Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 65
Chương 065
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sáng hôm sau, Giang Thiệu Vũ thông báo cho Du Minh Tương rằng anh sẽ đến CLB CIP. Du Minh Tương lập tức sắp xếp hành trình. Vì thành phố nơi CIP đóng quân không xa Thủ Đô nên mọi người chuyển sang đi tàu cao tốc, chỉ mất một tiếng là đến nơi.
Trên đường xe chở họ đến CLB, Tề Hằng giới thiệu: “CLB CIP cũng có nhà tài trợ chống lưng, giống như TNG. Tuyển thủ họ muốn nâng đỡ là Mạc Hàm Thiên, cậu còn nhớ không?”
Giang Thiệu Vũ thản nhiên đáp: “Tất nhiên là nhớ. Đại sứ hình ảnh thần súng mùa trước, anh cả đội Hồ Lô đó mà.”
Du Minh Tương phì cười: “Khụ, Tiểu Mạc cũng có nhiều danh hiệu ghê!”
Tề Hằng bật cười, xoa mũi nói: “Tiểu Mạc thật ra thiên phú không tệ, chỉ là tâm lý hơi yếu. Lần trước thi đấu tập trong đội tuyển quốc gia, cậu có sắp bản đồ khó nhất là căn cứ hải tặc đúng không? Tôi nhớ là suốt trận, cậu ấy bắn được vài phát, thi đấu như mộng du vậy.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ. Yếu tâm lý, kiểu bệnh công chúa. Tôi mắng vài câu là đơ người, không biết gõ phím nữa, chỉ ngồi đờ ra nhìn màn hình.”
Tề Hằng cười lớn: “Chuẩn. Cậu ta là Alpha mà tâm lý yếu như thủy tinh, chạm nhẹ là vỡ nát.”
Trước đây, Mạc Hàm Thiên khi xếp hạng trong game vô tình gặp Giang Thiệu Vũ, bị hạ nên kéo cả nhóm người đến để chịu chết, từ đó được đặt biệt danh là “anh cả biệt đội Hồ Lô” của đội tuyển quốc gia. Tâm lý dần sụp đổ, trong trận huấn luyện đột xuất do thần tượng Wing tổ chức, cậu thi đấu rất tệ và còn bị Wing mắng một trận. Quá sốc, cậu rời phòng huấn luyện trong nước mắt.
Thực ra, thiên phú của cậu ta không tệ. Dữ liệu mùa giải trước ở giải A League, Giang Thiệu Vũ từng xem qua. Mạc Hàm Thiên là bắn tỉa đứng thứ hai toàn liên minh, chỉ sau học trò của chủ tịch Tề là Lưu Thiếu Châu.
Số mạng hạ được của cậu ta chắc chắn không phải do đồng đội nhường, bởi vị trí bắn tỉa đòi hỏi kỹ năng bắn tỉa chính xác cao và phản ứng nhanh. Đối thủ không đứng yên chờ bắn, đồng đội cũng không thể cứ đánh dở rồi để bắn tỉa kết liễu. Phần lớn các pha hạ gục của bắn tỉa là một phát vào đầu, không nhanh là không làm được.
Việc Mạc Hàm Thiên đứng nhì về số mạng hạ gục trong toàn liên minh cho thấy cậu ta thật sự có kỹ năng.
Điểm khác biệt lớn nhất giữa cậu ta và Lục Hưng Vân là Mạc Hàm Thiên có thực lực, ngoại hình đẹp, được CLB nâng đỡ, nhưng yếu tâm lý và khó thích nghi khi thua trận; Còn Lục Hưng Vân thì thực lực bình thường nhưng tự cao, dựa vào đồng đội nhường để được tâng bốc.
Giống như một học bá thật sự, chỉ cần nỗ lực là đứng nhất, nhưng thi trượt thì suy sụp và khóc; còn học bá giả thì quay cóp được điểm cao, thi trượt là chửi bới.
Vì vậy, dù Mạc Hàm Thiên từng đụng ngay họng súng của Giang Thiệu Vũ từ đầu, nhưng anh không phủ nhận cậu ta mà vẫn cho cơ hội. Dù sao thì tâm lý cũng có thể được rèn luyện qua thi đấu.
Vừa xem tư liệu do Tần Bác tổng hợp về CIP, Giang Thiệu Vũ vừa nói: “CIP là đội hình nhân tố đơn, chơi xoay quanh bắn tỉa, chiến thuật quá đơn điệu. Tôi thấy mùa trước họ chỉ được hạng ba. Còn chuyện Mạc Hàm Thiên làm đại sứ hình ảnh thần súng, chắc là vì CLB tài trợ cho đội tuyển quốc gia?”
Tề Hằng cười: “Không chỉ tài trợ. Tiểu Mạc còn giành giải thưởng cao nhất về độ nổi tiếng mùa trước. Giải này do cư dân mạng bình chọn, ai đã giành rồi thì không được tham gia nữa nên Diệp Tử, Tiểu Chu, Tiểu Lưu đều không có mặt. Mùa trước, Tiểu Mạc tranh nhất với Lục Hưng Vân, cuối cùng thắng sát nút và giành giải. Nhờ vậy, CIP mới đường đường chính chính nâng cậu ta thành đại sứ hình ảnh.”
Giang Thiệu Vũ lúc này mới hiểu rõ mọi chuyện. Mỗi năm đội tuyển quốc gia lại có đại sứ hình ảnh khác nhau. Những năm trước là Chu Dật Nhiên, Diệp Tử, v.v… Giới eSports bị biến thành như showbiz, còn tổ chức cả bình chọn độ nổi tiếng? Thật nực cười.
Tuyển thủ eSports không xem thành tích, lại đi so độ nổi tiếng?
Không lạ gì khi những tuyển thủ không đẹp trai như Tiểu Bàn hay Tư Văn Huy bị chèn ép.
Giang Thiệu Vũ nhíu mày: “Năm nay khỏi cần đại sứ hình ảnh.”
Tề Hằng nói: “Nếu thi độ nổi tiếng thì chẳng ai qua được Fred, fan của streamer lớn thế cơ mà. Nếu thật sự phải chọn, khả năng cao là Tiểu Bùi. Cậu không nghĩ Tiểu Bùi từ ngoại hình đến tính cách đều rất phù hợp làm đại sứ sao?”
Giang Thiệu Vũ lắc đầu, lạnh lùng: “Đội tuyển quốc gia ra nước ngoài thi đấu không phải để dùng mặt đẹp lăn bàn phím. Đẹp trai thì có ích gì? Tiểu Bùi không để tâm mấy thứ hư danh đó. Cậu ấy muốn là MVP của giải thế giới. Mấy trò lòe loẹt kiểu showbiz này, thôi miễn.”
Tề Hằng và Du Minh Tương nhìn nhau, mỗi năm đều có đại sứ hình ảnh, năm nay hủy luôn?
Xem ra, mánh lới của các CLB dùng tài trợ để nâng tuyển thủ coi như phá sản.
Nửa tiếng sau, xe đến cửa CLB CIP. Lúc này là 4 giờ chiều, thời gian huấn luyện của đội. Tề Hằng lại dùng chiêu cũ, dẫn theo Giang Thiệu Vũ và hai người nữa xông thẳng vào văn phòng quản lý. Trần Tổng của CIP đang gọi điện, thấy Chủ tịch Tề liền cười mời vào.
Tề Hằng bảo gọi HLV đến, giám đốc Trần làm theo, tò mò hỏi: “Chủ tịch Tề, lần này ghé là kiểm tra kỷ luật à? Ngài yên tâm, tuyển thủ bên tôi tuân thủ quy định nghiêm ngặt, gần đây rất ngoan!”
Quay đầu lại, thấy sau lưng Tề Hằng có vài người.
Du Minh Tương? Lĩnh đội đội tuyển quốc gia tới đây làm gì?
Cạnh cô là một thanh niên đeo kính trông trí thức, và một thanh niên da trắng, vẻ mặt lạnh lùng…
Đây là ai?
Trần Tổng còn đang ngơ ngác thì HLV và kỹ sư dữ liệu đã vội vã tới nơi.
Tề Hằng lúc này mới cười nói: “Giới thiệu với mọi người, đây là HLV Giang của đội tuyển quốc gia, kỹ sư Tần Bác, lĩnh đội chị Du.”
Mọi người trợn tròn mắt — HLV Giang? Wing Thần trong truyền thuyết?
Trần Tổng lập tức tươi cười, vội bắt tay: “Thì ra là ban huấn luyện đội tuyển quốc gia tới! Sao không báo trước, để tôi cử người đón tiếp!” Rồi quay sang trợ lý: “Mau gọi nhà hàng Tây Viện đặt phòng ăn, mời các lãnh đạo dùng bữa…”
Giang Thiệu Vũ nói: “Không cần phiền. Chúng tôi tới CLB không phải để ăn.”
Anh liếc nhìn quanh: “Làm phiền mọi người chờ ở đây một lát, tôi và Chủ tịch Tề sẽ đến phòng huấn luyện xem qua.”
Tề Hằng cười mà không cười: “Kiểm tra đột xuất, hiểu chứ? Đừng nghĩ tới chuyện mật báo.”
Nói rồi, hai người một trước một sau rời khỏi phòng họp.
Du Minh Tương và Tần Bác như giám thị trông tù nhân, đứng canh bên ngoài. Tần Bác còn đặt hẳn bộ phát chặn tín hiệu lên bàn, rồi nói với kỹ sư dữ liệu: “Chào anh, HLV Giang muốn mang về dữ liệu huấn luyện và bảng chấm công của CLB CIP, để tiện đánh giá toàn diện tuyển thủ. Mong anh phối hợp.”
Kỹ sư dữ liệu ngơ ngác mở máy, để mặc Tần Bác cắm USB sao chép hết tài liệu.
Giang Thiệu Vũ và Tề Hằng đến phòng huấn luyện, lúc này 4 giờ chiều, CIP hôm nay không có trận tập huấn. Họ gặp BM vào thứ bảy tuần sau, còn nhiều thời gian. Tuyển thủ đang luyện tập cá nhân, qua cửa kính sau phòng, Giang Thiệu Vũ có thể thấy rõ mọi người đang luyện bắn chính xác, né đòn, v.v…
Đây là huấn luyện cơ bản, giúp duy trì tốc độ tay và phản xạ. Khi còn ở ACE, Giang Thiệu Vũ luôn coi trọng phần này, bắt buộc thực hiện mỗi ngày.
Giang Thiệu Vũ nhanh chóng phát hiện Mạc Hàm Thiên ngồi ở góc.
Khác với các tuyển thủ khác đang bắn bia trong sân huấn luyện, màn hình của cậu ta lại đang chơi game, đầy màu sắc và tiếng Hàn. Giang Thiệu Vũ nheo mắt nhìn kỹ: “Cậu ta đang đánh xếp hạng ở máy chủ Hàn?”
Tề Hằng cũng ghé vào nhìn: “Có vẻ vậy. Không cần huấn luyện cơ bản à? Một mình đi đánh xếp hạng?”
Giang Thiệu Vũ không nói gì, bước vào phòng huấn luyện nhỏ bên cạnh.
Vì các tuyển thủ đều đeo tai nghe chống ồn nên không ai chú ý đến việc có người vào. Giang Thiệu Vũ tìm một máy tính ngồi xuống, còn Tề Hằng đi gọi HLV trưởng tới.
HLV Lâm chạy tới mồ hôi nhễ nhại, run run hỏi: “Giang, HLV Giang tìm tôi?”
Giang Thiệu Vũ: “Ừ. CLB các anh có tài khoản OB chứ? Để xem tình hình huấn luyện của tuyển thủ.”
HLV Lâm vội đáp: “Có, có!”
Giang Thiệu Vũ: “Đăng nhập đi.”
Tài khoản OB giống như quyền admin phòng huấn luyện, có thể giám sát từng tuyển thủ, phát hiện ai trốn luyện để xem phim hay lướt web.
Sau khi đăng nhập tài khoản “CIP-01”, màn hình xuất hiện các ô nhỏ đại diện cho từng máy.
Giang Thiệu Vũ lập tức thấy một tuyển thủ đang đọc tiểu thuyết! Tựa chương là “Đại hội thi đấu cơ giáp liên tinh”, bên trái là cửa sổ luyện tập, bên phải là cửa sổ truyện, đọc say mê.
HLV trưởng: “…”
Khỉ thật! Chọn đúng lúc HLV đội tuyển quốc gia kiểm tra để trốn việc?!
Giang Thiệu Vũ bỏ qua cậu nhóc này, phóng to màn hình của Mạc Hàm Thiên.
Đúng lúc cậu ta mới bắt đầu trận mới, dùng phần mềm dịch tiếng Hàn nhập: “Tôi chơi bắn tỉa, cảm ơn.” Sau đó dán bản dịch vào phòng chờ game.
Tề Hằng phì cười: “Thằng nhóc này cầm app dịch xông pha máy chủ Hàn?”
Giang Thiệu Vũ quay lại hỏi: “Cậu ta không cần huấn luyện cơ bản à?”
HLV Lâm: “Tất nhiên là cần! Mỗi tuyển thủ đều phải luyện 3 tiếng mỗi ngày, nhưng có thể tự sắp lịch. Phần mềm sẽ ghi lại. Tiểu Mạc chắc là luyện vào lúc khác.”
Giang Thiệu Vũ: “Cho tôi xem.”
HLV mở phần mềm, bảng thống kê rõ ràng. Gần như tất cả tuyển thủ đều luyện đúng 3 tiếng mỗi ngày, riêng Mạc Hàm Thiên thì dành 2 tiếng cho bắn, 2 tiếng cho né đòn, tức là cậu ta tự luyện thêm 1 tiếng.
Xem ra sau khi bị Giang Thiệu Vũ mắng xong, cậu đã âm thầm cố gắng cải thiện kỹ năng.
Giang Thiệu Vũ có chút hài lòng, chuyển lại màn hình của Mạc Hàm Thiên.
Trận này, đối thủ gần 3000 điểm, ngang với khi Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong đánh trong kỳ nghỉ. Bản đồ là Lâu đài ma ám, phe phòng thủ.
Mạc Hàm Thiên nhanh chóng đến giữa đường ngắm bắn, khi đầu địch xuất hiện trong ống ngắm…
Đoàng!
Tiếng súng giòn giã vang lên, trên màn hình bật ra biểu tượng đầu lâu màu đỏ với dòng chữ “headshot”.
Ngay sau đó lại thêm một tiếng nữa—
Đoàng!
DSR-Thiên Khải, khẩu súng bắn tỉa yêu thích nhất của Mạc Hàm Thiên. Khẩu súng này có độ chính xác cực cao, Mạc Hàm Thiên bắn hai phát liên tiếp bằng cả hai tay, trực tiếp hạ gục hai kẻ địch là lính công kích và lính đột kích! Trên màn hình hiện lên một loạt chữ Hàn, chắc là đồng đội đang khen cậu.
Mạc Hàn Thiên chơi rất mượt, vừa thấy trinh sát phe địch vòng sang đánh lén, cậu lập tức nhảy từ bức tượng xuống, ném một quả bom khói rồi nhanh chóng di chuyển vị trí, chạy ra xa rồi quay lại bắn hai phát để áp chế hỏa lực, ngăn chặn đối thủ truy kích.
Đồng đội của cậu cũng có ý thức tốt, hai người hợp lực giải quyết tên trinh sát đối thủ.
Hiệp một, phe phòng thủ thắng!
Những hiệp tiếp theo cũng diễn ra rất thuận lợi, có thể thấy Tiểu Mạc có nền tảng rất vững, kỹ thuật bắn cực kỳ chính xác.
Sau khi kết thúc một trận đấu, góc dưới bên phải hiện lên thông báo có lời mời kết bạn, Mạc Hàm Thiên nhấn “chấp nhận”.
Đối phương ngay lập tức gửi tới một loạt tin nhắn, toàn là tiếng Hàn mà Mạc Hàm Thiên không hiểu, thế là cậu copy toàn bộ đoạn tiếng Hàn đó vào app dịch tiếng Hàn để dịch sang tiếng Trung:
“Xin chào, tôi là người tuyển chọn của CLB TQ, bạn chơi game rất giỏi, có hứng thú làm tuyển thủ chuyên nghiệp không? Đãi ngộ của CLB chúng tôi rất tốt, bạn có thể đến thử huấn luyện một lần xem sao.”
Mạc Hàm Thiên gõ một dòng vào trình dịch:
“Xin chào, tôi là robot AI thông minh số 007 đến từ tương lai, rất tiếc, chương trình của tôi không thể hiểu được ý bạn. Trận đấu tiếp theo sắp bắt đầu rồi, tạm biệt, loài người.”
Sau đó dịch dòng này sang tiếng Hàn rồi dán gửi lại cho đối phương.
Phía bên kia trả lời: “???”
Cái thể loại bệnh nhân tâm thần nào đây chứ?
Trước màn hình máy tính, Tề Hằng không nhịn được bật cười: “Hahahaha, AI thông minh Mạc Hàm Thiên.”
Khóe miệng Giang Thiệu Vũ khẽ giật, cậu anh cả này không chỉ mong manh dễ vỡ, kiểu công chúa, mà còn có chút chuunibyou nữa à?
Hết chương 065
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh