Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 124

1@-

Chương 124

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi tắm xong, Bùi Phong quay lại phòng ngủ, lúc đó đã là 1 giờ sáng, nhưng cậu hoàn toàn không buồn ngủ.

Mùi hương bạc hà trong pheromone của sư phụ vốn đã có tác dụng làm tỉnh táo, cộng thêm vừa tắm nước lạnh suốt nửa tiếng, đầu óc Bùi Phong lúc này vô cùng tỉnh táo, thậm chí có phần hưng phấn.

Cậu dứt khoát ngồi trước máy tính, mở trình duyệt tìm kiếm các trường hợp mắc chứng “rối loạn pheromone” giống sư phụ.

Cậu thực sự không yên tâm về bệnh tình của sư phụ. Cánh tay đầy vết bầm tím ấy, mỗi khi nhớ đến là lại khiến tim cậu quặn thắt.

Thế nhưng, trên mạng hoàn toàn không tìm được thông tin gì hữu ích, còn xen lẫn đầy quảng cáo. Căn bệnh hiếm gặp thế này, có lẽ phải tìm đến các tài liệu y học chuyên ngành? Nghĩ vậy, Bùi Phong lấy điện thoại, nhắn WeChat cho người cha làm bác sĩ: “Ba, ba còn thức không?”

Bùi Ngôn đang trực đêm ở bệnh viện, thấy tin nhắn của con trai thì hơi ngạc nhiên: “Ba đang trực. À đúng rồi, hôm nay sinh nhật con phải không?” Nói xong liền gửi một bao lì xì: “Chúc mừng sinh nhật.”

Bùi Phong bất lực: “Sinh nhật con là hôm qua rồi, bây giờ đã sang ngày mới.”

Bùi Ngôn: “Vậy à? Ba trực đêm đến mức lẫn cả ngày tháng rồi.”

Bùi Phong khẽ day trán. Làm con nhà này cứ như phần thưởng khuyến mãi từ nhà mạng vậy. Cha mẹ hiếm khi quan tâm đến cảm xúc của cậu, từ nhỏ đã để cậu tự do lớn lên.

Những đứa trẻ khác chơi game còn phải xin phép bố mẹ, cậu thì một mình đến thành phố Tinh để bái sư, cha mẹ lại rất cởi mở nói: “Cuộc đời con, con tự quyết định là được. Miễn là đừng phạm pháp, làm gì cũng được.”

Có lẽ vì cha mẹ quá bận rộn với công việc, nên từ nhỏ cậu đã thiếu thốn tình cảm? Khi đến ACE, sư phụ đối xử rất tốt với cậu, dạy cậu tận tay, giúp cậu làm quen với các loại súng ống, còn tổ chức sinh nhật cho cậu… Trong lòng cậu, vị trí của Giang Thiệu Vũ ngày càng quan trọng.

Bùi Phong gạt bỏ suy nghĩ, nghiêm túc nói: “Ba, ba có tài liệu y học chuyên sâu nào về chứng rối loạn pheromone không? Giới thiệu về bệnh, phương pháp điều trị, di chứng… những tài liệu có tính chuyên môn cao ấy.”

Bùi Ngôn đáp: “Ba là bác sĩ ngoại khoa, không chuyên về pheromone. Nhưng nếu con cần, ba có thể giúp con tìm.” Ông ngừng lại một chút, nghi ngờ hỏi: “Tự dưng con hỏi cái này làm gì? Con bị rối loạn pheromone à?”

Bùi Phong vội vàng phủ nhận: “Một người bạn của con bị bệnh này.”

Bùi Ngôn tò mò: “Là bạn Alpha hay Omega?”

Bùi Phong: “… Là Omega.”

Bùi Ngôn gửi một sticker biểu cảm kiểu à thì ra là thế.

Cha cậu vốn không bình thường lắm, nên Bùi Phong cũng không buồn giải thích chi tiết. Một lúc sau, cha cậu gửi đến vài tài liệu, toàn là những bài nghiên cứu đăng trên các tạp chí y học hàng đầu thế giới, nhưng đều bằng tiếng Anh.

Bùi Phong nói lời cảm ơn, đối chiếu với công cụ dịch để chuyển sang tiếng Trung, rồi nghiêm túc đọc từ đầu.

Cậu không phải dân chuyên ngành y, rất nhiều thuật ngữ y học cậu hoàn toàn không hiểu.

Nhưng đọc hết cả bài, vẫn có thể hiểu được đại ý.

Chứng rối loạn pheromone ở Omega là một bệnh cực kỳ hiếm gặp. Nguyên nhân là do trong giai đoạn dậy thì, khi tuyến thể phát triển, tuy cơ thể phân hóa thành Omega, nhưng pheromone vẫn giữ lại một phần đặc điểm của Alpha.

Những Omega như vậy sẽ không có tác dụng “thu hút giới tính khác” đối với Alpha, ngược lại còn “bài xích đồng giới”, thậm chí tấn công khi Alpha đến gần, rất khó để được Alpha đánh dấu hoàn toàn… Hiểu đơn giản thì, sư phụ là Omega về mặt sinh lý, nhưng tâm lý và pheromone đều rất Alpha.

Điều khiến người bệnh khổ sở không chỉ là không thể tiếp nhận việc bị Alpha đánh dấu hoàn toàn, mà còn là pheromone dao động liên tục quanh năm. Cách giải quyết là dùng “thuốc ức chế tác dụng ngắn”. Thuốc tác dụng dài không có hiệu quả, bắt buộc phải dùng loại ngắn hạn hàng ngày, thường xuyên theo dõi và kiểm soát.

Điều này trùng khớp với việc sư phụ phải tiêm thuốc suốt thời gian dài.

Càng đọc đến cuối, sắc mặt Bùi Phong càng xấu đi — di chứng của việc tiêm thuốc lâu dài bao gồm, nhưng không giới hạn ở:

1. Rối loạn chức năng trao đổi chất, giảm khả năng hồi phục.

2. Hệ tiêu hoá rối loạn, hấp thụ dinh dưỡng kém.

3. Dễ trầm cảm, thậm chí có khuynh hướng tự sát.

4. Chưa rõ liệu việc tiêm nhiều thuốc ức chế có ảnh hưởng đến tuổi thọ của Omega hay không, cần thêm thử nghiệm lâm sàng.

Trái tim Bùi Phong như bị siết lại. Cậu đoán không sai, tiêm thuốc lâu dài đúng là có hậu quả nghiêm trọng.

Lúc sư phụ về nước, cậu đã cảm thấy dạo gần đây sư phụ gầy đi nhiều, tinh thần cũng không được tốt. Hơn nữa, thói quen ăn uống của sư phụ khiến cậu không thể hiểu nổi, ngày ngày ăn chay, uống cháo mỗi ngày, người lớn mà ăn như thế lâu dài thì lấy đâu ra đủ chất dinh dưỡng?

Giờ thì mọi thứ đều có lời giải.

— Tất cả đều là do chứng “rối loạn pheromone” đáng chết kia và việc tiêm thuốc kéo dài.

Nghĩ đến mấy năm sư phụ một mình sống ở nước ngoài, ngày nào cũng âm thầm tự tiêm thuốc, Bùi Phong chỉ muốn thay sư phụ chịu đựng tất cả những đau khổ ấy.

Bùi Phong hít sâu một hơi, nhanh chóng mở một tài liệu Word, tay gõ lách cách trên bàn phím. Từ năm 14 tuổi đến giờ, cậu chưa từng làm trái lệnh sư phụ. Hôm nay là lần đầu tiên không nghe lời Giang Thiệu Vũ.

Giang Thiệu Vũ bảo cậu tiêm thuốc, cậu lại dứt khoát đánh dấu sư phụ. Có thể gọi là đại nghịch bất đạo cũng được, cậu không hối hận.

Ở giữa tài liệu Word hiện lên ba chữ: Bản kiểm điểm.

Mang danh kiểm điểm, nhưng thực chất, Bùi Phong liệt kê chi tiết từng mục trong tài liệu y học về căn bệnh này. Cậu muốn sư phụ biết, cậu cam tâm tình nguyện giúp sư phụ vượt qua khó khăn.

Pheromone của Alpha đối với Omega không có tác dụng phụ, cũng không để lại di chứng. Vậy chẳng phải tốt hơn tiêm thuốc mỗi ngày sao?

Viết xong bản kiểm điểm thì đã là nửa đêm, Bùi Phong xoa trán, ngồi đờ ra trước máy tính.

Quan hệ sư đồ giữa họ đã không còn như xưa nữa.

Trước đây, Giang Thiệu Vũ chỉ đơn thuần chăm sóc, hướng dẫn, xem cậu như truyền nhân của mình, dốc lòng dạy bảo. Còn cậu thì chỉ có tôn kính, khâm phục và ngưỡng mộ, là fan số một của sư phụ.

Nhưng bây giờ, cậu đã trưởng thành.

Cậu bắt đầu nảy sinh nhiều cảm xúc hơn với sư phụ, muốn dùng năng lực của mình để bảo vệ người ấy, thậm chí… chiếm hữu người ấy.

Suy nghĩ rõ ràng rồi, đầu óc Bùi Phong như sáng ra. Bất kính thì sao? Làm trái lễ nghi thì sao? Mặc kệ người đời nghĩ gì, cậu chỉ biết một điều, Giang Thiệu Vũ là người duy nhất cậu muốn bảo vệ.

Tối hôm đó, trong mơ, Bùi Phong liên tục hồi tưởng lại từng khoảnh khắc bên sư phụ những năm qua. Nhiều chuyện thời tiểu học, trung học cậu đã quên sạch, nhưng tất cả những gì liên quan đến sư phụ đều khắc sâu trong trí nhớ, Wing Thần nói bao nhiêu câu nói, từng động tác dạy dỗ, đều rõ mồn một như mới hôm qua.

Thật ra, cậu sớm nên hiểu rằng, sự sùng bái cố chấp như thế không thể đơn giản gọi là “fan”. Từ lâu đã là yêu.

Cậu muốn trở thành người bên gối cua Giang Thiệu Vũ.

Được nhìn thấy sư phụ mỗi ngày, đích thân chăm sóc người ấy.

Sáng hôm sau, Bùi Phong tỉnh dậy rồi ra siêu thị mua ít rau tươi và thịt nạc, tự mình nấu cháo theo công thức, mang đến gõ cửa phòng 404.

Không có tiếng trả lời, cậu nhập mật mã vào rồi bước vào nhà. Giang Đậu Đậu nghe tiếng bước chân quen thuộc thì chạy nhanh ra cửa đón, sủa hai tiếng rồi lập tức vẫy đuôi dẫn cậu vào phòng ngủ.

Giang Thiệu Vũ nằm trên giường, lông mày nhíu chặt.

Bùi Phong bước nhanh đến, đưa tay sờ trán sư phụ — quả nhiên bị sốt nhẹ, giống lần trước.

Lần trước, sau khi đánh dấu vào dịp Tết, Giang Thiệu Vũ cũng bị sốt nhẹ một ngày. Có thể là do cơ thể đang thích nghi với pheromone của Alpha nên phản ứng như vậy.

Bùi Phong quay đi lấy khăn mặt, ngâm nước lạnh, nhẹ nhàng đắp lên trán sư phụ.

Đầu óc Giang Thiệu Vũ mơ màng, khăn lạnh khiến anh tỉnh táo hơn một chút. Anh gắng gượng mở mắt, chạm phải ánh mắt lo lắng của Bùi Phong: “Sư phụ thấy khó chịu không? Có cần em đưa đến bệnh viện không?”

Giang Thiệu Vũ khàn giọng đáp: “Không cần. Giống lần trước, sốt nhẹ, một ngày là khỏi.”

Bùi Phong nói: “Vậy sư phụ ăn chút gì đi, bổ sung thể lực rồi nghỉ ngơi tiếp.”

Giang Thiệu Vũ muốn ngồi dậy, Bùi Phong đỡ anh ngồi lên, đặt một chiếc gối sau lưng anh. Thấy sắc mặt sư phụ nhợt nhạt, không có sức, Bùi Phong nhẹ giọng nói: “Để em đút cho anh ăn nhé.”

Giang Thiệu Vũ chưa kịp từ chối thì thìa cháo đã đưa đến bên môi. Mùi thơm dịu nhẹ, cháo có rau củ thái nhỏ và thịt sợi, căng-tin đội tuyển quốc gia không có món này, chắc là do Bùi Phong tự nấu?

Đầu Giang Thiệu Vũ đau dữ dội, cũng không để tâm chuyện nhỏ nhặt, mặt không biểu cảm mà hé miệng ăn cháo.

Bùi Phong tiếp tục đút cho anh.

Nhìn sư phụ hé miệng, ăn từng thìa từng thìa cháo, không hiểu sao cảnh tượng ấy khiến cậu hơi bối rối… thậm chí có chút muốn hôn lên đôi môi ấy.

Ý nghĩ bất chợt đó khiến tim Bùi Phong khẽ run, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.

Sau khi ăn xong, Giang Thiệu Vũ khẽ nói: “Cảm ơn.”

Bùi Phong mỉm cười thu dọn bát: “Không có gì.”

Cậu phát hiện, chăm sóc sư phụ khiến mình rất hạnh phúc. Người mạnh mẽ và lạnh lùng như Giang Thiệu Vũ cũng có lúc cần được quan tâm. Con người đâu phải sắt thép, dù mạnh mẽ đến đâu cũng sẽ bệnh, sẽ mệt mỏi. Cậu hy vọng sau này, mỗi khi sư phụ cần người bên cạnh, người đó sẽ là cậu.

Bùi Phong đang nghĩ ngợi viển vông, thì thấy Giang Thiệu Vũ nhíu mày nhìn mình: “Tối qua, em…”

Bùi Phong vội cúi đầu nhận lỗi: “Tối qua là lỗi của em, em đã viết kiểm điểm rồi, anh có muốn xem luôn không?”

Giang Thiệu Vũ: “…”

Bùi Phong lấy ra bản kiểm điểm từ túi áo, chữ viết ngay ngắn, một trang đầy kín, thái độ vô cùng thành khẩn.

Thật ra Giang Thiệu Vũ không trách đồ đệ, tối qua anh cũng có lỗi. Rõ ràng anh có thể kiên quyết từ chối, thì Bùi Phong đã không dám mạnh tay đánh dấu. Chính anh đã không đủ cứng rắn, tại khoảnh khắc Bùi Phong cắn vào, anh lại tham luyến sự ấm áp từ pheromone của đối phương, nên mới ngầm cho phép.

Hai người coi như nửa đẩy nửa nhận, hoàn thành việc đánh dấu thân mật.

Sau đó, Giang Thiệu Vũ cũng thấy hối hận. Với tư cách là sư phụ, sao có thể coi đồ đệ là “dụng cụ pheromone”? Một Omega như anh để Alpha đồ đệ đánh dấu… chẳng khác nào dụ dỗ học trò ngây thơ l*m t*nh. Anh cảm thấy tội lỗi vô cùng.

Định bụng nói chuyện nghiêm túc với Bùi Phong, ai ngờ cậu lại chủ động viết kiểm điểm.

Giang Thiệu Vũ đọc mà cảm xúc lẫn lộn.

Đoạn đầu thành khẩn thừa nhận lỗi sai: “Tối qua sư phụ bảo em tiêm thuốc, em hoàn toàn có thể làm theo, nhưng vì không muốn sư phụ chịu khổ nên đã tự ý đánh dấu sư phụ. Đó là lỗi của em, em thật sự xin lỗi.”

“Nhưng, nếu có lần sau, em vẫn sẽ làm vậy.”

Giang Thiệu Vũ: “…?”

Khoan đã, đây là kiểm điểm sao? Xin lỗi xong lại muốn tái phạm?

Giang Thiệu Vũ trầm mặt tiếp tục đọc—

“Em đã tra cứu tài liệu y học về chứng rối loạn pheromone suốt đêm, mới biết căn bệnh này tàn nhẫn thế nào với Omega. Tiêm thuốc ức chế tác dụng ngắn lâu dài chẳng khác nào uống thuốc độc giải khát, chỉ trị ngọn không trị gốc, tổn hại đủ mọi chức năng cơ thể, thậm chí ảnh hưởng tuổi thọ.”

Bùi Phong viết hàng trăm chữ, liệt kê từng “tác dụng phụ”, “di chứng” trong tài liệu, lại còn dùng lời lẽ sinh động đến mức đáng sợ hơn bản gốc.

Cuối cùng kết luận: “Em biết sư phụ lo lắng, sợ sau này em yêu đương, người kia sẽ để ý đến mối quan hệ mập mờ giữa chúng ta. Nhưng với em, sức khỏe của sư phụ là quan trọng nhất. em cũng không có ý định yêu ai khác. Nếu sư phụ không phản cảm với việc em đánh dấu, sau này em sẵn sàng tiếp tục giúp sư phụ giải quyết vấn đề. Không cần thấy gánh nặng tâm lý gì cả, em hoàn toàn tự nguyện.”

Giang Thiệu Vũ xem đến đây, dở khóc dở cười.

Bản kiểm điểm?

Đây rõ ràng là bản “cam kết đánh dấu định kỳ sư phụ” thì đúng hơn?

Bùi Phong viết như đang nói thẳng với anh: Pheromone của em không có tác dụng phụ, không gây tổn hại. So với tiêm thuốc, chi bằng chọn em đi.

Giang Thiệu Vũ cau mày nhìn cậu: “Cánh cứng rồi đúng không. Không muốn nghe lời nữa à?”

Bùi Phong nói: “Mọi chuyện khác, em đều nghe lời anh, duy nhất chuyện này, anh phải nghe em.”

Ánh mắt Alpha vô cùng dịu dàng, cậu nhìn thẳng vào mắt sư phụ, cố ý làm giọng mềm mại: “Sư phụ, em chưa từng cầu xin anh điều gì. Chỉ xin anh duy nhất chuyện này. Đừng tự hành hạ bản thân nữa, rõ ràng có cách tốt hơn mà. Vượt qua rào cản tâm lý đi, đánh dấu rất nhanh thôi. Để em giúp anh, được không?”

Giang Thiệu Vũ: “……”

Tên nhóc này mà nũng nịu thì đúng là chí mạng, phòng tuyến tâm lý của Giang Thiệu Vũ lập tức sụp đổ.

Thật ra Bùi Phong nói đúng. Tác dụng phụ của thuốc ức chế ngày càng rõ rệt, xét trên mọi phương diện, đều nên để cậu ấy đánh dấu.

Chỉ là… rào cản tâm lý vẫn khiến anh khó chịu.

Quan hệ thầy trò? Dưới phạm trên?

Omega sư phụ để Alpha đồ đệ giúp mình giải quyết vấn đề sinh lý?

Nếu chuyện này lộ ra thì còn mặt mũi nào nữa?

Giang Thiệu Vũ im lặng rất lâu, cuối cùng nghiêm túc nói: “Được rồi. Trước khi giải quán quân thế giới bắt đầu, em tạm thời giúp anh giải quyết vấn đề pheromone. Chuyện này không được nói cho ai biết, nếu lộ ra sẽ ảnh hưởng danh tiếng của cả hai.”

Bùi Phong cười rạng rỡ: “Tuân lệnh!”

Cậu cố gắng kiềm chế cơn thôi thúc muốn ôm lấy người sư phụ lạnh lùng mà hôn một cái, nhẹ giọng nói: “Sư phụ cứ nghỉ ngơi cho tốt. Chiều nay, buổi huấn luyện của đội tuyển quốc gia để em giúp anh giám sát. Nếu có ai hỏi, em sẽ nói là anh ở ký túc xá xem lại băng ghi hình trận đấu, được không?”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ, để anh ngủ một lát. Buổi tối thi đấu tập, anh sẽ qua xem.”

Bùi Phong đỡ sư phụ nằm xuống, đắp chăn cẩn thận cho anh.

Khi quay người rời đi, như thường lệ, Giang Đậu Đậu đi theo cậu ra tới cửa. Bùi Phong bật cười, bế chú chó teddy màu nâu lên, xoa đầu nó rồi khẽ nói: “Trước đây, nói là muốn làm anh của em, nhưng hình như vai vế không đúng cho lắm. Vậy sau này, anh làm ba của em nhé, được không?”

Giang Đậu Đậu: “Gâu gâu?”

Bùi Phong cười đáp: “Pate của em anh bao rồi, coi như quyết định vậy nhé.”

Giang Đậu Đậu vui vẻ vẫy đuôi, dường như đã chấp nhận đề nghị của Bùi Phong.

Hết chương 124


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 124
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...