… Cho dù là ma pháp bóng tối thì sao? Nguyền rủa song sinh thì thế nào? Biết cách sử dụng chẳng phải là được sao?”
Anita giúp cô chỉnh lại váy áo, nhẹ giọng nhắc: “Công chúa điện hạ, xin hãy thận trọng lời nói.”
“Chậc.” Delphine ngẩng cằm: “Chúng ta nên hồi cung rồi, Anita.”
“Vâng, Delphine điện hạ.”
Sau khi được Delphine đồng ý, Ivanna lập tức lấy ra quyển sách ma pháp mà cô đã chuẩn bị từ lâu. Cô nhìn lần cuối vào ma trận ghi trên đó, hít sâu một hơi, rồi dùng loại mực đặc chế bằng ma lực để vẽ ma pháp trận lên nền sàn trong thư phòng riêng của mình.
Sau đó, dòng năng lượng màu xanh lam trào ra từ tay cô, ma pháp trận màu đỏ rực được kích hoạt. Sau khi xác định tọa độ, Ivanna tiếp tục truyền ma lực vào trong.
Một lúc sau, ma trận phát sáng chói lòa, Ivanna lập tức biến mất khỏi thư phòng. Những chồng sách lộn xộn trong khoảnh khắc cô biến mất cũng đổ sụp xuống một cách kỳ lạ, che đi ma pháp trận ở trung tâm.
Lúc này, đang phối hợp với người chơi trong phó bản, Phong Tuyền và Andyver như cảm nhận được điều gì đó, liếc nhìn nhau (dù Andyver bịt mắt). Thiếu niên tóc đen khẽ nhắm mắt lại, rồi dưới ánh mắt nghi hoặc của các người chơi, lên tiếng với vẻ lo lắng:
“Tôi… có phải đã làm phiền mọi người không?”
Ba Ba lập tức vỗ vai hắn: “Mặc dù không biết vì sao quái nhỏ lại nhiều hơn, nhưng chắc chắn không phải lỗi của cậu đâu! Đừng lo Ivan! Cứ để tôi bảo vệ cậu!”
Thả Tui Ra Tui Muốn Nạp ở bên cạnh lẩm bẩm: “Dù sao bây giờ cậu là vú em, đánh đấm gì được nữa.”
“Ai nói vậy! Tấn công cơ bản tôi vẫn làm được mà!” Ba Ba không phục.
Thủy Vô Nguyệt vẫn còn đang thắc mắc: “Sao tự nhiên quái nhỏ lại xuất hiện nhiều vậy chứ?”
Hơn nữa lại giống hệt lần trước, lần nào cũng lao thẳng về phía Ivan đầu tiên để tấn công... Thủy Vô Nguyệt liếc mắt nghi hoặc nhìn Ivan – người lúc này đang đứng bên cạnh Ba Ba với vẻ mặt bất lực pha chút mỉm cười.
Phát hiện ánh nhìn của anh, cậu thiếu niên tóc đen đang xõa tóc cũng hơi nghiêng đầu nhìn lại, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khó hiểu, như thể đang hỏi có chuyện gì vậy?
Chạm phải đôi mắt xám tro trong veo như nước suối ấy, Thủy Vô Nguyệt khẽ lắc đầu: “Tiếp tục cày quái đi, mở map mới ban đầu đều phiền thế, học được ma pháp rồi đánh dễ hơn nhiều.”
Làm gì có chuyện đó chứ, Ivan chỉ là một NPC dẫn đường bình thường thôi mà, chẳng qua là trùng hợp, hoặc cơ chế trò chơi này thiết lập là sẽ ưu tiên tấn công NPC?
Một NPC dẫn đường đơn thuần và tốt bụng, nhưng chính xác lại đang âm thầm điều khiển đám quái nhỏ, ánh mắt dịu dàng ấm áp, mỉm cười với người chơi.
Andyver quả quyết dời mắt đi.
Ba Ba: “Anh làm gì vậy?”
Andyver: “Ồ, tôi sợ mình bị mù mắt.”
Ba Ba: “Anh chẳng phải vốn đã không nhìn thấy sao?”
Andyver: “Tôi sợ mắt mình bị tổn thương lần hai.”
Ba Ba: “???”
Phong Tuyền: “……”
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Story
Chương 22: Sợ bị tổn thương lần hai
10.0/10 từ 27 lượt.