Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 127

1@-

Chương 127

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Tám giờ tối, nhà hàng Trung giao cơm tới khách sạn. Giang Thiệu Vũ mở hộp ra xem, là hai món chay một món mặn, khẩu vị thanh đạm đúng ý anh, còn có canh bí đao xương và một phần trái cây tráng miệng nhỏ.

Được ăn món quê hương hợp khẩu vị nơi đất khách quê người, tâm trạng Giang Thiệu Vũ rất tốt, anh ăn hết sạch phần cơm và trái cây. Sau đó nhắn tin cho Bùi Phong: “Món của nhà hàng này nấu cũng được đấy. Là em chọn à?”

Bùi Phong trả lời: “Vâng. Em chọn mấy món thanh đạm dễ tiêu hóa cho sư phụ.”

“Sao lại chỉ nghĩ đến anh, còn các tuyển thủ khác không thích ăn thanh đạm thì sao?”

“Sư phụ yên tâm, mỗi ngày đều có hai loại thực đơn, ai cũng có thể tự chọn.”

Giang Thiệu Vũ đọc đến đây, trong lòng thấy ấm áp. Quả nhiên, Tiểu Bùi làm việc rất chu đáo. Anh dọn dẹp xong hộp cơm rồi nhắn tin: “Ăn xong thì đến phòng anh họp.”

Chẳng bao lâu, Bùi Phong liền đến gõ cửa phòng 1203 của Giang Thiệu Vũ.

Giang Thiệu Vũ mở cửa, Bùi Phong bước vào, quan sát kỹ căn phòng. Vì tiện cho việc họp, Giang Thiệu Vũ ở phòng đôi. Hai chiếc giường đặt song song, bên trái là giường có balo của anh, bên phải thì chưa đụng đến, sạch sẽ ngăn nắp.

Giang Thiệu Vũ nói: “Ngồi đi, đợi họ tới.”

Bùi Phong gật đầu, ngồi bên giường. Một lát sau, các tuyển thủ trong đội đều đến đủ.

HLV và tuyển thủ tổng cộng tám người, chen chúc trong phòng đôi chưa đầy 30 mét vuông khiến không khí khá chật chội. Sáu tuyển thủ ngồi trên giường bên phải, lão Trương ngồi trên sofa cạnh cửa sổ.

Giang Thiệu Vũ đứng bên TV, từ tốn nói: “Ra nước ngoài thì không được mất cảnh giác. Tôi đã kiểm tra căn phòng này, không có camera hay thiết bị nghe lén. Bên tổ chức không bố trí phòng họp, mọi người tạm chịu khó, có vấn đề gì thì nói ở đây.”

Quả nhiên HLV Giang rất cẩn trọng, đến mức kiểm tra cả thiết bị nghe lén và camera. Nếu bị nghe trộm nội dung họp, thì trận đấu đúng là không đánh nổi.

Tiếp theo, Giang Thiệu Vũ đưa cho Bùi Phong một tờ giấy: “Đây là lịch thi đấu. Tiểu Bùi, cậu chụp lại gửi vào nhóm để mọi người cùng xem.”

Bùi Phong lập tức lấy điện thoại chụp và gửi vào nhóm chat đội tuyển quốc gia. Mọi người cùng nhau mở ra xem kỹ.

Lịch thi đấu của giải quán quân Asian khá dày đặc. Ngày 1 và 2 tháng 8 là vòng bảng theo thể thức vòng tròn nội bộ, bắt đầu từ 2:30 chiều, thi đấu liên tục đến 11 giờ đêm, mỗi ngày hai trận.

Sau hai ngày đấu vòng bảng, sẽ chọn hai đội đứng đầu mỗi bảng A và B vào bán kết. Ngày 3 và 4 sẽ diễn ra hai trận bán kết, tối ngày 5 là trận chung kết và lễ trao giải.

Nếu không lọt vào top 2 vòng bảng, thì chỉ ở Tokyo hai ngày rồi về nước.

Bảng B có 5 quốc gia. Lịch thi đấu vòng bảng cụ thể là:

Ngày 1, 16:30: Trung Quốc vs Việt Nam

Ngày 1, 19:00: Trung Quốc vs Malaysia

Ngày 2, 16:30: Trung Quốc vs Indonesia

Ngày 2, 21:30: Trung Quốc vs Nhật Bản

Mọi người vừa nhìn lịch đã sững sờ.

Hoa Nhiên không kìm được nói: “Trời má, đánh xong trận chiều, còn chưa kịp ăn tối đã phải đánh tiếp? Thời gian nghỉ giữa hai trận chưa tới một tiếng hả?”

Lúc này, các tuyển thủ ở trong nước không đi cùng đội cũng nhìn thấy lịch đấu.

Lão Lâm lên tiếng trong nhóm: “Lịch đấu của đội Nhật thì rất hợp lý, 2:30 chiều một trận, 21:30 một trận, có mấy tiếng để nghỉ ngơi. Còn chúng ta thì sao? Chơi liền tù tì, muốn ăn cơm còn phải chạy?”

Lưu Thiếu Châu nói: “Rõ ràng là cố tình. Nhật là chủ nhà, đương nhiên lịch đấu của đội mình họ sắp xếp cực kỳ thuận lợi. Còn các đội khác trong bảng B, trong mắt họ chỉ là rác lót đường.”

Ban tổ chức căn bản không xem đội Trung Quốc ra gì, chỉ coi như “mấy đứa tân binh đến cho vui”.

Nếu vòng bảng bị loại thì ở lại hai ngày là về nước.

Diệp Khinh Danh gửi một icon đầu lâu: “Đấu hai trận liên tiếp thì làm gì còn thời gian bàn chiến thuật? Trừ khi các người nhịn ăn.”

Giang Thiệu Vũ trả lời trong nhóm: “Vậy thì nhịn, bụng đói cũng phải đánh.”

Mọi người: “…”

Giang Thiệu Vũ nhìn mọi người, bình tĩnh nói: “E-sports, kém cỏi là cái tội. Đội tuyển quốc gia từng có thành tích tệ đến mức không ai nhìn nổi, các cậu còn trông chờ nước khác tôn trọng mình à? Không có đâu. Sự tôn trọng là phải đánh ra.”

“Lần này, trừ Tiểu Bân từng đánh giải thế giới, năm người còn lại đều lần đầu thi đấu quốc tế, có người còn là lần đầu đánh chính thức. Người ta coi thường đội Trung Quốc là đúng rồi. Một lũ lính mới chưa ai nghe tên, không phải pháo hôi thì là gì? Nhưng còn các cậu, các cậu cam lòng đến đây để bị làm nền à?”

Mọi người đều cúi đầu, siết chặt tay. Những buổi huấn luyện địa ngục, từng trận đấu tập đến tận khuya, không phải để lần ra nước ngoài này có thể đánh ra thành tích sao?

Nếu thật sự bị loại ngay từ vòng bảng, về nước sau hai ngày, thì còn mặt mũi nào nhìn ai? Không chỉ mất mặt với trong nước, mà huấn luyện viên trưởng Giang Thiệu Vũ cũng sẽ bị đồng nghiệp nước ngoài cười vào mặt!

Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Tôi biết trong lòng các cậu đang rất tức giận. Sân bay thì sai số người đăng ký, khách sạn thì không đủ phòng, đồ ăn thì thừa mứa nguội lạnh… Nhật Bản không biết cách đón tiếp, nhưng chúng ta không cần chấp. Chúng ta đến đây không phải để du lịch, càng không phải để ăn ngon. Nhớ kỹ, chúng ta đến đây để thi đấu.”

“Chuyện thi đấu mới là quan trọng nhất. Tất cả những thứ khác đều đừng nghĩ tới nữa. Việc của các cậu bây giờ là điều chỉnh tâm lý, không được khinh địch, càng không được nóng nảy. Phải giữ bình tĩnh, đánh trận cho ra hồn. Dù thắng hay thua, chỉ cần thể hiện đúng thực lực là được.”

“Càng nóng máu càng dễ rối. Từ giờ, hãy quên hết những trải nghiệm tiêu cực đó đi, cứ xem như đang ra nước ngoài đánh một trận tập luyện. Hiểu chưa?”

Mọi người đồng loạt gật đầu.

HLV Giang nói rất đúng. Nếu mang theo tức giận và ấm ức mà lên sàn đấu, đầu óc sẽ mù mịt, phối hợp chắc chắn xảy ra sai sót. Thi đấu là quan trọng nhất, những chuyện khác có thể bỏ qua.

Giang Thiệu Vũ nhìn đồ đệ của mình: “Bùi Phong, ngày mai đấu với Việt Nam không được khinh địch. Việt Nam từng đoạt hạng ba giải này, lịch thi đấu trong nước của họ khác mình, tháng 8 là thời gian nghỉ. Danh sách lần này toàn người từng đánh giải thế giới.”

Bùi Phong gật đầu: “Em biết rồi.”

Giang Thiệu Vũ mở laptop, gửi danh sách tuyển thủ các nước khác vào nhóm.

Mọi người mở điện thoại xem sơ lược, Việt Nam thuộc hàng có thực lực trong khu vực Asian, tuy chưa có danh hiệu thế giới nhưng lại cực kỳ coi trọng giải Asian, năm nào cũng cử đội chính đi thi.

Một nhóm tân binh Trung Quốc đối đầu với đội hình kỳ cựu rõ ràng không thể lơ là.

Giang Thiệu Vũ hỏi: “Lão Thường, về bản đồ thì sao, anh có đề xuất gì không?”

Lão Thường gãi đầu, nói: “Mình đã chuẩn bị 9 bản đồ, trận đầu tiên tôi nghĩ nên chọn một bản đồ nhỏ, nhịp độ nhanh. Nhân lúc đối thủ khinh địch, chúng ta đánh phủ đầu, tranh thủ ghi điểm trước.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu, anh cũng nghĩ như vậy. Nếu dùng bản đồ lớn, đối thủ sẽ có nhiều thời gian để điều chỉnh chiến thuật. Nhưng nếu dùng bản đồ nhỏ, các tình huống xoay chuyển sẽ ít hơn, chỉ cần đội Trung Quốc làm chủ được nhịp độ thì đội bạn sẽ không kịp phản ứng, dễ dàng thua.

Giang Thiệu Vũ nói: “Bản đồ nhỏ nhất, hành lang mê cung?”

Lão Trương hào hứng gật đầu: “Ừm. Tôi cũng nghĩ thế! Còn chế độ?”

Giang Thiệu Vũ đáp: “Hành lang mê cung dùng được cho cả chế độ Huyết chiến vô tận và Khiêu chiến cực hạn. Huyết chiến nhịp độ nhanh hơn, ghi 50 điểm… chọn huyết chiến đi, nhanh chóng kết thúc trận đấu hơn.”

Chiến thuật thì đương nhiên ai cũng tuân theo sắp xếp của huấn luyện viên.

Giang Thiệu Vũ nhìn sang Bùi Phong: “Bản đồ này chúng ta đã luyện rất nhiều lần rồi, cậu chỉ huy có vấn đề gì không?”

Bùi Phong đáp ngay: “Không có vấn đề gì.”

Giang Thiệu Vũ nói tiếp: “Vòng bảng thi đấu theo chế độ BO3, hai bên mỗi đội chọn một bản đồ, nếu hai hiệp đầu hòa 1:1 thì hiệp quyết định sẽ là bản đồ ngẫu nhiên do hệ thống chọn. Đấu với đội Việt Nam, bản đồ chúng ta chọn là Hành lang mê cung. Nhưng cũng phải đề phòng trường hợp — nếu đối thủ được quyền chọn trước và cũng chọn trùng bản đồ, thì lượt sau chúng ta chọn sẽ cần một bản đồ dự bị.”

Lão Thường suy nghĩ một lúc rồi nói: “Bản đồ dự bị dùng Lâu đài ma ám đi, cũng ở chế độ Huyết chiến. Bản đồ này ánh sáng tối, phù hợp để Tuyết Dao ẩn nấp tìm người, cũng thuận tiện đánh du kích tốc độ cao.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Được. Bản đồ chính là [Hành lang mê cung], nếu trùng thì dùng bản đồ dự bị [Lâu đài ma ám]. Còn nếu đánh đến ván quyết định, thì đành phó mặc cho số phận, tùy cơ ứng biến.”

Anh quay sang Tiểu Quỷ: “Hiệp đầu tiên, Tiểu Quỷ không ra sân. Thời Tiểu Bân vào, mang theo súng tiểu liên và băng cứu thương, có Hoa Nhiên yểm trợ tuyến trước, cậu không cần lo sợ. Bị thương thì còn có Thư Thần trị liệu cho.”

Thời Tiểu Bân nghiêm túc gật đầu: “Vâng, em hiểu rồi!”

Giang Thiệu Vũ nói: “Tôi cho các cậu đến Nhật sớm là để có 2 ngày điều chỉnh tâm lý và thích nghi môi trường. Tối nay cố gắng ngủ sớm, điều chỉnh nhịp sinh học, chiều mai mở laptop lên, đăng nhập máy chủ quốc tế, vào chơi vài trận tập huấn.”

Anh quay sang lão Thường: “Bên đội luyện tập chuẩn bị xong chưa?”

Lão Thường trả lời: “Yên tâm, Dư Phong dẫn đội Báo Tuyết đang ở lại căn cứ đội tuyển quốc gia, Tiểu Diệp cũng đã chuyển vào ở luôn rồi. Cần người đánh tập thì gọi họ, vào máy chủ quốc tế tạo phòng luyện bất cứ lúc nào.”

Giang Thiệu Vũ yên tâm: “Được rồi, tất cả về nghỉ ngơi đi. Đừng nghĩ nhiều quá, tập trung thi đấu là được.”

Cuộc họp chiến thuật đơn giản trước trận kết thúc, mọi người giải tán về phòng.

Quy Tư Dương cùng Bùi Phong trở lại phòng 1204 tầng 12. Quy Tư Dương khẽ hỏi: “Sư phụ, lần đầu anh thi đấu chính thức mà lại là giải quốc tế như Asian, phải đối đầu tuyển thủ nước ngoài… có thấy căng thẳng không?”

Bùi Phong vỗ vai đồ đệ, cười: “Căng gì mà căng? Có phải PK ngoài đời thật đâu. Trong game, dù tuyển thủ có giỏi mấy thì nhân vật cũng cùng mô hình. Hơn nữa, tạo hình nhân vật của anh còn đẹp trai hơn tụi nó.”

Quy Tư Dương ngẩn người, sau đó không nhịn được cười: “Nghĩ vậy cũng đúng. Nhân vật game nhìn ai cũng na ná nhau. Lúc mình luyện phản ứng trong đội tuyển, còn hay bị 5 con AI vây đánh cơ mà…”

Trong quá trình huấn luyện, mỗi ngày đều bị vây đánh bởi các AI đủ hình dáng, lên sân khấu rồi dù thấy đối thủ có tóc, da, trang phục khác biệt cũng không quá căng thẳng.

Chỉ là, bầu không khí hiện trường vẫn khác phòng tập. Quy Tư Dương hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Sư phụ cố lên, chắc chắn anh sẽ làm được.”

Bùi Phong mỉm cười, nói: “Người trong sư môn của chúng ta không ai là không làm được cả. Em cũng vậy. Trận này HLV không cho em ra sân là vì bản đồ nhỏ không thích hợp cho bắn tỉa, cứ ngồi dưới cảm nhận không khí thi đấu trước. Trận sau có cơ hội thì cố hết sức.”

Quy Tư Dương gật mạnh: “Vâng, em biết rồi!”

Cùng lúc đó, ở trong nước, Mạc Hàm Thiên căng thẳng đến mức còn hơn cả khi tự mình thi đấu. Cậu nhắn cho Thời Tiểu Bân: “Mọi người bên Nhật thế nào rồi? Ăn uống có quen không? Phòng ngủ có sạch không? HLV có sắp xếp chiến thuật cho vòng bảng chưa?”

Thời Tiểu Bân gửi lại một sticker biểu cảm rối rắm: “Nhiều câu quá, cậu muốn tôi trả lời cái nào trước?”

Mạc Hàm Thiên: “Mọi người có căng thẳng không?”

Thời Tiểu Bân cười nói: “Tôi thấy hình như cậu còn căng thẳng hơn tôi ấy.”

Mạc Hàm Thiên: “…Khụ khụ! Lần này tôi không đi được, nhưng sẽ xem livestream cổ vũ cho mọi người!”

Thời Tiểu Bân: “Ừm. HLV Giang rất bình tĩnh, đã gọi bọn tôi đi họp rồi. Ai mà chẳng hơi căng, nhưng tôi thấy, chỉ cần có HLV Giang ngồi dưới sân, bọn tôi không sợ gì hết.”

Giang Thiệu Vũ chính là cột trụ vững chắc của đội tuyển quốc gia. Chỉ cần có anh hiện diện, tuyển thủ sẽ không còn lo sợ.

Hai ngày trôi qua rất nhanh. Tối 31 tháng 7, tất cả các tuyển thủ quốc gia từ các nước đã đến đông đủ. Rất nhiều người đi bắt chuyện với đội Hàn Quốc, còn đội Trung Quốc vì đang bận luyện tập nên không ai chú ý tới, cũng chẳng ai chủ động đến bắt chuyện với họ.

Nhân viên ban tổ chức đến phát thẻ thi đấu và sổ tay giải đấu cho lĩnh hội. Du Minh Tương sợ tuyển thủ để thất lạc, nên thu lại toàn bộ thẻ để quản lý tập trung.

Chiều ngày 1 tháng 8, tất cả các thành viên của đội tuyển quốc gia đều mặc đồng phục chỉnh tề, cùng nhau tiến vào sân thi đấu.

Hết chương 127


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 127
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...