Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 151

1@-

Chương 151

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Đội hình và hệ thống chiến thuật do Giang Thiệu Vũ sắp xếp, một phần là dựa trên đề xuất của các cố vấn chiến thuật.

Ví dụ, chiến thuật tấn công cận chiến mãnh liệt theo kiểu một đợt đánh dứt điểm mà lão Lâm dẫn dắt, chính là sở trường của huấn luyện viên đội JZ; hệ thống phòng thủ do Lưu Thiếu Châu chỉ huy là phong cách mà huấn luyện viên Lão Hứa của đội BM yêu thích nhất; còn các chiến thuật du kích nhanh và giao tranh bất ngờ là tuyệt chiêu của huấn luyện viên Chu.

“Nhóm cố vấn” của đội tuyển quốc gia cũng không thể ngồi chơi. Trong mấy ngày nghỉ phép, Giang Thiệu Vũ ban ngày xem lại video thi đấu, buổi tối họp bàn cùng các cố vấn chiến thuật, xác định sơ bộ đội hình ban đầu.

Sau này, khi bước vào giải đấu thế giới, sẽ chọn đội hình phù hợp tùy theo từng đối thủ.

Luyện trước cách phối hợp, đến lúc đó chỉ cần thay đổi bản đồ là được.

Như vậy còn tiện hơn nhiều so với việc nước đến chân mới nhảy, luyện đội hình gấp rút trước trận đấu.

Tối hôm đó, Giang Thiệu Vũ để mọi người chơi một trận đấu luyện nội bộ.

Tổ B là đội tân binh do Tiểu Mạc dẫn dắt, Mạc Hàm Thiên làm chỉ huy, Tần Tuyết Dao trinh sát, Hạ Lê là đột kích, Hoa Nhiên làm công phong, Thời Tiểu Bân phụ trách y tế.

Điểm chung của những người này là vừa mới đủ 18 tuổi, tâm lý chưa ổn định, kinh nghiệm thi đấu còn thiếu. Họ là tân binh, nhưng cũng là tương lai của đội tuyển quốc gia.

Tổ A gồm tổ hợp, đột kích Chu Dật Nhiên, công phong lão Lâm, trinh sát Diệp Khinh Danh, y tế Thư Thần, cả bốn đều là tuyển thủ kỳ cựu của đội ACE, vị trí bắn tỉa do Lưu Thiếu Châu đảm nhận và kiêm luôn vai trò chỉ huy.

Bản đồ thi đấu được chọn là bản đồ quen thuộc “Công viên Duyệt Hồ”, thi đấu theo chế độ khiêu chiến cực hạn 50 mạng.

“Công viên Duyệt Hồ” là một trong những bản đồ phức tạp nhất trong game, có hồ nhân tạo thuận lợi cho trinh sát ẩn nấp, có rừng cây và quảng trường thích hợp cho cận chiến, thêm vào đó là nhiều ngọn đồi nhỏ, mái nhà, nơi lý tưởng cho bắn tỉa đặt súng phòng thủ.

Địa hình phức tạp rất thử thách khả năng ứng biến của tuyển thủ. Thời gian giao tranh kéo dài trong chế độ cực hạn cũng rất thử thách tâm lý người chơi.

Bùi Phong đứng bên ngoài quan sát, cùng với sư phụ theo dõi phong cách và nhịp độ thi đấu của mọi người.

Trận đầu tiên, tổ A di chuyển cực nhanh, lấy Diệp Khinh Danh làm trung tâm để đánh du kích, tập kích bất ngờ. Nhóm tân binh tổ B bị đánh cho nghi ngờ cuộc đời, riêng Mạc Hàm Thiên bị Diệp Khinh Danh ám sát tận 5 lần!

Sau 15 phút giao tranh quyết liệt, tổ B thua cuộc với tỷ số chênh lệch là 35:50.

Chênh lệch 20 mạng, tương đương với 3 pha giao tranh tổng đều bị quét sạch 5 đổi 0. Còn đánh cái gì nữa? Gần như là hành hạ tân binh mà!

Đám “gà con” của tổ B mặt ai cũng lộ vẻ ngượng ngùng, cúi đầu chờ bị mắng.

Nhưng Giang Thiệu Vũ không mắng, chỉ nói: “Tiếp tục trận tiếp theo, đổi bản đồ sang Ngã tư phố.”

Sau khi đổi bản đồ, hai bên lại tiếp tục đối đầu.

Bản đồ Ngã tư phố có 4 điểm bắn tỉa ở Đông Bắc, Đông Nam, Tây Bắc và Tây Nam. Việc chiếm được điểm bắn là yếu tố then chốt trên bản đồ này. Lưu Thiếu Châu và Mạc Hàm Thiên ngay từ đầu đã chạy đi giành điểm bắn, nhưng Mạc Hàm Thiên vẫn chậm hơn một giây, bị đội trưởng Lưu chớp lấy cơ hội, bắn một phát headshot.

— [Shadow] dùng [AWM-Sao Băng] headshot hạ [Devil]!

Sau khi hồi sinh, Mạc Hàm Thiên lập tức chuyển sang điểm bắn khác. Kết quả, chưa kịp đặt súng thì lại bị Diệp Khinh Danh vòng ra phía sau, đâm một phát chí mạng.

— [Leaf] dùng [Hoa Hồng Chi Nhận] một kích kết liễu [Devil]!

Mạc Hàm Thiên: “……”

Cứ nhắm vào tôi mãi là sao? Tiểu Mạc bị giết hai lần liên tiếp, đừng nói là chỉ huy, ngay cả nhịp thi đấu của bản thân cũng rối tung.

Trận luyện thứ hai kết thúc với tỷ số 50:30, chênh lệch mạng còn lớn hơn.

Các tuyển thủ tổ B xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.

Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: “Tiếp tục, đổi bản đồ sang Mưa đêm.”

Bản đồ độ khó 5 sao vừa xuất hiện, hai bên giao chiến trong đêm mưa đen kịt. Mấy tân binh tổ B như Tần Tuyết Dao và Thời Tiểu Bân biểu hiện không tệ, ít nhất không bị lạc đường trong bản đồ tối đen.

Nhưng Mạc Hàm Thiên, Hoa Nhiên và Hạ Lê thì đánh vô cùng tệ. Mạc Hàm Thiên liên tục bị Diệp Khinh Danh ám sát, Hạ Lê không đấu lại Chu Dật Nhiên trong các pha đối đầu, còn Hoa Hoa thì bị lão Lâm đè đầu cưỡi cổ.

Tỷ số mạng trận này còn tệ hơn 50:30, tổ A lại một lần nữa nghiền nát tổ B.

Sau ba trận luyện tập, đã là 10 giờ tối.

Giang Thiệu Vũ bắt đầu phân tích lại toàn bộ trận đấu một cách tỉ mỉ.

Các tuyển thủ tổ A, Diệp Tử, Lão Lâm, Chu Chu và Thư Thần đều là đồng đội cũ trong đội ACE, còn Lưu Thiếu Châu tuy không phải đồng đội cũ, nhưng năng lực cá nhân rất mạnh, có thể nhanh chóng bắt kịp nhịp độ của cả đội.

Chiến thuật của họ rất đơn giản, Lưu Thiếu Châu phối hợp cùng Diệp Tử khóa chặt vị trí của Tiểu Mạc, đánh sập vị trí bắn tỉa. Tuyến trước thì giao cho Lão Lâm và Chu Chu nhanh chóng áp đảo, Thư Thần thậm chí không cần cứu người, chơi như một tuyển thủ tấn công luôn.

Giang Thiệu Vũ cũng để lại chút thể diện cho mấy nhóc tổ B, không để Bùi Phong ra sân.

Nếu để Bùi Phong thay Lưu Thiếu Châu ở vị trí bắn tỉa, kết hợp ăn ý với Diệp Tử, Lão Lâm và những người khác, thì đó sẽ trở thành phiên bản ACE 2.0 thực thụ, lúc ấy đám tân binh tổ B càng không có cửa thắng!

Nguyên nhân tổ B thất bại, một là chỉ huy yếu kém, hai là phối hợp rối loạn.

Đã có vài lần giao tranh, Mạc Hàm Thiên chỉ huy mắc lỗi rõ ràng, không phải vì chọn sai điểm hồi sinh, cũng không phải vì chiến thuật sai, mà là phản ứng quá chậm.

Thường thì đối thủ đã vòng ra phía sau, cậu ta mới nhớ ra cần phải di chuyển.

Đối thủ đã rút lui, cậu ta mới nghĩ tới việc xông lên đánh một đợt, kết quả là công cốc.

Giang Thiệu Vũ nhìn chằm chằm Mạc Hàm Thiên, lạnh giọng nói: “Mạc Hàm Thiên, làm chỉ huy thì phải nhanh chóng ra quyết định vào thời điểm then chốt. Cậu cứ chần chừ như vậy, rốt cuộc là đang nghĩ cái gì?”

Mạc Hàm Thiên cắn môi, bản thân cậu cũng không biết mình đang nghĩ gì. Đầu óc đến giờ vẫn còn mơ hồ. Cứ tưởng lần tập huấn này giống như lần trước, bắt đầu bằng mấy buổi luyện tập cơ bản, không ngờ mới đến đã bị lôi vào thi đấu tập. Cậu, Tuyết Dao, Hoa Hoa vốn chưa từng phối hợp với nhau!

Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Bị giết vài lần là hoảng, không biết phải làm gì nữa đúng không?”

Mắt Mạc Hàm Thiên đỏ hoe, cúi đầu không dám nói lời nào.

Giang Thiệu Vũ không khách khí nói: “Chỉ là đấu tập trong nội bộ đội tuyển quốc gia thôi, có ai livestream cho mấy triệu người xem đâu mà căng? Đáng đánh thì đánh, nên rút thì rút. Mọi người đều đang chờ lệnh của cậu, còn cậu thì cứ dây dưa không dám quyết định. Đấu tập mà còn rụt rè thế này, đến lúc thi đấu thế giới, tôi làm sao yên tâm giao quyền chỉ huy cho cậu được?”

Mạc Hàm Thiên: “……”

Wing thần mắng đúng quá! Quả thật cậu vừa rồi chần chừ, không biết nên làm gì.

Cậu dẫn theo Tuyết Dao, Tiểu Bân, Hoa Hoa, Hạ Lê, toàn là mấy người tân binh. Còn phía bên kia thì sao? Đội trưởng Lưu, đội trưởng Lâm, đội trưởng Chu, đội trưởng Diệp, cộng thêm y tế lão làng Thư Thần của ACE, toàn là cao thủ cả!

Ngay từ đầu cậu đã nghĩ là không thể thắng, nên khi chỉ huy thì bị gò bó, không thể bung hết sức. Hơn nữa, đã lâu không gặp, cậu còn lo mình vừa mới đến đã bị huấn luyện viên Giang mắng một trận…

Không đủ tự tin, không đủ quyết đoán.

Chỉ huy đã chần chừ do dự, thì các tuyển thủ khác còn biết làm gì? Cả đội rối loạn như ruồi mất đầu, bị tổ A hành hạ dễ như trở bàn tay.

Ánh mắt Giang Thiệu Vũ quét qua toàn sân, lạnh nhạt nói: “Năm người tổ B, tự về xem lại trận đấu, viết bản kiểm điểm, phân tích rõ từng lỗi sai cho tôi.”

Mọi người: “……”

Lại là kiểm điểm quen thuộc!

Các tân binh tổ B lần thứ hai vinh dự nhận được yêu cầu viết kiểm điểm trong đợt tập huấn lặng lẽ cúi đầu.

Tối hôm đó về đến ký túc xá, mấy người tổ B tranh thủ xem lại video trận đấu và bắt đầu viết kiểm điểm. May là đợt trước đã được đội tuyển quốc gia phát giấy bút, để sẵn trong ngăn kéo ký túc xá, giờ có thể lấy ra dùng luôn.

Mạc Hàm Thiên có chút áy náy, âm thầm lập một nhóm chat nhỏ của tổ B, gửi tin nhắn cho mọi người: “Xin lỗi nhé, là do tôi làm liên lụy đến mọi người. Hôm nay đầu óc tôi thật sự rối lắm, phản ứng chậm chạp. Chỉ huy quá tệ, tôi cũng biết, không dám nhìn lại luôn.”

Thời Tiểu Bân an ủi: “Cũng không phải lỗi của một mình cậu, tất cả chúng ta đều chơi không tốt mà. Tôi bị anh Thần solo giết mấy lần liền, đừng nói cứu người, đến mạng mình còn không giữ nổi.”

Hạ Lê nói: “Không cần xin lỗi đâu, thua thì thua thôi, thua trước cao thủ là chuyện bình thường mà?”

Hoa Nhiên nói: “À mà, mấy cậu khóa trước có tổ đội ‘anh em Hồ Lô’ gì đó đúng không?”

Mạc Hàm Thiên dở khóc dở cười: “Giải tán lâu rồi.”

Hoa Nhiên đề nghị: “Lập cái mới đi, tôi đăng ký gia nhập!”

Hạ Lê nói: “Bọn mình là 5 tân binh, vừa hay có thể lập một phiên bản 2.0 của tiểu đội ‘anh em Hồ Lô’ của đội tuyển quốc gia. Anh cả vẫn là anh Mạc, anh hai là Tiểu Bân, tôi làm bé ba. Hoa Hoa và Tuyết Dao làm bé bốn, bé năm nhé?”

Hoa Nhiên nói: “Được đấy, được đấy! Tuyết Dao thấy sao?”

Tần Tuyết Dao gửi một icon mỉm cười: “Tôi theo mọi người.”

Mạc Hàm Thiên nghĩ kỹ lại, năm đó HLV Giang mắng họ là “Hồ Lô cứu ông nội, từng đứa từng đứa lao ra chịu chết” cũng là một lời cảnh tỉnh. Phiên bản 2.0 của biệt đội anh em Hồ Lô này không thể giẫm lên vết xe đổ cũ, tiếp tục dâng mạng nữa.

Đợt trước cậu từng lập một nhóm tên “Tân binh đội tuyển quốc gia”, mục đích là để những người mới cùng độ tuổi có nơi giao lưu chia sẻ kinh nghiệm. Nhưng sau đó, nhóm đó biến thành nhóm tám chuyện, hết giải thế giới thì ai cũng có suy tính riêng, cuối cùng Lục Hưng Vân, Đường Khải, Chương Việt bị loại, nhóm cũng giải tán.

Lần này, cả năm người họ đều vừa tròn 18 tuổi, chi bằng lập nhóm mới?

Mạc Hàm Thiên lập tức đổi tên nhóm thành “Biệt đội anh em Hồ Lô đội tuyển quốc gia”, những người còn lại cũng đổi tên trong nhóm, từ anh cả đến bé năm, đồng đều chỉnh tề.

Hoa Nhiên nói: “Anh Phong cũng là tân binh mà, không thêm ảnh vào nhóm à?”

Hạ Lê thẳng thắn nói: “Ảnh mà là tân binh gì nữa? Giải Asian cậu chưa nếm mùi chắc? Chỉ huy cực kỳ vững vàng, tôi thấy ảnh đúng là thiên phú dị bẩm.”

Tần Tuyết Dao đồng tình: “Đúng vậy. Fred giỏi hơn tụi mình nhiều, nhóm này để năm người tụi mình thôi. HLV Giang cũng nói rồi, sẽ để bọn mình thành lập một đội tân binh, thi đấu ở những trận vòng bảng không quá quan trọng.”

Thời Tiểu Bân nói: “Vừa hay tụi mình có thể cùng chơi game, luyện riêng.”

Mạc Hàm Thiên nói: “Lần này, chúng ta không thể lao ra từng người nữa. Chúng ta phải đến giải thế giới để đánh bại đối thủ nước ngoài, thay đổi ấn tượng của HLV Giang về chúng ta!”

Mọi người lần lượt gửi icon gật đầu tán thành trong nhóm.

Mạc Hàm Thiên bỗng cảm thấy, một biệt đội anh em Hồ Lô như vậy mới là bình thường – mọi người cùng nhau thua, cùng nhau bị mắng, cùng nhau viết kiểm điểm, cũng cùng nhau sưởi ấm, nghĩ cách để tiến bộ.

Có một nhóm bạn đồng hành cùng nhau trưởng thành, cảm giác này cũng không tệ!

Lúc này, tại phòng tầng 4, Bùi Phong lấy cớ mang pate cho chú chó Giang Đậu Đậu, gõ cửa phòng Giang Thiệu Vũ.

Đậu Đậu rất thân với Bùi Phong, vừa thấy cậu đến đã vẫy đuôi nhiệt tình. Bùi Phong đặt thùng pate xuống, vừa xoa đầu chó vừa lơ đãng nói: “Sư phụ, anh thực sự định để Tiểu Mạc dẫn đội tân binh đi giải thế giới luyện binh à? Em thấy đội tân binh này, tỷ lệ thắng rất thấp đấy?”

Giang Thiệu Vũ đưa cho cậu một tờ giấy.

Bùi Phong cúi đầu nhìn, là lịch thi đấu của giải thế giới năm nay.

Lịch thi đấu mỗi năm đều gần giống nhau, 32 đội tuyển từ các quốc gia chia làm 8 bảng, mỗi bảng 4 đội, thi đấu vòng tròn tính điểm, mỗi bảng chọn ra 2 đội đi tiếp.

Giang Thiệu Vũ nói: “Năm ngoái đội Trung Quốc thậm chí còn không qua được vòng bảng. Năm nay, chúng ta bắt buộc phải tranh thủ cơ hội ở vòng bảng để luyện binh, giúp các tuyển thủ ổn định tâm lý. Từ vòng 16 đội trở đi là đấu loại trực tiếp. Vào 16, rồi 8, rồi 4, rồi 2, đến chung kết, mỗi trận đều là đại chiến.”

Anh nhìn Bùi Phong, giải thích: “Tiểu Mạc thì dễ bị tâm lý, chỉ cần bị đánh là vỡ trận; Tuyết Dao tuy bình tĩnh nhưng thiếu tự tin; Hạ Lê thì lao lên ẩu, không cẩn thận; Tiểu Bân mới chuyển sang chơi y tế, thiếu kinh nghiệm; Hoa Nhiên thì đánh kiểu bung xoã, chỉ lo mình không lo người.”

“Anh gom cả bọn vào một chỗ, chính là để bắt chúng tự kiểm điểm, tìm ra khuyết điểm, sớm khắc phục để tiến bộ. Thua vài trận không sao, thua nhiều rồi, rèn được tâm lý không sợ thua, đến giải thế giới mới có thể thắng.”

Bùi Phong hiểu ra: “Hiểu rồi. Sư phụ đang gom hết những ‘tuyển thủ có vấn đề’ lại để huấn luyện tập trung.” Nghĩ tới hồi mình bị đội ACE hành cho lên bờ xuống ruộng, Bùi Phong bật cười: “Giống như em hồi đó, bị các người đánh đến mức ngày nào cũng muốn gỡ game. Nhưng mà chỉ cần chịu đựng được, tâm lý thật sự rất vững, gió ngược cũng chẳng sợ.”

Nhiều người không hiểu, vì sao Bùi Phong, một tuyển thủ chưa từng thi đấu chính thức lại có thể tỏa sáng rực rỡ ở giải Asian, đối mặt với bất kỳ cục diện khó khăn nào cũng giữ được sự bình tĩnh?

Lý do rất đơn giản.

Là bị sư phụ hành ra như thế đấy!

Ngày trước, cậu bị Giang Thiệu Vũ headshot liên tục, mỗi ngày chết mấy chục đến hàng trăm lần, tối về ký túc xá đều dằn vặt trong hai lựa chọn “mình có nên bỏ cuộc không” và “mình phải kiên trì thêm chút nữa”.

Cuối cùng, cậu chọn kiên trì.

Một người từng bước ra từ nghịch cảnh, đương nhiên không còn sợ gió ngược.

Ngược lại, những tuyển thủ được chiều chuộng nâng niu, vừa gặp khó khăn đã dễ sụp đổ tâm lý. Bùi Phong và Mạc Hàm Thiên chính là hai thái cực điển hình, người trước thì bất kể thế nào vẫn vững vàng, là đội trưởng đội tuyển quốc gia mà Giang Thiệu Vũ yên tâm nhất. Người sau thì như cây non lớn trong nhà kính, có thiên phú, nhưng không chịu được gió mưa.

Vì vậy, Giang Thiệu Vũ mới gom hết đám “tuyển thủ có vấn đề” lại một chỗ, ném vào giữa phong ba bão táp mà rèn luyện. Mỗi ngày bị hành vài lần, rèn ra tâm lý mạnh mẽ.

Đội tuyển quốc gia không thể có điểm yếu. Từng người trong bọn họ đều phải trở thành chiến binh bất khả chiến bại.

Hết chương 151


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 151
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...