Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Chương 11: Cần thanh lọc
77@-
Lần cập nhật này của trò chơi đã bổ sung thêm chế độ bản đồ, khi nhân vật đạt cấp độ 15 sẽ mở khóa kỹ năng “Dịch chuyển”. Kỹ năng này cho phép người chơi tự do dịch chuyển đến bất kỳ bản đồ nào từng đi qua, thời gian hồi chiêu (CD) là ba tiếng.
Thời gian này thoạt nhìn có vẻ hơi dài, nhưng trong bối cảnh trò chơi thực tế ảo toàn diện thì vẫn là hợp lý.
Hiện tại, bản đồ mà người chơi đã đi qua và được làm sáng chỉ có thôn tân thủ và thị trấn hiện tại – thị trấn Coca.
Trên thực tế, khoảng cách giữa thôn và thị trấn Coca, với người bình thường ngồi xe ngựa thì phải mất hai ngày đường mới đến nơi.
Khi đoạn PV kết thúc, vị trí của ba mươi người chơi chính là nơi họ đứng ở phần kết thúc PV đó.
Trong suốt 24 giờ bảo trì cập nhật, thế giới trong game vẫn tiếp tục vận hành như thường.
——Thời gian quay ngược lại trước khi bản cập nhật kết thúc.
Với thân phận là Thánh Tử, vai trò lớn nhất của Andyver chính là một linh vật có thực lực.
Chỉ cần anh nói ra mệnh lệnh, tự nhiên sẽ có người thay anh thực hiện. Dù cho yêu cầu có vô lý đến đâu, chỉ cần anh nói đó là “thần dụ”, thì sẽ chẳng ai dám phản đối.
Việc Thánh Tử rời khỏi tổng điện là chuyện hệ trọng. Chỉ cần Andyver hé miệng, đám người bên dưới lập tức bận rộn xoay vòng.
Đồng thời, sự an toàn của Thánh Tử cũng là điều rất quan trọng. Hành tung của anh sẽ không công bố rộng rãi, chỉ có một số người nhất định mới được biết, trong đó đương nhiên bao gồm các thành viên hoàng tộc của vương quốc.
Lúc này, Andyver đang chờ thuộc hạ sắp xếp mọi việc, ngồi trong một vọng lâu được bao quanh bởi muôn hoa, tiện tay lật xem quyển thánh điển bên cạnh. Ánh nắng chiếu xuống, phủ lên người anh một lớp lụa vàng óng.
Nữ hầu Camilla đứng cách đó không xa, cúi mắt, cũng yên tĩnh như thể mình không tồn tại.
Khung cảnh trước mắt tựa như một bức tranh cổ điển tinh mỹ, cho đến khi tiếng bước chân hơi gấp gáp vang lên, phá tan sự yên tĩnh ấy.
Một phụ nữ tóc đen, tầm hơn hai mươi tuổi, mặc váy dài xanh nhạt, gương mặt xinh đẹp thanh tú, đeo kính gọng mảnh, xuất hiện trong khung cảnh đó. Cô nhấc váy đi ngang qua Camilla, nhẹ gật đầu chào. Camilla khẽ cúi đầu đáp lễ: “Công chúa Ivanna.”
“Chào buổi chiều, Camilla.” Công chúa Ivanna mỉm cười chào lại, rồi vượt qua Camilla, ánh mắt lập tức hướng về phía Andyver đang ngồi dưới bóng râm trong vọng lâu. Ivanna dừng bước, điều chỉnh hơi thở, lấy lại phong thái quý tộc rồi tiếp tục tiến lại gần.
Mãi đến khi bước hẳn vào trong vọng lâu, cô mới lại nhẹ nhàng nâng váy thi lễ: “Andyver đại nhân.”
Andyver khép sách lại, gương mặt hiện lên nụ cười tiêu chuẩn của một Thánh Tử: “Công chúa điện hạ.”
Sau vài câu xã giao đơn giản, Ivanna lập tức nói rõ mục đích đến đây của mình. Cô ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên tóc vàng đang ngồi dưới nắng, hỏi: “Thánh Tử, ngài định rời khỏi thánh điện sao?”
“Xem ra công chúa đã biết rồi.” Andyver mỉm cười đáp lại.
Công chúa Ivana mím môi, "Trấn coca cách đây nửa tháng đường, một chuyến đi về là một tháng."
“Chẳng hay là vì chuyện gì mà cần ngài Thánh Tử đích thân đến đó?”
“Xin lỗi, ta không tiện tiết lộ.” Nụ cười trên mặt Andyver không hề thay đổi.
Ivanna nhìn gương mặt vẫn ung dung ấy, chớp mắt chậm rãi, như đang hạ quyết tâm điều gì đó, rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Vậy… ta muốn nhờ ngài một việc.”
Trước khi Andyver kịp phản ứng, Ivanna đã nói tiếp: “Ta hy vọng ngài có thể lưu lại thị trấn coca thêm một thời gian.”
Cô giải thích: “Thị trấn coca là một trong những nơi xa xôi nhất của vương quốc, thuế má không cao, từ trước đến nay vẫn luôn bị bỏ quên.”
“Nhưng chính những nơi bị lãng quên như thế, một khi gặp nguy hiểm lại càng khó nhận được cứu viện, cũng khó mà tự lực xoay sở.”
Ngón tay Andyver lướt nhẹ trên gáy sách, ánh mắt dừng lại nơi nắm tay siết chặt của công chúa, khóe miệng càng cong lên rõ rệt hơn: “Thị trấn coca đã xây dựng giáo hội từ hai mươi năm trước. Một khi có vấn đề xảy ra, người của giáo hội sẽ lập tức báo lên.”
“Xin công chúa điện hạ đừng lo lắng, hiện tại thị trấn coca vẫn chưa xảy ra điều gì bất thường.”
“Thưa ngài Andyver – ngài rất hiếm khi rời khỏi giáo hội, có lẽ không biết rằng, không phải ai cũng giống như ngài, không hề có tư tâm đối với vạn vật.” Ivanna lập tức nói: “Dù cho thật sự có chuyện xảy ra, người quản lý thị trấn coca chưa chắc đã chịu báo cáo!”
Andyver lại nói: "Công chúa điện hạ chẳng lẽ đã từng rời khỏi vương thành sao?"
Ivanna, người rất ít khi rời khỏi lâu đài, nghẹn lời, Andyver dùng giọng điệu ôn hòa tiếp tục: "Đã như vậy, tại sao điện hạ công chúa lại chắc chắn trấn coca sẽ xảy ra chuyện bất trắc?"
Ivanna là công chúa út của vương quốc, ngày thường không thích trang sức và lễ phục, ngược lại rất thích sách trong thư viện hoàng gia. So với một công chúa, ấn tượng đầu tiên cô mang lại giống một học giả uyên bác hơn.
May mắn thay, cô có ba người anh trai có thể kế vị ngai vàng, một người chị gái đủ để đại diện cho bộ mặt hoàng gia, vô cùng giỏi giao tiếp, thế nên không ai đặc biệt để tâm đến cô công chúa út này.
Công chúa tóc đen nắm chặt váy, đúng lúc cô đang do dự muốn lên tiếng, Andyver cũng biết điểm dừng: "Ta đồng ý."
"Ta sẽ ở lại trấn coca lâu hơn một chút."
Ivanna lập tức lộ vẻ vui mừng, Andyver lại dội một gáo nước lạnh: "Nhưng ta không thích hợp ở lại bên ngoài quá lâu, nếu không có chuyện gì xảy ra, ta sẽ chấp nhận sự sắp xếp của giáo hội, trở về trong thời gian quy định."
"Như vậy là đủ rồi! Vô cùng cảm ơn ngài, Thánh Tử đại nhân!" Ivanna vui vẻ xách váy cúi chào Andyver, rồi vui vẻ nói một câu "Vậy thì ta không làm phiền nữa", rồi lập tức rời đi.
Andyver nhìn bóng lưng không mấy kiểu cách công chúa kia, bật cười, ra lệnh: "Camilla."
Camilla rất hiểu ý gật đầu, lặng lẽ đi theo Ivanna, cùng cô rời đi.
Thế là, trong vườn chỉ còn lại một mình Andyver.
Nhân lúc không có ai, Andyver xoa xoa bờ vai vừa nãy cố tình giữ tư thế, rồi nói với một khoảng đất trống không người: "Vừa nãy cậu có lén quay tôi đúng không?"
Hiện trường im lặng hai giây, một trận pháp dịch chuyển màu đen xuất hiện trước mắt anh, Phong Tuyền bước ra dựa vào cột lười biếng đáp: "Quay chính mình thì tính là quay lén cái gì?"
Vẻ mặt Andyver vô cùng vi diệu: "Cậu quay người khác thì thôi đi, cậu quay tôi tắm?"
“Mẹ ơi, ở đây có kẻ b**n th**.” Thánh Tử tóc vàng buông lời như đọc thoại sân khấu.
Đứng trong cùng một không gian, Andyver không chút kiêng dè đứng dưới ánh nắng, Phong Tuyền lại dựa vào bóng râm cột nhà đội mũ trùm đầu.
Mái tóc dài của Phong Tuyền bị mũ trùm đầu che khuất phần lớn, chỉ còn vài sợi lộ ra ngoài, hắn hơi nghiêng đầu, mái tóc dài cũng vì thế mà lay động.
Andyver liếc nhìn hắn, đặt cuốn thánh điển làm dáng trong tay xuống, mở miệng nói: "Cô ấy dạo này tìm tôi rất nhiều lần, phải nói rằng, đứa trẻ này thật sự không biết nói dối."
“Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như cô ấy đã mơ thấy một giấc mộng tiên tri đặc biệt nào đó, có liên quan đến cậu?”
Cô ấy trong miệng Andyver, tự nhiên là công chúa Ivanna vừa rời đi.
“Không chắc, có khi liên quan đến người chơi.” Phong Tuyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Vì là cơ học lượng tử này nọ.”
“Gặp gì không biết cứ đổ cho cơ học lượng tử." Andyver cạn lời: "Không hổ là cậu."
Phong Tuyền đang tăng ca chỉnh PV, có phần mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương, tạm thời chẳng buồn đôi co. Thánh Tử tóc vàng nhìn thấy vẻ mỏi mệt không giấu nổi trên gương mặt Phong Tuyền, hiếm hoi nảy lòng tốt.
Andyver thu lại lớp lọc ánh sáng dịu dàng tự phát trên người (ma pháp), ấn vai Phong Tuyền, để hắn ngồi xuống: "Nào nào nào, ông chủ, tôi xoa vai cho cậu."
Phong Tuyền ngoan ngoãn ngồi xuống, Andyver đưa tay, đầu ngón tay mịn màng không hề có vết chai nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương của Phong Tuyền. Anh chẳng có kỹ thuật xoa bóp gì đặc biệt, nếu phải nói thì chỉ là một phiên bản sơ cấp của bài thể dục bảo vệ mắt.
Ngay lúc Phong Tuyền đang dần dần thiếp đi, hắn bỗng cảm thấy huyệt thái dương như bị điện giật một cái, lập tức bừng tỉnh, não bộ trong khoảnh khắc đó trở nên tỉnh táo lạ thường.
Hắn kinh ngạc nhìn Andyver, người đã thong thả dập tắt ma pháp ánh sáng ở đầu ngón tay. Andyver nở nụ cười thân thiện hiền hòa như chủ nhiệm giáo dục: "Dân làm công có linh hồn của dân làm công, làm công chính là người trên người, ngủ cái gì mà ngủ? Đến lừa còn không nghỉ nhiều như cậu! Sao nào, bây giờ tỉnh táo rồi chứ? k*ch th*ch không? Bất ngờ không? Cảm động không?"
Phong Tuyền: "…"
Phong Tuyền: "…………"
Phong Tuyền quả thật tỉnh táo rồi, bất kể là đại não hay thân thể, hắn bi thương vô cùng: "Anh chính là tên tư bản xấu xa vạn ác sao?! Đến tư bản còn không bóc lột giỏi như anh!"
"Cái tính cách tồi tệ này của anh rốt cuộc là hình thành như thế nào vậy hả!"
Đối với lời đánh giá này, Andyver bày tỏ: "Đây chẳng phải là tính cách cậu thiết lập cho tôi sao, vấn đề này phải hỏi chính cậu chứ."
“Tôi đã làm việc chăm chỉ đúng với thiết lập nhân vật như vậy rồi, chẳng lẽ cậu không định cho dịch vụ của tôi năm sao à, thân ái?”
"Anh là nhân viên chăm sóc khách hàng của Taobao ở đâu tới vậy." Phong Tuyền theo bản năng phản bác lại.
Nhìn Phong Tuyền đã khôi phục tinh thần, Andyver cũng vẫy tay nói: "Camilla chắc sắp về rồi, sau đó gặp ở trấn coca nha~ Bản thể thân yêu của tôi."
Phong Tuyền thở ra một hơi: "Anh cứ đợi đấy."
Thế là, sau khi trò chơi cập nhật xong, nhận được quả cầu pha lê ký ức do Phong Tuyền dùng ma lực chuyển phát nhanh tới, Andyver mở ra, nhìn những dòng chữ lướt qua như màn hình bình luận bên trong, nhìn những phát ngôn nào đó ở trên, Thánh Tử tóc vàng rơi vào trầm mặc.
Mức độ "ô nhiễm ngôn ngữ" trong những dòng chữ ấy, đã đạt đến đỉnh điểm ngay khi anh xuất hiện.
Vợ Thánh Tử! (bò)(vặn vẹo)(phân liệt)
He he... Thánh tử... vợ của ta... vợ của ta chính là Thánh tử... hehehe
Người ta đã biến thành hình dáng của Thánh Tử đại nhân rồi!
Andyver giữ nụ cười, cất quả cầu pha lê đi, rồi đập đầu vào bàn, Camilla nghe thấy tiếng động đi vào nói: "Thánh Tử đại nhân?"
Andyver: "Không có gì, Camilla."
"Ta chỉ cảm thấy, có lẽ ta cần một sự thanh lọc."
Camilla nghi hoặc chớp mắt.
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Lần cập nhật này của trò chơi đã bổ sung thêm chế độ bản đồ, khi nhân vật đạt cấp độ 15 sẽ mở khóa kỹ năng “Dịch chuyển”. Kỹ năng này cho phép người chơi tự do dịch chuyển đến bất kỳ bản đồ nào từng đi qua, thời gian hồi chiêu (CD) là ba tiếng.
Thời gian này thoạt nhìn có vẻ hơi dài, nhưng trong bối cảnh trò chơi thực tế ảo toàn diện thì vẫn là hợp lý.
Hiện tại, bản đồ mà người chơi đã đi qua và được làm sáng chỉ có thôn tân thủ và thị trấn hiện tại – thị trấn Coca.
Trên thực tế, khoảng cách giữa thôn và thị trấn Coca, với người bình thường ngồi xe ngựa thì phải mất hai ngày đường mới đến nơi.
Khi đoạn PV kết thúc, vị trí của ba mươi người chơi chính là nơi họ đứng ở phần kết thúc PV đó.
Trong suốt 24 giờ bảo trì cập nhật, thế giới trong game vẫn tiếp tục vận hành như thường.
——Thời gian quay ngược lại trước khi bản cập nhật kết thúc.
Với thân phận là Thánh Tử, vai trò lớn nhất của Andyver chính là một linh vật có thực lực.
Chỉ cần anh nói ra mệnh lệnh, tự nhiên sẽ có người thay anh thực hiện. Dù cho yêu cầu có vô lý đến đâu, chỉ cần anh nói đó là “thần dụ”, thì sẽ chẳng ai dám phản đối.
Việc Thánh Tử rời khỏi tổng điện là chuyện hệ trọng. Chỉ cần Andyver hé miệng, đám người bên dưới lập tức bận rộn xoay vòng.
Đồng thời, sự an toàn của Thánh Tử cũng là điều rất quan trọng. Hành tung của anh sẽ không công bố rộng rãi, chỉ có một số người nhất định mới được biết, trong đó đương nhiên bao gồm các thành viên hoàng tộc của vương quốc.
Lúc này, Andyver đang chờ thuộc hạ sắp xếp mọi việc, ngồi trong một vọng lâu được bao quanh bởi muôn hoa, tiện tay lật xem quyển thánh điển bên cạnh. Ánh nắng chiếu xuống, phủ lên người anh một lớp lụa vàng óng.
Nữ hầu Camilla đứng cách đó không xa, cúi mắt, cũng yên tĩnh như thể mình không tồn tại.
Khung cảnh trước mắt tựa như một bức tranh cổ điển tinh mỹ, cho đến khi tiếng bước chân hơi gấp gáp vang lên, phá tan sự yên tĩnh ấy.
Một phụ nữ tóc đen, tầm hơn hai mươi tuổi, mặc váy dài xanh nhạt, gương mặt xinh đẹp thanh tú, đeo kính gọng mảnh, xuất hiện trong khung cảnh đó. Cô nhấc váy đi ngang qua Camilla, nhẹ gật đầu chào. Camilla khẽ cúi đầu đáp lễ: “Công chúa Ivanna.”
“Chào buổi chiều, Camilla.” Công chúa Ivanna mỉm cười chào lại, rồi vượt qua Camilla, ánh mắt lập tức hướng về phía Andyver đang ngồi dưới bóng râm trong vọng lâu. Ivanna dừng bước, điều chỉnh hơi thở, lấy lại phong thái quý tộc rồi tiếp tục tiến lại gần.
Mãi đến khi bước hẳn vào trong vọng lâu, cô mới lại nhẹ nhàng nâng váy thi lễ: “Andyver đại nhân.”
Andyver khép sách lại, gương mặt hiện lên nụ cười tiêu chuẩn của một Thánh Tử: “Công chúa điện hạ.”
Sau vài câu xã giao đơn giản, Ivanna lập tức nói rõ mục đích đến đây của mình. Cô ngẩng đầu nhìn chàng thanh niên tóc vàng đang ngồi dưới nắng, hỏi: “Thánh Tử, ngài định rời khỏi thánh điện sao?”
“Xem ra công chúa đã biết rồi.” Andyver mỉm cười đáp lại.
Công chúa Ivana mím môi, "Trấn coca cách đây nửa tháng đường, một chuyến đi về là một tháng."
“Chẳng hay là vì chuyện gì mà cần ngài Thánh Tử đích thân đến đó?”
“Xin lỗi, ta không tiện tiết lộ.” Nụ cười trên mặt Andyver không hề thay đổi.
Ivanna nhìn gương mặt vẫn ung dung ấy, chớp mắt chậm rãi, như đang hạ quyết tâm điều gì đó, rồi cất giọng nhẹ nhàng: “Vậy… ta muốn nhờ ngài một việc.”
Trước khi Andyver kịp phản ứng, Ivanna đã nói tiếp: “Ta hy vọng ngài có thể lưu lại thị trấn coca thêm một thời gian.”
Cô giải thích: “Thị trấn coca là một trong những nơi xa xôi nhất của vương quốc, thuế má không cao, từ trước đến nay vẫn luôn bị bỏ quên.”
“Nhưng chính những nơi bị lãng quên như thế, một khi gặp nguy hiểm lại càng khó nhận được cứu viện, cũng khó mà tự lực xoay sở.”
Ngón tay Andyver lướt nhẹ trên gáy sách, ánh mắt dừng lại nơi nắm tay siết chặt của công chúa, khóe miệng càng cong lên rõ rệt hơn: “Thị trấn coca đã xây dựng giáo hội từ hai mươi năm trước. Một khi có vấn đề xảy ra, người của giáo hội sẽ lập tức báo lên.”
“Xin công chúa điện hạ đừng lo lắng, hiện tại thị trấn coca vẫn chưa xảy ra điều gì bất thường.”
“Thưa ngài Andyver – ngài rất hiếm khi rời khỏi giáo hội, có lẽ không biết rằng, không phải ai cũng giống như ngài, không hề có tư tâm đối với vạn vật.” Ivanna lập tức nói: “Dù cho thật sự có chuyện xảy ra, người quản lý thị trấn coca chưa chắc đã chịu báo cáo!”
Andyver lại nói: "Công chúa điện hạ chẳng lẽ đã từng rời khỏi vương thành sao?"
Ivanna, người rất ít khi rời khỏi lâu đài, nghẹn lời, Andyver dùng giọng điệu ôn hòa tiếp tục: "Đã như vậy, tại sao điện hạ công chúa lại chắc chắn trấn coca sẽ xảy ra chuyện bất trắc?"
Ivanna là công chúa út của vương quốc, ngày thường không thích trang sức và lễ phục, ngược lại rất thích sách trong thư viện hoàng gia. So với một công chúa, ấn tượng đầu tiên cô mang lại giống một học giả uyên bác hơn.
May mắn thay, cô có ba người anh trai có thể kế vị ngai vàng, một người chị gái đủ để đại diện cho bộ mặt hoàng gia, vô cùng giỏi giao tiếp, thế nên không ai đặc biệt để tâm đến cô công chúa út này.
Công chúa tóc đen nắm chặt váy, đúng lúc cô đang do dự muốn lên tiếng, Andyver cũng biết điểm dừng: "Ta đồng ý."
"Ta sẽ ở lại trấn coca lâu hơn một chút."
Ivanna lập tức lộ vẻ vui mừng, Andyver lại dội một gáo nước lạnh: "Nhưng ta không thích hợp ở lại bên ngoài quá lâu, nếu không có chuyện gì xảy ra, ta sẽ chấp nhận sự sắp xếp của giáo hội, trở về trong thời gian quy định."
"Như vậy là đủ rồi! Vô cùng cảm ơn ngài, Thánh Tử đại nhân!" Ivanna vui vẻ xách váy cúi chào Andyver, rồi vui vẻ nói một câu "Vậy thì ta không làm phiền nữa", rồi lập tức rời đi.
Andyver nhìn bóng lưng không mấy kiểu cách công chúa kia, bật cười, ra lệnh: "Camilla."
Camilla rất hiểu ý gật đầu, lặng lẽ đi theo Ivanna, cùng cô rời đi.
Thế là, trong vườn chỉ còn lại một mình Andyver.
Nhân lúc không có ai, Andyver xoa xoa bờ vai vừa nãy cố tình giữ tư thế, rồi nói với một khoảng đất trống không người: "Vừa nãy cậu có lén quay tôi đúng không?"
Hiện trường im lặng hai giây, một trận pháp dịch chuyển màu đen xuất hiện trước mắt anh, Phong Tuyền bước ra dựa vào cột lười biếng đáp: "Quay chính mình thì tính là quay lén cái gì?"
Vẻ mặt Andyver vô cùng vi diệu: "Cậu quay người khác thì thôi đi, cậu quay tôi tắm?"
“Mẹ ơi, ở đây có kẻ b**n th**.” Thánh Tử tóc vàng buông lời như đọc thoại sân khấu.
Đứng trong cùng một không gian, Andyver không chút kiêng dè đứng dưới ánh nắng, Phong Tuyền lại dựa vào bóng râm cột nhà đội mũ trùm đầu.
Mái tóc dài của Phong Tuyền bị mũ trùm đầu che khuất phần lớn, chỉ còn vài sợi lộ ra ngoài, hắn hơi nghiêng đầu, mái tóc dài cũng vì thế mà lay động.
Andyver liếc nhìn hắn, đặt cuốn thánh điển làm dáng trong tay xuống, mở miệng nói: "Cô ấy dạo này tìm tôi rất nhiều lần, phải nói rằng, đứa trẻ này thật sự không biết nói dối."
“Nhìn tình hình hiện tại, có vẻ như cô ấy đã mơ thấy một giấc mộng tiên tri đặc biệt nào đó, có liên quan đến cậu?”
Cô ấy trong miệng Andyver, tự nhiên là công chúa Ivanna vừa rời đi.
“Không chắc, có khi liên quan đến người chơi.” Phong Tuyền nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Vì là cơ học lượng tử này nọ.”
“Gặp gì không biết cứ đổ cho cơ học lượng tử." Andyver cạn lời: "Không hổ là cậu."
Phong Tuyền đang tăng ca chỉnh PV, có phần mệt mỏi, xoa xoa huyệt thái dương, tạm thời chẳng buồn đôi co. Thánh Tử tóc vàng nhìn thấy vẻ mỏi mệt không giấu nổi trên gương mặt Phong Tuyền, hiếm hoi nảy lòng tốt.
Andyver thu lại lớp lọc ánh sáng dịu dàng tự phát trên người (ma pháp), ấn vai Phong Tuyền, để hắn ngồi xuống: "Nào nào nào, ông chủ, tôi xoa vai cho cậu."
Phong Tuyền ngoan ngoãn ngồi xuống, Andyver đưa tay, đầu ngón tay mịn màng không hề có vết chai nhẹ nhàng đặt lên huyệt thái dương của Phong Tuyền. Anh chẳng có kỹ thuật xoa bóp gì đặc biệt, nếu phải nói thì chỉ là một phiên bản sơ cấp của bài thể dục bảo vệ mắt.
Ngay lúc Phong Tuyền đang dần dần thiếp đi, hắn bỗng cảm thấy huyệt thái dương như bị điện giật một cái, lập tức bừng tỉnh, não bộ trong khoảnh khắc đó trở nên tỉnh táo lạ thường.
Hắn kinh ngạc nhìn Andyver, người đã thong thả dập tắt ma pháp ánh sáng ở đầu ngón tay. Andyver nở nụ cười thân thiện hiền hòa như chủ nhiệm giáo dục: "Dân làm công có linh hồn của dân làm công, làm công chính là người trên người, ngủ cái gì mà ngủ? Đến lừa còn không nghỉ nhiều như cậu! Sao nào, bây giờ tỉnh táo rồi chứ? k*ch th*ch không? Bất ngờ không? Cảm động không?"
Phong Tuyền: "…"
Phong Tuyền: "…………"
Phong Tuyền quả thật tỉnh táo rồi, bất kể là đại não hay thân thể, hắn bi thương vô cùng: "Anh chính là tên tư bản xấu xa vạn ác sao?! Đến tư bản còn không bóc lột giỏi như anh!"
"Cái tính cách tồi tệ này của anh rốt cuộc là hình thành như thế nào vậy hả!"
Đối với lời đánh giá này, Andyver bày tỏ: "Đây chẳng phải là tính cách cậu thiết lập cho tôi sao, vấn đề này phải hỏi chính cậu chứ."
“Tôi đã làm việc chăm chỉ đúng với thiết lập nhân vật như vậy rồi, chẳng lẽ cậu không định cho dịch vụ của tôi năm sao à, thân ái?”
"Anh là nhân viên chăm sóc khách hàng của Taobao ở đâu tới vậy." Phong Tuyền theo bản năng phản bác lại.
Nhìn Phong Tuyền đã khôi phục tinh thần, Andyver cũng vẫy tay nói: "Camilla chắc sắp về rồi, sau đó gặp ở trấn coca nha~ Bản thể thân yêu của tôi."
Phong Tuyền thở ra một hơi: "Anh cứ đợi đấy."
Thế là, sau khi trò chơi cập nhật xong, nhận được quả cầu pha lê ký ức do Phong Tuyền dùng ma lực chuyển phát nhanh tới, Andyver mở ra, nhìn những dòng chữ lướt qua như màn hình bình luận bên trong, nhìn những phát ngôn nào đó ở trên, Thánh Tử tóc vàng rơi vào trầm mặc.
Mức độ "ô nhiễm ngôn ngữ" trong những dòng chữ ấy, đã đạt đến đỉnh điểm ngay khi anh xuất hiện.
Vợ Thánh Tử! (bò)(vặn vẹo)(phân liệt)
He he... Thánh tử... vợ của ta... vợ của ta chính là Thánh tử... hehehe
Người ta đã biến thành hình dáng của Thánh Tử đại nhân rồi!
Andyver giữ nụ cười, cất quả cầu pha lê đi, rồi đập đầu vào bàn, Camilla nghe thấy tiếng động đi vào nói: "Thánh Tử đại nhân?"
Andyver: "Không có gì, Camilla."
"Ta chỉ cảm thấy, có lẽ ta cần một sự thanh lọc."
Camilla nghi hoặc chớp mắt.
Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Đánh giá:
Truyện Khi Ta Trở Thành NPC Không Thể Công Lược Trong Trò Chơi
Story
Chương 11: Cần thanh lọc
10.0/10 từ 27 lượt.