Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 96: Huyền Chúc trở về.

106@-

Ngày ấy gió lớn khác thường, cuốn bụi tung mù mịt, khiến người ta không mở nổi mắt.


Dưới lời khuyên nhủ của Đồng Quang, tâm tình rối ren trong lòng Thư Tửu cũng dần bình lặng, nàng khẽ gật đầu. Quan Nam thở phào, vội bước lên trước:


“Tiểu Tửu bụng đã đói rồi, chúng ta nên về ăn cơm thôi.”


Y bước rất nhanh, không ngoái lại lấy một lần, vừa đi vừa gọi nàng theo kịp.


Trải qua một phen như vậy, nàng còn tâm trạng đâu mà dạo chơi, chỉ uể oải theo về Phù Sinh Các. Vừa bước lên bậc thềm, liền nghe thấy một tiếng gào: “Ôi trời ơi tổ tông nhỏ của ta ơi—!”


Âm thanh ấy vừa quen thuộc lại vừa chói tai.


Huyền Chúc bật dậy, lảo đảo một cái, phì ra mùi rượu, lẩm bẩm rằng rượu ở Phù Sinh Các không chỉ làm người say, mà làm hồn cũng say.


Nó đếm bước chân của Thư Tửu, đến bước thứ mười ba thì bất thình lình phóng mình nhảy lên, đập thẳng vào vai nàng, khiến nàng đau buốt cả xương, phải “hừ” một tiếng rồi mới túm lấy nó kéo xuống.


Toàn thân nó lem luốc, lấm tấm bùn đất như mèo hoang lăn qua cống rãnh.


Thư Tửu lạnh nhạt nói: “Bẩn chết đi được.”


Huyền Chúc sợ nàng thuận tay ném nó ra ngoài, vội hóa ra đôi tay nhỏ ôm lấy nàng, ai ngờ bị nàng túm đầu lôi vào trong Phù Sinh Các, rồi tiện tay quẳng cho Thập Nhị.


Nó xuất thân từ nơi âm u, quanh thân mang theo hàn khí, người thường chạm vào chỉ thấy lạnh buốt, Thập Nhị cũng không ngoại lệ. Vừa thấy dáng vẻ kỳ quái ấy, Thập Nhị giật mình thét lên, suýt nữa thật sự quẳng nó ra ngoài.


May mà các chủ lên tiếng kịp lúc: “Không thể vứt, đây là dị bảo.”


Thập Nhị vội lấy một mảnh khăn lụa lót tay, đặt nó lên đó. Đầu ngón tay cậu vẫn lạnh buốt, ngửi thấy mùi rượu nồng nặc liền hiểu, chẳng những là bảo vật, còn là một tên trộm rượu lão luyện.


Thập Nhị cao giọng mách: “Các chủ, nó lén uống rượu của cô nương!”


Lời vừa rơi xuống đất, Thư Tửu đã quay phắt đầu lại, trừng mắt nhìn Huyền Chúc: “Ngươi uống bao nhiêu?”


Huyền Chúc chớp chớp đôi mắt tròn đen, giơ tay lắc ngón: “Không nhiều, thật đấy, chỉ một tẹo thôi.”


“Khụ~” Câu này ngay cả nó cũng không tin, liền quay đầu cười hì hì: “Bao ngày không gặp, Tiểu Tửu, ngươi không nhớ ta chút nào sao?”


Thư Tửu bịt mũi, lùi lại một bước: “Mau đem nó đi chà sạch từ trong ra ngoài, bẩn thì thôi rồi lại còn hôi.”


Thừa dịp rèm bếp sau chưa buông hẳn, nàng còn hô thêm một câu: “Chà kỹ vào, không chừa chỗ nào!”



Đồng Quang khẽ cười mấy tiếng, thấy nàng có tâm trí đi lo việc người khác như thế cũng là chuyện tốt, ít nhất đã có thêm vài phần nhân khí, giống như bây giờ vậy.


Thư Tửu lườm hắn một cái, đoạn hỏi: “Rượu bị nó trộm có phải huynh chuẩn bị cho ta không? Nhìn bộ dạng của nó, đâu có giống chỉ uống một chút.”


Quan Nam đặt chén trà xuống, đuôi mắt còn chưa giãn hẳn: “Không sao, muội muốn bao nhiêu rượu, ta đều có.”


Mọi người bắt đầu bàn bạc kỹ càng lại những thứ cần chuẩn bị cho chuyến đi Côn Luân, đại khái đã đầy đủ, nay Huyền Chúc trở về, lại tăng thêm vài phần nắm chắc.


Ước chừng qua một tuần trà, Huyền Chúc nhảy về đậu trên vai Thư Tửu, tỏ ra cực kỳ mãn nguyện, hết ngửi bên này lại ngó bên kia.


“Này con nhóc, ngươi dùng gì mà tắm cho tiểu gia thế? Mùi này hợp tâm ý ta, gói vào, ta mang theo!”


Nó còn bay tới sát mũi nàng, ép nàng phải sửa lại đánh giá khi nãy.


Yến An Thì ra tay nhanh như chớp, túm lấy một chân nó: “Im lặng.”


Huyền Chúc xoay người lại, hừ lạnh một tiếng, rụt chân lại, lập tức hóa thành một khối đá tròn trịa bóng loáng, chỉ còn hai con mắt đậu đen và một cái miệng lải nhải không ngớt, vẫn không ngừng bám lấy Thư Tửu.


Thư Tửu rút ra một nhúm tóc mình từ miệng nó, nghiến răng cười gượng: “Được rồi, ngươi thơm, rất thơm, chỉ là… ngươi có biết thơm quá mức sẽ thành thối không?”


“Nói bậy!”


Đồng Quang tựa người bên bậu cửa, tay trái chống đỡ thân mình, thầm nghĩ lần này Huyền Chúc trở về quả thật ồn ào và dính người hơn hẳn, nhớ ngày trước nó vẫn giữ thái độ xem trò, như muốn nhìn xem kẻ thể chất cực âm lại mang huyết dược trên mình sẽ có kết cục bi ai ra sao.


Vậy mà giờ thái độ nó đã đổi hẳn.


Hắn giơ hai ngón tay kẹp lấy nó, mặc nó vùng vẫy thế nào cũng vô ích. Hắn không nói gì, chỉ nghiêng đầu, khóe môi khẽ nhếch cười mà nhìn nó. Qua một hồi, bị nhìn đến toàn thân không yên, nó mới mở miệng cầu xin tha thứ.


Mọi người đều hiểu ngầm, đợi nó an phận lại thì câu chuyện trở về điểm ban đầu.


Yến An Thì ra lệnh cho người dỡ đồ lên xe ngựa, Quan Nam lại tỉ mỉ kiểm tra một lượt trong khoang xe. Nói thật thì y vẫn chưa yên lòng, nghĩ tới nghĩ lui, lại quay sang nhắc nhở Yến An Thì một lần nữa.


Yến An Thì kéo lại sợi dây thừng buộc hàng, lời Quan Nam nói bên tai như gió thoảng qua, chỉ giữ lại câu cuối.


Quan Nam nói: “Côn Luân sơn nay không như xưa, nghe nói bốn vị Trụ lão chỉ định một đệ tử tiếp quản công việc trong sơn, mọi chuyện bên ngoài đều do các Trụ lão thay mặt xử lý. Có điều, vị đệ tử ấy rốt cuộc là ai, thì chưa ai rõ.”


Yến An Thì ngẩng đầu, ánh mắt rơi lên người đang ngồi trên mái hiên không biết từ lúc nào. Tà váy xanh sẫm theo từng nhịp đung đưa đôi chân mà lay động. Thị lực y rất tốt, nhìn thấy rõ từng đường thêu chỉ vàng ẩn hiện nơi chân váy.


Lúc này y mới chợt nhớ ra, cả y và Quan Nam đều từng sắm không ít xiêm y cho Thư Tửu, vậy mà nàng chưa từng mặc lấy một lần. Những trâm cài, khuyên tai… cũng cùng chung số phận.


Nàng rất ỷ lại vào Đồng Quang, thậm chí… chỉ ỷ lại vào hắn.



Y chớp mắt, đối diện ánh nhìn nàng vừa xoay lại, nàng đang vẫy tay.


Không sao cả, chỉ là tạm thời mà thôi. Nàng chỉ là bị che mắt trong chốc lát. Rồi sẽ trở lại. Nhất định sẽ trở lại.


Yến An Thì thu hồi ánh mắt lẫn tâm tư, quay sang Quan Nam: “Tin ta nhận được cũng không khác nhiều. Người của Thập Nhị Thành đã có một đội đi trước lên Côn Luân để chuẩn bị rồi.”


Quan Nam vẫn cau mày: “Chưa đủ, vẫn chưa đủ. Người của Thập Nhị Thành không thể vào được Côn Luân, bọn họ không qua được bức kết giới ấy.”


Y suy nghĩ hồi lâu, bất ngờ tháo chuỗi Phật châu trên tay xuống, nhét vào ngăn kéo nhỏ trong khoang xe. Hạt châu thiếu đã được bù lại, nhưng rõ ràng không cùng một loại. Y không nói gì về lai lịch của hạt ấy, chỉ thản nhiên liếc nhìn Yến An Thì.


Nghe tiếng Thập Nhị gọi, y nói: “Đi thôi. Lần đầu cùng đại nhân của Thập Nhị Thành dùng bữa, mong rằng cũng là lần cuối.”


Yến An Thì hiếm hoi nở một nụ cười: “Ừ, vẫn là nước sông không phạm nước giếng.”


Huyền Chúc và Thư Tửu động tác như in, cùng hóa ra đôi tay chống sau lưng, chân đung đưa phía trước. Chỉ khác một điều, nàng ngồi trên mái hiên, còn nó ngồi trên vai nàng.


Nhìn hai người kia càng lúc càng gần nhau, Huyền Chúc dựng thẳng người, trêu: “Này, nói thử xem, Yến An Thì và Sở Quan Nam hai người ấy, đều là nhân trung long phượng, sao ngươi lại chẳng vừa ý?”


Nó nuốt lại câu cuối: Rõ ràng lại vừa ý một người chẳng có kết cục tốt đẹp gì, dẫu ưu tú đến mấy thì có ích chi.


Thư Tửu cũng chăm chú nhìn về phía ấy, cẩn thận nghiền ngẫm bốn chữ “nhân trung long phượng”, rồi gật đầu thừa nhận. Bỏ qua thân thế và võ công không nói, chỉ riêng gương mặt thôi cũng đã sáng rỡ như ánh trăng giữa trời đêm.


“Biết sao được?” Nàng đáp.


Nàng đáp lời rất nghiêm túc.


Người dưới lầu nghe mà tâm phiền ý loạn.


Đồng Quang đang ngồi đối diện với Kỷ Vô, câu chuyện giữa hai người chẳng đầu chẳng cuối, đề tài rộng đến mức không bờ bến. Nói đúng ra thì chỉ có Kỷ Vô nói, còn hắn thì chỉ dùng nước trà viết nên những chữ đơn giản nhất, câu nhiều nhất cũng chưa từng quá mười chữ.


Hắntự nhủ bản thân đối với Thư Tửu không thể hơn hai người kia bao nhiêu. Một người là thanh mai trúc mã, nương tựa lẫn nhau từ thuở niên thiếu. Một người là mối tương ngộ mơ hồ, mang theo tấm lòng thành kính thuần khiết nhất của tuổi trẻ, rực rỡ và chân thành. Còn bản thân hắn thì…


Hắn khẽ cười khổ, lắc lắc đầu.


Kỷ Vô cảm nhận được biến hóa trong lòng người đối diện, ngạc nhiên hỏi: “Sao vậy?”


“Ngươi nói xem, ta… còn có thể trở lại không?”


Nghe vậy, Kỷ Vô thoáng sững sờ. Trầm ngâm giây lát, mới hiểu được cái “trở lại” mà Đồng Quang nói đến, không phải chỉ đơn thuần là trở về Côn Luân, mà là trở lại vị trí đỉnh phong năm xưa. Mà câu này thật khó trả lời, ai cũng không dám chắc liệu hắn có thể khôi phục như xưa, dù có thể hồn trở lại, thì thân pháp, tu vi…


Đồng Quang lại bật cười, tiếng cười thấp trầm, mang theo tia thê lương.



“Không trở lại cũng chẳng sao, bên ta còn có ngươi, còn có vương gia…” Đôi tai chàng bỗng nghe được giọng nói của thiếu nữ bên trên, nhẹ nhàng mà rõ ràng, lại bổ sung thêm, “Còn có Thư Tửu của ta nữa.”


Kỷ Vô mỉm cười tán đồng.


Gần đây hắn ta đã xem thiên tượng vô số lần, ngôi sao đại diện cho Đồng Quang vẫn luôn mờ mịt như phủ sương, lúc ẩn lúc hiện, không sao nhìn thấu.


Ngược lại, có một ngôi khách tinh đột ngột xuất hiện bên cạnh, sáng rực đến mức khiến những ngôi sao bên cạnh cũng lấp lánh theo.


Thư Tửu không muốn tiếp tục tiêu hao linh lực yếu ớt của Đồng Quang, dắt theo Huyền Chúc cùng nhau từ mái hiên leo trở về. Vừa đến chỗ rẽ nơi thang gác, mùi hương cơm canh liền xộc vào mũi.


Đúng là đói rồi.


Nàng ăn qua tất cả các món, nhưng không món nào dùng quá hai đũa. Dù bụng đói, khẩu vị có tốt, nhưng sức ăn thực chẳng được bao nhiêu. Mới ăn được nửa bát cơm đã bắt đầu chậm rãi, nếu không có Đồng Quang chăm chú nhìn theo, e rằng nàng đã sớm bỏ đũa đứng lên.


Đồng Quang trách nhẹ: “Ăn cho hết đi, muội xem nàng giờ gầy như gà con vậy, tay với chân chẳng khác gì cọng móng.”


Nàng cúi đầu nhìn đôi tay đang cầm đũa của mình, quả thật là gầy hơn trước. Nhưng Ôn Niệm Nam và Tư Cống Hi đều từng nói nàng là người xinh đẹp nhất, ngay cả bà bán phấn son ngoài phố dài cũng bảo thế.


Vậy thì đúng rồi, nàng chính là một mỹ nhân.


Nàng bĩu môi, rồi thong thả gắp một miếng khoai mài đưa vào miệng.


Bỗng nhiên, một hình ảnh vụt qua trong đầu nàng. Trong hang động hôm ấy, nơi nàng bị rút máu… dường như có bóng dáng một nữ tử.


“Yến An Thì.”


“Hửm?” Mỗi khi nàng gọi tên, y đều lập tức dừng động tác, nghiêm túc lắng nghe.


“Hôm đó trong hang, huynh có thấy nữ nhân nào không?”


Yến An Thì gần như không chần chừ, ánh mắt chợt trở nên sắc bén như gió lùa đao lạnh: “Có, là Ôn Niệm Nam.”


Vậy bóng hình mơ hồ nàng nhớ tới trong ký ức thật sự là Ôn Niệm Nam? Nhưng vì sao nàng lại rút máu nàng? Nếu thật có mục đích gì, nàng ta có vô vàn cơ hội để ra tay, hà tất phải chọn đúng lúc ấy?


Đồng Quang hỏi: “Nhớ lại được gì rồi sao?”


Nàng dùng khăn tay chậm rãi lau nước nơi mu bàn tay: “Hôm ấy trong hang ta từng có thoáng tỉnh lại. Khi đó nghe thấy có người nói chuyện, còn thấy được bóng lưng một nữ nhân khoác áo choàng đen… tay hình như mang một chiếc nhẫn.”


Nữ nhân, chiếc nhẫn thật sự không phải là đầu mối gì rõ rệt.


Yến An Thì trầm ngâm: “Ôn Niệm Nam hôm ấy mặc áo đỏ… không mang nhẫn.”



Nàng muốn cố nhớ thêm, nhưng càng nhớ càng rối, càng mơ hồ.


“Ta… ta không nghĩ ra nữa rồi.”


Chuyện trong hang hôm đó, tất cả mọi người đều né tránh, không muốn nhắc đến, càng không dám đối mặt. Thế nhưng không ai có thể giả vờ quên hẳn.


Đồng Quang đặt tay lên cổ tay nàng, nguyệt phách trong cơ thể cảm ứng được chàng, nhẹ nhàng chạm vào, giúp nàng xoa dịu cơn đau dâng lên bất chợt.


“Không nhớ nổi thì đừng cố, để ta điều tra.”


Quan Nam không nói một lời, nắm tay đặt dưới bàn siết chặt đến mức khớp xương vang răng rắc. Các chủ từng nói với y, Thư Tửu hôm nay, đã không còn là Thư Tửu của ngày trước.


Y thực sự không dám tưởng tượng khi toàn thân bị rút cạn máu, nàng tuyệt vọng đến nhường nào.


Nghe nói, khớp tứ chi của nàng đều bị trật khớp, hoàn toàn không thể thi triển đồng thuật, càng chẳng có khả năng tự bảo vệ bản thân.


Khi nghe được chuyện ấy, y như cái xác không hồn quay về phủ Thành chủ, ngồi yên suốt một đêm, tóc phủ đầy sương. Sáng hôm sau, quản gia gần như khóc đến khản giọng, y mới bừng tỉnh, cuống cuồng đi tìm thái y để hỏi tình trạng của Thư Tửu sẽ ra sao.


Nhưng thái y phàm tục làm sao có thể trả lời nổi. Y nghe được, chỉ toàn một chữ: chết.


Y không tin, ôm hy vọng mỏng manh chạy tới Phù Sinh Các, song cửa lớn lại đóng kín. Khiến y càng thêm hoảng hốt, từ khi biết đến Phù Sinh Các, nơi ấy chưa từng khép cửa, suốt ngày đêm đều sáng đèn. Vậy mà vào thời khắc hiểm yếu này, lại đóng lại!


Làm sao khiến người không lo lắng được?


Y vội vã lên ngựa, định xông đến Liễu Phàm sơn trang. Mới đi được chưa đầy ba dặm, thì gặp Tam Hợp.


“Công tử nên quay về thành. Nếu ngài rời đi, thành này sẽ không người chủ trì. Hàng vạn bá tánh, cả cơ nghiệp của cha ông ngài, cũng sẽ bị người khác đoạt mất.”


Y lập tức tỉnh táo lại. Tỷ tỷ y giao lại chức vị thành chủ cho y, nói rõ tình thế nguy cấp, trong thành đã có người chực chờ thời cơ, ngoài thành lại có mấy thế lực sói lang dòm ngó. Bởi vậy tỷ tỷ mới một mình nam hạ, còn y buộc phải trấn giữ trong thành.


“Nhưng Tiểu Tửu…”


Tam Hợp xoay vòng chuỗi tràng hạt trong tay: “Cô nương ấy vẫn còn một tia sinh cơ. Mà công tử, ngài cũng nên đi con đường của mình. Ngài là một khâu then chốt, nếu ngài ngã quỵ, nạn của ngài, nạn của cô nương ấy… sẽ không thể hóa giải.”


Dứt lời, Tam Hợp dắt lạc đà quay đi, ý đã nói đến cùng, nếu còn khăng khăng cố chấp, thì chính là không thể cứu nổi.


Vậy nên Quan Nam quay lại thành, mỗi ngày đều đứng giữ nơi cổng chính, chờ đợi một hy vọng.


May mắn thay, sự chờ đợi ấy cuối cùng cũng thành thật.


Những ngày qua, y dè dặt như người bước trên băng mỏng, đè nén cơn giận trong lòng, tưởng rằng đã che giấu khéo léo, nhưng hóa ra chỉ là dối mình dối người, suýt chút nữa đã vỡ òa chỉ vì một bữa cơm.


Thư Tửu khẽ nghiêng đầu nhìn hắn, giọng nhẹ như gió: “Quan Nam, rượu huynh tặng ta… thật ngon.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 96: Huyền Chúc trở về.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...