Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 61: Ta nhìn thấy rồi.

78@-

Đêm nay bên ngoài thành Lãm Nguyệt, Đồng Quang cảm thấy chính mình người đã lạnh lẽo suốt bao năm vậy mà lại ấm áp.


Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng. Bốn phía vẫn tối đen, giơ tay không thấy năm ngón, hắn cũng không biết liệu nàng có thể thấy được khóe môi đang không kìm được cong lên của hắn không, cũng không biết nàng có nghe được nhịp tim hắn đang tăng tốc lúc này không.


Thư Tửu vẫn còn ngây thơ, không ý thức được câu nói kia của mình có ý nghĩa gì, lại càng không hiểu sự im lặng của Đồng Quang lúc này là vì sao.


Quá yên tĩnh.


Yên tĩnh đến mức nàng có thể nghe được cả tiếng nuốt nước bọt của mình. “Có gì không ổn sao?”


Cẩn trọng mà nghiêm túc quan sát xung quanh, nàng chỉ có thể nghĩ đến khả năng xung quanh có gì đó thay đổi tồi tệ.


Ngay khoảnh khắc nàng quay đầu lại, bỗng thấy qua khóe mắt có một người đang ngồi trên cỗ quan tài trắng. Y phục đen tuyền, cả người ẩn trong bóng tối, hắn ngồi trên nắp quan tài, hai chân đong đưa lắc lư.


Nàng không nhìn thấy khuôn mặt hắn, cũng chẳng nghe được bất kỳ âm thanh nào. Khí tức lạ lẫm và nguy hiểm dày đặc quanh người hắn, nhưng nàng lại luôn cảm thấy, người đó đang cười.


Một nụ cười đầy ác ý.


Đồng Quang nhận ra sự thay đổi rất nhỏ trong động tác và sắc mặt của nàng, nhìn theo ánh mắt nàng thì không có gì bất thường. Vậy thì, nàng đã nhìn thấy gì?


Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, chân mày khẽ nhướng.


Thư Tửu ngẩng đầu: “Ở đó…”, nàng kinh ngạc, lời còn chưa ra khỏi miệng thì người kia đã biến mất.


“Ở đó làm sao?”


Nàng lắp bắp: “Vừa nãy… ở đó… có một người đang ngồi.”



“Là ai?” Đồng Quang thu lại dáng vẻ lười biếng, có người ngồi lên quan tài của hắn mà hắn lại không phát hiện. “Trông thế nào?”


Nàng há miệng định nói, nhưng không thể nhớ nổi diện mạo người đó, thậm chí cả màu y phục hắn mặc cũng không thể nhớ ra. Nàng cau mày nhìn về phía đó, vẫn chẳng thể nhớ được gì, thậm chí ký ức ấy dần dần phai nhạt.


“Ta… ta không nhớ nữa rồi.”


Đồng Quang quay ngoắt lại nhìn nàng. Chỉ trong chưa đầy một khắc, nàng đã quên mất. Thư Tửu không phải người hay quên, như vậy rõ ràng là do đối phương giở trò.


Hắn giơ tay ra hiệu về phía quan tài trắng, Huyền Chúc vèo một tiếng bay trở về, cố tình giả vờ bị bắt nạt, rơi xuống vai Thư Tửu. Nó còn khéo léo trồi ra một “bàn tay nhỏ” cọ cọ cổ nàng.


“Hắn ra tay quá nặng, ngươi biết không? Ta suýt nữa đã chết ngạt trong cái quan tài đó! Không chỉ tối đen như mực, mà còn có một luồng áp lực vô hình từ tám phương bốn hướng khiến ta không thể thở nổi. Vách quan bên trong toàn là bùa chú, ngươi xem hắn không chỉ muốn giết ta, còn không cho ta đi đầu thai nữa…”


Lời nó dông dài thế nào, độ thật giả thế nào, Thư Tửu từng được nếm qua rồi, nhưng lần này nàng lại tin.


Bởi mục đích của cái quan tài đó chính là để giết người.


Huyền Chúc vẫn thao thao bất tuyệt, Đồng Quang giơ tay bắt nó, nó lại nhảy trốn sau tai, sau đầu, sau vai của Thư Tửu, rõ ràng là biết hắn sẽ không động vào nàng, nên mỗi câu móc trúng chỗ đau của Đồng Quang, nó đều né sau lưng Thư Tửu mà nói.


Nghe đến đoạn sau, lòng Thư Tửu lạnh toát. Nàng ngăn động tác của Đồng Quang, nói: “Huynh có phiền nếu để nó kể cho ta nghe không?”


Nàng không hiểu tại sao có người có thể ra tay độc ác đến vậy với một đứa trẻ, nhưng lúc này, nàng chỉ có một suy nghĩ rất rõ ràng: Ta muốn biết, hắn từng trải qua những gì.


Đồng Quang khựng lại. Cảm xúc trong lòng hắn lúc này vô cùng mâu thuẫn. Có phiền không? Dường như cũng không. Hắn vốn không ngại nói về đoạn quá khứ đen tối kia, chỉ là trước nay không buồn nói đến. Nhưng bị hỏi thẳng như vậy, hắn lại lo rằng những chuyện quá đen tối, quá tàn nhẫn đó sẽ dọa đến nàng, khiến nàng ở giai đoạn mới bắt đầu tiếp xúc với thế giới này đã bị những điều đó làm ảnh hưởng, e là không tốt.


Dường như Thư Tửu hiểu được suy nghĩ của hắn, nàng siết chặt tay hắn: “Đừng lo cho ta. Đây là khoản đặt cọc ta trả trước, để sau này khi ta đối mặt với quá khứ của mình, huynh có thể không do dự mà giúp ta.” Nàng cười rất đẹp, còn khẽ rụt vai một cái, “Nhỡ đâu… quá khứ tàn khốc đến mức ta không dám một mình đối mặt, đúng không? Giờ phải chuẩn bị trước một chút chứ.”


Trong mắt Đồng Quang, một làn sáng mờ dâng lên từ sau lưng nàng, chiếu rọi rõ ràng từng động tác nhỏ nhắn của nàng. Hắn bật cười thành tiếng: “Mấy động tác này muội học từ đâu thế? Xấu chết đi được.”


Nghe vậy, nàng lập tức thu lại nụ cười, thả vai xuống, trở lại gương mặt không biểu cảm thường ngày, trông thoải mái và tự nhiên hơn nhiều.



Thấy chưa, hoặc là do ta không hợp, hoặc là Đồng Quang thuộc loại nam tử cực kỳ hiếm thấy.


Huyền Chúc duỗi “tay” ôm cổ nàng, ló đầu ra sau gáy lẩm bẩm: “Ngươi đừng nghe hắn nói nhảm, rõ ràng hắn rất thích dáng vẻ này của cô mà.”


“Câm miệng, ngươi tưởng ta không dám giết ngươi chắc?”


“Đáng sợ quá đi~” Dù vậy, Huyền Chúc vẫn ngoan ngoãn trốn đi.


Đồng Quang cũng lười tranh cãi với nó. Nghĩ đến việc có kẻ mà ngay cả hắn cũng không biết là ai đang tồn tại, là địch hay bạn chưa rõ, nhưng hiện tại xem ra, kẻ đó không có ý tốt.


Hắn quét mắt nhìn các cỗ quan tài, nghiêm giọng ho một tiếng: “Hôm nay ta có chuyện đến hỏi các ngươi, nếu còn tiếp tục vòng vo, ta sẽ thiêu sạch xương cốt của các ngươi, rồi cho nó ăn.”


Huyền Chúc lại ló ra, khinh khỉnh nhìn đám người trong quan tài vừa ngồi dậy, càu nhàu: “Dù ta không kén ăn, nhưng bọn họ… vừa hôi vừa cứng.”


Thư Tửu không nghe được lời của những linh hồn đối diện, nhưng chắc chắn là đám “lão già lão thái” kia đang cãi nhau với Huyền Chúc.


“Chà, tưởng các ngươi là nhân vật lợi hại lắm, lúc còn sống chẳng phải cũng chỉ là một lũ tôm tép nhờ người khác chống lưng sao? Khó khăn lắm mới chết được, kết quả chết rồi còn làm ô uế đất đai thành Lãm Nguyệt. Nếu không phải nhờ Đồng Quang, các ngươi đã sớm bị Ngũ Độc Chi Thú ăn rồi!”



“Ta xấu à? Nói thật, ta thấy các ngươi chẳng có ích lợi gì cả, đến tầm mắt và kiến thức cũng nông cạn thế này. Mà cũng nói luôn, ngươi tưởng mặt mũi ngươi đẹp lắm chắc? Cái bản mặt mấy trăm năm chưa rửa, bẩn thỉu thối tha, chết rồi không có gương, để Đồng Quang đốt cho một cái, hắn keo kiệt thì ngươi tiểu ra mà soi thử.”


Nó bỗng giả vờ nhận ra mình nói sai: “A, ta lỡ lời rồi. Quên mất, các ngươi làm gì còn nước tiểu mà soi.”



Thư Tửu nghiêng đầu, tránh cái miệng lắm lời của nó, kéo tay áo Đồng Quang, ánh mắt cầu cứu.


Đồng Quang túm lấy Huyền Chúc, đặt vào tay nàng, chụm tay nàng lại như đang bắt côn trùng, “Bịt kỹ vào, đừng để nó chui ra. Về rồi ta sẽ cho người làm một túi thu yêu cho nàng.”



Cuối cùng cũng yên tĩnh rồi, nhưng lại yên tĩnh quá mức.


Đồng Quang che nàng sau lưng, khiến nàng càng thấy buồn chán hơn.


Dù hiểu được từ lời hắn rằng họ đến đây để hỏi chuyện về dù Tàn Mị, nhưng nàng lại muốn nghe bằng tai mình, trong lòng như có chỗ ngứa không thể gãi, khó chịu vô cùng.


Nàng giơ tay đang chụm lại, áp sát vào tai, thì thầm: “Huyền Chúc, có cách nào giúp ta nghe được bọn họ nói gì không?”


Huyền Chúc hừ một tiếng: “Ta luôn đứng về phía ngươi, vậy mà ngươi lại cùng hắn một phe, hùa nhau đối phó ta!”


“Ta… ta không có mà, vừa nãy còn ngăn hắn bắt ngươi, đúng không? Ngươi nói cho ta biết đi, đợi về ta đối đãi ngươi thật tốt, cho ngươi uống rượu, rượu ngon lắm!”


Nghe đến “rượu”, Huyền Chúc bừng sáng: “Thật sao? Ngon cỡ nào?”


“Ngươi đã từng uống Hoàng Tuyền chưa?”


Huyền Chúc run rẩy trong lòng bàn tay nàng, “Chưa! Nhưng ta biết nơi đó. Hoàng Tuyền dài tám trăm dặm, đi một lần là không có ngày trở lại, ngươi có thể đưa ta đến đó uống không?”


Lúc này, ánh mắt nàng có phần lơ đãng, “Nếu có cơ hội, thì có thể.”


Huyền Chúc vui mừng quá đỗi, miệng liên tục nói “được”, sau đó lại cố tỏ vẻ trầm ổn, làm ra vẻ huyền bí: “Ngươi thả ta ra, đặt ta trước mắt ngươi, chỉ khi ta soi vào mắt ngươi thì ngươi mới có thể thấy được những *m v*t kia.”


Thư Tửu không dám, vì Đồng Quang từng dặn không được thả nó ra.


“Thật đó, vì những thứ đó vốn dĩ không phải để các ngươi nhìn thấy, nếu tu vi của đối phương không đủ, hoặc cố tình che giấu, các ngươi sẽ không thấy được. Nhưng ta là ai chứ, thiên hạ này không gì ta không làm được, chỉ cần ngươi muốn, ta có thể giúp ngươi nhìn thấy.”


Nếu Huyền Chúc hóa thành người, chắc chắn đầu đã ngẩng cao ngạo nghễ.


“Ngươi yên tâm, ta không nói gì, sẽ không để hắn phát hiện, nhưng ngươi nhất định phải cho ta uống rượu.”



Nàng lập tức đặt Huyền Chúc lên trước mắt, sợ cuộc đối thoại sắp kết thúc.


Ánh sáng của Huyền Chúc chiếu lạnh lẽo lên mắt nàng, không thể nói là dễ chịu.


“Được rồi, mở mắt ra đi.”


Nàng không trông đợi gì đặc biệt, chỉ mở mắt như bình thường, nhưng vừa nhìn liền kinh ngạc đến sững sờ, không trách Đồng Quang lo nàng bị dọa sợ.


Từng cỗ quan tài đen kịt dày đặc như rừng, nắp quan tài đóng lại nhưng khe hở vẫn rỉ máu không ngừng, có vài cỗ còn khẽ run rẩy, nhìn như sắp bật nắp chui ra. Ánh sáng của Huyền Chúc rất mạnh, thậm chí khiến nàng thấy rõ những hoa văn phức tạp trên từng cỗ quan tài. Nhìn lâu khiến lòng bất an, muốn khóc, trên nắp còn ngồi đầy những “người” chết trong đủ loại trạng thái thê thảm, đều là những thi thể đã chết từ nhiều năm trước, vết thương vẫn rỉ máu, nhưng máu ấy lại toát ra khí đen.


Nàng bịt miệng, không dám phát ra tiếng, tay không ngừng run rẩy.


Huyền Chúc gần như chưa từng tiếp xúc với người khác, quen tính ngang ngược, độc hành độc đoán, là một kẻ khét tiếng ích kỷ và tàn nhẫn, nhưng đúng là nó không nói ngoa, nó thật sự có bản lĩnh, thật sự rất lợi hại.


Nếu không, Đồng Quang cũng đã chẳng chờ lúc nó yếu mới bắt được nó.


Thấy nàng không ổn, Huyền Chúc sợ nàng gặp chuyện rồi Đồng Quang lại truy cứu trách nhiệm, bèn nhắc: “Ngươi đừng nhìn phù chú trên quan tài, đó là để trừ hồn.”


Ngay lúc ấy, một giọng nữ chói tai đột ngột vang lên, “Ô kìa, Thư Từ Nhượng đúng là hiếu thuận quá, còn mang yến tiệc đến cho bọn ta nữa. Cha các ngươi e là mắng nhầm người rồi.”


Sắc mặt Đồng Quang biến đổi, quay đầu lại, vừa khéo đối diện với ánh mắt cô gái nhỏ kia.


Huyền Chúc nhanh chóng bay vọt lên một đoạn, vừa đảm bảo không cản trở thính giác và thị lực của Thư Tửu, vừa giảm nguy cơ bị Đồng Quang tóm được.


Khóe mắt trái nàng rơi một giọt lệ, lẫn chút máu. Mắt phải nàng chỉ thấy được gương mặt của Đồng Quang, còn mắt trái thì bị giọng nữ kia kìm giữ.


Đầu người đó đã gần như lìa khỏi cổ, chỉ còn dính một chút, nếu lưỡi đao chém nàng khi đó tiến thêm một tấc, e là cả thi thể cũng chẳng còn nguyên vẹn. Nhưng điều kinh khủng chưa dừng lại ở đó, tứ chi nàng ta quái dị vặn vẹo ở những góc độ không tưởng, hai bàn tay vòng ra sau lưng, mỗi ngón tay đều cắm một cây kim bạc. Sắc mặt nàng ta xám ngoét, đôi mắt trắng dã không đồng tử, nhìn lâu sẽ bị hút hồn.


Thư Tửu bắt đầu hối hận, nàng đã quá bốc đồng, cứ khăng khăng muốn tự mình nắm giữ cây dù Tàn Mị.


Đối phương nói: “Lần đầu gặp mặt, ta là Thư Giao, biểu tỷ của Thư Từ Nhượng. Tiểu Linh Lung, ngươi tên gì?”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 61: Ta nhìn thấy rồi.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...