Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh

Chương 60: Bán thần hiến tế.

88@-

Nàng thật sự không nhớ nổi, trên đường đến thành Lãm Nguyệt, lúc nào mình đã từng thấy một vách đá dựng đứng như thế này, một vách đá treo đầy quan tài.


Vách đá thẳng đứng như thể mọc lên từ lòng đất, trên đó gắn chặt mấy chục cỗ quan tài, ở giữa là một cỗ quan tài trắng toát.


Huyền Chúc bay lên phía trước, vòng quanh những cỗ quan tài kia một vòng rồi bay về bên cạnh Thư Tửu, ngồi vắt vẻo trên vai nàng như người đang co chân, không ngừng phát ra tiếng “chậc chậc”.


Thư Tửu liếc nó mấy lần, nó mới chịu im miệng, rồi đột nhiên thò đầu về phía nàng, phần rìa bên phải gồ lên như cánh tay che miệng, bắt chước dáng vẻ người ta nói nhỏ. Có điều nó hoàn toàn không có miệng.


“Nói cho ngươi biết nhé, tránh xa cái gã bán thần kia ra một chút, hắn, khụ, không phải người tốt đâu.”


Nghe vậy, Thư Tửu lập tức vươn tay bật nó một cái, vẻ mặt không vui trừng mắt nhìn nó.


Nó “ái da, ái da” kêu loạn, lại lồm cồm bò dậy, tiếp tục lải nhải: “Nói rồi mà không tin, cẩn thận hắn lúc phát điên thì rút sạch máu Linh Lung trên người ngươi đó.”


Lại bị bật xuống lần nữa.


Lần này nó không nói thêm lời nào nữa, ngồi chỏng gọng trên một chiếc lá to, giận dỗi im lặng.


Đồng Quang đứng phía trước, rất lâu không nói gì. Thư Tửu vòng qua nhìn thử, cũng không nhìn ra được gì từ sắc mặt hắn, chỉ mơ hồ cảm thấy hắn lúc này có chút khác lạ. Bình thường, hắn luôn mang nụ cười trên môi, dù nụ cười ấy không chạm tới đáy mắt, nhưng cũng xem như ôn hòa.


Còn lúc này, toàn thân hắn căng chặt.


Nàng suy nghĩ một lát, quyết định không hỏi, nhưng bầu không khí tĩnh lặng mà quái dị này khiến người ta không chịu nổi, nên nàng nói một câu chẳng mang ý nghĩa gì.


“Đồng Quang, yên tâm đi, ta sẽ không tin lời Huyền Chúc vừa nói đâu.”


Đồng Quang ngẩn người quay lại, nhìn nàng chăm chú một lúc rồi mới nở lại nụ cười quen thuộc.


Cũng lúc ấy, Thư Tửu phát hiện đồng tử của hắn lúc nãy rõ ràng là đã tán ra, bên rìa đồng tử còn xoay tròn một vòng ánh sáng vàng.


Nếu nàng lại gần thêm chút nữa, nhìn kỹ thêm một chút, rất có thể sẽ thấy ánh sáng vàng kia được tạo thành từ từng ký tự nhỏ xíu. Chỉ là, nàng không biết chữ.



“Muội sợ không? Khi nhìn thấy mấy cái quan tài đó.”


Thư Tửu gật đầu, rồi lại lắc đầu, khẽ cười: “Không có gì đáng sợ cả, nơi mà huynh dẫn ta đến, chắc chắn sẽ không nguy hiểm.”


Cô thiếu nữ cả ngày nay vẫn luôn chú ý giữ gìn váy áo, giờ thì đã khác hẳn. Tà váy bẩn thỉu đến không nhận ra nổi, cánh tay còn vướng vài chiếc lá, những viên ngọc trai gắn bên đai lưng cũng đã rơi mất vài hạt.


Đồng Quang nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà đưa tay xoa đầu nàng: “Chờ khi trở về, ta sẽ mua cho muội váy mới.”


Cô nương nào lại chẳng thích làm đẹp, nàng vui đến mức mắt cũng nheo lại thành đường cong.


Những chiếc quan tài trên vách đá kia toát ra khí lạnh rợn người, mà cỗ quan tài trắng chính giữa lại càng đáng sợ hơn.


Thư Tửu không có tu vi, không thấy được luồng khí đen đang tràn ra từ những quan tài ấy.


Đồng Quang thở dài nặng nề, rồi nhẹ nhàng nói một câu: “Ta đã trở về.”


Lời này lọt vào tai Thư Tửu, như sấm nổ giữa trời quang. Hắn nói là “trở về”, vậy thì trong mấy cỗ quan tài kia, rốt cuộc đang nằm những ai, dường như đã rõ ràng.


Một lúc sau, nàng nghe thấy tiếng nắp quan tài cũ kỹ khẽ động, nhưng nhìn kỹ lại, tất cả vẫn y nguyên không nhúc nhích.


Một giọng nói trầm đục khàn khàn vang lên: “Hóa ra là cố nhân.”


Câu nói ấy, chẳng thể phân biệt nổi là vui hay buồn.


Sau đó, nàng không nghe thấy thêm âm thanh gì nữa. Nhưng nhìn Đồng Quang đang ngồi trên tảng đá lớn, một tay chống cằm, nhắm mắt, thỉnh thoảng còn nhíu mày, hiển nhiên là đang giao tiếp với họ theo cách nàng không thể cảm nhận được.


Nàng hiểu, cũng không tiện quấy rầy, liền nhớ đến thứ gì đó đang nằm lăn lộn trên lá cây bên cạnh, huýt sáo nghịch ngợm, thế là đưa tay nhấc bổng Huyền Chúc lên.


“Huyền Chúc, tình hình bây giờ là sao rồi?”


Huyền Chúc vặn mình một cái, lạnh lùng hừ nhẹ.


Thư Tửu nói tiếp: “Xem ra ta làm khó ngươi rồi, chắc phải tu vi cao mới biết được. Một tiểu tinh quái như ngươi chắc là không hiểu rồi. Thôi, ngươi về chơi với cái lá của ngươi đi.”



Huyền Chúc tức tối, nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, rõ ràng không phải đang gài bẫy, mà là thật lòng tin nó chỉ là một tinh quái cấp thấp!


Để chứng minh mình “rất có bản lĩnh”, nó gối đầu lên gân lá, lớn tiếng: “Mấy con ma chết đó đang cãi nhau đấy.”


Thư Tửu kinh ngạc há miệng, ánh mắt luân phiên nhìn giữa Huyền Chúc và hàng quan tài, lén giơ tay chỉ về phía mấy chiếc quan tài ấy.


Huyền Chúc hoàn toàn không để tâm, đáp lại một tiếng “ừm” thật to. Nó còn xoay người về một phía, ra vẻ như đang chăm chú lắng nghe.


Nó thậm chí còn vừa quan sát vừa tường thuật lại cho Thư Tửu: “Bà béo bên trái đang mắng, nói Thư Từ Nhượng vô tâm vô phế, đáng xuống mười tám tầng địa ngục.”


“Ông già ngồi bên cạnh cũng đồng tình, bảo Thư Từ Nhượng thủ đoạn ác độc, khiến họ chết rồi còn không thể đầu thai…”


…..


Nó thật sự gần như không bỏ sót một chữ, truyền đạt lại toàn bộ lời nói, lại còn bắt chước theo giọng điệu kỳ quặc của những kẻ đã khuất, khiến lưng của Thư Tửu căng cứng.


Những lời nói ấy toàn là trách móc và chửi rủa, nghe vào thì rõ ràng bọn họ và Đồng Quang vô cùng quen thuộc, có lẽ là người nhà họ Thư, cùng huyết thống. Nàng tưởng tượng ra cảnh tượng ấy, trong lòng chợt thấy xót xa thay cho Đồng Quang. Nàng nghiêng đầu liếc nhìn hắn một cái, hắn vẫn giữ nguyên tư thế như cũ, chỉ là nụ cười nơi khóe môi càng thêm phô trương.


Nàng đưa tay phủ lên mu bàn tay hắn, hai bàn tay lạnh như băng chồng lên nhau, chẳng biết là ai sưởi ấm cho ai.


Đồng Quang chậm rãi mở mắt, ánh mắt giao nhau với nàng, nụ cười ngông nghênh dần dần biến mất, để lộ vẻ mặt thật sự: đau khổ nhưng tê dại.


Bất chợt, khóe miệng hắn khẽ run, trong giọng nói còn mang theo một tia tủi thân: “Bọn họ mắng ta.”


“Bốp!” Huyền Chúc trực tiếp rớt khỏi lá cây, miệng gào lên: “Xong rồi, xong rồi! Ta đã nói chỗ này âm khí nặng, không thể đến mà ngươi lại không tin, cứ nhất quyết đi theo hắn! Ngươi xem đi, hắn bây giờ đã bị quỷ nhập rồi! Ngươi lại còn mang trong người dòng máu Linh Lung nữa, còn không mau chạy!”


Nó thật ra cũng có nghĩa khí, còn túm lấy vạt váy nàng kéo kéo: “Đi đi đi, chúng ta mau rời khỏi đây, mặc kệ hắn! Ta mới vừa tỉnh lại nhưng cũng đủ để bảo vệ ngươi ra ngoài!”


Thật ra cũng không thể trách Huyền Chúc nghĩ như thế, chỉ là những lời vừa rồi của Đồng Quang thật quá dọa người.


Thư Tửu nhíu mày, hỏi hắn: “Ngươi là ai?”


Đồng Quang liếc nàng một cái.



“Ngươi nói xem, chúng ta quen nhau thế nào?”


Hắn lại liếc nàng lần nữa.


Lúc này, giọng Huyền Chúc lại lớn hơn: “Thấy chưa? Hắn còn không biết! Đừng hỏi nữa, mau đi thôi! Lỡ lát nữa đám quỷ kia phá vỡ giới bích thì không ai cứu được ngươi đâu!”


Đồng Quang nghiến răng mắng: “Ồn ào!”


Hắn phất tay một cái, Huyền Chúc lập tức bị hất bay, lao thẳng về phía chiếc quan tài trắng, xuyên qua cái gọi là “giới bích”, đâm sầm vào quan tài.


Âm thanh của nó lập tức biến mất.


Thư Tửu lo lắng đứng bật dậy: “Huyền Chúc, ngươi…”


Đồng Quang kéo nàng lại. Ánh sáng xung quanh hai người sau khi Huyền Chúc bị nhốt vào quan tài trắng thì lập tức tối sầm, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực.


“Nó không sao đâu, trên đời gần như không có thứ gì có thể làm tổn thương nó cả. Thư Tửu, ta là Đồng Quang, cũng là Thư Từ Nhượng. Người bọn họ vừa mắng, chính là ta.”


“Vậy… bọn họ là người thân của huynh sao?”


Đồng Quang khẽ bật cười khinh miệt, rồi mới đáp:“Ừ. Người phụ nữ mập mà Huyền Chúc nói là cô cô ta, lão già kia là Tam bá gia ta, còn giọng the thé kia là đường tỷ ta…”


Nàng chẳng nhớ nổi ai với ai, chỉ biết tất cả bọn họ đều căm hận Đồng Quang, bởi vì họ chết dưới tay hắn.


“Muội có thấy cỗ quan tài trắng kia không?”


Thư Tửu gật đầu. Chiếc quan tài ấy dù không có ánh sáng vẫn nổi bật trong đêm đen, đúng hơn là không phát sáng, nhưng lại quá đỗi rõ ràng, chói mắt đến lạ.


Giọng Đồng Quang lạnh như tay hắn: “Đó là quan tài của ta.”


Thư Tửu giật mình quay đầu lại: v“Của huynh? Sao có thể?”


“Họ Thư từng là đại thị tộc đệ nhất ở Cửu Châu. Nhưng trăm năm gần đây lại sống thu mình, cũng chỉ vì tội nghiệt gây ra quá nhiều, bị nguyền rủa. Tất cả tộc nhân đều chết không toàn thây. Họ không cam lòng tiếp tục sống trong sợ hãi, nên đã dùng ta để hiến tế.”



Ánh mắt hắn xa xăm: “Bởi vì mẹ ta là người Thần tộc, nên ta có thân thể bán thần. Người khác đều tưởng ta là do tu luyện mà thành, thật ngây thơ. Làm sao con người có thể vượt qua cảnh giới ấy? Bà sinh ta xong thì trở về Thần giới, chưa từng có ai thấy bà nữa. Ngay hôm đó, phụ thân ta cũng chết. Sau này không biết ai nghĩ ra biện pháp ‘thượng cổ chi pháp’, dùng thân thần hóa giận dữ của thần.”


Về sau, Đồng Quang đã thoát ra như thế nào?


Không có phép màu nào cả. Hắn là bán thần, không chết được, nhưng sống không bằng chết thì cũng thống khổ khôn cùng. Hắn bị phong trong quan tài trắng suốt bảy năm, ngày ngày phá quan, cuối cùng mới thành công.


Khi hắn ra được, phát hiện mình bị phong trong một băng nguyên hoang vu, làm sao có người đến cứu hắn?


À, hắn nói nhầm rồi, vốn dĩ sẽ chẳng ai đến cứu hắn cả.


Thư Tửu nghĩ đến lời hắn nói, cảm thấy có gì đó không khớp: “Nhưng… huynh lên núi Côn Luân không phải vì mẹ huynh…”


“Mẹ ruột ta sinh ta xong thì đã quay về rồi, họ Thư cũng chẳng dám công khai việc sinh ra một bán thần, sợ bị liên lụy. Vì thế ta được gửi nuôi ở nhà Nhị bá. Buồn cười là… chuyện này đến rất nhiều năm sau ta mới biết.”


Sự thật là vậy, nhưng nhị bá mẫu, tức mẹ nuôi hắn sau này thật sự đã từng dành cho hắn đủ đầy tình thương, tất nhiên là trước khi có đệ đệ.


Nàng chẳng còn lòng dạ nào nghe tiếp, nhưng Đồng Quang vẫn muốn nói.


“Sau đó, ta vượt qua băng nguyên, giết trở về họ Thư. Kẻ nào từng ra tay với ta, không một ai thoát được. Ta cũng lần đầu thấy được thế nào là máu chảy thành sông. Cô cô ta đến lúc chết vẫn khắc tên ta trên mai rùa, nguyền rủa ta không được chết tử tế. Cho nên, ta không thể để bà ta còn tay, ta nhất định phải sống thật tốt.”


Dĩ nhiên, hắn không hoàn toàn mất lý trí. Vẫn còn vài người hắn giữ lại, ví dụ như nhị bá mẫu, đệ đệ, ông nội. Nhưng, hắn cũng hận họ.


Thư Tửu cảm thấy nặng nề, trong lòng như bị đè một tảng đá lớn. Thì ra, có lúc khoanh tay đứng nhìn, cũng là tòng phạm giết người.


“Ừ, Thư Tửu của ta quả nhiên thông minh. Những kẻ khoanh tay đứng nhìn, cũng đã nhận được báo ứng rồi.”


Hắn nghe được tiếng lòng của nàng. Có lẽ vì tiếng lòng ấy quá nặng, quá rõ ràng.


Lúc còn là Thư Từ Nhượng, dù đã bị thù hận bào mòn, nhưng bản chất hắn vẫn là đứa trẻ được nhị bá mẫu nuôi dạy tốt. Hắn từng cho người nhà họ Thư cơ hội, nhất là nhị bá mẫu. Hắn không quan tâm đệ đệ có tiếp tục bắt nạt mình, cũng không quan tâm những lời như dao của y, chỉ cầu mong nhị bá mẫu có thể cho hắn chút tình thương như xưa dù chỉ một chút.


Nhưng hắn vẫn thất vọng rồi.


Thư Tửu tâm thần run rẩy, nhìn Đồng Quang trước mặt như đã vỡ vụn. Những ngày tháng ấy, đối với hắn, hẳn là vết thương sâu nhất. Trải qua năm tháng, vết thương có thể chắp vá lại, nhưng như chiếc bình sứ, đã vỡ là vỡ, dán lại thì vết nứt vẫn còn đó.


Không biết từ khi nào, nàng đưa tay kéo hắn vào lòng, bắt chước cảnh tượng từng thấy, một tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn từng cái, giọng cũng nhẹ như gió: “Không sao rồi, không sao rồi… mọi chuyện đã qua, ta sẽ ở bên huynh.”


Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh Story Chương 60: Bán thần hiến tế.
10.0/10 từ 42 lượt.
loading...