Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 59: Vớt trăng.
84@-
Thấy Đồng Quang ngẩn người đứng yên tại chỗ, Thư Tửu không nhìn rõ biểu cảm thoáng biến đổi trong mắt hắn, càng không đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Người phía sau sốt ruột chen lấn lên phía trước, xô đẩy khiến nàng suýt nữa bị đụng ngã.
Đồng Quang phản ứng nhanh như chớp, đưa tay ôm chặt lấy nàng, bảo vệ nàng trong lòng. Động tác này không xa lạ, nhưng lần này cảm giác lại rất khác.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau nàng, đó là một trung niên râu ria xồm xoàm, bên cạnh là một phụ nữ trông dữ tợn.
Người phụ nữ trợn mắt lườm lại: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Trong lòng bàn tay Đồng Quang bỗng hiện ra một quầng sáng, năm ngón tay khép lại, ánh sáng vỡ vụn thành mấy lưỡi băng sắc bén.
Nhìn thấy hắn thật sự nổi giận, Thư Tửu liền đưa tay nắm lấy tay hắn, bàn tay nhỏ bé bao lấy bàn tay lớn. Đồng Quang sững người kinh ngạc, những lưỡi băng cũng theo đó mà tan biến không một tiếng động.
Hai vợ chồng trung niên ấy hoàn toàn không hề hay biết họ vừa đi một vòng sát ranh giới tử thần.
Nàng cúi đầu, kéo tay Đồng Quang rảo bước về phía trước. Thân hình nhỏ bé giúp nàng luồn lách dễ dàng trong đám đông. Vừa đi nàng vừa nói liên tục: “Xin lỗi, bọn ta có việc gấp, làm ơn nhường đường một chút.”
Có người tỏ vẻ không vui, nhưng khi quay đầu lại thấy một cô nương nhỏ nhắn đôi mắt trong veo, sau lưng là một nam nhân sắc mặt khó coi, khí chất bất phàm, thì liền nhượng bộ. Dù sao đây là thành Lãm Nguyệt, hắn ai muốn rước hoạ vào thân, biết đâu lại va phải một công tử quyền quý nào đó.
Thư Tửu vừa vòng trái rẽ phải, vừa kéo Đồng Quang đến một con hẻm vắng, nhìn quanh không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng tức tối nói: “Vừa rồi huynh làm gì vậy? Họ chỉ là dân thường thôi, mấy lưỡi băng đó mà đâm trúng người ta là chết người đấy, huynh biết không?”
Có lẽ vì chưa từng nói nhiều với tâm trạng kích động như thế, nàng thở hổn hển, thấy Đồng Quang khoanh tay đứng đó, hứng thú nhìn nàng.
Nàng nuốt nước bọt, ánh mắt có chút né tránh, lúng túng hỏi: “Huynh nhìn ta làm gì, sao không nói gì?”
Đồng Quang khẽ cười khẩy: “Cảm thấy muội bỗng nhiên trở nên thông minh.”
Thư Tửu liếc hắn một cái, không tiếp lời, chỉ cảm thấy trong lòng còn nhiều điều chưa nói hết, cứ nghẹn lại rất khó chịu, nên lại nói tiếp: “Hơn nữa, huynh là Đồng Quang, tôn chủ của Côn Luân. Yêu thương thiên hạ là tôn chỉ và phong cách hành sự nhất quán của huynh mà.”
“Ồ? Am hiểu ta đến thế cơ à?” Đồng Quang vẫn giữ vẻ trêu chọc.
“Chúng ta còn phải đi chung một chặng đường dài, không hiểu không được. Có điều huynh lại ít nói quá, nên ta đành phải đi hỏi người khác.”
Từ lúc tỉnh dậy trong chiếc dù Tàn Mị, đêm nay là đêm khiến hắn cảm thấy vui vẻ nhất. Mọi cố gắng trên đường này đều không uổng phí, hắn cũng không nhìn nhầm người.
Hắn lại hỏi: “Thế muội có từng nghĩ tại sao ta lại đột nhiên nổi giận vào đêm nay không?”
Thư Tửu hơi ngẩn ra, thật ra nàng còn chưa kịp nghĩ sâu xa.
Đồng Quang khẽ thở dài, nói: “Bởi vì, trước kia ta chỉ đang giả vờ. Là ta cố ý kiềm chế, thật ra tính khí ta không tốt, một chút cũng không tốt.”
Đó thực sự là điều vượt ngoài dự đoán của nàng.
Trong miệng mọi người, hắn luôn là người có tâm từ bi, yêu thương chúng sinh. Hắn đi theo con đường tu tiên thành thần, mà thần thì phải yêu thương thiên hạ. Trong mắt người khác, hắn không nên có tính khí, chỉ nên dịu dàng mỉm cười giải quyết mọi việc.
Tựa như suối nước nóng trong núi giữa mùa đông giá lạnh, như gió xuân ấm áp.
Thế nhưng giờ đây, hắn lại nói, tất cả chỉ là giả vờ.
“Yêu thương chúng sinh, phổ độ thiên hạ là trách nhiệm của ta khi đứng trên đỉnh Côn Luân. Nếu ta muốn quyền thế mà vị trí đó mang lại, vậy thì nhất định phải từ bỏ một vài thứ. Con người mà, làm sao có thể cái gì cũng muốn được, đúng không?”
Nàng ngơ ngác gật đầu, chợt nhớ lại trước kia hắn từng kể về tuổi thơ bất hạnh của mình, con đường hắn đi cũng không phải là do bản thân chọn, mà là bị ép buộc. Đến khi có năng lực phản kháng thì cũng đã quá muộn, chỉ có thể cắn răng bước tiếp.
Giống như hắn từng nói, không ai biết cũng không ai muốn biết con đường ấy đầy rẫy gai góc, đẫm máu thế nào. Còn những khổ sở, ủy khuất mà hắn đã chịu đựng, làm sao có thể dễ dàng hóa giải? Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, lại bị sư phụ xem như con cờ, không ai thương, không ai yêu, vẫn bị ép phải bước lên trên.
Hắn từng không muốn hỏi tại sao sao?
Muốn chứ.
Nhưng… hắn biết hỏi ai?
Thế nên, mọi cảm xúc đều bị hắn nuốt vào, tự mình tiêu hóa.
Thời gian trôi qua, hắn đã vô thức biến thành một “người kỳ quặc” khoác lên mình hào quang của thần minh yêu thiên hạ.
“Vì sao lại nói mình là ‘người kỳ quặc’?”
Đồng Quang ngẩng đầu nhìn trăng, ánh mắt thoáng qua ánh sáng trong trẻo của một thanh niên, “Rồi muội sẽ biết thôi, ngày sau còn dài lắm. Đi nào, đêm nay hiếm có, ta đưa muội đi vớt trăng!”
Hắn ôm lấy eo nàng, từ từ bay lên. Nàng vẫn chưa quen với việc bay lượn giữa không trung.
Thì ra, cái gọi là “vớt trăng”, chính là dùng muỗng bạc vớt trăng trên mặt hồ Kính bên ngoài cửa thành.
Đêm nay trăng tròn viên mãn, in bóng trên mặt nước gợn sóng lấp lánh, phản chiếu thành vô số vầng trăng tròn lung linh.
Dân trong thành phần lớn đều tụ tập ở phía gần tường thành, rất ít ai vượt hồ Kính, dù sao những câu chuyện được truyền lại từ đời trước vẫn còn rành rành trong tâm trí, chẳng hạn như chuyện Ngũ Độc Thú bị Tôn Chủ trấn áp ở bờ bên kia hồ.
Đó chính là nơi mà Đồng Quang dẫn theo Thư Tửu đáp xuống, phía bên kia hồ, vùng đất người ta không dám bước đến.
Thư Tửu quay đầu nhìn vùng tối đen như mực phía sau, dù đều là một màu đen, nhưng trong mắt nàng vẫn thấy rõ từng mảng sáng tối loang lổ. Theo cảm nhận của nàng, ranh giới bóng tối cách mình chỉ vài trượng, nhưng trong mắt người đứng ở bên kia hồ thì không phải như vậy.
Có người nhìn thấy hai người họ bay qua trên không, nhưng cũng chỉ thoáng qua một cái liền biến mất. Dù là kẻ gan dạ chăm chú quan sát bờ đối diện, cũng chỉ thấy hồ nước dường như dao động một chút, chớp mắt lại yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
Dĩ nhiên chẳng ai cho rằng dị thú lại tái xuất hiện, dù sao nơi này đã được Tôn Chủ Đồng Quang trấn giữ, ngay cả linh hồn của trăng cũng còn nằm trong đó, ai còn dám nghi ngờ?
Thư Tửu đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi hắn: “Lúc ấy… huynh từng ở chỗ đó sao?”
Nàng giơ tay chỉ về bức tường thành cao chót vót bên kia hồ. Sau này, dân trong thành vì cảm tạ ân cứu giúp của hắn mà còn dựng một tấm bia nơi đó.
Đồng Quang trầm mặc một lúc, rồi quay đầu lại, khẽ cười một hơi như thở dài: “Thật ra không phải. Nơi đó là nơi hắn ngã xuống… ta thì chưa từng đứng ở đó bao giờ.”
Khoảnh khắc ấy, trước mắt Thư Tửu như hiện lên hình ảnh của thiếu niên năm xưa, hoảng sợ và tuyệt vọng; là bi thương của một người mẹ chỉ chọn lấy đứa em, bỏ rơi huynh trưởng. Từng cảnh, từng cảnh như hiện ra sống động trước mắt nàng, thậm chí cả dòng máu tuôn trào kia cũng chân thực đến kinh hoàng.
Đồng Quang chưa kịp thu hồi ánh mắt, nhưng nơi khóe mắt đã bắt lấy hình bóng nàng, liền vội đưa tay đỡ lấy, không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt thể hiện sự lo lắng.
Thư Tửu vịn vào tay hắn đứng vững lại, hít một hơi thật sâu mới dần bình ổn. Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, lại là thiếu nữ kiên cường, trấn định như thường.
“Chẳng phải nói là đến để vớt trăng sao? Bắt đầu thôi.”
Nàng ngồi xổm bên bờ hồ, không dùng muỗng bạc, mà trực tiếp đặt tay xuống nước, động tác rất chậm rãi, như đang nâng một vầng trăng từ dưới mặt hồ. Nghe tiếng reo hò vang lên từ bờ bên kia, nàng vội ngẩng đầu nhìn, động tác bất giác làm đôi tay thoát ra khỏi mặt nước.
Vầng trăng trong lòng bàn tay, lắc lư khẽ khàng rồi tan biến, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt như sương khói.
Nàng với tay quanh quẩn khắp mặt nước nhưng chẳng thấy vầng trăng nào nữa, nếu muốn thì chỉ còn cách bước vào trong hồ.
Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Đồng Quang đứng giữa mặt hồ bên trái, áo trắng như ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên làn nước, sóng nhẹ lay động thân ảnh, cuối cùng lại tụ thành một vầng trăng tròn, thậm chí còn tròn đầy và rực rỡ hơn tất cả những vầng trăng khác.
Đồng Quang khẽ nhướng cằm, gọi nàng: “Qua đây.”
Trong lòng nàng vừa mừng rỡ lại vừa kinh ngạc, bước chân như bay nhảy đến trước mặt hắn, gật đầu thật mạnh.
Lần này, vầng trăng nằm yên ổn trong lòng tay nàng.
Nàng nhẹ nhàng nâng lên, như sợ chỉ cần động mạnh một chút thôi, trăng lại tan biến.
Vầng trăng trên mặt hồ, lúc đầu còn lớn, giờ theo bàn tay nàng mà dần thu nhỏ, cuối cùng biến thành một viên đá tròn trong suốt phát ra ánh sáng trăng, lắc nhẹ có thể thấy ánh nước lấp lánh.
“Vậy… vớt trăng, thật ra là vớt đá ánh trăng?”
Đồng Quang khẽ cười: “Ai nói với muội đó là đá ánh trăng? Nó gọi là Huyền Chú, là một giống tinh linh cực kỳ… cực kỳ lười biếng.”
Vừa dứt lời, Huyền Chúc trong tay Thư Tửu đã nhảy dựng lên, thậm chí còn bật ra giọng nói: “Này! Dám bôi nhọ tộc ta sao? Chúng ta không phải tinh linh, mà là…”
“Là cái gì?” Đồng Quang uể oải hỏi, mắt khẽ lay động, ngón tay khẽ bật, Huyền Chúc lại rơi về lòng bàn tay Thư Tửu, giãy thế nào cũng không lên nổi.
Hắn một tay chắp sau lưng, quay người đi về phía bóng tối. Nhưng một khi Đồng Quang khôi phục thân phận, quanh người liền có một vòng sáng rực rỡ, lúc này còn sáng hơn cả khi nãy, xem ra tu vi của hắn đã khôi phục thêm chút ít.
Thư Tửu nắm chặt Huyền Chúc trong tay, chạy chậm theo sau.
Huyền Chúc thực sự là một kẻ lắm lời chính hiệu, suốt dọc đường đều không ngừng cãi nhau với Đồng Quang. Tất nhiên là nó nói một mình, còn Đồng Quang có tâm trạng thì mới đáp lại một câu.
Nó lải nhải cả chục lần, Thư Tửu vội lên tiếng cắt ngang: “Chúng ta đang đi đâu vậy? Trong này tối quá.”
“Ừ, đúng là hơi tối, nên mới cần nó phát huy tác dụng một chút.”
Đồng Quang nghiêng đầu, Huyền Chúc trong tiếng hét chói tai đã bị hắn ném vút lên trời, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ đủ chiếu sáng cả một vùng rộng lớn.
Thư Tửu lần nữa sững sờ: “Thảo nào lại gọi ngươi là Huyền Chúc.”
Huyền Chúc hừ lạnh một tiếng: “Nữ nhân, bản lĩnh của ta còn nhiều lắm!”
Đồng Quang hạ giọng lạnh đi: “Nói chuyện cho tử tế.”
Huyền Chúc còn định phản bác, nhưng đột nhiên nhớ lại cảnh mình bị hắn triệu từ đáy hồ lên, vừa nãy lại bị đè đầu một lần nữa, lập tức xẹp hơi, chỉ dám âm thầm lẩm bẩm.
Dưới ánh sáng của Huyền Chúc, nàng mới nhìn rõ, nơi đây hóa ra là một khu rừng rậm rạp. Điều này quả thật kỳ lạ, bởi thành Lãm Nguyệt nằm ở phương Bắc, không phải vùng đất ấm áp gì, vậy mà lại có thảm thực vật um tùm đến vậy.
Đường rừng thì chẳng dễ đi, không chỉ lồi lõm gập ghềnh, mà còn nhiều cành cây to chắn ngang bất ngờ. Đi một lúc, Thư Tửu đã mệt đến đổ mồ hôi, còn Đồng Quang vẫn bước đi như chốn không người.
Đi được chừng nửa canh giờ, Đồng Quang cuối cùng cũng dừng lại.
Thư Tửu tụt lại một bước, chống tay vào hông, cúi người thở hổn hển.
Nàng không phải lần đầu tiên vào rừng, lần trước là ở Vô Danh Sơn của Thính Tuyết Tiểu Trúc, khi đó bị trúng khí độc trong rừng. Lần này thì nàng chẳng buồn nghĩ đến nữa, dù sao Đồng Quang cũng đang ở ngay bên cạnh, với tay là chạm tới, sợ gì chứ.
“Đến rồi.”
Thư Tửu ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc nhìn rõ cảnh vật trước mắt, nàng giật mình đến mức đứng bất động.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Thấy Đồng Quang ngẩn người đứng yên tại chỗ, Thư Tửu không nhìn rõ biểu cảm thoáng biến đổi trong mắt hắn, càng không đoán được trong đầu hắn đang nghĩ gì.
Người phía sau sốt ruột chen lấn lên phía trước, xô đẩy khiến nàng suýt nữa bị đụng ngã.
Đồng Quang phản ứng nhanh như chớp, đưa tay ôm chặt lấy nàng, bảo vệ nàng trong lòng. Động tác này không xa lạ, nhưng lần này cảm giác lại rất khác.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào người đàn ông phía sau nàng, đó là một trung niên râu ria xồm xoàm, bên cạnh là một phụ nữ trông dữ tợn.
Người phụ nữ trợn mắt lườm lại: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Trong lòng bàn tay Đồng Quang bỗng hiện ra một quầng sáng, năm ngón tay khép lại, ánh sáng vỡ vụn thành mấy lưỡi băng sắc bén.
Nhìn thấy hắn thật sự nổi giận, Thư Tửu liền đưa tay nắm lấy tay hắn, bàn tay nhỏ bé bao lấy bàn tay lớn. Đồng Quang sững người kinh ngạc, những lưỡi băng cũng theo đó mà tan biến không một tiếng động.
Hai vợ chồng trung niên ấy hoàn toàn không hề hay biết họ vừa đi một vòng sát ranh giới tử thần.
Nàng cúi đầu, kéo tay Đồng Quang rảo bước về phía trước. Thân hình nhỏ bé giúp nàng luồn lách dễ dàng trong đám đông. Vừa đi nàng vừa nói liên tục: “Xin lỗi, bọn ta có việc gấp, làm ơn nhường đường một chút.”
Có người tỏ vẻ không vui, nhưng khi quay đầu lại thấy một cô nương nhỏ nhắn đôi mắt trong veo, sau lưng là một nam nhân sắc mặt khó coi, khí chất bất phàm, thì liền nhượng bộ. Dù sao đây là thành Lãm Nguyệt, hắn ai muốn rước hoạ vào thân, biết đâu lại va phải một công tử quyền quý nào đó.
Thư Tửu vừa vòng trái rẽ phải, vừa kéo Đồng Quang đến một con hẻm vắng, nhìn quanh không thấy ai mới thở phào nhẹ nhõm. Nàng tức tối nói: “Vừa rồi huynh làm gì vậy? Họ chỉ là dân thường thôi, mấy lưỡi băng đó mà đâm trúng người ta là chết người đấy, huynh biết không?”
Có lẽ vì chưa từng nói nhiều với tâm trạng kích động như thế, nàng thở hổn hển, thấy Đồng Quang khoanh tay đứng đó, hứng thú nhìn nàng.
Nàng nuốt nước bọt, ánh mắt có chút né tránh, lúng túng hỏi: “Huynh nhìn ta làm gì, sao không nói gì?”
Đồng Quang khẽ cười khẩy: “Cảm thấy muội bỗng nhiên trở nên thông minh.”
Thư Tửu liếc hắn một cái, không tiếp lời, chỉ cảm thấy trong lòng còn nhiều điều chưa nói hết, cứ nghẹn lại rất khó chịu, nên lại nói tiếp: “Hơn nữa, huynh là Đồng Quang, tôn chủ của Côn Luân. Yêu thương thiên hạ là tôn chỉ và phong cách hành sự nhất quán của huynh mà.”
“Ồ? Am hiểu ta đến thế cơ à?” Đồng Quang vẫn giữ vẻ trêu chọc.
“Chúng ta còn phải đi chung một chặng đường dài, không hiểu không được. Có điều huynh lại ít nói quá, nên ta đành phải đi hỏi người khác.”
Từ lúc tỉnh dậy trong chiếc dù Tàn Mị, đêm nay là đêm khiến hắn cảm thấy vui vẻ nhất. Mọi cố gắng trên đường này đều không uổng phí, hắn cũng không nhìn nhầm người.
Hắn lại hỏi: “Thế muội có từng nghĩ tại sao ta lại đột nhiên nổi giận vào đêm nay không?”
Thư Tửu hơi ngẩn ra, thật ra nàng còn chưa kịp nghĩ sâu xa.
Đồng Quang khẽ thở dài, nói: “Bởi vì, trước kia ta chỉ đang giả vờ. Là ta cố ý kiềm chế, thật ra tính khí ta không tốt, một chút cũng không tốt.”
Đó thực sự là điều vượt ngoài dự đoán của nàng.
Trong miệng mọi người, hắn luôn là người có tâm từ bi, yêu thương chúng sinh. Hắn đi theo con đường tu tiên thành thần, mà thần thì phải yêu thương thiên hạ. Trong mắt người khác, hắn không nên có tính khí, chỉ nên dịu dàng mỉm cười giải quyết mọi việc.
Tựa như suối nước nóng trong núi giữa mùa đông giá lạnh, như gió xuân ấm áp.
Thế nhưng giờ đây, hắn lại nói, tất cả chỉ là giả vờ.
“Yêu thương chúng sinh, phổ độ thiên hạ là trách nhiệm của ta khi đứng trên đỉnh Côn Luân. Nếu ta muốn quyền thế mà vị trí đó mang lại, vậy thì nhất định phải từ bỏ một vài thứ. Con người mà, làm sao có thể cái gì cũng muốn được, đúng không?”
Nàng ngơ ngác gật đầu, chợt nhớ lại trước kia hắn từng kể về tuổi thơ bất hạnh của mình, con đường hắn đi cũng không phải là do bản thân chọn, mà là bị ép buộc. Đến khi có năng lực phản kháng thì cũng đã quá muộn, chỉ có thể cắn răng bước tiếp.
Giống như hắn từng nói, không ai biết cũng không ai muốn biết con đường ấy đầy rẫy gai góc, đẫm máu thế nào. Còn những khổ sở, ủy khuất mà hắn đã chịu đựng, làm sao có thể dễ dàng hóa giải? Từ nhỏ đã bị cha mẹ bỏ rơi, lại bị sư phụ xem như con cờ, không ai thương, không ai yêu, vẫn bị ép phải bước lên trên.
Hắn từng không muốn hỏi tại sao sao?
Muốn chứ.
Nhưng… hắn biết hỏi ai?
Thế nên, mọi cảm xúc đều bị hắn nuốt vào, tự mình tiêu hóa.
Thời gian trôi qua, hắn đã vô thức biến thành một “người kỳ quặc” khoác lên mình hào quang của thần minh yêu thiên hạ.
“Vì sao lại nói mình là ‘người kỳ quặc’?”
Đồng Quang ngẩng đầu nhìn trăng, ánh mắt thoáng qua ánh sáng trong trẻo của một thanh niên, “Rồi muội sẽ biết thôi, ngày sau còn dài lắm. Đi nào, đêm nay hiếm có, ta đưa muội đi vớt trăng!”
Hắn ôm lấy eo nàng, từ từ bay lên. Nàng vẫn chưa quen với việc bay lượn giữa không trung.
Thì ra, cái gọi là “vớt trăng”, chính là dùng muỗng bạc vớt trăng trên mặt hồ Kính bên ngoài cửa thành.
Đêm nay trăng tròn viên mãn, in bóng trên mặt nước gợn sóng lấp lánh, phản chiếu thành vô số vầng trăng tròn lung linh.
Dân trong thành phần lớn đều tụ tập ở phía gần tường thành, rất ít ai vượt hồ Kính, dù sao những câu chuyện được truyền lại từ đời trước vẫn còn rành rành trong tâm trí, chẳng hạn như chuyện Ngũ Độc Thú bị Tôn Chủ trấn áp ở bờ bên kia hồ.
Đó chính là nơi mà Đồng Quang dẫn theo Thư Tửu đáp xuống, phía bên kia hồ, vùng đất người ta không dám bước đến.
Thư Tửu quay đầu nhìn vùng tối đen như mực phía sau, dù đều là một màu đen, nhưng trong mắt nàng vẫn thấy rõ từng mảng sáng tối loang lổ. Theo cảm nhận của nàng, ranh giới bóng tối cách mình chỉ vài trượng, nhưng trong mắt người đứng ở bên kia hồ thì không phải như vậy.
Có người nhìn thấy hai người họ bay qua trên không, nhưng cũng chỉ thoáng qua một cái liền biến mất. Dù là kẻ gan dạ chăm chú quan sát bờ đối diện, cũng chỉ thấy hồ nước dường như dao động một chút, chớp mắt lại yên tĩnh như chưa từng có gì xảy ra.
Dĩ nhiên chẳng ai cho rằng dị thú lại tái xuất hiện, dù sao nơi này đã được Tôn Chủ Đồng Quang trấn giữ, ngay cả linh hồn của trăng cũng còn nằm trong đó, ai còn dám nghi ngờ?
Thư Tửu đưa mắt nhìn xung quanh, hỏi hắn: “Lúc ấy… huynh từng ở chỗ đó sao?”
Nàng giơ tay chỉ về bức tường thành cao chót vót bên kia hồ. Sau này, dân trong thành vì cảm tạ ân cứu giúp của hắn mà còn dựng một tấm bia nơi đó.
Đồng Quang trầm mặc một lúc, rồi quay đầu lại, khẽ cười một hơi như thở dài: “Thật ra không phải. Nơi đó là nơi hắn ngã xuống… ta thì chưa từng đứng ở đó bao giờ.”
Khoảnh khắc ấy, trước mắt Thư Tửu như hiện lên hình ảnh của thiếu niên năm xưa, hoảng sợ và tuyệt vọng; là bi thương của một người mẹ chỉ chọn lấy đứa em, bỏ rơi huynh trưởng. Từng cảnh, từng cảnh như hiện ra sống động trước mắt nàng, thậm chí cả dòng máu tuôn trào kia cũng chân thực đến kinh hoàng.
Đồng Quang chưa kịp thu hồi ánh mắt, nhưng nơi khóe mắt đã bắt lấy hình bóng nàng, liền vội đưa tay đỡ lấy, không nói một lời, chỉ dùng ánh mắt thể hiện sự lo lắng.
Thư Tửu vịn vào tay hắn đứng vững lại, hít một hơi thật sâu mới dần bình ổn. Khi nàng ngẩng đầu lên lần nữa, lại là thiếu nữ kiên cường, trấn định như thường.
“Chẳng phải nói là đến để vớt trăng sao? Bắt đầu thôi.”
Nàng ngồi xổm bên bờ hồ, không dùng muỗng bạc, mà trực tiếp đặt tay xuống nước, động tác rất chậm rãi, như đang nâng một vầng trăng từ dưới mặt hồ. Nghe tiếng reo hò vang lên từ bờ bên kia, nàng vội ngẩng đầu nhìn, động tác bất giác làm đôi tay thoát ra khỏi mặt nước.
Vầng trăng trong lòng bàn tay, lắc lư khẽ khàng rồi tan biến, chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt như sương khói.
Nàng với tay quanh quẩn khắp mặt nước nhưng chẳng thấy vầng trăng nào nữa, nếu muốn thì chỉ còn cách bước vào trong hồ.
Ngoảnh đầu lại, chỉ thấy Đồng Quang đứng giữa mặt hồ bên trái, áo trắng như ánh trăng phản chiếu lấp lánh trên làn nước, sóng nhẹ lay động thân ảnh, cuối cùng lại tụ thành một vầng trăng tròn, thậm chí còn tròn đầy và rực rỡ hơn tất cả những vầng trăng khác.
Đồng Quang khẽ nhướng cằm, gọi nàng: “Qua đây.”
Trong lòng nàng vừa mừng rỡ lại vừa kinh ngạc, bước chân như bay nhảy đến trước mặt hắn, gật đầu thật mạnh.
Lần này, vầng trăng nằm yên ổn trong lòng tay nàng.
Nàng nhẹ nhàng nâng lên, như sợ chỉ cần động mạnh một chút thôi, trăng lại tan biến.
Vầng trăng trên mặt hồ, lúc đầu còn lớn, giờ theo bàn tay nàng mà dần thu nhỏ, cuối cùng biến thành một viên đá tròn trong suốt phát ra ánh sáng trăng, lắc nhẹ có thể thấy ánh nước lấp lánh.
“Vậy… vớt trăng, thật ra là vớt đá ánh trăng?”
Đồng Quang khẽ cười: “Ai nói với muội đó là đá ánh trăng? Nó gọi là Huyền Chú, là một giống tinh linh cực kỳ… cực kỳ lười biếng.”
Vừa dứt lời, Huyền Chúc trong tay Thư Tửu đã nhảy dựng lên, thậm chí còn bật ra giọng nói: “Này! Dám bôi nhọ tộc ta sao? Chúng ta không phải tinh linh, mà là…”
“Là cái gì?” Đồng Quang uể oải hỏi, mắt khẽ lay động, ngón tay khẽ bật, Huyền Chúc lại rơi về lòng bàn tay Thư Tửu, giãy thế nào cũng không lên nổi.
Hắn một tay chắp sau lưng, quay người đi về phía bóng tối. Nhưng một khi Đồng Quang khôi phục thân phận, quanh người liền có một vòng sáng rực rỡ, lúc này còn sáng hơn cả khi nãy, xem ra tu vi của hắn đã khôi phục thêm chút ít.
Thư Tửu nắm chặt Huyền Chúc trong tay, chạy chậm theo sau.
Huyền Chúc thực sự là một kẻ lắm lời chính hiệu, suốt dọc đường đều không ngừng cãi nhau với Đồng Quang. Tất nhiên là nó nói một mình, còn Đồng Quang có tâm trạng thì mới đáp lại một câu.
Nó lải nhải cả chục lần, Thư Tửu vội lên tiếng cắt ngang: “Chúng ta đang đi đâu vậy? Trong này tối quá.”
“Ừ, đúng là hơi tối, nên mới cần nó phát huy tác dụng một chút.”
Đồng Quang nghiêng đầu, Huyền Chúc trong tiếng hét chói tai đã bị hắn ném vút lên trời, toàn thân tỏa ra ánh sáng rực rỡ đủ chiếu sáng cả một vùng rộng lớn.
Thư Tửu lần nữa sững sờ: “Thảo nào lại gọi ngươi là Huyền Chúc.”
Huyền Chúc hừ lạnh một tiếng: “Nữ nhân, bản lĩnh của ta còn nhiều lắm!”
Đồng Quang hạ giọng lạnh đi: “Nói chuyện cho tử tế.”
Huyền Chúc còn định phản bác, nhưng đột nhiên nhớ lại cảnh mình bị hắn triệu từ đáy hồ lên, vừa nãy lại bị đè đầu một lần nữa, lập tức xẹp hơi, chỉ dám âm thầm lẩm bẩm.
Dưới ánh sáng của Huyền Chúc, nàng mới nhìn rõ, nơi đây hóa ra là một khu rừng rậm rạp. Điều này quả thật kỳ lạ, bởi thành Lãm Nguyệt nằm ở phương Bắc, không phải vùng đất ấm áp gì, vậy mà lại có thảm thực vật um tùm đến vậy.
Đường rừng thì chẳng dễ đi, không chỉ lồi lõm gập ghềnh, mà còn nhiều cành cây to chắn ngang bất ngờ. Đi một lúc, Thư Tửu đã mệt đến đổ mồ hôi, còn Đồng Quang vẫn bước đi như chốn không người.
Đi được chừng nửa canh giờ, Đồng Quang cuối cùng cũng dừng lại.
Thư Tửu tụt lại một bước, chống tay vào hông, cúi người thở hổn hển.
Nàng không phải lần đầu tiên vào rừng, lần trước là ở Vô Danh Sơn của Thính Tuyết Tiểu Trúc, khi đó bị trúng khí độc trong rừng. Lần này thì nàng chẳng buồn nghĩ đến nữa, dù sao Đồng Quang cũng đang ở ngay bên cạnh, với tay là chạm tới, sợ gì chứ.
“Đến rồi.”
Thư Tửu ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc nhìn rõ cảnh vật trước mắt, nàng giật mình đến mức đứng bất động.
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 59: Vớt trăng.
10.0/10 từ 42 lượt.