Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 126

1@-

Chương 126

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Thông tin đội tuyển Thần Súng Trung Quốc tham dự giải quán quân Asian nhanh chóng lan truyền khắp giới eSports.

Tuy phần lớn cư dân mạng đều tỏ ra “không mấy kỳ vọng”, nhưng vẫn có rất nhiều fan của Bùi Phong và Giang Thiệu Vũ để lại lời động viên, mong họ có thể phá vỡ “lời nguyền vòng bảng” mỗi khi ra nước ngoài thi đấu.

Những năm trước, giải quán quân Asian có 8 quốc gia tham dự, đội quán quân, á quân và hạng ba sẽ được trao cup và tiền thưởng, quán quân 10 triệu, á quân 5 triệu, hạng ba 3 triệu. Liên minh eSports Asian do cường quốc esports Hàn Quốc chủ trì, nên rất chịu chi.

Giải này từ trước đến nay thường được coi là sân khấu dát vàng cho tuyển thủ Hàn Quốc.

Năm nay có 9 quốc gia tham dự. Trung Quốc được xếp vào bảng B, có cư dân mạng nhiệt tình tra cứu thông báo chính thức trên trang web của liên minh Thần Súng, rồi phân tích chi tiết trên Weibo: “Bảng B gồm các đối thủ: Malaysia, Nhật Bản, Việt Nam, Indonesia. Theo thành tích trước đây, Nhật từng vào top 8 thế giới, thường xuyên giành á quân giải Asian; Malaysia và Việt Nam từng giành hạng ba; Indonesia là yếu nhất, nhưng ít nhất họ đã tham dự giải 3 năm liên tiếp. Còn Trung Quốc chưa từng góp mặt. Nói chung là… có vẻ chúng ta chỉ là bia đỡ đạn QAQ.”

“Bài phân tích này rất có lý. HLV Giang rõ ràng đưa những người hoàn toàn không có kinh nghiệm như Bùi Phong và Hoa Nhiên đến để tích lũy trải nghiệm. Quan trọng là tham gia thôi, xem như cho lính mới mở mang tầm mắt.”

“Haiz, tôi không dám xem livestream đâu, hồi hộp lắm. Ai xem rồi nhớ đạp tôi một phát báo kết quả nhé.”

“Tôi cũng không dám xem. Dù Fred và Hoa Hoa đẹp trai thật đấy, nhưng nhìn trai đẹp bị đè bẹp thì tôi đau lòng lắm.”

Những năm trước đội Trung Quốc không tham gia giải quán quân Asian, liên minh cũng chẳng mở livestream riêng, gần như chẳng ai quan tâm. Lần này vì có Giang Thiệu Vũ đích thân dẫn đội, lại là lần đầu đại diện quốc gia tham chiến, nên liên minh cũng nể mặt huấn luyện viên trưởng mà cử hẳn một phóng viên đi theo để đưa tin.

Đồng thời, một khu vực livestream riêng cho giải quán quân Asian cũng được mở trên nền tảng chính thức, mời hai BLV nổi tiếng của giải A League là Phi Phi và Tiểu Khê theo dõi toàn bộ trận đấu của đội Trung Quốc. Tuy nhiên, lượng người theo dõi khu vực này hiện tại chỉ có vài triệu, so với mấy chục triệu ở “phòng livestream A League” thì thật chẳng đáng là bao.

Nhật Bản chỉ chênh lệch múi giờ với Trung Quốc 1 tiếng. Chuyến bay từ Thủ Đô đến Tokyo phải quá cảnh, nên Du Minh Tương đã chọn tuyến bay nhanh nhất. Sau bữa trưa, các tuyển thủ lên máy bay, đến sân bay quốc tế Tokyo vào khoảng 19 giờ tối.

Anna thông thạo nhiều ngôn ngữ có thể giao tiếp với nhân viên sân bay bằng tiếng Nhật. Vị trợ giáo huấn luyện viên này bình thường ít khi lộ diện ở đội tuyển nhưng mỗi khi ra nước ngoài thi đấu thì vai trò lại rất quan trọng. Nhờ có cô làm phiên dịch, các thủ tục được xử lý rất thuận lợi.

Ủy ban tổ chức giải biết đội Trung Quốc đến sớm 2 ngày, nên cũng cử người đến đón.

Anna nói chuyện với nhân viên đón đoàn một lúc, rồi quay lại với vẻ bất đắc dĩ: “Họ tưởng chỉ có 5-6 người là một huấn luyện viên và tuyển thủ, nên chỉ điều 1 chiếc xe 7 chỗ thôi, không đủ chỗ ngồi.”

Cả nhóm đều cạn lời.

Tề Hằng nhỏ giọng than: “Mẹ nó, tưởng tụi mình đến cho có lệ à? Dẫn 5 người đi thi đấu kiểu du kích chắc? Nực cười!”

Giang Thiệu Vũ cau mày: “Chúng ta tự đi thôi.”

Lần này đoàn ra nước ngoài gồm Chủ tịch Tề, lĩnh đội Du, huấn luyện viên trưởng Giang, phó huấn luyện viên Lão Thường, trợ lý Anna, bác sĩ đội tuyển Bác sĩ Tiết, thêm một phóng viên và một nhiếp ảnh gia đi theo, riêng tổ công tác đã có 8 người. Thêm 6 tuyển thủ, tổng cộng 14 người một đoàn rất lớn. Nhân viên bên Nhật suýt thì rớt cằm — cứ tưởng đội Trung Quốc chỉ cử vài người đến chơi chơi, ai ngờ kéo cả đoàn rình rang?

Cả phóng viên cũng mang theo? …Mà vòng bảng chỉ có 2 ngày, làm lớn vậy, có cần thiết không?

Phóng viên đi theo đoàn tên là Nghiêm Lạc, là một Beta nam rất nổi trong giới eSports. Nghe vậy định đến phỏng vấn Giang Thiệu Vũ, kết quả bị ánh mắt lạnh như băng của anh dọa cho rút lui.

Tề Hằng phẩy tay bảo: “Chuyện nhỏ thế này đừng viết báo, đăng lên lại bị chê là phế mà còn thích làm màu. Cứ tập trung đưa tin trận đấu là được.”

Nghiêm phóng viên chỉ đành im lặng cất micro.

Thấy mọi người tâm trạng đều không tốt, Anna vội vàng làm hòa: “Hay là chúng ta đi tàu điện ngầm đi. Tôi đọc được biển hiệu tiếng Nhật, để tôi dẫn đường.”

Du Minh Tương lo lắng: “Tôi đã gửi danh sách đầy đủ cho ban tổ chức rồi mà, sao lại nhầm số người?”

Giang Thiệu Vũ bình thản đáp: “Họ không coi trọng chúng ta. Trong mắt họ, đội mình chỉ là kẻ ngoài rìa đến cho đủ số.”

Du Minh Tương nhíu mày: “Có khi khách sạn cũng không đủ phòng đâu? Nếu cần thì chị sẽ tự trả tiền để đặt thêm.”

Tề Hằng gật đầu: “Được, chi phí đó trích từ ngân sách đội tuyển. Đi thi đấu mà để cả đội ngủ không ngon thì không được.”

Sau khi mọi người bàn bạc xong, Anna liền dựa vào biển chỉ dẫn dẫn cả nhóm đi tìm ga tàu điện ngầm. Lần này sang Nhật, nếu vào được vòng chung kết và tham dự lễ trao giải, họ sẽ ở tối đa 5 ngày, cộng thêm đến sớm 2 ngày, tổng cộng ở lại một tuần.

Trong thời gian thi đấu, mọi người đều mặc đồng phục đội tuyển, nên hành lý mang theo không nhiều, mỗi người một balo đồng bộ.

Cả nhóm rồng rắn tiến về phía ga tàu, Anna giỏi tiếng Nhật, cầm một lá cờ nhỏ, phụ trách mua vé và dẫn đường.

Người xung quanh thấy họ xếp hàng ngay ngắn thành hai hàng, balo giống nhau như đúc, còn tưởng đây là một “đoàn du lịch” nào đó.

Đội tuyển quốc gia bị nhầm là “đoàn du lịch”, chuyển tàu hai lần rồi đi bộ vài trăm mét, cuối cùng cũng đến trước cửa khách sạn mà ban tổ chức sắp xếp.

— Quả nhiên như Du Minh Tương đoán, rõ ràng cô đã nộp danh sách gồm 14 người trong tổ công tác và tuyển thủ, vậy mà ban tổ chức chỉ đặt trước 7 phòng đơn. Du Minh Tương đành tự bỏ tiền thuê thêm vài phòng nữa.

Anna trao đổi với lễ tân bằng tiếng Nhật: “Còn phòng giường lớn không?”

Cô lễ tân trả lời: “Xin lỗi, chỉ còn phòng tiêu chuẩn.”

Du Minh Tương nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy đặt thêm 4 phòng tiêu chuẩn, ở 7 ngày. Nhân viên chúng ta có thể ở phòng đôi.”

Mọi người vừa làm thủ tục nhận phòng vừa phân phối chỗ ở.

Bình thường ai cũng ở phòng riêng, nhưng khi đi thi đấu thì ở phòng đôi cũng là chuyện thường. Du Minh Tương nói: “Tôi và Anna là hai cô gái, ở cùng nhau. Tuyết Dao, em ở chung với bác sĩ Tiết được không? Cô ấy cũng là nữ Beta.”

Tần Tuyết Dao gật đầu: “Dĩ nhiên là được.”

Bùi Phong chủ động nói: “Em ở phòng đôi với Tiểu Quỷ đi, tiện thể nói chuyện thi đấu với cậu ấy.” Quy Tư Dương là Alpha, đã chính thức trở thành đệ tử của Bùi Phong, hai người ở cùng cũng thuận tiện trao đổi.

Tiểu Quỷ tất nhiên không có ý kiến, vui vẻ nói: “Không vấn đề! Em ở với sư phụ.”

Phóng viên và nhiếp ảnh cũng ở phòng đôi. Trong số 8 người còn lại, 7 người được sắp vào phòng đơn mà ban tổ chức đặt sẵn, còn dư 1 người có thể ở phòng đôi một mình. Giang Thiệu Vũ nói: “Tôi sẽ ở phòng đôi, phòng tôi có thể dùng làm phòng họp tạm thời, cần thảo luận chiến thuật thì đến đó.”

Mọi người nhanh chóng sắp xếp chỗ ở, làm xong thủ tục rồi lên lầu.

Khi quay người rời đi, phía sau có người xì xào bàn tán, họ đeo thẻ công tác, nhìn là biết nhân viên của ban tổ chức giải.

“Đội Trung Quốc lại đến sớm nhất lần này sao?”

“Tích cực thật đấy? Có phải chưa từng đến Nhật, nên đến sớm để mở mang tầm mắt không?”

“Đến đông thế này, còn đặt chỗ ở 7 ngày? Vòng bảng chỉ đấu có 2 ngày, sao đặt lâu vậy?”

“Chắc định lợi dụng công quỹ để đi du lịch Nhật mấy ngày đây mà.”

Anna giỏi tiếng Nhật, nghe hiểu toàn bộ những lời mỉa mai đó. Về đến phòng, cô nghiến răng nói: “Đám nhân viên đó đúng là chó nhìn người thấp! Nói chúng ta đi du lịch, còn thắc mắc sao lại ở tận 7 ngày… Chẳng lẽ họ chắc chắn đến thế, rằng chúng ta không thể trụ đến lễ trao giải sao?”

Du Minh Tương mỉm cười, vỗ vai cô: “Chuyện thế này không cần bực mình. Đi thi đấu quốc tế vài lần nữa em sẽ thấy, kiểu này quen rồi. Chúng ta vẫn chưa có tiếng nói trong các giải thế giới, luôn bị tuyển thủ nước khác xem thường.”

Cô ngừng một chút, bất đắc dĩ nói: “Muốn người khác tôn trọng, thì chính chúng ta phải có thực lực.”

Anna nhìn người chị dịu dàng ấy với ánh mắt đầy cảm xúc. Thực ra, mấy năm trước khi dẫn đội thi đấu quốc tế, chắc hẳn chị Du đã chịu không ít ấm ức. Chị là lĩnh đội của đội tuyển quốc gia, tất cả các công việc giao tiếp với ban tổ chức đều do chị gánh vác. Chắc chắn cũng từng gặp vô số khó khăn, bị coi thường…

Thế nhưng, người chị ấy vẫn luôn kiên định bảo vệ quyền lợi cho các tuyển thủ, để họ không phải lo nghĩ gì ngoài thi đấu. Tiếc là mấy mùa giải trước thành tích quá kém, dù các nhân viên có cố gắng thế nào thì kết quả cuối cùng vẫn phải do tuyển thủ giành lấy trên sân đấu.

Anna cố nuốt giận từ sân bay đến giờ, cô tin chắc rằng sẽ có một ngày, đám người chó nhìn người thấp kia sẽ phải mắt tròn mắt dẹt.

Ai nói đội Trung Quốc đến để làm nền, đến du lịch? Chúng tôi đến để giành chức quán quân!

Khi các tuyển thủ sắp xếp hành lý xong thì cũng đã 8 giờ tối. Bùi Phong đi xem qua quầy buffet khách sạn… chỉ còn lại mấy món thừa, sushi chẳng còn loại nào ra hồn, vỏ tôm nát bấy, thế này mà cũng gọi là đồ ăn được à?

Sư phụ cậu dạ dày không khỏe, ăn đồ lạnh như thế này chắc chắn sẽ đau bụng.

Bùi Phong cau mày, gõ cửa phòng chị Du và Anna, nói: “Chị Du, em vừa xuống nhà hàng xem rồi, chẳng còn gì ăn. Hơn nữa, đồ Nhật có người ăn không quen, hay là mình ra ngoài ăn?”

Du Minh Tương hiểu rõ, cái gọi là “có người ăn không quen” thực chất là chỉ Giang Thiệu Vũ.

Đồ Nhật có rất nhiều món sống và lạnh, dạ dày Giang Thiệu Vũ yếu, ăn xong chắc chắn mai phải vào viện.

Cô suy nghĩ một lát, quay sang Anna: “Tìm xem gần đây có nhà hàng Trung nào không? Trong thời gian thi đấu, mình đặt đồ ăn bên đó, nhờ họ giao đúng giờ mỗi ngày.”

Anna lấy điện thoại ra mở app ẩm thực, nói: “Gần nhất cũng cách đây 1 cây số.”

Bùi Phong nói: “Vậy để em với chị Anna đi xem thử nhà hàng đó, nếu môi trường và vệ sinh ổn thì đặt luôn.”

Du Minh Tương nói: “Được, vậy hai người đi đi, nhớ cẩn thận.”

Anna bật bản đồ dẫn đường, cùng Bùi Phong ra ngoài. Trên đường đi, cô không kìm được tò mò: “Tiểu Bùi, bình thường cậu cũng không ăn được đồ Nhật à?”

Bùi Phong giải thích: “Bình thường thì thỉnh thoảng có ăn, nhưng sư phụ em thì chưa bao giờ ăn sushi, sashimi hay mấy món sống.”

Anna bừng tỉnh: “À! Thì ra là cậu lo cho huấn luyện viên Giang, đệ tử như cậu đúng là chu đáo.”

Bùi Phong nói: “Tất nhiên rồi. Anh ấy là trụ cột của đội tuyển quốc gia, không thể có chuyện gì bất trắc được.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi, rất nhanh đã đến nhà hàng Trung nổi tiếng trên bản đồ.

Bùi Phong đích thân vào kiểm tra, thấy quán ăn khá sạch sẽ, môi trường ổn, món ăn chủ yếu là ẩm thực miền Nam Trung Quốc, vị nhẹ nhàng. Khi đi thi đấu nên ăn thanh đạm để tránh bị rối loạn tiêu hóa. Ăn quá cay hoặc đậm vị dễ bị tiêu chảy do không quen.

Để tránh lộ thân phận, Bùi Phong bịa ra lý do: “Chào ông chủ, bọn tôi đi công tác ở Nhật, ở lại đây một tuần, ăn không quen đồ Nhật nên muốn đặt cơm tại quán anh. Bữa trưa và tối, 14 người, mỗi ngày 28 suất. Anh xem có thể giao hàng không?”

Chủ quán nghe thấy đơn hàng lớn như vậy liền cười tươi rói: “Tất nhiên không thành vấn đề! Tôi sẽ cho người giao hàng mỗi ngày.”

Bùi Phong nói: “Làm phiền anh đưa thực đơn cho tôi xem, để tụi tôi đặt trước các món.”

Chủ quán đưa menu, Bùi Phong chọn lựa kỹ lưỡng, nhanh chóng hoàn tất đặt món cho cả tuần. Mỗi bữa đều có đủ món mặn và rau, thêm một món canh, dinh dưỡng đầy đủ.

Anna đứng bên thấy cậu xử lý mọi chi tiết thuần thục, không nhịn được thầm nghĩ, đội trưởng đội tuyển quốc gia này đúng là tỉ mỉ, ngay cả ba bữa ăn cũng phải đích thân xem xét.

Nào ngờ, Bùi Phong lo chuyện thực đơn tỉ mỉ như thế, chỉ vì muốn sư phụ trong thời gian thi đấu ở nước ngoài được ăn ngon, ngủ ngon, mới có sức chiến đấu với các tuyển thủ nước ngoài.

Phần lớn món ăn cậu chọn đều là món mà Giang Thiệu Vũ thích.

Tất nhiên, cậu cũng không thể quá thiên vị rõ ràng, nên mỗi ngày 14 phần ăn đều chia thành hai loại, người thích ăn thịt có thể chọn hai mặn một rau, còn sư phụ thì chọn hai rau một mặn, ai cũng được chăm sóc.

Khi quay về khách sạn, Bùi Phong vừa hay gặp sư phụ từ phòng đi ra. Giang Thiệu Vũ nhìn cậu một cái: “Em đi đâu vậy?”

Bùi Phong mỉm cười: “Em với chị Anna đi đặt cơm. Sư phụ đói rồi phải không? Cơm hộp sắp giao tới rồi. Suất cơm trong 7 ngày tới tụi em cũng đặt luôn rồi.”

Giang Thiệu Vũ hơi ngạc nhiên nhìn đệ tử, không ngờ Bùi Phong lại làm việc nhanh gọn đến vậy, còn lo cả chuyện hậu cần như đặt cơm? Cái chức đội trưởng đội tuyển quốc gia này, cậu làm cũng chu đáo đấy chứ.

Giang Thiệu Vũ gật đầu, nói: “Ừm, ăn xong thì gọi tất cả tuyển thủ đến phòng tôi họp. Lịch thi đấu đã có rồi.”!

Hết chương 126


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 126
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...