Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 63
Chương 063
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau khi khảo sát xong CLB YY, Giang Thiệu Vũ và mọi người trở về khách sạn. Tần Bác chuyển dữ liệu đã sao lưu cho anh xem.
Số liệu của YY tốt hơn TNG rất nhiều, các tuyển thủ đấu tập nghiêm túc, thái độ cũng không tệ.
Dù Diệp Khinh Danh hay ngủ nướng, nhưng không hề bỏ bê việc đấu tập. Theo bảng điểm danh, thời gian luyện của anh khác người, ngủ ban ngày, ban đêm luyện đến 3 giờ sáng, chuẩn cú đêm điển hình.
CLB YY áp dụng phương thức quản lý “tự do thoải mái” cho các tuyển thủ. Nhuộm tóc màu gì, luyện tập vào giờ nào là do cá nhân quyết định, miễn là trong các đợt huấn luyện tập trung và thi đấu chính thức không được xảy ra sai sót.
Giống như giờ tự học không có thầy giám sát, học sinh có thể ngủ, làm bài, đọc truyện, miễn là thi tốt thì vẫn là học sinh giỏi. Với mô hình quản lý tự do này, tinh thần tuyển thủ YY rất phấn chấn, quan hệ giữa các thành viên cũng hòa hợp, việc chơi game với họ không còn là áp lực mà trở thành niềm vui.
Tề Hằng nói: “Mỗi CLB có một phong cách quản lý riêng. Mô hình tự do như YY thật ra rất được tuyển thủ ưa chuộng. Hàng năm có rất nhiều người từ trung tâm huấn luyện trẻ ký hợp đồng với YY, phần lớn là nghe danh mà đến.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Không trách sao năm đó Diệp Tử lại ký với YY và trở thành đội trưởng.”
Với tính cách tự do, buông thả như Diệp Khinh Danh, chỉ có môi trường như ở YY mới phù hợp. Đến CLB khác, anh ta sẽ cảm thấy khó chịu, mà ban huấn luyện cũng không ưa nổi anh.
Với tính cách phóng khoáng và “thích tự do” của Diệp Khinh Danh, chỉ có môi trường như YY mới khiến anh thoải mái. Về đội nghiêm như TNG thì cậu tự thấy ngột ngạt, ban huấn luyện nhìn cậu cũng thấy chướng mắt.
Dựa vào trận đấu tập, mô hình đào tạo của YY cũng ổn. Tuyển thủ kỳ cựu đá chính, tân binh tập huấn ở đội hai, có năng lực mới được cho thi đấu. Diệp Tùy An là minh chứng rõ nhất cho thành công của quy trình đó.
Tề Hằng hỏi: “A Vũ, cậu thấy Diệp Tùy An thế nào?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Tiểu Diệp có thiên phú tốt. Chiến thuật của Diệp Khinh Danh khó học, cậu ta học nửa năm mà giống tới 90%, chứng tỏ tốc độ tay, phản ứng, và tư duy xử lý tình huống đều rất khá. Nhưng đội tuyển quốc gia không cần một bản sao giống y hệt để làm dự bị. Tôi muốn đội hình có sự đa dạng. Đại Diệp và Tiểu Diệp giống nhau quá, chọn một người là đủ.”
Du Minh Tương cười nói: “Tiểu Diệp còn nhỏ, cơ hội phía trước còn nhiều. Khi nào trưởng thành hơn hẵng vào đội tuyển cũng chưa muộn.”
Cô vẫn hy vọng Diệp Khinh Danh sẽ vào đội tuyển, để nhóm ACE có thể tụ hội. Nhưng quyết định cuối cùng vẫn là ở Giang Thiệu Vũ, cô không dám can thiệp.
Giang Thiệu Vũ nói: “Xem tiếp đã. Nếu Diệp Khinh Danh còn tiếp tục lười biếng, tôi sẽ bắt cậu ta ôm giường lăn về lại YY.”
Mọi người: “………”
Ôm giường lăn về, thảm tới mức không ai dám tưởng tượng.
Tề Hằng tiếp tục hỏi: “Còn ai khác nổi bật không?”
Giang Thiệu Vũ nhìn bảng dữ liệu chi tiết rồi nói: “YY xây dựng chiến thuật xoay quanh trinh sát. Tuyển thủ ở vị trí này là sáng nhất, các vị trí khác thực lực đồng đều, không quá nổi bật nhưng cũng không yếu.”
Là HLV đội tuyển quốc gia, anh không cần can thiệp vào cách quản lý của từng CLB. YY chuẩn bị trước trận rất kỹ, thái độ trong các trận tập luyện cũng nghiêm túc. Người có năng lực vào đội tuyển quốc gia chỉ có Đại Diệp và Tiểu Diệp. Ai được chọn thì để sau tính.
Chiều hôm sau, Diệp Khinh Danh kéo vali tạm biệt các đồng đội: “Anh em, tôi lên đường đây!”
Mọi người vẫy tay:
“Đội trưởng Diệp đi đường bình an!”
“Giữ gìn sức khỏe nhé đội trưởng Diệp!”
Diệp Tùy An không nỡ, hỏi: “Sư phụ, sau này còn được gặp người sống quay về không?”
Diệp Khinh Danh búng trán đệ tử: “Di sản đều để lại cho em rồi, nếu anh chết ở đội tuyển quốc gia, nhớ đốt giấy cho anh.”
Mọi người cười ầm tiễn anh đi.
Diệp Khinh Danh kéo vali đến tìm Giang Thiệu Vũ và đi cùng nhóm đến sân bay. Trên đường đi anh cứ ngủ gật gù, cuối cùng dựa vào ghế ngủ luôn. Tới sân bay tỉnh dậy chốc lát, lên máy bay lại ngủ tiếp đến lúc hạ cánh.
Giang Thiệu Vũ thật sự phục khả năng ngủ của anh – tên này đúng là không kén chọn thời gian, địa điểm, cứ rảnh là ngủ.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay Thủ Đô, Diệp Khinh Danh tỉnh táo, tràn đầy sinh lực.
Tề Hằng về trụ sở liên minh, Giang Thiệu Vũ đưa Du Minh Tương, Tần Bác và Diệp Khinh Danh về căn cứ đội tuyển quốc gia. Vừa hay là buổi chiều, xe chạy thẳng đến ký túc xá.
Bấy giờ Bùi Phong và Thư Thần đang ở phòng huấn luyện, qua cửa sổ nhìn thấy xe đến. Bùi Phong cười: “Sư phụ về rồi.”
Lão Thường tò mò: “Không biết lần này HLV Giang thu hoạch được gì?”
Vừa nói xong đã thấy một thanh niên cao ráo, mặt mày tươi cười kéo vali bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa nhà: “Tôi quay lại rồi. Mùa trước tôi ở phòng 301, lần này cũng 301 được không?”
Giang Thiệu Vũ: “Tùy cậu.”
Diệp Khinh Danh kéo vali, quen đường quen nẻo lên lầu.
Bùi Phong và Thư Thần liếc nhìn nhau: “Người đó… là anh Diệp?”
Thư Thần gật đầu: “Hình như là anh ấy.”
Bùi Phong vừa cười vừa nói: “Sư phụ đúng là giỏi, đến một CLB lại lôi về một người.”
Giang Thiệu Vũ đi tập kích tuần tra giống như đi đánh phó bản trong game, mỗi lần là có chiến lợi phẩm. Bây giờ cả Thư Thần và Diệp Khinh Danh đều bị đưa về đội tuyển quốc gia.
Một lát sau, Diệp Khinh Danh vào phòng huấn luyện, hào hứng chào hỏi: “Tiểu Bùi, nhớ anh không?”
Anh dang tay định ôm, Bùi Phong cũng ôm lại, cười: “Anh Diệp, lâu quá không gặp.”
Thấy Thư Thần, Diệp Khinh Danh bất ngờ: “Thần Thần cũng ở đây?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Tôi đưa về. Có ý kiến?”
Diệp Khinh Danh vội xua tay: “Không dám không dám.”
Nhóm HLV cũng đến. Diệp Khinh Danh chào từng người. Khi thấy Lão Thường, anh nghi ngờ: “Người này là…Thế sự vô thường? Trận đấu Tân Tinh Cup, lính y tế chơi trốn tìm phải không?”
Thường Vinh Hiên cười sảng khoái: “Đúng, là tôi. Bây giờ tôi là phó HLV đội tuyển quốc gia.”
Diệp Khinh Danh quay sang Giang Thiệu Vũ, nịnh nọt: “Anh Vũ giỏi thật, tổ chức Tân Tinh Cup cũng đào được phó HLV… À đúng rồi, cậu Hoa Hoa Đại Thiếu kia đâu? Cả đội tôi đều thích cậu ta sau khi xem Tân Tinh Cup.”
Giang Thiệu Vũ: “Thích mái tóc tím của cậu ta?”
Diệp Khinh Danh ho nhẹ: “Phong cách cậu ấy cũng thú vị. Cậu ấy không vào đội tuyển à?”
“Cậu ấy là sinh viên đại học, phải hoàn tất thủ tục bảo lưu học nên đến tháng 3 mới nhập đội. Khi đó các cậu sẽ cùng luyện tập.”
Giang Thiệu Vũ dừng lại, nhìn nhóm HLV: “Tôi đưa Diệp Khinh Danh về làm bạn luyện chiến thuật. Đợi Hoa Nhiên đến, ba người Diệp, Hoa, Bùi sẽ luyện chiến thuật tam giác, xem hiệu quả thế nào.”
Chiến thuật hai động một tĩnh, Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên làm mồi quấy nhiễu, Bùi Phong làm tay bắn chủ lực phía sau. Vì Diệp Khinh Danh và Hoa Nhiên đều khó phối hợp, để họ đánh kiểu riêng, Bùi Phong tập trung sát thương sẽ hiệu quả hơn.
Còn có phối hợp được hay không thì phải luyện mới biết.
Vì Hoa Nhiên chưa vào đội, Diệp Khinh Danh cũng chưa cần luyện gấp. Giang Thiệu Vũ cho anh đánh xếp hạng cùng Thư Thần.
Sau đó, Giang Thiệu Vũ tạm ngừng khảo sát vì 2 ngày nữa là lễ khai mạc giải chuyên nghiệp A League. Nhiều đội đã rời căn cứ đến Thủ Đô tham dự lễ và đấu vòng đấu đầu tiên.
Lễ khai mạc tổ chức ở Trung tâm Thể thao điện tử Thủ Đô, Giang Thiệu Vũ muốn đích thân tới xem. Để tránh gây nghi ngờ, anh chỉ dẫn theo quán quân Tân Tinh Cup là Bùi Phong.
Ngày 1 tháng 3, 19 giờ tối, mùa giải A League lần thứ 9 chính thức khai mạc.
Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong đi cửa sau vào trung tâm thể thao điện tử. Lần trước Bùi Phong đến đây là để đánh Tân Tinh Cup, lần này là với tư cách học viên đội quốc gia, theo HLV xem trận.
Họ vào khu khách VIP, có máy chiếu khổng lồ, ghế sofa thoải mái, vừa xem vừa uống trà như rạp chiếu phim cao cấp.
Bùi Phong rót nước cho sư phụ, hai người cùng ngồi xem trận đấu.
Trong phòng chờ, các tuyển thủ TNG ngồi tản ra, Tiểu Bàn và Tư Văn Huy ngồi cùng nhau, Lục Hưng Vân và hai “vệ sĩ” khác tụ tập riêng.
Bất ngờ có tiếng cười sảng khoái từ ngoài: “Haha, Đội trưởng Lưu, lâu quá không gặp!”
“Lão Lâm? Hôm nay đội của các anh không có trận mà? Cũng đến à?”
“Bọn tôi đến Thủ Đô sớm, rảnh rỗi nên tới xem lễ khai mạc.”
Lục Hưng Vân nghe thấy thì biến sắc. “Lão Lâm?” Không nghe nhầm chứ? Cậu ta run rẩy mở cửa, nhìn thấy người đàn ông cười tươi ngoài kia, nghẹn lời: “Lão Lâm?”
Lão Lâm cười tươi: “Tiểu Lục, chào cậu.”
Lục Hưng Vân cứng mặt: “Anh…anh không phải đã giải nghệ rồi sao?”
Lão Lâm cười ha hả: “Tính giải nghệ thôi, sau nghĩ lại thấy mình cũng chưa già. Nước ngoài còn có tuyển thủ 25 tuổi, tôi còn đánh được vài năm nữa!”
Lục Hưng Vân: “………”
Đúng lúc này. Đội RED cũng đến, nghe thấy tin tức này Thời Tiểu Bân vui mừng kích động nói: “Anh Lâm không giải nghệ thật à?”
Lão Lâm xoa đầu cậu: “Thật, không thế thì tôi vào khu tuyển thủ làm gì? Đây là thẻ thi đấu của tôi.”
Hai mắt Thời Tiểu Bân sáng rực: “Tốt quá rồi!”
Lục Hưng Vân: “…………”
Mọi người xung quanh đều vui mừng, còn Lục Hưng Vân thì bực bội bất an. Lão Lâm không giải nghệ thì suất tuyển thủ công kích đội quốc gia lại càng chật chội! Nói không giải nghệ là không giải nghệ luôn hả? Có thể thay đổi quyết định tùy tiện như vậy sao??
Lúc này đội YY cũng đến. Một dàn tóc màu nổi bật không khác gì cầu vồng.
Lão Lâm hỏi: “Đội cầu vồng, đội trưởng Diệp của các nhóc đâu?”
Một cậu bé tóc đỏ nói: “Đội trưởng của bọn em đang bế quan tu luyện, sắp phi thăng thành tiên rồi.”
Lão Lâm dở khóc dở cười: “Thằng nhóc này đúng là lém lỉnh. Cậu ta bị cấm thi đấu, không tới phải không?”
Tiểu Diệp gật đầu: “Vâng.”
Lục Hưng Vân liếc nhìn bọn họ một cái, mặt lạnh tanh quay trở về phòng nghỉ. Điều duy nhất khiến cậu ta được an ủi là Diệp Khinh Danh của đội YY không có mặt, thiếu đi tuyển thủ chủ lực này, trận đấu hôm nay bọn họ chắc chắn nắm chắc phần thắng.
Cậu ta hít sâu một hơi, nói: “Diệp Khinh Danh bị cấm thi đấu, hôm nay không đến. Lát nữa chơi nghiêm túc vào.”
Lúc này, trong phòng nghỉ nghe thấy động tĩnh bên ngoài, Bùi Phong mỉm cười nói: “Lục Hưng Vân nhìn thấy Lão Lâm không giải nghệ, chắc sốc lắm nhỉ? Lát nữa mà gặp cả Tiểu Diệp, thua thêm một ván nữa, đúng là đòn tâm lý kép, sụp đổ toàn diện luôn!”
Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt: “Vốn dĩ cậu ta chẳng vào được đội quốc gia.”
Bùi Phong thắc mắc: “Sư phụ cảm thấy thực lực của cậu ta không đủ sao?”
Giang Thiệu Vũ nhìn Bùi Phong, nói từng chữ rõ ràng: “Đội tuyển quốc gia không cần những tuyển thủ tâm thuật bất chính. Thực lực chỉ là một phần, còn cần cả tố chất tâm lý và nhân cách. Anh không muốn thấy những tuyển thủ mà thua trận chỉ biết chửi đồng đội.”
Bùi Phong nhìn gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị của sư phụ, không rõ trong chuyến tuần tra tại TNG đã xảy ra chuyện gì, nhưng rõ ràng Lục Hưng Vân đã bị sư phụ hoàn toàn loại bỏ.
Trận đấu hôm nay, TNG gần như chắc chắn sẽ thua.
Bọn họ quá khinh địch, tưởng rằng Diệp Khinh Danh bị cấm thi đấu thì YY chỉ là tặng điểm miễn phí?
Họ không biết rằng, tuy Diệp Khinh Danh không mấy đáng tin, nhưng lại đào tạo được một đệ tử thiên tài.
Lễ khai mạc chính thức bắt đầu.
Sau vài tiết mục khuấy động, hai MC bước lên sân khấu lớn: “Chào mừng quý khán giả đến với hiện trường giải A League chuyên nghiệp mùa thứ 9! Tiếp theo sẽ là trận khai mạc mùa giải năm nay – trận đối đầu giữa đội YY và đội TNG! Xin dành một tràng pháo tay nồng nhiệt chào đón các tuyển thủ hai đội bước lên sân khấu!”
5 tuyển thủ của đội YY xếp hàng bước lên, đầu tóc đủ màu sắc đúng chất phong cách cầu vồng.
Đội TNG thì không ai nhuộm tóc, nhưng nhìn vào là thấy một người béo, một người gầy, hình thể chênh lệch cực kỳ rõ.
Trận đấu nhanh chóng bắt đầu.
Trận đầu là sân nhà của YY, bản đồ và chế độ thi đấu đều giống y như ngày hôm đó Giang Thiệu Vũ từng xem.
Trên màn hình liên tục hiện lên thông báo:
[YY – Tiểu Hoàng Diệp] sử dụng [Hoa Hồng Chi Nhận] một kích kết liễu [TNG-Hug]!
Bùi Phong khẽ nói: “Chiến thuật nhắm mục tiêu cá nhân? Họ luôn nhắm vào tay bắn tỉa.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu, hỏi ngược lại Bùi Phong: “Nếu em là người chỉ huy TNG, em sẽ xử lý thế nào?”
Bùi Phong suy nghĩ rồi trả lời: “Dựa vào điểm yếu mà đối thủ đang nhắm đến, em sẽ tổ chức một đòn phản phục kích, mời vào bẫy, dụ địch sa lưới. Hoặc, em sẽ đẩy nhanh tốc độ tiêu diệt hàng trước của địch, tránh để trinh sát có cơ hội phát hiện tay bắn tỉa bên mình.”
Ánh mắt Giang Thiệu Vũ hiện rõ đầy khen ngợi, chiến thuật của Tiểu Bùi quả thật nhạy bén, phản ứng cũng đủ nhanh, ngay lập tức nghĩ ra cách ứng phó.
Đáng tiếc là TNG lại không làm được điều đó.
Sau khi tay bắn tỉa bị giết hai lần liên tiếp, Lục Hưng Vân chỉ biết quay sang đổ lỗi cho đồng đội, hét trong kênh thoại: “Tiểu Bàn, cậu không biết né đường đi à?!”
Bàng Vũ trong lòng cũng đầy lửa giận: Mẹ nó, tuyến trước cầm không nổi, không biết hỗ trợ, đồng đội bị giết thì quay ra mắng, mày có ích gì?!
Đánh càng lúc càng loạn, TNG hoàn toàn mất kết nối trong giao tranh.
Trận đầu thua 50:35 – thua tới 15 mạng!
Sang trận thứ hai, TNG vẫn không điều chỉnh được chiến thuật.
Trong một pha giao tranh 5v5 chính diện, tân binh Tiểu Hoàng Diệp của YY dùng chiến thuật ám sát kinh điển của trinh sát, xuất quỷ nhập thần, không gây tiếng động, thậm chí còn quét sạch 5 mạng – một pha pentakill!
Cả khán đài vỗ tay như sấm!
Hai bình luận viên phấn khích nói: “Tiểu Hoàng Diệp của đội YY – Diệp Tùy An, lần đầu tiên thi đấu mà đã thể hiện vô cùng xuất sắc! Trận cuối cùng, phối hợp cùng đồng đội tiêu diệt liền 5 người! Lối chơi của cậu ấy giống hệt Diệp Khinh Danh, chiến thuật ám sát như được sao y bản chính!”
“Có lẽ đây là truyền nhân do đội trưởng Diệp đào tạo? Không ngờ Đại Diệp bị cấm thi đấu nửa năm, nhưng YY vẫn có một Tiểu Diệp đầy bất ngờ! Chúc mừng đội YY giành chiến thắng 2:0 trong trận đầu tiên của vòng bảng!”
Sau sân khấu, Bùi Phong thở dài: “TNG mùa này chắc tiêu rồi. Đánh quá nát.”
Giang Thiệu Vũ lạnh lùng: “Đã nằm trong dự đoán.”
Tưởng rằng sau khi bị tuần tra, TNG sẽ điều chỉnh nhanh chóng. Nhưng thực tế chứng minh, bùn nhão không thể trát tường.
Tâm lý thi đấu của Lục Hưng Vân vốn có vấn đề, chỉ biết lao đầu vào, ăn mạng. Thắng thì vỗ ngực tự khen “mình giỏi”, thua thì quay sang đổ lỗi đồng đội. Dù thế nào cũng không bao giờ là lỗi của cậu ta, chỉ có thể là người khác sai, cậu ta không sai.
Giang Thiệu Vũ lấy ra cuốn sổ tay bìa đen, ngay sau tên của Lục Hưng Vân, vẽ một dấu gạch chéo đỏ thật to.
Hết chương 063
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh