Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 35
Chương 035
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Sau khi hoàn thành đánh dấu, trong xe lập tức yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng th* d*c hỗn loạn của cả hai.
Tai Bùi Phong đỏ rực, rõ ràng không dám nhìn thẳng vào sư phụ, sắc mặt Giang Thiệu Vũ cũng chẳng tự nhiên hơn là bao.
Trong thế giới ABO, đánh dấu tạm thời chỉ kém đánh dấu vĩnh viễn một bậc. Đó là hành vi cực kỳ thân mật. Một số Alpha và Omega theo truyền thống bảo thủ thậm chí chỉ sau khi đính hôn mới thực hiện đánh dấu tạm thời, vậy mà hai người họ lại vội vã hoàn thành lần đầu tiên trong chiếc xe.
Không ai trong họ từng nghĩ, khoảnh khắc quan trọng đến thế trong đời, lại xảy ra trong một không gian kín như xe ô tô.
Giang Thiệu Vũ hít sâu để làm dịu nhịp tim đang hỗn loạn. Pheromone đã ổn định rồi. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt hoang mang của đệ tử, anh lại khó mở lời. Anh day trán, khẽ phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Là anh sơ suất, đáng lẽ nên mang nhiều thuốc ức chế hơn.”
Bùi Phong hồi thần, lắp bắp hỏi: “Vậy… vậy sư phụ còn muốn về căn cứ không?”
Giang Thiệu Vũ nhìn ra ngoài cửa sổ, bất ngờ phát hiện trời đang có tuyết rơi?
Tuyết bay lất phất giữa không trung, dưới ánh đèn đường vàng ấm, như lớp bụi vàng rơi từ trời xuống. Đây là trận tuyết đầu tiên của thủ đô kể từ đầu mùa đông. Bên ngoài rất lạnh, Giang Thiệu Vũ ngẫm nghĩ rồi hỏi: “Tuyết rơi rồi, đường trơn, em lái xe có ổn không?”
Bùi Phong cam đoan: “Không sao đâu ạ, em từng lái xe trời tuyết nhiều lần rồi.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Vậy thì tới căn cứ lấy thêm thuốc để dự phòng. Anh lo pheromone chưa chắc đã ổn định hẳn.”
Lần đầu tiên bị đánh dấu bởi Alpha, hậu quả thế nào Giang Thiệu Vũ cũng không dám chắc.
Chuẩn bị thêm thuốc ức chế, coi như biện pháp dự phòng.
Bùi Phong nghe xong liền mở cửa xuống xe, lên ghế lái, khởi động xe.
Trên đường hai người không nói gì, mỗi người đều theo đuổi những suy nghĩ riêng.
Tuyết rơi đường trơn, Bùi Phong không dám lái nhanh. 25 phút sau, xe rốt cuộc cũng dừng dưới khu ký túc xá của căn cứ trung tâm thể thao điện tử quốc gia.
Giang Thiệu Vũ toàn thân vô lực, còn hơi buồn ngủ, anh cố gắng mở mắt, thấp giọng dặn dò: “Tiểu Bùi, anh ở phòng 404, mật mã cửa là 123456, trong ngăn kéo tủ đầu giường có thuốc, lấy giúp anh 20 ống.”
Bùi Phong gật đầu, vội vàng chạy lên lầu lấy thuốc.
Giang Thiệu Vũ nhìn trận tuyết lớn ngoài cửa sổ, lại nhớ đến cảnh vừa rồi bị Bùi Phong ôm vào lòng, cắn vào tuyến thể, tai anh hơi nóng lên. Làm sư phụ mà để đệ tử làm chuyện như vậy. Đúng là mất hết đạo đức nghề giáo.
Tiểu Bùi còn đơn thuần như vậy, bị sư phụ yêu cầu đánh dấu, lại còn gặp một Omega có tính công kích mạnh…
Mong là không để lại bóng ma tâm lý cho Alpha này.
Nghĩ tới nghĩ lui, cơn buồn ngủ lại kéo đến, Giang Thiệu Vũ dựa vào ghế ngủ thiếp đi.
Cùng lúc đó, Bùi Phong đang trợn tròn mắt nhìn ba ngăn kéo đầy ắp thuốc ức chế.
Từng ống thuốc nhỏ dạng tiêm xếp ngay ngắn, nhìn mà giật mình. Cậu cũng từng nghe nói Omega phải tiêm thuốc ức chế, nhưng chưa bao giờ thấy dùng nhiều đến vậy. Xem ra chứng rối loạn pheromone của sư phụ rất phiền phức, ngày nào cũng phải tiêm mới kiểm soát được?
Tim Bùi Phong như bị một bàn tay bóp nghẹt.
Vị sư phụ luôn lạnh lùng, kiêu hãnh của cậu lại đang âm thầm chịu đựng nỗi đau như thế, bảo sao năm đó lại giải nghệ, chắc hẳn đã bị bệnh này hành hạ không ít.
Bùi Phong nhanh chóng đếm đủ 20 ống thuốc bỏ vào túi áo khoác, quay lại dưới lầu thì thấy sư phụ đã ngủ.
Cậu không đánh thức, lặng lẽ khởi động xe, lái về nhà.
Tuyết lớn ảnh hưởng tầm nhìn, mặt đường bắt đầu đóng băng. Bùi Phong lái rất chậm, đến nhà đã là 1 giờ 30 sáng.
Giang Thiệu Vũ vẫn chưa tỉnh, Bùi Phong đi ra sau xe, nhẹ nhàng bế sư phụ lên.
Anh gầy quá, bế lên nhẹ tênh. Bùi Phong bế anh về phòng ngủ, cởi áo khoác ngoài, đắp chăn cẩn thận.
Nhìn gương mặt khi ngủ của Giang Thiệu Vũ, Bùi Phong cảm xúc ngổn ngang. Cậu quay về phòng mình, nhưng không tài nào ngủ được.
Trong đầu toàn là cảnh đánh dấu sư phụ, từng hình ảnh cứ tua đi tua lại.
Pheromone của sư phụ không ngọt ngào như Omega thông thường. Khi cắn vào tuyến thể, mùi bạc hà lạnh như băng lập tức tràn vào từng lỗ chân lông, tỉnh táo đến mức có thể đếm được nhịp thở của chính mình.
Tuyến thể mềm mại của Omega bị chính mình cắn xuyên qua, mùi hương mát lạnh lan tỏa khắp toàn thân.
Pheromone của sư phụ thật bá đạo, nhưng cũng thật dễ nghiện.
Cậu thậm chí còn muốn cắn thêm một lần nữa…
Bùi Phong càng nghĩ càng thấy xấu hổ.
Trong lòng cậu, tình cảm thầy trò giữa mình và Giang Thiệu Vũ là mối quan hệ thuần khiết nhất trên đời. Từ nhỏ cậu đã xem Giang Thiệu Vũ như thần tượng, nhờ Wing Thần mà cậu mới bước vào con đường eSports, luôn nghĩ sư phụ là người đàn ông đẹp trai nhất thế giới.
Thế mà hôm nay, cậu lại đánh dấu sư phụ…
Mối quan hệ thầy trò này không còn thuần khiết nữa, giống như tờ giấy trắng bị nhuốm một lớp tạp sắc mang tên “d*c v*ng”.
Bùi Phong trùm chăn kín đầu, ép mình đi ngủ, không được nghĩ nữa!
Cậu mơ một giấc mơ, Giang Thiệu Vũ cầm roi quất cậu, vừa quất vừa lạnh lùng nói: “Em dám đánh dấu sư phụ của mình? Đại nghịch bất đạo!”
Bùi Phong quỳ trên bàn phím dập đầu nhận tội: “Em sai rồi sư phụ, em lập tức viết kiểm điểm!”
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Bùi Phong: “???”
Mấy Alpha khác đánh dấu Omega xong đều mơ mộng xuân…
Cậu thì mơ thấy mình viết kiểm điểm? Thật quá bi thảm mà!
Bùi Phong vội vã vào phòng tắm tắm nhanh một lượt, sau đó đi đến gõ cửa phòng đối diện.
Đã 9 giờ sáng, chắc sư phụ cũng tỉnh rồi chứ? Trong phòng không có tiếng động gì, cậu đánh liều đẩy cửa bước vào, định hỏi xem sư phụ có đói không, kết quả lại thấy Giang Thiệu Vũ đang cau mày khó chịu, cuộn tròn trong chăn, cả gối cũng ướt đẫm mồ hôi.
Bùi Phong sững lại, vội vã chạy đến lo lắng hỏi: “Sư phụ, anh sao vậy? Rất khó chịu sao?”
Giang Thiệu Vũ khó nhọc mở mắt, giọng khàn khàn: “Hình như hơi sốt…”
Bùi Phong lập tức xoay người: “Để em đi mua thuốc hạ sốt cho anh.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Không cần. Chỉ là lần đầu bị Alpha đánh dấu, chưa thích nghi, cơ thể đang tự điều chỉnh. Rót giúp anh ly nước.”
Bùi Phong quay lại rót một ly nước ấm, đỡ sư phụ ngồi dậy, giúp anh uống nước, sau đó lấy nhiệt kế đo thử. 37.5 độ, sốt nhẹ. Bùi Phong lại lấy khăn sạch nhúng nước lạnh, nhẹ nhàng đắp lên trán Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ, cảm thấy đỡ hơn chút nào không?”
Mặt Giang Thiệu Vũ đỏ bừng, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, cổ họng như bị lửa thiêu. Cái mát lạnh trên trán khiến anh dễ chịu hơn nhiều. Anh dựa vào đầu giường, ngồi dậy nhìn Bùi Phong, giọng dịu đi hiếm thấy: “Chuyện tối qua, đừng quá bận tâm. Quên nó đi.”
Bùi Phong sững người, nhỏ giọng hỏi: “Sư phụ thật sự không để tâm sao?”
Trong lòng thì chắc chắn sẽ để tâm. Giang Thiệu Vũ bao năm qua chưa từng gần gũi một Alpha nào như vậy.
Nếu là Alpha và Omega bình thường, sau khi đánh dấu có lẽ sẽ tiến tới một mối quan hệ nghiêm túc.
Nhưng họ thì không thể.
Sư phụ và đệ tử vốn đã là mối quan hệ trái với thường tình, huống chi Giang Thiệu Vũ là HLV đội tuyển quốc gia, còn Bùi Phong là streamer nổi tiếng, thậm chí còn có thể trở thành tay bắn tỉa chủ lực tương lai của đội tuyển quốc gia. Nếu hai người thật sự bên nhau, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Bùi Phong.
Quan hệ tốt nhất giữa họ… chỉ nên là quan hệ thầy trò.
Nghĩ vậy, Giang Thiệu Vũ điềm tĩnh nói: “Coi như một tai nạn ngoài ý muốn, chỉ cần chúng ta không thẹn với lòng là được.”
Không thẹn với lòng?
Nghe vậy, trong lòng Bùi Phong bỗng có chút hụt hẫng. Sư phụ thực sự không hề để tâm sao? Nếu là Alpha khác thì cũng như vậy sao? Cậu cố nén cảm giác khó chịu trong lòng, cố làm ra vẻ thoải mái cười nói: “Chỉ cần sư phụ không trách em là được, em còn sợ bị bắt viết kiểm điểm nữa cơ.”
Giang Thiệu Vũ ngạc nhiên: “Chuyện này sao lại phải viết kiểm điểm?”
Bùi Phong: “Chắc tại hồi còn ở ACE, viết quen rồi…”
Giang Thiệu Vũ: “…”
Anh ngẩng đầu lên, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Bùi Phong.
Trước khi bái sư, Bùi Phong từng bị Giang Thiệu Vũ “hành” thảm hại trăm trận, sau khi chính thức làm đệ tử, chỉ cần biểu hiện không tốt là bị bắt viết kiểm điểm. Sự tôn kính dành cho sư phụ đã khắc sâu vào máu thịt, vì thế sau khi đánh dấu xong, phản ứng đầu tiên của cậu là có bị mắng không?
Nhìn thấy đệ tử đang ngồi bên giường, ánh mắt vô tội như cún con, trong lòng Giang Thiệu Vũ mềm xuống. Anh vươn tay, nhẹ nhàng xoa đầu Bùi Phong như xoa một chú cún nhỏ, dịu dàng nói: “Đêm qua không phải lỗi của em, đừng tự trách. Anh thấy hơi đói, đi nấu cho anh chút gì ăn nhé?”
Bùi Phong sững người vì được xoa đầu.
Ngón tay của sư phụ trắng trẻo thon dài, rất đẹp, nhẹ nhàng lướt qua tóc cậu, giống như một dòng điện nhẹ đánh trúng tim.
Bùi Phong tim đập thình thịch, vội vàng đứng dậy nói: “Dạ, em đi nấu cháo cho anh.”
Cậu quay người xuống bếp rất nhanh nhẹn.
Giang Thiệu Vũ nhìn bóng lưng của đồ đệ, tâm trạng phức tạp rút tay lại.
Trước kia, Tiểu Bùi chỉ cao đến vai anh, anh thường xoa đầu để động viên. Nhưng giờ đây, Bùi Phong đã là một Alpha trưởng thành, hành động xoa đầu thật sự không thích hợp nữa.
Giang Thiệu Vũ nhíu mày, có lẽ là do ảnh hưởng của đánh dấu? Sau khi pheromone của Alpha và Omega hòa hợp, sẽ hình thành cảm giác lệ thuộc lẫn nhau. Hôm nay nhìn Bùi Phong, anh lại cảm thấy mềm lòng, cảm thấy đứa nhỏ này thật dễ nhìn, thậm chí là dễ thương?
Thôi, không nghĩ nữa, chuyện đã qua thì cho qua. Anh xua tan tạp niệm, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay là đêm Giao Thừa, đáng lẽ nên rộn ràng, vui vẻ, thế mà sau sự cố đêm qua, cả ngày Giang Thiệu Vũ rã rời không còn sức. Buổi trưa anh tỉnh lại chốc lát, Bùi Phong mang chút thức ăn lên phòng.
Lo sợ sư phụ bị sốt lại, Bùi Phong luôn túc trực bên cạnh chăm sóc.
Trong group chat của ACE bản 2.0 hiện lên rất nhiều tin nhắn:
Diệp Tử: “Chúc mừng năm mới nha!”
Tiểu Chu: “Chúc cả nhà năm mới vui vẻ!”
Lão Lâm: “Gia đình ACE năm mới vui vẻ!”
Chị Du: “Chúc mọi người năm mới như ý, mọi điều tốt lành!”
Bùi Phong cũng chủ động gửi bao lì xì để mọi người tranh.
Một lát sau, Thư Thần nhảy vào hỏi: “Anh Vũ đâu rồi?”
Bùi Phong liếc nhìn sư phụ đang nằm trên giường, gõ chữ: “Sư phụ hơi mệt, đang ngủ.”
Mọi người liền quan tâm:
“Sao thế? Ốm à?”
“Anh Vũ bị sao vậy?”
Bùi Phong chẳng thể nào nói thật: “Sư phụ bị tôi đánh dấu, Omega sau đánh dấu sẽ sốt và buồn ngủ.” Nếu mà tung tin đó ra, kiểu gì cũng bị cả đám ACE xử tử mất! Lão Lâm với súng tiểu liên, Chu ca với AK, còn có dao găm của Diệp Tử nữa chứ. Trong lòng cả nhóm, Giang Thiệu Vũ là thần. Tiểu Bùi, cậu sao dám chứ?!
Bùi Phong khẽ ho, tìm đại cái cớ: “Bị đau bụng, chắc ăn trúng gì rồi.”
Du Minh Tương là số ít người biết Giang Thiệu Vũ là Omega, nhưng cũng chưa từng nghĩ giữa Tiểu Bùi và A Vũ lại xảy ra chuyện gì. Cô nhanh chóng tin vào lời giải thích, dặn dò: “Nghiêm trọng không? Tiểu Bùi nhớ chăm sóc sư phụ kỹ nhé.”
Bùi Phong đáp: “Yên tâm, em vừa nấu cháo dễ tiêu hóa cho sư phụ, ăn xong mới ngủ tiếp.”
Mọi người trong nhóm trò chuyện thêm chút nữa, rồi ai nấy đi ăn cơm tất niên.
Bùi Phong cũng xuống lầu chuẩn bị bữa tối, còn dắt Đậu Đậu ra sân dán câu đối, thay cho chú chó bộ đồ mới.
Sư phụ hôm nay không khỏe, chắc không ăn nổi sườn với đùi gà.
Bùi Phong nấu ít há cảo, làm bốn món rau thanh đạm dễ tiêu, thêm bát canh cá, gia vị bỏ cực ít.
Tám giờ tối, chương trình Gala mừng năm mới bắt đầu phát sóng.
Bùi Phong bưng mâm đồ ăn lên lầu, Giang Thiệu Vũ mơ màng ngủ, nghe thấy tiếng bước chân mới từ từ mở mắt. Bùi Phong kéo bàn nhỏ lại bên giường, dọn bát đũa xong dịu dàng nói: “Sư phụ, đến giờ ăn rồi.”
Cậu bước lại, đưa mu bàn tay chạm nhẹ trán anh, nói: “Sốt có vẻ lui rồi, còn thấy khó chịu không?”
Giang Thiệu Vũ khàn giọng: “Không, chỉ là hơi mệt thôi.”
Bùi Phong đỡ anh ngồi dậy, kê gối mềm sau lưng, động tác vô cùng cẩn thận.
Cậu nhớ năm đó ở ACE, có lần bị sốt cảm, Giang Thiệu Vũ đã thức suốt đêm chăm cậu.
Giờ đây cậu đã lớn, cũng có thể chăm sóc sư phụ rồi.
Giang Thiệu Vũ hôm nay không có sức, nhưng Đậu Đậu lại rất sung, cứ chạy vòng quanh Bùi Phong, vẫy đuôi liên tục: “Gâu gâu!”
Giang Thiệu Vũ ngẩng lên thấy Đậu Đậu mặc bộ quần áo đỏ chót, trên lưng còn ghi “Chúc mừng năm mới.”
Bùi Phong thấy vậy liền cười giải thích: “Em mua đồ mới cho Đậu Đậu đó, dễ thương chứ?”
Đậu Đậu: “Gâu gâu!”
Bùi Phong: “Nó nói nó thích lắm!”
Giang Thiệu Vũ: “…”
Tiểu Bùi với Đậu Đậu đúng là hợp nhau. Cái bộ đồ này nhìn cũng khá vui mắt.
Bùi Phong đưa đũa qua: “Sư phụ ăn thử há cảo em gói đi, nhân tam tiên đấy, có cả tôm tươi.”
Giang Thiệu Vũ nếm một miếng, đúng là rất ngon, vỏ mỏng nhân đầy, tôm ngọt và giòn.
Các món rau cũng phối hợp rất hợp lý, thêm bát canh cá nhẹ nhàng… đây có lẽ là bữa cơm tất niên đơn giản nhất.
Đêm Giao Thừa, nhà người ta đầy ắp sơn hào hải vị, còn họ chỉ ăn bên bàn nhỏ cạnh giường. Bên cạnh là chú chó mặc đồ đỏ chạy vòng vòng.
Giang Thiệu Vũ vừa ăn vừa thấp giọng nói: “Hôm qua mua bao nhiêu đồ, hôm nay chẳng dùng được mấy. Tết năm nay khiến em mất hứng rồi.”
Cả ngày nay anh mệt lả, chẳng giúp gì được Bùi Phong, lại còn để cậu chăm sóc như người bệnh.
Bùi Phong dịu giọng: “Đừng nghĩ vậy. Đêm Giao Thừa thế nào không quan trọng. Quan trọng là người ở bên cạnh.”
Giang Thiệu Vũ ngẩng lên, chạm phải ánh mắt Bùi Phong đang cười.
Alpha dịu dàng nói: “Sư phụ có thể ở bên cạnh em đón năm mới, em thật sự rất vui.”
Trong lòng Giang Thiệu Vũ khẽ rung động, đây là cái Tết ấm áp nhất trong nhiều năm qua của anh.
Một chú chó nhỏ mặc đồ đỏ rực, một đệ tử luôn tin tưởng, kính trọng, chưa từng trách móc anh, đã chăm sóc anh cả ngày, còn tự tay nấu cho anh bữa cơm tất niên nhẹ nhàng mà ngon miệng.
Tiểu Bùi, nhận cậu làm đệ tử là quyết định đúng đắn nhất đời tôi.
Khóe môi Giang Thiệu Vũ khẽ cong lên, không hiểu sao, khẩu vị cũng tốt hơn, ăn sạch cả đĩa há cảo.
**
Chan: Bùi Phong đơn thuần? Nó cáo già đến mức 3 anh lớn ko lừa được mà đơn thuần???? Nó đơn thuần chỗ nào? Nói coi????
Hết chương 035
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh