Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 62
Chương 062
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Thời còn ở ACE, Diệp Khinh Danh nổi tiếng là nghịch ngợm phá phách, giống học sinh quậy nhất lớp. Mỗi lần phạm lỗi đều bị Giang Thiệu Vũ bắt quả tang, sau đó bị đội trưởng ra lệnh viết bản kiểm điểm. Lần trước trong đội tuyển quốc gia, anh đang ngủ bị Giang Thiệu Vũ quát tỉnh, lần này Giang Thiệu Vũ đột kích kiểm tra trên YY, tưởng rằng anh đã cải tà quy chính, ai ngờ lại thấy đang ngủ ngon lành?!
Ánh mắt của Giang Thiệu Vũ sắc bén như lưỡi kiếm, quét qua gương mặt của hai thầy trò, lạnh lùng nói: “Thượng bất chính, hạ tắc loạn. Cậu đã nhận đồ đệ thì phải lấy mình làm tấm gương tốt, dạy nó thành người tử tế. Đằng này lại dạy nó lười biếng, dối trá đúng không?!”
Diệp Khinh Danh sững người, quay đầu nhìn đệ tử, hạ giọng hỏi: “Em nói dối cái gì thế?”
Diệp Tùy An co rụt cổ lại như một con chim cút, lí nhí giải thích: “Em tưởng ảnh là tình địch của sư phụ, hoặc là người yêu cũ gì đó, đến CLB để tính sổ với sư phụ. Khí thế của ảnh hừng hực như muốn hủy diệt sư phụ luôn ấy. Em chỉ muốn tốt cho sư phụ nên mới nói sư phụ không có ở CLB, chuyện tình cảm không thể cưỡng ép…”
Diệp Khinh Danh: “!!!”
Thật là khôn lanh hết phần thiên hạ. Thằng nhóc này, chuyên đào hố hại sư phụ à?!
Tề Hằng đứng bên cạnh nhịn cười đến nội thương, không biết nên nói Diệp Khinh Danh thế nào nữa. Mỗi lần đều tự đâm đầu vào họng súng, nhảy disco trên ranh giới chịu đựng của Giang Thiệu Vũ, chẳng trách được mệnh danh là “vua kiểm điểm”, đúng là đáng đời.
Giang Thiệu Vũ trừng Diệp Khinh Danh: “Hai người không hổ là sư đồ. Đi đi, sư phụ thì tiếp tục ngủ, đồ đệ thì đi pha cà phê bằng tay. Ngày mai hai sư đồ cùng nhau giải nghệ, tìm một nơi núi xanh nước biếc, câu cá, uống cà phê, đàm đạo nhân sinh, không hay hơn à? Thi đấu cái gì nữa?”
Diệp Tùy An mặt mũi ngơ ngác, sao chuyện cậu pha cà phê bằng tay mà vị đại thần này cũng biết được vậy?
Diệp Khinh Danh nhanh chóng lấy lại tinh thần, vội vã cười làm lành: “Tối nay em viết kiểm điểm 1000 chữ, sáng mai giao tận tay cho HLV Giang!”
Nói rồi tiện tay đập nhẹ đầu đồ đệ: “Còn không nhận sai?!”
Diệp Tùy An cũng hồi thần, lập tức nói: “Em sai rồi! Em cũng viết kiểm điểm 1000 chữ nhé ạ?”
Nhưng mà cậu chưa từng viết kiểm điểm bao giờ, làm sao mà viết đủ 1000 chữ đây?
Giang Thiệu Vũ mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Diệp Tùy An phải không? Đi thay đồ đi, quay lại đánh trận tập huấn. Tôi muốn xem trình độ huấn luyện của cậu đến đâu rồi.”
Diệp Tùy An lập tức xoay người chạy lên lầu với tốc độ nước rút 100 mét, thay đồ rồi chạy xuống, toàn bộ quá trình chưa đến ba phút, tốc độ này đúng là chẳng kém gì sư phụ Diệp Khinh Danh.
Diệp Khinh Danh cười toe toét nịnh nọt Giang Thiệu Vũ: “Anh Vũ, anh đừng giận, Tiểu Diệp cũng lanh lợi lắm, chỉ là rất giỏi tưởng tượng thôi. Nó chưa từng gặp anh, cũng chưa thấy Chủ tịch Tề, thấy hai người bất ngờ tới tìm tôi, tưởng là tình địch đến tính sổ chứ sao.”
Giang Thiệu Vũ hơi nhướn mày: “Tình địch? Ồ, xem ra lịch sử tình trường của cậu cũng phong phú lắm nhỉ?”
Diệp Khinh Danh vội vàng lắc đầu: “Không có, không có đâu! Lịch sử tình trường của tôi cực kỳ đơn thuần, đến nụ hôn đầu còn giữ nguyên. Tôi là Alpha cực kỳ bảo thủ, chưa kết hôn thì không dám nắm tay ai hết.”
Tề Hằng không nhịn được cười phá lên. Giang Thiệu Vũ liếc mắt khinh bỉ rồi quay vào phòng huấn luyện.
Đúng lúc đó Tiểu Diệp cũng thay đồ xong đi tới, cúi đầu đi sau lưng sư phụ. Các tuyển thủ trong phòng huấn luyện thấy Diệp Khinh Danh liền lên tiếng chào:
“Đội trưởng Diệp đến rồi!”
“Ngủ dậy rồi hả đội trưởng?”
Chàng trai tóc trắng vừa làm đổ ly cà phê lúc nãy đùa: “Ôi, Tiểu Diệp nhanh tay lẹ chân ghê ha, bộ đồ này nhìn đẹp phết.”
Mọi người đang vui vẻ đùa giỡn, nhưng vừa thấy người thanh niên lạnh lùng đi sau Diệp Khinh Danh, ai nấy lập tức im bặt. Ánh mắt người này lạnh đến rợn người, chỉ lướt qua cũng khiến sống lưng ai nấy ớn lạnh.
Diệp Khinh Danh lập tức giới thiệu: “Đây là HLV Giang của đội tuyển quốc gia, đi cùng Chủ tịch Tề đến thăm CLB chúng ta. Mọi người cúi chào nào.”
Tất cả đồng loạt đứng lên cúi đầu: “Chào HLV Giang!”
Giang Thiệu Vũ nhìn những cái đầu đủ màu đỏ, xanh, trắng, vàng phía trước, lạnh nhạt nói: “Tóc các cậu đủ màu sắc thật đấy.”
Mọi người liếc nhau, trong giới còn gọi đội YY là “đội cầu vồng” vì tóc các tuyển thủ đủ mọi màu sắc. Gần đây giải Tân Tinh Cup, tuyển thủ được yêu thích nhất là Hoa Nhiên tóc tím, phong cách cũng sặc sỡ không kém.
Diệp Khinh Danh cười gượng giải thích: “Khụ, CLB chúng tôi khá tự do. Chỉ cần thi đấu tốt, HLV sẽ không quản màu tóc. Nhưng khi thi đấu chính thức bắt buộc phải mặc đồng phục, mấy thứ như quần bò rách, dép lê thì không được phép lên sân.”
Đa số tuyển thủ eSports đều còn trẻ, thẩm mỹ dĩ nhiên cũng rất đa dạng. Cách họ ăn mặc thế nào, Giang Thiệu Vũ cũng không muốn quản. Anh quay sang, bật một chiếc máy tính: “Không phải bảo đánh tập huấn sao? Giờ đánh đi cho tôi xem.”
Tiểu Diệp lập tức phản ứng: “Các anh chuẩn bị đi nhanh lên!”
10 người nhanh chóng vào vị trí, bật game. Diệp Khinh Danh ngồi cạnh Giang Thiệu Vũ, nhiệt tình nói: “Anh Vũ, anh vào bằng chế độ quan sát đi, dùng tài khoản của tôi nè.”
Giang Thiệu Vũ liếc anh ta một cái, ra hiệu nhập mật khẩu. Diệp Khinh Danh gõ mật khẩu nhanh như bay, tay dài, ngón thon, đánh máy như múa trên bàn phím.
Thực ra, Diệp Khinh Danh là người có tốc độ tay nhanh nhất trong ACE, còn nhanh hơn cả Giang Thiệu Vũ. Đó cũng là lý do anh ta trở thành tuyển thủ trinh sát hàng đầu. Trinh sát đòi hỏi di chuyển linh hoạt và phản ứng siêu nhanh, chỉ một khúc cua thôi cũng có thể đụng độ cả team địch, phản xạ không kịp là chết.
Tốc độ phản ứng của Diệp Khinh Danh như bóng theo hình, ẩn hiện như gió, đối thủ thậm chí không biết anh ở đâu, đã bị anh vòng sau đâm chết, một thiên phú hiếm có.
Nhưng Giang Thiệu Vũ thường nói với anh: “Đừng nghĩ mình có thiên phú rồi lười biếng. Tuyển thủ eSports nếu cứ giậm chân tại chỗ, sẽ sớm bị người khác vượt qua. Bởi vì, có lẽ những người còn tài năng hơn cậu, lại càng chăm chỉ hơn cậu!”
Ở mùa giải S3, môi trường eSports trong nước còn khá tốt, ai nấy đều cực kỳ chăm chỉ. Nhưng mấy năm gần đây, các CLB bị giới đầu tư chi phối nặng, HLV mất quyền, không còn coi trọng thi đấu, chỉ còn biết đi đào tạo minh tinh.
CLB YY xưa nay quản lý lỏng lẻo, đến mức không quản Diệp Khinh Danh ngủ nướng, khiến anh ta càng lười hơn. Nhưng dù sao YY vẫn tốt hơn TNG nhiều, ít nhất còn chịu tổ chức trận tập huấn, không sợ Giang Thiệu Vũ xem trực tiếp.
Diệp Khinh Danh đăng nhập tài khoản, tạo phòng, kéo mọi người vào, vừa thao tác vừa nói: “Trận tập huấn hôm nay để chuẩn bị cho trận kế tiếp gặp TNG. Chiến thuật thì không thể để lộ, nhưng nếu anh Vũ và Chủ tịch Tề muốn xem thì cứ tự nhiên.”
Giang Thiệu Vũ không nhiều lời: “Bắt đầu đi.”
10 người đeo tai nghe, nhấn “chuẩn bị”.
Đội 1 gồm đội hình chính của YY, chỉ thay mỗi vị trí trinh sát của Diệp Khinh Danh bằng đồ đệ Tiểu Diệp. Đội 2 là đội hình dự bị.
Bản đồ là “Lăng Mộ Tướng Quân”, một bản đồ khá phổ biến trong giải đấu, tương truyền là nơi an táng vài vị tướng tử trận. Đèn lờ mờ, đường ngoằn ngoèo, thuận lợi cho trinh sát và cận chiến. Bắn tỉa cũng có đất dụng võ.
Chế độ là “Khiêu chiến cực hạn”, đội nào giết được 50 mạng trước là thắng.
Ngay khi bắt đầu, Diệp Tùy An lao như gió mất hút, những người khác phân tán, bắn tỉa đi nấp xa, y tế và công kích, đột kích cùng nhau xông lên.
Tiếng súng nổ liên hồi!
Diệp Tùy An đang chỉ huy, giọng nói thanh trong vang lên: “Tìm thấy rồi, tổng tấn công!”
Ngay sau lời cậu, cả đội xông lên cùng lúc.
Trên màn hình hiện thông báo hạ gục:
[Tiểu Hoàng Diệp] dùng [Hoa Hồng Chi Nhận] một kích kết liễu [Thiên Thiên]!
Diệp Tùy An tìm thấy tay bắn tỉa đang đơn độc bên đối thủ và hạ gục trong chớp mắt. Ngay sau đó, Đội 1 mở cuộc tấn công toàn diện, một pha đấu hỏa lực dữ dội, trực tiếp tiêu diệt tiền tuyến của Đội 2. Trận này đổi 2 lấy 5, Đội 1 tiêu tốn không nhiều đạn dược nhưng thu được 5 mạng, một trận lãi to!
Tiếp theo, Diệp Tùy An tiếp tục di chuyển khắp bản đồ, chuyên săn lùng các tay bắn tỉa bên địch.
Giang Thiệu Vũ nhanh chóng nhận ra: “Các cậu đang nhắm vào bắn tỉa à?”
Diệp Khinh Danh gật đầu: “Ừ, điểm mạnh của TNG là bắn tỉa Bàng Vũ. Giết cậu ta rồi thì bộ đôi bắn tỉa – trinh sát của họ sẽ sụp đổ. Không còn tầm bắn tầm xa thì tiền tuyến của bọn họ chỉ như mấy đứa trẻ con, dễ dàng dọn sạch.”
Giang Thiệu Vũ và Tề Hằng liếc nhìn nhau.
Diệp Khinh Danh nói đúng. Họ vừa đi kiểm tra TNG về, tuy thành tích của Lục Hưng Vân nổi bật, nhưng thật ra phần lớn là “nước bọt”. Cốt lõi thật sự là cặp béo – gầy bắn tỉa và trinh sát. Xem ra, YY đã nghiên cứu rất kỹ TNG, còn TNG thì sao? Cả đội livestream kiếm tiền.
Tưởng Diệp Khinh Danh bị cấm thi đấu thì YY hết đe dọa à? Nhầm to.
Trận đấu tiếp tục diễn ra suôn sẻ, Tiểu Diệp di chuyển khó bắt, đội 2 phản công nhiều lần đều bị hóa giải bởi phối hợp chặt chẽ của đội 1 và các đòn đánh bất ngờ của Diệp Tùy An.
Giang Thiệu Vũ thấy rõ, đội 2 đang bắt chước chiến thuật TNG, còn đội 1 thì tìm cách phá giải. Đây không phải trận đấu ngẫu nhiên mà là chuẩn bị bài bản.
Kết thúc trận, Giang Thiệu Vũ hỏi: “Đây là chiến thuật bản đồ nhà các cậu. Vậy nếu là bản đồ sân nhà của TNG thì sao?”
Diệp Khinh Danh nói to: “Mọi người đổi bản đồ đánh trận nữa!”
Họ chọn bản đồ TNG ưa thích, đánh chế độ Huyết chiến vô tận.
Lần này không còn là kiểu trinh sát vòng sau ám sát lén lút nữa, mà là xoay quanh tay bắn tỉa làm trung tâm, y tế luôn theo sát bảo vệ bắn tỉa, Tiểu Diệp chỉ lo tìm người, cung cấp tầm nhìn cho đồng đội. 5 người phối hợp khá ăn ý, cuối cùng thắng trận với tỉ số 3:1.
Giang Thiệu Vũ đứng dậy, nói: “Được rồi, Diệp Khinh Danh đi theo tôi, những người khác tiếp tục luyện tập.”
Diệp Khinh Danh nhanh chóng đứng lên đi theo. Đám thiếu niên trong phòng huấn luyện nhìn nhau:
“Đội trưởng Diệp bị gọi đi rồi, không biết có bị HLV Giang mắng không?”
“Không rõ nữa, nghe nói người mà đội trưởng Diệp sợ nhất chính là Wing thần!”
Ngoài hành lang, Giang Thiệu Vũ đưa Diệp Khinh Danh đến góc khuất và hỏi: “Chiến thuật này là cậu nghĩ ra à?”
Diệp Khinh Danh gãi đầu: “Ừm, tôi bị cấm thi đấu mà, không lên sân được nên chỉ đành theo ban huấn luyện nghiên cứu đối thủ với chiến thuật thôi.”
Giang Thiệu Vũ không đánh giá gì. Anh là HLV đội tuyển quốc gia, không thể thiên vị một CLB nào cả. Anh chuyển chủ đề: “Diệp Tùy An là tân binh, cậu dẫn dắt nó được bao lâu rồi?”
“Hơn nửa năm rồi.” Nhắc đến đệ tử, Diệp Khinh Danh không khỏi mỉm cười: “Thằng bé này có thiên phú, theo tôi học nửa năm, đã mô phỏng chiến thuật ảnh sát của tôi được đến 90%. Khả năng bắt chước của nó rất mạnh, nhưng vì còn nhỏ tuổi, chưa có phong cách riêng, cứ bắt chước tôi mãi cũng không phải chuyện tốt. Nếu không vì tôi bị cấm thi đấu, tôi cũng không muốn để nó gánh trách nhiệm sớm vậy.”
“Rèn luyện sớm cũng không có hại gì.” Giang Thiệu Vũ ngừng lại một chút, nhìn anh ta: “Đã có người kế thừa vai trò trinh sát của đội YY rồi, cậu rảnh rỗi chỉ biết ngủ trong ký túc xá, hay là theo tôi lên đội tuyển quốc gia đi.”
“Hả?” Diệp Khinh Danh lộ vẻ kinh hãi: “Không muốn đâu! Dưới mí mắt của anh, ngày tháng của tôi chẳng phải là sống không nổi à?”
“Tôi thấy cậu sống quá thoải mái rồi!” Giang Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn anh: “Yêu ngủ thế sao không vác giường đi thi đấu luôn đi?”
“……” Diệp Khinh Danh gãi mũi, vẻ vô tội: “Người ta phải ngủ chứ. Tôi ngủ chiều, tối có thể luyện đến 3 giờ sáng mà, tôi là cú đêm, không cần tập trung cùng họ, tự do sắp xếp thời gian.”
“Ý cậu là không muốn đi?” Giang Thiệu Vũ ngắt lời.
“Tôi… tôi cực kỳ muốn đi!” Diệp Khinh Danh lộ vẻ như sắp lên đoạn đầu đài.
Tề Hằng bên cạnh cố nhịn cười: “Diệp Tử, ở đội YY chẳng ai quản được cậu, HLV Giang phải đích thân quản lý thôi. Cậu đi nói với CLB đi.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Ừ, cứ nói là bị cấm thi đấu, lên đội quốc gia làm người tập luyện, góp chút công sức nhỏ nhoi. Còn việc có được vào đội hình chính thức hay không thì chờ xem biểu hiện sau này.”
Diệp Khinh Danh bất đắc dĩ xoa trán, đi xin phép CLB.
Bị anh Vũ xách về, chẳng phải là ngày nào cũng phải viết bản kiểm điểm sao?
Mọi người trong CLB YY nơm nớp chờ Giang Thiệu Vũ mắng, kết quả HLV đại từ đại bi, không mắng ai cả, chỉ có Diệp Khinh Danh đến xin nghỉ, nói là ngày mai lên đội tuyển quốc gia ăn mắng, tiện thể làm người tập luyện. Quản lý Vu cung tiễn như tiễn Phật: “Tốt quá rồi! HLV Giang, Diệp Tử nhà chúng tôi xin giao lại cho anh!”
Diệp Khinh Danh: “??”
Các người đang tiễn ôn thần đấy à?
Đêm hôm đó, Diệp Tùy An lo lắng nhắn tin cho sư phụ: “Sư phụ, nghe nói anh xin nghỉ để lên đội quốc gia làm người tập luyện à?”
Diệp Khinh Danh đáp: “Haiz, chuyến đi này hiểm trở, không hẹn ngày gặp lại, sư phụ có ít di sản muốn để lại cho em.”
Diệp Tùy An thấy ngữ khí như trăn trối, phấn khởi nói: “Di sản?! Thật sự để lại cho em sao? Có mấy triệu không!”
Diệp Khinh Danh nheo mắt: “Em hình như rất vui khi được chia di sản của sư phụ?”
Diệp Tùy An: “Hê hê, nếu sư phụ thật sự để lại di sản cho em, em có thể gọi sư phụ là ba ba. Sư phụ xem, hai chúng ta đều họ Diệp, em không cần đổi họ nữa.”
Diệp Khinh Danh trợn mắt, gõ cửa phòng đồ đệ ngốc, đưa cho cậu ta một chiếc hộp nhỏ, vò cái đầu tóc đỏ của đồ đệ, giọng đầy cảm khái: “Ngày mai sư phụ phải đi rồi, di sản quý báu này giao cho em giữ, nhớ truyền lại cho đời sau.”
Diệp Tùy An giả vờ xúc động mở hộp, chỉ thấy bên trong là một xấp giấy dày cộm, nét chữ rồng bay phượng múa viết đầy những lời ăn năn thành khẩn.
Trên đầu mỗi tờ giấy đều là ba chữ to: BẢN KIỂM ĐIỂM.
Diệp Tùy An: “…………”
Di sản mà sư phụ để lại trước khi lên đội tuyển quốc gia, lại là cả một xấp bản kiểm điểm?
Sư phụ nhà người ta truyền lại chiến thuật bí tịch, kinh nghiệm thực chiến, còn sư phụ nhà mình truyền cho đồ đệ cả đống bản kiểm điểm? Truyền thừa môn phái Bản Kiểm Điểm thế này có được coi là nghiêm túc không?
Hết chương 062
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh