Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh

Chương 107

1@-

Chương 107

Tác giả: Điệp Chi Linh | Editor: Chan

Sau khi Giang Thiệu Vũ trình diễn cách sử dụng phần mềm huấn luyện cho các tuyển thủ, anh liền nói với mọi người: “Các bạn đăng nhập vào phần mềm, thử sử dụng trước.”

Tần Bác bước lên nói rõ: “Các tuyển thủ, hãy mở ứng dụng ‘Huấn luyện thường ngày ĐTQG’ trên desktop. Tên đăng nhập là tên các bạn viết không dấu, mật khẩu mặc định là sáu số 6. Sau khi vào có thể đổi lại mật khẩu.”

Mọi người lần lượt mở phần mềm và đăng nhập.

Lúc này, trong giao diện phần mềm quản lý của Giang Thiệu Vũ, có thể thấy từng avatar sáng lên lần lượt. Ví dụ, sau khi Bùi Phong đăng nhập, avatar đại diện cho cậu sẽ sáng lên, sau khi thoát sẽ tối lại. Nếu Giang Thiệu Vũ muốn quan sát ai, chỉ cần nhấp vào avatar người đó là có thể lập tức xem được nội dung huấn luyện của tuyển thủ đó trên máy tính.

Đồng thời, bên dưới avatar của các tuyển thủ sẽ hiển thị thống kê “Thời gian online trong ngày” và “Hạng mục huấn luyện hiện tại”. Ai luyện được mấy tiếng đồng hồ đều hiện rõ ràng, hoàn toàn không có cách nào lười biếng. Những chức năng này đều do Tần Bác làm theo yêu cầu của Giang Thiệu Vũ.

11 tuyển thủ lần lượt vào phần mềm để làm quen một lượt.

Giang Thiệu Vũ nói: “Về phần mềm và lịch học, còn ai có thắc mắc không?”

Hoa Nhiên giơ tay: “Thưa huấn luyện viên, trong thời khóa biểu chỉ ghi thời gian của từng hạng mục huấn luyện, nhưng không nói rõ phải luyện từ ải nào. Vậy mức độ khó là do bản thân tự chọn, hay là do thầy quyết định ạ?”

Cậu vừa mới vào mục “Luyện tập di chuyển”, phát hiện có 10 cửa ải. Cửa ải từ 1 đến 5 còn tương đối đơn giản, nhưng càng về sau thì độ khó càng b**n th**. Huấn luyện viên Giang lúc nãy trình diễn cho cả đội xem hình như là cửa ải thứ 6, đã rất kinh khủng rồi, cửa ải thứ 10 chắc không phải người bình thường có thể vượt qua được đâu?

Giang Thiệu Vũ đáp: “Tất cả mọi người đều bắt đầu từ cửa ải đầu tiên, tiến hành từng bước một, không cần thiết phải lao vào mức độ khó nhất ngay từ đầu.”

Nếu vừa vào đã chọn mức độ khó nhất, các tuyển thủ chỉ bị nổ chết liên tục, bị làm cho quay cuồng, như vậy không thể tiến bộ được gì. Giang Thiệu Vũ hy vọng trong thời gian huấn luyện nửa tháng này, họ có thể tiến bộ dần dần, từng bước đi đều vững chắc.

Hạ Lê hỏi: “HLV, lịch huấn luyện của mọi người đều giống nhau ạ? Không chia theo vị trí à?”

Câu hỏi này của cô trúng trọng tâm, bắn tỉa và y tế chắc chắn yêu cầu khác nhau.

Giang Thiệu Vũ mở một bảng biểu: “Độ khó sẽ có sự khác biệt nhỏ dựa theo từng vị trí. Ví dụ, độ chính xác khi bắn, vị trí bắn tỉa là yêu cầu cao nhất, phải vượt qua ải thứ 10; công kích, đột kích, trinh sát cần qua ải thứ 9; y tế chỉ cần đến ải thứ 8 là đạt yêu cầu. Còn về luyện tập di chuyển, nghề cận chiến phải qua ải thứ 10, bắn tỉa và y tế thì qua ải thứ 8 là được. Yêu cầu cụ thể tôi sẽ gửi lên nhóm, mọi người tự đối chiếu theo vị trí của mình.”

Mọi người: “……”

Tệ nhất cũng phải vượt cửa ải 8?

Ngay cả y tế cũng phải luyện bắn đến cấp 8, không trách được vì sao Thư Thần trên sân lại có thể headshot y tế đối thủ, hóa ra hồi ở ACE đã được luyện như thế!

Thời Tiểu Bân nghe mà run rẩy, không biết có theo kịp không?

Lưu Thiếu Châu ho nhẹ, cười hỏi: “HLV Giang, có thể hỏi kiểm tra sẽ như thế nào không?”

Giang Thiệu Vũ: “Kiểm tra chia thành hai phần, lý thuyết và thực hành. Tới lúc đó các bạn sẽ biết.”

Mọi người: “……”

Lý thuyết?

Bao nhiêu lâu rồi họ chưa làm bài kiểm tra? Mấy người học dốt nghe chữ “kiểm tra” là muốn khóc.

Mạc Hàm Thiên nhỏ giọng hỏi: “Nếu trượt bài kiểm tra… có hình phạt không ạ?”

Giang Thiệu Vũ liếc cậu một cái, nói: “Dĩ nhiên là có. Không có hình phạt thì kiểm tra làm gì?”

Tất cả lạnh sống lưng, không biết hình phạt kiểu gì đây?

Giang Thiệu Vũ liếc quanh phòng huấn luyện: “Hôm nay, hoàn thành bài luyện di chuyển. Buổi chiều luyện đủ 4 tiếng. Buổi tối không bắt buộc, có thể luyện tiếp hoặc lập nhóm đánh xếp hạng. Sau đợt kiểm tra đầu tiên, tôi sẽ sắp xếp các trận đấu tập chính thức.” Nói xong, anh đứng dậy: “Tôi có việc, mọi người tự đấu tập nhé.”

Giang Thiệu Vũ dẫn theo Tần Bác rời khỏi phòng. Sau khi anh đi, các tuyển thủ đồng loạt thở phào, may mà Wing thần không đứng sau giám sát, nếu không nhiều người chắc không dám động tay chuột.

Diệp Khinh Danh cười: “Chúng ta có nên lập một nhóm chat riêng không? Chỉ 11 tuyển thủ, không có HLV?”

Mọi người gật đầu đồng ý:

“Rất cần luôn!”

“Anh Diệp lập đi!”

Nhóm chat chính thức là do Giang Thiệu Vũ lập, nhiều chuyện không tiện bàn công khai.

Vậy là Diệp Khinh Danh tạo nhóm riêng, tên là “Tiểu đội nạn nhân đội tuyển quốc gia” rồi kéo từng người vào.

Hoa Nhiên thắc mắc: “Sao gọi là tiểu đội nạn nhân?”

Diệp Khinh Danh gửi icon mặt cười đầy ẩn ý: “Đợi Wing thần mời nạn nhân đầu tiên, cậu sẽ hiểu.”

Hoa Nhiên: “Nạn nhân đầu tiên? Không phải là tôi chứ, haha~”

Tần Tuyết Dao ngồi yên không nói gì, cô linh cảm chuyện chắc chắn không đơn giản vậy đâu.

Thoáng cái đã đến 2 giờ chiều, Bùi Phong nhắc nhở: “Chuẩn bị bắt đầu huấn luyện rồi. Tiết đầu tiên luyện di chuyển. Mọi người mở phần mềm, sẵn sàng nhé. HLV có thể xem thời lượng của chúng ta, đừng lười biếng đấy~”

Tất cả nhanh chóng gõ chữ: “Đã rõ!”

Nhóm chat lập tức yên ắng, ai nấy đều mở phần mềm, tập trung vào màn hình máy tính.

Luyện di chuyển cấp 1~5, đối với một số người chơi bình thường có tốc độ tay và phản ứng chậm sẽ khá khó, nhưng với tuyển thủ chuyên nghiệp thì lại rất đơn giản. Bản đồ ba sao sẽ xuất hiện ngẫu nhiên, có 10 quả lựu đạn rơi xuống từ bốn phương tám hướng, tuyển thủ cần vừa né tránh lựu đạn, vừa nhanh chóng vượt qua bản đồ. Chỉ cần bị thương là xem như thất bại, phải bắt đầu lại từ đầu.

Mấy ải đầu coi như cho không, mục đích là để mọi người lấy lại cảm giác tay. Bắt đầu từ ải thứ sáu mới thật sự nâng độ khó.

Bùi Phong cũng là lần đầu tiên dùng phần mềm này, cảm thấy còn khó hơn cả phòng tối năm xưa của ACE. May mà phản xạ của cậu cực nhanh, kỹ năng di chuyển cũng xuất sắc, chỉ trong chớp mắt đã vượt liền ba bản đồ của ải 5. Trên màn hình hiện ra thông báo: “Chúc mừng bạn đã vượt ải thành công. Vui lòng chọn: A. Luyện lại ải thứ năm; B. Tăng độ khó, tiến vào ải thứ sáu?”

Bùi Phong chọn B, tiếp tục luyện cấp 6.

Ải 6, tốc độ lựu đạn rơi tăng rõ rệt, nhưng vẫn không làm khó được cậu. Với cách di chuyển né hình chữ S thần sầu, cậu lại tiếp tục vượt qua 3 bản đồ, tiến vào ải 7.

Ải bảy là bản đồ “Đêm mưa” mờ tối, tiếng mưa rơi rào rào che lấp hoàn toàn âm thanh lựu đạn lăn tới. Bản đồ lại không có đèn đường, xung quanh đen kịt, lựu đạn thì lại màu đen, nếu mắt không đủ tinh thì hoàn toàn không thể nhìn rõ. Khi nhận ra thì đã quá muộn để né tránh.

Bùi Phong vừa mới đi được vài bước thì bên cạnh liền vang lên một tiếng “bùm” lớn, cả người cậu bị nổ bay ra xa.

Trên màn hình hiện lên dòng chữ nhắc của hệ thống: “Kỹ năng di chuyển của bạn thật xuất sắc, có muốn thử lại không?”

Bùi Phong: “……”

Sư phụ, không hổ là anh.

Không chỉ bị nổ tung, mà còn bị phần mềm chế nhạo một phát?

Cùng lúc đó, Lão Lâm ngồi bên cạnh không nhịn được chửi thề: “Mẹ nó, cái này cũng được à?”

Bùi Phong liếc sang, cũng là cửa ải thứ bảy, bản đồ mưa đêm mờ tối, Lão Lâm cũng bị nổ tan xác.

Chu Dật Nhiên khẽ sờ mũi, mỉm cười: “Cửa bảy đã khó thế này, cửa mười không biết sẽ ra sao nữa.”

Diệp Khinh Danh nhướng mày: “Tôi đã biết, anh ấy sẽ không dễ dàng tha cho chúng ta như vậy đâu.”

Bị nổ tung bay khỏi màn hình, Thư Thần lặng lẽ bấm “chơi lại”, tiếp tục đấu tập né lựu đạn. Trong lúc hệ thống đang tải bản đồ, anh lén liếc nhìn màn hình của Hoa Nhiên ở cạnh, cậu cũng kẹt ở cửa bảy.

Dần dần, các tuyển thủ khác cũng vượt qua được cửa năm, sáu và tập thể bị kẹt ở bản đồ mưa đêm.

Mạc Hàm Thiên sau khi bị nổ bay năm lần thì bắt đầu nghi ngờ cuộc đời: “Cái này thật sự có thể qua được sao?”

Thời Tiểu Bân phân tích: “Hay là thử tìm quy luật? Ví dụ, quả lựu đạn đầu tiên lăn từ hướng nào, mấy giây thì nổ, tính chuẩn rồi di chuyển, chắc sẽ dễ hơn chút?”

Mạc Hàm Thiên gật đầu: “Hợp lý đấy!”

Phó bản trong game online cũng vậy mà, chỉ cần nắm được thời điểm boss tung kỹ năng là có thể vượt qua. Phần mềm này chắc cũng là dạng chương trình tương tự?

Nghĩ vậy, Mạc Hàm Thiên lấy lại tinh thần, bắt đầu một lượt mới.

Lần này, cậu chú ý ghi nhớ hướng và thời điểm lựu đạn rơi trong vài giây đầu, cố gắng ghi nhớ trong đầu. Lúc vượt lại, cậu âm thầm tính toán: “5 giây, phía trước bên phải sẽ có lựu đạn, mình sẽ lách vào ngõ trái, chắc là tránh được.”

Mạc Hàm Thiên nhanh chóng trượt người sang trái, vừa định thở phào nhẹ nhõm thì —

Bùm!

Một tiếng nổ vang trời, phía trái lại nổ?!

Mạc Hàm Thiên: “???”

Gì vậy trời?

Ván trước nổ bên phải, sao ván này lại nổ bên trái? HLV Giang, sao anh lại không chơi theo quy tắc?!

Lúc này, ở trong văn phòng, Giang Thiệu Vũ đang nhấp trà, dùng tài khoản quản trị viên quan sát tình hình huấn luyện của tuyển thủ.

Thấy Tiểu Mạc lại bị nổ thành tro, anh nhướng mày, lẩm bẩm: “Đúng là ngây thơ. Nếu tôi thiết kế phần mềm giống phó bản game online, các cậu chẳng phải sẽ chia sẻ chiến thuật, ghi nhớ quy trình, rồi thông qua hết trong hai ngày à?”

Trong game, dù phó bản có khó đến đâu, boss dùng chiêu gì, bao nhiêu phần trăm máu thì hóa cuồng, phạm vi kỹ năng lớn thế nào, chỉ cần bị quét sạch vài lần, là có thể mò ra quy luật và vượt qua.

Nhưng phần mềm huấn luyện của đội tuyển quốc gia thì khó ở chỗ — không có quy luật nào cả.

Tần Bác thấp giọng nói: “Lần này toàn bộ nhân vật và đạn dược trong phần mềm đều xuất hiện ngẫu nhiên. Muốn vượt ải, hoàn toàn không có đường tắt, chỉ có thể dựa vào phản ứng tức thời và khả năng phối hợp di chuyển của tuyển thủ. Ải bảy… chắc sẽ làm họ mắc kẹt khá lâu.”

Giang Thiệu Vũ gật đầu: “Ừ, cho họ làm quen trước với độ khó. Phía sau còn khủng hơn.”

Trong phòng huấn luyện, màn hình của tất cả tuyển thủ đều là bản đồ mưa đêm đen kịt.

Từng người bị nổ bay khỏi màn hình, hết lần này đến lần khác.

Bùm!

Kỹ năng di chuyển của bạn thật xuất sắc, có muốn thử lại không?

Không những bị nổ chết liên tục, họ còn liên tục bị hệ thống chọc quê, tâm lý thật sự sắp sụp đổ.

Hoa Nhiên ngây ngốc ngồi nhìn màn hình, đây còn khủng khiếp hơn cả phong cách chơi ném bom loạn xạ của cậu. Dù đã căng hết thần kinh, né kỹ từng bước, vẫn có thể có một quả lựu đạn đen ngòm lăn ra ngay dưới chân, không kịp phản ứng là nổ tan xác.

Ngay cả Bùi Phong cũng thở dài: “Không chỉ luyện né, cái này còn luyện tâm lý nữa đúng không?”

Nếu tinh thần yếu một chút, kiểu huấn luyện với cường độ cao và độ khó như thế này chắc chắn sẽ sụp đổ.

Chiều hôm đó, 11 người bị “cho bay màu” suốt buổi.

Tới giờ cơm tối, cả đám mặt mày xám xịt, không còn vẻ khí thế như lúc họp trưa nay, ai nấy ủ rũ như những cành liễu bị phơi nắng cháy.

Chủ đề bàn ăn duy nhất: “Cửa bảy các cậu qua chưa?”

“Chưa.”

“Tối luyện tiếp nhé, không qua được tôi không ngủ nổi.”

Diệp Tử nghe mấy người xung quanh nói, cười tủm tỉm: “Đây mới chỉ là món khai vị thôi. Sau còn bắn súng, phản xạ, bản đồ, mỗi ngày một loại ác mộng cho các cậu đổi món.”

Nghe anh đâm bổ sung một câu, tinh thần mọi người lại tụt dốc thêm mấy phần..

Ác mộng thay đổi nguyên liệu?! Anh đúng là biết đùa!

Tối hôm đó, đúng như dự đoán, nhiều người mơ thấy ác mộng.

Trong mơ, họ liên tục bị lựu đạn nổ tung, bóng tối mưa gió lạnh buốt, cảnh tượng đáng sợ cứ lặp đi lặp lại…

Sáng hôm sau tỉnh dậy, lần đầu tiên Hoa Nhiên bắt đầu nghi ngờ cái gọi là “sự dịu dàng” của HLV Giang: “Đây thực sự là phần mềm mà Wing thần bảo kỹ sư Tần làm sao? Hành xác quá!”

Tần Tuyết Dao cũng hơi lo lắng: “Có vẻ như đội tuyển quốc gia không ấm áp như tưởng tượng.”

Chiều hôm sau, cuối cùng cũng có người đầu tiên vượt qua cửa bảy xuất hiện — Diệp Khinh Danh. Anh nhờ vào di chuyển uyển chuyển như gió, tránh được toàn bộ 10 quả lựu đạn trong bản đồ mưa đêm, thuận lợi tiến vào cửa tám.

Diệp Khinh Danh híp mắt cười toe toét: “Di chuyển mà, phải để tôi. Các cậu đi bằng chân, tôi bay bằng khí cơ mà.”

Bùi Phong tò mò hỏi: “Cửa tám là gì?”

Diệp Khinh Danh mở cửa tám, nụ cười lập tức cứng lại: “…Phế tích sa mạc.”

Chưa đi được mấy bước, anh đã bị căn nhà sập xuống đè chết tươi.

Diệp Khinh Danh mặt mũi đen thui: “Không hổ là bản đồ do ảnh thiết kế! Mẹ nó, cái này người thường có thể qua được à?!”

Hết chương 107


Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Truyện Huấn Luyện Viên Kim Bài - Điệp Chi Linh Story Chương 107
10.0/10 từ 28 lượt.
loading...