Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 108
Chương 108
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Bản đồ “Phế tích sa mạc” là bản đồ độ khó 5 sao.
Theo phần giới thiệu bối cảnh, nơi đây từng là một ốc đảo, dấu tích sinh tồn hiếm hoi của con người giữa sa mạc. Nhưng sau này, do cát lún lan rộng với tốc độ quá nhanh, ốc đảo bị chôn vùi dưới biển cát, chỉ còn sót lại vài tàn tích đổ nát.
Tàn tích của thị trấn nhỏ giữa sa mạc, cảnh tượng hoang tàn và đổ nát. Khi thi đấu, tuyển thủ có thể ẩn nấp sau những công trình bị phá hủy này. Cứ mỗi một khoảng thời gian, sẽ xuất hiện một đợt bão cát, làm mờ tầm nhìn toàn bản đồ giống như một loại “lựu đạn khói” tự nhiên. Thêm vào đó, tiếng gió gào rít trong sa mạc còn ảnh hưởng đến cả thính giác của người chơi.
Nền đất sa mạc vốn không ổn định, toàn bộ các công trình trong bản đồ đều có thể sập đổ bất cứ lúc nào khi trúng đạn pháo. Tất cả những yếu tố đó kết hợp lại đã khiến bản đồ này trở thành “chế độ ác mộng” trong số các bản đồ 5 sao, đến mức gần như không bao giờ được dùng trong các giải đấu chuyên nghiệp, vì có quá nhiều yếu tố không thể kiểm soát, rất khó để thi đấu ổn định.
Bản đồ Tàn tích sa mạc giới hạn mỗi đội chỉ được mang theo 5 quả lựu đạn. Nhưng phần mềm huấn luyện của đội tuyển quốc gia thì không quan tâm đến mấy quy tắc đó, toàn bản đồ sẽ ngẫu nhiên rơi xuống 10 quả lựu đạn, độ khó so với thi đấu thật không chỉ tăng gấp đôi!
Hơn nữa, trong các trận chính thức, lựu đạn cũng sẽ không bay từ bốn phía cùng lúc, nhưng trong phần mềm huấn luyện thì nó xuất hiện hoàn toàn ngẫu nhiên.
Diệp Khinh Danh sau khi bị nổ bay ba lần, bị chôn sống hai lần, đành bất lực thở dài: “Cái này quá vô lý, làm gì có trận đấu nào mà 10 quả lựu đạn cùng lúc nổ tung như vậy?”
Bùi Phong bình tĩnh phân tích: “Huấn luyện thì phải tăng độ khó, đến lúc thi đấu thật mới dễ đối phó.”
Lý là vậy, nhưng tăng độ khó không có nghĩa là biến huấn luyện thành hình thức địa ngục, đúng không? Diệp Khinh Danh xoa trán: “Hôm nay tôi nhất định phải qua cửa tám.”
Tiếp đó, Bùi Phong, Lão Lâm, Tiểu Chu, Thư Thần, những người từng trải qua huấn luyện khắc nghiệt ở đội ACE cũng nhanh chóng bắt nhịp với phần mềm mới. Họ lần lượt vượt qua bản đồ phố mưa ở ải bảy, tiến vào bão cát ở ải tám, và tiếp tục bị hành hạ.
Lưu Thiếu Châu phản ứng cực nhanh, kinh nghiệm thi đấu dày dạn, cũng nhanh chóng vượt ải thành công.
Tần Tuyết Dao vốn là người chơi vị trí trinh sát, di chuyển linh hoạt, rất giỏi né tránh hỏa lực của đối thủ. Sau khi làm quen với ánh sáng mờ mịt và âm thanh mưa rơi trong bản đồ đêm mưa, cô đã dùng tốc độ nhanh nhất để di chuyển và né tránh, cuối cùng vượt qua mà không bị thương.
Thời Tiểu Bân có khả năng nắm bắt bản đồ rất xuất sắc, cũng nhanh chóng vượt được ải bảy.
Mạc Hàm Thiên và Hạ Lê sau một hồi dò dẫm cũng cuối cùng khó khăn vượt ải.
Chỉ còn lại Hoa Nhiên vẫn đang bị nổ tung liên tục ở bản đồ đêm mưa.
Đến 3 giờ rưỡi chiều, Giang Thiệu Vũ ngồi trong văn phòng, mở màn hình quản lý để xem tình hình luyện tập. Trong số 11 người, đã có 10 người vượt ải, chỉ còn lại Hoa Nhiên vẫn đang chật vật ở ải bảy.
Anh nhấp chuột vào avatar của Hoa Nhiên, màn hình lập tức phóng to giao diện máy của cậu.
Chỉ thấy Hoa Nhiên đang núp sau một tòa nhà gần ngã rẽ, quan sát tình hình trái phải. Phía trước bên phải bỗng vang lên một tiếng “Bùm”, ánh sáng từ vụ nổ của lựu đạn chiếu rực cả màn hình. Hoa Nhiên lập tức lao về hướng ngược lại, nhưng không may, cậu lại chạy vào một con hẻm hẹp và một quả lựu đạn khác vừa đúng lúc lăn tới. Không còn đường thoát, cậu bị nổ bay ngay tại chỗ!
Hoa Nhiên gãi đầu, quay sang cười nói với Thư Thần: “Anh Thần, ải này giống như game chạy trốn ấy. Nếu trong thi đấu mà cũng không giới hạn số lượng lựu đạn thì em có thể ném bọn họ nát như tương luôn!”
Cậu nói tiếp: “Lựu đạn màu đen thật khó nhìn thấy, giá mà đổi thành loại có ánh sáng bảy màu thì tốt biết mấy.”
Thư Thần đang đeo tai nghe, hoàn toàn không nghe thấy lời cậu nói.
Hoa Nhiên lẩm bẩm nửa ngày, phát hiện không ai trả lời, đành ấn nút chơi lại, tiếp tục luyện tập.
Sau khi lại bị nổ bay liên tiếp hai lượt, tai nghe của Hoa Nhiên bất ngờ vang lên một giọng nói lạnh lùng: “Hoa Nhiên, cậu là người duy nhất chưa vượt qua ải bảy. Cậu đang làm gì vậy? Bị nổ chết hết lần này đến lần khác, không biết rút kinh nghiệm sao?”
Hoa Nhiên giật bắn cả người.
Tại sao tai nghe lại có tiếng của HLV Giang? Cậu nghe nhầm à?
Giang Thiệu Vũ lạnh giọng: “Lên văn phòng tầng 3 gặp tôi.”
Hoa Nhiên sững sờ vài giây, rồi đứng dậy, rời phòng huấn luyện.
Vị trí của Diệp Khinh Danh gần cửa, vừa thấy Hoa Nhiên đi ra, liền thì thầm với Bùi Phong: “Nạn nhân đầu tiên, xuất hiện rồi.”
Bùi Phong ho nhẹ một tiếng: “Dù sao Hoa Hoa cũng không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, nền tảng chưa vững.”
Đám tuyển thủ chuyên nghiệp đã quen cày chuột mỗi ngày, mỗi ngày đều ngồi trước máy tính để luyện tập, huấn luyện đối với họ giống như ăn cơm là chuyện hiển nhiên. Dù có đổi sang hình thức luyện tập mới, dù độ khó tăng lên, thì họ vẫn có thể nhanh chóng thích nghi.
Nhưng Hoa Nhiên thì khác. Cậu là người qua đường nổi lên từ giải Tân Tinh Cup, thiên phú vượt trội, phong cách chơi đặc biệt, nhưng nền tảng lại là yếu nhất trong số tất cả mọi người. Đây chính là sự khác biệt giữa chuyên nghiệp và nghiệp dư.
Thời gian qua, Bùi Phong dẫn cậu đấu tập bằng phần mềm cũ, dễ hơn bản mới. Cậu quen với phần mềm cũ, nên chưa theo kịp cái mới.
Việc bị sư phụ triệu lên văn phòng đầu tiên, cũng không nằm ngoài dự đoán của Bùi Phong.
Văn phòng tầng 3, trên bàn Giang Thiệu Vũ là một bình trà. Anh vừa nhấp trà vừa xem lại video huấn luyện.
Hoa Nhiên vừa vào đã xúc động nghĩ: “HLV Giang đúng là tận tâm, quan tâm đến quá trình đấu tập của tụi em. Phát hiện em chưa qua cửa bảy, còn gọi riêng em lên dạy!”
Một HLV sẵn lòng kèm riêng cho học sinh yếu, còn dịu dàng hơn cả giáo viên chủ nhiệm cấp 3.
Mang tâm lý này, cậu gõ cửa, nở nụ cười rạng rỡ: “Chào HLV Giang~”
Giang Thiệu Vũ lạnh lùng nói: “Lại đây, xem video đấu tập của cậu.”
Hoa Nhiên nhanh chóng bước tới, đứng bên cạnh nhìn vào màn hình máy tính lớn.
Máy tính của Giang Thiệu Vũ có quyền quản trị, có thể đăng nhập phần mềm huấn luyện bất cứ lúc nào, kết nối hai màn hình, hỗ trợ chia đôi màn hình cực kỳ chuyên nghiệp.
Màn hình bên trái đang hiển thị avatar của từng tuyển thủ, bên dưới là cửa sổ nhỏ khoảng 10cm, phát trực tiếp cảnh huấn luyện, y hệt như camera giám sát của cảnh sát, cực kỳ cao cấp.
Phần chia đôi màn hình bên phải hiển thị phóng to giao diện máy tính của Hoa Nhiên. Giang Thiệu Vũ nhấp vào “Phát lại video”, lập tức hiện ra các phân cảnh cậu bị lựu đạn nổ tung trong mấy lượt vừa qua.
Lần thứ nhất, bị lựu đạn lăn từ bên trái trong ngõ hẹp nổ chết.
Lần thứ hai, bị lựu đạn từ phía sau nổ bay người…
Hoa Nhiên nhìn đi nhìn lại cảnh mình chết thảm, có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói: “HLV, em có phải hơi gà quá không?”
Cậu nghĩ, chắc lúc này HLV Giang sẽ nhẹ nhàng an ủi: “Không sao, cậu là người mới, còn có thể tiến bộ, tôi gọi cậu lên để hướng dẫn riêng.”
Cậu đang mơ màng như thế, thì nghe Giang Thiệu Vũ lạnh như băng nói: “Cậu cũng biết mình gà à?”
Hoa Nhiên: “……?”
Hình như có gì đó không đúng?
Giang Thiệu Vũ quay đầu, ánh mắt sắc lạnh, không hề nương tay: “Người khác đều đã qua cửa bảy, chỉ có cậu vẫn kẹt ở bản đồ mưa đêm, vậy mà không biết lo lắng?”
“Cậu không phải tuyển thủ chuyên nghiệp, nền tảng kém, phản ứng chậm, tôi có thể hiểu. Nhưng thái độ của cậu, có nghiêm túc không?”
“Cậu tưởng đội tuyển quốc gia là nơi nào? Vừa luyện tập vừa tám chuyện, chết bao nhiêu lần cũng chẳng thèm rút kinh nghiệm, còn cười đùa vui vẻ? Cậu đến đây để du lịch à?”
“Tương lai nếu thi đấu quốc tế bị nổ chết, cậu định đến gần đối thủ bảo: nếu đổi sang lựu đạn bảy sắc cầu vồng thì tôi không chết đúng không?”
“Suốt ngày chỉ lo cái này cái nọ, đây là trò bắn súng, không phải game thời trang! Cậu có hiểu thế nào là tư cách của một tuyển thủ chuyên nghiệp không?”
Hoa Nhiên bị mắng đến choáng váng, nhìn chằm chằm vị “HLV Giang dịu dàng” trước mắt mà như không nhận ra người.
Giọng Giang Thiệu Vũ lạnh băng, ánh mắt như lưỡi dao: “Tôi chọn cậu vào đội tuyển quốc gia là vì nhìn trúng thiên phú của cậu. Nhưng đừng quên, ai trong đội này cũng có thiên phú. Có người thậm chí còn xuất sắc hơn cậu rất nhiều. Họ còn nỗ lực hơn cậu, vậy cậu có tư cách gì lười biếng?”
Hoa Nhiên nhận ra, HLV Giang thực sự đang rất giận, vội cúi đầu, lắp bắp: “Em, em xin lỗi, em chưa từng luyện bản đồ mưa đêm, ánh sáng mờ quá, em chưa quen…”
Giang Thiệu Vũ nói thẳng: “Tôi biết cậu thích ánh sáng lòe loẹt, bản đồ màu sắc sặc sỡ. Nhưng thi đấu không bao giờ chọn bản đồ theo sở thích cá nhân. Nếu bản đồ đó xuất hiện ở giải thế giới, cậu định nói gì với trọng tài? Tối quá, bật sáng giúp tôi một chút à?”
Hoa Nhiên: “……”
“Đã là người của đội tuyển quốc gia, bước ra quốc tế là đại diện cho đỉnh cao của các tuyển thủ Thần Súng Trung Quốc. Cậu cứ tiếp tục cợt nhả, không nghiêm túc, định ra nước ngoài bôi nhọ quốc thể sao?”
“Đội tuyển đã bắt đầu tập huấn, thì phải có thái độ của một tuyển thủ chuyên nghiệp. Cậu xem lại bản thân xem, một bản đồ mà cậu chết liên tiếp bao nhiêu lần, đã rút ra được bài học gì chưa? Cậu đang làm cái gì vậy?”
Hoa Nhiên bị mắng đến đỏ mặt, không phản bác nổi một câu.
Từ nhỏ, cậu luôn là niềm tự hào của bố mẹ, gia đình điều kiện tốt, học hành giỏi, lại có tài hội họa, từng đoạt nhiều giải thưởng, thi đỗ Học viện Mỹ thuật Đại học Thủ Đô.
Lên đại học, vì tính cách cởi mở hoạt bát, cậu kết bạn nhiều, còn làm hội trưởng quân đoàn Thiết Huyết, dẫn bạn đánh xếp hạng ai cũng khen:
“Hoa Hoa đẹp trai quá!”
“Hoa Hoa đỉnh thật!”
Từ nhỏ đến lớn, mọi thứ đều thuận buồm xuôi gió, chưa từng bị mắng thẳng mặt như thế này.
Đầu óc cậu như ù đi, không biết nên làm vẻ mặt gì nữa.
Giang Thiệu Vũ lạnh giọng: “Đi đi, tự xem lại, tổng kết lại đặc điểm bản đồ này. Cho cậu hai tiếng để vượt qua ải bảy. Nhớ lấy, cậu là tuyển thủ chuyên nghiệp của đội tuyển quốc gia, không phải một người chơi rank đánh cho vui!”
Giang Thiệu Vũ nhìn vẽ mặt mơ màng của thiếu niên, nhướng mày: “Nghe rõ chưa?”
Hoa Nhiên gãi mái tóc tím, run run trả lời: “Em, em biết rồi…”
Giang Thiệu Vũ tiếp: “Tối nay viết bản kiểm điểm 1000 chữ, nghiêm túc tự kiểm điểm lại. Nộp cho tôi trước bữa trưa ngày mai.”
Hoa Nhiên tròn mắt: “Á? Kiểm, kiểm điểm? Em chưa bao giờ viết cái đó…”
Giang Thiệu Vũ: “Vậy thì từ hôm nay bắt đầu học đi.”
Hoa Nhiên: “……”
Khi bước ra khỏi văn phòng, đầu óc Hoa Nhiên vẫn còn ong ong.
HLV Giang bị quỷ nhập à? HLV dịu dàng của tôi đâu rồi?!
Bị mắng một trận còn chưa xong, lại còn bị bắt viết kiểm điểm. Cậu chỉ muốn lập tức diễn một biểu cảm meme “vỡ ra”
Khi trở lại phòng huấn luyện, đám tuyển thủ vốn đang cúi đầu luyện tập đồng loạt ngẩng lên. Diệp Khinh Danh cười toe toét: “Nạn nhân đầu tiên trở lại rồi.”
Hoa Nhiên: “……”
Thì ra mọi người đều biết trước?! Không trách được, nãy giờ cậu cứ cảm thấy mấy người như Diệp Tử, Fred, luyện phần mềm mà nghiêm túc như đang đánh giải chung kết thế giới.
Giờ thì hiểu rồi.
Trong góc, Tần Tuyết Dao tò mò hỏi nhỏ Hạ Lê: “‘Nạn nhân’ là gì thế?”
Hạ Lê gãi đầu: “Tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, đợi đến lượt cậu, cậu sẽ hiểu.”
Tần Tuyết Dao lập tức ngồi thẳng dậy, tập trung cao độ vào màn hình, tiếp tục đấu tập.
Hoa Nhiên ngồi lại chỗ, rũ rượi nhìn màn hình, chán nản. Một lát sau, cậu mặt dày kéo áo Thư Thần, nũng nịu: “Anh Thần, bản đồ này làm sao qua vậy? dạy em đi.”
Thư Thần bị chứng sợ giao tiếp xã hội phát tác, lắp bắp: “Tôi, tôi,…tôi viết cho cậu.”
Anh không giỏi nói, nhưng gõ chữ thì thoải mái.
Thư Thần nhanh chóng tổng hợp kinh nghiệm, gõ chữ gửi riêng cho Hoa Nhiên: “Bản đồ Đêm Mưa ánh sáng mờ, rất khó quan sát bằng mắt, chỉ có thể dựa vào thính giác. Bật âm lượng tai nghe lên tối đa. Mưa lớn sẽ che đi tiếng lựu đạn lăn, nhưng nếu nghe kỹ vẫn nhận ra âm thanh nhỏ. Sau khi nghe thấy, có khoảng 2 giây để phản ứng trước khi nổ. Nghe xong phải chạy ngay ra chỗ rộng, đừng lao vào hẻm, sẽ không có chỗ né. Thử vài lần là sẽ vượt qua thôi.”
Hoa Nhiên cảm động đáp: “Cảm ơn anh Thần!”
Cậu mở lại phần mềm huấn luyện, hít một hơi thật sâu, gương mặt trở nên nghiêm túc. Những lời huấn luyện viên Giang mắng cậu, thật ra không sai chút nào. Cậu quả thực đã lơ là. Nhưng giờ cậu đã là tuyển thủ của đội tuyển quốc gia, không thể kéo chân đồng đội!
Dựa theo chỉ dẫn của Thư Thần, Hoa Nhiên chăm chú lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh, sau vài lần thử nghiệm, cuối cùng cậu đã vượt qua được ải bảy vào lúc 5 giờ chiều.
Nhưng ngay sau đó, độ khó của ải tám suýt khiến cậu tức đến nôn ra máu!
Gió gào thét vang trời, bão cát che khuất tầm nhìn, cộng thêm những công trình đổ sập bất chợt… Đây là bản đồ 5 sao nghiêm túc thật sao?!
Đêm hôm đó, về đến ký túc xá, Hoa Nhiên uể oải ngồi trên ghế, rút điện thoại tra: “Cách viết bản kiểm điểm.” Đúng lúc đó, có một người bạn thân nhắn tin riêng cho cậu: “Hoa Hoa, dạo này trong đội tuyển quốc gia sao rồi? Cậu nói chỗ đó như thiên đường, mấy hôm nay tập huấn chắc vui lắm nhỉ?”
Hoa Nhiên: “…Vui?”
Hoa Nhiên: “Tôi đến đội tuyển quốc gia để làm gì thế này?”
Hoa Nhiên: “Tôi thật sự sắp nổ tung rồi!!”
Hết chương 108
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh