Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 223: Công Khai – Đám Cưới 07
Chương 07
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Ban
Sáu tháng cuối năm trôi qua trong guồng quay căng thẳng của những buổi tập luyện và thi đấu. Chỉ đến khi giải quán quân thế giới kết thúc, đội tuyển quốc gia mới được nghỉ phép. Lúc này, Bùi Phong bắt đầu suy tính chuyện chính thức đến thăm ba mẹ của Giang Thiệu Vũ. Dù sao cậu cũng đã cầu hôn thành công, xét tình lý đều nên đến nhà họ Giang một chuyến.
Bùi Phong tra cứu thông tin về ba mẹ Giang Thiệu Vũ, còn dò hỏi sở thích của hai bác rồi mua hẳn một thùng quà lớn. Ba mẹ cậu năm nay lại đi du lịch, nên đến giao thừa Tết Nguyên đán, Bùi Phong xách theo đủ loại túi to túi nhỏ đến ăn Tết ở nhà Giang Thiệu Vũ.
Để trông chững chạc hơn trước mặt người lớn trong nhà, Bùi Phong đặc biệt thay một bộ âu phục được cắt may chỉnh tề, làm nổi bật vai rộng chân dài, vóc dáng vạm vỡ. Kiểu tóc cũng được chải chuốt, trông cao ráo bảnh bao hơn ngày thường, ngay cả Giang Thiệu Vũ cũng thấy sáng cả mắt.
Bùi Phong theo Giang Thiệu Vũ vào nhà, mỉm cười chào hỏi: “Cháu chào bác trai, bác gái ạ. Chúc anh cả năm mới vui vẻ.”
Giang Thiệu Thành suýt buột miệng: Ai thèm làm anh trai cậu!
Ba Giang mặt mày nghiêm nghị, liếc cậu một cái nhưng không nói gì. Mẹ Giang vội hòa dịu bầu không khí: “Hoan nghênh, hoan nghênh, mau vào ngồi đi cháu.”
Thay dép xong, Bùi Phong bước vào phòng khách, đặt quà gọn gàng lên bàn rồi lễ phép nói: “Lần đầu tiên đến thăm bác trai bác gái, cháu không biết nên mang gì. Nghe nói bác trai thích sưu tầm thư họa, cháu đã đấu giá được một bức tranh tặng bác. Với bác gái, cháu mang ít trang sức phỉ thúy. Còn đây là quà cho anh cả, chị dâu và cả cháu nhỏ.”
Giang Thiệu Thành âm thầm liếc mắt.
Chu đáo đấy, cả nhà ai cũng có phần, giỏi lấy lòng thật.
Nghe nói có quà, cậu nhóc con lập tức lao tới: “Cả cháu cũng có à! Đây là bộ LEGO phiên bản giới hạn đúng không? Cháu thích lắm luôn. Cảm ơn chú Fred!” Nói rồi ôm chặt hộp quà vào lòng.
Mẹ Giang mở hộp trang sức ra xem, bộ phỉ thúy xanh biếc, trong suốt, không tì vết, vừa nhìn đã biết giá trị không nhỏ. Bà vui vẻ nhận lấy: “Tiểu Bùi, cháu chu đáo quá.”
Từ phía sau, Hứa Ngôn bước đến, thấy con trai phấn khởi loay hoay với bộ LEGO, liền nói: “Em khách sáo quá, trẻ con cũng mang quà làm gì?”
Bùi Phong mỉm cười: “Trẻ con cũng là một thành viên trong gia đình mà ạ.”
Câu này lập tức được cậu nhóc tán thành: “Đúng rồi! Trẻ con cũng có nhân quyền!”
Nhìn chung, vì phép lịch sự nên nhà họ Giang tỏ thái độ tương đối thân thiện với Bùi Phong. Ngoại trừ anh cả có phần khó chịu, ba thì thái độ khó đoán, còn mẹ, chị dâu và cậu cháu nhỏ thì có vẻ rất ưng ý cậu.
Thời gian còn sớm, Bùi Phong xắn tay vào bếp, nhiệt tình giúp mẹ Giang nấu nướng.
Ngược lại, Giang Thiệu Vũ bị ba và anh cả gọi vào thư phòng.
Ba Giang sa sầm mặt: “Chưa đính hôn mà đã dẫn Alpha về ăn Tết, để người ta biết sẽ thành trò cười ra sao?”
Giang Thiệu Vũ giữ vẻ bình tĩnh: “Có gì đâu? Chuyện con và Bùi Phong bên nhau đã lan khắp cả nước rồi, còn lên hot search mấy lần. Bạn bè thân thích cần biết thì sớm đã biết rồi.”
Giang Vinh: “…”
Lời con trai nói, ông khó mà bác bỏ. Phong Vũ Đồng Chu là CP quốc dân, ai lướt Weibo cũng biết Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong là một cặp.
Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Con đã nhận nhẫn cầu hôn của Tiểu Bùi rồi, chẳng lẽ lại trả về?”
Giang Vinh và Giang Thiệu Thành nhìn nhau, đều sững sờ.
Giang Thiệu Thành nghiêm giọng: “Em lại đồng ý lời cầu hôn của cậu ta? Nó mới 22 tuổi, em gấp gáp gì mà đồng ý?”
Giang Thiệu Vũ phản bác: “Anh kết hôn cũng là 22 tuổi. Chỉ anh được gấp, còn em thì không à?”
Giang Thiệu Thành cự nự: “Anh… anh là Alpha! Với lại anh và Hứa Ngôn thanh mai trúc mã, hồi đi học đã đính hôn, sao giống nhau được?”
Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt nhìn anh: “Đó chẳng phải tiêu chuẩn kép sao? Anh là Alpha, vừa tốt nghiệp đã vội kết hôn. Tiểu Bùi cũng là Alpha, cậu ấy lại không được kết hôn sớm à?”
Giang Thiệu Thành bị chọc giận, mặt sa sầm: “Em có thể đừng bênh cậu ta mãi không!”
Giang Vinh thấp giọng quát: “Được rồi, đừng cãi nữa!”
Giang Thiệu Thành, trong lòng con có chút tự biết thân biết phận được không? Từ nhỏ đến lớn, anh em cãi nhau, con đã từng thắng Giang Thiệu Vũ lần nào chưa?
Không biết lượng sức mình
Giang Thiệu Vũ quay sang ba, điềm đạm nói: “Chẳng phải mọi người luôn mong con tìm một Alpha phù hợp sao? Thay vì giục con đi xem mắt, chi bằng để con tự tìm. Giờ con đã tìm được nên đưa cậu ấy về cho mọi người xem.”
Giang Vinh nhíu mày, xoa thái dương: “Con… chuyện rối loạn pheromone của con, giải quyết xong chưa?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Rồi. Pheromone của con với Tiểu Bùi rất hợp.”
Vừa nghĩ đến việc chó Bùi sẽ đánh dấu em trai mình, Giang Thiệu Thành đã thấy cả người khó chịu.
Có lẽ đúng là anh đang tiêu chuẩn kép thật, dù sao cũng là đứa em trai mà chính tay mình nuôi lớn, làm sao mà nỡ giao cho người khác chứ.
Giang Thiệu Thành hạ thấp giọng hỏi: “Hai đứa tiến triển đến mức nào rồi?”
Giang Thiệu Vũ dùng giọng điệu bình thản như thể đang nói “hôm nay tôi ăn cơm” mà đáp: “Đã đánh dấu hoàn toàn rồi.”
Giang Thiệu Thành: “!!!”
Chó Bùi, cậu ra đây xem tôi có đánh chết cậu không!
Sắc mặt Giang Vinh cũng thay đổi, ông không ngờ quan niệm của con trai nhà mình phóng khoáng đến vậy? Còn chưa kết hôn mà đã… đã đánh dấu hoàn toàn rồi sao?
Giang Thiệu Vũ khẽ nhướng mày, bồi thêm một nhát dao: “Con là người chủ động.”
Hai ba con: “…”
Giang Thiệu Vũ: “Cho nên, con sẽ chịu trách nhiệm với Tiểu Bùi.”
Đầu Giang Vinh như muốn nổ tung. Ông hoàn toàn không ngờ người con trai vốn lạnh lùng kiêu ngạo của mình lại chủ động để một Alpha đánh dấu hoàn toàn khi còn chưa đính hôn. Ông nhớ lời bác sĩ ở California từng nói, nếu Giang Thiệu Vũ không ở bên một Alpha ổn định, cậu sẽ phải tiêm thuốc hằng ngày để khống chế pheromone, tiêm lâu dài sẽ gây hại lớn cho cơ thể.
Ông còn nhớ lần trước con trai về nhà, da tái, người gầy gò, trông như suy dinh dưỡng. Lần này trở về, sắc mặt khá hơn hẳn, thậm chí đầy đặn, khỏe mạnh hơn. Xem ra sau khi được đánh dấu hoàn toàn, cơ thể cậu đã dần phục hồi bình thường.
Nghĩ đến những khổ cực con phải chịu mấy năm qua, tim Giang Vinh thắt lại. Ông thấp giọng nói: “Thôi… chuyện của con, con tự quyết định đi.”
Giang Thiệu Thành trừng mắt: “Ba… ba đồng ý luôn ạ?”
Giang Vinh nhíu mày: “Phản đối thì có ích gì?”
Tính cách của Giang Thiệu Vũ kiên định, chủ kiến mạnh. Năm xưa ép nó giải nghệ, hai ba con suýt thành thù. Ép nó đi xem mắt, nó cũng phớt lờ. Bây giờ tự tìm bạn trai còn chủ động để người ta đánh dấu… Giang Vinh không dám phản đối nữa, sợ lại rạn nứt quan hệ ba con.
Ông hắng giọng, hỏi: “Tiểu Bùi nhỏ hơn con bốn tuổi đúng không?”
Giang Thiệu Vũ: “Vâng.”
Giang Vinh lo lắng: “Hai đứa ở bên nhau, có phải con phải chăm sóc nó không?”
Giang Thiệu Vũ khẽ cong môi: “Cậu ấy không trẻ con như ba nghĩ đâu. Ngược lại, cậu ấy chăm sóc con nhiều hơn.”
Ba và anh trai bán tín bán nghi.
Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Ngày kết hôn cụ thể, con sẽ bàn với Tiểu Bùi rồi báo cho mọi người.”
Thông thường, hai bên gia đình sẽ gặp mặt, chính thức dạm hỏi, đính hôn, rồi ba mẹ bàn ngày cưới, sau hôn lễ mới đánh dấu hoàn toàn… Còn Giang Thiệu Vũ thì đảo lộn hết, chưa cưới đã bị đánh dấu, ngày cưới cũng tự mình quyết.
Từ nhỏ anh đã độc lập, muốn làm gì thì suy nghĩ xong là làm, chẳng bao giờ hỏi ý gia đình. Cuộc đời anh, anh tự quyết, chẳng cần bận tâm ánh mắt thế tục. Giang Vinh thầm thở dài, thấp giọng: “Được, con định xong thì nói ba biết.”
Trong khi đó, Bùi Phong ở phòng ăn vừa gói sủi cảo vừa trò chuyện với mẹ Giang, nhiệt tình giải đáp thắc mắc về game cho cháu nhỏ. Cậu trẻ trung, đẹp trai, tính cách cởi mở, ăn nói ngọt ngào, khiến mẹ Giang cười không ngớt, chị dâu và cháu trai cũng có ấn tượng rất tốt.
Chỉ có điều, khi đi ngang qua phòng ăn, Giang Thiệu Thành lườm Bùi Phong một cái sắc như dao.
Bùi Phong chỉ cảm thấy lạnh sống lưng. Thấy sư phụ vào nhà vệ sinh, cậu cũng viện cớ đi theo, nhỏ giọng hỏi Giang Thiệu Vũ: “Ánh mắt anh cả hung dữ lắm, như muốn giết em vậy. Họ gọi anh vào thư phòng, đã nói những gì?”
Vừa rửa tay, Giang Thiệu Vũ vừa thản nhiên nói: “Anh nói với anh ấy, chúng ta đã đánh dấu hoàn toàn rồi, nên anh phải phải có trách nhiệm với Tiểu Bùi.”
Bùi Phong suýt chút nữa thì bị sặc: “… Khụ khụ khụ! Bảo sao ánh mắt của anh cả như dao cứa vào mặt em vậy.”
Giang Thiệu Vũ quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng: “Yên tâm, có anh ở đây, bọn họ sẽ không làm gì em đâu.”
Bùi Phong trong lòng thấy ấm áp, nhẹ nhàng ôm lấy Giang Thiệu Vũ từ phía sau, nũng nịu nói: “Em biết mà, anh sẽ luôn có trách nhiệm với em.”
Hai người quấn quýt một lúc trong nhà vệ sinh, khi quay lại phòng ăn, Giang Thiệu Thành bỗng nhiên nói: “Bùi Phong, theo tôi một lát.”
Bùi Phong cứng người, đành theo anh ta vào thư phòng.
Giang Thiệu Thành đóng cửa lại, nắm chặt tay bên người, cố nén cơn thôi thúc muốn đánh cho thằng nhóc này một trận, nghiêm giọng hỏi: “Cậu và A Vũ… đã đánh dấu hoàn toàn rồi?”
Bùi Phong cười gượng nói: “Vâng ạ.”
Tết nhất mà đánh người trong nhà thì không hợp lý cho lắm. Giang Thiệu Thành đấm một cú lên tường, hít sâu một hơi để kìm nén cơn giận, ánh mắt sắc như dao nhìn chằm chằm Bùi Phong, nghiến răng nói: “Tôi lớn hơn A Vũ bảy tuổi, A Vũ là do tôi nhìn nó lớn lên. Nếu cậu dám bắt nạt em trai tôi, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cậu.”
Bùi Phong nghiêm túc đáp: “Anh yên tâm, em đâu dám bắt nạt anh ấy. Lần trước em đã nói với anh chuyện cổ phần công ty, giờ em đã chuyển sang tên anh ấy rồi. Công ty của bọn em vừa mới thành lập, phát triển cũng khá tốt, đợi sau khi giải nghệ, bọn em sẽ cùng nhau quản lý công ty, mọi thứ trong công ty đều do anh ấy quyết định.”
Giang Thiệu Thành nhướng mày: “Cậu nghĩ A Vũ nhà tôi thiếu chút tiền của cậu sao?”
Bùi Phong cười nói: “Em biết anh ấy không thiếu. Em chỉ muốn chứng minh thành ý của mình, rằng em nghiêm túc muốn cùng anh ấy đi hết cuộc đời. Em rất yêu anh ấy, anh ấy bảo em đi hướng Đông em tuyệt đối không dám đi hướng Tây, em nghe lời anh ấy hết, vậy được chưa?”
Giang Thiệu Thành: “…”
Sau một hồi im lặng, Giang Thiệu Thành mới thở dài, quay lưng lại nhìn ra vườn ngoài cửa sổ, thấp giọng nói: “Năm đó, A Vũ đột nhiên phân hóa thành Omega, một mình phát điên trong trung tâm thương mại, đánh bị thương mấy Alpha đi ngang qua gần đó. Nó ngồi thu mình ở một góc đợi tôi đến cứu. Tôi vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó.”
Khi ấy Giang Thiệu Vũ mới 18 tuổi, mặt tái nhợt như tờ giấy, cô độc ngồi xổm trong góc, rõ ràng là sắp sụp đổ, nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh, tay run rẩy cầm điện thoại gọi cho anh trai và xe cứu thương. Khi Giang Thiệu Thành chạy tới, toàn thân cậu đã ướt sũng mồ hôi, như vừa được vớt từ nước lên, quần áo dính đầy máu người xung quanh. Ánh mắt yếu ớt hiếm thấy ấy khiến tim Giang Thiệu Thành suýt ngừng đập.
Nhớ lại cảnh tượng năm đó, Giang Thiệu Thành nhắm mắt lại, khẽ siết chặt nắm đấm: “Thời gian đó, vì không có thuốc ức chế đặc hiệu, pheromone của nó hoàn toàn không thể kiểm soát, gần như mỗi ngày đều phát điên. Cậu có hiểu được nỗi đau khi một Omega ph*t t*nh liên tục suốt nửa tháng mà không thể khống chế không? Hơn nữa… nó là một Omega có tính công kích rất mạnh, mỗi lần mất kiểm soát là phá tan tành mọi thứ trong bệnh viện. Nó sợ làm bị thương người khác nên bảo chúng tôi dùng dây thừng trói lại. Bác sĩ cũng hết cách, mỗi ngày đều phải dùng lượng lớn thuốc ngủ và thuốc an thần, ép nó phải ngủ.”
Bùi Phong nghe anh cả kể lại, lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là đau như dao cứa vào tim.
Năm ấy, Giang Thiệu Vũ đột ngột giải nghệ, bị mắng chửi khắp mạng, thậm chí còn lên cả hot search vì bị cho là vô trách nhiệm. Giang Thiệu Vũ không hề lên tiếng phản hồi, đồng đội ở ACE cũng không liên lạc được với anh, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì. Không ngờ rằng, Giang Thiệu Vũ khi đó mới chỉ 18 tuổi, lại đang phải một mình chịu đựng nỗi đau bị pheromone giày vò trong bệnh viện.
Không có thuốc ức chế, ngày nào cũng chìm trong cơn ph*t t*nh nóng rực, với một Omega, đó là chuyện khủng khiếp đến mức nào? Rất khó tưởng tượng khoảng thời gian ấy Giang Thiệu Vũ đã vượt qua như thế nào. Một Giang Thiệu Vũ phát điên trong bệnh viện, nhất định là rất tuyệt vọng, rất bất lực, đúng không?
Trái tim Bùi Phong run lên, anh khẽ hỏi: “Sau đó thì sao?”
Giang Thiệu Thành đáp: “Sau đó, ba biết cả đội ACE đều là Alpha, lại hỏi thăm chuyên gia thì biết tình trạng pheromone rối loạn của nó rất khó kiểm soát, bắt buộc phải nghiên cứu thuốc ức chế đặc hiệu. Vậy nên ông ấy ép nó giải nghệ để ra nước ngoài chữa bệnh. Ba đã lo xong hết thủ tục, mang đơn xin giải nghệ đến tận giường bệnh để bắt nó ký. Ngày hôm đó, nó ở một mình trong phòng bệnh rất lâu, tôi nhìn thấy khi nó ký vào tờ giấy, tay còn đang run.”
Đồng tử Bùi Phong bỗng nhiên co lại, bàn tay bên người siết chặt thành nắm đấm: “Anh ấy… chắc chắn đã rất đau khổ.”
Giang Thiệu Thành thở dài: “Đương nhiên là đau khổ. Với mấy cậu tuyển thủ eSports, giành được chức quán quân ở tuổi 18 là lúc phong độ đỉnh cao nhất. Thế mà lại phải từ bỏ, nó luôn canh cánh trong lòng. Chỉ là, nó là người rất kiêu hãnh, không muốn để các cậu thấy nó suy sụp, thấy bộ dạng chật vật của nó. Cũng không muốn vì bệnh đột ngột của mình mà làm liên lụy đến cả đội, nên nó chọn cách rời đi. Hôm đến gặp các cậu lần cuối, nó đã tiêm hàng chục mũi thuốc ức chế mới miễn cưỡng khống chế được bản thân…”
Bùi Phong cảm thấy như có ai đó đang bóp chặt lấy trái tim mình, khiến cậu không thở nổi, cổ họng khô rát như bị lửa đốt, giọng nói phát ra run rẩy: “Hôm đó anh ấy đến ACE nói lời chia tay với bọn em, không hề để lộ chút đau khổ nào.”
Năm đó, khi Giang Thiệu Vũ quay lại đội để sắp xếp việc giải nghệ, Bùi Phong khi ấy còn trẻ đã chạy theo hỏi sư phụ: “Sư phụ nhất định phải rời đi sao? Trong lòng sư phụ, bọn em không quan trọng chút nào sao?”
Lưng Giang Thiệu Vũ cứng đờ, anh không quay đầu lại, chỉ thấp giọng nói: “Xin lỗi. Tiểu Bùi, sau này ACE giao cho em.”
Bùi Phong vẫn nhớ khi anh ấy rời khỏi căn cứ ACE, bóng lưng mảnh khảnh nhưng thẳng tắp, bước đi bình tĩnh, dứt khoát.
Nhưng cậu không biết rằng, khi ngồi lên xe, Giang Thiệu Vũ đã quay đầu lại nhìn cổng lớn căn cứ ACE, nơi khóe mắt vẫn vương ánh lệ.
Trái tim Bùi Phong đau đớn đến mức chỉ muốn quay ngược thời gian, ôm chặt lấy sư phụ của mình.
Giang Thiệu Thành nói tiếp: “Ba tôi đã sắp xếp cho nó ra nước ngoài điều trị, giao nó cho chú, còn liên hệ bệnh viện chuyên khoa pheromone bên California để nó nhập viện. Khi đến California, trạng thái của nó cũng rất bất ổn, mỗi ngày đều phải tiêm liều lớn thuốc an thần mới có thể ngủ. Nó chẳng ăn uống được gì, phải truyền dinh dưỡng để sống qua ngày. Tổ chuyên gia của bệnh viện đã mất rất nhiều thời gian mới nghiên cứu được loại thuốc ức chế phù hợp với tình trạng của nó. Quãng thời gian đó, nó sống rất khổ. Nó chưa từng kể cho các cậu những chuyện này, đúng không?”
Bùi Phong mắt đỏ hoe: “Anh ấy sẽ không nói đâu. Trong mắt bọn em, anh ấy luôn là một đội trưởng mạnh mẽ, lạnh lùng, luôn kiểm soát được mọi thứ.”
Giang Thiệu Thành thở dài: “Tính cách của em trai tôi rất kiêu hãnh, nó sẽ không bao giờ để người khác thấy mặt yếu đuối của mình. Chuyện nó trở về nước làm huấn luyện viên, thật ra tôi đã biết từ lâu. Tôi biết trong lòng nó vẫn còn nhiều tiếc nuối, nên tôi không ngăn cản.”
Anh dừng lại một chút, rồi quay lại, nghiêm túc nhìn Bùi Phong: “Nó là người rất cố chấp. Bao năm qua, vì pheromone mất kiểm soát mà nó đã chịu quá nhiều đau đớn. Nó vốn có bản năng chán ghét và bài xích Alpha. Tôi chưa từng nghĩ nó sẽ mở lòng ra chấp nhận một ai đó. Nhưng…”
“Nhưng nó đã chấp nhận cậu.”
Đối với Giang Thiệu Vũ, Bùi Phong là ngoại lệ duy nhất. Một người kiêu ngạo đến thế, rõ ràng vì vấn đề thể chất mà luôn bài xích và ghét bỏ Alpha, vậy mà trước mặt Bùi Phong, lại dần dần mở lòng.
Anh ấy không giỏi biểu đạt tình cảm, nhưng nhất định là rất yêu Bùi Phong.
Trái tim Bùi Phong vừa đau vừa ấm áp, bản thân anh rốt cuộc có tài đức gì mà lại có thể có được một người tốt như vậy?
Giang Thiệu Thành lạnh giọng nói: “Bùi Phong, nhà họ Giang chúng tôi có tiền có thế, mấy thứ cổ phiếu, công ty gì đó của cậu tôi chẳng quan tâm. Thứ tôi quan tâm chỉ là tấm chân tình của cậu.” Anh nhìn chằm chằm vào Alpha trước mặt, nghiêm túc hỏi: “Tôi hỏi cậu một câu thôi, cậu có thể ở bên em trai tôi mãi mãi, yêu nó cả đời không?”
Bùi Phong không hề do dự: “Em có thể.” Cậu chân thành nhìn người đàn ông trước mặt, nghiêm túc nói: “Có thể trong mắt anh, em vẫn chưa đủ chín chắn và ổn định, nhưng em sẽ dốc hết sức để mang lại hạnh phúc cho anh ấy.”
Giang Thiệu Thành gật đầu, vỗ vỗ vai Bùi Phong: “Được. Nếu em trai tôi đã chọn cậu, lần này tôi cũng tin cậu.”
Bùi Phong nói: “Cảm ơn anh cả.”
Rời khỏi thư phòng, Bùi Phong đi đến phòng của Giang Thiệu Vũ.
Giang Thiệu Vũ đang thu dọn đồ đạc, bất ngờ bị người từ phía sau ôm chặt lấy, anh hơi sững người, khẽ nói: “Đừng quậy.”
Bùi Phong đặt cằm lên vai anh, giọng trầm thấp khàn khàn: “Anh cả đã kể cho em nghe rồi. Tình trạng của anh năm đó còn nghiêm trọng hơn em tưởng rất nhiều. Một mình ở nước ngoài, chịu bao nhiêu đau đớn. Xin lỗi, em không thể chia sẻ được chút nào với anh…”
Giang Thiệu Vũ nói: “Không sao, mọi chuyện đã qua rồi. Những năm qua em cũng chẳng dễ dàng gì.”
Hốc mắt Bùi Phong bỗng cay xè, ôm anh càng chặt hơn: “Sau này, bất kể có chuyện gì xảy ra, em cũng sẽ luôn ở bên anh.”
Giang Thiệu Vũ xoay người lại, nhẹ nhàng xoa đầu anh: “Ừm. Anh cả không làm khó em chứ?”
Bùi Phong lấy lại tinh thần, mỉm cười: “Không đâu. Em vừa gọi anh ấy là anh cả mà anh ấy không mắng em, chắc là chấp nhận rồi.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Đừng để tâm đến anh ấy, miệng thì cứng mà lòng lại mềm.”
Giang Thiệu Thành cũng là kiểu người ngoài lạnh trong nóng. Anh ấy lớn hơn Giang Thiệu Vũ bảy tuổi, từ nhỏ đã như con gà trống lớn dang cánh che chở cho em trai. Bên ngoài thì có vẻ phản đối Bùi Phong nhiều như vậy, nhưng suy cho cùng, chỉ là không nỡ giao em trai mình cho người khác mà thôi.
Giờ đây Giang Thiệu Vũ đã kiên định, anh ấy cũng chẳng còn cách nào.
Buổi tối hôm đó, cả nhà quây quần vui vẻ ăn bữa cơm tất niên, sắc mặt của anh cả cũng đã hòa hoãn đi nhiều. Mẹ Giang chủ động đưa cho Bùi Phong một phong bao lì xì, nụ cười hiền hòa: “Tiểu Bùi, đây là quà gặp mặt của chúng ta dành cho cháu.”
Bùi Phong xúc động nhận lấy: “Cảm ơn bác gái!”
Cháu trai nhỏ nói: “Vậy sau này cháu phải gọi là chú Fred rồi đúng không ạ?”
Bùi Phong mỉm cười xoa đầu nhóc: “Ngoan, sau này chú dẫn cháu đi đánh xếp hạng nha.”
Cháu trai nhỏ hưng phấn reo lên: “Đội trưởng đội tuyển quốc gia dẫn cháu chơi game, nói ra oai quá trời luôn!”
Nghe tiếng trẻ con hào hứng như vậy, cả nhà ai nấy đều bật cười.
Tặng lì xì, chính là một cách để thể hiện sự chấp nhận.
Nhìn thái độ của người nhà, cuối cùng Giang Thiệu Vũ cũng yên lòng.
Sau Tết, Bùi Phong đưa Giang Thiệu Vũ trở lại Thủ Đô, cũng dẫn anh đến gặp ba mẹ mình.
Ba của Bùi Phong là bác sĩ ngoại khoa, ôn hòa nho nhã, rất phong độ. Mẹ là nhà thiết kế, ăn mặc trẻ trung thời thượng, khí chất đặc biệt tốt, thái độ đối với Giang Thiệu Vũ cũng vô cùng dịu dàng. Bà mỉm cười đưa cho Giang Thiệu Vũ một miếng ngọc bội trong suốt lấp lánh: “Đây là miếng ngọc năm xưa ông nội của Bùi Phong tặng cho dì, giờ dì truyền lại cho cháu. Dì thường nghe Bùi Phong khen cháu, nói cháu là người rất tốt. Hai đứa có thể đến được với nhau, dì thật sự rất vui.”
Giang Thiệu Vũ nhận lấy ngọc, nói: “Cảm ơn dì.”
Ba Bùi nhìn Giang Thiệu Vũ, mỉm cười nói: “A Vũ, thằng con trai này của bác từ nhỏ nghịch như quỷ, hai vợ chồng bác đau đầu lắm. Sau này phải nhờ cháu dạy dỗ nó nhiều hơn. Nó mà làm điều gì khiến cháu không vui, cứ đánh nó, đánh chết cũng được. Đến lúc đó bác sẽ sang phụ cháu.”
Bùi Phong mặt mày toàn dấu chấm hỏi: “…Con có phải con ruột không vậy?”
Giang Thiệu Vũ bị gia đình này chọc cho bật cười. Bầu không khí trong nhà Tiểu Bùi thật thoải mái. Chẳng trách năm ấy, mới chỉ là cậu thiếu niên mười mấy tuổi, cậu lại có thể rời Thủ Đô đến thành phố Tinh bái sư, ba mẹ cũng đồng ý. Trưởng thành trong một gia đình khoan dung, vui tươi như thế, chẳng phải tâm lý tự nhiên đã lạc quan, tự tin rồi sao?
Cũng chính một người ấm áp, rạng rỡ như vậy mới có thể làm tan chảy hoàn toàn băng giá trong lòng Giang Thiệu Vũ.
Thoáng cái, nhiệm kỳ huấn luyện viên đội tuyển quốc gia của Giang Thiệu Vũ đã kết thúc, anh chính thức tuyên ba rời vị trí. Bùi Phong cũng thông báo giải nghệ ngay trong ngày hôm đó.
Người hâm mộ vô cùng luyến tiếc, cặp sư đồ cùng rời đi, không biết đội tuyển quốc gia sẽ thế nào. May mà mấy năm Giang Thiệu Vũ làm HLV đã đặt nền móng vững chắc, giờ Trung Quốc trở thành cường quốc eSports đáng gờm và còn giành quyền đăng cai quán quân thế giới, nên tương lai đội tuyển chắc chắn không tệ.
Cả ngày hôm ấy, fan buồn vì tin giải nghệ. Kết quả, sáng sớm hôm sau, Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ liền công bố đã kết hôn. Bùi Phong đăng thẳng ảnh giấy kết hôn lên Weibo, Giang Thiệu Vũ cũng đăng ảnh cùng lúc. Fan thấy hai người tu thành chính quả, rối rít chúc phúc.
[Nếu giải nghệ là để kết hôn thì tự dưng mình hết buồn! Vui quá trời luôn!]
[Ngày thường bận thi đấu, giải nghệ rồi là có thể ngọt ngào bên nhau một thời gian~]
[Xem ra hai vị tính sẵn cả rồi? Ảnh giấy kết hôn đúng là trời sinh một cặp!]
[Phong ba bão táp cũng nắm tay, đầu bạc răng long!]
[Chúc mừng Tiểu Bùi bắt cóc sư phụ về nhà thành công, hai người phải hạnh phúc mãi nhé!]
Bạn bè trong giới lần lượt chia sẻ chúc mừng.
Trong nhóm bat “Tiểu đội nạn nhân đội tuyển quốc gia”.
Lão Lâm nhảy ra: “@Fred, lén đi đăng ký kết hôn từ bao giờ thế hả!”
Diệp Khinh Danh: “Tiểu Bùi là tuyển thủ đầu tiên trong đội tuyển quốc gia kết hôn nhỉ? Ghen tị thật đó!”
Chu Chu: “Tự dưng muốn solo với Tiểu Bùi quá [cười mỉm.jpg].”
Hoa Nhiên hò hét: “Cho em tham gia!”
Mạc Hàm Thiên: “Đấu luôn!”
Bùi Phong vô tội đáp: “Lại kiểu mười người đánh một đấy hả?”
Mọi người nhao nhao:
“Đúng vậy!”
“Đám cưới solo PK ngoài đời hay vô game PK, chọn đi!”
Bùi Phong cười: “Hôm cưới thì thôi nhé, cả đám người đánh chú rể là lên báo đấy. Vào game đi.”
Cả nhóm hí hoáy kéo nhau vào game, Bùi Phong tự giác lì xì vài bao trong nhóm: “Đám cưới bọn em định ngày 14 tháng 2, Valentine. Hoan nghênh mọi người đến dự, thiệp cưới em sẽ gửi tận tay. Mọi người chốt lịch xong thì bảo trợ lý của em đặt vé nhé.”
Mọi người thi nhau spam: “Chúc mừng chúc mừng!”
Giang Thiệu Vũ ghét phiền phức, toàn bộ chi tiết trong lễ cưới đều do Bùi Phong làm việc với công ty tiệc cưới, địa điểm là một hòn đảo lãng mạn.
Ngày diễn ra lễ cưới, không khí vô cùng náo nhiệt. Giang Thiệu Vũ đã làm HLV đội tuyển quốc gia ba khóa, chỉ tính riêng tuyển thủ eSports đến dự cũng mấy chục người, thêm streamer, bình luận viên, nhân viên công ty Bùi Phong, cộng họ hàng hai nhà Giang Bùi, sân tiệc ngoài trời trên đảo kín chỗ.
Hôm nay Bùi Phong mặc vest, cà vạt, đẹp trai như minh tinh.
Lão Lâm đấm vai cậu, lầu bầu: “Nghĩ đến việc thằng nhóc em bắt cóc anh Vũ, anh vẫn thấy hơi bực.”
Diệp Tử bảo: “Làm sao bây giờ, muốn đánh nó quá.”
Chu Chu cười dịu: “Hôm nay là lễ cưới, bớt bạo lực, giữ thể diện cho anh Vũ.”
Thư Thần mặt đỏ bừng, lắp bắp: “Tiểu, Tiểu Bùi, em nhất định đừng, đừng phụ anh Vũ.”
Bùi Phong ôm mấy người đồng đội thân thiết, thấp giọng: “Yên tâm đi, em mới là fan cuồng số một của anh ấy, sao nỡ để anh ấy chịu ấm ức chứ?”
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, coi như thừa nhận lời Bùi Phong.
Người yêu Giang Thiệu Vũ lâu nhất, sâu đậm nhất, quả thật là Bùi Phong.
Nếu ngay cả Tiểu Bùi họ còn không tin tưởng, vậy trên đời này ai mới có thể đem lại hạnh phúc cho anh Vũ nữa?
Mười hai giờ trưa, chủ tịch Tề hôm nay làm MC bước lên bục tuyên thệ, cất cao giọng: “Kính thưa quý vị và các bạn, người thân từ trời nam biển bắc, cảm ơn mọi người đã bớt thời gian đến dự lễ cưới của Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong! Nghi lễ sắp bắt đầu, xin mời hai chú rể tiến vào lễ đường!”
Dưới khán đài vang lên tràng pháo tay rền vang.
Trong tiếng nhạc êm dịu, Giang Thiệu Vũ và Bùi Phong khẽ nhìn nhau, nắm tay cùng bước lên lối đi bằng pha-lê.
Trên đầu là trời xanh thăm thẳm, dưới chân là cỏ non mượt m, sàn pha-lê trong suốt, bục tuyên thệ phủ đầy hoa tươi, khắp nơi đều tràn ngập không khí lãng mạn. Hôm nay hai người mặc vest đôi, một người tuấn tú, một người điển trai, chênh lệch chiều cao hoàn hảo, sóng bước thật xứng đôi.
Cả hai đi tới trước bục tuyên thệ. Chủ tịch Tề khẽ hắng giọng, cất tiếng trang trọng: “Bùi Phong tiên sinh, anh có nguyện ý kết thành chồng chồng với Giang Thiệu Vũ tiên sinh, từ đây tương trợ, tôn trọng, yêu thương, gắn bó và không bao giờ rời bỏ nhau không?”
Bùi Phong mỉm cười liếc Giang Thiệu Vũ một cái: “Tôi nguyện ý.”
“Giang Thiệu Vũ tiên sinh, anh có nguyện ý kết thành chồng chồng với Bùi Phong tiên sinh, từ đây tương trợ, tôn trọng, yêu thương, gắn bó và không bao giờ rời bỏ nhau không?”
Giang Thiệu Vũ khẽ cong khóe môi, đáp nhẹ: “Tôi nguyện ý.”
“Xin mời hai người trao nhẫn!”
Bùi Phong đeo nhẫn cưới vào tay Giang Thiệu Vũ, rồi Giang Thiệu Vũ cũng đeo nhẫn cho anh.
Chủ tịch Tề tuyên bố: “Thay mặt tất cả người thân, bạn bè có mặt hôm nay, tôi chúc mừng hai người chính thức kết thành chồng chồng! Hai anh có điều gì muốn nói cùng nhau không?”
Bùi Phong dịu dàng nhìn vào mắt Giang Thiệu Vũ: “Gặp được anh, em vô cùng may mắn. Em sẽ trân trọng nhân duyên này, ở bên anh, bảo vệ anh suốt đời… A Vũ, em yêu anh.”
Giang Thiệu Vũ nhìn cậu, khẽ đáp: “Anh cũng yêu em.”
Bùi Phong cúi đầu hôn anh.
Mạc Hàm Thiên xúc động rơi nước mắt, Thời Tiểu Bân vội đưa khăn giấy cho cậu.
Lão Lâm, Diệp Tử, Chu Chu, Thư Thần nhìn nhau một cái, rồi cùng vỗ tay chân thành chúc mừng.
Trước sự chứng kiến của người thân và bạn bè, họ trao nhau nụ hôn, chính thức trở thành bạn đời.
Sau khi nghi lễ kết thúc, khách khứa được Bùi Phong sắp xếp đi tham quan quanh đảo, cậu thì dắt sư phụ tới một hòn đảo tư nhân khác hưởng tuần trăng mật. Đảo này không mở cho du khách, nước biển xanh biếc, cát trắng mịn. Bùi Phong đi chân trần, nắm tay Giang Thiệu Vũ dạo trên bờ biển, mỉm cười: “Em chuẩn bị cho anh một bất ngờ.”
Giang Thiệu Vũ ngoảnh lại: “Bất ngờ gì?”
Bùi Phong dẫn anh lên một du thuyền sang trọng: “CP của chúng ta gọi là ‘Phong Vũ Đồng Chu’ mà? Em chuẩn bị chiếc du “thuyền” này, chính là con tàu này. Đêm nay chúng ta động phòng trên thuyền nhé.”
Nhìn du thuyền hai tầng sang trọng trước mắt, tim Giang Thiệu Vũ đập rộn ràng, theo Bùi Phong lên tàu.
Thuyền ra vùng nước lặng, trên thuyền chỉ có hai người. Bùi Phong bế sư phụ vào một gian phòng, mái là kính trong suốt có thể mở hoàn toàn, trời xanh vời vợi ngay trên đầu; ban phía là cửa kính toàn cảnh, có thể thấy mặt biển gợn sóng.
Bùi Phong dịu giọng: “Chúng ta đánh dấu nhau giữa trời và biển bao quanh, chẳng ai quấy rầy, anh không thấy lãng mạn sao?”
Vành tai Giang Thiệu Vũ đỏ bừng: “Nhưng anh chưa vào kỳ ph*t t*nh, em đánh dấu kiểu gì?”
Bùi Phong lấy từ túi ra một hộp thuốc: “Chất k*ch th*ch pheromone có thể khiến anh ph*t t*nh bất cứ lúc nào. Tủ lạnh dưới khoang có đủ đồ tươi cho một tuần. Nếu đói thì em sẽ nấu. Trên thuyền có hệ thống nước nóng, muốn tắm thì em bế anh vào bồn. Thời gian tới chỉ có hai chúng ta, yên tĩnh hưởng tuần trăng mật, được chứ?”
Giang Thiệu Vũ bất đắc dĩ cười: “…Em đã chuẩn bị chu toàn thế, anh còn từ chối được sao?”
Bùi Phong đáp lại bằng nụ hôn nóng bỏng.
Giang Thiệu Vũ nằm trên giường, ngước nhìn bầu trời xanh ngắt không thấy điểm dừng phía trên đầu. Vì giếng trời được mở hoàn toàn, cộng thêm các cửa sổ sát đất xung quanh nhìn thấy mặt biển, khiến anh luôn có cảm giác ngượng ngùng như đang thân mật ngoài trời, điều đó làm cơ thể anh càng thêm nhạy cảm.
Tiểu Bùi đúng là, động phòng cũng nhất quyết kéo nhau ra biển, hoàn thành trên du thuyền.
Cái Alpha ngây thơ đáng yêu ngày nào giờ đã không còn nữa. Giờ đây, người đang đè lên anh mà đòi hôn là một người đàn ông trưởng thành đủ sức gánh vác trách nhiệm. Dù sao đời này cũng chỉ kết hôn một lần, đêm tân hôn… thì chiều Tiểu Bùi một lần vậy.
Cùng nhau chèo chống mưa gió, giữa biển khơi, l*m t*nh trên thuyền — mới mẻ lại k*ch th*ch.
Bầu trời xanh thẳm trên đầu và mặt biển trong suốt xung quanh bao lấy hai người, giữa trời đất mênh mông, chỉ còn lại hai người họ, ôm nhau thật chặt, hoàn thành dấu ấn trọn đời lên nhau, không hiểu sao lại mang một cảm giác như đang thực hiện một nghi lễ thiêng liêng.
Giang Thiệu Vũ khẽ nhắm mắt lại, ôm lấy Bùi Phong, nói: “Lần này chiều theo ý em một chút.”
Bùi Phong mỉm cười khẽ đáp: “Em sẽ bị anh chiều hư mất thôi.”
Giang Thiệu Vũ thầm nghĩ: Alpha do chính tay mình chọn, đệ tử do chính mình dạy, đương nhiên phải cưng chiều rồi.
Thấy vành tai anh đỏ bừng, Bùi Phong động lòng, hôn nhẹ rồi khẽ thì thầm: “Em yêu anh. Chúng ta sẽ luôn hạnh phúc, phải không?”
Giang Thiệu Vũ khẽ gật đầu: “Ừm.”
Rất nhanh, pheromone quen thuộc bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể.
Gió biển khẽ lướt qua, từng đợt sóng dưới du thuyền nhẹ nhàng lay động, như đang cổ vũ cho hai người. Trên bầu trời, từng cánh hải âu bay lướt qua, tiếng kêu trong trẻo vang vọng nơi chân trời.
Trong khung cảnh bán lộ thiên ấy, Giang Thiệu Vũ vì căng thẳng mà trở nên nhạy cảm hơn bao giờ hết.
Dù trước đây đã từng được đánh dấu, nhưng lần này là sau khi kết hôn, một dấu ấn chính thức, trang trọng, khiến anh cảm thấy ý nghĩa đặc biệt hoàn toàn khác biệt.
Tất nhiên, lần này Bùi Phong cũng sẽ không vội vàng hoàn thành việc đánh dấu.
Không ai làm phiền họ. Cậu có thể dùng tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn lớn nhất đời mình, để người cậu yêu cảm nhận được từng chút một niềm vui sâu sắc của sự hòa hợp cả thể xác lẫn tâm hồn.
Hết chương 07
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh