Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 62: Diệt hồn.
74@-
Gió nổi lên.
Theo lệ thường, lẽ ra hôm nay phải là một đêm không mây không gió, vậy mà không hiểu sao lại nổi gió, cơn gió đó luồn vào rừng sâu đen kịt, lại càng thêm mãnh liệt.
Huyền Chúc hét to một tiếng, lập tức chui tọt lại vào cổ của Thư Tửu, hai tay ôm chặt một lọn tóc, nức nở không thành lời.
Từng hàng từng hàng quan tài trong khoảnh khắc ấy cũng trở nên xao động bất an, như có một thế lực vô hình đang xô đẩy, muốn làm tan rã những cỗ quan tài mục nát đã bao năm.
Toàn thân Đồng Quang tỏa ra khí lạnh, sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ. Tà áo rộng lớn không rõ là bị cơn gió đột ngột thổi tung, hay là vì thế công sắc bén của hắn chỉ trong chớp mắt đã dâng trào.
Hắn quay đầu liếc nhìn phía sau, đám quan tài lập tức yên ổn lại. Thư Tửu thấy rõ vẻ chật vật của Thư Giao, kẻ vừa rồi còn hung hăng, giờ đây lồm cồm bò dậy từ trên một chiếc quan tài, miệng vẫn không quên mắng chửi Đồng Quang.
Thư Tửu nghiến răng, lặng lẽ đếm xem những lời chửi rủa phát ra từ đâu, trong lòng thầm cầu khấn hạt huỳnh quang vẫn luôn được Đồng Quang bảo vệ bên mình.
Những ngày gần đây, Đồng Quang đã dạy nàng một chiêu Nhiếp Hồn, nàng cực kỳ yêu thích.
Chỉ là, vẫn chưa từng thực chiến, hôm nay chính là cơ hội tốt.
Đồng Quang dặn dò Huyền Chúc phải dốc toàn lực bảo vệ Thư Tửu, còn bản thân thì thân hình lóe lên, phi thân đi truy lùng vị “khách không mời mà đến” kia.
Thật ra, không cần Đồng Quang phải nói, Huyền Chúc cũng biết bản thân phải bảo vệ nàng cho thật tốt. Dù sao thì thân thể nàng có dòng máu Linh Lung, không thể để rơi vào tay kẻ khác.
Huyền Chúc nhảy ra, lơ lửng xoay tròn trên đầu nàng, lập tức một bức tường ánh sáng vô hình hiện lên, bao bọc nàng lại như một chiếc chuông vàng che chở.
Nhưng Thư Tửu chẳng để tâm nhiều, trong đầu đang uy h**p dụ dỗ hạt huỳnh quang: “Ta nhất định phải dùng Nhiếp Hồn để giết ả ta hôm nay, nhưng ta không đủ sức, Huyền Chúc nói trong người ngươi có một tia linh lực mà Đồng Quang ban cho, bây giờ hãy cho ta mượn, sau này ta sẽ trả lại.”
Thật ra, có thể hay không thể, Thư Tửu cũng không biết, nàng chỉ đoán mò mà làm liều.
Hạt huỳnh quang vẫn nhảy nhót trong thức hải của nàng, giả vờ như không nghe thấy.
Thể chất của Thư Tửu không chỉ thu hút tà vật, ngược lại còn có sức hút với hầu hết các vật tu hành trong thiên hạ. Nhưng giống như câu “quân tử yêu tiền, lấy đúng cách”, người chính đạo sẽ không dẫm lên người khác để tiến thân.
Đường tu hành có hàng ngàn hàng vạn con đường, nhưng phương thức đó là tàn nhẫn và đáng khinh nhất.
Hạt huỳnh quang cũng thế. Nó sinh ra từ Đồng Quang, theo tu vi của hắn mà lớn dần, hưng thịnh theo. Nay được cử đến bảo vệ Thư Tửu, nó càng cảm thấy sung sướng, mỗi ngày chỉ cần nằm yên không nhúc nhích, bản thân cũng được nuôi dưỡng mạnh mẽ hơn.
Này nhé, nó còn sáng hơn trước không ít.
Tất nhiên, so với Đồng Quang thì vẫn còn kém xa. Nhưng Đồng Quang ngày trước một mình sống trên đỉnh cao, chán đến phát ngán, ngoài Ca Lâu La ra thì chỉ có đám hạt huỳnh quang này bầu bạn. Hắn đã từng trêu chọc chúng không ít.
Rót trà, diễn kịch, ca hát, trò nào cũng từng bắt chúng làm.
Không phải ai cũng có thể tu ra hạt huỳnh quang, thậm chí là cực kỳ hiếm có. Chúng rất kén chọn về tu vi và tâm tính của người tu hành, vô cùng cao quý. Thế nhưng ai ngờ được những hạt huỳnh quang cao quý ấy lại từng bị sai bảo làm đủ thứ chuyện tầm thường như vậy.
Những hạt huỳnh quang còn ở chỗ Đồng Quang không ít lần ghen tị với kẻ được theo bên Thư Tửu, có ngày lành mà sống, chủ nhân không sai bảo, cô nương ấy cũng không. Hơn nữa, thân thể kia còn vô tình nuôi dưỡng chúng suốt mọi lúc mọi nơi.
Nó đang nhắm mắt du đãng, không ngờ giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô nương kia lại vang lên lần nữa: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không đồng ý, ta sẽ cho Huyền Chúc ăn ngươi.”
Quả là một cô nương biết học theo y hệt, loại uy h**p này chẳng phải vừa nãy chủ nhân nó dùng để nói với bọn người họ Thư đó sao?
Nó nhún vai, lượn nhanh hơn chút nữa, tin chắc cô nương này không dám làm thật, mà có muốn cũng chẳng biết làm sao.
Thật đáng tiếc, nó đã đoán sai rồi.
Nàng thực sự gọi nó ra.
Huyền Chúc bĩu môi, rõ ràng không hứng thú với hạt huỳnh quang nhỏ như hạt gạo kia, lẩm bẩm: “Không đủ nhét kẽ răng nữa là, cầu nó chi bằng cầu ta, ta có thể giúp ngươi ăn hết mấy hồn phách kia.”
Thư Tửu sao lại không biết, chỉ là Huyền Chúc quá tính toán, tâm cơ cũng không đơn thuần như huỳnh quang, nàng không thể thiếu nợ nó quá nhiều. Huống chi, hạt huỳnh quang theo nàng thì sớm muộn cũng phải phát huy chút tác dụng, trong mọi tình huống, phản ứng đầu tiên nàng có thể tin tưởng luôn là Đồng Quang.
Trên đỉnh đầu, lửa điện va chạm, không ngừng phát ra tiếng nổ vang rền.
Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tay trái của Đồng Quang xoay nhẹ, trong lòng bàn tay nhanh chóng kết thành một thanh trường kiếm, thân kiếm trắng lạnh như băng, trong suốt cô độc, trực diện nghênh chiến luồng kiếm khí đang áp sát từ tầng không đen kịt. Hai bên chạm nhau, sinh ra luồng khí thế mạnh mẽ, làm rừng núi xung quanh rung chuyển.
“Ta phải giúp huynh ấy, ngươi không nghe thấy mấy người kia mắng huynh ấy thế nào sao? Hiện giờ huynh ấy đang trên kia đón địch, nếu lũ người nên thối rữa hóa thành tro kia mà đánh lén sau lưng thì sao? Ngươi cản nổi không?”
Hạt huỳnh quang chao ngang một vòng.
Thư Tửu khẽ gật đầu: “Vậy còn nó thì sao?”
Các hạt phát quang rung động nhanh hơn, như thể đang cười nhạo. Đùa gì chứ, Huyền Chúc mà sẽ giúp ai ư? Chuyện đó hoàn toàn không thể! Nó còn mong người ta chết đi để có thể nuốt lấy sinh hồn và linh lực của họ. Càng lợi hại, nó lại càng mong chờ.
“Vậy thì, ngươi còn do dự gì nữa?”
Trên đám quan tài, gần một nửa đã yên tĩnh trở lại. Chúng sợ trận chiến trên cao kia, chỉ muốn trốn thật kỹ, không gây chú ý kẻo rước họa vào thân.
Thế nhưng vẫn có vài kẻ tham lam, ánh mắt hau háu nhìn chằm chằm vào Thư Tửu, mơ mộng có thể mượn thân thể nàng để hoàn dương. Sau đó hút sạch huyết mạch tinh khiết trong cơ thể nàng. Đến lúc đó, dù là Thư Từ Nhượng cũng không cứu nổi. Chúng chỉ cần tìm một thân thể khác để ký sinh mà sống tiếp.
Lẫn vào biển người, chẳng tin Thư Từ Nhượng còn tìm ra được nữa.
Thư Giao là một trong số đó. Nàng ta thò nửa người ra khỏi quan tài, cố gắng dùng những câu chuyện khi Thư Từ Nhượng còn nhỏ để dụ dỗ cô nương kia bước ra ngoài.
Nàng ta nói khi còn nhỏ, Thư Từ Nhượng rất quấn người. Nàng ta thường dẫn hắn ra phố mua đồ ăn vặt, hắn rất thích đồ ngọt, nhất là kẹo hồ lô. Hắn còn rất nghịch ngợm, suốt ngày leo lên trèo xuống trong đại trạch nhà họ Thư, làm ông nội hắn vừa mắng vừa phải chạy theo bảo vệ…
Nhìn thấy nữ tử kia quả thật đã bước ra khỏi màn chắn của Huyền Chúc, nàng ta càng thêm phấn khích, bắt đầu kể rằng nàng ta đã đối xử với Thư Từ Nhượng tốt đến mức nào, thương hắn ra sao.
Trong lời nàng ta nói, một đứa trẻ không cha không mẹ, dù là trưởng tôn chính thất, cũng vẫn bị ức h**p đủ đường. Cả nhà không ai giúp hắn, chỉ có nàng ta…
Nào ngờ Thư Tửu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy máu, ánh nhìn lạnh lẽo, đầu hơi nghiêng qua một bên, chăm chú nhìn nàng ta, miệng chậm rãi phun ra hai chữ:
“Xàm ngôn!”
Trong khoảnh khắc, Thư Giao phát hiện khí chất trên người cô nương này hoàn toàn thay đổi. Ban đầu còn tưởng là một tiểu thư ngây thơ hoặc được bảo bọc quá kỹ, nhưng giờ lại như một ma đầu bò lên từ địa ngục.
Đến cả khóe miệng nàng nhếch lên cũng mang theo sát khí rợn người.
Không xa Thư Giao, “Quỷ không đầu” lắp bắp lên tiếng: “Nàng… nàng ta bị làm sao vậy?”
Một lão nhân tóc bạc lớn tuổi hơn lên tiếng: “Các người… không thấy luồng khí tức này quen lắm sao? Rất giống với năm xưa…”
“Ma tính trong cơ thể Thư Từ Nhượng!” Môi Thư Giao run rẩy vì sợ, đột nhiên phản ứng lại, hét lớn: “Đúng rồi, chính là ma tính trong cơ thể hắn!”
Thư Tửu nở nụ cười có phần ngông cuồng, chậm rãi rút ra một thanh đao từ phía sau lưng.
Bọn họ chết đã lâu, lại toàn là những kẻ chỉ quan tâm đến hư danh và lợi ích, nên không ai nhận ra thanh đao đó. Chỉ có vị lão nhân vừa lên tiếng mới lộ vẻ lo lắng: “Chúng ta phải cẩn thận thanh đao đó trong tay nàng ta.”
Thư Giao liếc mắt nhìn qua, chỉ là một thanh đao gãy, đến cả việc chặt nhánh cây cũng thấy khó nhọc, nàng ta hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ mình chỉ tự hù dọa bản thân.
“Một thanh đao gãy mà thôi, lão bá, ngài vẫn giữ cái thói cẩn trọng quá mức đó sao? Nếu năm xưa không phải vì lo lắng quá đà của ngài, thì Thư Từ Nhượng đã chết đi không biết bao nhiêu lần rồi.”
Đó là “Thương Hà Vãn Nguyệt” vang danh, mùi máu tanh nồng nặc khiến đám âm hồn xung quanh cũng bàng hoàng, lời xì xào thì thầm đầy hoảng loạn vang lên.
Chúng muốn chạy, nhưng năm đó Thư Từ Nhượng đã hạ cấm lệnh, đừng nói là bỏ chạy, đến rời khỏi quan tài cũng là điều không thể.
Thư Tửu đã đi đến dưới đám quan tài, ngẩng đầu lên, trong mắt không phải sát ý mà là chán ghét và khinh miệt: “Ta vốn chẳng thích giết người. Nhưng ta ghét kẻ nào xâm phạm và bắt nạt ta.”
Thư Giao nhìn thấy nàng giơ tay túm lấy một luồng hồn phách ở tầng dưới cùng. Luồng hồn đó không thể rời khỏi quan tài, nửa thân còn dính vào, nhưng bị nàng mạnh mẽ kéo giật ra sau, lập tức bị xé toạc. Vốn dĩ linh hồn đó đã yếu, nay bị xé ra, tiếng thét thảm thiết vang dội tận óc.
Bàn tay nàng nhỏ nhắn, nhưng chỉ cần bóp nhẹ đã nghiền nát luồng tàn hồn kia. Nàng hất tay đầy chán ghét, rồi còn chưa xong, lại vẫy tay với Huyền Chúc. Lần này, Huyền Chúc ngoan ngoãn chạy tới, hấp hết phần còn sót lại trong tay nàng vào cơ thể nó.
Giây phút ấy, Huyền Chúc nhìn Thư Tửu với ánh mắt đầy kính sợ, rồi lại ngẩng đầu nhìn đám âm hồn, lần này lại là đắc ý và khoe khoang, khẩu hình lặng lẽ nói: “Chuẩn bị chết đi.”
Không nghi ngờ gì, Huyền Chúc thích giết chóc nhưng nó không dám.
Nó rất muốn Thư Tửu ra tay nhanh lên. Nhưng vừa mở miệng, đã bị ánh mắt lạnh băng nàng liếc qua làm cho im bặt.
Nó rụt vào sau, dõi theo những hành động tiêu diệt hồn phách chậm rãi nhưng không hề dừng lại của nàng, trong đầu lại nhớ đến một cảnh vừa rồi. Khi Thư Tửu bảo hạt phát quang cho mượn linh lực của Đồng Quang, nó thấy được sự do dự của hạt phát quang, nên đã giở trò, nói chỉ cần đưa một phần là được.
Hạt phát quang bảo mình không làm được, không thể tách ra.
Nó liền xung phong thay thế, trong lúc thần không hay, quỷ không biết, đã đẩy toàn bộ ma tính mà Đồng Quang giấu trong cơ thể hạt phát quang vào phần linh lực đó. Sau khi hạt phát quang giao phần linh lực ấy cho Thư Tửu, toàn thân nó liền trở nên nhẹ bẫng.
Huyền Chúc nghiêm túc nói, đó là hiện tượng bình thường. Vì nó sống nhờ vào linh lực của Đồng Quang, nay mượn đi một nửa, tất nhiên sẽ có cảm giác ấy, nên Thư Tửu phải hoàn trả lại sau khi dùng xong.
Hạt phát quang gật đầu lia lịa, nói thầm: Đúng đúng, chủ nhân từng nói, sự tồn tại của nó và chuyện linh lực của người kia bị cất giấu trong cơ thể nó không thể để ai biết. Giờ là vì tình thế khẩn cấp, bằng không tuyệt đối sẽ không cho mượn.
Thư Tửu rất thông minh. Nàng gật đầu, nói: “Đây là bí mật của chúng ta, không ai được nói, cũng không được nói cho huynh ấy biết.” Rồi ngón tay chỉ lên phía trên.
Nhưng Huyền Chúc không ngờ, bí mật này lại gây ra phản ứng lớn đến vậy. Không đúng, rất không đúng, nó không khỏi bắt đầu đánh giá lại, rốt cuộc cô nương này là ai?
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Gió nổi lên.
Theo lệ thường, lẽ ra hôm nay phải là một đêm không mây không gió, vậy mà không hiểu sao lại nổi gió, cơn gió đó luồn vào rừng sâu đen kịt, lại càng thêm mãnh liệt.
Huyền Chúc hét to một tiếng, lập tức chui tọt lại vào cổ của Thư Tửu, hai tay ôm chặt một lọn tóc, nức nở không thành lời.
Từng hàng từng hàng quan tài trong khoảnh khắc ấy cũng trở nên xao động bất an, như có một thế lực vô hình đang xô đẩy, muốn làm tan rã những cỗ quan tài mục nát đã bao năm.
Toàn thân Đồng Quang tỏa ra khí lạnh, sắc mặt hắn âm trầm đến đáng sợ. Tà áo rộng lớn không rõ là bị cơn gió đột ngột thổi tung, hay là vì thế công sắc bén của hắn chỉ trong chớp mắt đã dâng trào.
Hắn quay đầu liếc nhìn phía sau, đám quan tài lập tức yên ổn lại. Thư Tửu thấy rõ vẻ chật vật của Thư Giao, kẻ vừa rồi còn hung hăng, giờ đây lồm cồm bò dậy từ trên một chiếc quan tài, miệng vẫn không quên mắng chửi Đồng Quang.
Thư Tửu nghiến răng, lặng lẽ đếm xem những lời chửi rủa phát ra từ đâu, trong lòng thầm cầu khấn hạt huỳnh quang vẫn luôn được Đồng Quang bảo vệ bên mình.
Những ngày gần đây, Đồng Quang đã dạy nàng một chiêu Nhiếp Hồn, nàng cực kỳ yêu thích.
Chỉ là, vẫn chưa từng thực chiến, hôm nay chính là cơ hội tốt.
Đồng Quang dặn dò Huyền Chúc phải dốc toàn lực bảo vệ Thư Tửu, còn bản thân thì thân hình lóe lên, phi thân đi truy lùng vị “khách không mời mà đến” kia.
Thật ra, không cần Đồng Quang phải nói, Huyền Chúc cũng biết bản thân phải bảo vệ nàng cho thật tốt. Dù sao thì thân thể nàng có dòng máu Linh Lung, không thể để rơi vào tay kẻ khác.
Huyền Chúc nhảy ra, lơ lửng xoay tròn trên đầu nàng, lập tức một bức tường ánh sáng vô hình hiện lên, bao bọc nàng lại như một chiếc chuông vàng che chở.
Nhưng Thư Tửu chẳng để tâm nhiều, trong đầu đang uy h**p dụ dỗ hạt huỳnh quang: “Ta nhất định phải dùng Nhiếp Hồn để giết ả ta hôm nay, nhưng ta không đủ sức, Huyền Chúc nói trong người ngươi có một tia linh lực mà Đồng Quang ban cho, bây giờ hãy cho ta mượn, sau này ta sẽ trả lại.”
Thật ra, có thể hay không thể, Thư Tửu cũng không biết, nàng chỉ đoán mò mà làm liều.
Hạt huỳnh quang vẫn nhảy nhót trong thức hải của nàng, giả vờ như không nghe thấy.
Thể chất của Thư Tửu không chỉ thu hút tà vật, ngược lại còn có sức hút với hầu hết các vật tu hành trong thiên hạ. Nhưng giống như câu “quân tử yêu tiền, lấy đúng cách”, người chính đạo sẽ không dẫm lên người khác để tiến thân.
Đường tu hành có hàng ngàn hàng vạn con đường, nhưng phương thức đó là tàn nhẫn và đáng khinh nhất.
Hạt huỳnh quang cũng thế. Nó sinh ra từ Đồng Quang, theo tu vi của hắn mà lớn dần, hưng thịnh theo. Nay được cử đến bảo vệ Thư Tửu, nó càng cảm thấy sung sướng, mỗi ngày chỉ cần nằm yên không nhúc nhích, bản thân cũng được nuôi dưỡng mạnh mẽ hơn.
Này nhé, nó còn sáng hơn trước không ít.
Tất nhiên, so với Đồng Quang thì vẫn còn kém xa. Nhưng Đồng Quang ngày trước một mình sống trên đỉnh cao, chán đến phát ngán, ngoài Ca Lâu La ra thì chỉ có đám hạt huỳnh quang này bầu bạn. Hắn đã từng trêu chọc chúng không ít.
Rót trà, diễn kịch, ca hát, trò nào cũng từng bắt chúng làm.
Không phải ai cũng có thể tu ra hạt huỳnh quang, thậm chí là cực kỳ hiếm có. Chúng rất kén chọn về tu vi và tâm tính của người tu hành, vô cùng cao quý. Thế nhưng ai ngờ được những hạt huỳnh quang cao quý ấy lại từng bị sai bảo làm đủ thứ chuyện tầm thường như vậy.
Những hạt huỳnh quang còn ở chỗ Đồng Quang không ít lần ghen tị với kẻ được theo bên Thư Tửu, có ngày lành mà sống, chủ nhân không sai bảo, cô nương ấy cũng không. Hơn nữa, thân thể kia còn vô tình nuôi dưỡng chúng suốt mọi lúc mọi nơi.
Nó đang nhắm mắt du đãng, không ngờ giọng nói trong trẻo lạnh lùng của cô nương kia lại vang lên lần nữa: “Ta đếm đến ba, nếu ngươi còn không đồng ý, ta sẽ cho Huyền Chúc ăn ngươi.”
Quả là một cô nương biết học theo y hệt, loại uy h**p này chẳng phải vừa nãy chủ nhân nó dùng để nói với bọn người họ Thư đó sao?
Nó nhún vai, lượn nhanh hơn chút nữa, tin chắc cô nương này không dám làm thật, mà có muốn cũng chẳng biết làm sao.
Thật đáng tiếc, nó đã đoán sai rồi.
Nàng thực sự gọi nó ra.
Huyền Chúc bĩu môi, rõ ràng không hứng thú với hạt huỳnh quang nhỏ như hạt gạo kia, lẩm bẩm: “Không đủ nhét kẽ răng nữa là, cầu nó chi bằng cầu ta, ta có thể giúp ngươi ăn hết mấy hồn phách kia.”
Thư Tửu sao lại không biết, chỉ là Huyền Chúc quá tính toán, tâm cơ cũng không đơn thuần như huỳnh quang, nàng không thể thiếu nợ nó quá nhiều. Huống chi, hạt huỳnh quang theo nàng thì sớm muộn cũng phải phát huy chút tác dụng, trong mọi tình huống, phản ứng đầu tiên nàng có thể tin tưởng luôn là Đồng Quang.
Trên đỉnh đầu, lửa điện va chạm, không ngừng phát ra tiếng nổ vang rền.
Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy tay trái của Đồng Quang xoay nhẹ, trong lòng bàn tay nhanh chóng kết thành một thanh trường kiếm, thân kiếm trắng lạnh như băng, trong suốt cô độc, trực diện nghênh chiến luồng kiếm khí đang áp sát từ tầng không đen kịt. Hai bên chạm nhau, sinh ra luồng khí thế mạnh mẽ, làm rừng núi xung quanh rung chuyển.
“Ta phải giúp huynh ấy, ngươi không nghe thấy mấy người kia mắng huynh ấy thế nào sao? Hiện giờ huynh ấy đang trên kia đón địch, nếu lũ người nên thối rữa hóa thành tro kia mà đánh lén sau lưng thì sao? Ngươi cản nổi không?”
Hạt huỳnh quang chao ngang một vòng.
Thư Tửu khẽ gật đầu: “Vậy còn nó thì sao?”
Các hạt phát quang rung động nhanh hơn, như thể đang cười nhạo. Đùa gì chứ, Huyền Chúc mà sẽ giúp ai ư? Chuyện đó hoàn toàn không thể! Nó còn mong người ta chết đi để có thể nuốt lấy sinh hồn và linh lực của họ. Càng lợi hại, nó lại càng mong chờ.
“Vậy thì, ngươi còn do dự gì nữa?”
Trên đám quan tài, gần một nửa đã yên tĩnh trở lại. Chúng sợ trận chiến trên cao kia, chỉ muốn trốn thật kỹ, không gây chú ý kẻo rước họa vào thân.
Thế nhưng vẫn có vài kẻ tham lam, ánh mắt hau háu nhìn chằm chằm vào Thư Tửu, mơ mộng có thể mượn thân thể nàng để hoàn dương. Sau đó hút sạch huyết mạch tinh khiết trong cơ thể nàng. Đến lúc đó, dù là Thư Từ Nhượng cũng không cứu nổi. Chúng chỉ cần tìm một thân thể khác để ký sinh mà sống tiếp.
Lẫn vào biển người, chẳng tin Thư Từ Nhượng còn tìm ra được nữa.
Thư Giao là một trong số đó. Nàng ta thò nửa người ra khỏi quan tài, cố gắng dùng những câu chuyện khi Thư Từ Nhượng còn nhỏ để dụ dỗ cô nương kia bước ra ngoài.
Nàng ta nói khi còn nhỏ, Thư Từ Nhượng rất quấn người. Nàng ta thường dẫn hắn ra phố mua đồ ăn vặt, hắn rất thích đồ ngọt, nhất là kẹo hồ lô. Hắn còn rất nghịch ngợm, suốt ngày leo lên trèo xuống trong đại trạch nhà họ Thư, làm ông nội hắn vừa mắng vừa phải chạy theo bảo vệ…
Nhìn thấy nữ tử kia quả thật đã bước ra khỏi màn chắn của Huyền Chúc, nàng ta càng thêm phấn khích, bắt đầu kể rằng nàng ta đã đối xử với Thư Từ Nhượng tốt đến mức nào, thương hắn ra sao.
Trong lời nàng ta nói, một đứa trẻ không cha không mẹ, dù là trưởng tôn chính thất, cũng vẫn bị ức h**p đủ đường. Cả nhà không ai giúp hắn, chỉ có nàng ta…
Nào ngờ Thư Tửu ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu đầy máu, ánh nhìn lạnh lẽo, đầu hơi nghiêng qua một bên, chăm chú nhìn nàng ta, miệng chậm rãi phun ra hai chữ:
“Xàm ngôn!”
Trong khoảnh khắc, Thư Giao phát hiện khí chất trên người cô nương này hoàn toàn thay đổi. Ban đầu còn tưởng là một tiểu thư ngây thơ hoặc được bảo bọc quá kỹ, nhưng giờ lại như một ma đầu bò lên từ địa ngục.
Đến cả khóe miệng nàng nhếch lên cũng mang theo sát khí rợn người.
Không xa Thư Giao, “Quỷ không đầu” lắp bắp lên tiếng: “Nàng… nàng ta bị làm sao vậy?”
Một lão nhân tóc bạc lớn tuổi hơn lên tiếng: “Các người… không thấy luồng khí tức này quen lắm sao? Rất giống với năm xưa…”
“Ma tính trong cơ thể Thư Từ Nhượng!” Môi Thư Giao run rẩy vì sợ, đột nhiên phản ứng lại, hét lớn: “Đúng rồi, chính là ma tính trong cơ thể hắn!”
Thư Tửu nở nụ cười có phần ngông cuồng, chậm rãi rút ra một thanh đao từ phía sau lưng.
Bọn họ chết đã lâu, lại toàn là những kẻ chỉ quan tâm đến hư danh và lợi ích, nên không ai nhận ra thanh đao đó. Chỉ có vị lão nhân vừa lên tiếng mới lộ vẻ lo lắng: “Chúng ta phải cẩn thận thanh đao đó trong tay nàng ta.”
Thư Giao liếc mắt nhìn qua, chỉ là một thanh đao gãy, đến cả việc chặt nhánh cây cũng thấy khó nhọc, nàng ta hừ lạnh một tiếng, thầm nghĩ mình chỉ tự hù dọa bản thân.
“Một thanh đao gãy mà thôi, lão bá, ngài vẫn giữ cái thói cẩn trọng quá mức đó sao? Nếu năm xưa không phải vì lo lắng quá đà của ngài, thì Thư Từ Nhượng đã chết đi không biết bao nhiêu lần rồi.”
Đó là “Thương Hà Vãn Nguyệt” vang danh, mùi máu tanh nồng nặc khiến đám âm hồn xung quanh cũng bàng hoàng, lời xì xào thì thầm đầy hoảng loạn vang lên.
Chúng muốn chạy, nhưng năm đó Thư Từ Nhượng đã hạ cấm lệnh, đừng nói là bỏ chạy, đến rời khỏi quan tài cũng là điều không thể.
Thư Tửu đã đi đến dưới đám quan tài, ngẩng đầu lên, trong mắt không phải sát ý mà là chán ghét và khinh miệt: “Ta vốn chẳng thích giết người. Nhưng ta ghét kẻ nào xâm phạm và bắt nạt ta.”
Thư Giao nhìn thấy nàng giơ tay túm lấy một luồng hồn phách ở tầng dưới cùng. Luồng hồn đó không thể rời khỏi quan tài, nửa thân còn dính vào, nhưng bị nàng mạnh mẽ kéo giật ra sau, lập tức bị xé toạc. Vốn dĩ linh hồn đó đã yếu, nay bị xé ra, tiếng thét thảm thiết vang dội tận óc.
Bàn tay nàng nhỏ nhắn, nhưng chỉ cần bóp nhẹ đã nghiền nát luồng tàn hồn kia. Nàng hất tay đầy chán ghét, rồi còn chưa xong, lại vẫy tay với Huyền Chúc. Lần này, Huyền Chúc ngoan ngoãn chạy tới, hấp hết phần còn sót lại trong tay nàng vào cơ thể nó.
Giây phút ấy, Huyền Chúc nhìn Thư Tửu với ánh mắt đầy kính sợ, rồi lại ngẩng đầu nhìn đám âm hồn, lần này lại là đắc ý và khoe khoang, khẩu hình lặng lẽ nói: “Chuẩn bị chết đi.”
Không nghi ngờ gì, Huyền Chúc thích giết chóc nhưng nó không dám.
Nó rất muốn Thư Tửu ra tay nhanh lên. Nhưng vừa mở miệng, đã bị ánh mắt lạnh băng nàng liếc qua làm cho im bặt.
Nó rụt vào sau, dõi theo những hành động tiêu diệt hồn phách chậm rãi nhưng không hề dừng lại của nàng, trong đầu lại nhớ đến một cảnh vừa rồi. Khi Thư Tửu bảo hạt phát quang cho mượn linh lực của Đồng Quang, nó thấy được sự do dự của hạt phát quang, nên đã giở trò, nói chỉ cần đưa một phần là được.
Hạt phát quang bảo mình không làm được, không thể tách ra.
Nó liền xung phong thay thế, trong lúc thần không hay, quỷ không biết, đã đẩy toàn bộ ma tính mà Đồng Quang giấu trong cơ thể hạt phát quang vào phần linh lực đó. Sau khi hạt phát quang giao phần linh lực ấy cho Thư Tửu, toàn thân nó liền trở nên nhẹ bẫng.
Huyền Chúc nghiêm túc nói, đó là hiện tượng bình thường. Vì nó sống nhờ vào linh lực của Đồng Quang, nay mượn đi một nửa, tất nhiên sẽ có cảm giác ấy, nên Thư Tửu phải hoàn trả lại sau khi dùng xong.
Hạt phát quang gật đầu lia lịa, nói thầm: Đúng đúng, chủ nhân từng nói, sự tồn tại của nó và chuyện linh lực của người kia bị cất giấu trong cơ thể nó không thể để ai biết. Giờ là vì tình thế khẩn cấp, bằng không tuyệt đối sẽ không cho mượn.
Thư Tửu rất thông minh. Nàng gật đầu, nói: “Đây là bí mật của chúng ta, không ai được nói, cũng không được nói cho huynh ấy biết.” Rồi ngón tay chỉ lên phía trên.
Nhưng Huyền Chúc không ngờ, bí mật này lại gây ra phản ứng lớn đến vậy. Không đúng, rất không đúng, nó không khỏi bắt đầu đánh giá lại, rốt cuộc cô nương này là ai?
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 62: Diệt hồn.
10.0/10 từ 42 lượt.