Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 135
106@-
8 giờ tối ngày 22 tháng 2, tác phẩm mới Một ngày của Tạ Lan Sinh tiến hành chiếu sớm tại khách sạn XYZ. Đây là điện ảnh độc quyền của Liên đoàn, sẽ được phát hành riêng cho Liên đoàn.
Phân đoạn ký tên chiếu sớm của Một ngày không giống thông thường. Nó cũng không mời số lượng lớn ngôi sao lên sân khấu ký tên hỗ trợ, mà chỉ mời đội ngũ sản xuất, diễn viên của phim lên ký tên chụp ảnh chung. Mỗi người đều ký tên trên một miếng ghép hình vuông, rồi mới đặt lên tấm bảng cực đại. Chờ mọi người ghép lại hoàn chỉnh, toàn bộ diện mạo đầy tính thẩm mỹ của tấm poster Một ngày liền hiển lộ, vừa ấm áp lại đẹp đẽ.
Buổi chiếu sớm của điện ảnh Một ngày .
Đèn đuốc hiện trường dần tắt, lời thuyết minh của người phụ nữ nhẹ nhàng dịu dàng vang lên: “Giả như, não của bạn xuất hiện bệnh trạng, vĩnh viễn mất đi kí ức, sau này bạn chỉ có thể nhớ được một ngày nào đó trong quá khứ. Ngày duy nhất mà bạn chọn đó là ngày nào? Ngày đó đã phát sinh chuyện gì?”
Tiếp theo, ước chừng qua nửa phút, màn hình lớn mới bắt đầu chiếu phim.
Câu chuyện thứ nhất là Nắm tay , câu chuyện thứ hai là Sinh nở .
Trên màn ảnh rộng, người phụ nữ khẽ mỉm cười nói: “Con gái tôi tầm thường, thành tích kém cỏi, thậm chí nằm chót, không thể so với những thiên tài nhí rực rỡ cùng học. Có thời điểm tôi có chút thất vọng, lại có thời điểm có chút phẫn nộ. Nhưng mà, tôi vẫn muốn nhớ, không muốn quên mất. . . . . . Tôi đã liều mình sinh tử mới có thể sinh được con bé, tôi muốn nhớ mình yêu nó biết bao nhiêu.”
Phòng chiếu bắt đầu có tiếng nức nở, nghẹn ngào, từng chút một.
Chuyện thứ ba là Khiêu vũ , chuyện thứ tư là Chinh chiến .
Trọng tài chính giữa lồng bát giác lớn tiếng hô lớn “Perfect”, mà người đầu tiên đến UFC đang nằm gục như con chó bên chân ông ta bất tỉnh nhân sự. Cuối cùng, vận động viên thân đầy cơ bắp khóc không thành tiếng trước màn ảnh, nói: “Tôi ghi nhớ những biểu ngữ này, ghi nhớ ‘Tôn nghiêm của võ thuật Trung Quốc’ ‘Rường cột của võ thuật Trung Quốc’, cũng ghi nhớ lần KO, lần nằm cáng này.” “Tôi phải liều mạng cố gắng, vì tương lai một ngày kia, tôi có thể trở thành con người trên sàn được gửi gắm kỳ vọng kia.”
Đến đây, khắp phòng chiếu đều là tiếng khụt khịt.
May sao, khi toàn bộ khán giả đến nơi đều được nhận quà chiếu sớm, trong đó còn có một túi giấy ăn.
Phim tiếp tục chiếu.
Thứ năm là Chia lối , thứ sáu là Biệt ly .
Diễn viên nằm trên giường bệnh khóc, nói: “Trân Trân, thật sự, đừng quá đau buồn. Mẹ vĩnh viễn yêu Trân Trân, Trân Trân vĩnh viễn yêu mẹ, tình yêu giữa mẹ và Trân Trân sẽ không vì sinh mệnh hữu hạn mà mất đi một phân nào.”
Dưới sự lây nhiễm cảm xúc, tất cả người xem đều thổn thức.
Câu chuyện cuối cùng là Uống nước lạnh .
Vị cảnh sát cao gầy nói: “Tôi muốn ghi nhớ ngày đó, ghi nhớ chiếc cờ thêu hai mặt, ‘Lá chắn vàng’ ‘ Vì dân trừ hại’.” “Tôi muốn nói, bởi vì cảnh tượng đó, tôi luyến tiếc chiếc áo xanh này, luyến tiếc thân phận này, tôi muốn ghi nhớ ngày này, đốc thúc bản thân, tự nhủ rằng: tôi, mười năm uống nước lạnh, nhiệt huyết vẫn chưa nguội.”
Sự thất thố của tập thể khán giả khiến Tạ Lan Sinh bất ngờ.
Đoạn tự thuật bình lặng cuối cùng từ vị quan tòa, ca sỹ chính, CEO của Một ngày cũng không thể khiến không khí hiện trường bình tĩnh lại.
Đến lúc nghỉ ngơi giữa buổi, tất cả khán giả buổi ra mắt cầm di động của mình điên cuồng đăng trạng thái, bất kể là trên weibo hay wechat:
Hu hu hu! ! !
Khóc chết mất! ! !
Một cô gái thuần khiết như tôi mà khóc đến mức khàn giọng. . . . . . .
Điểm chết người chính là, bộ phim không hề cố tình bi lụy lấy nước mắt, tất cả đều là sự thật, tất cả đều là có tồn tại. . . . . .
Còn có,
Nhất định phải đến rạp chiếu phim xem tác phẩm mới Một ngày của đạo diễn Tạ! Tôi không tin mấy người không khóc!
Bộ điện ảnh này chiếu tại Liên đoàn, trên web chính thức của Liên đoàn có thể tra được rạp chiếu phim tham gia liên mình.
Cùng lúc đó, weibo của một tick V có lén quay lại cảnh toàn hiện trường nức nở của buổi chiếu sớm, còn đăng lên mạng, nói:
Đêm nay Một ngày lần đầu công chiếu. . . . . . Mọi người nghe một chút, toàn trường khóc đến tê tái cõi lòng. . . . . .
Cô còn viết trong bình luận:
Không phải bi kịch, mà là sự thật, nó chân thật đến mức tôi rơi nước mắt.
Bởi vì hiện trường quá mức đáng sợ, thoáng chốc weibo đã được trích dẫn quá vạn.
Có thể tưởng tượng, bắt đầu từ ngày mai, suất chiếu Một ngày của Liên đoàn toàn quốc sẽ bị khán giả tranh mua hết sạch, Liên đoàn cũng sẽ chính thức được ghi dấu trong lòng khán giả.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi kết thúc nghỉ giữa giờ Tạ Lan Sinh lên sân khấu giao lưu.
Qua mấy vấn đề thông thường như “Nguyên nhân quay Một ngày ” các thứ, MC hỏi Tạ Lan Sinh: “Vậy, tôi rất tò mò, Một ngày của đạo diễn Tạ ngày là ngày nào vậy?”
“Ừm. . . . . .” Tạ Lan Sinh cầm microphone, giọng nói có chút hồi hộp, trả lời, “Ngày 21 tháng 3 năm 1991.”
“Ồ? Vì sao vậy ạ?”
Tạ Lan Sinh lại nhìn Tân Dã dưới sân khấu, nói: “Ngày đó, tôi có vào một sòng bạc.”
“. . . . . . Hả?”
“Một sòng bạc tại Los Angeles.” Tạ Lan Sinh lại tiếp tục trả lời, “Lúc đó tôi muốn quay Gốc rễ , huy động dân dụng được 20 vạn, còn thiếu 5 vạn, nhưng 5 vạn cuối cùng này tôi vắt hết óc cũng không kiếm nổi. Đến tháng 3 đó, tôi làm phiên dịch cùng xưởng Tiêu Tương đến Los Angeles học tập khảo sát, vào một ngày trước khi về nước, tôi theo mấy lãnh đạo, đạo diễn đến sòng bạc để mở mang tầm mắt.” “Một góc sòng bạc có đặt mấy máy đánh bạc, 50 đôla một lần, nếu thắng một lần tôi liền gom đủ 5 vạn. Tôi. . . . . . Tôi rất muốn quay phim, vì thế dốc hết tiền lương một năm vào, được ăn cả ngã về không, kết quả. . . . . . Thật sự trúng 777.”
Phía dưới “Xôn xao” một mảnh.
Tạ Lan Sinh lại cười cười, nói: “Đó là ngày may mắn nhất trong cuộc đời tôi, vượt xa cả sự may mắn khi nhận Gấu vàng, hay Sư tử vàng. Mấy năm sau đó tôi vẫn một mực cho rằng ngày đó trúng ‘777’ là chuyện may mắn nhất, thế mà lại không phải.”
Dưới sân khấu: “. . . . . . ? ? ?” Một lần trúng năm vạn còn chưa phải chuyện may mắn nhất ? ?
“Nguyên nhân cụ thể xin không nói ra .” Tạ Lan Sinh lại tiếp tục cười nói, “Vì liên quan đến người trong nhà. Tôi muốn giữ lại bí mật này.”
MC: “Oa. . . . . . Được rồi, ngài thật thần bí!”
“Vâng, ” Tạ Lan Sinh tiếp lời, “Sau đó trong lúc vô tình phát hiện, 21 tháng 3 năm đó, là xuân phân.”
Từ đó về sau, cuộc đời anh đều là mùa xuân.
Anh gặp được Tân Dã tại nơi đó, Tân Dã cũng để ý tới anh. Sự ngu ngốc, sự điên loạn của anh, làm cho y sản sinh hiếu kỳ, đến gần anh, yêu thương anh.
Rất muốn ghi nhớ ngày đó.
Điện ảnh lựa chọn anh, Tân Dã cũng lựa chọn anh.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi đội ngũ sản xuất trả lời câu hỏi, đến lượt dàn diễn viên. Mấy người một lần nữa khóc không thành tiếng, khán giả hiện trường một lần nữa cũng rơi lệ.
Chờ đến khi kết thúc toàn bộ câu hỏi, tiến đến tiết mục cuối cùng.
“Vâng!” MC nói, “Trong túi quà tặng lúc vào cổng có giấy và bút. Đạo diễn Tạ muốn mời mọi người nhớ lại ngày đó của mọi người, viết xuống, lát sau khi ra khỏi trường bỏ vào thùng nhỏ hai đầu. Xin đừng quên ghi phương thức liên lạc email các thứ, nhiều năm sau chúng tôi sẽ liên hệ, gửi lại tờ giấy này.”
“? ? ?” Toàn bộ khán giả hiện trường đều hưng phấn.
“Thời điểm đó, có thể bạn đã ghét chồng mình, chán con cái, chán cha mẹ, hoặc là ghét công tác, chán ngán ước mơ. Thời điểm đó, các bạn có thể ngẫm lại một lần nữa, ngày đó, có phải vẫn còn là ngày quan trọng nhất trong sinh mệnh mình không. Nếu là có, thì vì sao? Con đường sau này nên đi thế nào? Nếu không phải, nó thậm chí biến thành ngày bạn ghét bỏ nhất, thì là vì sao? Con đường sau này nên đi ra sao?”
“. . . . . .” Khán giả dưới sân khấu đặt tờ giấy lên đùi, tập trung tự hỏi.
Có người bắt đầu viết, viết rất nghiêm túc, vẻ mặt chăm chú.
Tạ Lan Sinh nhìn thấy Tân Dã ghi vài nét ít ỏi đã xong rồi.
Hai ba phút sau, khán giả đầu tiên bước đến lối ra, thả tờ giấy vào, hít thật sâu rồi rời đi.
Tiếp theo, lần lượt, tất cả mọi người cầm câu chuyện “Một ngày” của riêng mình bỏ vào trong thùng. Có mấy thiếu nữ nói các cô không nghĩ ra được, Tạ Lan Sinh trên sân khấu cười cười, đáp lại: “Bình thường thôi, các bạn còn nhỏ mà. Nếu bước ngoặt đó xảy ra trước năm 18 tuổi, ngược lại là kỳ quái.”
Hiện trường buổi chiếu sớm dần dần ít người đi.
Tân Dã là người cuối cùng ra cổng bỏ “Một ngày”. Một tay y đút túi, một tay thả giấy vào thùng.
Thả xong, y cùng với Lan Sinh sóng vai đi ra.
Hôm nay là mười lăm tháng giêng. Mặt trăng trên trời vừa to lại tròn, tinh tú đầy trời lấp lánh, hiếm thấy trong ngày đông Bắc Kinh mấy năm nay, tựa như phép màu.
“Tân Dã à, ” Tạ Lan Sinh nói, “Chúng ta đi dạo phố một lúc nhé.”
Tân Dã gật đầu: “Vâng.”
Bọn họ đi dọc theo đại lộ lấp lánh ánh neon. Đèn đường chiếu lên hàng rào bảo vệ lối đi bộ, phản chiếu ánh vàng đồng kỳ lạ. Ánh trăng đẹp đẽ trên trời, như được thoa một lớp vàng nhạt tan chảy.
Tạ Lan Sinh lại nghĩ đến câu “Tối nay ánh trăng thật đẹp” của Natsume Souseki.
Bên cạnh xuất hiện một hẻm nhỏ, Lan Sinh dẫn Tân Dã vòng vào đó.
“Tân Dã, ” Trong hẻm không có một bóng người, Lan Sinh kéo tay Tân Dã, mười ngón đan xen, quấn quýt, “Chúng ta bên nhau hai mươi năm, thật sự đã tròn hai mươi năm rồi.”
Tân Dã ngắm Tạ Lan Sinh: “Phải.”
Tết nguyên tiêu năm 1996 bọn họ trở thành người yêu, chỉ trong chớp mắt, hôm nay chính là Tết nguyên tiêu 2016.
Tròn hai mươi năm.
Hai mươi năm đã trôi qua.
Tạ Lan Sinh nghĩ: Bọn họ vẫn tình tứ như vậy. Tân Dã đối với anh, vừa có yêu, lại có ơn. Anh cố ý lựa chọn buổi ra mắt Một ngày vào ngày lễ này.
Nghĩ nghĩ, Tạ Lan Sinh lại hỏi Tân Dã: “‘Một ngày’ em viết là ngày nào vậy?”
Tân Dã nói: “Giống anh. Ngày 21 tháng 3 năm 1991, xuân phân.”
Lan Sinh cúi đầu nở nụ cười.
Tạ Lan Sinh vẫn luôn cho rằng Tân Dã, điện ảnh đều quan trọng như nhau. Chính là, khi chuẩn bị cho buổi ra mắt, khi cân nhắc “Một ngày đó”, anh lại đột ngột tự hỏi, nếu đề bài không phải là ghi nhớ một ngày, mà là chỉ có thể nhớ một giờ, một phút, một giây, anh sẽ lựa chọn một giờ nào? Một phút nào? Một giây nào?
Anh đã do dự rất lâu giữa hai giây phút “Trúng 777” cùng “Tân Dã đột nhiên nâng mắt nhìn anh”, cuối cùng đã chọn phút giây Tân Dã bất chợt nhìn mình kia.
Vì thế Tạ Lan Sinh đã biết, Tân Dã còn quan trọng hơn cả điện ảnh.
Thật sự là huyền diệu.
“Hai mươi năm .” Giọng Tân Dã thấp trầm, lại hỏi Tạ Lan Sinh, “Rốt cuộc còn có thể qua thêm mấy lần hai mươi năm nữa? Một? Hai? Hay Ba?”
“Có khả năng hết.” Tạ Lan Sinh đáp, “Em đang sợ sao?”
Tân Dã cười cười: “Đi sau thì không, còn đi trước thì vẫn có chút sợ.”
“Cảm giác chắc cũng không hơn kém bao nhiêu đâu?” Tạ Lan Sinh nói, “Mẹ anh từng nói, cặp vợ chồng vô cùng yêu thương nhau, nếu một người không còn, người còn lại cũng sẽ đi nhanh thôi.”
“Vậy cũng được.” Tân Dã nhướn mi, “Anh thì sao? Có sợ không?”
“Ừm. . . . . .” Tạ Lan Sinh cười, “Anh có ba câu hỏi, nếu đáp án cả ba đều là ‘có’, thì không sợ đâu.”
“Nói thử xem?”
“Được.” Tạ Lan Sinh 46 tuổi rất thích cười, “Câu hỏi thứ nhất, người trên thiên đường có mơ mộng được không?”
Tân Dã gật đầu, rất khẳng định nói: “Có.”
“Câu hỏi thứ hai, trên thiên đường có rạp chiếu phim không?”
“Có.”
Tạ Lan Sinh lại nhìn ánh trăng: “Câu hỏi thứ ba, chúng ta còn có thể bên nhau không?”
Tân Dã càng thêm khẳng định đáp: “Đương nhiên có thể.”
Tất cả ba đáp án đều là có, Tạ Lan Sinh đưa kết luận: “Vậy không sợ.”
Tân Dã phát ra tiếng cười khẽ từ cổ họng.
Trăng rằm tháng giêng vừa trắng lại sáng, kiến trúc hai bên cổ kính, mái xanh ngói đỏ, hoa cỏ sum xuê, như đã tồn tại từ ngàn năm.
Từng bước giẫm lên gạch đá, Tạ Lan Sinh lại trở nên nghệ sỹ: “Tân Dã, em biết không, khi quay phần Từ biệt , nghe tổng kết cuộc đời của ‘người mẹ’, anh đột nhiên đã nghĩ xong lời muốn khắc lên bia mộ tương lai của mình rồi.”
“Hửm? Là gì vậy?”
Nếu đổi thành người khác bia văn có thể viết một hàng dài, như là mấy cúp Gấu Vàng Sư tử Vàng Cành cọ Vàng, hoặc là viết mấy biệt danh buồn nôn người khác phong như “Nhà làm phim độc lập số 1 Trung Quốc” “Cha đẻ của điện ảnh độc lập Trung Quốc “Đầu lĩnh điện ảnh Trung Quốc”, hoặc là. . . . . . Thành tựu điện ảnh của Tạ Lan Sinh có thể liệt kê cả trăm dòng.
“Ừm, viết rằng, ‘đây là một người hạnh phúc’, ” Tạ Lan Sinh vừa nói, vừa siết chặt tay Tân Dã, làm cho ngón tay Tân Dã âm ỉ đau, “Viết rằng, ‘đây là một người hạnh phúc. Cả đời ông ấy chưa bao giờ rời khỏi tình yêu đích thực và giấc mộng.’”
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 135. Kết thúc (hạ)
8 giờ tối ngày 22 tháng 2, tác phẩm mới Một ngày của Tạ Lan Sinh tiến hành chiếu sớm tại khách sạn XYZ. Đây là điện ảnh độc quyền của Liên đoàn, sẽ được phát hành riêng cho Liên đoàn.
Phân đoạn ký tên chiếu sớm của Một ngày không giống thông thường. Nó cũng không mời số lượng lớn ngôi sao lên sân khấu ký tên hỗ trợ, mà chỉ mời đội ngũ sản xuất, diễn viên của phim lên ký tên chụp ảnh chung. Mỗi người đều ký tên trên một miếng ghép hình vuông, rồi mới đặt lên tấm bảng cực đại. Chờ mọi người ghép lại hoàn chỉnh, toàn bộ diện mạo đầy tính thẩm mỹ của tấm poster Một ngày liền hiển lộ, vừa ấm áp lại đẹp đẽ.
Buổi chiếu sớm của điện ảnh Một ngày .
Đèn đuốc hiện trường dần tắt, lời thuyết minh của người phụ nữ nhẹ nhàng dịu dàng vang lên: “Giả như, não của bạn xuất hiện bệnh trạng, vĩnh viễn mất đi kí ức, sau này bạn chỉ có thể nhớ được một ngày nào đó trong quá khứ. Ngày duy nhất mà bạn chọn đó là ngày nào? Ngày đó đã phát sinh chuyện gì?”
Tiếp theo, ước chừng qua nửa phút, màn hình lớn mới bắt đầu chiếu phim.
Câu chuyện thứ nhất là Nắm tay , câu chuyện thứ hai là Sinh nở .
Trên màn ảnh rộng, người phụ nữ khẽ mỉm cười nói: “Con gái tôi tầm thường, thành tích kém cỏi, thậm chí nằm chót, không thể so với những thiên tài nhí rực rỡ cùng học. Có thời điểm tôi có chút thất vọng, lại có thời điểm có chút phẫn nộ. Nhưng mà, tôi vẫn muốn nhớ, không muốn quên mất. . . . . . Tôi đã liều mình sinh tử mới có thể sinh được con bé, tôi muốn nhớ mình yêu nó biết bao nhiêu.”
Phòng chiếu bắt đầu có tiếng nức nở, nghẹn ngào, từng chút một.
Chuyện thứ ba là Khiêu vũ , chuyện thứ tư là Chinh chiến .
Trọng tài chính giữa lồng bát giác lớn tiếng hô lớn “Perfect”, mà người đầu tiên đến UFC đang nằm gục như con chó bên chân ông ta bất tỉnh nhân sự. Cuối cùng, vận động viên thân đầy cơ bắp khóc không thành tiếng trước màn ảnh, nói: “Tôi ghi nhớ những biểu ngữ này, ghi nhớ ‘Tôn nghiêm của võ thuật Trung Quốc’ ‘Rường cột của võ thuật Trung Quốc’, cũng ghi nhớ lần KO, lần nằm cáng này.” “Tôi phải liều mạng cố gắng, vì tương lai một ngày kia, tôi có thể trở thành con người trên sàn được gửi gắm kỳ vọng kia.”
Đến đây, khắp phòng chiếu đều là tiếng khụt khịt.
May sao, khi toàn bộ khán giả đến nơi đều được nhận quà chiếu sớm, trong đó còn có một túi giấy ăn.
Phim tiếp tục chiếu.
Thứ năm là Chia lối , thứ sáu là Biệt ly .
Diễn viên nằm trên giường bệnh khóc, nói: “Trân Trân, thật sự, đừng quá đau buồn. Mẹ vĩnh viễn yêu Trân Trân, Trân Trân vĩnh viễn yêu mẹ, tình yêu giữa mẹ và Trân Trân sẽ không vì sinh mệnh hữu hạn mà mất đi một phân nào.”
Dưới sự lây nhiễm cảm xúc, tất cả người xem đều thổn thức.
Câu chuyện cuối cùng là Uống nước lạnh .
Vị cảnh sát cao gầy nói: “Tôi muốn ghi nhớ ngày đó, ghi nhớ chiếc cờ thêu hai mặt, ‘Lá chắn vàng’ ‘ Vì dân trừ hại’.” “Tôi muốn nói, bởi vì cảnh tượng đó, tôi luyến tiếc chiếc áo xanh này, luyến tiếc thân phận này, tôi muốn ghi nhớ ngày này, đốc thúc bản thân, tự nhủ rằng: tôi, mười năm uống nước lạnh, nhiệt huyết vẫn chưa nguội.”
Sự thất thố của tập thể khán giả khiến Tạ Lan Sinh bất ngờ.
Đoạn tự thuật bình lặng cuối cùng từ vị quan tòa, ca sỹ chính, CEO của Một ngày cũng không thể khiến không khí hiện trường bình tĩnh lại.
Đến lúc nghỉ ngơi giữa buổi, tất cả khán giả buổi ra mắt cầm di động của mình điên cuồng đăng trạng thái, bất kể là trên weibo hay wechat:
Hu hu hu! ! !
Khóc chết mất! ! !
Một cô gái thuần khiết như tôi mà khóc đến mức khàn giọng. . . . . . .
Điểm chết người chính là, bộ phim không hề cố tình bi lụy lấy nước mắt, tất cả đều là sự thật, tất cả đều là có tồn tại. . . . . .
Còn có,
Nhất định phải đến rạp chiếu phim xem tác phẩm mới Một ngày của đạo diễn Tạ! Tôi không tin mấy người không khóc!
Bộ điện ảnh này chiếu tại Liên đoàn, trên web chính thức của Liên đoàn có thể tra được rạp chiếu phim tham gia liên mình.
Cùng lúc đó, weibo của một tick V có lén quay lại cảnh toàn hiện trường nức nở của buổi chiếu sớm, còn đăng lên mạng, nói:
Đêm nay Một ngày lần đầu công chiếu. . . . . . Mọi người nghe một chút, toàn trường khóc đến tê tái cõi lòng. . . . . .
Cô còn viết trong bình luận:
Không phải bi kịch, mà là sự thật, nó chân thật đến mức tôi rơi nước mắt.
Bởi vì hiện trường quá mức đáng sợ, thoáng chốc weibo đã được trích dẫn quá vạn.
Có thể tưởng tượng, bắt đầu từ ngày mai, suất chiếu Một ngày của Liên đoàn toàn quốc sẽ bị khán giả tranh mua hết sạch, Liên đoàn cũng sẽ chính thức được ghi dấu trong lòng khán giả.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi kết thúc nghỉ giữa giờ Tạ Lan Sinh lên sân khấu giao lưu.
Qua mấy vấn đề thông thường như “Nguyên nhân quay Một ngày ” các thứ, MC hỏi Tạ Lan Sinh: “Vậy, tôi rất tò mò, Một ngày của đạo diễn Tạ ngày là ngày nào vậy?”
“Ừm. . . . . .” Tạ Lan Sinh cầm microphone, giọng nói có chút hồi hộp, trả lời, “Ngày 21 tháng 3 năm 1991.”
“Ồ? Vì sao vậy ạ?”
Tạ Lan Sinh lại nhìn Tân Dã dưới sân khấu, nói: “Ngày đó, tôi có vào một sòng bạc.”
“. . . . . . Hả?”
“Một sòng bạc tại Los Angeles.” Tạ Lan Sinh lại tiếp tục trả lời, “Lúc đó tôi muốn quay Gốc rễ , huy động dân dụng được 20 vạn, còn thiếu 5 vạn, nhưng 5 vạn cuối cùng này tôi vắt hết óc cũng không kiếm nổi. Đến tháng 3 đó, tôi làm phiên dịch cùng xưởng Tiêu Tương đến Los Angeles học tập khảo sát, vào một ngày trước khi về nước, tôi theo mấy lãnh đạo, đạo diễn đến sòng bạc để mở mang tầm mắt.” “Một góc sòng bạc có đặt mấy máy đánh bạc, 50 đôla một lần, nếu thắng một lần tôi liền gom đủ 5 vạn. Tôi. . . . . . Tôi rất muốn quay phim, vì thế dốc hết tiền lương một năm vào, được ăn cả ngã về không, kết quả. . . . . . Thật sự trúng 777.”
Phía dưới “Xôn xao” một mảnh.
Tạ Lan Sinh lại cười cười, nói: “Đó là ngày may mắn nhất trong cuộc đời tôi, vượt xa cả sự may mắn khi nhận Gấu vàng, hay Sư tử vàng. Mấy năm sau đó tôi vẫn một mực cho rằng ngày đó trúng ‘777’ là chuyện may mắn nhất, thế mà lại không phải.”
Dưới sân khấu: “. . . . . . ? ? ?” Một lần trúng năm vạn còn chưa phải chuyện may mắn nhất ? ?
“Nguyên nhân cụ thể xin không nói ra .” Tạ Lan Sinh lại tiếp tục cười nói, “Vì liên quan đến người trong nhà. Tôi muốn giữ lại bí mật này.”
MC: “Oa. . . . . . Được rồi, ngài thật thần bí!”
“Vâng, ” Tạ Lan Sinh tiếp lời, “Sau đó trong lúc vô tình phát hiện, 21 tháng 3 năm đó, là xuân phân.”
Từ đó về sau, cuộc đời anh đều là mùa xuân.
Anh gặp được Tân Dã tại nơi đó, Tân Dã cũng để ý tới anh. Sự ngu ngốc, sự điên loạn của anh, làm cho y sản sinh hiếu kỳ, đến gần anh, yêu thương anh.
Rất muốn ghi nhớ ngày đó.
Điện ảnh lựa chọn anh, Tân Dã cũng lựa chọn anh.
. . . . . . . . . . . .
Sau khi đội ngũ sản xuất trả lời câu hỏi, đến lượt dàn diễn viên. Mấy người một lần nữa khóc không thành tiếng, khán giả hiện trường một lần nữa cũng rơi lệ.
Chờ đến khi kết thúc toàn bộ câu hỏi, tiến đến tiết mục cuối cùng.
“Vâng!” MC nói, “Trong túi quà tặng lúc vào cổng có giấy và bút. Đạo diễn Tạ muốn mời mọi người nhớ lại ngày đó của mọi người, viết xuống, lát sau khi ra khỏi trường bỏ vào thùng nhỏ hai đầu. Xin đừng quên ghi phương thức liên lạc email các thứ, nhiều năm sau chúng tôi sẽ liên hệ, gửi lại tờ giấy này.”
“? ? ?” Toàn bộ khán giả hiện trường đều hưng phấn.
“Thời điểm đó, có thể bạn đã ghét chồng mình, chán con cái, chán cha mẹ, hoặc là ghét công tác, chán ngán ước mơ. Thời điểm đó, các bạn có thể ngẫm lại một lần nữa, ngày đó, có phải vẫn còn là ngày quan trọng nhất trong sinh mệnh mình không. Nếu là có, thì vì sao? Con đường sau này nên đi thế nào? Nếu không phải, nó thậm chí biến thành ngày bạn ghét bỏ nhất, thì là vì sao? Con đường sau này nên đi ra sao?”
“. . . . . .” Khán giả dưới sân khấu đặt tờ giấy lên đùi, tập trung tự hỏi.
Có người bắt đầu viết, viết rất nghiêm túc, vẻ mặt chăm chú.
Tạ Lan Sinh nhìn thấy Tân Dã ghi vài nét ít ỏi đã xong rồi.
Hai ba phút sau, khán giả đầu tiên bước đến lối ra, thả tờ giấy vào, hít thật sâu rồi rời đi.
Tiếp theo, lần lượt, tất cả mọi người cầm câu chuyện “Một ngày” của riêng mình bỏ vào trong thùng. Có mấy thiếu nữ nói các cô không nghĩ ra được, Tạ Lan Sinh trên sân khấu cười cười, đáp lại: “Bình thường thôi, các bạn còn nhỏ mà. Nếu bước ngoặt đó xảy ra trước năm 18 tuổi, ngược lại là kỳ quái.”
Hiện trường buổi chiếu sớm dần dần ít người đi.
Tân Dã là người cuối cùng ra cổng bỏ “Một ngày”. Một tay y đút túi, một tay thả giấy vào thùng.
Thả xong, y cùng với Lan Sinh sóng vai đi ra.
Hôm nay là mười lăm tháng giêng. Mặt trăng trên trời vừa to lại tròn, tinh tú đầy trời lấp lánh, hiếm thấy trong ngày đông Bắc Kinh mấy năm nay, tựa như phép màu.
“Tân Dã à, ” Tạ Lan Sinh nói, “Chúng ta đi dạo phố một lúc nhé.”
Tân Dã gật đầu: “Vâng.”
Bọn họ đi dọc theo đại lộ lấp lánh ánh neon. Đèn đường chiếu lên hàng rào bảo vệ lối đi bộ, phản chiếu ánh vàng đồng kỳ lạ. Ánh trăng đẹp đẽ trên trời, như được thoa một lớp vàng nhạt tan chảy.
Tạ Lan Sinh lại nghĩ đến câu “Tối nay ánh trăng thật đẹp” của Natsume Souseki.
Bên cạnh xuất hiện một hẻm nhỏ, Lan Sinh dẫn Tân Dã vòng vào đó.
“Tân Dã, ” Trong hẻm không có một bóng người, Lan Sinh kéo tay Tân Dã, mười ngón đan xen, quấn quýt, “Chúng ta bên nhau hai mươi năm, thật sự đã tròn hai mươi năm rồi.”
Tân Dã ngắm Tạ Lan Sinh: “Phải.”
Tết nguyên tiêu năm 1996 bọn họ trở thành người yêu, chỉ trong chớp mắt, hôm nay chính là Tết nguyên tiêu 2016.
Tròn hai mươi năm.
Hai mươi năm đã trôi qua.
Tạ Lan Sinh nghĩ: Bọn họ vẫn tình tứ như vậy. Tân Dã đối với anh, vừa có yêu, lại có ơn. Anh cố ý lựa chọn buổi ra mắt Một ngày vào ngày lễ này.
Nghĩ nghĩ, Tạ Lan Sinh lại hỏi Tân Dã: “‘Một ngày’ em viết là ngày nào vậy?”
Tân Dã nói: “Giống anh. Ngày 21 tháng 3 năm 1991, xuân phân.”
Lan Sinh cúi đầu nở nụ cười.
Tạ Lan Sinh vẫn luôn cho rằng Tân Dã, điện ảnh đều quan trọng như nhau. Chính là, khi chuẩn bị cho buổi ra mắt, khi cân nhắc “Một ngày đó”, anh lại đột ngột tự hỏi, nếu đề bài không phải là ghi nhớ một ngày, mà là chỉ có thể nhớ một giờ, một phút, một giây, anh sẽ lựa chọn một giờ nào? Một phút nào? Một giây nào?
Anh đã do dự rất lâu giữa hai giây phút “Trúng 777” cùng “Tân Dã đột nhiên nâng mắt nhìn anh”, cuối cùng đã chọn phút giây Tân Dã bất chợt nhìn mình kia.
Vì thế Tạ Lan Sinh đã biết, Tân Dã còn quan trọng hơn cả điện ảnh.
Thật sự là huyền diệu.
“Hai mươi năm .” Giọng Tân Dã thấp trầm, lại hỏi Tạ Lan Sinh, “Rốt cuộc còn có thể qua thêm mấy lần hai mươi năm nữa? Một? Hai? Hay Ba?”
“Có khả năng hết.” Tạ Lan Sinh đáp, “Em đang sợ sao?”
Tân Dã cười cười: “Đi sau thì không, còn đi trước thì vẫn có chút sợ.”
“Cảm giác chắc cũng không hơn kém bao nhiêu đâu?” Tạ Lan Sinh nói, “Mẹ anh từng nói, cặp vợ chồng vô cùng yêu thương nhau, nếu một người không còn, người còn lại cũng sẽ đi nhanh thôi.”
“Vậy cũng được.” Tân Dã nhướn mi, “Anh thì sao? Có sợ không?”
“Ừm. . . . . .” Tạ Lan Sinh cười, “Anh có ba câu hỏi, nếu đáp án cả ba đều là ‘có’, thì không sợ đâu.”
“Nói thử xem?”
“Được.” Tạ Lan Sinh 46 tuổi rất thích cười, “Câu hỏi thứ nhất, người trên thiên đường có mơ mộng được không?”
Tân Dã gật đầu, rất khẳng định nói: “Có.”
“Câu hỏi thứ hai, trên thiên đường có rạp chiếu phim không?”
“Có.”
Tạ Lan Sinh lại nhìn ánh trăng: “Câu hỏi thứ ba, chúng ta còn có thể bên nhau không?”
Tân Dã càng thêm khẳng định đáp: “Đương nhiên có thể.”
Tất cả ba đáp án đều là có, Tạ Lan Sinh đưa kết luận: “Vậy không sợ.”
Tân Dã phát ra tiếng cười khẽ từ cổ họng.
Trăng rằm tháng giêng vừa trắng lại sáng, kiến trúc hai bên cổ kính, mái xanh ngói đỏ, hoa cỏ sum xuê, như đã tồn tại từ ngàn năm.
Từng bước giẫm lên gạch đá, Tạ Lan Sinh lại trở nên nghệ sỹ: “Tân Dã, em biết không, khi quay phần Từ biệt , nghe tổng kết cuộc đời của ‘người mẹ’, anh đột nhiên đã nghĩ xong lời muốn khắc lên bia mộ tương lai của mình rồi.”
“Hửm? Là gì vậy?”
Nếu đổi thành người khác bia văn có thể viết một hàng dài, như là mấy cúp Gấu Vàng Sư tử Vàng Cành cọ Vàng, hoặc là viết mấy biệt danh buồn nôn người khác phong như “Nhà làm phim độc lập số 1 Trung Quốc” “Cha đẻ của điện ảnh độc lập Trung Quốc “Đầu lĩnh điện ảnh Trung Quốc”, hoặc là. . . . . . Thành tựu điện ảnh của Tạ Lan Sinh có thể liệt kê cả trăm dòng.
“Ừm, viết rằng, ‘đây là một người hạnh phúc’, ” Tạ Lan Sinh vừa nói, vừa siết chặt tay Tân Dã, làm cho ngón tay Tân Dã âm ỉ đau, “Viết rằng, ‘đây là một người hạnh phúc. Cả đời ông ấy chưa bao giờ rời khỏi tình yêu đích thực và giấc mộng.’”
Nhà làm phim độc lập Hết truyện chính
********************
Vậy là đã hết phần truyện chính về boy sự nghiệp Tạ Lan Sinh rồi. Còn 2 chương ngoại truyện mình sẽ cố gắng xong sớm để còn quay lại beta nguyên truyện =____=
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Story
Chương 135
10.0/10 từ 49 lượt.