Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 34

1@-

Chương 034

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Bùi Phong đứng ngốc tại chỗ, còn tưởng mình chơi game lâu quá đến nỗi đầu óc mơ màng, nghe nhầm gì đó. Cậu gãi đầu, quay lại nhìn, thấy Giang Thiệu Vũ đã đi đến phòng khách, vừa thay giày vừa thúc giục: “Bùi Phong, đứng đơ ra làm gì? Mau xuống đi.”

Bùi Phong lập tức hoàn hồn, vội vàng chạy xuống lầu.

Chạy được nửa đường mới nhớ mình đang mặc áo choàng tắm, không thể ra ngoài như vậy, lại cuống cuồng quay về phòng mặc đại quần áo.

Giang Thiệu Vũ: “……”

Đúng lúc quan trọng lại lơ ngơ? Phản ứng chậm nửa nhịp, bị dọa sợ rồi à?

Lúc Bùi Phong mặc xong đồ ra đến phòng khách, Giang Thiệu Vũ đang nhíu chặt mày, gương mặt vốn tái nhợt giờ lại đỏ ửng, mồ hôi không ngừng tuôn ra từ trán, tóc ướt đẫm. Cùng lúc đó, một mùi pheromone vô cùng nồng nặc tỏa ra từ người anh…

Là một mùi bạc hà rất đặc biệt.

Giống như nước bạc hà mát lạnh giữa trời hè, mang theo hương thơm sảng khoái lan tỏa, khiến Bùi Phong rùng mình một cái. Cậu kinh ngạc nhìn Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ anh…”

Đây là pheromone của Alpha sao?

Pheromone của Omega thường ngọt ngào quyến rũ, còn mùi bạc hà lạnh lùng cao quý và áp lực này phần lớn xuất hiện ở Alpha. Pheromone của sư phụ quá hung hãn, suýt nữa khiến Bùi Phong nảy sinh ý muốn chiến đấu.

Alpha khi phát pheromone thường có “ý thức lãnh thổ”, sẽ bài xích những Alpha khác cùng lãnh địa. Pheromone mạnh hơn sẽ ép đối phương rút lui. Pheromone của sư phụ dường như đang điên cuồng công kích cậu, muốn đuổi Bùi Phong đi.

Bùi Phong ngẩn ra một chút, gãi đầu hỏi: “Sư phụ, anh đến kỳ nhạy cảm à?”

Không thì tại sao lại tấn công Alpha là cậu?

Giang Thiệu Vũ liếc mắt: “Lúc nãy anh nói rồi, em không nghe rõ à?”

Bùi Phong cẩn trọng nhìn người đàn ông có vẻ sắp phát điên trước mặt, cố gắng sống sót mà nói: “Em nghe rõ rồi! Phát…kỳ ph*t t*nh, thuốc… thuốc ức chế? Nhưng không phải cái đó chỉ có Omega mới…”

Giang Thiệu Vũ cắt ngang: “Anh chính là Omega.”

Bùi Phong: “……?”

Giang Thiệu Vũ gần như không đứng vững được nữa, hít sâu một hơi để giữ nhịp tim đang đập loạn. Anh quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ để phân tán sự chú ý, cố gắng nói bình tĩnh: “Anh mắc bệnh rối loạn pheromone, pheromone có mùi giống Alpha, sẽ tấn công những Alpha khác… Em chịu được không? Không muốn chạy trốn à?”

Bùi Phong ngơ ngác gật đầu: “Vẫn, vẫn ổn.”

Thật ra còn khá thơm?

Dù pheromone của sư phụ rất công kích, nhưng cũng không đến mức khiến người khác khó chịu muốn chạy trốn.

Tất nhiên, cũng không có sức hấp dẫn như những Omega khác. Với Bùi Phong, mùi này giống như nước hoa cao cấp vậy?

Nghe được câu trả lời, Giang Thiệu Vũ hơi sững người. Pheromone của anh có thể đẩy lùi phần lớn Alpha, lần ph*t t*nh ở California, tất cả Alpha xung quanh đều bị mùi pheromone của anh dọa cho chạy mất.

Chỉ những Alpha thực sự mạnh mẽ mới có thể chịu được.

Nhìn vào ánh mắt vẫn ngây ngô của Bùi Phong, Giang Thiệu Vũ đơn giản tóm tắt: “Tóm lại là kỳ ph*t t*nh đến sớm bất ngờ, không đủ thuốc ức chế. Mau đưa anh về căn cứ huấn luyện đội tuyển quốc gia. Từ đây đến đó mất 40km, đi cao tốc mất khoảng 30 phút, chắc là kịp.”

Bùi Phong cuối cùng cũng hiểu được lời sư phụ.

Rối loạn pheromone, kỳ ph*t t*nh, thiếu thuốc ức chế.

Trong lòng cậu, người sư phụ ngầu nhất thế giới vậy mà lại là một Omega?

Đầu óc Bùi Phong lập tức rối tung. Thế giới quan được xây dựng từ nhỏ nay hoàn toàn sụp đổ.

Nhớ lại tiết sinh lý, thầy giáo nói Omega vào kỳ ph*t t*nh sẽ rất đau đớn, toàn thân yếu ớt, cần Alpha giúp đỡ, chăm sóc và bảo vệ. Hơn nữa, Omega nếu bị đánh dấu thì rất dễ mang thai.

Trong mắt cậu, sư phụ luôn là một người mạnh mẽ.

Không thể nào tưởng tượng nổi sư phụ lại giống như một Omega yếu đuối để mặc Alpha đánh dấu.

Chỉ cần nghĩ đến việc một Alpha khác ôm hôn sư phụ, nắm tay hay làm gì đó là Bùi Phong đã siết chặt nắm đấm, chỉ muốn đập nát đầu tên đó.

Khoan, giờ không phải lúc nghĩ mấy chuyện đó.

Nếu kỳ ph*t t*nh mất kiểm soát thì hậu quả rất nghiêm trọng, phải xử lý chuyện này trước.

Sắc mặt Bùi Phong thay đổi, lập tức cầm chìa khóa xe nói: “Đi thôi sư phụ, em đưa anh đến căn cứ!”

Giang Thiệu Vũ đã mặc xong quần áo và giày, Bùi Phong cũng thay giày, hai người xuống thang máy đến tầng hầm để xe. Giang Thiệu Vũ lo rằng nếu ở quá gần Bùi Phong thì pheromone bài xích sẽ ảnh hưởng đến việc cậu lái xe nên chọn ngồi ghế sau và kéo tấm ngăn cách âm trong xe lên.

Bùi Phong lập tức khởi động xe, đạp ga, phóng ra khỏi khu biệt thự, nhanh chóng lên đường cao tốc.

May mà trung tâm thể thao điện tử quốc gia cách đây không xa, khoảng 40km, nếu đi đường cao tốc thì trong nửa tiếng có thể tới nơi. Kỳ ph*t t*nh của Omega cũng có quá trình phát triển từ từ, vừa rồi Giang Thiệu Vũ đã tiêm liền 6 ống thuốc, tạm thời có thể khống chế được pheromone đang dâng trào, ít nhất trong nửa tiếng sẽ không bị mất kiểm soát.

Bùi Phong đạp ga sát sàn, tốc độ lái xe như đua xe F1.

Giang Thiệu Vũ ngồi ở ghế sau, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, anh hơi kéo cổ áo ra, nhắm mắt lại cố gắng khống chế ý thức.

Bùi Phong cũng không dễ chịu gì, trong không gian kín của xe, pheromone trên người sư phụ ngày càng đậm đặc.

Bệnh rối loạn pheromone khiến pheromone của Giang Thiệu Vũ giống Alpha, Bùi Phong cảm thấy mình liên tục bị công kích, giống như bị sư phụ dùng roi nhỏ đánh liên tục vào đầu.

Cảm giác này rất kỳ lạ, không hề giống như trong sách sinh lý nói rằng khi Alpha gặp Omega đang ph*t t*nh sẽ mất lý trí, không thể kiểm soát được mà muốn đánh dấu đối phương…

Bùi Phong hiện giờ hoàn toàn không có ý định đánh dấu sư phụ, có cho cậu gan trời cũng không dám.

Chỉ là, não bộ đang bị pheromone lạnh lẽo của đối phương tấn công, mùi bạc hà như đang không ngừng nhắc nhở, sư phụ của cậu là một Omega, lại là một Omega hiếm gặp có tính công kích cực mạnh, muốn sống thì lái nhanh lên, không thì bị đánh đó.

Bùi Phong nhanh chóng lái xe lên cao tốc, mùi pheromone trong xe không những không khiến cậu mất lý trí mà còn khiến đầu óc tỉnh táo bất ngờ, như bị nước lạnh tạt thẳng vào mặt. Đúng là sư phụ có khác, dù phân hóa thành Omega thì pheromone cũng đặc biệt, khiến người ta bừng tỉnh.

Hệ thống định vị trên xe báo còn cách trung tâm thể thao 20km, thì bản đồ phía trước đột nhiên chuyển thành vạch đỏ.

Âm thanh từ hệ thống điều hướng vang lên: “Phía trước đang thi công, vui lòng chuyển hướng.”

Phía xa có một robot mặc áo phản quang đang vẫy tay với các phương tiện, ra hiệu phải đi đường vòng.

Bùi Phong buột miệng chửi: “Đệt!” rồi nhanh chóng rẽ vào làn đường bên cạnh để rời khỏi cao tốc, mặt căng thẳng: “Sư phụ, phía trước đang thi công, phải đi đường vòng rồi.”

Khoảng cách 20km trên bản đồ lập tức biến thành 30km.

Đi đường vòng qua nội thành thì khá xa, không biết có kịp không?

Âm thanh định vị tiếp tục vang lên: “Rẽ phải phía trước, vào đại lộ Thời Đại; khoảng cách đến đích 30km, thời gian ước tính 25 phút.”

Bùi Phong quay đầu lại nhìn Giang Thiệu Vũ, lo lắng hỏi: “Sư phụ, anh vẫn ổn chứ?”

Giang Thiệu Vũ nhắm mắt không trả lời.

Cơ thể anh đã đến giới hạn, máy đo pheromone bắt đầu báo động, nếu tới được trong vòng 10 phút thì có thể kiểm soát được, nhưng 25 phút thì hơi khó. Một khi mất kiểm soát trên xe… Anh không lo Bùi Phong sẽ đánh dấu mình, mà lo mình trong cơn điên loạn sẽ đánh Bùi Phong tơi tả, đồng thời tự làm mình bị thương.

Cả hai người máu me đầy mình mà phải vào cấp cứu, không chừng còn nguy hiểm đến tính mạng.

Loại Omega như anh đúng là hiếm gặp.

Giang Thiệu Vũ suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: “Tấp vào lề đường.”

Bùi Phong lập tức đạp phanh, dừng xe bên đường.

Lúc này là 12 giờ 10 phút sáng, nơi này không phải trung tâm thương mại, đường vắng tanh, gần như không có người đi lại, xe cộ cũng rất thưa thớt.

Sau khi dừng xe, Bùi Phong quay đầu nhìn Giang Thiệu Vũ. Dưới ánh đèn ấm trong xe, cậu thấy toàn thân sư phụ đã ướt đẫm mồ hôi, chiếc áo len mỏng dính vào người, lộ ra vòng eo thon gọn quyến rũ, gương mặt đỏ ửng khác thường, môi bóng loáng, trông cứ như đang dụ người hôn.

Nhưng pheromone trên người lại lạnh lùng dữ dội, điên cuồng bài xích tất cả Alpha muốn lại gần.

Đây chính là bệnh rối loạn pheromone sao?

Sự kết hợp mâu thuẫn giữa sự hung hãn bạo lực của Alpha và sự ngọt ngào quyến rũ của Omega, lại cùng tồn tại trên người sư phụ.

Bùi Phong nuốt nước bọt, cứng rắn mở lời: “Sư phụ… hay là, để em gọi xe cấp cứu nhé?”

Trông sư phụ như vậy rất nguy hiểm, nhỡ đâu không kịp đến trung tâm thể thao mà ph*t t*nh giữa đường thì làm sao?

Giang Thiệu Vũ im lặng vài giây, giọng khàn khàn hỏi: “Tiểu Bùi, em chịu được pheromone của anh à? Không thấy ghét à?”

Giọng nói của anh không còn lạnh lùng như thường, cuối câu còn khẽ run, nghe mà ngứa ngáy lòng.

Tim Bùi Phong đập mạnh một cái, vội đáp: “Em ổn, không bị ảnh hưởng nhiều.”

Không bị ảnh hưởng nhiều?

Pheromone của Giang Thiệu Vũ có thể đẩy lùi hầu hết Alpha, mà Bùi Phong nói không sao, đúng là hiếm có. Cho thấy khả năng chịu đựng của cậu rất mạnh, có thể chống lại sự tấn công từ pheromone của anh.

Giang Thiệu Vũ nhắm mắt lại, cố gắng bỏ qua cảm giác xấu hổ trong lòng, thì thầm: “Giúp anh đi.”

Bùi Phong ngơ ngác hỏi: “Giúp thế nào?”

Giọng Giang Thiệu Vũ run rẩy: “Giúp Omega vượt qua kỳ ph*t t*nh, em chưa học qua à? Còn phải để sư phụ dạy sao?”

Đến nước này rồi mà vẫn không quên đâm chọt vài câu.

Bùi Phong cuối cùng cũng hiểu ý anh: “Ý anh là, để em đánh dấu tạm thời?”

Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Em biết làm không?”

Bùi Phong: “……”

Tôi đệt! Cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện sư phụ của mình lại là người có thể bị đánh dấu.

Trong lòng cậu, sư phụ luôn là một tồn tại như thần linh. Để cậu đánh dấu sư phụ chẳng khác nào xúc phạm thần thánh.

Bùi Phong đầu óc rối như tơ vò, pheromone trong xe ngày càng dày đặc, một luồng hương bạc hà lạnh buốt xộc tới, như thể sắp đóng băng người ta.

Cậu quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Giang Thiệu Vũ, ánh mắt sư phụ đã bắt đầu trở nên mơ màng, đôi mắt thường ngày luôn lạnh lùng nghiêm khắc giờ lại hiếm hoi lộ ra chút dịu dàng cầu cứu.

Bùi Phong nghe rõ tiếng tim mình đập loạn.

Cậu mở cửa xe, đi ra sau, nhẹ nhàng đỡ sư phụ dậy.

Cơ thể Giang Thiệu Vũ mềm nhũn, thuận thế dựa vào lòng cậu, chủ động nghiêng đầu để lộ chiếc gáy trắng mịn, thon dài.

Anh run giọng nói: “Làm đi.”

Bùi Phong nuốt nước bọt, yết hầu chuyển động lên xuống liên tục.

Người trước mặt là sư phụ mà cậu tôn kính nhất, làm như vậy chẳng phải là nghịch tôn phạm thượng sao? Ngày mai khi sư phụ tỉnh lại liệu có đuổi cổ cậu ra khỏi sư môn không?

Dường như đoán được sự do dự của cậu, Giang Thiệu Vũ dịu giọng: “Anh cho phép em đánh dấu, sẽ không trách em đâu.”

Bùi Phong trầm mặc hai giây, cúi người cẩn thận áp sát đối phương.

Dù sao cũng là một Alpha trưởng thành, khi Bùi Phong giải phóng pheromone, Giang Thiệu Vũ lập tức cảm thấy cơ thể mình bị bao trùm bởi một luồng ấm áp dễ chịu.

Đôi môi của Bùi Phong chạm lên tuyến thể sau gáy của sư phụ, sự tiếp xúc thân mật khiến cả hai người đều khẽ run.

Giang Thiệu Vũ nhắm mắt lại.

Anh khẽ nói: “Tiểu Bùi, em cũng đừng trách sư phụ.”

Tim Bùi Phong như mềm nhũn, sao có thể trách được? Kỳ ph*t t*nh đến sớm như vậy, sư phụ chắc chắn rất khó chịu. Rõ ràng đã mệt đến vậy rồi mà vẫn cố gắng giữ lý trí đến tận phút cuối, chỉ khi không còn cách nào khác mới để đệ tử đánh dấu.

Sư phụ thật đúng là dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn kiêu ngạo.

Giọng Bùi Phong trầm thấp, dịu dàng: “Sư phụ, đừng lo. Em biết phải làm gì.”

Nói xong, cậu ôm lấy sư phụ ngồi trên đùi của mình, hai cánh tay rắn chắc ôm lấy vai anh từ phía sau, giữ cơ thể đối phương trong lòng, rồi nhắm chuẩn tuyến thể của Omega mà cắn xuống một cách dứt khoát.

Dù sao cũng là Alpha, nếu ngay cả đánh dấu tạm thời cũng không biết thì ngày mai sư phụ nhất định sẽ mắng cậu học sinh lý không ra gì, bắt viết bản kiểm điểm 1000 chữ.

Lần đầu tiên sư phụ mở miệng nhờ vả, cậu nhất định phải làm cho trọn vẹn.

Khi răng của Alpha đâm vào tuyến thể, trong không gian kín của xe, pheromone của Alpha và Omega bắt đầu nhanh chóng hoàn vào nhau.

Hương cà phê ấm áp đậm đà và hương bạc hà lạnh mát tươi mới quấn lấy nhau, toàn bộ lỗ chân lông của Giang Thiệu Vũ dường như được xoa dịu dịu dàng.

Anh chưa từng bị Alpha đánh dấu.

Cũng luôn nghĩ rằng đời này sẽ sống cùng thuốc ức chế mà thôi.

Không ngờ, lần đầu tiên lại bị chính đệ tử mình đích thân dạy dỗ đánh dấu?

Pheromone của Alpha chảy vào theo dòng máu, pheromone từ bên ngoài xâm nhập khiến Giang Thiệu Vũ vốn luôn kiêu ngạo cảm thấy hơi khó chịu…

Nhưng lại không hề ghét.

Pheromone của Bùi Phong rất dịu dàng, vừa đúng lúc trung hòa được pheromone sắc bén của anh.

Giống như lấy nhu thắng cương, dần dần làm dịu đi táo bạo trong người Giang Thiệu Vũ.

Trong chiếc xe kín, Bùi Phong ngồi ở ghế sau, ôm sư phụ vào lòng, hoàn thành lần đánh dấu tạm thời đầu tiên.

Đối với Bùi Phong, đây cũng là lần đầu cậu gần gũi với một người đến vậy.

Cảm giác thật kỳ diệu, người trong lòng giống như một con nhím luôn sẵn sàng đâm thủng người khác, nhưng cậu lại chỉ muốn bao bọc, bảo vệ người này.

Những năm qua, cậu luôn đi theo bước chân của sư phụ, xem sư phụ như thần.

Chưa từng nghĩ, sư phụ cũng là người bình thường… cũng có thất tình lục dục.

Không biết qua bao lâu, pheromone của Giang Thiệu Vũ dần dần ổn định.

Nhận ra mình đang bị đệ tử ôm trong lòng, sắc mặt Giang Thiệu Vũ lập tức thay đổi, nhanh chóng tránh sang một bên, ánh mắt lộ ra chút ngượng ngùng.

Bùi Phong cũng đỏ cả vành tai, vừa rồi mình làm có ổn không? Lần đầu không có kinh nghiệm, liệu có bị sư phụ mắng không?

Đêm nay tất cả như một giấc mơ.

Sư phụ cậu là một Omega, lại còn bị chính mình… đánh dấu?

Thôi xong, tiêu đời. Cậu thật không biết sáng mai phải đối mặt với Giang Thiệu Vũ thế nào đây.

Hết chương 034


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 34
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...