Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 222: Công khai – Đám cưới 06
Chương 06
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Nụ hôn của Bùi Phong rất dịu dàng, nhẹ như lông vũ rơi xuống trán, giữa hai lông mày của Giang Thiệu Vũ, rồi đến mắt, môi…
Những cái chạm nhẹ như chuồn chuồn lướt nước khiến đáy lòng Giang Thiệu Vũ ngứa ngáy, cơ thể cũng nhanh chóng có phản ứng.
Anh mở mắt nhìn Bùi Phong, có chút nghi hoặc sao hôm nay Tiểu Bùi lại không đi thẳng vào vấn đề. Bùi Phong đối diện với ánh mắt của anh, bất ngờ nắm lấy tay anh, hôn lên đầu ngón tay rồi khẽ hỏi: “Cư dân mạng đặt tên CP cho chúng ta là ‘Phong Vũ Đồng Chu’, sư phụ thích không?”
Giang Thiệu Vũ cũng biết chuyện này, trong siêu thoại CP toàn là video cắt ghép, fanart, truyện tranh, fan tự do chèo thuyền, anh cũng không cần can thiệp. Lúc này nghe Bùi Phong nhắc đến, anh hơi sững người, nói: “Không có gì gọi là thích hay không thích cả, họ vui là được rồi.”
Bùi Phong cười nói: “Em rất thích.”
Cậu chăm chú nhìn vào mắt Giang Thiệu Vũ, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Phong Vũ Đồng Chu, trên con thuyền này chỉ có em và anh, không chứa được người thứ ba nào cả. Anh tin em không?”
Đáy lòng Giang Thiệu Vũ ấm lên, đáp: “Tin.”
Bùi Phong nói: “Chờ qua sinh nhật rồi, em sẽ dẫn anh đến một nơi, cho anh một bất ngờ.”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừm.”
Bùi Phong nghiêm túc nói: “Đã là quan hệ người yêu, lần này em có thể gọi tên anh được không?”
Cậu dừng lại một chút, ghé sát môi sư phụ, khẽ gọi: “A Vũ… anh Vũ?”
Giang Thiệu Vũ bị tiếng gọi của cậu làm cho toàn thân nóng ran.
Nhớ lại lần trước bị cậu đánh dấu, ký ức đang ngủ say trong cơ thể lại bị đánh thức. Trong chuyện chăn gối, thật sự không cần giữ lễ nghi sư đồ, hơn nữa anh cũng chỉ lớn hơn Bùi Phong 4 tuổi.
Giang Thiệu Vũ nhắm mắt lại, mặc định chấp nhận cách xưng hô thân mật của Bùi Phong.
Bùi Phong vừa gọi tên anh vừa hôn anh, Giang Thiệu Vũ ngại không đáp lại, nhưng tiếng rên cố đè nén trong cổ họng lại quyến rũ đến cực điểm, càng khiến Bùi Phong thêm kích động.
Mãi đến gần sáng, Bùi Phong mới kết thúc lần đầu tiên.
Giang Thiệu Vũ mở mắt lờ mờ, thấp giọng hỏi: “Vẫn chưa đánh dấu xong à?”
Bùi Phong nũng nịu đáp: “Em còn chưa quen lắm, hình như vừa rồi chưa thành công.”
Giang Thiệu Vũ: “??”
Chưa quen lắm? Chẳng phải đã có kinh nghiệm một lần rồi sao?
Đối diện với ánh mắt nghi hoặc của sư phụ, Bùi Phong mặt dày ôm anh quay trở lại phòng ăn.
Lúc này vừa đúng nửa đêm 12 giờ, sinh nhật của Bùi Phong đã đến. Chiếc bánh kem trên bàn là do Giang Thiệu Vũ vừa mang về, Bùi Phong đã sớm phát hiện. Cậu thắp nến trên bánh, ôm sư phụ ngồi xuống bàn ăn, mỉm cười nói: “Sư phụ, không chúc em sinh nhật vui vẻ à?”
Giang Thiệu Vũ lấy lại tinh thần, giọng khàn khàn: “Sinh nhật vui vẻ. Anh có chuẩn bị quà cho em.”
Bùi Phong tò mò hỏi: “Là gì vậy?”
Giang Thiệu Vũ chỉ vào chiếc hộp trong phòng khách. Bùi Phong đi đến mở ra, là một chiếc thắt lưng được đặt làm riêng, nhìn vô cùng tinh xảo.
Bùi Phong quay lại mỉm cười nhìn anh: “Tặng em thắt lưng, ý là muốn trói em bên cạnh cả đời đúng không?”
(*thắt lưng đôi khi tượng trưng cho sự ràng buộc, trói chặt)
Giang Thiệu Vũ nghi hoặc: “Còn có ý nghĩa đó sao?”
Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng Tiểu Bùi thường phải mặc đồ tây trong nhiều dịp, tặng thắt lưng sẽ thiết thực hơn. Những cái bán trên thị trường không đủ đặc biệt, anh liền tìm một thương hiệu đặt làm riêng, tự mình vẽ thiết kế, độc nhất vô nhị trên thế giới.
Bùi Phong nhẹ nhàng ôm anh, lấy cằm cọ vào hõm vai anh, giọng nhỏ nhẹ làm nũng: “Em rất thích món quà này. Dù sao em cũng là của anh, anh tặng thắt lưng thì chi bằng trói em suốt đời luôn đi.”
Giang Thiệu Vũ dở khóc dở cười, trói với chẳng buộc? Anh thật sự không nghĩ nhiều như vậy.
Bùi Phong quay lại cắt bánh sinh nhật, cùng Giang Thiệu Vũ ăn một chút để bổ sung thể lực.
Ăn no xong, cậu lại bế Giang Thiệu Vũ về phòng ngủ, thấp giọng nói: “Anh mới là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.”
Đầu óc Giang Thiệu Vũ mơ màng, bị pheromone dịu dàng của Bùi Phong bao bọc, anh chỉ cảm thấy cả người nóng bừng như sắp tan chảy.
Rèm cửa đã kéo lại, chẳng biết ngoài trời là ngày hay đêm.
Cứ mơ mơ hồ hồ như vậy trôi qua một quãng thời gian dài, Giang Thiệu Vũ chỉ cảm thấy xương cốt như muốn rã rời, Bùi Phong cuối cùng cũng đánh dấu thành công. Đến khi Giang Thiệu Vũ tỉnh lại, vừa nhìn thấy ngày hiển thị trên điện thoại, sắc mặt anh liền trầm xuống – ngày 22 tháng 7.
Từ ngày 18 đến ngày 22, Bùi Phong không những không kiềm chế, mà còn kéo dài hơn lần trước một ngày?
Giang Thiệu Vũ nhức đầu xoa huyệt thái dương, ngẩng đầu nhìn Bùi Phong.
Bùi Phong cười tươi như hoa, giọng nhẹ nhàng làm nũng: “Xin lỗi mà, em biết là mình hơi quá đáng, nhưng mà… em đã nhịn suốt nửa năm rồi, chừng đó thời gian không được chạm vào anh, em thật sự không thể kiềm chế được nữa. Hơn nữa, kỳ ph*t t*nh của Omega cũng kéo dài mấy ngày liền, lần này đến ngày thứ ba cơ thể anh mới hoàn toàn mở ra. Đừng giận em nữa mà…”
Giang Thiệu Vũ hoàn toàn không thể làm gì với sự làm nũng của cậu, đành nói: “Được rồi, tha cho em.”
Lần này là ở nhà của Bùi Phong, sự chuẩn bị cũng chu đáo hơn lần trước rất nhiều. Cậu lập tức bế sư phụ đi tắm rửa sạch sẽ, rồi cùng ăn tối. Sau khi ăn xong, Giang Thiệu Vũ không còn chút sức lực nào, lại nghỉ ngơi thêm một đêm.
Sáng hôm sau, Bùi Phong hứng khởi nói: “Em dẫn anh đi một chỗ nhé.”
Giang Thiệu Vũ nghi hoặc: “Đi đâu?”
Bùi Phong giữ bí mật: “Tới rồi anh sẽ biết.”
Giang Thiệu Vũ cũng không hỏi thêm, thay quần áo rồi theo cậu ra ngoài. Mới vừa bị đánh dấu hoàn toàn, trên người anh vẫn còn mùi pheromone của Bùi Phong. Lúc ra cửa, anh tiện tay xịt nước hoa của Bùi Phong… Kết quả là, Bùi Phong cũng dùng đúng loại đó, hai người có cùng một mùi hương.
Thôi kệ, dù sao ai cũng biết hai người là một cặp, giống mùi thì giống, chẳng sao cả.
Bùi Phong lái xe chở Giang Thiệu Vũ đi trên đường cao tốc, cuối cùng dừng lại tại một khu tổ hợp. Giang Thiệu Vũ vừa bước xuống xe liền nhận ra nơi này toàn nhà mới, chắc là khu công nghiệp dành cho khởi nghiệp mới xây ở đế đô trong hai năm trở lại đây.
Bùi Phong dẫn anh tới trước một tòa nhà, khẽ nói: “Đi vào đi.”
Giang Thiệu Vũ đi cùng Bùi Phong bước vào cửa.
Vừa vào sảnh tầng một đã thấy một tấm biển nổi bật hiện ra trước mắt “Phong Vũ Văn Hóa Truyền Thông.”
Tim Giang Thiệu Vũ khẽ run: “Đây là…”
Bùi Phong mỉm cười nói: “Đây là điều bất ngờ em từng nói sẽ dành cho anh, đi thôi.”
Cậu nắm tay Giang Thiệu Vũ, chậm rãi bước vào văn phòng.
Nhân viên văn phòng thấy cậu bước vào, liền đồng loạt đứng dậy chào một cách cung kính:
“Bùi Tổng!”
“Hôm nay sao Bùi Tổng lại có thời gian ghé qua vậy ạ?”
Giang Thiệu Vũ chỉ nhận ra một người, chính là người quản lý cũ của Bùi Phong, tên Kỳ Huệ. Còn những người khác đều xa lạ. Anh không quen việc nắm tay Bùi Phong trước mặt người lạ, vừa định buông ra thì Bùi Phong lại bất ngờ đan chặt mười ngón tay vào tay anh, nắm thật chặt, không cho anh rút lại.
Bùi Phong mỉm cười nói: “Dẫn bạn trai tôi đến tham quan công ty. Chị Huệ, gọi vài streamer xuống giới thiệu với anh ấy nhé.”
Kỳ Huệ lập tức gọi điện nội bộ. Chẳng mấy chốc có vài người từ tầng hai đi xuống. Giang Thiệu Vũ liếc mắt một cái đã nhìn thấy trong đám người đó có một cậu bé da trắng, dễ thương… Tiểu Phi?
Bùi Phong giới thiệu: “Đây là Tiểu Phi, Mộc Dao, Huy Ca, Lâm Lâm, AK Sát Thủ, năm người này đều là streamer ký hợp đồng với công ty.” Cậu cười, ánh mắt lướt qua từng người: “Còn người bên cạnh tôi đây, chắc không cần giới thiệu nhỉ?”
Mấy streamer lập tức phấn khích:
“Chào huấn luyện viên Giang ạ!”
“Chào Wing Thần!”
Trong đầu Giang Thiệu Vũ toàn là dấu hỏi, nhíu mày nhìn Bùi Phong.
Bùi Phong ghé sát tai anh, thấp giọng giải thích: “Ban đầu em định đợi đến sinh nhật năm nay của anh rồi mới đem công ty này ra làm quà bất ngờ tặng anh. Nhưng mấy hôm trước em đi đôi xếp hạng với Tiểu Phi, anh giận đúng không? Vậy nên em nghĩ, tốt nhất là giải thích rõ ràng sớm với anh.”
“Người đứng cạnh Tiểu Phi là Mộc Dao, bạn gái cậu ấy. Hai người họ tình cảm rất tốt, ký hợp đồng với công ty em để làm streamer cùng nhau. Mấy hôm nay em lần lượt chơi xếp hạng với từng người trong số họ, cũng là để giúp họ thu hút thêm fan.”
Giang Thiệu Vũ nghe xong, chợt hiểu ra, ngạc nhiên hỏi: “Công ty này là em tự thành lập?”
Bùi Phong gật đầu: “Vâng, đi tham quan với em nhé?”
Giang Thiệu Vũ bị Bùi Phong dắt tay đưa lên tầng 2. Mấy streamer cũng hồ hởi đi theo sau.
Tiểu Phi hào hứng nói: “Wing Thần! Em siêu hâm mộ anh đó! Cuối cùng cũng được gặp ngoài đời rồi, đẹp trai quá trời luôn!”
Mộc Dao bên cạnh tiếp lời: “Huấn luyện viên Giang và anh Phong đúng là đẹp đôi thật đó.”
Giang Thiệu Vũ nhớ lại mấy hôm trước mình còn ghen với nhóc con này, trong lòng hơi ngượng, liền khẽ gật đầu chào mọi người: “Chào các bạn.”
Bùi Phong siết chặt tay Giang Thiệu Vũ, quay sang đám đông tuyên bố: “Hai người chúng ta đúng là rất đẹp đôi mà.”
Một nhóm người xung quanh không nhịn được trêu đùa:
“Đây là tới để thồn cơm chó đúng không?”*
“Anh Phong, hôm nay anh đến là để cho tụi em ăn một bụng đồ ăn chó à?”
“Chắc sợ tụi em ăn sáng chưa no nên đặc biệt tới đút cả đống cơm chó luôn đây mà!”
Bầu không khí trong công ty rất thoải mái, toàn là người trẻ, không ai quá căng thẳng khi đối diện với ông chủ Bùi Phong cả.
Giang Thiệu Vũ theo Bùi Phong đi tham quan khắp nơi. Tầng hai là khu livestream, có rất nhiều phòng phát sóng riêng biệt, trang bị đầy đủ micro, ánh sáng và các thiết bị chuyên nghiệp; tầng ba là khu hành chính, các bộ phận như tài vụ, nhân sự,.. cũng đã bắt đầu đi vào nền nếp. Tòa nhà này, từ tầng một đến tầng ba, toàn bộ đều là địa bàn của công ty mới do Bùi Phong thành lập. Phong cách trang trí tối giản, hiện đại, công ty đã có quy mô nhất định, mọi người đều rất bận rộn, nhưng mỗi khi thấy Bùi Phong đi qua vẫn chào hỏi thân thiện và lễ phép.
Sau khi dẫn Giang Thiệu Vũ đi một vòng, Bùi Phong nói: “Mọi người cứ tiếp tục làm việc nhé, chúng tôi không làm phiền nữa.”
Giang Thiệu Vũ cố nén sự nghi hoặc trong lòng. Về đến nhà, anh rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Em lập công ty này là định sau khi giải nghệ thì chuyển nghề làm ông chủ, đào tạo streamer chơi game à?”
Bùi Phong nghiêm túc nói: “Đào tạo streamer chỉ là một trong các mảng thôi. Em còn ký hợp đồng với vài bình luận viên và MC game nữa, sau này còn muốn đầu tư vào đội tuyển eSports. Dù sao cũng đều liên quan đến thể thao điện tử, em nghĩ chắc anh cũng sẽ thấy hứng thú.”
Không ngờ Tiểu Bùi lại có tham vọng lớn như vậy, còn chưa giải nghệ đã bắt đầu tính đến chuyện sự nghiệp lâu dài về sau.
Giang Thiệu Vũ nhìn cậu, tâm trạng lẫn lộn: “Em tính xa thật.”
Bùi Phong mỉm cười, nói: “Người nhà anh trước giờ không yên tâm giao anh cho em, họ thấy em còn nhỏ, trẻ con, không thể cho anh hạnh phúc. Em muốn chứng minh cho họ thấy, em không phải chỉ là một đứa con nít biết chơi game. Em có năng lực để gánh vác tương lai của hai đứa mình.”
Nói rồi cậu lấy ra một tập hồ sơ từ ngăn kéo, đưa cho Giang Thiệu Vũ: “Em sẽ chuyển 80% cổ phần công ty sang tên anh. Đây là hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Từ giờ anh là cổ đông lớn nhất, công ty phát triển thế nào, do anh quyết định.”
Giang Thiệu Vũ kinh ngạc nhìn cậu: “Đây là số tiền em tích góp nhiều năm mới có được, không cần thiết phải chuyển cho anh.”
Bùi Phong bất ngờ quỳ một gối xuống trước mặt anh, từ trong túi lấy ra một chiếc hộp nhẫn, nói: “Coi như là sính lễ đi. Em muốn cầu hôn anh.”
Giang Thiệu Vũ: “……”
Bùi Phong ngẩng đầu, đôi mắt đen láy chăm chú nhìn anh: “Ở bên anh, em rất có cảm giác an toàn, vì em biết anh thuộc kiểu người đã xác định chuyện gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi. Khi anh cả đến gây chuyện với em, anh cũng chủ động bảo vệ em, điều đó làm em vô cùng vui.”
“Vì vậy, em cũng muốn cho anh một cảm giác an toàn.”
“Em đã sớm chuẩn bị sẵn sàng để cùng anh đi hết đời này. Chúng ta kết hôn nhé, được không?”
Trái tim Giang Thiệu Vũ khẽ rung lên, nhìn vào đôi mắt dịu dàng của Alpha đang quỳ trước mặt, anh thật khó để từ chối lời đề nghị ấy.
Kết hôn ư? Trước đây anh chưa từng nghĩ tới.
Nhưng bây giờ nghĩ lại… cũng chẳng phải chuyện đáng sợ.
Anh và Tiểu Bùi đã đánh dấu hoàn toàn lần thứ hai, anh không hề bài xích, mà từ khi thành đôi, cả hai ở bên nhau rất hòa hợp. Tiểu Bùi mới 22 tuổi mà đã lên kế hoạch cho tương lai chu toàn đến vậy, sao anh nỡ từ chối tấm chân tình vừa thuần khiết vừa nồng nhiệt ấy?
Huống chi, cả đời này, Alpha mà anh có thể chấp nhận chỉ có Bùi Phong mà thôi.
Giang Thiệu Vũ không do dự nữa, nhận lấy chiếc nhẫn Bùi Phong đưa. Bùi Phong xúc động nắm tay anh, đeo nhẫn vào, rồi nhào tới ôm chặt lấy anh, giọng hơi run: “Anh đồng ý rồi? Anh thật sự muốn kết hôn với em phải không?”
Giang Thiệu Vũ khẽ gật đầu: “Ừm.”
Bùi Phong cười rạng rỡ: “Tốt quá! Vậy tiện thể anh ký luôn bản hợp đồng này nhé, coi như nhận chút thành ý của em.”
Giang Thiệu Vũ bất đắc dĩ nhìn cậu: “Tiểu Bùi, em thật sự không cần làm vậy đâu.”
Bùi Phong đáp: “Cần chứ. Em muốn anh làm ông chủ, mọi người sẽ nghe lời anh.”
Vẻ mặt vừa lấy lòng vừa đáng yêu như chú cún vẫy đuôi ấy khiến Giang Thiệu Vũ khẽ cong môi. Anh đưa tay xoa đầu Bùi Phong: “Được rồi, anh ký.”
Nói xong, anh cầm bút, nhanh chóng ký tên mình.
Thực ra, Bùi Phong chuyển cổ phần cho anh là để chứng minh với nhà họ Giang rằng cậu nghiêm túc. Anh cả và ba anh sẽ không cho rằng cậu chỉ đang đùa giỡn. Dù sao kết hôn rồi, công ty thuộc về ai cũng không quan trọng, Giang Thiệu Vũ không để tâm đến những thứ vật chất ấy.
Ký xong, Giang Thiệu Vũ nhìn Bùi Phong, khẽ nói: “Đám cưới để đến khi giải nghệ rồi làm nhé, giờ chúng ta không có thời gian chuẩn bị.”
Bùi Phong lập tức gật đầu: “Không vấn đề gì!”
Dù sao, sư phụ đã đồng ý đeo nhẫn cầu hôn của cậu, sớm muộn gì cũng có ngày hai người sẽ trở thành chồng chồng hợp pháp.
Hết chương 06
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh