Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 95: Lâm gia.

62@-

Thành Đôn Hoàng không lớn, nhưng thực sự rất phồn hoa. Chỉ tiếc, lúc này không phải thời điểm đẹp nhất trong năm. Cành khô úa vàng, gió lạnh len lỏi vào từng nếp áo, chẳng chừa kẽ hở nào.


Thư Tửu rụt hai tay vào trong ống tay áo, nhưng nàng không cảm thấy lạnh. Cũng chẳng phải vì thân thể ấm, mà chỉ là nhìn người khác làm thế nào thì bắt chước theo mà thôi.


Cảm giác vốn đã suy yếu, lúc này càng mỏng manh đến đáng thương. Nàng đón lấy chiếc bánh bao nóng hổi mà Quan Nam đưa qua, cắn một miếng, nước thịt lan tràn trong khoang miệng, hương vị tươi ngon vô cùng.


Quan Nam cười, đặt xuống một tấm khăn tay, nói: “Cửa tiệm bánh bao này là do một người từ Kim Tề Châu tới đây mở, bình thường muốn ăn phải xếp hàng dài. Ta đoán chắc muội chưa từng nếm thử, nên hôm nay dẫn muội đến.”


Khăn tay có mùi hương mai nhè nhẹ, k*ch th*ch vị giác khiến nàng thèm ăn hẳn lên. Nàng quay sang gọi thêm một xửng nữa.


Hai người trò chuyện không ít, đúng hơn là Quan Nam nói nhiều, nàng lắng nghe là chính. Nhưng so với trước, cũng đã khá hơn nhiều. Ít nhất là nàng chủ động hỏi vị cô nương vừa chào y có phải có ý với y hay không.


Quan Nam bật cười khẽ, vẻ mặt thản nhiên: “Quả thật muội vô tình. Mấy ngày trước ta còn nói rõ lòng mình với muội rằng ta để tâm đến muội, thế mà vừa nhận nhau làm huynh muội, muội đã xoay người ngó nghiêng giúp ta nhìn ngó các cô nương khác. Không sợ làm ta đau lòng à?”


Y đưa tay ôm ngực, than thở muốn nàng bồi thường.


Trong chốc lát, người trên phố ngoảnh đầu nhìn cả hai. Thư Tửu ho nhẹ một tiếng, đe dọa: “Còn làm ồn nữa, đến làm huynh muội cũng chẳng cần đâu.”


Y liền đứng thẳng người lại, lẩm bẩm bất mãn trong miệng, nhưng không quậy thêm nữa.


Tựa như, chỉ khi ở bên người kia, Thư Tửu mới có thể buông lỏng được phần nào.



Đi thêm một quãng, hai người dừng lại trước một cánh cổng lớn đã khóa. Hai con sư tử đá uy nghiêm ngồi chầu hai bên, phía trên cửa trống hoác, bụi phủ đầy mặt đất, lá rụng thành đống, quang cảnh tiêu điều đến lạnh người.


“Đây là nơi nào?” Thư Tửu cảm thấy căn nhà này tỏa ra hơi lạnh khác thường, trống rỗng khiến lòng dậy lên bất an.


Quan Nam tựa như muốn nói rồi lại thôi, “Một căn nhà từ lâu không còn ai ở, không có gì đáng xem, đi thôi.”


Y vừa đi được mấy bước, phát hiện nàng vẫn đứng yên tại chỗ, chưa hề nhúc nhích. Khi y quay người lại, nàng đã bước đến bên cánh cửa, đang ghé mắt nhìn qua khe cửa vào trong.


“Tiểu Tửu!” Y vội chạy tới kéo nàng rời khỏi đó.


“Đừng kéo ta, bên trong có người!” Nàng hất mạnh tay y ra, vì dùng sức mà hơi thở có phần gấp gáp.


Quan Nam sững người, sau đó sắc mặt trầm hẳn xuống. Y nắm chặt cổ tay nàng, kéo đi một mạch, mặc cho nàng giãy giụa thế nào cũng không chịu buông tay, cũng chẳng nói thêm nửa lời.


Mãi cho đến khi gặp được Yến An Thì.


Người chưa tới, kiếm đã tới trước.


“Thả nàng ra.”


Mũi kiếm của Yến An Thì chĩa thẳng vào Quan Nam, dù không mang sát ý, nhưng nếu muốn cắt rách da mặt y, cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.


Quan Nam lúc này mới bình tĩnh lại. Y cúi đầu nhìn bàn tay mình đang siết cổ tay nàng đến trắng bệch, vội buông ra, hấp tấp nói: “Xin lỗi, Tiểu Tửu, ta… ta không cố ý làm muội đau.”



Y còn muốn giải thích, nhưng Thư Tửu đã bước nhanh về phía Yến An Thì, trốn sau lưng y.


Nàng thì thầm gì đó với Yến An Thì.


Y nghiêng người, cúi thấp đầu kiên nhẫn lắng nghe, lông mày càng lúc càng nhíu chặt. Y đưa mắt nhìn con đường trống vắng phía trước, lại nhìn sang Quan Nam.


Họ nói gì, Quan Nam không nghe rõ, nhưng đoán được ít nhiều. Nhất định là nàng đang cầu Yến An Thì đưa mình vào bên trong căn nhà ấy.


Quan Nam sốt ruột nói: “Không thể vào.”


Yến An Thì đáp gọn một câu: “Nàng muốn đi, thì được đi.”


Dứt lời, quả nhiên y đưa nàng đến gần cửa lớn.


“Yến An Thì! Ngươi muốn hại chết nàng thì cứ đi!”


Yến An Thì dừng bước. Trước mặt là Thư Tửu đang níu tay áo y, muốn kéo y đi. Sau lưng là Quan Nam, người đang nắm giữ điều hệ trọng. Y vỗ vỗ mu bàn tay nàng: “Ngoan, ta sẽ đưa nàng vào, đừng vội. Để ta hỏi Quan Nam trước đã.”


Hiển nhiên, Thư Tửu càng lúc càng lo lắng, trong lòng như có lửa đốt, càng không muốn chờ đợi, chỉ một mực kéo y đi.


Yến An Thì cau mày: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Mau nói rõ.”


Quan Nam thở dài, “Ngươi đã từng nghe đến Mai Lĩnh tông chưa? Bọn họ vốn ở Nam Hoài châu, sau này gặp nạn, tông môn tan rã. Phụ thân ta khi xưa là cố hữu nhiều năm của tông chủ họ Lâm, nên đưa ông bà ấy đến Đôn Hoàng, mong nơi này có thể che chở cho họ.”



“Biến mất?”


Thư Tửu không kéo tay áo y nữa, nhưng sắc mặt vẫn lộ rõ vẻ bức bối.


Quan Nam gật đầu: “Đúng vậy, biến mất không để lại chút dấu vết. Không ai thấy họ rời thành. Tỷ tỷ ta đã sai người tìm kiếm nhiều năm, vẫn không có tin tức.”


Yến An Thì khẽ gật đầu: “Vậy đây là nhà của họ. Nhưng ngươi lại nói ai bước vào cũng phải chết, lời này… thật quá hoang đường.”


Quan Nam cắn răng: “Hoang đường hay không, ngươi tự vào thử là rõ. Nhưng đừng kéo Thư Tửu vào.”


Dù lời thì nói thế, nhưng chân y đã bước tới trước mặt hai người, dáng người thẳng tắp, chắn ngang lối đi.


Sau khi tông chủ họ Lâm mất tích, các chủ và tôn chủ đều đã đích thân đến tra xét, rốt cuộc không tìm được điều gì.


Một năm sau, có người kể chuyện ở trà lâu bảo rằng trong sân nhà ấy có xích đu và ngựa gỗ, là thứ mà tông chủ họ Lâm đã làm riêng cho con gái nhỏ của mình.


Không lâu sau, vài đứa trẻ nghịch ngợm rủ nhau trèo tường vào. Vừa leo lên tới đầu tường, bọn chúng đã thấy có người treo lơ lửng nơi hiên.


Váy lam dài, một dải lụa trắng, mặt quay vào trong cửa, đung đưa qua lại.


Gió thoảng qua, người đó bỗng quay đầu lại. Mấy đứa trẻ sợ quá, rơi khỏi tường, đè lên nhau đau điếng.


Trẻ con được người nhà đưa về, đêm ấy phát sốt nặng, mê sảng không ngừng, miệng lẩm bẩm toàn lời vô nghĩa. Còn chưa kịp gọi thầy thuốc, trời chưa sáng người đã tắt thở.



“Kể từ đó, người Đôn Hoàng đều tránh nơi ấy như tránh tà. Cả các chủ và tôn chủ đều bó tay, ai dám mò vào tìm chết?”


Khi chuyện xảy ra, Quan Nam còn nhỏ, từng nghe kể lại, lòng nửa tin nửa ngờ. Nếu hỏi có tò mò không, đương nhiên là có. Nhưng có dám đi điều tra không, thì là không.


Tông môn bị tru diệt đã khiến dân chúng sợ hãi. Về sau gia đình tông chủ lại mất tích không rõ lý do, cả thành ngầm hiểu mà chẳng ai dám nhắc đến. Huống chi còn xảy ra chuyện mấy đứa trẻ ấy.


Yến An Thì cúi đầu, hỏi khẽ: “Nàng còn muốn vào không? Nếu muốn, ta sẽ đi cùng nàng.”


Quan Nam tức đến nghẹn lời, “Ngươi thật không hiểu tiếng người sao?” Y quay đầu lại, gằn giọng, “Ta không nói đùa. Chỗ đó thật sự không thể đến. Nếu nhất định phải đi, cũng phải đợi nàng từ Côn Luân trở về đã!”


Cơn giận bốc lên, tay áo y vung ra một tiếng rít sắc lạnh.


Thư Tửu ngẩng đầu, nhìn lên bức tường phủ bụi dày đặc. Những viên gạch đá xanh nơi đầu tường đã bong tróc, lở loét. Khi nãy nàng thật sự thấy có người bên trong, không giống như trong lời kể của Quan Nam.


Người đó khoác áo choàng trùm đầu dày nặng, áo choàng dài quét đất, che kín toàn thân, đang bê một chiếc khay, đi ngang qua tiền sảnh.


Tâm trí rối bời trong nàng cũng dần vơi bớt. Đang lúc còn phân vân do dự, nàng bỗng cảm thấy có một bàn tay khẽ bao lấy tay mình đang buông thõng bên người, thanh âm thanh lạnh vang lên bên tai: “Nghe lời Quan Nam, đừng vào.”


Là Đồng Quang.


Nàng nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy thân ảnh mờ nhạt của hắn như sương khói lặng lẽ. Dải lụa bên hông nàng bị gió thổi tung lên, lướt nhẹ qua cổ tay trong suốt của hắn.


“Chuyện mấy đứa trẻ là thật, đúng là do bị hù dọa mà chết. Sau đó, ta cùng tên Béo kia vào căn nhà này tra xét, mọi thứ đều sạch sẽ đến mức bất thường, không có lấy một tia thần hồn hay quỷ khí, càng khiến người cảm thấy bất an. Hiện giờ ta chưa khôi phục hoàn toàn, nếu muội xảy ra chuyện trong đó, ta không thể cứu được. Chờ đến khi chúng ta trở về từ Côn Luân, ta sẽ cùng muội vào, được chứ?”


Hắn không hỏi nàng vì sao lại cố chấp muốn vào. Hắn chỉ nói, đợi đến lúc bản thân có thể che chở cho nàng, sẽ đích thân đưa nàng vào.


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 95: Lâm gia.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...