Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Chương 13: Kiểm tra thuộc tính
76@-
Sở dĩ người chơi được gọi là “Tai họa thứ tư”, chính là bởi tính bất định và khả năng phá hoại của họ đối với trò chơi.
Ví dụ như—tại giáo hội Ánh Sáng, có một người chơi đầu trọc với ID là Thiện Tai đang xoa cằm lẩm bẩm: “Phép thuật bóng tối có học được không nhỉ? Mấy thứ kiểu như Avada Kedavra ấy, từ lâu tôi đã muốn thử rồi.”
Người chơi có thể tùy ý lựa chọn năng lực và hướng phát triển cho mình. Mỗi thuộc tính đều có ưu và nhược điểm riêng, giống như khi đánh tổ đội thì phân biệt rõ giữa DPS và healer vậy. Sự lựa chọn hiện tại của họ sẽ ảnh hưởng đến nghề nghiệp sau này.
“Ivan chẳng đã từng nói rồi sao? Thuộc tính bóng tối ấy, có thể là thuộc về kiểu ẩn giấu đặc biệt cũng nên?” Thiện Tai nói.
Nhéo một cái vào hông bạn cười bất đắc dĩ: “Uổng công cậu lại là hòa thượng đấy.”
“Ai bảo đầu trọc là hòa thượng,” Thiện Tai sờ lên cái đầu trọc của mình: “Chẳng qua ngoài đời đầu trọc nổi bật quá, lại sợ bị mẹ tôi đánh nên mới để tóc, chứ không tôi đã cạo lâu rồi!”
Không một người chơi nào cảm thấy có gì sai khi học ma pháp bóng tối—nhưng họ dường như quên mất bối cảnh của lời nói lúc này.
Vị giám mục với mái tóc điểm sương trợn to mắt, vẻ mặt vốn hiền hòa giờ đây lộ rõ sự kinh ngạc và hoảng hốt: “Các cậu nói gì cơ?! Chẳng lẽ các cậu tin ngưỡng bóng tối?!”
Mặc dù giám mục và những người phía sau không trực tiếp động thủ, nhưng ánh mắt phòng bị và vẻ mặt cảnh giác trong khoảnh khắc đó đều khiến người chơi ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên họ nhận được đãi ngộ như vậy trong trò chơi này——những người làm việc trong thần điện vốn rất ôn hòa, giờ lại tránh họ như tránh tà.
Không ai thích bị đối xử như vậy, ngay cả dòng bình luận cũng bắt đầu có sự thay đổi.
Nhéo một cái vào hông bạn thấy không khí bắt đầu chuyển biến, liền quả quyết bước lên trước một bước, nở nụ cười hòa giải: “Không, ngài Jeremy, chúng tôi không hề tin vào bóng tối đâu, chỉ là không kìm được tò mò với những tri thức liên quan mà thôi.”
“...Bởi vì dạo gần đây bọn tôi từng bị ma thú bị ô nhiễm bởi bóng tối tấn công nên mới...”
Nhéo một cái vào hông bạnrất biết cách để lại khoảng trống, vẻ mặt cũng thể hiện rất vừa phải. Quả nhiên, sắc mặt của vị giám mục đã dịu đi rõ rệt.
Tuy vậy, giám mục Jeremy vẫn nhíu mày: “...Bị ô nhiễm sao? Ý cậu là chỉ đến Parut sao?”
“...Parut?” Nhéo một cái vào hông bạnngạc nhiên hỏi lại.
Sau khi xác nhận đám người chơi thật sự không biết về vấn đề này, chứ không phải cố ý mạo phạm, ngữ điệu của giám mục Jeremy cũng trở lại vẻ ôn hòa ban đầu.
“Parut là cách chúng tôi gọi chung những dã thú bị ô nhiễm,” ông giải thích, “nhưng các cậu may mắn đấy, lại không bị Parut cắn. Phải biết rằng, một khi bị Parut làm bị thương, nếu không dùng Thánh Thủy tẩy rửa thì vết thương sẽ không thể lành lại.”
Đám người chơi: Nói ra chắc ông không tin, thật ra bọn tôi từng bị thương hết một lần rồi.
Ba Banghe đến đó liền hơi nghiêng đầu nhìn qua.
“Thánh Thủy vô cùng quý giá, ngay cả giáo hội chúng tôi cũng chỉ còn lại một lọ duy nhất.” Giám mục lắc đầu nói tiếp: “Được rồi mọi người, việc một lúc xuất hiện ba mươi người có [Thiên Phú] là điều vô cùng hiếm thấy. Tôi cũng rất tò mò không biết các cậu sẽ thức tỉnh loại sức mạnh gì.”
Bài kiểm tra ban nãy chỉ xác nhận bọn họ có ma lực mà thôi, còn thuộc tính cụ thể ra sao thì cần một quy trình khác.
Trong lúc đó, Thủy Vô Nguyệt âm thầm phân tích một chút. Vì vừa rồi đã xảy ra sự cố, để tránh đạp trúng mìn lần nữa, họ không dùng thoại nữa mà chuyển sang trò chuyện nhóm bằng văn bản.
Thủy Vô Nguyệt: Tôi đã tra qua hướng dẫn, các thuộc tính không thể trùng nhau. Ai đã chọn Thủy thì không thể chọn Hỏa. Quang và Ám hiện tại vẫn chưa thể chọn. Chúng ta chỉ có thể chọn những nguyên tố cơ bản.
Nhéo Hông: Khoan đã?? Hướng dẫn của cậu lấy từ đâu ra?! Chẳng phải bọn mình là nhóm đầu tiên sao!!
Ba Ba: Phản đồ—!
Thủy Vô Nguyệt: …Mấy cậu tưởng tôi xem sách của Ivan là chỉ để cho vui à?
Ba Ba: À không sao, xin lỗi ba ba!
Thiện Tai: Hu hu hu hu hu, vẻ mặt vừa rồi của giám mục đáng sợ quá! QAQ!
Ba Ba: Không ngờ dáng vẻ thì giống đại sư mà cậu lại dùng mấy cái biểu cảm đáng yêu kiểu đó!
Thiện Tai: Ai quy định đầu trọc thì không được dùng biểu cảm đáng yêu hả! Tôi cứ dùng đấy, cứ dùng đấy! QwQ
Thủy Vô Nguyệt: Chọn gì thì tùy các cậu thích thôi, dù sao tôi có hỏi Ivan, cậu ấy nói thế giới này có tồn tại đạo cụ ma pháp.
Nhéo Hông: Ý là, chỉ cần nạp tiền hoặc cày đủ chăm, thì sau này là có thể full hệ đúng không?
Thủy Vô Nguyệt: Đúng.
Sau khi kết thúc đoạn trò chuyện riêng tư, giám mục bắt đầu tỏ ra cảnh giác với đám người chơi im lặng suốt buổi. Mãi đến khi họ đến căn phòng dùng để kiểm tra thuộc tính, ông mới như chợt nhận ra điều gì đó.
“Thật xin lỗi... vì đã quá lâu không có ai sở hữu [Thiên Phú], căn phòng này chưa từng được dọn dẹp. Dụng cụ kiểm tra thuộc tính có vẻ đã hỏng mất rồi.” Giám mục Jeremy giải thích: “Trong giáo hội vẫn còn vài phòng trống, nếu các cậu không chê thì có thể tạm nghỉ lại đây đêm nay, chúng tôi sẽ sửa chữa nhanh nhất có thể.”
Nhéo một cái vào hông bạnvà Thủy Vô Nguyệtliếc nhìn nhau, người chơi tóc vàng nở nụ cười sảng khoái: “Vậy thì để mai bọn tôi quay lại, bạn chúng tôi vẫn đang đợi tin ngoài cổng.”
Thấy không thể giữ chân, giám mục Jeremy đành tiễn nhóm người chơi rời khỏi giáo hội.
Phong Tuyền vốn đang nhìn đài phun nước khựng lại một chút, hắn nhìn về phía cửa giáo hội, thiếu niên tóc đen nở nụ cười: “Mọi người xong rồi à?”
“Thời gian mọi người dùng lâu hơn tôi nghĩ một chút… Ừm? Có chuyện gì sao?”
Ba Balà người đầu tiên lao tới ôm lấy hắn, khi thiếu niên tóc đen vẫn chưa kịp phản ứng thì tranh thủ dụi đầu vài cái, cô gào lên: “Quả nhiên là Ivan tuyệt vời nhất, huhuhu! Vì Ivan chưa bao giờ nhìn chúng ta bằng ánh mắt hoài nghi như thế này!”
Phong Tuyền chớp mắt, vẻ mặt hơi mơ hồ, chiếc lông vũ trên tóc hắn bay theo làn gió, hắn nghi hoặc hỏi: “Nhà lữ hành?”
Sau khi Nhéo một cái vào hông bạn giải thích qua loa, Phong Tuyền há miệng, cuối cùng chỉ nói: “Nói những điều này ở cửa giáo hội không hay lắm, tôi về rồi nói với mọi người nhé.”
“Trong lúc đợi mọi người, tôi đã tìm được chỗ ở cho tối nay rồi.” Hắn cười nói, một lần nữa thể hiện sự tận tâm của NPC dẫn đường: “Tôi đảm bảo là tiết kiệm nhất!”
Ivan là thiên thần!!
Vợ định mệnh của tôi!!
Hệ cún đúng là đỉnh của chóp! Cậu ấy đáng yêu quá, hình như cậu ấy đang muốn được khen thì phải!
Mau khen cậu ấy đi Nhéo Hông!!
Chỗ Phong Tuyền dẫn họ đến là một quán trọ trông rất ấm cúng, hai người một phòng.
Đợi tất cả mọi người đều đã được sắp xếp ổn thỏa, 30 người chen chúc trong phòng cũng không tiện, bèn cùng nhau đi dạo phố mà trước đó chưa kịp đi.
Trấn coca có lẽ hẻo lánh hoặc nhỏ bé so với những nơi khác, nhưng đối với những cư dân sống ở thị trấn này, họ đã quen với cuộc sống như vậy từ lâu, đường phố thương mại có không ít người qua lại.
Phong Tuyền lướt mắt qua những món hàng được rao bán dọc đường, đối với những dịp như thế này, những người chơi khác rõ ràng cũng có hứng thú. Nhưng việc chưa thể chơi ma pháp ngay lập tức, quả thực cũng khiến họ chịu một đòn không nhỏ.
Thiếu niên tóc đen nghĩ một chút, rồi tìm một cơ hội lên tiếng: “Xin lỗi, có lẽ thái độ của tôi đã khiến mọi người hiểu lầm...”
Nhéo một cái vào hông bạngiật mình: “Cậu xin lỗi cái gì chứ, Ivan?”
Phong Tuyền cúi mắt xuống, mái tóc che khuất ánh mắt hắn lúc này: “Ma pháp bóng tối... Trong thế giới này, thực ra là một từ cấm.”
“Nhưng ngôi làng của chúng tôi khá xa xôi, mọi người không quá để ý đến chuyện này... Nhưng thái độ như vậy, đối với những thành phố có giáo hội, là tuyệt đối không thể chấp nhận được.”
“Ánh sáng và bóng tối là hai đối cực.” Phong Tuyền nói: “Nếu bị coi là kẻ thuộc về bóng tối, những tín đồ ánh sáng cực đoan có thể sẽ ra tay với mọi người.”
“Xin lỗi, nếu tôi nói với mọi người sớm hơn...”
“Đây không phải là lỗi của Ivan đâu! Là chúng tôi không hiểu rõ mà!” Ba Ba chủ động nói: “Hơn nữa, chúng tôi bây giờ cũng không bị thương mà!”
Nhìn biểu cảm như một chú cún con của NPC dẫn đường yêu quý của họ, các người chơi vốn đã có ấn tượng tốt về Ivan, giờ lại càng thêm yêu quý hơn nữa, đặc biệt khi so với những NPC khác.
Nhéo một cái vào hông bạncười và khoác vai Phong Tuyền: “Được rồi, được rồi, không phải là không thể thức tỉnh mà, nếu không được thì chúng ta cứ đi qua thành phố khác chơi vậy! Đừng bận tâm nữa, Ivan!”
Thiếu niên tóc đen dưới sự an ủi này, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng như mọi khi.
Bên trong giáo hội.
Sau khi tiễn ba mươi người chơi, Giám mục Jeremy lập tức thay đổi sắc mặt, nhắm mắt lại, rồi bước về phía khu vườn nhỏ xây dựng trong giáo hội.
Giám mục Jeremy thành kính nhìn về phía thiếu niên tóc vàng, mắt vàng, người đứng ở trung tâm, đặt tay lên ngực, thực hiện nghi thức cung kính cao nhất: ““Thần Ánh Sáng trên cao, nguyện ánh quang vĩnh hằng soi sáng Người, thưa Thánh Tử đại nhân.”
Andyver nghiêng đầu, tiếp nhận nghi thức này, dù sao đó là tín ngưỡng của người khác, nếu từ chối thì ngược lại lại khiến họ bối rối. Thánh Tử tóc vàng lên tiếng, giọng nói trong tai giám mục như tiếng chuông thánh trong nhà thờ: “Giám mục Jeremy, có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Giám mục Jeremy đáp: “Thánh Tử đại nhân, hôm nay giáo hội đã có ba mươi người dân thường thức tỉnh thiên phú ma pháp, điều này thật sự chưa từng xảy ra ở trấn coca.”
“Hơn nữa, tôi nghe thấy họ đang bàn luận về bóng tối tà ác – tôi nghi ngờ họ là giống bóng tối sa ngã, họ có thể đã biết về sự xuất hiện của ngài, đến đây là để làm hại ngài. Ngài nhất định phải cẩn thận!”
Andyver: … Ta nói sao bọn họ làm được một nửa thì bị ông dừng lại rồi, hóa ra là đợi ở đây.
Đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ như phát sáng, Thánh Tử mỉm cười: “Vô cùng cảm tạ đã nói cho ta biết những điều này, giám mục Jeremy.”
“Nhưng hôm nay ta không cảm nhận được hơi thở bóng tối.” Andyver nói: “Có lẽ, ta nên gặp gỡ những đứa trẻ đó.”
“... Thánh Tử đại nhân!?” Giám mục Jeremy kinh ngạc.
Thánh Tử mỉm cười: “Nếu họ thực sự bị bóng tối cám dỗ, không phải ta càng nên thanh tẩy họ, đưa họ quay lại với ánh sáng sao?”
Giám mục Jeremy bừng tỉnh: “Nguyện ánh quang soi sáng Người!”
…Tuy rằng, sự thanh tẩy mà ta nói, có lẽ không giống với những gì ngươi nghĩ. Andyver nghĩ.
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Sở dĩ người chơi được gọi là “Tai họa thứ tư”, chính là bởi tính bất định và khả năng phá hoại của họ đối với trò chơi.
Ví dụ như—tại giáo hội Ánh Sáng, có một người chơi đầu trọc với ID là Thiện Tai đang xoa cằm lẩm bẩm: “Phép thuật bóng tối có học được không nhỉ? Mấy thứ kiểu như Avada Kedavra ấy, từ lâu tôi đã muốn thử rồi.”
Người chơi có thể tùy ý lựa chọn năng lực và hướng phát triển cho mình. Mỗi thuộc tính đều có ưu và nhược điểm riêng, giống như khi đánh tổ đội thì phân biệt rõ giữa DPS và healer vậy. Sự lựa chọn hiện tại của họ sẽ ảnh hưởng đến nghề nghiệp sau này.
“Ivan chẳng đã từng nói rồi sao? Thuộc tính bóng tối ấy, có thể là thuộc về kiểu ẩn giấu đặc biệt cũng nên?” Thiện Tai nói.
Nhéo một cái vào hông bạn cười bất đắc dĩ: “Uổng công cậu lại là hòa thượng đấy.”
“Ai bảo đầu trọc là hòa thượng,” Thiện Tai sờ lên cái đầu trọc của mình: “Chẳng qua ngoài đời đầu trọc nổi bật quá, lại sợ bị mẹ tôi đánh nên mới để tóc, chứ không tôi đã cạo lâu rồi!”
Không một người chơi nào cảm thấy có gì sai khi học ma pháp bóng tối—nhưng họ dường như quên mất bối cảnh của lời nói lúc này.
Vị giám mục với mái tóc điểm sương trợn to mắt, vẻ mặt vốn hiền hòa giờ đây lộ rõ sự kinh ngạc và hoảng hốt: “Các cậu nói gì cơ?! Chẳng lẽ các cậu tin ngưỡng bóng tối?!”
Mặc dù giám mục và những người phía sau không trực tiếp động thủ, nhưng ánh mắt phòng bị và vẻ mặt cảnh giác trong khoảnh khắc đó đều khiến người chơi ngẩn người.
Đây là lần đầu tiên họ nhận được đãi ngộ như vậy trong trò chơi này——những người làm việc trong thần điện vốn rất ôn hòa, giờ lại tránh họ như tránh tà.
Không ai thích bị đối xử như vậy, ngay cả dòng bình luận cũng bắt đầu có sự thay đổi.
Nhéo một cái vào hông bạn thấy không khí bắt đầu chuyển biến, liền quả quyết bước lên trước một bước, nở nụ cười hòa giải: “Không, ngài Jeremy, chúng tôi không hề tin vào bóng tối đâu, chỉ là không kìm được tò mò với những tri thức liên quan mà thôi.”
“...Bởi vì dạo gần đây bọn tôi từng bị ma thú bị ô nhiễm bởi bóng tối tấn công nên mới...”
Nhéo một cái vào hông bạnrất biết cách để lại khoảng trống, vẻ mặt cũng thể hiện rất vừa phải. Quả nhiên, sắc mặt của vị giám mục đã dịu đi rõ rệt.
Tuy vậy, giám mục Jeremy vẫn nhíu mày: “...Bị ô nhiễm sao? Ý cậu là chỉ đến Parut sao?”
“...Parut?” Nhéo một cái vào hông bạnngạc nhiên hỏi lại.
Sau khi xác nhận đám người chơi thật sự không biết về vấn đề này, chứ không phải cố ý mạo phạm, ngữ điệu của giám mục Jeremy cũng trở lại vẻ ôn hòa ban đầu.
“Parut là cách chúng tôi gọi chung những dã thú bị ô nhiễm,” ông giải thích, “nhưng các cậu may mắn đấy, lại không bị Parut cắn. Phải biết rằng, một khi bị Parut làm bị thương, nếu không dùng Thánh Thủy tẩy rửa thì vết thương sẽ không thể lành lại.”
Đám người chơi: Nói ra chắc ông không tin, thật ra bọn tôi từng bị thương hết một lần rồi.
Ba Banghe đến đó liền hơi nghiêng đầu nhìn qua.
“Thánh Thủy vô cùng quý giá, ngay cả giáo hội chúng tôi cũng chỉ còn lại một lọ duy nhất.” Giám mục lắc đầu nói tiếp: “Được rồi mọi người, việc một lúc xuất hiện ba mươi người có [Thiên Phú] là điều vô cùng hiếm thấy. Tôi cũng rất tò mò không biết các cậu sẽ thức tỉnh loại sức mạnh gì.”
Bài kiểm tra ban nãy chỉ xác nhận bọn họ có ma lực mà thôi, còn thuộc tính cụ thể ra sao thì cần một quy trình khác.
Trong lúc đó, Thủy Vô Nguyệt âm thầm phân tích một chút. Vì vừa rồi đã xảy ra sự cố, để tránh đạp trúng mìn lần nữa, họ không dùng thoại nữa mà chuyển sang trò chuyện nhóm bằng văn bản.
Thủy Vô Nguyệt: Tôi đã tra qua hướng dẫn, các thuộc tính không thể trùng nhau. Ai đã chọn Thủy thì không thể chọn Hỏa. Quang và Ám hiện tại vẫn chưa thể chọn. Chúng ta chỉ có thể chọn những nguyên tố cơ bản.
Nhéo Hông: Khoan đã?? Hướng dẫn của cậu lấy từ đâu ra?! Chẳng phải bọn mình là nhóm đầu tiên sao!!
Ba Ba: Phản đồ—!
Thủy Vô Nguyệt: …Mấy cậu tưởng tôi xem sách của Ivan là chỉ để cho vui à?
Ba Ba: À không sao, xin lỗi ba ba!
Thiện Tai: Hu hu hu hu hu, vẻ mặt vừa rồi của giám mục đáng sợ quá! QAQ!
Ba Ba: Không ngờ dáng vẻ thì giống đại sư mà cậu lại dùng mấy cái biểu cảm đáng yêu kiểu đó!
Thiện Tai: Ai quy định đầu trọc thì không được dùng biểu cảm đáng yêu hả! Tôi cứ dùng đấy, cứ dùng đấy! QwQ
Thủy Vô Nguyệt: Chọn gì thì tùy các cậu thích thôi, dù sao tôi có hỏi Ivan, cậu ấy nói thế giới này có tồn tại đạo cụ ma pháp.
Nhéo Hông: Ý là, chỉ cần nạp tiền hoặc cày đủ chăm, thì sau này là có thể full hệ đúng không?
Thủy Vô Nguyệt: Đúng.
Sau khi kết thúc đoạn trò chuyện riêng tư, giám mục bắt đầu tỏ ra cảnh giác với đám người chơi im lặng suốt buổi. Mãi đến khi họ đến căn phòng dùng để kiểm tra thuộc tính, ông mới như chợt nhận ra điều gì đó.
“Thật xin lỗi... vì đã quá lâu không có ai sở hữu [Thiên Phú], căn phòng này chưa từng được dọn dẹp. Dụng cụ kiểm tra thuộc tính có vẻ đã hỏng mất rồi.” Giám mục Jeremy giải thích: “Trong giáo hội vẫn còn vài phòng trống, nếu các cậu không chê thì có thể tạm nghỉ lại đây đêm nay, chúng tôi sẽ sửa chữa nhanh nhất có thể.”
Nhéo một cái vào hông bạnvà Thủy Vô Nguyệtliếc nhìn nhau, người chơi tóc vàng nở nụ cười sảng khoái: “Vậy thì để mai bọn tôi quay lại, bạn chúng tôi vẫn đang đợi tin ngoài cổng.”
Thấy không thể giữ chân, giám mục Jeremy đành tiễn nhóm người chơi rời khỏi giáo hội.
Phong Tuyền vốn đang nhìn đài phun nước khựng lại một chút, hắn nhìn về phía cửa giáo hội, thiếu niên tóc đen nở nụ cười: “Mọi người xong rồi à?”
“Thời gian mọi người dùng lâu hơn tôi nghĩ một chút… Ừm? Có chuyện gì sao?”
Ba Balà người đầu tiên lao tới ôm lấy hắn, khi thiếu niên tóc đen vẫn chưa kịp phản ứng thì tranh thủ dụi đầu vài cái, cô gào lên: “Quả nhiên là Ivan tuyệt vời nhất, huhuhu! Vì Ivan chưa bao giờ nhìn chúng ta bằng ánh mắt hoài nghi như thế này!”
Phong Tuyền chớp mắt, vẻ mặt hơi mơ hồ, chiếc lông vũ trên tóc hắn bay theo làn gió, hắn nghi hoặc hỏi: “Nhà lữ hành?”
Sau khi Nhéo một cái vào hông bạn giải thích qua loa, Phong Tuyền há miệng, cuối cùng chỉ nói: “Nói những điều này ở cửa giáo hội không hay lắm, tôi về rồi nói với mọi người nhé.”
“Trong lúc đợi mọi người, tôi đã tìm được chỗ ở cho tối nay rồi.” Hắn cười nói, một lần nữa thể hiện sự tận tâm của NPC dẫn đường: “Tôi đảm bảo là tiết kiệm nhất!”
Ivan là thiên thần!!
Vợ định mệnh của tôi!!
Hệ cún đúng là đỉnh của chóp! Cậu ấy đáng yêu quá, hình như cậu ấy đang muốn được khen thì phải!
Mau khen cậu ấy đi Nhéo Hông!!
Chỗ Phong Tuyền dẫn họ đến là một quán trọ trông rất ấm cúng, hai người một phòng.
Đợi tất cả mọi người đều đã được sắp xếp ổn thỏa, 30 người chen chúc trong phòng cũng không tiện, bèn cùng nhau đi dạo phố mà trước đó chưa kịp đi.
Trấn coca có lẽ hẻo lánh hoặc nhỏ bé so với những nơi khác, nhưng đối với những cư dân sống ở thị trấn này, họ đã quen với cuộc sống như vậy từ lâu, đường phố thương mại có không ít người qua lại.
Phong Tuyền lướt mắt qua những món hàng được rao bán dọc đường, đối với những dịp như thế này, những người chơi khác rõ ràng cũng có hứng thú. Nhưng việc chưa thể chơi ma pháp ngay lập tức, quả thực cũng khiến họ chịu một đòn không nhỏ.
Thiếu niên tóc đen nghĩ một chút, rồi tìm một cơ hội lên tiếng: “Xin lỗi, có lẽ thái độ của tôi đã khiến mọi người hiểu lầm...”
Nhéo một cái vào hông bạngiật mình: “Cậu xin lỗi cái gì chứ, Ivan?”
Phong Tuyền cúi mắt xuống, mái tóc che khuất ánh mắt hắn lúc này: “Ma pháp bóng tối... Trong thế giới này, thực ra là một từ cấm.”
“Nhưng ngôi làng của chúng tôi khá xa xôi, mọi người không quá để ý đến chuyện này... Nhưng thái độ như vậy, đối với những thành phố có giáo hội, là tuyệt đối không thể chấp nhận được.”
“Ánh sáng và bóng tối là hai đối cực.” Phong Tuyền nói: “Nếu bị coi là kẻ thuộc về bóng tối, những tín đồ ánh sáng cực đoan có thể sẽ ra tay với mọi người.”
“Xin lỗi, nếu tôi nói với mọi người sớm hơn...”
“Đây không phải là lỗi của Ivan đâu! Là chúng tôi không hiểu rõ mà!” Ba Ba chủ động nói: “Hơn nữa, chúng tôi bây giờ cũng không bị thương mà!”
Nhìn biểu cảm như một chú cún con của NPC dẫn đường yêu quý của họ, các người chơi vốn đã có ấn tượng tốt về Ivan, giờ lại càng thêm yêu quý hơn nữa, đặc biệt khi so với những NPC khác.
Nhéo một cái vào hông bạncười và khoác vai Phong Tuyền: “Được rồi, được rồi, không phải là không thể thức tỉnh mà, nếu không được thì chúng ta cứ đi qua thành phố khác chơi vậy! Đừng bận tâm nữa, Ivan!”
Thiếu niên tóc đen dưới sự an ủi này, cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng như mọi khi.
Bên trong giáo hội.
Sau khi tiễn ba mươi người chơi, Giám mục Jeremy lập tức thay đổi sắc mặt, nhắm mắt lại, rồi bước về phía khu vườn nhỏ xây dựng trong giáo hội.
Giám mục Jeremy thành kính nhìn về phía thiếu niên tóc vàng, mắt vàng, người đứng ở trung tâm, đặt tay lên ngực, thực hiện nghi thức cung kính cao nhất: ““Thần Ánh Sáng trên cao, nguyện ánh quang vĩnh hằng soi sáng Người, thưa Thánh Tử đại nhân.”
Andyver nghiêng đầu, tiếp nhận nghi thức này, dù sao đó là tín ngưỡng của người khác, nếu từ chối thì ngược lại lại khiến họ bối rối. Thánh Tử tóc vàng lên tiếng, giọng nói trong tai giám mục như tiếng chuông thánh trong nhà thờ: “Giám mục Jeremy, có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
Giám mục Jeremy đáp: “Thánh Tử đại nhân, hôm nay giáo hội đã có ba mươi người dân thường thức tỉnh thiên phú ma pháp, điều này thật sự chưa từng xảy ra ở trấn coca.”
“Hơn nữa, tôi nghe thấy họ đang bàn luận về bóng tối tà ác – tôi nghi ngờ họ là giống bóng tối sa ngã, họ có thể đã biết về sự xuất hiện của ngài, đến đây là để làm hại ngài. Ngài nhất định phải cẩn thận!”
Andyver: … Ta nói sao bọn họ làm được một nửa thì bị ông dừng lại rồi, hóa ra là đợi ở đây.
Đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ như phát sáng, Thánh Tử mỉm cười: “Vô cùng cảm tạ đã nói cho ta biết những điều này, giám mục Jeremy.”
“Nhưng hôm nay ta không cảm nhận được hơi thở bóng tối.” Andyver nói: “Có lẽ, ta nên gặp gỡ những đứa trẻ đó.”
“... Thánh Tử đại nhân!?” Giám mục Jeremy kinh ngạc.
Thánh Tử mỉm cười: “Nếu họ thực sự bị bóng tối cám dỗ, không phải ta càng nên thanh tẩy họ, đưa họ quay lại với ánh sáng sao?”
Giám mục Jeremy bừng tỉnh: “Nguyện ánh quang soi sáng Người!”
…Tuy rằng, sự thanh tẩy mà ta nói, có lẽ không giống với những gì ngươi nghĩ. Andyver nghĩ.
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Story
Chương 13: Kiểm tra thuộc tính
10.0/10 từ 27 lượt.