Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Chương 109
Chương 109
Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan
Hoa Nhiên lên mạng tìm cả buổi cách viết bản kiểm điểm, nhưng mấy mẫu cậu thấy đều là học sinh viết cho giáo viên, nhân viên viết cho sếp, chứ chẳng thấy cái nào là tuyển thủ eSports phải viết kiểm điểm như thế nào.
Tự kiểm điểm vì phản ứng chậm? Tốc độ tay không đủ nhanh? Hay thái độ chưa nghiêm túc? Viết thế nào bây giờ! Hoa Nhiên vò đầu bứt tóc, nghĩ mãi vẫn không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng mặt dày đi tìm Thư Thần ở phòng bên cạnh.
Vừa tắm xong, Thư Thần đang dùng khăn lau tóc thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cậu vội chạy ra, nhìn qua mắt mèo — quả nhiên là Hoa Nhiên.
Cậu sinh viên đại học này tính cách quá mức cởi mở, thuộc dạng tự thân quen, mặc dù Thư Thần không thích nói chuyện, nhưng Hoa Nhiên vẫn có thể tự mình nói liên tục nửa tiếng mà không thấy ngại.
Thư Thần hít sâu một hơi, mở cửa, lắp bắp hỏi: “Cậu, cậu tìm tôi có việc gì?”
Hoa Nhiên hỏi: “Anh Thần, anh biết viết kiểm điểm không?”
Thư Thần ngẩn người: “Kiểm điểm?”
Hoa Nhiên mặt mày rầu rĩ: “Đúng vậy, huấn luyện viên Giang bắt em viết bản kiểm điểm 1000 chữ! Đừng nói 1000 chữ, 100 chữ em còn chưa viết nổi! Từ bé đến giờ em chưa từng phải viết cái thứ đó!”
Cậu ủ rũ, vẻ mặt chán nản khiến người khác không khỏi động lòng.
Thư Thần liếc nhìn cậu với ánh mắt đầy thương cảm, rồi chỉ sang phòng bên cạnh: “Cậu, cậu qua tìm Diệp Khinh Danh đi.”
Hoa Nhiên nghi hoặc: “Anh Diệp?”
Thư Thần nói: “Ừ, để, để anh ấy dạy cho cậu.”
Hoa Nhiên gật gật đầu, quay người đi ngay.
Thật ra Thư Thần cũng không biết viết kiểm điểm. Khi còn ở ACE, anh là người ngoan nhất đội, luôn nghe lời Giang Thiệu Vũ, cố gắng hoàn thành mọi nhiệm vụ.
Anh chăm chỉ luyện tập, thi đấu cũng không mắc lỗi nên chưa từng bị huấn luyện viên mắng. Trong mắt Thư Thần, anh Vũ luôn là một người ấm áp, giống như người anh trai luôn khích lệ và chăm sóc mình.
Tất nhiên, sự ấm áp đó chỉ dành riêng cho Thư Thần. Còn mấy người như Lão Lâm, Diệp Tử, Tiểu Chu, Bùi Phong thì từng bị mắng tới nơi tới chốn. Trong đó Tiểu Chu bị mắng ít nhất, Diệp Khinh Danh bị mắng nhiều nhất và cũng là người viết kiểm điểm nhiều nhất.
Nên bảo Hoa Nhiên tìm Diệp Tử là chuẩn bài.
Tại phòng 301, Diệp Khinh Danh đang lười biếng ngồi trên sofa, vừa ăn hạt dưa vừa xem phim. Trên TV là một bộ drama tình cảm siêu máu chó.
Đúng lúc Hoa Nhiên gõ cửa, TV đang phát đến cao trào, dưới cơn mưa như trút, một anh chàng Alpha ngã sụp xuống trước mặt Omega, vừa tự tát vào mặt mình vừa gào lên trong tuyệt vọng: “Anh sai rồi! Em tha thứ cho anh được không?! Anh sai thật rồi mà!”
Hoa Nhiên ngây người: “Anh… anh Diệp, khẩu vị của anh độc lạ thật đấy nha?”
Bình thường tuyển thủ eSports rảnh rỗi thì hoặc luyện tập, hoặc chơi game.
Còn anh Diệp thì ung dung ngồi xem ngôn tình máu chó.
Diệp Khinh Danh tạm dừng phim, quay sang cười toe toét: “Là Thần Thần bảo cậu tới tìm tôi đúng không?”
“Sao anh biết?”
“Chắc chắn là HLV Giang bắt cậu viết kiểm điểm, cậu không biết viết, liền tìm Thư Thần. Thư Thần cũng không biết viết, nên bảo cậu tới tìm tôi. Đúng không?”
Hoa Nhiên giơ ngón cái: “Anh Diệp đúng là liệu sự như thần!”
Diệp Khinh Danh lấy một tờ giấy, đưa cho Hoa Nhiên: “Cầm đi, tôi chuẩn bị sẵn cho cậu rồi.” Sau đó chỉ chỉ vào đống đồ ăn vặt trên bàn: “Mai nhớ mua cho tôi mấy gói khô bò hiệu này. Tôi thích nhất vị cay cay.”
Hoa Nhiên cung kính nhận lấy, nhìn vào giấy thì thấy dòng tiêu đề: “Chiến lược viết kiểm điểm phiên bản đội tuyển quốc gia.
Đoạn một: Viết rõ ngày tháng xảy ra lỗi và quá trình chi tiết. Ví dụ: Ngày X tháng X năm X, huấn luyện viên Giang tổ chức buổi huấn luyện thường nhật cho đội tuyển quốc gia. Vậy mà tôi không những không nghiêm túc luyện tập, mà còn cẩu thả, sơ ý, làm ra chuyện ngu ngốc và bị huấn luyện viên Giang với ánh mắt sắc bén phát hiện ngay lập tức.
Đoạn hai: Thành khẩn nhận lỗi. Ví dụ: XXXX.
Đoạn ba: Nhìn lại bản thân, phân tích nguyên nhân tại sao lại phạm phải lỗi như vậy.
Đoạn bốn: Một lần nữa nhận lỗi một cách chân thành, đồng thời cam kết sẽ thay đổi, làm lại từ đầu, tuyệt đối không tái phạm.
Không chỉ có hướng dẫn chi tiết, mà còn có mẫu cụ thể để tham khảo.
Hoa Nhiên đọc xong, kích động nói: “Cảm ơn anh Diệp! Cái hướng dẫn này hữu ích quá! Em về viết ngay!”
Cậu đi được hai bước, lại quay đầu đầy nghi ngờ hỏi: “Khoan đã, cái này là anh in sẵn à? Trông như có kinh nghiệm đầy mình ấy?”
Diệp Khinh Danh cười đầy tự hào: “Tất nhiên rồi! Ngày xưa ở ACE, kiểm điểm tôi viết đủ để chất đầy một hộp giấy lớn đấy!”
Hoa Nhiên trợn tròn mắt: “Một hộp kiểm điểm? Thật hay đùa vậy?!”
Diệp Khinh Danh cười tủm tỉm: “Thật chứ còn gì nữa. Nhưng mà, cái hộp kiểm điểm đó tôi đã để lại làm di sản cho đồ đệ của tôi rồi. Đợi sang năm nó vào đội tuyển quốc gia, chắc chắn sẽ cần dùng đến.”
Hoa Nhiên: “……”
Di sản sư môn là kiểm điểm? Thế mà cũng được à?!
Diệp Khinh Danh dừng một chút, bổ sung: “Đúng rồi, kiểm điểm phải viết bằng tay. Cậu có thể soạn trước trên máy tính rồi chép lại, chứ viết tay mà sửa tới sửa lui thì nhìn rất cẩu thả.”
Hoa Nhiên: “…Biết rồi.”
Khi về đến ký túc xá, Hoa Nhiên vẫn còn trong trạng thái mơ hồ kiểu “Tôi là ai? Đây là đâu? Sao đội tuyển quốc gia lại đáng sợ thế này?”
Cậu quay lại phòng ngủ, đột nhiên nhớ ra — Cậu không mang theo giấy bút! Cậu có mang theo giấy vẽ và sơn màu, nhưng chẳng lẽ dùng màu nước để viết kiểm điểm?
Hết cách, Hoa Nhiên đành lên nhóm chát “Tiểu đội nạn nhân đội tuyển quốc gia” cầu cứu: “Các vị đại ca, ai có giấy bút cho em mượn với!”
Lão Lâm: “Tôi có.”
Tiểu Chu: “Tôi có.”
Bùi Phong: “Tôi có.”
Diệp Khinh Danh: “Sao nãy không hỏi tôi luôn? Tôi tưởng cậu mang theo rồi.”
Nhìn mấy cựu tuyển thủ ACE đồng loạt xuất hiện, tâm trạng Hoa Nhiên phức tạp cực kỳ — Hóa ra mọi người đã chuẩn bị giấy bút từ đầu, chỉ đợi đến lúc bị mắng, phải viết kiểm điểm?
Hoa Nhiên đáp: “Vậy em đến lấy của anh Diệp nhé, cảm ơn mọi người!”
Tần Tuyết Dao là người ít nói, không tiện hỏi trong nhóm, liền hỏi nhỏ Hạ Lê: “Cần chuẩn bị giấy bút thật à? Tôi không mang theo. Để ghi chép họp à?”
Bình thường đấu tập dùng máy tính, trò chuyện dùng điện thoại, đã lâu cô không dùng giấy bút.
Hạ Lê nhắn lại: “Để viết kiểm điểm đó!”
Tần Tuyết Dao: “…Kiểm điểm?”
Hạ Lê: “Hoa Hoa hôm nay bị HLV Giang gọi riêng lên phòng mà, chắc làm sai gì đó bị mắng, bắt viết kiểm điểm. Mà kiểm điểm phải viết tay nên cần giấy bút.”
Tần Tuyết Dao đơ mặt — kiểm điểm nữa à? HLV Giang nghiêm vậy sao?
Nhưng nghĩ lại, mình đấu tập nghiêm túc, không làm sai gì, chắc không bị mắng đâu? Nghĩ thế, Tần Tuyết Dao an tâm đi ngủ.
Còn lúc này, Hoa Nhiên đang vò đầu bứt tóc cố gắng gõ ra đủ số chữ.
Năm đó thi đại học, cậu viết văn chỉ vừa đủ 800 chữ, giờ bắt viết kiểm điểm 1000 chữ, đúng là muốn mạng của cậu mà!
Hồi thi đại học, bài luận 800 chữ cậu còn phải cố lắm mới viết đủ, bây giờ bắt viết bản kiểm điểm 1000 chữ đúng là quá sức.
Có nên bắt đầu kể từ mẫu giáo không? Vì từ nhỏ được nuông chiều, chưa từng trải qua thất bại gì lớn, nên đối với nhiều việc thái độ không nghiêm túc. Từ giải Tân Tinh Cup lọt vào đội tuyển quốc gia một cách quá suôn sẻ, vì thế càng không biết trân trọng cơ hội quý giá này. Ngay ngày đầu huấn luyện đã không theo kịp, chủ quan, lơ là?
Hoa Nhiên viết rồi sửa, sửa rồi xóa, cứ như thế cày đến tận nửa đêm mới viết xong bản kiểm điểm.
Trưa hôm sau, ăn cơm xong, Hoa Nhiên mang bản kiểm điểm đến nộp cho HLV Giang.
Giang Thiệu Vũ xem kỹ một lượt, nói: “Dùng mẫu của Diệp Khinh Danh à?”
Cái mẫu của Diệp Khinh Danh, anh đã thấy không biết bao nhiêu lần rồi.
Hoa Nhiên không dám chối, đành cứng mặt gật đầu: “Vâng. Trước giờ em chưa từng viết kiểm điểm, nên hỏi anh Diệp cách viết ra sao.” Cậu ngập ngừng, vội nói thêm: “Nhưng nội dung là em tự viết hết, không chép mẫu đâu ạ!”
Giang Thiệu Vũ đặt bản kiểm điểm xuống, ánh mắt trở nên nghiêm khắc: “Cậu là người duy nhất trong đội không phải xuất thân chuyên nghiệp, nên càng phải nghiêm khắc với bản thân hơn. Những người khác đều trải qua huấn luyện bài bản, nền tảng vững chắc. Còn cậu thì không, xem như vào nghề nửa đường, nền tảng thua xa người ta. Tôi không làm khó cậu, tôi muốn cậu theo kịp mọi người càng sớm càng tốt.”
“Từ giờ coi việc huấn luyện như đi học, tập trung tinh thần, nghiêm túc, đừng có hời hợt cười đùa. Những phản xạ tức thời trong thi đấu chuyên nghiệp đều được rèn luyện từ những buổi luyện tập nhàm chán như thế này. Hiểu chưa?”
Hoa Nhiên gật đầu như giã tỏi: “Hiểu rồi ạ! Em nhất định sẽ nghiêm túc đấu tập!”
Giang Thiệu Vũ: “Đi đi. Gọi Diệp Khinh Danh đến đây.”
Hoa Nhiên lạnh toát người, chạy vội về phòng huấn luyện: “Anh Diệp! HLV gọi anh! Ảnh nhận ra bản kiểm điểm em dùng mẫu của anh rồi! Em có kéo anh xuống nước không vậy?!”
Diệp Khinh Danh cười toe toét: “Không sao, có phải tôi viết hộ đâu.”
Anh gõ cửa phòng Giang Thiệu Vũ, vừa cười vừa nịnh: “HLV gọi em ạ?”
Giang Thiệu Vũ lạnh lùng nhìn anh: “Hay là cậu mở tiệm ngay ngoài cổng căn cứ đi, đặt tên là ‘Cửa hàng chuyên kiểm điểm của Diệp Khinh Danh’, ai bị phạt viết thì đến mua mẫu của cậu?”
Diệp Khinh Danh cười cứng đờ, vội giải thích: “Đám tân binh không biết viết kiểm điểm, em chỉ giúp đỡ trong phạm vi hợp lý…”
Giang Thiệu Vũ: “Thế là cậu thành người tốt, còn tôi là ác ma?”
Diệp Khinh Danh toát mồ hôi lạnh: “…Không không không! Em không có ý đó!”
Giang Thiệu Vũ nhướng mày, giọng lạnh tanh: “Mục đích của kiểm điểm là gì? Là để nhận ra lỗi lầm, chỉnh đốn thái độ. Việc viết kiểm điểm cũng là quá trình tự nhìn lại và phản tỉnh.”
“Mỗi lần tôi yêu cầu viết kiểm điểm, cậu lại xen vào, cung cấp hướng dẫn, mẫu viết chi tiết. Lần trước, đám anh em Hồ Lô nộp kiểm điểm giống hệt nhau, có người còn bắt đầu từ mẫu giáo. Cái kiểu viết để đủ chữ đó là cậu dạy đúng không?”
“Cậu nghĩ mình giỏi lắm à?”
Sắc mặt Diệp Khinh Minh lúc đỏ lúc trắng, giờ mới nhận ra. Cách làm của mình thực sự không ổn. Việc giúp đỡ này hoàn toàn sai. Anh Vũ bắt người viết kiểm điểm là vì bọn họ thật sự mắc lỗi, cần phải nghiêm túc suy ngẫm và sửa chữa.
Còn việc anh đi giúp mọi người viết sẵn hướng dẫn chi tiết, khiến cho quá trình viết kiểm điểm trở nên qua loa đối phó, mọi người không còn tự suy xét lỗi sai, mà chỉ đơn giản là dùng mẫu để cố gắng đủ số chữ, hoàn thành nhiệm vụ cho có.
Tự mình vừa phản tỉnh vừa nghiêm túc viết bản kiểm điểm, và việc dùng mẫu để đối phó, đúng là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Không trách được sao anh Vũ lại giận đến vậy, đúng là mình lo chuyện bao đồng thật!
Diệp Khinh Danh vội vàng cúi đầu nhận sai: “Em sai rồi! Sau này em tuyệt đối không lo việc của tụi nó nữa! Bị huấn luyện viên mắng khóc cũng là đáng đời tụi nó! Em chõ mồm vào làm gì chứ? Não em chắc hỏng rồi!”
Giang Thiệu Vũ nhàn nhạt nói: ““Tôi thấy cậu rảnh quá thôi. Nghĩ rằng mình qua ải nhanh nhất là giỏi lắm à? Cậu thi đấu từng ấy năm rồi, vượt qua đầu tiên không phải là điều hiển nhiên sao?”
Diệp Khinh Danh quả thật thiên phú dị thường, tốc độ tay nhanh, bước di chuyển như gió. Tối hôm qua anh đã vượt qua ải 8 “Phế tích sa mạc”,hôm nay bắt đầu đánh ải 9.
Trong tất cả các bài huấn luyện di chuyển, anh luôn là người vượt qua đầu tiên, năng lực rõ ràng khỏi bàn.
Nhưng mà cái người này cực kỳ dễ kiêu ngạo, lại còn len lén giúp người khác “hướng dẫn kiểm điểm”. Thật đúng là không bị mắng vài lần là lại ngứa da!
Diệp Khinh Danh gãi mũi, nhỏ giọng phân trần: “Em đang luyện tới ải 9 rồi, em nhất định sẽ là người đầu tiên vượt ải 10, làm gương cho mọi người.”
Giang Thiệu Vũ lạnh lùng nói: “Cậu đã rảnh như vậy thì từ hôm nay, mỗi ngày huấn luyện thêm một tiếng ở phòng bản đồ. Qua bên phòng huấn luyện đôi, chơi trốn tìm với huấn luyện viên Thường. Trong vòng 10 phút phải giết được huấn luyện viên Thường thì tính là qua. Qua rồi thì đổi bản đồ đánh tiếp, không giết được thì luyện lại từ đầu. Nhớ kỹ hết tất cả các bản đồ cho tôi!”
Diệp Khinh Danh: “……”
Mẹ ơi, lúc nãy còn đang nghĩ không biết ai sẽ là nạn nhân tiếp theo, kết quả lại là chính mình?!
Tôi bị cái gì vậy? Tự nhiên lo chuyện thiên hạ làm chi?
Diệp Khinh Danh mặt mày đưa đám nói: “Huấn luyện viên, không cần nặng tay thế đâu ạ? Chỉ luyện thêm một tiếng thôi mà…”
Giang Thiệu Vũ: “Một tiếng rưỡi.”
Diệp Khinh Danh lập tức đứng nghiêm: “Biết rồi! Một tiếng!”
Giang Thiệu Vũ liếc mắt: “Còn biết mặc cả? Rất tốt. Hai tiếng.”
Diệp Khinh Danh: “………”
Lúc này anh ta chẳng khác gì một chiếc lá khô treo trên cành, mất hồn, vô lực, thảm thương tột độ.
Ra khỏi văn phòng, Diệp Khinh Danh lập tức nhắn cho đồ đệ một tin: “Bộ sưu tập kiểm điểm sư phụ để lại, con nhớ giữ kỹ. Đó là phiên bản tuyệt bản rồi, sau này sẽ không ai phát hành hướng dẫn nữa đâu. Đồ đệ à, con phải tự mình lĩnh hội tinh túy bên trong, học cách sáng tạo, viết ra kiểm điểm của chính mình!”
Lúc đó, Tiểu Diệp đang nghỉ ở nhà, nằm xem phim, thấy tin nhắn thì nhíu mày hỏi: “Sư phụ, thầy bị điên rồi hả?”
Diệp Khinh Danh: “Đúng vậy, con có thể đến đội tuyển quốc gia nhặt xác sư phụ bất cứ lúc nào.”
Tiểu Diệp: “…”
Nhặt xác? Đội tuyển quốc gia ghê gớm vậy sao?!
Diệp Khinh Danh đi đến phòng huấn luyện đôi bên cạnh, huấn luyện viên Thường đã đứng sẵn chờ, tươi cười rạng rỡ nói: “Huấn luyện trốn tìm phải không? Hoan nghênh Diệp Tử là người đầu tiên bước vào phòng tối luyện tập đặc biệt của đội tuyển quốc gia!”
Diệp Khinh Danh: “……”
Chỉ muốn đập đầu vào tường chết cho xong. Cuối cùng cũng hiểu tại sao người ta nói lo chuyện bao đồng, chết không kịp ngáp.
Hết chương 109
Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh