Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Chương 12: Đến giáo hội
90@-
Thế hệ cư dân mạng lần này thực sự rất xuất sắc, rõ ràng Andyver chỉ xuất hiện chừng năm sáu giây trong đoạn PV, vậy mà các sản phẩm liên quan đã phủ kín khắp nơi.
Có lẽ là do thiết lập “Thánh Tử tóc vàng mắt vàng” đã đánh trúng gu của quá nhiều người.
Nhưng Andyver lại cảm thấy, khả năng lớn hơn là do Phong Tuyền đã cố ý tổng hợp tất cả những bình luận liên quan đến anh, nên quả cầu ký ức được đưa cho anh mới có phong cách như thế này.
“Camilla, ta cho rằng… đặc điểm của ta quá dễ nhận ra.” Andyver nói vậy.
Thế giới này không thiếu người tóc vàng, nhưng tóc vàng mắt vàng lại là Thánh Tử lại là người duy nhất.
Dù phần lớn người dân chưa từng gặp Thánh Tử, nhưng chỉ cần thấy Andyver, ai cũng sẽ nhận ra thân phận của anh.
Cứ đi trên đường thế này, mức độ thu hút quá cao rồi.
Người hầu gái tóc nâu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nét trầm ổn không phù hợp với tuổi tác: “Vậy ý ngài là…?”
"Ít nhất, không thể gây náo động. Đúng không?" Đôi mắt màu vàng rực rỡ của Andyver hơi cong lên.
“Tôi hiểu rồi.” Camilla hai tay tay đặt trước bụng, cụp mắt gật đầu: “Tôi sẽ chuẩn bị ngay, Thánh Tử đại nhân.”
“Đáng tin thật đấy, Camilla.” Vị Thánh Tử tóc vàng đáp lại như vậy.
Cùng lúc đó, tại trấn coca.
“Cứ đi thẳng là các bạn sẽ thấy tòa nhà của Giáo hội.” NPC hướng dẫn tóc đen đưa tay vuốt phần mái bên má, trông có vẻ hơi ngượng ngùng: "Có lẽ tôi chỉ có thể đồng hành cùng các bạn đến đây thôi."
Những người chơi vốn đang phấn khích bỗng ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại lời Ivan từng nói trong PV—Ivan là NPC hướng dẫn ở thôn tân thủ, việc rời đi khi sang bản đồ mới cũng là điều bình thường.
Ba Ba vốn còn đang xoắn xuýt về tạo hình xuất hiện của mình trong PV lập tức hoàn hồn: "Hả? Ivana cậu định về rồi sao?!"
“Không được đâu Ivan! Tôi bị sợ giao tiếp nghiêm trọng lắm! Không có cậu thì tôi biết phải làm sao?!” Ba Ba lập tức níu kéo.
[Không, hành vi của bạn thực sự được coi là “sợ giao tiếp” sao?]
[Là sợ xã hội kiểu khiến xã hội sợ đấy à?]
[Rời thôn tân thủ đúng là vui thật, nhưng quả nhiên cũng có chút luyến tiếc…]
[Tuyệt! Đến Giáo hội liệu có gặp được Thánh tử không?!]
[Mù mắt nhưng phát hiện điểm sáng nè?!]
[Xin lỗi nha, tôi thay lòng đổi dạ rồi! Thánh tử ơi tôi tới đây!!]
[Khẩu vị rộng thật đấy, một đám phụ tình! Không giống tôi, tôi chọn hết cả hai!]
"Ai cũng biết, những cảnh xuất hiện trong OP đều sẽ không có trong chính truyện, cho nên PV cũng vậy! Ivana cậu không được đi huhuhu!" Ba Ba thiếu chút nữa đã khóc lóc ôm lấy đùi thiếu niên tóc đen rồi.
Cậu thiếu niên tóc đen trông có vẻ lúng túng,Nhéo một cái vào hông bạn cũng cố gắng níu kéo trong vô vọng: “Phải đi gấp vậy sao?”
Trong game thông thường, chuyển bản đồ là đổi NPC, chuyện đó quá đỗi bình thường. Nhưng vấn đề là, game này có độ chân thực quá cao, đến bản đồ mới chẳng khác nào đến một thành phố xa lạ ngoài đời thật, mọi thứ quá xa lạ khiến người ta cảm thấy bối rối.
Trong hoàn cảnh như thế, nếu có một NPC quen thuộc bên cạnh, họ sẽ cảm thấy dễ thích nghi hơn đôi chút. Chỉ tiếc là bình thường NPC không ở lại…
“Vậy tôi sẽ nán lại thêm một thời gian nữa vậy.” Phong Tuyền nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Dù gì trong thôn hiện tại cũng không có chuyện gì gấp…”
Gương mặt cậu thiếu niên tóc đen hơi ửng đỏ, né tránh ánh mắt mọi người, không dám đối diện, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần: “…Hơn nữa, tôi cũng… thật sự có chút không nỡ rời xa mọi người.”
[……]
[]
[Cậu ấy đỏ mặt rồi! Đáng yêu quá đi mất!!]
[Xin lỗi Ivan! Tôi xin lỗi vì vừa nãy trót rung động với người khác—Ivan mãi đỉnh!]
[Cậu ấy thật sự đáng yêu quá thể! Kiểu cún con này đúng là đáng yêu chết mất!!]
[Hít oxy.jpg]
Ba Baôm ngực, thổn thức: “Tình phụ tử trong tôi… sắp không kìm được nữa rồi.”
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đivung tay vỗ vào đầu Ba Ba: “Nghiêm túc một chút.”
Nhéo một cái vào hông bạncũng bừng tỉnh: “—Lại quên mất, mấy lối chơi trong game cũ không xài được ở đây rồi!”
NPC tóc đen khẽ hắng giọng, quay lưng về phía người chơi: "Tóm, tóm lại, tôi sẽ dẫn đường cho mọi người."
Cậu có thể tránh ánh mắt của người chơi, nhưng không tránh được ống kính phát sóng trực tiếp. Khán giả đang theo dõi đều có thể thấy rõ tần suất chớp mắt tăng vọt của thiếu niên, cùng gương mặt đỏ bừng không giấu được sự xấu hổ.
Thế là màn hình lại lập tức ngập tràn những dòng bình luận mới, còn Phong Tuyền thì cứ làm như không thấy gì cả.
Phải đợi đến khi không khí dịu xuống đôi chút, mới như chợt nhớ ra điều gì, vội nói: “A! Tôi quên chưa hỏi!”
Phong Tuyền quay đầu lại, nói với ba mươi người chơi: “Mọi người định đi thẳng tới Giáo hội để thức tỉnh [Thiên Phú] ma pháp, hay là muốn dạo quanh một vòng trấn coca trước?”
“Dù sao cũng khó khăn lắm mới đến được đây một chuyến…”
Nhéo một cái vào hông bạnkhông cần hỏi lại đồng đội vì họ đã thống nhất từ trước, liền đáp ngay: “Không cần đâu, Ivan, bọn tôi muốn đến Giáo hội luôn!”
Đôi mắt xanh biếc của người chơi ấy ánh lên vẻ háo hức, rõ ràng chuỗi nhiệm vụ nhẹ nhàng trước đó đã khiến cả nhóm bị dồn nén tới cực điểm. Giờ thì họ nóng lòng được thức tỉnh ma pháp đến không thể đợi thêm nữa.
Cũng đúng thôi, ai mà chẳng từng mơ một lần được nhận thư báo nhập học do cú mèo mang tới, làm sao có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn kỳ diệu của ma pháp chứ?
Sau khi có được câu trả lời, Phong Tuyền gật đầu: “Giáo hội kiểm tra hoàn toàn miễn phí cho dân thường. Những ai có [Thiên Phú] tương ứng sẽ được hướng dẫn những điều cơ bản tại đây.”
Nhéo một cái vào hông bạndịch theo thói quen : tức là hướng dẫn tân thủ.
“Giáo hội không ép buộc người có [Thiên Phú] phải ở lại, nhưng nếu muốn được đào tạo sâu hơn, thì nhất định phải cống hiến cho Giáo hội.”
Nhéo một cái vào hông bạndịch tiếp: cần điểm cống hiến để đổi sách kỹ năng.
“Giáo hội Ánh Sáng giỏi nhất là ma pháp hệ ánh sáng, những loại ma pháp khác, như tôi đã nói trước đó, thì phải đến những nơi khác để học…”
Nhéo một cái vào hông bạndịch tiếp: đây là hệ phái nhập môn cơ bản.
Phong Tuyền dừng bước, nói với các người chơi: “Tới nơi rồi, đây chính là Giáo hội Ánh Sáng.”
Hiện ra trước mắt người chơi là một tòa nhà trắng xóa đứng sừng sững, nằm tách biệt với khu dân cư. Toàn bộ giáo đường mang phong cách kiến trúc La Mã cổ điển, dùng sắc trắng làm nền chủ đạo, điểm xuyết bằng vàng kim rực rỡ. Vừa nhìn qua, Ba Bađã lập tức đưa ra nhận xét.
"Ở đây siêu thích hợp để chụp ảnh cưới đó!"
Phong Tuyền bước sang một bên, nhường đường: “Sau đó mọi người cứ vào thẳng là được, các bước tiếp theo sẽ có người trong Giáo hội hướng dẫn.”
“Thủ tục rất đơn giản, không cần lo lắng đâu.”
Nhéo một cái vào hông bạnvốn đã không chờ nổi, sắp sửa bước vào thì chợt khựng lại, quay đầu nhìn Phong Tuyền với vẻ nghi hoặc: “Cậu không vào cùng bọn tôi à, Ivan?”
Phong Tuyền thầm nghĩ: Tôi là pháp sư bóng tối mà vào Giáo hội Ánh Sáng, chẳng phải là đang gây chuyện sao?
Nhưng lời này không thể nói ra, Phong Tuyền cười nhạt: "Ừm, tôi đợi mọi người ở cửa."
Sức hấp dẫn cận kề của ma pháp khiến Nhéo một cái vào hông bạnkhông để tâm nhiều đến chi tiết này. Thủy Vô Nguyệtliếc nhìn Phong Tuyền một cái, nhưng không nói gì, lặng lẽ theo đoàn bước vào trong.
Tòa giáo đường nhìn từ bên ngoài đã thấy rộng lớn, bước vào bên trong, các người chơi lập tức phát hiện nội thất cũng chẳng kém cạnh. Bên ngoài được xây dựng chủ yếu với sắc trắng, còn nội thất thì tinh xảo hơn nhiều. Trên những bức tường xung quanh vẽ đầy tranh tường rực rỡ sắc màu, ánh sáng mặt trời xuyên qua những khung cửa kính hoa văn đầy màu sắc, rọi vào bên trong tạo nên những vệt sáng huyền ảo lung linh.
Những người làm việc trong Giáo hội không giống với tưởng tượng ban đầu của các người chơi về những sơ nữ hay linh mục nghiêm trang. Họ mặc áo choàng dài chủ yếu là màu trắng, nhưng không hề đơn điệu, trước ngực đều đeo một chiếc dây chuyền vàng hình mặt trời.
Khi đã nghe xong lý do bọn họ đến, vị Giám mục phụ trách nở nụ cười hiền hòa: “Mời các vị đi theo tôi.”
Đi qua hành lang dài trong giáo đường, rẽ thêm một đoạn nữa, Giám mục dẫn ba mươi người chơi đến một căn phòng.
Chính giữa căn phòng là một quả cầu ma pháp pha lê. Giám mục giải thích: “Hãy làm rỗng tâm trí, đừng nghĩ đến gì cả. Nếu các vị có [Thiên Phú] về ma pháp, quả cầu sẽ tự dẫn dắt các vị tiếp xúc với sức mạnh.”
Giáo hội cung cấp dịch vụ thức tỉnh miễn phí cho dân thường—bởi trong thế giới này, số người vừa có [Thiên Phú] về ma pháp, lại vừa sẵn lòng bỏ thời gian, công sức và tiền bạc để học, thực sự không nhiều.
Thông thường, những người xuất sắc nhất đều xuất thân từ giới quý tộc. Dù không phải, thì cũng sớm bị quý tộc hoặc hoàng thất chiêu mộ—càng tài giỏi, càng được trọng dụng.
Vị Giám mục này ban đầu cũng chẳng mấy để tâm, chỉ nghĩ đây là một nhóm thanh niên không cam lòng nên đến thử vận may—dù sao thì ma pháp, vốn là càng học sớm càng tốt. Trong số người chơi, trừ vài người đặc biệt (ví dụ như kẻ nạp tiền như Ba Ba), phần lớn đều mang hình thể của người trưởng thành.
Đối với Giám mục, dạng người như vậy ông đã thấy nhiều rồi. Trấn coca không lớn, mà tầm nhìn của Giám mục cũng chẳng xa.
Thường thì trong cả trăm người, có một hai người có [Thiên Phú] đã là điều may mắn lắm rồi.
Theo kinh nghiệm, sau khi nhóm người bình dân này thất bại thì sẽ…
Thế nhưng, ngay khi thấy quả cầu ma pháp trong tay Nhéo một cái vào hông bạnsáng lên đột ngột, Giám mục hơi mở to mắt, nhưng vẫn chưa đến mức quá ngạc nhiên. Lúc ông đang định mở miệng chúc mừng, Ba Bađã hăm hở giành lấy quả cầu: “Để tôi thử!”
Giám mục còn đang định vui vẻ bảo cô đừng vội thì quả cầu lại phát sáng lần nữa.
Giám mục: “……?!”
Ồ, vận khí không tệ, lần này có tận hai người…
Sau khi Ba Baxong, Thủy Vô Nguyệtcũng đưa tay ra. Quả cầu—lại sáng.
Đến lần thứ ba, tim Giám mục gần như muốn ngừng đập, nhưng bất ngờ vẫn chưa dừng lại. Ba mươi người chơi, từng người một đều thử qua. Kết quả—tất cả đều có [Thiên Phú] về ma pháp.
Tay của giám mục run rẩy: ... Chẳng lẽ quả cầu ma pháp hỏng rồi?
Trước mắt ông, nhóm người chơi chẳng hề để tâm gì đến phản ứng của ông mà bắt đầu bàn tán sôi nổi:
“Tôi muốn học hệ Phong! Lưỡi gió nhìn ngầu lắm!”
“Tôi thích hệ Hỏa hơn!”
“Tôi thì chắc làm hỗ trợ nha?”
“Thử hết một lượt cũng không tệ.”
Giám mục:… Một người mà có thể thức tỉnh một loại [Thiên Phú] đã được xem là ưu tú rồi, các người còn bày đặt lựa chọn như đi chợ mua rau vậy?!
Khi Giám mục đang ngỡ ngàng đến suýt ngất, thì Phong Tuyền đứng trước đài phun nước ngoài cửa giáo hội, ánh mắt dõi theo mặt nước gợn sóng, khẽ lẩm bẩm:
"Sự đặc biệt của người chơi, cuối cùng cũng sắp được hé lộ một phần rồi."
Phải biết rằng—người chơi, vốn được mệnh danh là “Tai họa thứ tư.”
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Thế hệ cư dân mạng lần này thực sự rất xuất sắc, rõ ràng Andyver chỉ xuất hiện chừng năm sáu giây trong đoạn PV, vậy mà các sản phẩm liên quan đã phủ kín khắp nơi.
Có lẽ là do thiết lập “Thánh Tử tóc vàng mắt vàng” đã đánh trúng gu của quá nhiều người.
Nhưng Andyver lại cảm thấy, khả năng lớn hơn là do Phong Tuyền đã cố ý tổng hợp tất cả những bình luận liên quan đến anh, nên quả cầu ký ức được đưa cho anh mới có phong cách như thế này.
“Camilla, ta cho rằng… đặc điểm của ta quá dễ nhận ra.” Andyver nói vậy.
Thế giới này không thiếu người tóc vàng, nhưng tóc vàng mắt vàng lại là Thánh Tử lại là người duy nhất.
Dù phần lớn người dân chưa từng gặp Thánh Tử, nhưng chỉ cần thấy Andyver, ai cũng sẽ nhận ra thân phận của anh.
Cứ đi trên đường thế này, mức độ thu hút quá cao rồi.
Người hầu gái tóc nâu vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt, nét trầm ổn không phù hợp với tuổi tác: “Vậy ý ngài là…?”
"Ít nhất, không thể gây náo động. Đúng không?" Đôi mắt màu vàng rực rỡ của Andyver hơi cong lên.
“Tôi hiểu rồi.” Camilla hai tay tay đặt trước bụng, cụp mắt gật đầu: “Tôi sẽ chuẩn bị ngay, Thánh Tử đại nhân.”
“Đáng tin thật đấy, Camilla.” Vị Thánh Tử tóc vàng đáp lại như vậy.
Cùng lúc đó, tại trấn coca.
“Cứ đi thẳng là các bạn sẽ thấy tòa nhà của Giáo hội.” NPC hướng dẫn tóc đen đưa tay vuốt phần mái bên má, trông có vẻ hơi ngượng ngùng: "Có lẽ tôi chỉ có thể đồng hành cùng các bạn đến đây thôi."
Những người chơi vốn đang phấn khích bỗng ngẩn ra, đột nhiên nhớ lại lời Ivan từng nói trong PV—Ivan là NPC hướng dẫn ở thôn tân thủ, việc rời đi khi sang bản đồ mới cũng là điều bình thường.
Ba Ba vốn còn đang xoắn xuýt về tạo hình xuất hiện của mình trong PV lập tức hoàn hồn: "Hả? Ivana cậu định về rồi sao?!"
“Không được đâu Ivan! Tôi bị sợ giao tiếp nghiêm trọng lắm! Không có cậu thì tôi biết phải làm sao?!” Ba Ba lập tức níu kéo.
[Không, hành vi của bạn thực sự được coi là “sợ giao tiếp” sao?]
[Là sợ xã hội kiểu khiến xã hội sợ đấy à?]
[Rời thôn tân thủ đúng là vui thật, nhưng quả nhiên cũng có chút luyến tiếc…]
[Tuyệt! Đến Giáo hội liệu có gặp được Thánh tử không?!]
[Mù mắt nhưng phát hiện điểm sáng nè?!]
[Xin lỗi nha, tôi thay lòng đổi dạ rồi! Thánh tử ơi tôi tới đây!!]
[Khẩu vị rộng thật đấy, một đám phụ tình! Không giống tôi, tôi chọn hết cả hai!]
"Ai cũng biết, những cảnh xuất hiện trong OP đều sẽ không có trong chính truyện, cho nên PV cũng vậy! Ivana cậu không được đi huhuhu!" Ba Ba thiếu chút nữa đã khóc lóc ôm lấy đùi thiếu niên tóc đen rồi.
Cậu thiếu niên tóc đen trông có vẻ lúng túng,Nhéo một cái vào hông bạn cũng cố gắng níu kéo trong vô vọng: “Phải đi gấp vậy sao?”
Trong game thông thường, chuyển bản đồ là đổi NPC, chuyện đó quá đỗi bình thường. Nhưng vấn đề là, game này có độ chân thực quá cao, đến bản đồ mới chẳng khác nào đến một thành phố xa lạ ngoài đời thật, mọi thứ quá xa lạ khiến người ta cảm thấy bối rối.
Trong hoàn cảnh như thế, nếu có một NPC quen thuộc bên cạnh, họ sẽ cảm thấy dễ thích nghi hơn đôi chút. Chỉ tiếc là bình thường NPC không ở lại…
“Vậy tôi sẽ nán lại thêm một thời gian nữa vậy.” Phong Tuyền nở một nụ cười bất đắc dĩ: “Dù gì trong thôn hiện tại cũng không có chuyện gì gấp…”
Gương mặt cậu thiếu niên tóc đen hơi ửng đỏ, né tránh ánh mắt mọi người, không dám đối diện, giọng nói cũng nhỏ đi vài phần: “…Hơn nữa, tôi cũng… thật sự có chút không nỡ rời xa mọi người.”
[……]
[]
[Cậu ấy đỏ mặt rồi! Đáng yêu quá đi mất!!]
[Xin lỗi Ivan! Tôi xin lỗi vì vừa nãy trót rung động với người khác—Ivan mãi đỉnh!]
[Cậu ấy thật sự đáng yêu quá thể! Kiểu cún con này đúng là đáng yêu chết mất!!]
[Hít oxy.jpg]
Ba Baôm ngực, thổn thức: “Tình phụ tử trong tôi… sắp không kìm được nữa rồi.”
Công Việc Đều Đi Chết Hết Đivung tay vỗ vào đầu Ba Ba: “Nghiêm túc một chút.”
Nhéo một cái vào hông bạncũng bừng tỉnh: “—Lại quên mất, mấy lối chơi trong game cũ không xài được ở đây rồi!”
NPC tóc đen khẽ hắng giọng, quay lưng về phía người chơi: "Tóm, tóm lại, tôi sẽ dẫn đường cho mọi người."
Cậu có thể tránh ánh mắt của người chơi, nhưng không tránh được ống kính phát sóng trực tiếp. Khán giả đang theo dõi đều có thể thấy rõ tần suất chớp mắt tăng vọt của thiếu niên, cùng gương mặt đỏ bừng không giấu được sự xấu hổ.
Thế là màn hình lại lập tức ngập tràn những dòng bình luận mới, còn Phong Tuyền thì cứ làm như không thấy gì cả.
Phải đợi đến khi không khí dịu xuống đôi chút, mới như chợt nhớ ra điều gì, vội nói: “A! Tôi quên chưa hỏi!”
Phong Tuyền quay đầu lại, nói với ba mươi người chơi: “Mọi người định đi thẳng tới Giáo hội để thức tỉnh [Thiên Phú] ma pháp, hay là muốn dạo quanh một vòng trấn coca trước?”
“Dù sao cũng khó khăn lắm mới đến được đây một chuyến…”
Nhéo một cái vào hông bạnkhông cần hỏi lại đồng đội vì họ đã thống nhất từ trước, liền đáp ngay: “Không cần đâu, Ivan, bọn tôi muốn đến Giáo hội luôn!”
Đôi mắt xanh biếc của người chơi ấy ánh lên vẻ háo hức, rõ ràng chuỗi nhiệm vụ nhẹ nhàng trước đó đã khiến cả nhóm bị dồn nén tới cực điểm. Giờ thì họ nóng lòng được thức tỉnh ma pháp đến không thể đợi thêm nữa.
Cũng đúng thôi, ai mà chẳng từng mơ một lần được nhận thư báo nhập học do cú mèo mang tới, làm sao có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn kỳ diệu của ma pháp chứ?
Sau khi có được câu trả lời, Phong Tuyền gật đầu: “Giáo hội kiểm tra hoàn toàn miễn phí cho dân thường. Những ai có [Thiên Phú] tương ứng sẽ được hướng dẫn những điều cơ bản tại đây.”
Nhéo một cái vào hông bạndịch theo thói quen : tức là hướng dẫn tân thủ.
“Giáo hội không ép buộc người có [Thiên Phú] phải ở lại, nhưng nếu muốn được đào tạo sâu hơn, thì nhất định phải cống hiến cho Giáo hội.”
Nhéo một cái vào hông bạndịch tiếp: cần điểm cống hiến để đổi sách kỹ năng.
“Giáo hội Ánh Sáng giỏi nhất là ma pháp hệ ánh sáng, những loại ma pháp khác, như tôi đã nói trước đó, thì phải đến những nơi khác để học…”
Nhéo một cái vào hông bạndịch tiếp: đây là hệ phái nhập môn cơ bản.
Phong Tuyền dừng bước, nói với các người chơi: “Tới nơi rồi, đây chính là Giáo hội Ánh Sáng.”
Hiện ra trước mắt người chơi là một tòa nhà trắng xóa đứng sừng sững, nằm tách biệt với khu dân cư. Toàn bộ giáo đường mang phong cách kiến trúc La Mã cổ điển, dùng sắc trắng làm nền chủ đạo, điểm xuyết bằng vàng kim rực rỡ. Vừa nhìn qua, Ba Bađã lập tức đưa ra nhận xét.
"Ở đây siêu thích hợp để chụp ảnh cưới đó!"
Phong Tuyền bước sang một bên, nhường đường: “Sau đó mọi người cứ vào thẳng là được, các bước tiếp theo sẽ có người trong Giáo hội hướng dẫn.”
“Thủ tục rất đơn giản, không cần lo lắng đâu.”
Nhéo một cái vào hông bạnvốn đã không chờ nổi, sắp sửa bước vào thì chợt khựng lại, quay đầu nhìn Phong Tuyền với vẻ nghi hoặc: “Cậu không vào cùng bọn tôi à, Ivan?”
Phong Tuyền thầm nghĩ: Tôi là pháp sư bóng tối mà vào Giáo hội Ánh Sáng, chẳng phải là đang gây chuyện sao?
Nhưng lời này không thể nói ra, Phong Tuyền cười nhạt: "Ừm, tôi đợi mọi người ở cửa."
Sức hấp dẫn cận kề của ma pháp khiến Nhéo một cái vào hông bạnkhông để tâm nhiều đến chi tiết này. Thủy Vô Nguyệtliếc nhìn Phong Tuyền một cái, nhưng không nói gì, lặng lẽ theo đoàn bước vào trong.
Tòa giáo đường nhìn từ bên ngoài đã thấy rộng lớn, bước vào bên trong, các người chơi lập tức phát hiện nội thất cũng chẳng kém cạnh. Bên ngoài được xây dựng chủ yếu với sắc trắng, còn nội thất thì tinh xảo hơn nhiều. Trên những bức tường xung quanh vẽ đầy tranh tường rực rỡ sắc màu, ánh sáng mặt trời xuyên qua những khung cửa kính hoa văn đầy màu sắc, rọi vào bên trong tạo nên những vệt sáng huyền ảo lung linh.
Những người làm việc trong Giáo hội không giống với tưởng tượng ban đầu của các người chơi về những sơ nữ hay linh mục nghiêm trang. Họ mặc áo choàng dài chủ yếu là màu trắng, nhưng không hề đơn điệu, trước ngực đều đeo một chiếc dây chuyền vàng hình mặt trời.
Khi đã nghe xong lý do bọn họ đến, vị Giám mục phụ trách nở nụ cười hiền hòa: “Mời các vị đi theo tôi.”
Đi qua hành lang dài trong giáo đường, rẽ thêm một đoạn nữa, Giám mục dẫn ba mươi người chơi đến một căn phòng.
Chính giữa căn phòng là một quả cầu ma pháp pha lê. Giám mục giải thích: “Hãy làm rỗng tâm trí, đừng nghĩ đến gì cả. Nếu các vị có [Thiên Phú] về ma pháp, quả cầu sẽ tự dẫn dắt các vị tiếp xúc với sức mạnh.”
Giáo hội cung cấp dịch vụ thức tỉnh miễn phí cho dân thường—bởi trong thế giới này, số người vừa có [Thiên Phú] về ma pháp, lại vừa sẵn lòng bỏ thời gian, công sức và tiền bạc để học, thực sự không nhiều.
Thông thường, những người xuất sắc nhất đều xuất thân từ giới quý tộc. Dù không phải, thì cũng sớm bị quý tộc hoặc hoàng thất chiêu mộ—càng tài giỏi, càng được trọng dụng.
Vị Giám mục này ban đầu cũng chẳng mấy để tâm, chỉ nghĩ đây là một nhóm thanh niên không cam lòng nên đến thử vận may—dù sao thì ma pháp, vốn là càng học sớm càng tốt. Trong số người chơi, trừ vài người đặc biệt (ví dụ như kẻ nạp tiền như Ba Ba), phần lớn đều mang hình thể của người trưởng thành.
Đối với Giám mục, dạng người như vậy ông đã thấy nhiều rồi. Trấn coca không lớn, mà tầm nhìn của Giám mục cũng chẳng xa.
Thường thì trong cả trăm người, có một hai người có [Thiên Phú] đã là điều may mắn lắm rồi.
Theo kinh nghiệm, sau khi nhóm người bình dân này thất bại thì sẽ…
Thế nhưng, ngay khi thấy quả cầu ma pháp trong tay Nhéo một cái vào hông bạnsáng lên đột ngột, Giám mục hơi mở to mắt, nhưng vẫn chưa đến mức quá ngạc nhiên. Lúc ông đang định mở miệng chúc mừng, Ba Bađã hăm hở giành lấy quả cầu: “Để tôi thử!”
Giám mục còn đang định vui vẻ bảo cô đừng vội thì quả cầu lại phát sáng lần nữa.
Giám mục: “……?!”
Ồ, vận khí không tệ, lần này có tận hai người…
Sau khi Ba Baxong, Thủy Vô Nguyệtcũng đưa tay ra. Quả cầu—lại sáng.
Đến lần thứ ba, tim Giám mục gần như muốn ngừng đập, nhưng bất ngờ vẫn chưa dừng lại. Ba mươi người chơi, từng người một đều thử qua. Kết quả—tất cả đều có [Thiên Phú] về ma pháp.
Tay của giám mục run rẩy: ... Chẳng lẽ quả cầu ma pháp hỏng rồi?
Trước mắt ông, nhóm người chơi chẳng hề để tâm gì đến phản ứng của ông mà bắt đầu bàn tán sôi nổi:
“Tôi muốn học hệ Phong! Lưỡi gió nhìn ngầu lắm!”
“Tôi thích hệ Hỏa hơn!”
“Tôi thì chắc làm hỗ trợ nha?”
“Thử hết một lượt cũng không tệ.”
Giám mục:… Một người mà có thể thức tỉnh một loại [Thiên Phú] đã được xem là ưu tú rồi, các người còn bày đặt lựa chọn như đi chợ mua rau vậy?!
Khi Giám mục đang ngỡ ngàng đến suýt ngất, thì Phong Tuyền đứng trước đài phun nước ngoài cửa giáo hội, ánh mắt dõi theo mặt nước gợn sóng, khẽ lẩm bẩm:
"Sự đặc biệt của người chơi, cuối cùng cũng sắp được hé lộ một phần rồi."
Phải biết rằng—người chơi, vốn được mệnh danh là “Tai họa thứ tư.”
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Story
Chương 12: Đến giáo hội
10.0/10 từ 27 lượt.