Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 136
119@-
Năm 2016, khán giả điện ảnh Trung Quốc đại lục tính trên đầu người vượt quá 1.38 tỷ, vượt qua cả Bắc Mỹ. Cũng ước chừng vào khoảng năm 2016, xu hướng khán giả điện ảnh trở nên thận trọng, motif như “Ngôi sao” dần mất tác dụng, lực lượng mới như phim hoạt hình nổi bật lên. Ý kiến “Nội dung là vua” không ngừng được người trong ngành đề cập, những thay đổi trong năm này là sự đả kích đối với tư bản, đối với người xem thì ngược lại.
Tới năm 2017, Luật xúc tiến ngành điện ảnh cộng hoà nhân dân Trung Hoa cuối cùng được ban hành, nhưng nội dung bị chỉ trích trên diện rộng. Trong những con chữ dày đặc chỉ có hai điều có phần cụ thể, mà phần lớn nội dung còn lại vẫn mơ hồ không rõ như cũ. Có điều, bất kể thế nào, chung quy đây vẫn là bước đầu pháp luật hóa ngành điện ảnh. Mặt khác, bắt đầu từ 2017, hạng đầu phòng vé điện ảnh toàn quốc không còn luôn bị phim nhập khẩu chiếm giữ nữa, điện ảnh nội địa vượt lên, hơn nữa ưu thế càng lúc càng lớn.
Tạ Lan Sinh quay một bộ phim hình sự mang hướng thương mại, phòng vé lại đến hai ba tỷ. Tuy rằng xếp hạng phòng vé cả năm chỉ ở hạng ba hạng bốn, nhưng anh vẫn thấy rất biết ơn, ở tuổi từng trải này rồi, vẫn có thể chạm đến được sự mến mộ của người xem.
Năm 2018, 2019, ngành nghệ thuật gặp một thử thách, được trong ngành gọi là “Mùa đông của phim ảnh”. Mấy năm trước, việc giám sát ngành nghề gần như không có, điện ảnh truyền hình sinh trưởng không kiểm soát. Có điều, năm 2018, các ngôi sao bất chợt bất an, rủi ro trong ngành điện ảnh truyền hình tăng cao, dòng tiền nóng rút đi, nguồn vốn khó khăn, các vc/pe* lớn thậm chí quy định không đầu tư vào ngành, chính sách tài chính siết chặt toàn diện, đòn bẩy cao cũng chẳng còn hiệu nghiệm. Nền tảng hủy bỏ hỗ trợ vé xem phim, giới hạn giá mua nội dung, đồng thời cải cách thuế bắt đầu thực thi, số lượng lớn công ty cần đóng thuế quá hạn, mà “Giới hạn lương” khiến cho “Hình thức ngôi sao” càng khó thực thi, xu thế nội dung làm chủ cũng khiến dòng tiền nóng chùn bước, bong bóng cơ hồ tan biến trong nháy mắt. Mặt khác, việc không xác định nội dung giám sát lại làm cho rủi ro ngành càng lớn, hôm nay vẫn có thể quay nội dung này ngày mai có lẽ lại là không. . . . . . Tóm lại, sau những thay đổi liên tiếp ngành điện ảnh truyền hình bị gột rửa toàn diện. Dự án giảm sản lượng, tỷ lệ khởi quay tại Hoành đ**m giảm mất 50%, vốn hóa thị trường công ty lớn sụt giảm 75%, chỉ trong một năm 2019, có đến hơn 2000 công ty phá sản đóng cửa.
*VC/ PE: VC = Venture Capital: Đầu tư mạo hiểm; PE = Private Equity: Quỹ đầu tư cá nhân.
Có điều, đây là “Mùa đông” của ngành, nhưng lại chưa hẳn là mùa đông của nội dung. Sau cuộc tẩy rửa, thế lực mới tới tấp xuất hiện, “Nội dung” “Chất lượng” liên tiếp được đề cập. Quy mô thị trường hiển lộ, sau khi sóng lớn đào cát dày, các dự án tốt sẽ được nhìn thấy.
Năm 2019, Lan Sinh lại quay một bộ phim, song hưởng ứng vô cùng bình thường.
Mặt khác, từ 2016 đến 2019, không ít điện ảnh nghệ thuật được lên rạp chiếu phim nghệ thuật trực tuyến Tân Vị, có cái dùng hình thức “Chiếu rạp + internet”, có cái dùng chỉ một hình thức internet, bất kể thế nào, đạo diễn nghệ thuật, điện ảnh nghệ thuật đã có một con đường mới. Rạp chiếu phim nghệ thuật vẫn tồn tại, Tạ Lan Sinh rất hạnh phúc. Về phần Liên đoàn, cũng chiếu không ít tác phẩm xuất sắc, có của Trung Quốc, có của Âu Mỹ, có Nhật Hàn, có cả những quốc gia khó lòng lọt vào mắt xanh của rạp như Iran. Đôi khi phòng vé không tệ, đôi khi phòng vé không tốt. Tạ Lan Sinh vẫn luôn nỗ lực cân bằng cả nghệ thuật lẫn thu nhập, anh gắng hết sức giúp những bộ phim hay này không bị rút rạp trước giờ, mà chỉ giảm bớt suất chiếu, như là trong một tuần chỉ chiếu hai ba suất.
Kế tiếp là năm 2020. bệnh dịch thình lình kéo đến làm cho toàn ngành trở tay không kịp, thậm chí, khiến cả thế giới trở tay không kịp. Ban đầu, Tạ Lan Sinh cùng những người khác trong ngành điện ảnh đều nghĩ rằng hết thảy lập tức sẽ trôi qua, hiện trạng sẽ sớm trở nên tốt đẹp, nhưng chẳng ai ngờ rằng không phải vậy. Ngành điện ảnh lại đi tới thời khắc sinh tử tồn vong, thời điểm gian khó nhất, trước đây, cho dù là ở thời đại “Giấy phép xưởng”, một năm cũng có năm mươi bộ điện ảnh ra mắt công chiếu. Nhưng tại lúc này, đại chúng phát hiện, rạp chiếu phim chẳng hề kiếm được một đống tiền như trong tưởng tượng —— số lượng màn ảnh sớm đã bão hòa, tỷ suất bình quân lấp ghế của rạp chiếu phim chỉ có 12% trên 5 phòng chiếu, mà bình quân giá vé là 40 đồng, nói cách khác, một ngày chiếu khoảng 6 suất, doanh thu một năm của một rạp chiếu phim cũng chỉ có thể trên dưới 250 vạn, lại còn là trước thuế. Trừ tiền thuê, điện nước, nhân lực, bảo trì, còn lại tầm bảy tám mươi vạn, mà đây thậm chí còn chưa bao gồm chi phí ban đầu để mở rạp chiếu phim, như trang hoàng, thiết bị.
Song dù khó khăn như vậy, rất nhiều người cũng nghiến răng đợi chờ bình minh.
Bọn họ tin tưởng, đêm dài qua đi, bình minh sẽ đến.
Điện ảnh sẽ không chết.
. . . . . . . . . . . .
Sau đó tiến vào thập kỷ mới.
Tạ Lan Sinh ở tuổi 55 quay một bộ phim mới, tên Mất kiểm soát . Nó kỳ thật là điện ảnh thương mại, nhưng lại theo hướng nhân văn. Bộ điện ảnh này do Trung Mỹ hợp tác, bên sản xuất sẽ mang đi tham gia liên hoan phim, Lan Sinh buộc phải dốc toàn lực phối hợp theo thị trường Mỹ, đầu tiên tiến hành ra mắt tại Cannes, rồi đến nơi nhiều bom tấn Mỹ ra mắt là Toronto, rồi lại. . . . . . Mệt đến không chịu nổi. Bộ phim còn được chính phủ đưa đi tham gia Kim Tượng, vô cùng ngoài dự liệu của Lan Sinh, thế mà giành được sáu đề cử, bao gồm cả đạo diễn xuất sắc nhất thậm chí có cả phim nhựa xuất sắc nhất. Đồng thời, trong tháng này, nó còn giành được Quả cầu vàng.
Đến đầu tháng hai, tại trao giải Kim Tượng, một lần nữa ngoài dự kiến của Lan Sinh, Mất kiểm soát cực kỳ được coi trọng không hề giành được giải lớn nào, chỉ có một “Phim tiếng nước ngoài hay nhất”, và một “Quay phim xuất sắc nhất”. Mọi người cũng là không rõ là do quảng bá chưa đủ, hay do chính trị quấy nhiễu, hoặc là vì thứ gì khác, có điều Lan Sinh cũng không để ý, anh chỉ thở dài một hơi: rốt cuộc đợt bận túi bụi này đã kết thúc rồi. Hơn nữa, bởi vì thời đại phim nhựa sớm đã trôi qua mà Kỳ Dũng quạnh quẽ nhiều năm vẫn có thể giành được giải “Quay phim xuất sắc nhất”, Tạ Lan Sinh cũng vô cùng vui vẻ. Anh lầm nhẩm trong lòng: Chung quy, thực lực của một nhà quay phim vẫn có thể được nhận ra. Nhưng mà, sau khi quay xong Mất kiểm soát , Kỳ Dũng đã 72, 73 không còn muốn quay phim dài nữa, chuyện đó lại nói sau.
Kết thúc lễ trao giải, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã tham gia xong buổi tiệc mừng công của chính quyền, vai sánh vai chân đều bước đi về phía khách sạn. Bọn họ bước đi, trên trời đêm thăm thẳm lại đổ cơn mưa rào. Vì thế, hai người bọn họ cởi áo khoác Âu phục xuống che lên đầu, không gọi xe, chỉ tiếp tục đi. Trong đêm khuya ngõ vắng dưới màn mưa, bọn họ sẽ mặt đối mặt, hợp hai chiếc áo khoác che trên đầu lại với nhau, che cho mình cũng chắn cho đối phương, dán sát lại, cùng ngậm m*t môi đối phương.
Bọn họ vẫn lãng mạn như vậy.
Một series tác phẩm quan trọng nhất cuộc đời Tạ ơn lan sinh được quay ra trong những năm từ 59 tuổi đến 61 tuổi này.
Chúng nói về “Những người già”.
Tạ Lan Sinh không mang điện ảnh tham gia bất cứ liên hoan phim quốc tế nào, nhưng, toàn ngành đều cho rằng đây mới là bộ phim hay nhất của anh.
Bộ điện ảnh thứ nhất nói về người cao tuổi “Góa bụa” “Ly hôn”. Điện ảnh nói về những thôi thúc và d*c v*ng của người cao tuổi —— những thôi thúc d*c v*ng không thể lý giải. còn cả những lục đục, xung đột mâu thuẫn với con cái, cùng với cha mẹ. . . . . .Có người vì tiền tài, có người vì con cái, vì tư lợi, vì bản thân mình. Bọn họ thận trọng suy đoán, tìm hiểu tình hình sức khỏe đối phương, đồng thời cũng phỏng đoán, tìm hiểu tình trạng tài sản, tính toán ai phải chăm sóc ai, ai có thể kế thừa ai. Nhưng song song đó, sâu trong nội tâm những người cao tuổi kết hôn vì “Tổ chức giới thiệu” lại khát vọng một tình yêu mới, một hôn nhân mới. Một mặt là lý trí, một mặt là cảm tính, muốn tin tưởng đối phương, nhưng lại không thể tin tưởng đối phương, muốn trao đi bản thân, song cũng lại không thể.
Lúc này, Tạ Lan Sinh đối với điện ảnh đã là trạng thái trân trọng thuần túy. Anh chỉ muốn đột phá bản thân, vượt qua bản thân, chăm chỉ hết mức. Kinh điển nhất của bộ phim chính là cảnh dưới ánh trăng rằm. Tạ Lan Sinh không sử dụng hiệu ứng đặc biệt, cũng không vội vàng, anh chỉ cần cảm thấy không hài lòng liền quay lại, chưa được quay lại tiếp. Anh gọi mấy người liên quan đi quay vào từng ngày “Mười lăm”, cứ như vậy mỗi tháng quay một lần, cuối cùng trải qua một năm đằng đẵng, cuối cùng anh đã quay được ra đoạn “Trăng rằm” quan trọng nhất của bộ phim.
Bộ phim thứ hai lại kể về những người cao tuổi “Mất con”. Trong văn hóa Á Đông cha mẹ luôn vất vả vì con cái, bởi vậy, một người cao tuổi mất đi đứa con duy nhất nháy mắt mất đi mục tiêu cuộc đời. bọn họ có người ngơ ngẩn, có người muốn thử ivf, còn có người. . . . . . Tạ Lan Sinh thể hiện nỗi đau của bọn họ tinh tế sâu sắc.
Mà bộ phim thứ ba, là kể về sự ngỡ ngàng lúng túng, bước đi khó khăn trong thế giới phát triển thần tốc của người cao tuổi.
Triology này là tác phẩm kinh điển, Tạ Lan Sinh cũng rất thích. Nói như vậy, vì anh đối với điện ảnh của bản thân vẫn luôn chưa hài lòng, có tiếc nuối, nhưng lần này, Tạ Lan Sinh cũng mơ hồ cảm thấy mình đã ghi lại được thời đại này, điện ảnh của anh giống như những người khác, là một phần quà dành cho thế hệ sau.
Mặt khác, trong mười năm này, Tạ Lan Sinh cũng vẫn nỗ lực hết mình vì sự phát triển của điện ảnh. Anh đầu tư, hỗ trợ điện ảnh nghệ thuật, tham gia liên minh nghệ thuật, tham gia rạp chiếu phim nghệ thuật, mở khóa học đạo diễn, dẫn dắt nghiên cứu sinh, tổ chức liên hoan phim, tổ chức buổi giao lưu, còn. . . . . . Thường xuyên có người hỏi Tạ Lan Sinh “Sao có thể làm nhiều thứ như vậy”, Tạ Lan Sinh luôn cười trả lời: “May sao. Tôi chỉ thích điện ảnh, không thích thứ gì khác. Vậy nên mới có nhiều thời gian.”
. . . . . . . . . . . .
“Come out” , là vào năm 2031.
Vào năm này, một nữ phóng viên quen biết muốn viết tiểu sử cho Lan Sinh, anh ngẫm nghĩ, đồng ý.
Cuốn tiểu sử này cực kỳ chi tiết, ba quyển dày chi chít chữ, tỉ mỉ kể về con đường phong ba của Tạ Lan Sinh từ khi tốt nghiệp Bắc Điện, có một năm ở Tiêu Tương, có thời gian quay Gốc rễ , quay Viên mãn , quay Ngân hà , quay Nhất kiến chung tình , quay Bạch mã , còn cả quay Một ngày . . . . . . Anh đặt mấy quyển nhật ký trên đùi, thủ thỉ kể lại, còn thường xuyên cho nữ phóng viên xem ghi chép, xem tranh vẽ, xem ảnh chụp còn cả clip. Nữ phóng viên ngạc nhiên không thôi vì thói quen ghi lại tường tận cuộc sống của Tạ Lan Sinh, nhưng anh cười cười, nói “Bởi vì còn có một người nữa. Tôi muốn ghi nhớ từng ngày, từng khắc bên em ấy.”
Đến cuối cùng, Tạ Lan Sinh thậm chí còn mở thư từ bốn năm kia của Tân Dã, còn cả những hồi âm minh viết, truy đuổi theo hồi ức.
Nội dung đồng tính tiểu sử vẫn có thể xuất bản chính thức, vì vậy, trong cuốn hồi ký này Tạ Lan Sinh không hề lảng tránh Tân Dã. Anh cảm thấy, giả như chấp thuận để người sắp xếp lại cuộc đời anh, xuất bản cuộc đời anh, để khuyến khích hoặc làm gì đó khác, thì không nên giấu diếm, che đậy, bằng không sẽ chằng có ý nghĩa gì. Anh là đạo diễn lớn, mà Tân Dã thì mới vừa giao chức “CEO” cho người nối nghiệp trẻ tuổi y đã bồi dưỡng mấy năm nay, bản thân chỉ làm chủ tịch hội đồng quản trị. Huống hồ, 2031, xã hội đối với thân phận đồng tính đã có sự bao dung cực độ.
Đối với Tân Dã, kỳ thật, trong sách viết cực kỳ kiềm chế, không hề cố tình khuyếch đại, cũng không cố ý bi lụy. Nhưng mà, cho dù chỉ dùng con chữ đơn giản nhất để miêu tả hai bọn họ, dòng suối tình thâm này cũng đủ để lay động mọi người.
Lời tỏ tình “Thích đàn ông, không phải là bệnh” “Tôi thích anh, hoặc phải nói, tôi yêu anh, không phải là bệnh” của Tân Dã; thuật lại “Ở tại 1384 ngày trong quá khứ này, mỗi một ngày tôi đều nhớ đến anh. Trong 33233 tiếng quá khứ đó, chỉ cần tôi còn tỉnh táo, mỗi một giờ tôi đều nhớ đến anh”. Mỗi lá thư một tuần không gửi đi trong bốn năm đó, mỗi ngày đều cầm mỗi ngày đều dùng chiếc bình thủy tinh trong bốn năm, còn cả giọt lệ nơi khóe mắt Tân Dã vào năm Tạ Lan Sinh gặp tai nạn, Tạ Lan Sinh quỳ không dậy nổi với cha mẹ khi công khai. Còn cả cùng xem tuyển tập nụ hôn trong bảo tàng Torino, baci chocolate cùng mua trong cửa hàng ở Torino, phủ chiếc áo lót trắng mang mùi hương của Tân Dã lên mặt bên trong ngục, từng buồng điện thoại nhìn ra thắng cảnh tại Berlin, còn có lời thề khi kết hôn “all daysmy life, till the last secondmy life, and and thismy solemn vow” . . . . . . Rất nhiều, vô cùng động lòng người.
Đương nhiên, trong hồi ký cũng có lượng lớn ảnh chụp, đặc biệt là đoạn cuối. Nơi đó, có ảnh chụp Lan Sinh Tân Dã hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi, cũng có ba mươi tuổi, ba mươi lăm cùng bốn mươi tuổi, bốn mươi lăm tuổi, còn có ảnh chụp năm mươi, năm mươi lăm tuổi. Trên mặt bọn họ có dấu vết năm tháng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khôi ngô xuất chúng.
Mà với những ảnh chụp chung cùng Tân Dã, tiêu đề tạ ơn lan sinh đặt cho đều là:
Tạ Lan Sinh và người thương.
Tạ Lan Sinh và người thương.
Trước lúc cuốn tiểu sử xuất bản, vô số người yêu điện ảnh háo hức trông mong, còn nói: Đạo diễn Tạ nên ra một quyển hồi ký! Chậc chậc, đạo diễn Tạ đến tuổi này rồi mới ra hồi ký, có mấy minh tinh trong giới giải trí mới hơn hai mươi đã cho ra cả tự truyện. . . . . . Đúng vậy đúng vậy, không biết tự lượng sức mình, tự cho mình giỏi lắm chứ!
Đối với những lời này, Tạ Lan Sinh nghiêm túc đáp lại : Không phải đâu, bất luận là ai cũng có thể viết tự truyện. Tự truyện chính là nhìn lại nhân sinh của mình, tổng kết sự từng trải, nói về những điều mình cảm nhận. Công nhân có thể viết tự truyện, nông dân cũng có thể, không phải chỉ có người giành được thành tựu cực lớn mới có thể viết sách. Anh vẫn luôn dịu dàng như thế.
Bởi vì nhà xuất bản dùng người yêu của Tạ Lan Sinh làm trọng điểm quảng bá, thần bí vô cùng, bởi vậy, cuốn tiểu sử này của Tạ Lan Sinh vừa lên kệ đã bị tranh giành sạch bách.
Rồi sau đó, mọi người hoảng hốt phát hiện: “! ! !”
Ra là như thế! ! !
Các đơn vị truyền thông đưa tin rợp trời nói: Tạ Lan Sinh tiết lộ người yêu đồng giới. Người yêu đồng giới của tạ ơn lan sinh chính là nhà sáng lập Thâm Lam. Người yêu đồng giới của Tạ Lan Sinh chính là nam chính Viên mãn .
Mới đây, hồi ký Viên mãn của đạo diễn nổi tiếng Tạ Lan Sinh chính thức được phát hành, trong đó có ghi lại quá trình bí mật quen biết yêu đương với Tân Dã. Mặt khác. . . . . .
Cuộc sống riêng tư của Tạ Lan Sinh nhiều năm gần đây không ai hay biết. Mới đây, trong hồi ký Viên mãn của ngài ấy đã công khai chuyện tình đồng tính. . . . . .
Người yêu điện ảnh đều nói:
Quá chấn động.
Hoàn toàn không nghĩ tới.
Tôi vẫn cứ ngỡ rằng ngài ấy với Tân Dã chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Dù sao, những người vẫn còn online bây giờ không mấy ai xem Viên mãn , xem Gốc rễ lại càng không, đã lâu lâu lắm rồi. Ngay cả người từng chứng kiến buổi ra mắt Nhất kiến chung tình cũng đã lớn tuổi, quên đi mất, không nhớ ra các cô từng thấy cảnh “Lau nước mắt” trên diễn đàn.
Nhưng, sau khi mọi người xem hết 40 năm bọn họ quen biết trong sách, cơ hồ đều cảm động, thậm chí một vài nam giới mê điện ảnh “Bài trừ đồng tính” cũng nhượng bộ nói:
Nếu đồng tính mà như vậy thì có thể chấp nhận được, đừng có quan hệ bừa bãi, chỉ có biết. . . . . . Là thấy tởm rồi.
Những đoạn xúc động được người chụp lại đăng trên mạng, chỉ trong một đêm, nội dung đó liền sản sinh vô số bình luận, vô số trích dẫn, rất nhiều người nói “Rơi nước mắt” “Quả là hiếm có” “Hai bọn họ thật hạnh phúc” .
Tạ Lan Sinh cũng cảm thấy, “Hai bọn họ thật hạnh phúc.”
Hơn nữa, bất luận người nào cũng có thể thấy “Hai bọn họ thật hạnh phúc.”
. . . . . . . . . . . .
Năm 2033 là “Đám cưới bạc” của Lan Sinh Tân Dã.
Vào năm này, để kỷ niệm đám cưới bạc, Tạ Lan Sinh đã quay những trải nghiệm của cả hai thành một bộ điện ảnh. Thành viên của bộ điện ảnh là ekip hiện trường đã lâu không gặp, chỉ có mấy người.
Đối với bản thân lúc trẻ, Tân Dã, Tạ Lan Sinh sẽ dùng CG, anh thuê một công ty hậu kỳ rất nổi tiếng tại Mỹ. Nắm 2033 năm, kỹ thuật CG càng phát triển, chẳng khác gì người thật. Tạ Lan Sinh có hình ảnh tư liệu đủ góc độ của hai bọn họ, có 20 tuổi, cũng có 30 tuổi, bởi vậy, công việc này kỳ thật thuộc về loại hiệu ứng đặc biệt rất cơ bản.
Lan Sinh không dùng thu âm hiện trường, anh tự mình thu lúc hậu kỳ. Anh lồng tiếng cho mình, Tân Dã cũng làm cho y.
Cuối cùng ra được thành phẩm, hiệu quả hoàn mỹ, không nhìn ra bất cứ lỗ hổng nào.
Có điều, trong “Điện ảnh”, hễ có hình ảnh thực, Lan Sinh sẽ dùng luôn hình ảnh đó, như là mấy cảnh hôn trong Viên mãn , hay như hôn lễ năm 2008, rồi còn. . . . . .
Kỳ thật anh cũng không thích CG. Khi xem điện ảnh anh thích người thật đóng Gozilla, bởi dẫu cho bề ngoài không đúng, nhưng cốt lõi lại có một loại linh động rất chuẩn. Anh từng nghĩ tới việc có nên tuyển diễn viên trẻ thủ vai bọn họ, hậu kỳ lại dùng kỹ thuật CG thay đổi diện mạo chế tác hậu kỳ, có điều ngẫm lại vẫn bỏ đi, triệt để dùng CG từ đầu tới cuối.
Lan Sinh kỳ thật có chút hối hận. Anh luôn cảm thấy, với một số cảnh tượng quan trọng, lúc đó anh nên diễn lại một lần, rồi dùng máy quay lại. Những thứ đó để sau này xem lại. Rồi sẽ có một ngày, anh cùng Tân Dã tóc hoa râm, đầu óc lẫn lộn, thời điểm đó, nếu chỉ đọc nhật kí, thư tín thêm cả hình vẽ, có thể cũng sẽ không nhớ lại được tình cảnh quan trọng thuở ấy, hoặc là nói, không nhớ được chi tiết cụ thể.
Ngày nào đó có lẽ không còn xa nữa.
Nhưng Tạ Lan Sinh cũng không muốn quên mất.
Vài ngày trước kỷ niệm đám cưới bạc, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã lại đi nghỉ bên bãi biển. Hòn đảo vẫn thuộc tập đoàn XYZ, như vậy có phần tiện với hai người.
Buổi tối bọn họ nướng cá, nướng thịt bên bãi biền, sau đó chậm rãi ôm nhau khiêu vũ trên mặt cát. Bọn họ nhảy “Ba bước chậm”, nhịp điệu nhạc êm dịu trữ tình, hai người khiêu vũ như cặp đôi trẻ tuổi trong tiếng sóng biển. Có sao trời, có lửa trại, có sóng biển, có bờ cát, sự tĩnh lặng tuyệt đối cũng đẹp đẽ vô cùng.
Mà vào ngày kỷ niệm, không ai bảo ai, hai người đều muốn đến nơi tổ chức hôn lễ hồi trước.
Lúc này, du khách trên đảo đông đúc. Đương nhiên, bởi vì trên đảo có một khách sạn, mấy chục phòng, du khách dù nhiều đến đâu cũng không đến mức biển người chen chúc.
Hành lang trong suốt vẫn còn nguyên, kéo thẳng một đường xuyên vào biển. Hai bọn họ đan mười ngón, từng bước đi đến cuối, sau đó, cực kỳ ăn ý mà mặt đối mặt, nắm hai tay, nhìn nhau nở nụ cười.
“Còn nhớ không?” Tân Dã hỏi.
Tạ Lan Sinh lại chăm chú nhìn y: “Đương nhiên.”
“Lặp lại lần nữa nhé?”
Tạ Lan Sinh đáp: “Được.”
Vì thế Tân Dã lại mở lời: “Afteryears, i, Shen Ye, still wish to take you, Xie LanSheng, belife partner, have and hold from this day forward.”
Tạ Lan Sinh khẽ cười.
Quả nhiên, Tân Dã đã sửa lại lời thế.
25 năm trước, lời thề chỉ có”I, shen ye, take you, xie lansheng, belife partner” . . . . . . Hiện tại đâu, biến thành “Afteryears, i, Shen Ye, still wish to take you, Xie LanSheng, belife partner” . . . . . . Lập tức, từ “Em, sân dã, lựa chọn anh, Tạ Lan Sinh, làm bạn đời trăm năm”, biến thành “Sau 25, em, Tân Dã, vẫn muốn được chọn anh, Tạ Lan Sinh, làm bạn đời trăm năm của em.”
“Ừm, ” khóe miệng Lan Sinh mỉm cười, nói với y, “Afteryears, i, Xie LanSheng, still wish to take you, Shen Ye, belife partner, have and hold from this day forward.”
Anh cũng vậy. Sau 25 năm, anh, Tạ Lan Sinh, muốn được chọn em, Tân Dã, làm bạn đời trăm năm của anh.
Đây là lời xác nhận sau 25 năm, xác nhận chặt chẽ, đối phương là tình yêu đích thực của cuộc đời này.
Đối diện, Tân Dã tiếp tục: “For better, richer, for poorer.”
Tạ Lan Sinh cũng nói: “For better, richer, for poorer.”
Tân Dã: “In sickness and health.”
Tạ Lan Sinh: “In sickness and health.”
“To love you, cherish you, and honor you.”
“To love you, cherish you, and honor you.”
Câu cuối cùng sân dã cũng sửa lại, trở thành câu năm đó của Tạ Lan Sinh: “All days of my life, till the last second of my life, and this my solemn vow.”
Tạ Lan Sinh cũng đáp lại: ” All days of my life, till the last second of my life, and this my solemn vow.”
Nói xong, bọn họ nhìn đối phương một hồi, lại cười.
Người yêu đã không còn trẻ trung.
Tạ Lan Sinh gien tốt, tóc vẫn đen nhánh, Tân Dã đã có mấy sợi bạc. Tạ Bân cha Tạ Lan Sinh hiện giờ đã 84 tuổi, thế mà tóc vẫn còn ước chừng hai phần ba là màu đen.
“Được rồi, ” Tạ Lan Sinh nói, “Đi thôi, đi ăn chút gì đó.”
“Vâng.”
“Tân Dã, em còn nhớ không, lúc đó, vị thẩm phán kia nói chúng ta hôn môi nhau, kết thành vợ chồng, chúng ta làm theo y như lời ông ấy nói, kết quả còn dọa sợ người ta. Mấy tấm ảnh hôn lễ hôm đó thật sự rất buồn cười.”
Tân Dã mỉm cười: “Đương nhiên.”
Năm đó, một ôm eo, một choàng vai, dùng sức m*t mát môi đối phương, không ngừng không nghỉ, như thể muốn hút hết linh hồn đối phương.
Khi hai người từ hành lang xuyên thấu quay lại bờ cát, một đôi tình nhân trẻ rõ ràng là tới diễn tập hôn lễ nói: “Hi!”
Cặp tình nhân người da trắng, mang giọng Mỹ, bốn người vừa vặn đối mặt, vì thế Tân Dã đáp lại một câu, nói “Chúc mừng”, mang theo ý cười.
“Dạ, ” Cô gái nhìn hai người đàn ông gần 50 tuổi, thấy bọn họ sánh vai đan mười ngón tay, hỏi: “Hai người cũng muốn kết hôn ở đây sao ạ? Chúng ta lựa chọn thật giống nhau!”
“Phải, mà cũng không phải.” Tân Dã trả lời, “Hôm nay là kỷ niệm đám cưới bạc của hai chúng tôi, chúng tôi đến thăm lại chốn cũ, đến đây dạo chơi mà thôi. 25 năm trước chúng tôi cũng đã kết thành vợ chồng tại đây.”
“Oa. . . . . .” Người trẻ tuổi rất khó tưởng tượng bên nhau 25 năm là như thế nào, vì thế lại hỏi, “Sống cùng nhau 25 năm. . . . . . Là cảm giác gì ạ?”
“Cảm giác gì ấy à. . . . . .” Tân Dã cùng người bên mình bất giác nhìn nhau, nghiêng người, chỉ nơi đầu cuối của hành lang trong suốt phía sau, “Vừa rồi, chúng tôi nhớ lại lời thề trong hôn lễ lúc trước, lại nói với nhau thêm lần một lần nữa. Tôi nói, ‘Afteryears, i, still wish to take you, belife partner. ’”
“Oa. . . . . .” Cô gái rõ ràng có chút xúc động.
Tạ Lan Sinh cười cười, chen lời nói: “Tôi cũng nói, ‘Afteryears, i, still wish to take you, belife partner. ’”
Muốn nói hiện tại là cảm giác gì, vậy có lẽ, tình yêu cũng giống rượu ngon, trải qua thời gian, trải qua lắng đọng, lại càng thơm, càng nồng, càng đượm, càng say lòng người.
“Vâng, ” Giọng nói cô gái mang theo sự hâm mộ, nói, “Vậy chờ đến ngày kỷ niệm đám cưới bạc 25 năm sau của bọn cháu, chúng cháu cũng sẽ lại đến nơi đây, nói những lời thuở ban đầu.”
“Được, ” Tạ Lan Sinh lại cười, “Chúc hai bạn hạnh phúc mỹ mãn.”
“Dạ, cảm ơn ạ!” Cô gái ngẫm nghĩ, lại nói, “Cháu tên Pearl, anh ấy là Peter, có thể hỏi tên hai người không ạ? Cuộc gặp gỡ này thật sự đặc biệt.”
“Được chứ, ” Tạ Lan Sinh gật đầu, trả lời cô, “Tôi là Tạ Lan Sinh.”
Tình yêu của anh đã được công khai, rốt cuộc không phải che giấu nữa.
Dừng một chút, Tạ Lan Sinh lại cùng Tân Dã không kiềm được mà liếc nhau, tiếp tục nói: “Em ấy là người yêu của tôi, Tân Dã.”
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Chương 136. Ngoại truyện 1 – Sau này (1)
Năm 2016, khán giả điện ảnh Trung Quốc đại lục tính trên đầu người vượt quá 1.38 tỷ, vượt qua cả Bắc Mỹ. Cũng ước chừng vào khoảng năm 2016, xu hướng khán giả điện ảnh trở nên thận trọng, motif như “Ngôi sao” dần mất tác dụng, lực lượng mới như phim hoạt hình nổi bật lên. Ý kiến “Nội dung là vua” không ngừng được người trong ngành đề cập, những thay đổi trong năm này là sự đả kích đối với tư bản, đối với người xem thì ngược lại.
Tới năm 2017, Luật xúc tiến ngành điện ảnh cộng hoà nhân dân Trung Hoa cuối cùng được ban hành, nhưng nội dung bị chỉ trích trên diện rộng. Trong những con chữ dày đặc chỉ có hai điều có phần cụ thể, mà phần lớn nội dung còn lại vẫn mơ hồ không rõ như cũ. Có điều, bất kể thế nào, chung quy đây vẫn là bước đầu pháp luật hóa ngành điện ảnh. Mặt khác, bắt đầu từ 2017, hạng đầu phòng vé điện ảnh toàn quốc không còn luôn bị phim nhập khẩu chiếm giữ nữa, điện ảnh nội địa vượt lên, hơn nữa ưu thế càng lúc càng lớn.
Tạ Lan Sinh quay một bộ phim hình sự mang hướng thương mại, phòng vé lại đến hai ba tỷ. Tuy rằng xếp hạng phòng vé cả năm chỉ ở hạng ba hạng bốn, nhưng anh vẫn thấy rất biết ơn, ở tuổi từng trải này rồi, vẫn có thể chạm đến được sự mến mộ của người xem.
Năm 2018, 2019, ngành nghệ thuật gặp một thử thách, được trong ngành gọi là “Mùa đông của phim ảnh”. Mấy năm trước, việc giám sát ngành nghề gần như không có, điện ảnh truyền hình sinh trưởng không kiểm soát. Có điều, năm 2018, các ngôi sao bất chợt bất an, rủi ro trong ngành điện ảnh truyền hình tăng cao, dòng tiền nóng rút đi, nguồn vốn khó khăn, các vc/pe* lớn thậm chí quy định không đầu tư vào ngành, chính sách tài chính siết chặt toàn diện, đòn bẩy cao cũng chẳng còn hiệu nghiệm. Nền tảng hủy bỏ hỗ trợ vé xem phim, giới hạn giá mua nội dung, đồng thời cải cách thuế bắt đầu thực thi, số lượng lớn công ty cần đóng thuế quá hạn, mà “Giới hạn lương” khiến cho “Hình thức ngôi sao” càng khó thực thi, xu thế nội dung làm chủ cũng khiến dòng tiền nóng chùn bước, bong bóng cơ hồ tan biến trong nháy mắt. Mặt khác, việc không xác định nội dung giám sát lại làm cho rủi ro ngành càng lớn, hôm nay vẫn có thể quay nội dung này ngày mai có lẽ lại là không. . . . . . Tóm lại, sau những thay đổi liên tiếp ngành điện ảnh truyền hình bị gột rửa toàn diện. Dự án giảm sản lượng, tỷ lệ khởi quay tại Hoành đ**m giảm mất 50%, vốn hóa thị trường công ty lớn sụt giảm 75%, chỉ trong một năm 2019, có đến hơn 2000 công ty phá sản đóng cửa.
*VC/ PE: VC = Venture Capital: Đầu tư mạo hiểm; PE = Private Equity: Quỹ đầu tư cá nhân.
Có điều, đây là “Mùa đông” của ngành, nhưng lại chưa hẳn là mùa đông của nội dung. Sau cuộc tẩy rửa, thế lực mới tới tấp xuất hiện, “Nội dung” “Chất lượng” liên tiếp được đề cập. Quy mô thị trường hiển lộ, sau khi sóng lớn đào cát dày, các dự án tốt sẽ được nhìn thấy.
Năm 2019, Lan Sinh lại quay một bộ phim, song hưởng ứng vô cùng bình thường.
Mặt khác, từ 2016 đến 2019, không ít điện ảnh nghệ thuật được lên rạp chiếu phim nghệ thuật trực tuyến Tân Vị, có cái dùng hình thức “Chiếu rạp + internet”, có cái dùng chỉ một hình thức internet, bất kể thế nào, đạo diễn nghệ thuật, điện ảnh nghệ thuật đã có một con đường mới. Rạp chiếu phim nghệ thuật vẫn tồn tại, Tạ Lan Sinh rất hạnh phúc. Về phần Liên đoàn, cũng chiếu không ít tác phẩm xuất sắc, có của Trung Quốc, có của Âu Mỹ, có Nhật Hàn, có cả những quốc gia khó lòng lọt vào mắt xanh của rạp như Iran. Đôi khi phòng vé không tệ, đôi khi phòng vé không tốt. Tạ Lan Sinh vẫn luôn nỗ lực cân bằng cả nghệ thuật lẫn thu nhập, anh gắng hết sức giúp những bộ phim hay này không bị rút rạp trước giờ, mà chỉ giảm bớt suất chiếu, như là trong một tuần chỉ chiếu hai ba suất.
Kế tiếp là năm 2020. bệnh dịch thình lình kéo đến làm cho toàn ngành trở tay không kịp, thậm chí, khiến cả thế giới trở tay không kịp. Ban đầu, Tạ Lan Sinh cùng những người khác trong ngành điện ảnh đều nghĩ rằng hết thảy lập tức sẽ trôi qua, hiện trạng sẽ sớm trở nên tốt đẹp, nhưng chẳng ai ngờ rằng không phải vậy. Ngành điện ảnh lại đi tới thời khắc sinh tử tồn vong, thời điểm gian khó nhất, trước đây, cho dù là ở thời đại “Giấy phép xưởng”, một năm cũng có năm mươi bộ điện ảnh ra mắt công chiếu. Nhưng tại lúc này, đại chúng phát hiện, rạp chiếu phim chẳng hề kiếm được một đống tiền như trong tưởng tượng —— số lượng màn ảnh sớm đã bão hòa, tỷ suất bình quân lấp ghế của rạp chiếu phim chỉ có 12% trên 5 phòng chiếu, mà bình quân giá vé là 40 đồng, nói cách khác, một ngày chiếu khoảng 6 suất, doanh thu một năm của một rạp chiếu phim cũng chỉ có thể trên dưới 250 vạn, lại còn là trước thuế. Trừ tiền thuê, điện nước, nhân lực, bảo trì, còn lại tầm bảy tám mươi vạn, mà đây thậm chí còn chưa bao gồm chi phí ban đầu để mở rạp chiếu phim, như trang hoàng, thiết bị.
Song dù khó khăn như vậy, rất nhiều người cũng nghiến răng đợi chờ bình minh.
Bọn họ tin tưởng, đêm dài qua đi, bình minh sẽ đến.
Điện ảnh sẽ không chết.
. . . . . . . . . . . .
Sau đó tiến vào thập kỷ mới.
Tạ Lan Sinh ở tuổi 55 quay một bộ phim mới, tên Mất kiểm soát . Nó kỳ thật là điện ảnh thương mại, nhưng lại theo hướng nhân văn. Bộ điện ảnh này do Trung Mỹ hợp tác, bên sản xuất sẽ mang đi tham gia liên hoan phim, Lan Sinh buộc phải dốc toàn lực phối hợp theo thị trường Mỹ, đầu tiên tiến hành ra mắt tại Cannes, rồi đến nơi nhiều bom tấn Mỹ ra mắt là Toronto, rồi lại. . . . . . Mệt đến không chịu nổi. Bộ phim còn được chính phủ đưa đi tham gia Kim Tượng, vô cùng ngoài dự liệu của Lan Sinh, thế mà giành được sáu đề cử, bao gồm cả đạo diễn xuất sắc nhất thậm chí có cả phim nhựa xuất sắc nhất. Đồng thời, trong tháng này, nó còn giành được Quả cầu vàng.
Đến đầu tháng hai, tại trao giải Kim Tượng, một lần nữa ngoài dự kiến của Lan Sinh, Mất kiểm soát cực kỳ được coi trọng không hề giành được giải lớn nào, chỉ có một “Phim tiếng nước ngoài hay nhất”, và một “Quay phim xuất sắc nhất”. Mọi người cũng là không rõ là do quảng bá chưa đủ, hay do chính trị quấy nhiễu, hoặc là vì thứ gì khác, có điều Lan Sinh cũng không để ý, anh chỉ thở dài một hơi: rốt cuộc đợt bận túi bụi này đã kết thúc rồi. Hơn nữa, bởi vì thời đại phim nhựa sớm đã trôi qua mà Kỳ Dũng quạnh quẽ nhiều năm vẫn có thể giành được giải “Quay phim xuất sắc nhất”, Tạ Lan Sinh cũng vô cùng vui vẻ. Anh lầm nhẩm trong lòng: Chung quy, thực lực của một nhà quay phim vẫn có thể được nhận ra. Nhưng mà, sau khi quay xong Mất kiểm soát , Kỳ Dũng đã 72, 73 không còn muốn quay phim dài nữa, chuyện đó lại nói sau.
Kết thúc lễ trao giải, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã tham gia xong buổi tiệc mừng công của chính quyền, vai sánh vai chân đều bước đi về phía khách sạn. Bọn họ bước đi, trên trời đêm thăm thẳm lại đổ cơn mưa rào. Vì thế, hai người bọn họ cởi áo khoác Âu phục xuống che lên đầu, không gọi xe, chỉ tiếp tục đi. Trong đêm khuya ngõ vắng dưới màn mưa, bọn họ sẽ mặt đối mặt, hợp hai chiếc áo khoác che trên đầu lại với nhau, che cho mình cũng chắn cho đối phương, dán sát lại, cùng ngậm m*t môi đối phương.
Bọn họ vẫn lãng mạn như vậy.
Một series tác phẩm quan trọng nhất cuộc đời Tạ ơn lan sinh được quay ra trong những năm từ 59 tuổi đến 61 tuổi này.
Chúng nói về “Những người già”.
Tạ Lan Sinh không mang điện ảnh tham gia bất cứ liên hoan phim quốc tế nào, nhưng, toàn ngành đều cho rằng đây mới là bộ phim hay nhất của anh.
Bộ điện ảnh thứ nhất nói về người cao tuổi “Góa bụa” “Ly hôn”. Điện ảnh nói về những thôi thúc và d*c v*ng của người cao tuổi —— những thôi thúc d*c v*ng không thể lý giải. còn cả những lục đục, xung đột mâu thuẫn với con cái, cùng với cha mẹ. . . . . .Có người vì tiền tài, có người vì con cái, vì tư lợi, vì bản thân mình. Bọn họ thận trọng suy đoán, tìm hiểu tình hình sức khỏe đối phương, đồng thời cũng phỏng đoán, tìm hiểu tình trạng tài sản, tính toán ai phải chăm sóc ai, ai có thể kế thừa ai. Nhưng song song đó, sâu trong nội tâm những người cao tuổi kết hôn vì “Tổ chức giới thiệu” lại khát vọng một tình yêu mới, một hôn nhân mới. Một mặt là lý trí, một mặt là cảm tính, muốn tin tưởng đối phương, nhưng lại không thể tin tưởng đối phương, muốn trao đi bản thân, song cũng lại không thể.
Lúc này, Tạ Lan Sinh đối với điện ảnh đã là trạng thái trân trọng thuần túy. Anh chỉ muốn đột phá bản thân, vượt qua bản thân, chăm chỉ hết mức. Kinh điển nhất của bộ phim chính là cảnh dưới ánh trăng rằm. Tạ Lan Sinh không sử dụng hiệu ứng đặc biệt, cũng không vội vàng, anh chỉ cần cảm thấy không hài lòng liền quay lại, chưa được quay lại tiếp. Anh gọi mấy người liên quan đi quay vào từng ngày “Mười lăm”, cứ như vậy mỗi tháng quay một lần, cuối cùng trải qua một năm đằng đẵng, cuối cùng anh đã quay được ra đoạn “Trăng rằm” quan trọng nhất của bộ phim.
Bộ phim thứ hai lại kể về những người cao tuổi “Mất con”. Trong văn hóa Á Đông cha mẹ luôn vất vả vì con cái, bởi vậy, một người cao tuổi mất đi đứa con duy nhất nháy mắt mất đi mục tiêu cuộc đời. bọn họ có người ngơ ngẩn, có người muốn thử ivf, còn có người. . . . . . Tạ Lan Sinh thể hiện nỗi đau của bọn họ tinh tế sâu sắc.
Mà bộ phim thứ ba, là kể về sự ngỡ ngàng lúng túng, bước đi khó khăn trong thế giới phát triển thần tốc của người cao tuổi.
Triology này là tác phẩm kinh điển, Tạ Lan Sinh cũng rất thích. Nói như vậy, vì anh đối với điện ảnh của bản thân vẫn luôn chưa hài lòng, có tiếc nuối, nhưng lần này, Tạ Lan Sinh cũng mơ hồ cảm thấy mình đã ghi lại được thời đại này, điện ảnh của anh giống như những người khác, là một phần quà dành cho thế hệ sau.
Mặt khác, trong mười năm này, Tạ Lan Sinh cũng vẫn nỗ lực hết mình vì sự phát triển của điện ảnh. Anh đầu tư, hỗ trợ điện ảnh nghệ thuật, tham gia liên minh nghệ thuật, tham gia rạp chiếu phim nghệ thuật, mở khóa học đạo diễn, dẫn dắt nghiên cứu sinh, tổ chức liên hoan phim, tổ chức buổi giao lưu, còn. . . . . . Thường xuyên có người hỏi Tạ Lan Sinh “Sao có thể làm nhiều thứ như vậy”, Tạ Lan Sinh luôn cười trả lời: “May sao. Tôi chỉ thích điện ảnh, không thích thứ gì khác. Vậy nên mới có nhiều thời gian.”
. . . . . . . . . . . .
“Come out” , là vào năm 2031.
Vào năm này, một nữ phóng viên quen biết muốn viết tiểu sử cho Lan Sinh, anh ngẫm nghĩ, đồng ý.
Cuốn tiểu sử này cực kỳ chi tiết, ba quyển dày chi chít chữ, tỉ mỉ kể về con đường phong ba của Tạ Lan Sinh từ khi tốt nghiệp Bắc Điện, có một năm ở Tiêu Tương, có thời gian quay Gốc rễ , quay Viên mãn , quay Ngân hà , quay Nhất kiến chung tình , quay Bạch mã , còn cả quay Một ngày . . . . . . Anh đặt mấy quyển nhật ký trên đùi, thủ thỉ kể lại, còn thường xuyên cho nữ phóng viên xem ghi chép, xem tranh vẽ, xem ảnh chụp còn cả clip. Nữ phóng viên ngạc nhiên không thôi vì thói quen ghi lại tường tận cuộc sống của Tạ Lan Sinh, nhưng anh cười cười, nói “Bởi vì còn có một người nữa. Tôi muốn ghi nhớ từng ngày, từng khắc bên em ấy.”
Đến cuối cùng, Tạ Lan Sinh thậm chí còn mở thư từ bốn năm kia của Tân Dã, còn cả những hồi âm minh viết, truy đuổi theo hồi ức.
Nội dung đồng tính tiểu sử vẫn có thể xuất bản chính thức, vì vậy, trong cuốn hồi ký này Tạ Lan Sinh không hề lảng tránh Tân Dã. Anh cảm thấy, giả như chấp thuận để người sắp xếp lại cuộc đời anh, xuất bản cuộc đời anh, để khuyến khích hoặc làm gì đó khác, thì không nên giấu diếm, che đậy, bằng không sẽ chằng có ý nghĩa gì. Anh là đạo diễn lớn, mà Tân Dã thì mới vừa giao chức “CEO” cho người nối nghiệp trẻ tuổi y đã bồi dưỡng mấy năm nay, bản thân chỉ làm chủ tịch hội đồng quản trị. Huống hồ, 2031, xã hội đối với thân phận đồng tính đã có sự bao dung cực độ.
Đối với Tân Dã, kỳ thật, trong sách viết cực kỳ kiềm chế, không hề cố tình khuyếch đại, cũng không cố ý bi lụy. Nhưng mà, cho dù chỉ dùng con chữ đơn giản nhất để miêu tả hai bọn họ, dòng suối tình thâm này cũng đủ để lay động mọi người.
Lời tỏ tình “Thích đàn ông, không phải là bệnh” “Tôi thích anh, hoặc phải nói, tôi yêu anh, không phải là bệnh” của Tân Dã; thuật lại “Ở tại 1384 ngày trong quá khứ này, mỗi một ngày tôi đều nhớ đến anh. Trong 33233 tiếng quá khứ đó, chỉ cần tôi còn tỉnh táo, mỗi một giờ tôi đều nhớ đến anh”. Mỗi lá thư một tuần không gửi đi trong bốn năm đó, mỗi ngày đều cầm mỗi ngày đều dùng chiếc bình thủy tinh trong bốn năm, còn cả giọt lệ nơi khóe mắt Tân Dã vào năm Tạ Lan Sinh gặp tai nạn, Tạ Lan Sinh quỳ không dậy nổi với cha mẹ khi công khai. Còn cả cùng xem tuyển tập nụ hôn trong bảo tàng Torino, baci chocolate cùng mua trong cửa hàng ở Torino, phủ chiếc áo lót trắng mang mùi hương của Tân Dã lên mặt bên trong ngục, từng buồng điện thoại nhìn ra thắng cảnh tại Berlin, còn có lời thề khi kết hôn “all daysmy life, till the last secondmy life, and and thismy solemn vow” . . . . . . Rất nhiều, vô cùng động lòng người.
Đương nhiên, trong hồi ký cũng có lượng lớn ảnh chụp, đặc biệt là đoạn cuối. Nơi đó, có ảnh chụp Lan Sinh Tân Dã hai mươi tuổi, hai mươi lăm tuổi, cũng có ba mươi tuổi, ba mươi lăm cùng bốn mươi tuổi, bốn mươi lăm tuổi, còn có ảnh chụp năm mươi, năm mươi lăm tuổi. Trên mặt bọn họ có dấu vết năm tháng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn khôi ngô xuất chúng.
Mà với những ảnh chụp chung cùng Tân Dã, tiêu đề tạ ơn lan sinh đặt cho đều là:
Tạ Lan Sinh và người thương.
Tạ Lan Sinh và người thương.
Trước lúc cuốn tiểu sử xuất bản, vô số người yêu điện ảnh háo hức trông mong, còn nói: Đạo diễn Tạ nên ra một quyển hồi ký! Chậc chậc, đạo diễn Tạ đến tuổi này rồi mới ra hồi ký, có mấy minh tinh trong giới giải trí mới hơn hai mươi đã cho ra cả tự truyện. . . . . . Đúng vậy đúng vậy, không biết tự lượng sức mình, tự cho mình giỏi lắm chứ!
Đối với những lời này, Tạ Lan Sinh nghiêm túc đáp lại : Không phải đâu, bất luận là ai cũng có thể viết tự truyện. Tự truyện chính là nhìn lại nhân sinh của mình, tổng kết sự từng trải, nói về những điều mình cảm nhận. Công nhân có thể viết tự truyện, nông dân cũng có thể, không phải chỉ có người giành được thành tựu cực lớn mới có thể viết sách. Anh vẫn luôn dịu dàng như thế.
Bởi vì nhà xuất bản dùng người yêu của Tạ Lan Sinh làm trọng điểm quảng bá, thần bí vô cùng, bởi vậy, cuốn tiểu sử này của Tạ Lan Sinh vừa lên kệ đã bị tranh giành sạch bách.
Rồi sau đó, mọi người hoảng hốt phát hiện: “! ! !”
Ra là như thế! ! !
Các đơn vị truyền thông đưa tin rợp trời nói: Tạ Lan Sinh tiết lộ người yêu đồng giới. Người yêu đồng giới của tạ ơn lan sinh chính là nhà sáng lập Thâm Lam. Người yêu đồng giới của Tạ Lan Sinh chính là nam chính Viên mãn .
Mới đây, hồi ký Viên mãn của đạo diễn nổi tiếng Tạ Lan Sinh chính thức được phát hành, trong đó có ghi lại quá trình bí mật quen biết yêu đương với Tân Dã. Mặt khác. . . . . .
Cuộc sống riêng tư của Tạ Lan Sinh nhiều năm gần đây không ai hay biết. Mới đây, trong hồi ký Viên mãn của ngài ấy đã công khai chuyện tình đồng tính. . . . . .
Người yêu điện ảnh đều nói:
Quá chấn động.
Hoàn toàn không nghĩ tới.
Tôi vẫn cứ ngỡ rằng ngài ấy với Tân Dã chỉ là quan hệ bạn bè bình thường.
Dù sao, những người vẫn còn online bây giờ không mấy ai xem Viên mãn , xem Gốc rễ lại càng không, đã lâu lâu lắm rồi. Ngay cả người từng chứng kiến buổi ra mắt Nhất kiến chung tình cũng đã lớn tuổi, quên đi mất, không nhớ ra các cô từng thấy cảnh “Lau nước mắt” trên diễn đàn.
Nhưng, sau khi mọi người xem hết 40 năm bọn họ quen biết trong sách, cơ hồ đều cảm động, thậm chí một vài nam giới mê điện ảnh “Bài trừ đồng tính” cũng nhượng bộ nói:
Nếu đồng tính mà như vậy thì có thể chấp nhận được, đừng có quan hệ bừa bãi, chỉ có biết. . . . . . Là thấy tởm rồi.
Những đoạn xúc động được người chụp lại đăng trên mạng, chỉ trong một đêm, nội dung đó liền sản sinh vô số bình luận, vô số trích dẫn, rất nhiều người nói “Rơi nước mắt” “Quả là hiếm có” “Hai bọn họ thật hạnh phúc” .
Tạ Lan Sinh cũng cảm thấy, “Hai bọn họ thật hạnh phúc.”
Hơn nữa, bất luận người nào cũng có thể thấy “Hai bọn họ thật hạnh phúc.”
. . . . . . . . . . . .
Năm 2033 là “Đám cưới bạc” của Lan Sinh Tân Dã.
Vào năm này, để kỷ niệm đám cưới bạc, Tạ Lan Sinh đã quay những trải nghiệm của cả hai thành một bộ điện ảnh. Thành viên của bộ điện ảnh là ekip hiện trường đã lâu không gặp, chỉ có mấy người.
Đối với bản thân lúc trẻ, Tân Dã, Tạ Lan Sinh sẽ dùng CG, anh thuê một công ty hậu kỳ rất nổi tiếng tại Mỹ. Nắm 2033 năm, kỹ thuật CG càng phát triển, chẳng khác gì người thật. Tạ Lan Sinh có hình ảnh tư liệu đủ góc độ của hai bọn họ, có 20 tuổi, cũng có 30 tuổi, bởi vậy, công việc này kỳ thật thuộc về loại hiệu ứng đặc biệt rất cơ bản.
Lan Sinh không dùng thu âm hiện trường, anh tự mình thu lúc hậu kỳ. Anh lồng tiếng cho mình, Tân Dã cũng làm cho y.
Cuối cùng ra được thành phẩm, hiệu quả hoàn mỹ, không nhìn ra bất cứ lỗ hổng nào.
Có điều, trong “Điện ảnh”, hễ có hình ảnh thực, Lan Sinh sẽ dùng luôn hình ảnh đó, như là mấy cảnh hôn trong Viên mãn , hay như hôn lễ năm 2008, rồi còn. . . . . .
Kỳ thật anh cũng không thích CG. Khi xem điện ảnh anh thích người thật đóng Gozilla, bởi dẫu cho bề ngoài không đúng, nhưng cốt lõi lại có một loại linh động rất chuẩn. Anh từng nghĩ tới việc có nên tuyển diễn viên trẻ thủ vai bọn họ, hậu kỳ lại dùng kỹ thuật CG thay đổi diện mạo chế tác hậu kỳ, có điều ngẫm lại vẫn bỏ đi, triệt để dùng CG từ đầu tới cuối.
Lan Sinh kỳ thật có chút hối hận. Anh luôn cảm thấy, với một số cảnh tượng quan trọng, lúc đó anh nên diễn lại một lần, rồi dùng máy quay lại. Những thứ đó để sau này xem lại. Rồi sẽ có một ngày, anh cùng Tân Dã tóc hoa râm, đầu óc lẫn lộn, thời điểm đó, nếu chỉ đọc nhật kí, thư tín thêm cả hình vẽ, có thể cũng sẽ không nhớ lại được tình cảnh quan trọng thuở ấy, hoặc là nói, không nhớ được chi tiết cụ thể.
Ngày nào đó có lẽ không còn xa nữa.
Nhưng Tạ Lan Sinh cũng không muốn quên mất.
Vài ngày trước kỷ niệm đám cưới bạc, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã lại đi nghỉ bên bãi biển. Hòn đảo vẫn thuộc tập đoàn XYZ, như vậy có phần tiện với hai người.
Buổi tối bọn họ nướng cá, nướng thịt bên bãi biền, sau đó chậm rãi ôm nhau khiêu vũ trên mặt cát. Bọn họ nhảy “Ba bước chậm”, nhịp điệu nhạc êm dịu trữ tình, hai người khiêu vũ như cặp đôi trẻ tuổi trong tiếng sóng biển. Có sao trời, có lửa trại, có sóng biển, có bờ cát, sự tĩnh lặng tuyệt đối cũng đẹp đẽ vô cùng.
Mà vào ngày kỷ niệm, không ai bảo ai, hai người đều muốn đến nơi tổ chức hôn lễ hồi trước.
Lúc này, du khách trên đảo đông đúc. Đương nhiên, bởi vì trên đảo có một khách sạn, mấy chục phòng, du khách dù nhiều đến đâu cũng không đến mức biển người chen chúc.
Hành lang trong suốt vẫn còn nguyên, kéo thẳng một đường xuyên vào biển. Hai bọn họ đan mười ngón, từng bước đi đến cuối, sau đó, cực kỳ ăn ý mà mặt đối mặt, nắm hai tay, nhìn nhau nở nụ cười.
“Còn nhớ không?” Tân Dã hỏi.
Tạ Lan Sinh lại chăm chú nhìn y: “Đương nhiên.”
“Lặp lại lần nữa nhé?”
Tạ Lan Sinh đáp: “Được.”
Vì thế Tân Dã lại mở lời: “Afteryears, i, Shen Ye, still wish to take you, Xie LanSheng, belife partner, have and hold from this day forward.”
Tạ Lan Sinh khẽ cười.
Quả nhiên, Tân Dã đã sửa lại lời thế.
25 năm trước, lời thề chỉ có”I, shen ye, take you, xie lansheng, belife partner” . . . . . . Hiện tại đâu, biến thành “Afteryears, i, Shen Ye, still wish to take you, Xie LanSheng, belife partner” . . . . . . Lập tức, từ “Em, sân dã, lựa chọn anh, Tạ Lan Sinh, làm bạn đời trăm năm”, biến thành “Sau 25, em, Tân Dã, vẫn muốn được chọn anh, Tạ Lan Sinh, làm bạn đời trăm năm của em.”
“Ừm, ” khóe miệng Lan Sinh mỉm cười, nói với y, “Afteryears, i, Xie LanSheng, still wish to take you, Shen Ye, belife partner, have and hold from this day forward.”
Anh cũng vậy. Sau 25 năm, anh, Tạ Lan Sinh, muốn được chọn em, Tân Dã, làm bạn đời trăm năm của anh.
Đây là lời xác nhận sau 25 năm, xác nhận chặt chẽ, đối phương là tình yêu đích thực của cuộc đời này.
Đối diện, Tân Dã tiếp tục: “For better, richer, for poorer.”
Tạ Lan Sinh cũng nói: “For better, richer, for poorer.”
Tân Dã: “In sickness and health.”
Tạ Lan Sinh: “In sickness and health.”
“To love you, cherish you, and honor you.”
“To love you, cherish you, and honor you.”
Câu cuối cùng sân dã cũng sửa lại, trở thành câu năm đó của Tạ Lan Sinh: “All days of my life, till the last second of my life, and this my solemn vow.”
Tạ Lan Sinh cũng đáp lại: ” All days of my life, till the last second of my life, and this my solemn vow.”
Nói xong, bọn họ nhìn đối phương một hồi, lại cười.
Người yêu đã không còn trẻ trung.
Tạ Lan Sinh gien tốt, tóc vẫn đen nhánh, Tân Dã đã có mấy sợi bạc. Tạ Bân cha Tạ Lan Sinh hiện giờ đã 84 tuổi, thế mà tóc vẫn còn ước chừng hai phần ba là màu đen.
“Được rồi, ” Tạ Lan Sinh nói, “Đi thôi, đi ăn chút gì đó.”
“Vâng.”
“Tân Dã, em còn nhớ không, lúc đó, vị thẩm phán kia nói chúng ta hôn môi nhau, kết thành vợ chồng, chúng ta làm theo y như lời ông ấy nói, kết quả còn dọa sợ người ta. Mấy tấm ảnh hôn lễ hôm đó thật sự rất buồn cười.”
Tân Dã mỉm cười: “Đương nhiên.”
Năm đó, một ôm eo, một choàng vai, dùng sức m*t mát môi đối phương, không ngừng không nghỉ, như thể muốn hút hết linh hồn đối phương.
Khi hai người từ hành lang xuyên thấu quay lại bờ cát, một đôi tình nhân trẻ rõ ràng là tới diễn tập hôn lễ nói: “Hi!”
Cặp tình nhân người da trắng, mang giọng Mỹ, bốn người vừa vặn đối mặt, vì thế Tân Dã đáp lại một câu, nói “Chúc mừng”, mang theo ý cười.
“Dạ, ” Cô gái nhìn hai người đàn ông gần 50 tuổi, thấy bọn họ sánh vai đan mười ngón tay, hỏi: “Hai người cũng muốn kết hôn ở đây sao ạ? Chúng ta lựa chọn thật giống nhau!”
“Phải, mà cũng không phải.” Tân Dã trả lời, “Hôm nay là kỷ niệm đám cưới bạc của hai chúng tôi, chúng tôi đến thăm lại chốn cũ, đến đây dạo chơi mà thôi. 25 năm trước chúng tôi cũng đã kết thành vợ chồng tại đây.”
“Oa. . . . . .” Người trẻ tuổi rất khó tưởng tượng bên nhau 25 năm là như thế nào, vì thế lại hỏi, “Sống cùng nhau 25 năm. . . . . . Là cảm giác gì ạ?”
“Cảm giác gì ấy à. . . . . .” Tân Dã cùng người bên mình bất giác nhìn nhau, nghiêng người, chỉ nơi đầu cuối của hành lang trong suốt phía sau, “Vừa rồi, chúng tôi nhớ lại lời thề trong hôn lễ lúc trước, lại nói với nhau thêm lần một lần nữa. Tôi nói, ‘Afteryears, i, still wish to take you, belife partner. ’”
“Oa. . . . . .” Cô gái rõ ràng có chút xúc động.
Tạ Lan Sinh cười cười, chen lời nói: “Tôi cũng nói, ‘Afteryears, i, still wish to take you, belife partner. ’”
Muốn nói hiện tại là cảm giác gì, vậy có lẽ, tình yêu cũng giống rượu ngon, trải qua thời gian, trải qua lắng đọng, lại càng thơm, càng nồng, càng đượm, càng say lòng người.
“Vâng, ” Giọng nói cô gái mang theo sự hâm mộ, nói, “Vậy chờ đến ngày kỷ niệm đám cưới bạc 25 năm sau của bọn cháu, chúng cháu cũng sẽ lại đến nơi đây, nói những lời thuở ban đầu.”
“Được, ” Tạ Lan Sinh lại cười, “Chúc hai bạn hạnh phúc mỹ mãn.”
“Dạ, cảm ơn ạ!” Cô gái ngẫm nghĩ, lại nói, “Cháu tên Pearl, anh ấy là Peter, có thể hỏi tên hai người không ạ? Cuộc gặp gỡ này thật sự đặc biệt.”
“Được chứ, ” Tạ Lan Sinh gật đầu, trả lời cô, “Tôi là Tạ Lan Sinh.”
Tình yêu của anh đã được công khai, rốt cuộc không phải che giấu nữa.
Dừng một chút, Tạ Lan Sinh lại cùng Tân Dã không kiềm được mà liếc nhau, tiếp tục nói: “Em ấy là người yêu của tôi, Tân Dã.”
(Ngoại truyện 1 Sau này (1) end)
Tác giả nhầm rồi nhé, một khi fangirl đã hít ke đường thì chục năm sau vẫn có thể đào lại nhớ :)))). Nhất là cặp đôi trai tài trai sắc như 2 người trong truyện thì có mà nổ cả mớ fanfic RPS trên AO3 rồi =))))
Chương sau nhân vật lên hàng U90 rồi nên sẽ chỉnh lại nhân xưng tí nhé, chứ ai lại gọi U90 là anh bao giờ :”>
Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Đánh giá:
Truyện Independent Filmmaker/Nhà Làm Film Độc Lập
Story
Chương 136
10.0/10 từ 49 lượt.