Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 94: Xuất hiện lần nữa.

82@-

Mặt trời lặn về tây, khí lạnh tràn về rất nhanh, khắp nơi trong Phù Sinh Các đều đã thắp đèn từ sớm. Thập Nhị chu đáo đưa cho Thư Tửu một túi sưởi nhỏ, khẽ nhắc bên tai: “Không thể để lạnh được.”


Đúng lúc đó, Sở Niệm Thanh dừng lời, thoáng liếc sang, khóe môi lại cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt, “Câu chuyện vừa rồi nghe vào có phải thấy đắng chát?”


Móng tay Thư Tửu vẫn còn vương sắc tím xanh, dù có ôm túi sưởi trong tay cũng chỉ là một tầng ấm ngoài mặt, căn bản không đủ làm dịu thân thể vốn đã lạnh bẩm sinh. Huống chi nàng cũng chẳng thấy mình lạnh lẽo.


Nàng gật đầu không hề giấu giếm, đáp: “Quả thực đắng chát.” rồi lại lắc đầu, “Ta không thích kết cục bi lụy như thế.”


Nghe nàng nói vậy, Sở Niệm Thanh nhướng mày nghi hoặc, “Ồ? Sao ngươi biết là kết thúc bi thương? Lý Túc Túc chẳng phải đã quay về tìm ta rồi sao?”


Thư Tửu chạm tay vào vòng đao của thanh Thương Hà Vãn Nguyệt, trong đầu bất chợt hiện lên giấc mộng năm xưa.


Nếu giữa Lý Túc Túc và Sở Niệm Thanh thực sự có một cái kết đẹp, vậy cớ gì người mà nàng ấy khắc cốt ghi tâm ấy lại cô độc trầm lặng? Sao lại bằng lòng để đao tùy thân của mình luôn nằm trong tay người khác?


Thư Tửu nói khẽ: “Bởi vì… hiện tại ngươi vẫn là một mình. Vẫn độc lai độc vãng. Và bởi vì, hắn… chắc đã chết rồi.”


Lời nói ra chẳng chút vòng vo, Sở Niệm Thanh dĩ nhiên chẳng phải không hiểu, nhưng khi nghe người khác trực tiếp xé toạc ra như thế, trong tim nàng ấy vẫn như bị ai siết lại từng tấc.


Sống không thấy người, chết chẳng thấy xác.


Không một ai từng gặp lại Lý Túc Túc. Nàng ấy phái bao nhiêu người tìm kiếm, vẫn không thu được chút tin tức nào. Những manh mối gom góp lại được, tính kỹ cũng chỉ có hai điểm: một là thời gian hắn biến mất trùng khớp với lúc Thư Tửu bất ngờ xuất hiện; hai là thanh Thương Hà Vãn Nguyệt tái xuất hiện, lại nằm trong tay một cô nương vốn chẳng được xem là cao thủ.


Sở Niệm Thanh nhiều lần kiềm nén thôi thúc muốn tìm Thư Tửu tra rõ mọi chuyện, nhưng cuối cùng vẫn đè nén. Nàng ấy không muốn nghĩ sâu, cũng chẳng dám nghĩ. Chỉ cần còn một ngày chưa có tin xấu, thì vẫn có thể giữ chút hy vọng mong manh.


Cho đến khi Quan Nam vì Thư Tửu mà buông bỏ cả chức vị thành chủ Đôn Hoàng, nàng ấy mới hiểu rõ bản thân không thể không gặp thiếu nữ này.


Dạo gần đây, lời đồn về Thư Tửu không hề ít. Nói rằng nàng bản lĩnh cao cường, nhiều lần phá giải những vụ kỳ án. Lại nghe rằng nàng chẳng có võ công gì, vậy mà lần nào cũng có thể thoát hiểm. Mấy ngày trước còn nghe kể, nàng gặp đại nạn ở Liễu Phàm Sơn Trang, tưởng rằng đã khó giữ được tính mạng.


Khi ấy, Sở Niệm Thanh còn có chút tiếc nuối, một thiếu nữ tốt như vậy cuối cùng lại bị cuốn vào đám bùn nhơ tham lợi coi người như cỏ rác.



Tin tức trước mặt không thể sai, người đang sống sờ sờ trước mặt cũng chẳng thể là giả.


Vậy thì quả nhiên nàng có bản lĩnh, nếu không sao có thể khiến Phù Sinh Các dốc sức bảo vệ?


Sở Niệm Thanh nhận lấy thanh Thương Hà Vãn Nguyệt, ánh lệ nơi khóe mắt đã sớm khô cạn, nhưng khi tay chạm vào đao, trong lòng vẫn là ngổn ngang trăm mối. Bên tai dường như văng vẳng tiếng cười của hắn, trước mắt thấp thoáng hình ảnh hắn ôm đao ngồi trên cây, chân trái lơ lửng, ánh mắt ngả ngớn nhìn nàng mà cười.


Tất cả, như vừa mới hôm qua.


Ngón tay nàng ấy chầm chậm vuốt trên vòng tròn được khắc nơi thân đao, miệng nhẹ giọng: “Thật ra ta cũng đoán, hắn không còn nữa.”


Vòng khắc ấy xiêu xiêu vẹo vẹo, chẳng khác gì vết vẽ nguệch ngoạc của một đứa trẻ, vậy mà Lý Túc Túc lại luôn nói đó là ký hiệu riêng của hai người bọn họ.


Ở những nơi người ta không để tâm, hình vẽ đó đã xuất hiện không biết bao lần — trong tay áo nàng, ở đầu tua kiếm, nơi đáy chén thường dùng…


Chuyện đến đây chẳng ai nói tiếp nữa. Thư Tửu vốn định để Thương Hà Vãn Nguyệt lại cho nàng như một lời tưởng nhớ, nhưng không ngờ lại bị nàng ấy đẩy trả về.


Sở Niệm Thanh đứng dậy, đem đao hoàn lại cho Thư Tửu, thở dài một hơi: “Đã là hắn tặng cho ngươi thì là vật của ngươi. Thương Hà Vãn Nguyệt nếu dùng tốt là lợi khí, có thể giúp ngươi trên đường lên Côn Luân. Nhưng dùng không tốt, nó sẽ hại ngươi, vì đao này vốn thích máu.”


Bóng dáng Sở Niệm Thanh dần khuất giữa đám đông nhốn nháo, vậy mà lại toát lên sự lạnh lẽo cô độc.


Thư Tửu mở thêm một vò rượu, chậm rãi nhấm nháp câu chuyện mà nàng vốn không thích. Trong lòng chất chứa ngàn lời muốn nói, nhưng không biết nói với ai. Nàng nhếch môi, men rượu lưu lại giữa răng môi, người nghiêng ra sau, cả thân thể như tan vào chiếc ghế, mắt chỉ hé một khe mỏng, ngơ ngẩn nhìn ngọn đèn phía trên chập chờn theo từng cái chớp mắt.


Bỗng dưng, nàng phát hiện ra bản thân cũng là một kẻ cô độc.


“Đồng Quang, nếu huynh ở đây thì tốt rồi. Ta kể cho huynh một câu chuyện.”


“Câu chuyện gì?”


“Chuyện về một tiểu thư danh môn và một công tử sa sút, tựa như hoa trong gương trăng dưới nước.”


“Hử, mấy từ này học ở đâu vậy?”



Thư Tửu cười khúc khích, lời lẽ đã bắt đầu líu nhíu, “Trong mấy quyển thoại bản mua trước đó đó. Nói tới mới nhớ, mấy quyển trước ta đọc hết rồi, giờ phải mua thêm, mà ta thì hết tiền rồi.”


Nàng xoè tay ra, lòng bàn tay liền bị ai đó vỗ nhẹ một cái.


“Ta cũng hết tiền rồi.”



Thập Nhị vén màn bếp, từ xa trông thấy bóng dáng các chủ và Yến An Thì, liền hấp tấp chạy tới, mặt đầy lo lắng: “Các chủ, ngài về đúng lúc quá! Tiểu thư lại bị quỷ nhập rồi!”


Nghe vậy, Yến An Thì sải bước phóng như gió.


Kỷ Vô cũng sững người, “Hôm nay nàng đi đâu? Trong người còn có linh lực của Đồng Quang, sao lại bị quỷ nhập?”


Chưa dứt lời, thân ảnh đã lướt thẳng vào trong các. Trước mắt, Yến An Thì đang lo lắng đứng bên cạnh Thư Tửu, liên tục hỏi han, nhưng nàng trả lời câu được câu chăng, mỗi câu mỗi nơi, chẳng liên quan gì đến nhau.


Yến An Thì liếc mấy vò rượu trống rỗng trên bàn, đoán chắc nàng chỉ là uống nhiều quá. Quỷ gì chứ? Y không tin có con quỷ nào lại dám tìm đến nàng lúc này. Y nắm lấy cánh tay nàng định bế vào phòng.


Nào ngờ nàng vung tay đập mạnh xuống, lớn tiếng mắng: “đ* h** s*c!”


Yến An Thì sững sờ trong chốc lát.


Thư Tửu lảo đảo bước qua Kỷ Vô còn không quên chào một câu, “Béo à, ta đi ngủ đây. Mai muốn ăn rượu nếp hoa quế.”


Kỷ Vô cười híp mắt, hắn cảm nhận được khí tức của Đồng Quang, cho nên ban nãy Thư Tửu không hề bị quỷ nhập, mà là thực sự đang nói chuyện với Đồng Quang. Có lẽ như thuở ban đầu, chỉ mình nàng trông thấy, hoặc cũng có thể chỉ mình nàng cảm nhận được.


Tốt lắm, thực sự là chuyện tốt.


Yến An Thì chống hông, mu bàn tay vẫn còn đỏ bừng, nghĩ bụng cái tát này lực cũng lớn thật.


Y quay sang Kỷ Vô: “Không kêu người nấu ít canh giải rượu?”



Chân Yến An Thì đã đặt lên bậc thang, khựng lại một nhịp rồi đáp: “Chuẩn bị rồi. Còn ngươi, chuẩn bị xong chưa?”


Kỷ Vô nhíu mày: “Ta có lên Côn Luân đâu mà chuẩn bị?”


“Thì chuẩn bị lễ cưới cho ta và Thư Tửu.”


Ha, một người dám nói, một người dám nghe, cả hai đều chỉ coi như chuyện đùa, chỉ có Thập Nhị là tin thật. Mà cái sự chờ mong xen lẫn lo lắng ấy đã khiến cậu mất ăn mất ngủ suốt hai tháng trời.


Hôm sau.


Gió lạnh tràn về, cả thành Đôn Hoàng chìm trong tiết trời giá buốt, người trên đường cũng vắng đi quá nửa.


Thư Tửu ngủ đến tận trưa mới tỉnh, cảm thấy thân thể nhẹ nhõm hơn đôi chút. Nàng đứng trước gương soi mình, gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc, ánh mắt cũng chẳng còn tia sáng như xưa. Ánh nhìn hơi ngây ra, chuyển động của con ngươi vẫn chậm hơn thường lệ. Nàng mím môi, tâm trạng lại sâu hơn hôm qua một bậc.


“Vẫn là dáng vẻ sống dở chết dở, thật khó coi.” Nàng khẽ lẩm bẩm.


Phía sau có người tiếp lời: “Ừm, đúng là không đẹp cho lắm.”


Nàng kinh hãi quay phắt lại, cùi chỏ còn quét rơi dải lụa trên bàn trang điểm.


“Đồng Quang, thật là huynh!”


Trước mặt chẳng thấy bóng người, nhưng giọng nói ấy rõ ràng vô cùng, nàng không thể nhận lầm. Ban đầu còn tưởng đêm qua là mộng, giờ xem ra, Đồng Quang thực sự đã xuất hiện.


“Đừng tìm nữa. Hiện tại còn có thể thế này, muội thật nên đốt hương lạy trời, bằng không chính là gánh trên mình cả mạng sống của ta đó, chậc chậc, hẳn là vui chết đi được.”


Thư Tửu không khỏi cảm thấy kỳ lạ. Người này hễ không hiện thân liền trở nên sắc bén, miệng lưỡi cứ như tẩm độc, không nói nổi một câu dịu dàng.


Thư Tửu đáp: “Phải đấy, đến lúc đó ta chính là kẻ đã g**t ch*t huynh, thật lợi hại, danh chấn thiên hạ.”


Đồng Quang cười khẩy, cúi xuống nhặt dải lụa trên đất, tay vuốt nhẹ tóc nàng. Chỉ có hắn mới thấy rõ, từng ngón tay mơn man đuôi tóc nàng khô xơ đến lạ. Hắn thấp giọng: “Tới lúc đó nhớ kéo theo Yến An Thì đi cùng, võ công hắn thuộc hạng nhất, có thể giúp muội dẹp bớt chướng ngại. Còn pháp trận dưới chân núi Côn Luân, ta sẽ chỉ dẫn cho muội cách phá giải. Ta không đặt chân đến Côn Luân gần một năm rồi, trận pháp kia chắc cũng suy yếu đi không ít.”



Thư Tửu lặng lẽ cảm nhận bàn tay hắn đang giúp mình búi tóc. Nàng không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể hình dung dáng vẻ của khóe môi hắn thoảng nét cười chưa kịp chạm mắt, động tác trầm ổn, phong thái nhã nhặn.


“Xong rồi, đi ăn rượu nếp hoa quế thôi.”


Thư Tửu đứng dậy, hỏi: “Sao huynh biết ta muốn ăn gì?”


Đồng Quang nhẹ nghiêng đầu, chỉnh lại tay áo, khóe mắt liếc lên, “Mấy thói quen của muội, không cần tốn tâm tư cũng đoán được.”


Thư Tửu bĩu môi, không đáp, bước chân ra khỏi phòng.


Lại chỉ có Thập Nhị ở ngoài. Vừa nghe tiếng động, cậu đã bưng chén rượu nếp ra, nét mặt hớn hở: “Cô nương ngủ đủ chưa? Rượu nếp hoa quế người dặn đêm qua đã nấu xong rồi, nhanh lên, ăn khi còn nóng.”


Cậu đặt chén xuống bàn, lại lấy ra một chiếc hộp nhỏ, “Các chủ nói, ngày mai cô và An Thì đại nhân sẽ khởi hành. Nhưng mai không đến phiên ta trực, nên hôm nay chuẩn bị trước cho người thứ này, đem theo trên đường dùng.”


Thư Tửu mở hộp, bên trong là đầy ắp mứt quả.


Thập Nhị cười hì hì: “Người xem, loại có chấm đỏ là mứt thường, còn loại kia là mứt ngâm rượu.”


Nàng gật đầu, khẽ nói cảm ơn. Suy nghĩ một chút lại gọi cậu: “Thập Nhị, nếu ta trở về, ngươi muốn gì? Ta sẽ tặng.”


Thập Nhị gãi đầu, cười bối rối: “Ta chẳng cần gì cả.”


Từ nhỏ cậu đã được Kỷ Vô nuôi lớn, tính tình dưỡng thành rất tốt, trung thành tận tâm, lại thiện lương đơn thuần.


Chén rượu nếp hoa quế vẫn chưa ăn xong thì Quan Nam đến.


Y nói: “Tiểu Tửu, giờ đang giữa mùa đông, việc trong thành bộn bề, ta không thể đi cùng muội lên Côn Luân được. Nhưng ta đã phái theo một đội thị vệ, đều là binh ta tự rèn luyện, theo ta nhiều năm, người nào cũng là cao thủ. Muội cứ yên tâm.”


Thư Tửu thấy rõ y không thể khuyên can mình quay lại, nên đã thức suốt một đêm để lựa người, lại sai người chuẩn bị lương khô, dược thảo, y phục đầy đủ. Suy đi nghĩ lại, cuối cùng còn nhét cả chuỗi Phật châu của mình vào túi thuốc.


Y nói: “Ta dẫn muội đi dạo quanh Đôn Hoàng một vòng. Có khi muội còn chẳng biết trong thành có những chỗ nào hay ho thú vị.”


Thư Tửu nhìn hai rương lớn đặt trước cửa, lời từ chối nghẹn nơi cổ họng không nói ra được. Nàng nhận lấy túi thuốc, bước theo Quan Nam, cùng y dạo quanh thành Đôn Hoàng.


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 94: Xuất hiện lần nữa.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...