Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 152
Chương 152
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Buổi trưa hôm sau, các thành viên của “Tiểu đội anh em Hồ Lô 2.0” lần lượt cầm bản kiểm điểm đã viết xong, xếp hàng đến tìm Giang Thiệu Vũ.
Lúc ấy, Giang Thiệu Vũ đang ngồi trong văn phòng huấn luyện viên ở tầng 3. Mạc Hàm Thiên là người gõ cửa bước vào đầu tiên, chỉ thấy Wing thần ngồi sau bàn làm việc, ung dung uống trà, khuôn mặt vẫn không biểu lộ cảm xúc gì, không nhìn ra là vui hay giận.
Mạc Hàm Thiên hồi hộp bước lên một bước, cúi đầu, cổ họng khô khốc, giọng cũng trở nên khàn khàn: “Giang, HLV Giang, em, em đến nộp kiểm điểm ạ.”
Giang Thiệu Vũ lạnh nhạt liếc nhìn cậu một cái, đưa tay nhận lấy bản kiểm điểm.
Chữ của Mạc Hàm Thiên xấu như gà bới, nhưng may là vẫn còn đọc được. Giang Thiệu Vũ vừa uống trà vừa xem, trong bản kiểm điểm, Mạc Hàm Thiên phân tích chi tiết lý do thất bại trong trận luyện hôm qua, nguyên nhân cốt lõi là cậu chỉ huy không theo kịp nhịp độ, do dự, không dứt khoát, nhiều lần bỏ lỡ thời cơ tốt.
Đoạn cuối là phần tự kiểm điểm và cam kết của Tiểu Mạc, cậu viết, từ hôm nay sẽ nghiêm túc học chiến thuật chỉ huy, điều chỉnh lại tâm lý, không để tái phạm lỗi cũ.
Giang Thiệu Vũ giương mắt nhìn thiếu niên trước mặt. Tiểu Mạc đỏ ửng cả vành tai, dáng vẻ thấp thỏm lo lắng, nhìn có chút đáng thương mà cũng khá dễ thương. Anh đặt bản kiểm điểm lên bàn, từ tốn nói: “Viết cũng được đấy. Ít ra không phải là mẫu kiểm điểm mà Diệp Khinh Danh đưa cho các cậu.”
Mạc Hàm Thiên: “……”
Lần trước viết kiểm điểm đều là xin mẫu của anh Diệp. Nhưng sau đó, Diệp Khinh Danh vì cái tội “cung cấp mẫu kiểm điểm” mà bị huấn luyện viên Giang tống vào phòng đen mấy hôm. Giờ thì không ai dám xin mẫu nữa, đành phải tự viết tay.
Bản kiểm điểm lần này của Mạc Hàm Thiên tuy hơi lộn xộn, nhưng ít nhất là tự mình viết ra.
Giang Thiệu Vũ hỏi: “Tiểu Mạc, sau khi chia đội thi đấu hôm qua, có phải cậu đã nghĩ rằng tổ B không thể nào thắng tổ A, nên khi chỉ huy thì thiếu quyết đoán, lo mình sẽ mắc sai lầm?”
Một câu trúng tim đen, đúng y như những gì Mạc Hàm Thiên nghĩ lúc đó.
Cậu xấu hổ cúi đầu: “Vâng, đúng vậy. Bên em toàn là tân binh, bên A toàn là tuyển thủ kỳ cựu, căn bản là không có hi vọng thắng…”
Giang Thiệu Vũ chuyển giọng hỏi ngược lại: “Vậy cậu nghĩ đội Trung Quốc có hi vọng thắng Hàn Quốc và Mỹ không?”
Mạc Hàm Thiên ngẩn người, không biết nên trả lời thế nào.
Giang Thiệu Vũ nói: “Đội Hàn Quốc không có đối thủ ở khu vực Asian, liên tục 5 năm giành quán quân giải Asian. Trước khi giải năm nay bắt đầu, ai cũng nghĩ đội Trung Quốc không có cửa thắng Hàn Quốc. Nhưng kết quả thì sao? Cậu cũng thấy rồi – chúng ta giành quán quân.”
Câu nói ấy như một đòn giáng mạnh, khiến trái tim Mạc Hàm Thiên chấn động, đầu óc lập tức tỉnh táo.
Đội Trung Quốc, từ chỗ bị đánh giá thấp, đã đánh bại Hàn Quốc ở giải quán quân Asian, tạo nên kỳ tích!
Vậy tại sao những tân binh như bọn họ, vừa mới thấy đối thủ là tuyển thủ kỳ cựu đã vội nghĩ “chắc chắn thua”, rồi rút lui, không dám đánh nữa? Chẳng lẽ ngay cả dũng khí đối mặt với cường địch cũng không có?
“Nếu sau này cậu phải đối mặt với những đối thủ mạnh như Mỹ, Hàn, mà cũng nghĩ rằng chắc chắn thua, không dám đánh? Trước khi thi đấu đã thua về tâm lý rồi thì còn thắng cái gì nữa?”
Giang Thiệu Vũ trả lại bản kiểm điểm cho Mạc Hàm Thiên.
Mạc Hàm Thiên run run hai tay nhận lấy, bị nói đến mức không dám ngẩng đầu, xấu hổ vô cùng.
Bầu không khí im lặng đến nghẹt thở kéo dài trong chốc lát. Giang Thiệu Vũ bỗng hỏi: “Trước đây cậu là fan của ACE đúng không?”
Toàn thân Mạc Hàm Thiên cứng đờ, má đỏ đến mức sắp nhỏ máu, cậu không dám nói thật là mình vốn là fan của chính HLV Giang. Nhưng hồi đó trong một cuộc phỏng vấn, cậu đã từng nói rằng tuyển thủ mà mình thích nhất là ACE-Wing, chuyện này cũng không phải bí mật gì, nếu HLV Giang muốn tra thì dễ dàng tìm ra thôi.
Mạc Hàm Thiên lắp bắp: “Vâng, vâng, tuyển thủ em thích nhất… chính là anh.”
Giang Thiệu Vũ khẽ bật cười, nói: “Hồi xưa ACE bọn tôi khởi đầu từ giải hạng hai, lúc mới thành lập chẳng ai tin tụi tôi có thể làm nên trò trống gì, ai cũng nghĩ sẽ bị loại ngay vòng đầu. Nhưng cuối cùng chúng tôi đi đến tận cùng, cậu biết tại sao không?”
Mạc Hàm Thiên nhỏ giọng đáp: “Vì, vì anh có tư duy chiến thuật rất mạnh, chỉ huy cũng cực kỳ bình tĩnh, tỉnh táo.”
Giang Thiệu Vũ cắt lời: “Còn một điểm mấu chốt nữa.” Anh nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt, từng chữ từng câu đều chắc nịch: “ACE chưa bao giờ sợ thua.”
Mạc Hàm Thiên: “…”
“Còn cậu thì sợ thua. Cậu sợ bị mắng, sợ bị chửi, sợ bị người ta công kích. Cái gánh nặng tâm lý đó khiến cậu đánh trận mà cứ bó buộc bản thân, không dám bung hết sức. Tôi nói đúng chứ?”
Giang Thiệu Vũ đứng lên, đưa tay xoa nhẹ đầu Mạc Hàm Thiên, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều quá. Đã chọn cậu vào đội tuyển quốc gia, nghĩa là tôi tin cậu. Hãy đánh với sự tự tin, hiểu chưa?”
Ngón tay của HLV Giang thon dài đẹp đẽ, Mạc Hàm Thiên bị xoa đầu đến ngơ cả người.
Thần tượng đang xoa đầu cậu?
Thần tượng nói, chọn cậu vào đội tuyển quốc gia vì thấy cậu có tiềm năng?!
Mạc Hàm Thiên đỏ mặt đến tận mang tai, giọng run rẩy vì xúc động: “Em, em biết rồi! Em sẽ cố gắng hết sức!”
Khóe môi Giang Thiệu Vũ khẽ nhếch: “Ừ, đi đi.”
Mạc Hàm Thiên quay người rời khỏi văn phòng. Có lẽ vì quá kích động, cậu đi mà chân tay loạn xạ, y như xác sống mất trí… Cậu nhóc này đúng là trái tim pha lê điển hình. Giang Thiệu Vũ cũng sợ mắng quá ác sẽ khiến cậu gục luôn, cho nên sau khi mắng cho tỉnh ra, cũng phải cho chút động lực, như một quả táo ngọt.
Thật ra Giang Thiệu Vũ rất xem trọng Tiểu Mạc. Phản ứng nhanh, thao tác tốt, là người nổi bật nhất trong lứa tân binh này.
Lưu Thiếu Châu và Bùi Phong tuổi tác tương đương, khả năng cao sẽ giải nghệ cùng thời điểm. Khi đó, vị trí bắn tỉa chủ lực của đội tuyển quốc gia sẽ do Mạc Hàm Thiên, Quy Tư Dương và các tân binh kế nhiệm. Giang Thiệu Vũ hy vọng họ có thể rèn luyện ra một trái tim thép, thật sự gánh vác được trọng trách quốc gia.
Sau khi Mạc Hàm Thiên rời đi, Thời Tiểu Bân, Hạ Lê, Hoa Nhiên, Tần Tuyết Dao lần lượt vào nộp kiểm điểm.
Thời Tiểu Bân không có gì đáng trách, chăm chỉ, ngoan ngoãn, vừa mới chuyển sang vị trí y tế nên thiếu kinh nghiệm, chỉ cần tiếp tục luyện là được.
Hạ Lê thì vô tư, đầu óc hơi đơn giản. Không sợ chết, chết rồi lại lao lên, vô cùng cứng đầu. Trong một số đội hình nhất định, lối chơi lao thẳng này có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ. Giang Thiệu Vũ cũng không bắt cô phải điềm tĩnh như người khác, tính cách thế nào, cứ giữ nguyên thế ấy.
Hoa Nhiên thì vấn đề nặng hơn. Ở giải Asian hội nhờ có Bùi Phong chỉ huy nên cậu ta không “bẫy đồng đội”. Nhưng vừa đổi sang Mạc Hàm Thiên làm chỉ huy, lập tức trở lại bản chất, không chỉ tấu hài với Hạ Lê, mà còn làm rối nhịp toàn đội.
Giang Thiệu Vũ nghiêm giọng nói: “Vấn đề lớn nhất của cậu là lối chơi quá phóng túng, không để ý đến đồng đội. Làm rối nhịp độ của đối thủ thì rất tốt, nhưng cậu thường xuyên làm rối cả nhịp độ của đội nhà?”
Hoa Nhiên gãi đầu ngượng ngùng: “Tại, tại vì trước đây em toàn đánh đơn, quen lối đánh bung xõa rồi, khụ khụ.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Trong thi đấu, nhất định phải chú ý tới vị trí của đồng đội trên bản đồ. Đây là game đồng đội, không phải trò chơi một mình của cậu. Không thể muốn làm gì thì làm.”
Hoa Nhiên gật đầu liên tục: “Hiểu rồi! Em sẽ chú ý hơn!”
Tần Tuyết Dao là người vào cuối cùng. Cô là một Beta có tính cách dịu dàng, thi đấu cũng rất bình tĩnh.
Giang Thiệu Vũ khá yên tâm với cô, nhìn thấy quầng thâm mắt vì luyện tập đến khuya, giọng anh cũng dịu lại: “Tuyết Dao, thời gian qua em tiến bộ rất nhanh. Đạt được cấp 8 bài bắn là đủ rồi, không cần phải headshot từng viên, đừng tự gây áp lực cho bản thân.”
Tần Tuyết Dao ngại ngùng cười: “Nhưng em vẫn cảm thấy, mình thua kém các bạn, em muốn cố gắng đuổi kịp.”
Giang Thiệu Vũ nói: “Thế mạnh của em là hỗ trợ, hãy mở rộng lợi thế đó là được. Chờ khi các em phối hợp ăn ý hơn, giai đoạn sau, tôi sẽ để em thử chỉ huy.”
Tần Tuyết Dao tròn mắt kinh ngạc: “Em… em làm chỉ huy ạ?”
Giang Thiệu Vũ nói: “Em là đội trưởng đội Báo Tuyết, vốn vẫn luôn đảm nhận vai trò chỉ huy, tầm nhìn chiến thuật rất ổn. Với những bản đồ lớn cần kéo dài thời gian và kiểm soát, vai trò của trinh sát là then chốt. Đến lúc đó, em không cần lo gây sát thương, chỉ cần báo vị trí và chỉ huy, để các bạn khác tập trung vào bắn. Hiệu quả sẽ tốt hơn.”
Tần Tuyết Dao ngạc nhiên và xúc động vô cùng. Cô là một người vô hình, liệu có thể chỉ huy nổi mấy vị đại thần kia không?
Giang Thiệu Vũ nhìn thấu tâm tư cô, nói: “Đừng lo, có tôi ở đây. Ai không nghe chỉ huy, lập tức viết kiểm điểm 1000 chữ.”
Không hổ là HLV Giang! Với uy quyền như vậy, ai mà dám không nghe chỉ huy? Tần Tuyết Dao cũng nhờ đó mà thêm can đảm, có thể tự tin nói ra suy nghĩ của mình.
Cô nghiêm túc gật đầu: “Vâng! Em sẽ chuẩn bị, nghe theo sự sắp xếp của HLV!”
**
2:30 chiều, Giang Thiệu Vũ đi vào phòng huấn luyện.
Sau khi được thần tượng “xoa đầu cổ vũ”, Mạc Hàm Thiên đã hoàn toàn phấn chấn trở lại, tinh thần rạng rỡ, trên gương mặt cũng khôi phục được sự tự tin. Mấy tân binh còn lại sau khi lần lượt bị Giang Thiệu Vũ đánh thức tư tưởng, giờ đều ngoan ngoãn ngồi trước máy tính luyện tập.
Giang Thiệu Vũ nói: “Chiều hôm nay tiếp tục đấu tập. Tổ đội vẫn chia như hôm qua.”
Mọi người nhanh chóng ngồi vào vị trí, đăng nhập tài khoản.
Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Hôm nay Lưu Thiếu Châu nghỉ ngơi, Bùi Phong vào tổ A làm chỉ huy.”
Hôm qua tổ A gồm 4 người của ACE cộng với Lưu Thiếu Châu đã đánh cho tổ B đến mức cha gọi không thưa, mẹ gọi không dạ, gần như không có sức phản kháng. Hôm nay, Bùi Phong gia nhập tổ A…
Bùi Phong có thể mô phỏng y hệt cách đánh của sư phụ Wing thần, chỉ huy lại xuất sắc, kết hợp cùng Diệp Tử, Lão Lâm, Chu Chu, Thư Thần, chẳng phải chính là phiên bản ACE 2.0 hay sao?
Sự ăn ý giữa 5 người này có thể hoàn toàn tái hiện mọi chiến thuật của ACE thời hoàng kim!
Mấy tân binh liếc nhau, im lặng nhìn nhau đầy căng thẳng.
Độ khó lại tăng rồi.
Anh em Hồ Lô 2.0 đối đầu ACE 2.0, chẳng phải là hoàn toàn không có cửa thắng sao?
“Trận này tôi sẽ không quan sát, mọi người tự đánh nhé. Tôi còn phải họp với mấy HLV khác. Đánh xong thì để Lưu Thiếu Châu tổng kết lại trận.” Nói xong anh quay người rời khỏi phòng huấn luyện, giao quyền giám sát lại cho Lưu Thiếu Châu.
Mạc Hàm Thiên hít sâu một hơi. Những lời mắng của Giang HLV vẫn văng vẳng bên tai, chưa đánh đã sợ thì còn thắng cái gì? Trong game, bị headshot cũng không chết thật, thì có gì mà phải sợ?
Thua thì thua! Cùng lắm lại viết kiểm điểm tiếp! Cậu cắn răng, đeo tai nghe lên, nghiêm túc nói: “Mọi người chuẩn bị, lát nữa nghe tôi chỉ huy, dốc toàn lực mà đánh!”
Mọi người đồng thanh: “Rõ!”
Bên phía tổ A, Bùi Phong cười trêu: “Không ngờ lại có ngày được tổ đội đánh trận cùng các anh. Hồi trước mấy anh hành em thế nào, em vẫn nhớ rõ đấy nhé.”
Lão Lâm cười ha ha: “Nếu muốn tính sổ thì đi tìm sư phụ em ấy. Hồi đó là ảnh phân lịch cho tụi anh, thay nhau hành hạ Tiểu Bùi, hành đến khi nào khóc mới thôi!”
Bùi Phong: “…”
Quả nhiên là sư phụ. Hành đến khóc mới thôi, thật tàn nhãn!
Chu Chu mỉm cười: “Hiếm khi có dịp cả 5 chúng ta tái hợp. ACE 2.0, Tiểu Bùi giờ là người kế thừa của anh Vũ. Đây chính là đội hình mà hồi anh Vũ giải nghệ mong muốn thấy nhất, đúng không?”
Ngày Giang Thiệu Vũ giải nghệ, anh đã giao chức đội trưởng ACE lại cho đồ đệ Bùi Phong, cũng hy vọng cậu có thể đảm nhận vị trí bắn tỉa của mình, phối hợp ăn ý với bốn người còn lại, tiếp tục đưa ACE tiến lên.
Đáng tiếc năm đó vì nhiều lý do, ACE đã giải tán.
Trong lòng người hâm mộ, cũng để lại một vết tiếc nuối không bao giờ bù đắp nổi.
Nhưng bây giờ, họ lại đoàn tụ trong đội tuyển quốc gia.
Thậm chí còn có khả năng, trong giải quán quân thế giới, tái hiện ánh hào quang của ACE năm xưa.
Bùi Phong nghiêm túc nói: “Anh Chu nói đúng. Đội hình chuẩn gồm công kích, đột kích, trinh sát, y tế và bắn tỉa này chính là phương án dự phòng mà sư phụ có thể sẽ tung ra ở giải thế giới. Vậy nên mới để chúng ta luyện tập gấp. Chúng ta không thể khiến anh ấy thất vọng.”
Diệp Tử cười cười nói: “Anh chỉ đơn giản là không muốn viết kiểm điểm thôi.”
Lão Lâm: “Anh cũng thế.”
Chu Chu cười nói: “Vậy thì thắng dứt khoát luôn, để mấy nhóc nếm thử hương vị chiến thuật ACE đi?”
Bùi Phong: “Được. Trận đầu tiên, đánh du kích!”
Trận đầu tiên, bản đồ vẫn là Công viên Duyệt Hồ.
Tổ B bị tổ A đánh tan tác ngay lập tức, chưa kịp phản ứng đã bị diệt cả đội.
Tần Tuyết Dao: “Tôi là ai, tôi đang ở đâu? Sao tôi tìm mãi không thấy đối thủ đâu?”
Mạc Hàm Thiên: “Không hiểu sao lại bị trinh sát ám sát nữa rồi?”
Thời Tiểu Bân: “Bị bắn tỉa nhắm chặt, hoàn toàn không cứu người được?”
Hạ Lê và Hoa Nhiên: “…Vừa ló đầu ra là bị xả chết rồi!”
Tuyệt vọng ×5.
Mạc Hàm Thiên tuy đang rất cố gắng chỉ huy, nhưng trận hôm nay còn khó hơn cả hôm qua, các cựu chiến binh ACE phối hợp ăn ý từ lâu, thêm Bùi Phong chỉ huy lạnh lùng tỉnh táo. Tổ A đánh tổ B thành 3 trận thua thảm không thể gỡ.
Tỷ số mạng thậm chí chênh lệch đến 50:20!
Có thể thấy tầm quan trọng của sức mạnh phối hợp quá rõ ràng.
Lúc này, trong văn phòng, Du Minh Tương xúc động nói: “A Vũ, cậu thật sự muốn dùng đội hình ACE này ở giải thế giới à? Cho cả 5 người họ cùng ra sân thi đấu?”
Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Vâng. Tiểu Bùi chơi bắn tỉa, kiêm chỉ huy. Đó cũng là điều em kỳ vọng nhất khi giải nghệ. Đội hình này là đội hình bảo hiểm ghi điểm của em cho giải thế giới. Khi các chiến thuật khác bất ổn hoặc thua trận, tung đội hình ACE này ra, đảm bảo đội Trung Quốc vượt qua vòng bảng.”
Đội hình bảo hiểm, tức là đội hình mà huấn luyện viên đặt niềm tin tuyệt đối, dùng để đảm bảo kết quả.
Đặc biệt ở những trận then chốt.
Giang Thiệu Vũ khẽ cong môi, thấp giọng nói: “Bởi vì, đội hình này, không cần luyện tập ăn ý nữa.”
ACE còn cần luyện tập ăn ý sao?
Họ vốn đã là đồng đội, là gia đình.
Tất cả chiến thuật, phối hợp, vị trí, đều đã khắc sâu trong đầu từng người từ rất lâu. Quãng thời gian cùng nhau chiến đấu của ACE chính là kỷ niệm quý giá nhất mà ai cũng không thể quên.
Với Giang Thiệu Vũ, đội hình bảo hiểm của đội tuyển quốc gia năm nay chính là ACE2.0, những người đồng đội cũ mà anh tin tưởng nhất.
Hết chương 152
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh