Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 33

1@-

Chương 033

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Thói quen sinh hoạt của streamer chuyên nghiệp thường là ngủ lúc 3–4 giờ sáng, dậy vào buổi trưa. Giang Thiệu Vũ cũng nghĩ Bùi Phong sẽ dậy muộn như thường ngày nên sáng sớm tiêm thuốc cũng không khóa cửa.

Không ngờ hôm nay Bùi Phong dậy sớm bất thường, lại tình cờ nhìn thấy cảnh anh tiêm thuốc ức chế?

Việc phân hóa thành Omega không phải chuyện đáng xấu hổ, đã bị đệ tử bắt gặp rồi, Giang Thiệu Vũ định sẽ nói thẳng. Nhưng chưa kịp mở miệng, Bùi Phong đã tự mình “giải thích hộ” là tiêm thuốc dạ dày.

Thuốc dạ dày mà tiêm vào bắp tay sao?

Bùi Phong hỏi tiếp: “Sư phụ muốn ăn sáng cái gì? Em nấu cháo nhé?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ.”

Bùi Phong nhanh nhẹn xoay người vào bếp, Giang Thiệu Vũ nhìn theo bóng lưng cậu, thở dài một tiếng.

Có lẽ trong lòng Bùi Phong, sư phụ là Alpha đỉnh nhất thế giới?

Cậu chưa từng nghĩ đến khả năng sư phụ có thể là Omega, nên khi thấy cảnh tiêm thuốc, não cậu lập tức loại trừ đáp án đúng.

Cũng dễ hiểu thôi.

Tính cách của Giang Thiệu Vũ quá mạnh mẽ, dù là Omega thì pheromone cũng mang tính công kích, chứ không phải quyến rũ. Hồi ở California, lần đầu anh ph*t t*nh, pheromone tỏa ra khiến các Alpha xung quanh chạy trối chết thay vì bị hấp dẫn.

Bác sĩ nói, trường hợp như Giang Thiệu Vũ rất khó bị đánh dấu, dù là trong kỳ ph*t t*nh.

Bởi vì pheromone của anh không gợi cảm hay hấp dẫn, mà chỉ khiến Alpha cảm thấy bị khiêu khích…

Giang Thiệu Vũ day huyệt thái dương.

Anh vốn chẳng có ý định kết hôn, bị phân hóa như vậy cũng tốt, mỗi ngày dành 5 phút tiêm thuốc ức chế, thời gian còn lại cứ sống như Alpha, rất tốt.

Hiện giờ anh sống cùng Tiểu Bùi, một Alpha trưởng thành. Nếu đổi lại là người khác, chắc hẳn sẽ lo lắng về khả năng lửa gần rơm, nhưng với hai người bọn họ, Giang Thiệu Vũ hoàn toàn không lo.

Tiểu Bùi chỉ xem anh là sư phụ, còn anh cũng không có tình cảm nào khác. Tình nghĩa sư đồ gắn bó từ thuở thiếu thời, trong sáng và thuần khiết. Sống cùng nhau nửa năm hay cả năm cũng chẳng vấn đề, A hay O đều không quan trọng.

Lúc này, Bùi Phong đang ở trong bếp nấu cháo, trong đầu vẫn cứ hiện lại hình ảnh Giang Thiệu Vũ tiêm thuốc.

Cây kim đó thật sự là thuốc dạ dày sao?

Năm xưa sư phụ giải nghệ đột ngột, liệu có phải là vì xuất huyết dạ dày, loét dạ dày gì đó không? Vì bệnh dạ dày nên không thể thức khuya đánh giải nữa, buộc phải nghỉ, ra nước ngoài tĩnh dưỡng, gầy đi cũng là hợp lý?

Về sau muốn nhiều đồ ăn tốt cho dạ dày một chút, cho sư phụ điều trị tốt hơn.

Nghĩ vậy xong, Bùi Phong cảm thấy rất hợp logic, không suy nghĩ thêm nữa, rồi nhanh tay nấu một nồi cháo thịt băm trứng bắc thảo.

9 giờ sáng, hai thầy trò cùng ngồi ăn sáng.

Giang Thiệu Vũ cầm chiếc thìa sứ trắng, từ tốn ăn cháo. Động tác của anh tao nhã, nhờ cháo mà đôi môi trắng bệch cũng trở nên hồng hào hơn.

Bùi Phong nhìn sư phụ, không nhịn được hỏi: “Sư phụ, thuốc đó không có loại uống à? Tiêm mãi thế nhìn đau lắm.”

Giang Thiệu Vũ thản nhiên đáp: “Thuốc tiêm tác dụng nhanh hơn.”

Bùi Phong gật gù: “Em quen một bác sĩ chuyên tiêu hóa, sau Tết dẫn anh đi khám một lần nhé?”

Giang Thiệu Vũ khẽ nhếch môi, nhìn cậu một cái, nói: “Không cần đâu. Tình trạng của anh không nghiêm trọng như em nghĩ.”

Bùi Phong: “…”

Sao cảm giác ánh mắt anh vừa nãy, giống như đang nhìn một thằng ngốc vậy?

Cậu thắc mắc nhưng không dám hỏi nhiều. Ăn và dọn dẹp xong, rồi rủ sư phụ xuống phòng game tiếp tục đánh xếp hạng.

Tài khoản của hai người đã lên tới 2500 điểm, ở mức này toàn cao thủ. Hôm qua luyện cả ngày chiến thuật du kích đôi, hôm nay Giang Thiệu Vũ đổi chiến thuật, nói: “Anh chơi trinh sát, em vẫn cầm bắn tỉa. Mình thử phối hợp xa–gần theo chiến thuật ‘bóng ma do thám’.”

Bùi Phong đồng ý ngay: “Vâng, nghe theo sư phụ.”

Cái gọi là “bóng ma do thám”, chính là chiến thuật mà người chơi vị trí trinh sát lẻn vào khu nhà của đối thủ như một bóng ma, không để lộ vị trí, lặng lẽ nắm bắt toàn bộ động thái của kẻ địch, cung cấp tầm nhìn cho đồng đội bắn tỉa từ xa – trinh sát giống như “đôi mắt” của bắn tỉa.

Lối chơi này đòi hỏi mức độ ăn ý cực cao giữa trinh sát và xạ thủ: một người động, một người tĩnh, một trước một sau. Trinh sát phát hiện vị trí đối phương, xạ thủ phải lập tức tiêu diệt – nhịp độ phải thật nhanh, mới có thể đạt được hiệu quả bất ngờ áp đảo.

Thầy trò hai người vào trận, Giang Thiệu Vũ lặng lẽ vòng sau, cung cấp tầm nhìn cho Bùi Phong.

Bùi Phong liên tục bắn hạ địch, giúp đội giành chiến thắng.

Hai người sử dụng chiến thuật “bóng ma do thám”, nhịp phối hợp ngày càng mượt mà, liên tiếp thắng liền 3 trận.

Giang Thiệu Vũ quay đầu hỏi: “Nếu đổi thành Diệp Khinh Danh chơi trinh sát, em phối hợp với cậu ta thì sao?”

Bùi Phong đáp: “Phong cách di chuyển của anh Diệp khá lắt léo, em có thể sẽ không theo kịp tiết tấu. Nhưng nếu luyện riêng, phối hợp vài lần, chắc chắn sẽ ăn ý. Dù sao em cũng xuất thân từ ACE, hiểu cách đánh của anh ấy.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ. Phong cách của Diệp Khinh Danh rất đặc biệt, có thể chơi hỗ trợ với ‘bóng ma do thám, cũng có thể chơi lối ám sát làm chủ lực. Để sau hẵng xem… Nếu cả hai đều vào đội tuyển quốc gia, anh sẽ tính toán điều chỉnh.”

Bùi Phong là một tay bắn tỉa có ý thức chiến thuật cực mạnh, Giang Thiệu Vũ thử phối hợp nhiều cách khác nhau với cậu cũng là để xây dựng đội hình xoay quanh Bùi Phong sau này.

Với thực lực hiện tại, việc cậu vào đội tuyển quốc gia là chắc như đinh đóng cột. Tới lúc đó, Giang Thiệu Vũ phải tìm người phù hợp để phối hợp với hạt nhân bắn tỉa là Bùi Phong.

Thời gian trôi rất nhanh, hai thầy trò như trở về thời ACE – mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập, nghiên cứu chiến thuật, cùng nhau tìm lại cảm giác ăn ý năm xưa.

Với sự hỗ trợ của sư phụ, Bùi Phong tiến bộ thần tốc, phản ứng không thua gì Wing ở thời kỳ đỉnh cao, mỗi ván đều giành hơn 3 mạng, liên tục giành MVP, xứng đáng là đồ đệ mà Giang Thiệu Vũ tự tay đào tạo.

Ngày 28 tháng Chạp, Bùi Phong nhận được một cuộc điện thoại, chuyển phát nhanh mang đến một tập hồ sơ dày cộp.

Mở ra xem, đúng là hợp đồng do quản lý chuẩn bị kỹ lưỡng.

Bùi Phong ngồi trên ghế sô pha lật từng trang xem cẩn thận, Đậu Đậu tò mò chạy vòng quanh, cậu mỉm cười xoa đầu nó: “Ngoan, anh sắp ký hợp đồng với nền tảng mới, sẽ có một khoản tiền lớn. Lúc đó sẽ mua thật nhiều đồ ăn ngon cho em.”

Giang Đậu Đậu phấn khích vẫy đuôi: “Gâu gâu!”

Giang Thiệu Vũ ngồi bên cạnh, tùy tiện hỏi: “Bọn họ đưa em bao nhiêu?”

Bùi Phong không giấu giếm, nói thẳng: “Phí ký hợp đồng 60 triệu, còn chia phần quà tặng và hội viên thì tính riêng.”

Giang Thiệu Vũ: “…Nhiều vậy?”

Bùi Phong mỉm cười: “Sư phụ, giá trị thương mại hiện tại của em là như vậy. Họ ký với em vì muốn dựa vào danh tiếng. Tranh thủ lúc đội tuyển chưa tuyển chọn chính thức, em sẽ livestream ở nền tảng mới một thời gian, giúp họ PR.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ, giải thế giới tận tháng 11 mới bắt đầu, vẫn còn lâu. Em muốn stream thì cứ stream, đội tuyển vẫn chưa thành lập.”

Bùi Phong nhìn anh, ánh mắt chân thành: “Sư phụ, em vẫn luôn muốn cảm ơn anh một cách trực tiếp.”

Giang Thiệu Vũ hơi khó hiểu: “Cảm ơn gì?”

Bùi Phong nghiêm túc nói: “Năm xưa là vì sư phụ mà em yêu thích game Thần Súng, rồi quyết tâm trở thành một tay bắn tỉa xuất sắc. Nếu không có anh, sẽ không có Fred của ngày hôm nay. Những gì anh dạy, em chưa từng quên.”

Có những đồ đệ khi nổi tiếng rồi, sẽ cho rằng bản thân giỏi giang, rồi dần dần quên ơn người đã dẫn mình vào nghề.

Nhưng Bùi Phong lại rất có nghĩa tình, đối với cậu, Giang Thiệu Vũ là “ân sư”, cũng là “quý nhân”.

Cậu rất rõ, có được thành công hôm nay là nhờ sư phụ. Dù là tâm lý thép trong thi đấu, hay là kỹ năng bắn tỉa được truyền dạy từng chút, nếu không có Wing thì không có Fred.

Cũng vì thế, cậu luôn kính trọng và biết ơn Wing thần.

Giang Thiệu Vũ vỗ vai cậu, nói: “Sư phụ biết em xem sư phụ như thần tượng, nhiều lần nhắc đến sư phụ trong phỏng vấn. Nhưng… Tiểu Bùi à, em có được thành công hôm nay, phần lớn là do chính em. Không cần lúc nào cũng nhắc đến sư phụ, em đã xuất sư từ lâu rồi.”

Bùi Phong khẽ cười lắc đầu: “Em không muốn xuất sư, anh mãi mãi là sư phụ của em.”

Cậu ngừng một chút, rồi nghiêm túc nhìn Giang Thiệu Vũ nói: “Anh có biết vì sao acc quốc tế của em tên là Sniper002 không?”

Giang Thiệu Vũ sững người.

Sniper là tay bắn tỉa. Sniper002 là tay bắn tỉa số 2.

Chẳng lẽ…

Quả nhiên, Bùi Phong tiếp lời: “Vì sư phụ là Sniper001. Em còn đăng ký một tài khoản số 1, để dành cho anh.”

Ý của Bùi Phong rất rõ, dù cậu có mạnh đến đâu, nổi tiếng đến đâu, nhiều fan thế nào, thì trước mặt Giang Thiệu Vũ, cậu mãi mãi là số 2.

Trong lòng cậu, thầy mới là xạ thủ số 1 thế giới.

Không hổ là fan cuồng số một của Wing thần.

Giang Thiệu Vũ không nói thêm gì nữa.

Tiểu Bùi đã xem sư phụ là thần tượng, thì cứ để vậy đi, cũng không có gì xấu cả. Năm xưa, chính vì xem trận đấu của Giang Thiệu Vũ mà cậu mới yêu thích game “Thần Súng” và trở thành một xạ thủ.

Trong mắt cậu, Giang Thiệu Vũ luôn được phủ bằng mười lớp hào quang thần tượng.

Chiều hôm đó, Bùi Phong ký hợp đồng xong, gửi lại qua chuyển phát nhanh trong thành phố.

Trụ sở của Tiểu Hùng TV cũng ở Thủ Đô, bên đó nhận được hợp đồng liền sắp xếp buổi livestream đầu tiên.

Lịch phát sóng lần đầu là mùng 1 Tết.

Năm mới, khí thế mới. Đại thần hàng đầu Fred nhảy nền tảng, tất nhiên phải tạo sự kiện lớn, quảng bá rầm rộ!

Ngày 29 tháng Chạp, Bùi Phong dẫn Giang Thiệu Vũ đi siêu thị mua đồ.

Tết năm nay chỉ có hai người họ, nhưng bữa cơm tất niên không thể qua loa.

Bùi Phong đẩy xe, vừa đi vừa nói: “Sư phụ, mai em sẽ nấu mấy món thanh đạm, làm bánh chẻo tam tiên chay cho anh, anh cứ ăn thử vài cái. Nếu có món nào muốn ăn, cứ cho vào xe nhé.”

Giang Thiệu Vũ: “Ừ.”

Hai người sóng vai đi trong siêu thị. Mai là đêm giao thừa, siêu thị đông nghịt người, vô cùng náo nhiệt. Loa phát bài “chúc mừng năm mới”, trẻ con mặc áo đỏ, khắp nơi là không khí năm mới.

Giang Thiệu Vũ mấy năm ở nước ngoài, lâu lắm rồi mới lại cảm nhận được bầu không khí Tết như vậy.

Nhìn những nụ cười trên gương mặt mọi người, tâm trạng anh cũng dần tốt hơn. Dù anh không thích ồn ào, nhưng lần này về nước, có bạn bè, có đồ đệ bên cạnh, vẫn tốt hơn nhiều so với sống một mình cùng Đậu Đậu ở California.

Hai người mua đầy xe rau quả, Bùi Phong còn mua thêm đôi câu đối dán Tết.

Tối hôm đó, Bùi Phong chuẩn bị sẵn nguyên liệu làm bánh chẻo, cá và sườn ăn đêm giao thừa cũng đã xử lý và trữ đông. Cậu bận rộn trong bếp, còn Giang Thiệu Vũ ngồi phòng khách xem TV cùng Đậu Đậu.

Khi Bùi Phong ra khỏi bếp, thấy Giang Thiệu Vũ đang gọi điện thoại ngoài ban công: “Em ăn Tết nhà bạn… Ừ, chúc anh năm mới vui vẻ. Chuyện em về nước làm huấn luyện viên, đừng nói với người đó nhé… Em ổn mà, sức khỏe vẫn ổn định… Rảnh gặp sau, em cúp máy nhé.”

Bùi Phong bước tới, hỏi: “Sư phụ, là người nhà gọi à?”

Giang Thiệu Vũ: “Ừ. Anh trai anh, hỏi Tết này ở đâu.”

Trước giờ chưa nghe Giang Thiệu Vũ nhắc tới người thân, không ngờ sư phụ còn có anh trai?

Giang Thiệu Vũ nói thêm: “Ba mẹ anh không ở trong nước, anh trai anh hiện đang ở Thành phố Tinh, có vợ con rồi. Anh không muốn làm phiền.”

Bùi Phong “ồ” một tiếng, không hỏi thêm, mỉm cười nói: “Vậy càng hay, chúng ta ăn Tết cùng nhau!”

Tối hôm đó, hai người tiếp tục tổ đội chơi game trên máy chủ Hàn Quốc, chơi đến tận nửa đêm. Đúng 12 giờ, Giang Thiệu Vũ đi ngủ như thường lệ.

Đồng hồ sinh học của anh rất đều đặn, bình thường tắm xong nằm lên giường chưa đến 5 phút đã ngủ say.

Nhưng không hiểu sao hôm nay lại không hề thấy buồn ngủ, cơ thể dần nóng lên, trán không ngừng toát mồ hôi, cả người như đang ngâm trong nước nóng vô cùng khó chịu.

Rõ ràng da nóng đến mức đổ mồ hôi, nhưng bên trong cơ thể lại lạnh lẽo, cảm giác trống rỗng kỳ lạ như đang khao khát được ai đó ôm ấp, an ủi.

Giang Thiệu Vũ chợt nhớ đến cuộc gọi lúc nãy của anh trai: “Em đột nhiên về nước, cơ thể không có vấn đề gì chứ? Có mang đủ thuốc ức chế không?”

Thuốc ức chế…

Chết tiệt, phản ứng cơ thể này, chẳng lẽ kỳ ph*t t*nh đã đến?

Sắc mặt Giang Thiệu Vũ thay đổi, lập tức bật dậy khỏi giường, lục lọi trong vali tìm thuốc ức chế.

Anh luôn cẩn thận, lần này ra ngoài đương nhiên cũng mang đủ thuốc. Ở nhà Bùi Phong 10 ngày, mang theo 12 ống, mỗi ngày 1 ống, chắc chắn đủ dùng. Nhưng… kỳ ph*t t*nh là trường hợp đặc biệt, phải dùng liều cao gấp mười lần mới có thể áp chế!

Trong suốt 5 năm ở California, kỳ ph*t t*nh của anh luôn rơi vào tháng 7, rất đều đặn. Năm nay sao lại đột ngột đến sớm vào tháng 1? Là do thay đổi môi trường sống khiến pheromone trong cơ thể mất cân bằng?

Giang Thiệu Vũ nhìn 6 ống thuốc còn lại trong vali, đầu đau như búa bổ.

6 ống chắc chắn không đủ, nếu pheromone mất kiểm soát, trong biệt thự này chỉ có anh và Bùi Phong.

Nếu anh phát điên đánh Bùi Phong thành tàn phế, phải vào viện thì toi rồi…

Sư phụ Omega đến kỳ ph*t t*nh, mất kiểm soát đánh đệ từ Alpha vỡ đầu?

HLV đội tuyển quốc gia đánh gãy tay streamer nổi tiếng Fred?

Anh không muốn cùng Bùi Phong lên trang nhất tin tức xã hội theo kiểu này.

Giang Thiệu Vũ nhanh chóng trấn tĩnh lại, thay quần áo thật nhanh, gõ cửa phòng Bùi Phong.

Gần đây Bùi Phong đã quen với giờ giấc của sư phụ, cũng bắt đầu ngủ sớm dậy sớm. Lúc này cậu vừa tắm xong, mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi, nghe thấy sư phụ gõ cửa liền vội vàng ra mở, dây áo choàng chưa buộc chặt, để lộ cả vùng ngực rộng, thậm chí còn có thể nhìn thấy cơ bụng rắn chắc.

Bùi Phong ngạc nhiên hỏi: “Sư phụ, có chuyện gì vậy?”

Một Alpha trưởng thành đang đứng ngay trước mặt, cơ thể trẻ trung cường tráng đầy quyến rũ. Giang Thiệu Vũ thoáng chốc nghẹt thở, vội dời ánh mắt đi, cố gắng giữ bình tĩnh nói: “Lái xe ngay đến căn cứ eSports.”

Bùi Phong ngơ ngác: “Xảy ra chuyện gì vậy? Sư phụ nửa đêm muốn về đội tuyển quốc gia sao?”

Giang Thiệu Vũ mặt lạnh nói: “Anh đột ngột đến kỳ ph*t t*nh, không mang đủ thuốc ức chế, phải về lấy. Nhanh lên.”

Nói xong liền như một cơn gió chạy xuống lầu.

Bùi Phong: “…….?”

Phát cái gì? Ức chế cái gì?

Sư phụ anh đang nói cái quái gì vậy?!

Hết chương 033


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 33
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...