Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 64
Chương 064
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau trận đấu, ban tổ chức phỏng vấn tuyển thủ MVP — Diệp Tùy An.
Cậu nhóc với mái tóc đỏ tươi cười rạng rỡ, nhìn vào ống kính không hề căng thẳng.
Phóng viên mở đầu bằng lời khen: “Chúc mừng Tiểu Diệp giành được MVP trận hôm nay! Đây là trận đầu tiên trong sự nghiệp của bạn, lại có thành tích tốt như vậy, bạn muốn nói gì không?”
Diệp Tùy An nói: “Cảm ơn CLB YY đã cho tôi cơ hội, cảm ơn sư phụ đã dạy dỗ tôi.”
Phóng viên: “Sư phụ bạn là ai vậy?”
Diệp Tùy An: “Tất nhiên là đội trưởng Diệp của chúng tôi rồi! Tôi là Tiểu Diệp, sư phụ tôi là Đại Diệp. Cùng họ Diệp, có phải rất có duyên không?”
Phóng viên dở khóc dở cười: “Vậy, bạn đặt biệt danh là Tiểu Hoàng Diệp cũng vì lý do này?”
Diệp Tùy An: “Đúng vậy! Lá mùa thu ấy mà, là lá vàng chứ còn gì nữa. Tôi sinh vào mùa thu mà!”
Mọi người: “…”
Cậu nhóc này tư duy hơi bay xa nhỉ, không theo kịp luôn á?
Phóng viên đổi chủ đề: “Khụ, bạn thấy chiến thắng hôm nay là nhờ đâu?”
Vốn tưởng rằng Diệp Tùy An sẽ nói về tinh thần đồng đội của YY, chiến thuật phối hợp… nào ngờ, cậu nhóc này không biết khách khí, thẳng thắn đáp: “Dĩ nhiên là vì TNG đánh quá loạn, chẳng có tí phối hợp nào cả.”
Phóng viên: “……”
Phóng viên sững sờ, thật sự choáng váng. Phỏng vấn sau trận, đa số tuyển thủ đều sẽ chừa chút thể diện cho đối thủ. Còn Diệp Tùy An thì hay rồi. lần đầu tiên phỏng vấn mà nói thẳng khuyết điểm của đối phương như thế! Fan TNG đang xem livestream lập tức phẫn nộ tột độ!
Nhưng mà… Diệp Tùy An lại tiếp tục bồi thêm một đao nữa: “Bọn tôi tập trung đánh vào bắn tỉa của họ, mà y tế của bọn họ không quay lại bảo vệ, tiền tuyến và hậu tuyến hoàn toàn rời rạc. Tuyến đầu công kích và đột kích của họ không tạo được chút áp lực nào với bọn tôi. Xử lý xong tay bắn tỉa thì thắng dễ như ăn kẹo.”
Các tuyển thủ TNG: “………”
Sắc mặt Lục Hưng Vân lúc này đã đen như đáy. —
Ở hậu trường, Bùi Phong nhịn cười nói: “Đệ tử của anh Diệp, sao nói chuyện thẳng tuột vậy? Không sợ đắc tội người khác à?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Em từng thấy Diệp Khinh Danh sợ ai chưa?”
Bùi Phong nghĩ nghĩ, nhỏ giọng: “Chắc chỉ sợ mỗi sư phụ thôi.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ, đồ đệ Tiểu Diệp của cậu ta tiến hóa rồi, đến anh cũng không sợ.”
Bùi Phong: “………”
Nhóc con này đúng là tiền đồ vô lượng!
Tất nhiên, sau cuộc phỏng vấn này, Diệp Tùy An bị fan TNG tổng tấn công, mắng chửi không nể mặt. Một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà dám nói tuyến đầu TNG không có uy h**p gì? Quá ngạo mạn!
Ngược lại, fan YY lại rất thích đệ tử thẳng thắn của đội trưởng Diệp, thi nhau lên tiếng bảo vệ. Trên mạng, hai bên fan lao vào trận chiến khẩu chiến ác liệt, và cuối cùng, fan YY giành chiến thắng áp đảo..
“eSports đấy, gà là có tội gốc.”
“Tiểu Diệp nói đúng. Thắng dễ như ăn kẹo.”
“50:35 mà cũng gáy? tụi bây phải quét sạch YY 3 lần mới gỡ được!”
“Tuyến đầu thật sự không tạo được uy h**p, Lục Thần nhà mấy người bị bắn thủng như tổ ong, mau đi đốt nến cho ảnh đi [châm nến.jpg]”
Fan TNG câm nín, chẳng phản bác được gì.
Bàng Vũ tưởng sau trận này mình sẽ bị fan chửi vì chết nhiều nhất, ai ngờ Tiểu Diệp chủ động gánh hết thù hận, fan TNG chửi cậu ấy chứ không ai để ý tới Bàng Vũ. Cậu vừa cảm kích, vừa ngơ ngác.
Trở về căn cứ, Bàng Vũ kéo Tư Văn Huy vào ký túc xá, thì thầm bàn bạc: “Hay là, chúng ta cùng nhau chuyển nhượng sang đội khác đi? Hai đứa mình phối hợp cũng ổn. HLV Giang từng nói rồi, chúng ta mới là cốt lõi của TNG, chứ không phải Lục Hưng Vân. Tôi không muốn tiếp tục thế này nữa.”
Tư Văn Huy hơi do dự: “Nhưng nếu tụi mình đi chung, có đội nào nhận không?”
Hai người họ, một thằng béo, một thằng gầy, tạo hình không nổi bật, không có giá trị thương mại.
Bàng Vũ ghé tai nói nhỏ: “Đội HW vừa liên hệ riêng với tôi. Hỏi tôi có muốn chuyển nhượng không.”
Hai mắt Tư Văn Huy sáng lên: “Cậu nói đội của Chu Dật Nhiên á?!”
Bàng Vũ gật đầu: “Ừ. Đội họ chắc chắn tốt hơn TNG. Nếu chúng ta tới đó, bắn tỉa và trinh sát phối hợp với đột kích của đội trưởng Chu, dễ chơi hơn nhiều so với phối hợp với thiếu gia Lục.”
Tư Văn Huy kích động gật đầu: “Tất nhiên là vậy rồi! Đội trưởng Chu đội nổi tiếng tính tốt… Nhưng, họ không có liên hệ với tôi?”
Bàng Vũ vỗ vai cậu: “Yên tâm, tôi sẽ hỏi quản lý họ, xem có thể đưa cả hai qua không.”
Trong lòng Tư Văn Huy có chút chua xót. TNG toàn xoay quanh Lục Hưng Vân để nịnh bợ, lấy lòng. Bọn họ là những người duy nhất còn giữ tâm huyết với eSports. Ở lại thì không được coi trọng, thua trận thì bị đổ lỗi, chẳng có ý nghĩa gì.
HW là chiến đội mạnh kỳ cựu. Đội trưởng Chu Dật Nhiên từng là đột kích chủ lực của ACE, hiện là Alpha dịu dàng lịch thiệp, rất hiếm khi bị Vũ thần mắng và cũng là chủ lực đội tuyển quốc gia mùa trước, phong độ ổn định suốt nhiều năm.
Lục Hưng Vân thua thì quay sang chửi đồng đội, thô lỗ, mồm miệng đầy lời th* t*c. Đội trưởng Chu thì ngược lại, thua là chủ động nhận lỗi, cười nói “không sao đâu” rồi còn an ủi đồng đội.
Hai đội trưởng, hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Sau khi hai người bàn bạc xong, lập tức liên hệ riêng với quản lý của đội HW. Phía bên kia rất vui mừng nói: “Tốt quá! Chúng tôi rất hoan nghênh hai người cùng đến!”
Giải đấu chuyên nghiệp Thần Súng trong nửa đầu năm sẽ thi đấu hai vòng bảng. Sau khi vòng bảng kết thúc sẽ mở một đợt chuyển nhượng giữa mùa, các tuyển thủ có thể chuyển đội, các CLB cũng có thể tranh thủ cơ hội chiêu mộ nhân tài.
Bên HW từ trước đến nay luôn xây dựng chiến thuật xoay quanh Chu Dật Nhiên, các vị trí như bắn tỉa, trinh sát khá yếu nên mới nhắm đến đội TNG để ra tay.
Ban đầu còn nghĩ có lẽ khó mà kéo được tay bắn tỉa, không ngờ lại được cả cặp, đúng là mua một tặng một?
Chu Dật Nhiên nghe tin rất vui, mỉm cười nói: “Tôi đoán được nội bộ TNG có vấn đề. Cặp đôi này chắc chắn có rất nhiều đội để mắt tới, chúng ta phải ra tay nhanh. Nếu kéo được họ về, năm nay HW rất có hy vọng giành quán quân.”
Alpha có vẻ ngoài ôn hòa tốt tính, nhưng không hề đơn giản như vẻ bề ngoài.
**
Sau khi xem xong trận đấu, Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ cùng quay về căn cứ đội tuyển quốc gia. Hôm nay Bùi Phong lái xe, để sư phụ ngồi ghế phụ.
Không ngờ tháng 3 ở Thủ Đô lại có tuyết lớn như vậy, khi mưới đến thi đấu trời còn nắng, ra ngoài thì tuyết đã dày đặc. Trận đấu kết thúc, xe của các đội cũng quay về, còn có rất nhiều fan và phóng viên hiện trường, đúng như dự đoán, gây tắc nghẽn giao thông.
Bùi Phong bị kẹt ở lối ra bãi đậu xe, nhìn thấy dòng xe dài như rắn, đành thở dài, bật máy sưởi kiên nhẫn đợi cảnh sát giao thông điều tiết.
Thấy Giang Thiệu Vũ đang viết gì đó vào sổ đen, Bùi Phong đùa: “Sư phụ, quyển sổ này của anh, sao nhìn giống cuốn sổ tử thần vậy? Ai bị gạch tên thì tiêu đời rồi phải không?”
Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn cậu: “Em rất hy vọng anh gạch tên em à?”
Bùi Phong cười rạng rỡ: “Sư phụ nỡ sao?”
Giang Thiệu Vũ: “…”
Nhìn vào đôi mắt dịu dàng đang mỉm cười của đồ đệ, Giang Thiệu Vũ mặt không đổi sắc lật đến trang của Bùi Phong, rồi không do dự gạch một dấu “x” sau tên cậu.
Bùi Phong: “…”
Mọe, đây gọi là tự lấy đá đập chân mình à?
Bùi Phong lập tức ăn năn: “Em sai rồi, sư phụ. Em không nên khiêu khích quyền uy của anh. Mau xóa đi, dấu gạch trông xấu quá.”
Giang Thiệu Vũ khẽ nhếch môi, xóa dấu đỏ, nói: “Cho em thêm một cơ hội.”
Bùi Phong nịnh nọt: “Thay bằng dấu tích nhé, dấu tích nhìn đẹp hơn.”
Giang Thiệu Vũ không để ý đến cậu, tự động gập sổ lại.
Trong cuốn sổ đó, HLV Giang đã ghi lại toàn bộ trọng điểm của từng tuyển thủ được chú ý. Thật ra, Bùi Phong vừa rồi chỉ nhìn thấy tên mình, mà không thấy bên dưới có các mục như kỹ năng, tốc độ phản ứng, độ ổn định, tư duy chiến thuật, tố chất tâm lý – tất cả đều được đánh giá là cấp S.
Còn người khác, kể cả Diệp Khinh Danh, cũng có nhiều mục chỉ được A.
Bùi Phong thấy sư phụ cất sổ, liền chuyển đề tài: “Dạo này sư phụ thấy khỏe hơn chưa? Anh đi khắp nơi kiểm tra tuyển thủ, hôm nay ở thành phố A, mai đã sang thành phố B, mỗi nơi ăn uống khác nhau, dạ dày anh chịu được không?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Cũng ổn. Mấy việc ăn ở đều do Chị Du lo, rất chu đáo.”
Bùi Phong gật đầu: “Vậy thì tốt. Sư phụ gầy quá, phải ăn nhiều thịt mới được.”
Giang Thiệu Vũ đã hơn một tháng chưa tiêm thuốc ức chế, nhưng thể trạng lại tốt hơn trước rất nhiều. Rõ ràng là do dịp Tết được Bùi Phong đánh dấu, pheromone dịu dàng của Alpha đã xoa dịu được pheromone Omega hỗn loạn trong cơ thể anh. Dạo này tinh thần anh rất tốt, dạ dày cũng không còn khó chịu nữa.
Giang Thiệu Vũ quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của Bùi Phong.
Bên ngoài xe, tuyết vẫn rơi nặng hạt.
Không gian trong xe chật hẹp, hai người đối mặt nhau, có thể nhìn thấy bóng hình phản chiếu trong mắt đối phương.
Cảnh tượng khiến họ nhớ lại đêm tuyết hôm Tết đó.
Đường cao tốc bị phong tỏa, Bùi Phong bất đắc dĩ đỗ xe bên đường, hai người chen chúc nhau ở hàng ghế sau, Bùi Phong ôm Giang Thiệu Vũ vào lòng, cắn lên chiếc gáy mềm mại của anh…
Giang Thiệu Vũ quay mặt đi, hơi lúng túng. Anh tưởng mình đã quên chuyện đó, nhưng thật ra ký ức vẫn rất rõ nét.
Chỉ là bình thường quá bận rộn, không có thời gian hay tinh thần để nghĩ đến. Nhưng lúc này, khi hai thầy trò lại ngồi cùng một xe, cùng một ngày tuyết rơi, bị kẹt xe, ký ức chôn sâu lại ùa về.
Vùng cổ phía sau nhạy cảm dường như hơi nóng lên, nơi đó vẫn còn dấu vết pheromone Alpha của Bùi Phong.
Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn ra ngoài, lờ đi sự lúng túng trong lòng.
Thấy sư phụ quay đi, Bùi Phong cũng không hiểu sao hơi ngại, ho khẽ một tiếng, vội vàng chuyển chủ đề: “Tuyết rơi lớn thế này, chắc tắc lâu lắm. Biết vậy đi tàu điện ngầm cho rồi.”
Giang Thiệu Vũ: “Không sao, cùng lắm thì về muộn một chút.”
Không khí trong xe lại rơi vào im lặng.
Bùi Phong gãi đầu, cố tìm đề tài: “Sư phụ định đến đội nào tiếp theo?”
Giang Thiệu Vũ: “Còn phải tùy thuộc lịch thi đấu, chọn đội không có trận tuần sau.”
Bùi Phong cười nói: “Cảm giác như sư phụ đi săn tuyển thủ vậy, đến đội nào là mang về một người.”
Giang Thiệu Vũ nghe vậy, giải thích: “Không hẳn. Anh mang Thần Thần về vì cậu ấy phải chịu nhiều chèn ép và ủy khuất ở TNG, tài năng bị mai một, không cần tiếp tục lãng phí thời gian ở đó. Còn Diệp Tử, tư duy chiến thuật không tệ, đã bị cấm thi đấu mà suốt ngày chỉ biết ngủ, YY cũng mặc kệ, mang về đội tuyển quốc gia phối hợp với em luyện chiến thuật cũng tốt.”
Bùi Phong gật đầu hiểu ý: “Vậy là sư phụ không định mang thêm ai nữa?”
Giang Thiệu Vũ: “Những người còn lại đang thi đấu, anh không thể tranh người với CLB. Còn 8 tháng nữa đến giải thế giới, cứ từ từ.”
Bùi Phong nói: “Em nhớ năm ngoái đội tuyển quốc gia đến tháng 11 mới tập trung, chỉ luyện tập một tháng rồi đi thi đấu. Liệu có kịp không? Cho nhiều tuyển thủ với phong cách khác nhau vào cùng, chiến thuật phức tạp thì một tháng khó mà luyện được.”
“Đúng vậy.” Giang Thiệu Vũ đáp, “Năm nay anh sẽ chốt danh sách vào tháng 6. Nửa cuối năm, họ vừa đánh playoff, vừa tập huấn online. Những người không vào playoff sẽ đến ở hẳn tại đội tuyển quốc gia, luyện tập lâu hơn, chiến thuật cũng sẽ phong phú hơn.”
“Sư phụ nói có lý. Đội tuyển quốc gia năm nay chắc chắn giành giải.” Bùi Phong tự tin nói.
“… Đội Trung Quốc mấy năm trước đến top 4 còn không vào nổi. Em tự tin vậy à?”
“Vì những năm đó không có sư phụ.” Bùi Phong cười, “Năm nay khác. Tập huấn sớm, có sư phụ làm HLV trưởng, em không tin năm nay không đoạt giải.”
“…” Giang Thiệu Vũ cảm xúc phức tạp.
Sự tin tưởng và sùng bái mù quáng của đồ đệ dường như đã ăn sâu vào máu.
Đúng là fan não tàn số một của Wing thần.
Nhưng sự tin tưởng của Tiểu Bùi cũng cho Giang Thiệu Vũ thêm động lực. Bất kể tương lai đội tuyển quốc gia sẽ gồm những ai, có phục tùng cách huấn luyện của anh hay không. Anh biết, Tiểu Bùi sẽ luôn đứng sau anh, toàn lực ủng hộ.
Vì tuyết rơi và kẹt xe, hai người về đến căn cứ đội tuyển quốc gia thì đã 12 giờ đêm.
Tuyết vẫn chưa dừng, Bùi Phong đỗ xe trước ký túc xá, cùng Giang Thiệu Vũ lên lầu.
Giang Thiệu Vũ tắm xong, sờ lên gáy. Dấu răng Alpha để lại đã biến mất, nhưng pheromone ngấm vào cơ thể vẫn còn, không biết sẽ duy trì được bao lâu.
Dù sao hai người là thầy trò, để đồ đệ luôn tôn trọng mình đánh dấu, hành vi này thực sự không thích hợp. Lần trước là tình huống bất ngờ, lần sau không thể phiền Tiểu Bùi nữa, dù sao thuốc ức chế trong tủ vẫn đủ dùng.
Giang Thiệu Vũ hít sâu, lấy một miếng dán che pheromone cùng màu da, dán lên sau gáy. Như vậy sẽ không ai biết anh là Omega.
Hay là nghĩ xem trạm tiếp theo nên đi đâu? Anh mở ghi chú điện thoại, xem lịch thi đấu của liên minh.
CIP? Tuần sau không có trận, toàn đội ở căn cứ, chi bằng đến xem thử huấn luyện hằng ngày của họ. Nếu nhớ không nhầm, thì “anh cả” của đội anh em Hồ Lô, Mạc Hàn Thiên, đang ở chiến đội này.
Hết chương 064
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh