Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 125
Chương 125
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Lúc ăn tối, Hoa Nhiên tò mò hỏi Thư Thần: “Anh Thần, hôm nay sao huấn luyện viên Giang không đến vậy?”
Thư Thần đoán: “Chắc, chắc là bận họp rồi chăng?”
Đang trò chuyện thì thấy Bùi Phong xách hai hộp cơm đóng gói đi ra ngoài, Hoa Nhiên vẫy tay chào cậu: “Đội trưởng, anh không ăn ở đây à?”
Bùi Phong mỉm cười nói: “Ừm, hai người ăn đi, tôi mang về.”
Thấy Bùi Phong rời đi rất nhanh, Hoa Nhiên gãi đầu thắc mắc, thì thầm: “Anh Thần, anh có thấy không, anh ấy lấy tận hai phần cơm tối.”
Thư Thần đương nhiên thấy. Hộp đựng cơm của căng-tin đội tuyển quốc gia chia làm ba phần riêng biệt, cơm, thức ăn và canh. Bùi Phong xách hai tay hai phần, rõ ràng một phần là cho người khác.
Nghĩ đến việc cả ngày hôm nay Giang Thiệu Vũ chưa xuất hiện, Thư Thần nói: “Chắc, chắc là mang cho anh Vũ.”
Hoa Nhiên cảm thán: “Huấn luyện viên Giang đúng là bận thật, đến mức ăn cơm cũng phải để đồ đệ mang đến.”
Mọi người đều nghĩ: “Huấn luyện viên Giang không xuất hiện, chắc chắn là bận.”
Nhưng họ không hề biết, lúc này Giang Thiệu Vũ vừa bị Bùi Phong đánh dấu, cơ thể đang tự điều chỉnh để thích nghi với pheromone của Alpha, liên tục sốt nhẹ, và hiện đang ngủ trong ký túc xá.
Bùi Phong nhập mật khẩu rồi vào phòng, trước tiên cho Giang Đậu Đậu ăn một hộp pate vị thịt, sau đó đi thẳng vào phòng ngủ.
Giang Thiệu Vũ ngủ mê man, áo ngủ tụt xuống một bên, lộ ra bờ vai trắng nõn dưới chăn, dáng vẻ khi ngủ với đôi mắt nhắm nghiền, quả thực quyến rũ đến cực điểm.
Bùi Phong nhìn cảnh này, tim đập thình thịch. Sư phụ bình thường nghiêm túc lạnh lùng, vậy mà khi ngủ lại mang dáng vẻ gợi cảm đến khô miệng khát nước thế này… Không thể nghĩ tiếp được nữa!
Trước đây nhìn sư phụ, cậu chưa bao giờ dám có suy nghĩ xấu xa gì, trong lòng chỉ có sự kính trọng. Nhưng sau hai lần đánh dấu, mỗi khi nhìn sư phụ, ngoài sự kính trọng, trong lòng cậu còn dâng lên… những h*m m**n của một người trưởng thành.
Đúng vậy, cậu không còn là thiếu niên năm xưa. Cậu là một Alpha trưởng thành có thể bảo vệ sư phụ, có thể đánh dấu, có thể chiếm hữu sư phụ.
Nếu sư phụ biết đồ đệ lại có suy nghĩ đại nghịch bất đạo như thế, liệu có bắt cậu quỳ lên bàn phím không?
Bùi Phong nhanh chóng xua tan mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, đi đến bên giường gọi Giang Thiệu Vũ: “Sư phụ, đến giờ ăn rồi.”
Giọng nói quen thuộc bên tai khiến Giang Thiệu Vũ mở mắt, ánh mắt từ mơ màng dần dần trở nên tỉnh táo. Anh kéo lại áo ngủ, nhíu mày ngồi dậy, khẽ hỏi: “Bây giờ mấy giờ rồi?”
“6 giờ chiều.” Bùi Phong vừa mở hộp cơm vừa nói: “Em có ghé qua buổi trưa, thấy anh ngủ say nên không nỡ gọi dậy. Giờ là bữa tối rồi, em nghĩ chắc là anh đói nên mang về mấy món chay mà anh thích. À, em cũng cho Đậu Đậu ăn rồi.”
Tiểu Bùi xử lý mọi việc rất chu đáo, Giang Thiệu Vũ yên tâm nhận lấy đũa, bắt đầu ăn.
“Chiều nay luyện tập thế nào?” Anh vừa ăn vừa hỏi.
“Sư phụ yên tâm, có phó huấn luyện viên giám sát, mọi người đều rất nghiêm túc. Buổi tối đã sắp xếp thi đấu tập, hôm nay đội luyện tập sẽ mô phỏng chiến thuật của đội Hàn Quốc, chúng ta dùng đội hình hai bắn tỉa. Gần đây em và Tiểu Quỷ thường ghép đôi luyện tập, phối hợp cũng dần ổn.”
“Ừ. Tiểu Quỷ là đứa lanh lợi, em đã nhận nó làm đồ đệ thì phải dạy dỗ cho đàng hoàng.”
“Dĩ nhiên rồi.” Bùi Phong mỉm cười nói, “Sư phụ dạy em thế nào, em sẽ dạy lại nó như vậy.”
Lúc này, ở căng-tin, Quy Tư Dương liên tục hắt xì vài cái, trong lòng có linh cảm không lành?
7 giờ tối, tất cả tuyển thủ tập trung tại phòng huấn luyện.
Giang Thiệu Vũ ngủ cả ngày, tinh thần cũng phấn chấn hơn hẳn. Anh đến xem mọi người thi đấu tập.
Buổi đấu tập tối nay rất quan trọng, vì đội luyện tập mô phỏng chính là đội mạnh nhất khu vực Asian hiện tại, đội Hàn Quốc. Đội hình quốc gia gồm: Bùi Phong và Quy Tư Dương hai bắn tỉa, Thư Thần trị liệu, Hoa Nhiên công kích, Tần Tuyết Dao trinh sát, thi đấu theo chiến thuật du kích linh hoạt.
Tiểu Quỷ như một tờ giấy trắng, học rất nhanh. Sau khi được Bùi Phong nhận làm đồ đệ, cậu nhóc lại càng có động lực, mỗi ngày thức khuya luyện tập. Trải qua một tuần tập huấn, cậu đã có thể theo kịp nhịp độ của Bùi Phong.
Thư Thần từng phối hợp với Bùi Phong trong ACE nên nhanh chóng thích nghi với chỉ huy của cậu. Tần Tuyết Dao là tuyển thủ có tầm nhìn tổng thể rất mạnh, có thể đóng vai đôi mắt của Bùi Phong, mở ra tầm nhìn toàn bản đồ.
Còn về phần Hoa Nhiên… thì không có ăn ý cũng chẳng sao cả, cậu vốn hợp với lối đánh tự do. Để cậu lao lên tiền tuyến làm mồi nhử, thu hút sự chú ý của đội Hàn Quốc, làm rối loạn nhịp độ đối phương là đủ.
Phía đội luyện tập, Tiểu Diệp mô phỏng lối chơi của trinh sát Hàn Quốc đạt tới tám phần giống, các thành viên khác của đội Báo Tuyết cũng cố gắng học theo.
Nhưng dù sao thì mô phỏng cũng không bằng người thật, thực lực vẫn có khoảng cách. Đội chính do Bùi Phong dẫn dắt dễ dàng giành chiến thắng.
Sau buổi đấu tập, trong buổi tổng kết, Giang Thiệu Vũ bình tĩnh chỉ ra một số vấn đề: “Với đội hình này, Hoa Nhiên càng cầm cự lâu ở tiền tuyến, thì hai bắn tỉa phía sau càng có lợi. Cho nên, Thư Thần, em không cần để ý đến sống chết của Bùi Phong và Tiểu Quỷ, chỉ cần tập trung bảo vệ Hoa Nhiên.”
Thư Thần khẽ đáp: “Vâng.”
Giang Thiệu Vũ nhìn về phía Bùi Phong và Tiểu Quỷ: “Hai bắn tỉa các cậu vẫn chưa đủ ăn ý. Vừa rồi hai người đồng thời bắn cùng một mục tiêu, đó là hành động bắn thừa, vừa không hiệu quả lại dễ lộ vị trí. Thời gian tới, hai đứa mỗi ngày dành ra hai tiếng ghép đôi để rèn luyện ăn ý.”
Bùi Phong và Quy Tư Dương đồng thanh: “Rõ rồi ạ!”
Giang Thiệu Vũ lại nhìn sang Thời Tiểu Bân ở góc phòng: “Tiểu Bân không cần ra sân trong đội hình này, nhưng cậu với Thư Thần là cặp hai y tế. Ai đi cứu đồng đội phải bàn bạc trước, đừng để xảy ra tình trạng hai người cùng chạy ra cứu một người. Hai đứa mỗi ngày cũng dành ra hai tiếng đánh máy luyện tập phối hợp. Để tránh làm nhiễu chỉ huy, hai người có thể thống nhất đánh chữ để trao đổi thông tin trong kênh đội.”
Thư Thần hay ấp úng, nói không trôi chảy, còn đánh chữ thì nhanh hơn nhiều. Thời Tiểu Bân lại nhát gan, nói nhỏ. Để hai y tế đánh chữ giao tiếp, quả thật có thể giúp việc phối hợp trở nên mượt mà hơn.
Thời Tiểu Bân và Thư Thần liếc nhìn nhau, gật đầu nghiêm túc: “Hiểu rồi ạ!”
Giang Thiệu Vũ nói: “Còn 12 ngày nữa là đến giải quán quân Asian, mọi người tranh thủ luyện tập đi.”
Sau khi huấn luyện viên rời đi, mọi người lập tức chia nhóm tập luyện theo chỉ đạo.
Để tránh xếp trận trùng với tuyển thủ Hàn Quốc, Bùi Phong và Tiểu Quỷ dùng tài khoản phụ đánh xếp hạng ở máy chủ quốc tế. Thời Tiểu Bân và Thư Thần hợp thành tổ hợp song y tế, luyện phối hợp với máy. Hoa Nhiên và Tần Tuyết Dao tự luyện phần cảm nhận và tư duy chiến thuật cá nhân.
Cả đội luyện tập đến tận đêm khuya mới quay về ký túc xá.
Lúc Bùi Phong lên đến tầng 4, thấy đèn phòng sư phụ vẫn sáng, cậu gõ cửa hỏi: “Sư phụ chưa ngủ à?”
Giang Thiệu Vũ trả lời: “Sắp ngủ rồi.”
Nói xong, đèn trong phòng lập tức tách một tiếng tắt phụt, anh rõ ràng không muốn gặp riêng Bùi Phong, là cố ý giữ khoảng cách?
Bùi Phong chạm nhẹ vào sống mũi, xoay người trở về phòng mình.
Nhưng ở phòng bên cạnh, Giang Thiệu Vũ thực ra vẫn chưa ngủ… Ngủ suốt hơn chục tiếng đồng hồ trong ngày khiến anh hoàn toàn không buồn ngủ.
Anh nằm trong chăn, bật đèn đầu giường, nhắn tin với bác sĩ riêng qua WeChat.
Trong suốt năm năm ở California, bác sĩ Chu là người điều trị cho anh. Biết Giang Thiệu Vũ đã bị Alpha đánh dấu, bác sĩ tỏ ra rất lạc quan: “Hiếm khi gặp được một Alpha cậu không bài xích, mà người đó lại sẵn lòng giúp cậu, chẳng phải quá tốt rồi sao?”
Giang Thiệu Vũ nhíu mày nói: “Nhưng cứ thế này liệu có ảnh hưởng đến cậu ấy không? Cậu ấy là một Alpha rất đơn thuần, chưa từng có kinh nghiệm tình cảm, chỉ là vì muốn giúp tôi thôi. Sau này cậu ấy còn phải kết hôn, sinh con. Tôi không muốn làm lỡ dở cậu ấy.”
Bác sĩ Chu bật cười: “Tôi hiểu nỗi lo của cậu. Tức là, hai người hiện tại vẫn chưa phải là quan hệ yêu đương?”
Giang Thiệu Vũ đáp: “Tất nhiên là không. Cậu ấy là đồ đệ tôi nhận trong game, lại còn nhỏ tuổi hơn tôi rất nhiều.”
Bác sĩ Chu: “……”
Tình yêu cấm kỵ giữa thầy trò, nghe có vẻ khá k*ch th*ch đấy!
Bác sĩ Chu lại hỏi: “Cậu ấy đã đủ tuổi chưa?”
Giang Thiệu Vũ: “…Tất nhiên. Một Alpha chưa trưởng thành sao có thể đánh dấu Omega được?”
Bác sĩ Chu cười nói: “Thế thì tốt rồi. Cậu không ép buộc, cậu ấy cũng tình nguyện, vậy thì tại sao không chấp nhận? Tôi từng nói rồi, tiêm thuốc ức chế lâu dài sẽ gây ra rất nhiều tác dụng phụ. Nếu có thể tìm được một Alpha phù hợp giúp cậu, đó mới là phương pháp điều trị tốt nhất. Nếu sau này cậu ấy muốn kết hôn, sinh con và chấm dứt mối quan hệ này, cậu chỉ cần tìm một Alpha khác là được.”
Bác sĩ Chu lại bổ sung thêm: “Đánh dấu tạm thời có thể bị thay thế. Dù là đánh dấu hoàn toàn sau khi kết hôn, nếu không hòa hợp, vẫn có thể làm phẫu thuật để xóa dấu hiệu. Giờ Omega suy nghĩ rất cởi mở, huống hồ hai người là tình nguyện, chẳng cần phải gánh nặng tâm lý gì đâu.”
Nghe lời khuyên của bác sĩ, hòn đá trong lòng Giang Thiệu Vũ cuối cùng cũng được gỡ bỏ.
Cũng đúng, [bản kiểm điểm] mà Tiểu Bùi đưa cho anh đã phân tích rất rõ ràng, so với thuốc ức chế có tác dụng phụ mạnh, cứ cách vài tháng để đồ đệ đánh dấu một lần rõ ràng là cách tốt hơn nhiều…
Tạm thời làm khổ Tiểu Bùi một chút vậy, sau này sẽ nghĩ cách bù đắp cho cậu ấy.
**
Thời gian sau đó trôi qua rất nhanh, hơn mười ngày huấn luyện và luyện tập cường độ cao khiến ai nấy đều căng thẳng thần kinh, nhưng tiến bộ thì cũng rõ rệt.
Đội luyện tập làm bao cát rất tận tâm, dưới sự giám sát trực tiếp của Giang Thiệu Vũ, các tổ đội của đội tuyển quốc gia ngày càng ăn ý và trơn tru hơn.
Chớp mắt đã đến cuối tháng 7, cả đội chỉnh trang hành lý, chuẩn bị ra nước ngoài.
Du Minh Tương đã sớm sắp xếp xong vé máy bay và khách sạn, Giang Thiệu Vũ quyết định đưa đội đi sớm hai ngày.
Ngày 1 tháng 8 là ngày chính thức khai mạc giải quán quân Asian, nên ngày 30 tháng 7, mọi người tập trung tại sân bay quốc tế Thủ Đô.
Lần này, các thành viên của tổ công tác đi cùng đội bao gồm: Chủ tịch Tề, lĩnh đội chị Du, huấn luyện viên trưởng Giang Thiệu Vũ, phó huấn luyện viên Lão Thường và trợ giáo Anna. Huấn luyện viên Thôi ở lại căn cứ, vài cố vấn chiến thuật khác bận giải A League trong nước, không thể đi theo.
Còn tuyển thủ đội tuyển quốc gia, chỉ có 6 người.
Tại sân bay, cả đội chụp một tấm ảnh tập thể. Tài khoản chính thức của đội tuyển quốc gia cũng đăng bài quảng bá: “Đội tuyển quốc gia Thần Súng của Trung Quốc sẽ lên đường đến Tokyo, Nhật Bản trong hôm nay, tham gia giải quán quân Asian Thần Súng năm nay! Chúc các tuyển thủ thuận buồm xuôi gió, khởi đầu thắng lợi!”
Các tuyển thủ không tham gia giải lần này cũng đồng loạt chia sẻ lại bài đăng.
Lưu Thiếu Châu: “Chúc mọi người thi đấu thuận lợi!”
Diệp Tử: “Tuy không thể trực tiếp tham gia, nhưng linh hồn của tôi sẽ luôn đồng hành cùng mọi người”
Mạc Hàm Thiên: “Cố lên cố lên!”
Bùi Phong cũng chia sẻ bài viết: “Lần đầu tiên tham dự giải quán quân Asian, chúng tôi sẽ dốc toàn lực!”
Hàng loạt chia sẻ nhanh chóng đẩy hashtag #Đội Trung Quốc tham dự giải quán quân Asian# lên hot search. Cư dân mạng vô cùng bất ngờ:
Cái gì? Năm nay đội Trung Quốc thực sự đăng ký tham gia giải quán quân Asian á?!
“Đệt, không nhìn nhầm chứ? Trong ảnh người đang cười rạng rỡ kia là Fred à?!”
“Người bên cạnh Fred là Wing thần đúng không? Wing thần đẹp trai quá trời, tui muốn làm fan nhan sắc của ảnh!”
“Nhiều tuyển thủ đội tuyển quốc gia đang đánh vòng play-off mà? Vậy đi đánh giải Asian kiểu gì? Có đủ người không vậy?”
“Đội trưởng Lưu, đội trưởng Chu, Lão Lâm, Diệp Tử đều không có… Tiểu Mạc và Hạ Lê hình như cũng không đi?”
“Tôi đếm rồi, đội tuyển quốc gia lần này chỉ có Fred, Hoa Hoa, Thư Thần, Thời Tiểu Bân, Tần Tuyết Dao. Tính cả thực tập sinh Tiểu Quỷ thì cũng chỉ có 6 người thôi!”
“Nói cách khác, chỉ 6 người này đi đánh giải Asian? Đây là đi thi đấu hay đi diễn hài vậy?!”
“Haha, Fred và Hoa Hoa chưa từng có kinh nghiệm thi đấu; Thư Thần thì ngồi ghế dự bị hai năm; Tần Tuyết Dao là tuyển thủ giải hạng hai, chưa từng ra nước ngoài; chỉ có Thời Tiểu Bân từng ra sân một chút ở giải thế giới, mà còn thi đấu cực kỳ tệ. Với đội hình thế này mà cũng dám đi đánh giải Asian á?”
“Đám tân binh này chắc là đi cọ xát học hỏi thôi? Không thể nào thi đấu cấp thế giới mà không có chút kinh nghiệm nào chứ?”
“Dự đoán đội Trung Quốc bị loại ngay từ vòng bảng!”
“Tôi nghĩ huấn luyện viên Giang nên chuẩn bị đặt tour du lịch luôn đi, sau khi đánh xong vòng bảng thì đưa mọi người đi tắm suối nước nóng ở Nhật, ăn sushi nữa.”
“Tôi xem trang web chính thức rồi, năm nay có 9 quốc gia đăng ký tham dự… Đội Trung Quốc có thể lọt vào top 4 không?”
“Tôi thấy khó đó. Đây là lần đầu Trung Quốc tham gia giải quán quân Asian, không về bét là tốt lắm rồi, đừng kỳ vọng cao quá.”
“Top 4 á? Nằm mơ đi! Ở Thần Súng khu vực Asian, Hàn Quốc mãi mãi là ba ba! Malaysia, Thái Lan, Việt Nam, Singapore, Nhật Bản… Đội tuyển quốc gia của người ta đều mạnh hơn Trung Quốc, thật mất mặt!”
“Đội hình đầy đủ của đội tuyển quốc gia còn chưa chắc thắng nổi, huống chi giờ là phiên bản ‘bị cắt giảm’. Lưu, Chu, Lâm, Diệp, toàn bộ trụ cột đều không có, chỉ cử một đám tân binh thay thế thì mong gì có thành tích?”
“Ngồi đợi bị vả mặt đây. Nếu đội Trung Quốc giành được giải thưởng, tôi livestream vừa trồng cây chuối vừa gội đầu!”
Giang Thiệu Vũ ngồi trong phòng chờ sân bay, lướt qua các bình luận dưới bài đăng của tài khoản chính thức, sắc mặt vẫn vô cùng bình tĩnh.
Người hâm mộ trong nước không kỳ vọng gì vào đội tuyển quốc gia trong các giải đấu quốc tế cũng là điều dễ hiểu, vì mấy năm gần đây, thành tích của đội Trung Quốc thực sự quá tệ, niềm tin của người hâm mộ đã cạn kiệt từ lâu.
Không sao cả. Anh sẽ khiến họ tin tưởng trở lại.
Đội tuyển quốc gia phiên bản “bị cắt giảm”?
Không. Đội hình năm nay, mỗi người trong đó đều là chủ lực.
Hết chương 125
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh