Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Chương 53: Vị kia của Thần Dương cung.
85@-
Mưa rền rĩ mấy ngày cuối cùng không biết đã tạnh từ lúc nào, chỉ còn mái hiên nhỏ vẫn nhỏ từng giọt tí tách. Sau cơn mưa trời lại sáng, hơi ẩm phả ra lại càng nồng nặc hơn.
Đồng Quang từ từ mở mắt, tay hơi nâng lên xoay nhẹ một hạt chuỗi Phật đỏ rực, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Ba người đối diện không đoán nổi tâm tư của hắn. Dù sao thì Tôn chủ Đồng Quang đối với bọn họ cũng chỉ là nhân vật từng nghe danh. Về sau, nhiều năm hắn rất ít khi rời khỏi nàngn Luân, khiến những hậu bối trẻ tuổi này càng khó có cơ hội gặp mặt.
Cho nên, đây xem như là lần đầu chính thức diện kiến.
Ôn Niệm Nam vẫn cúi đầu, lưng thẳng tắp, lặng lẽ đợi Đồng Quang mở lời.
Tạ Tri An hành lễ một cái, rồi kéo Quan Nam đang đứng đờ đẫn phía trước:
“Quan Nam, hành lễ đi, Quan Nam!”
Quan Nam hất tay hắn ta ra, cúi đầu: “Quan Nam ở thành Đôn Hoàng, bái kiến Tôn Chủ.”
Giọng nói phát ra như nghiến từ kẽ răng. Đồng Quang khẽ cười một tiếng, nhún vai: “Được rồi, đứng lên đi.”
Hắn xoay người bước vào trong, đi được vài bước lại dừng lại, nghiêng đầu hỏi:
“Phải rồi, hạt xá lợi Phật này… là của ngươi sao?”
Quan Nam nhìn thấy hạt chuỗi đỏ kia ở đầu ngón tay hắn, nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Y siết chặt phần còn lại trong tay, đám chuỗi ấy mới chỉ một khắc trước còn lạnh rồi nóng bất thường. Khi cầm lên, thậm chí y cảm thấy như chúng đang… thở.
Chuỗi hạt này vẫn luôn ở bên y, còn một hạt khác thì ở chỗ Thư Tửu, nên y lập tức nghĩ liệu có phải bên Thư Tửu xảy ra chuyện.
Nhất là lần này, y không tài nào nghe được động tĩnh gì từ trong phòng, càng khiến hắn bất an.
Nhưng y chưa từng nghĩ, hạt chuỗi ấy lại đang trong tay Tôn chủ.
Y nuốt nước bọt, mới cất lời: “Không phải.”
Nghe vậy, đuôi lông mày trái của Đồng Quang nhướng cao, xoay người lại, đối diện hắn hỏi: “Không phải của ngươi?” Hắn giả bộ như đang trầm ngâm ừm, rồi tiếp: “Nhưng ta nhớ, nhiều năm trước từng gặp Sở Bạch Phong một lần, lúc ấy chẳng phải hắn đang tìm vật này sao?”
Quan Nam nghiến răng chặt, ánh mắt không rời khỏi người đang đứng bên cửa sổ, Thư Tửu đang chống cằm tựa vào khung cửa sổ, đưa tay hứng từng giọt nước rơi từ mái hiên xuống. Vừa nhìn đã biết nàng đứng ở đó đã lâu, ống tay áo ướt đẫm.
“A, ta nhớ ra rồi, hắn nói con hắn mệnh mang sát khí, cần vật có chính khí để trấn áp. May mắn thay, ta tình cờ có được một hạt…”
Quan Nam lách người chắn trước tầm mắt hắn, còn giơ chuỗi hạt lên nhìn, vừa ngắm vừa lẩm bẩm: “Ôi chao, lâu quá rồi, ta chẳng nhớ rõ đã đưa Sở Bạch Phong hạt nào nữa, hình như chính là hạt này đây.”
Sắc mặt Quan Nam lúc này đã tối sầm, không nói lời nào, chỉ vòng qua hắn bước thẳng đến bên cạnh Thư Tửu, giọng nói lại mềm mỏng khác hẳn: “Tiểu Tửu, đừng chơi nữa, ống tay áo ướt hết rồi. Nếu lát nữa cảm lạnh, thuốc đắng lắm đấy.”
Thư Tửu nghiêng đầu lên bậu cửa, thản nhiên đáp: “Không sao đâu, Đồng Quang nói ta có thể chơi.”
Nghe vậy, không khí trong phòng lập tức tĩnh lặng. Ánh mắt Ôn Niệm Nam lướt qua giữa Thư Tửu và Đồng Quang, thầm đoán quan hệ giữa hai người. Chốc lát sau, nàng ta bước tới, cúi xuống ghé tai Thư Tửu nói nhỏ điều gì đó.
Mắt Thư Tửu sáng lên, liền rụt tay lại, định lau lên váy thì Ôn Niệm Nam nhanh hơn một bước, cầm khăn tay lau khô cho nàng.
Động tác của Ôn Niệm Nam rất dịu dàng. Lúc ấy, mây tản ra, ánh mặt trời rọi vào, phủ lên hai thiếu nữ. Thư Tửu ngẩn người nhìn nàng ta, Ôn Niệm Nam cúi đầu, đôi tay Thư Tửu dần ấm lên, nơi đáy mắt nàng cũng dần ánh lên một nụ cười.
Có lẽ vở kịch đã xem xong, hoặc cũng có thể mục đích đã đạt được, Đồng Quang mời họ ngồi xuống uống trà.
Nhưng hắn là Tôn chủ Đồng Quang kia mà, thân phận của bọn họ sao có thể ngồi cùng bàn? Cả ba đều đứng yên tại chỗ, nhất là Quan Nam thì đang nghẹn một bụng tức.
Thư Tửu đã ngồi xuống, vừa múc một thìa chè ngọt thì phát hiện mấy người kia vẫn chưa động, nàng liền kéo Ôn Niệm Nam ngồi xuống cạnh mình, đối diện trực tiếp với Đồng Quang.
Ôn Niệm Nam giữ lễ độ, khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt không liếc nhìn Đồng Quang thêm lần nào, mà chỉ quay sang dặn dò Thư Tửu: “Đồ ngọt không nên ăn nhiều, dễ khiến người ta già sớm.”
Nàng ta nói rất tự nhiên, vừa nói vừa rót trà cho Thư Tửu, cười cười đẩy tới tay nàng. Dù Thư Tửu từ chối, nàng ta cũng chỉ mỉm cười lắc đầu.
Cứ như thể, nàng là tỷ tỷ của Thư Tửu vậy.
Một loạt hành động như thế khiến tiểu cô nương nhanh chóng nảy sinh cảm giác thân thiết với nàng ta.
Tạ Tri An thì đã quen với việc không được để tâm, hắn ta cũng chẳng thấy phiền. Đang tính lặng lẽ chuồn ra ngoài, ai ngờ chân trước vừa bước qua cửa, liền nghe có người gọi.
“Tạ tiểu thể tử.”
Nếu nói Đồng Quang có một danh xưng khiến người khác phải e dè, thì Tạ Tri An cũng có một cái khiến hắn ta khó chịu “ Tạ tiểu hầu gia”.
Nhưng lần này, hắn ta không trốn được, cũng chẳng thể không đáp.
Hắn ta nở nụ cười trước, quay đầu lại, lại là dáng vẻ phóng khoáng kia: “Tôn chủ, ngài gọi ta à?”
“Mời ngồi.”
Đồng Quang đẩy từng chén trà đã rót sẵn về phía bàn, chỉ hai chữ, nhưng không cho ai từ chối.
Tạ Tri An đành ngồi sát bên Quan Nam, tay dưới gầm bàn níu lấy tay áo Quan Nam như cầu cứu, đến mức sợ rằng sắp kéo rách cả vạt áo.
“Tôn chủ, cái đó, cứ gọi ta là Tạ Tri An là được rồi, cái danh xưng ban nãy… thật sự không xứng đâu.” Tạ Tri An bất đắc dĩ, chỉ đành mặt dày ngồi xuống. Trên bàn, trà vẫn yên ắng, không một gợn sóng, chỉ phản chiếu lại chiếc mũ lông trên đầu hắn ta và một chiếc dù đang mở bung.
Hắn ‘ồ’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên chiếc dù đỏ đang xoay giữa xà nhà, tốc độ không chậm, nhưng vẫn thấy rõ ở đầu mỗi nan dù treo một chiếc chuông đồng mờ mờ.
Chiếc dù này, họ đã từng thấy qua ở chỗ Thư Tửu, chỉ là chưa từng thấy trong hình dạng thế này. Những hoa văn vàng trên mặt dù lại xuất hiện cả ở mặt trong, thậm chí gần như phủ kín.
Thư Tửu vẫn cúi đầu ăn chè, ăn gần xong thì liếc sang thấy một chiếc khăn tay đưa đến bên trái, nàng tự nhiên nhận lấy lau miệng, rồi liếc nhìn chủ nhân của khăn, thầm nghĩ: Thôi vậy, người này kén chọn thế, chắc không muốn lấy lại khăn đã dơ.
“Đó là chiếc dù Tàn Mị của ta.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mọi người, lên tiếng.
“Chúng ta biết mà, chỉ là cảm thấy nó… thay đổi rồi.” Tạ Tri An đã đếm đến lần thứ năm, vẫn không xác định rõ mặt trong của dù có mấy đóa kim liên. Hắn ta vỗ vai người bên cạnh: “Quan Nam, rốt cuộc là bảy đóa hay năm vậy? Mới chớp mắt đã thay đổi rồi.”
Quan Nam nhíu mày, vô tình chạm phải ánh mắt Đồng Quang.
Đồng Quang nhếch môi, cười mà như không cười. Chốc lát, hắn thu lại ánh mắt, đưa tay về phía Thư Tửu: “Trả ta khăn tay, ta còn dùng nữa.”
Thư Tửu cúi đầu, trả khăn lại cho hắn, trong lòng vẫn nghĩ về chuyện Tạ Tri An vừa nói kim liên thay đổi. Rõ ràng nàng nhìn bao lâu vẫn chỉ có năm đóa, làm gì có bảy?
“Tạ… Tri An.” Giọng Đồng Quang lúc này lại rất vui vẻ, lời nói cũng ngập tràn ý cười: “Tiểu thúc của ngươi đến rồi.”
Nghe vậy, Tạ Tri An lập tức giật nảy mình, mặt hiện rõ vẻ hoảng hốt: “Hắn… hắn tới làm gì chứ!”
Đồng Quang ngẩng mắt nhìn ra cửa: “Chuyện này ai biết được? Hay là… ngươi tự ra hỏi hắn đi.”
Mọi người cùng nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng cửa ngoài, lại không một bóng người.
Tạ Tri An thở hắt ra một hơi nặng nề, nhỏ giọng lầm bầm đầy bất mãn: “Hừ, nói vớ vẩn. Người như Tạ Thần Dương, sao có thể đến cái tửu lâu tồi tàn chúng ta đang ở được chứ?”
Thực ra giọng hắn ta cũng không lớn, chỉ có mấy người đứng gần mới nghe thấy. Nhưng ai ngờ, sau lưng lại có người lên tiếng đáp lại.
“Người như ta là người thế nào?”
Giọng nói của người vừa đến trầm thấp, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng, như gõ thẳng vào tai Tạ Tri An, khiến hắn ta rùng mình một cái.
Quan Nam bình thản đứng dậy, cùng Ôn Niệm Nhi hành lễ: “Thần Dương vương điện hạ.”
Tạ Thần Dương đưa tay ngăn lại cánh tay của Quan Nam, đáp: “Không cần đa lễ.”
Thư Tửu là người duy nhất vẫn luôn nhìn ra cửa, nên tất nhiên thấy rõ người đàn ông phong tư xuất chúng kia đã đến từ lúc nào.
Đồng Quang gõ gõ bàn trước mặt Thư Tửu, ghé sát tai nàng: “Nhìn đến ngẩn người rồi à?”
“À, không, không có.” Nàng quay đầu đi như bị bắt quả tang, nhưng trong đầu vẫn không xua nổi gương mặt kia.
Sao lại có người đẹp đến thế? Đây chính là Tạ Thần Dương sao?
Đôi mắt y đuôi hơi xếch lên, mỗi lần nói chuyện, ánh mắt chuyển động chậm rãi, ánh nhìn ấy quét qua như trăng sáng rơi vào lòng. Mũi cao môi mỏng, trên chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ đúng chỗ.
Y mặc áo tím, tóc đen nhánh, toàn thân toát ra khí thế không ai dám xâm phạm.
Tạ Thần Dương bước vào, mang theo mùi thuốc nồng nặc. Thư Tửu cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nói ra được tại sao.
Y kéo ghế của Đồng Quang, Đồng Quang hừ một tiếng, rồi dịch ra nhường chỗ cho y.
“Tạ Tri An, lễ nghi của con học được như thế đấy à?” Tạ Thần Dương cụp mắt xuống, thổi lớp bọt trên chén trà.
Đồng Quang chống cằm một tay, thân người hơi nghiêng về phía Thư Tửu, vẻ mặt đầy hứng thú như đang xem kịch.
Tạ Tri An ngồi đối diện gần như muốn chui tọt xuống gầm bàn, lí nhí gọi một tiếng: “Tiểu thúc…”
Ánh mắt như oán giận lắm vậy.
Tạ Thần Dương khẽ “ừ” một tiếng, đặt chén trà lên bàn, liếc mắt nhìn bát canh ngọt có phần đặc biệt, cất giọng hỏi: “Trở về khi nào vậy?”
Đồng Quang vẫn cười tươi, không đáp.
Thế nhưng khí thế của Tạ Thần Dương quá mạnh, câu hỏi không đầu không đuôi này khiến người ta không biết y đang hỏi ai. Hơn nữa, cũng không có mấy người biết quan hệ giữa y và Đồng Quang thân thiết đến mức nào.
Tạ Tri An ngơ ngác ngẩng đầu, dè dặt đáp: “Con… con đâu có đi đâu đâu… tháng trước chỉ là từ chỗ lão đầu, à không, từ phụ thân trở về thôi…”
Câu trả lời lắp bắp của hắn lại khiến mấy người đang căng thẳng trong phòng thở phào nhẹ nhõm.
Quan Nam thấy vẻ mặt mơ hồ của Thư Tửu, liền truyền âm giải thích: “Thần Dương vương gia là lục hoàng tử của đương kim hoàng đế. Không phải thái tử nhưng lại là cái gai lớn nhất trong mắt thái tử. Ngài ấy văn võ song toàn, tư chất hơn người. Nếu không vì mẫu tộc quá bình thường, thì ngôi vị thái tử chưa chắc đã thuộc về ai.”
Nghe xong, trong lòng Thư Tửu chỉ vơi đi được chút nghi hoặc. Nàng nghiêng đầu nhìn Quan Nam, lặng lẽ mấp máy môi: “Tại sao lại sợ hắn?”
Quan Nam hiểu ra, chỉ cười khẽ, rồi nói: “Thần Dương vương gia không phải người dễ chơi. Thủ đoạn tàn nhẫn, nói một là một. Tạ Tri An là một kẻ lập dị trong hoàng thất, không ít lần có hành vi phóng túng, đã bị tiểu thúc này dạy dỗ không ít lần. Bây giờ hắn đã được xem là ngoan ngoãn hơn xưa rồi.”
Thư Tửu nhìn Tạ Tri An vẫn đang bị tiểu thúc của mình mắng dạy, nhìn vẻ mặt đáng thương kia, thật khó mà tưởng tượng trước kia hắn ta từng ngang ngược đến đâu.
“Câm miệng.”
Tạ Thần Dương nghe nãy giờ toàn lời vô dụng, cuối cùng cũng mở miệng ngắt lời, rồi quay đầu lại quét mắt nhìn Đồng Quang vẫn còn cười cợt: “Ngươi bị trúng độc câm à? Không biết mở miệng nói à?”
Đồng Quang trừng mắt nhìn y, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: “Không, hắn không bị.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Mưa rền rĩ mấy ngày cuối cùng không biết đã tạnh từ lúc nào, chỉ còn mái hiên nhỏ vẫn nhỏ từng giọt tí tách. Sau cơn mưa trời lại sáng, hơi ẩm phả ra lại càng nồng nặc hơn.
Đồng Quang từ từ mở mắt, tay hơi nâng lên xoay nhẹ một hạt chuỗi Phật đỏ rực, hồi lâu vẫn chưa lên tiếng.
Ba người đối diện không đoán nổi tâm tư của hắn. Dù sao thì Tôn chủ Đồng Quang đối với bọn họ cũng chỉ là nhân vật từng nghe danh. Về sau, nhiều năm hắn rất ít khi rời khỏi nàngn Luân, khiến những hậu bối trẻ tuổi này càng khó có cơ hội gặp mặt.
Cho nên, đây xem như là lần đầu chính thức diện kiến.
Ôn Niệm Nam vẫn cúi đầu, lưng thẳng tắp, lặng lẽ đợi Đồng Quang mở lời.
Tạ Tri An hành lễ một cái, rồi kéo Quan Nam đang đứng đờ đẫn phía trước:
“Quan Nam, hành lễ đi, Quan Nam!”
Quan Nam hất tay hắn ta ra, cúi đầu: “Quan Nam ở thành Đôn Hoàng, bái kiến Tôn Chủ.”
Giọng nói phát ra như nghiến từ kẽ răng. Đồng Quang khẽ cười một tiếng, nhún vai: “Được rồi, đứng lên đi.”
Hắn xoay người bước vào trong, đi được vài bước lại dừng lại, nghiêng đầu hỏi:
“Phải rồi, hạt xá lợi Phật này… là của ngươi sao?”
Quan Nam nhìn thấy hạt chuỗi đỏ kia ở đầu ngón tay hắn, nổi bật trên làn da trắng như tuyết. Y siết chặt phần còn lại trong tay, đám chuỗi ấy mới chỉ một khắc trước còn lạnh rồi nóng bất thường. Khi cầm lên, thậm chí y cảm thấy như chúng đang… thở.
Chuỗi hạt này vẫn luôn ở bên y, còn một hạt khác thì ở chỗ Thư Tửu, nên y lập tức nghĩ liệu có phải bên Thư Tửu xảy ra chuyện.
Nhất là lần này, y không tài nào nghe được động tĩnh gì từ trong phòng, càng khiến hắn bất an.
Nhưng y chưa từng nghĩ, hạt chuỗi ấy lại đang trong tay Tôn chủ.
Y nuốt nước bọt, mới cất lời: “Không phải.”
Nghe vậy, đuôi lông mày trái của Đồng Quang nhướng cao, xoay người lại, đối diện hắn hỏi: “Không phải của ngươi?” Hắn giả bộ như đang trầm ngâm ừm, rồi tiếp: “Nhưng ta nhớ, nhiều năm trước từng gặp Sở Bạch Phong một lần, lúc ấy chẳng phải hắn đang tìm vật này sao?”
Quan Nam nghiến răng chặt, ánh mắt không rời khỏi người đang đứng bên cửa sổ, Thư Tửu đang chống cằm tựa vào khung cửa sổ, đưa tay hứng từng giọt nước rơi từ mái hiên xuống. Vừa nhìn đã biết nàng đứng ở đó đã lâu, ống tay áo ướt đẫm.
“A, ta nhớ ra rồi, hắn nói con hắn mệnh mang sát khí, cần vật có chính khí để trấn áp. May mắn thay, ta tình cờ có được một hạt…”
Quan Nam lách người chắn trước tầm mắt hắn, còn giơ chuỗi hạt lên nhìn, vừa ngắm vừa lẩm bẩm: “Ôi chao, lâu quá rồi, ta chẳng nhớ rõ đã đưa Sở Bạch Phong hạt nào nữa, hình như chính là hạt này đây.”
Sắc mặt Quan Nam lúc này đã tối sầm, không nói lời nào, chỉ vòng qua hắn bước thẳng đến bên cạnh Thư Tửu, giọng nói lại mềm mỏng khác hẳn: “Tiểu Tửu, đừng chơi nữa, ống tay áo ướt hết rồi. Nếu lát nữa cảm lạnh, thuốc đắng lắm đấy.”
Thư Tửu nghiêng đầu lên bậu cửa, thản nhiên đáp: “Không sao đâu, Đồng Quang nói ta có thể chơi.”
Nghe vậy, không khí trong phòng lập tức tĩnh lặng. Ánh mắt Ôn Niệm Nam lướt qua giữa Thư Tửu và Đồng Quang, thầm đoán quan hệ giữa hai người. Chốc lát sau, nàng ta bước tới, cúi xuống ghé tai Thư Tửu nói nhỏ điều gì đó.
Mắt Thư Tửu sáng lên, liền rụt tay lại, định lau lên váy thì Ôn Niệm Nam nhanh hơn một bước, cầm khăn tay lau khô cho nàng.
Động tác của Ôn Niệm Nam rất dịu dàng. Lúc ấy, mây tản ra, ánh mặt trời rọi vào, phủ lên hai thiếu nữ. Thư Tửu ngẩn người nhìn nàng ta, Ôn Niệm Nam cúi đầu, đôi tay Thư Tửu dần ấm lên, nơi đáy mắt nàng cũng dần ánh lên một nụ cười.
Có lẽ vở kịch đã xem xong, hoặc cũng có thể mục đích đã đạt được, Đồng Quang mời họ ngồi xuống uống trà.
Nhưng hắn là Tôn chủ Đồng Quang kia mà, thân phận của bọn họ sao có thể ngồi cùng bàn? Cả ba đều đứng yên tại chỗ, nhất là Quan Nam thì đang nghẹn một bụng tức.
Thư Tửu đã ngồi xuống, vừa múc một thìa chè ngọt thì phát hiện mấy người kia vẫn chưa động, nàng liền kéo Ôn Niệm Nam ngồi xuống cạnh mình, đối diện trực tiếp với Đồng Quang.
Ôn Niệm Nam giữ lễ độ, khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt không liếc nhìn Đồng Quang thêm lần nào, mà chỉ quay sang dặn dò Thư Tửu: “Đồ ngọt không nên ăn nhiều, dễ khiến người ta già sớm.”
Nàng ta nói rất tự nhiên, vừa nói vừa rót trà cho Thư Tửu, cười cười đẩy tới tay nàng. Dù Thư Tửu từ chối, nàng ta cũng chỉ mỉm cười lắc đầu.
Cứ như thể, nàng là tỷ tỷ của Thư Tửu vậy.
Một loạt hành động như thế khiến tiểu cô nương nhanh chóng nảy sinh cảm giác thân thiết với nàng ta.
Tạ Tri An thì đã quen với việc không được để tâm, hắn ta cũng chẳng thấy phiền. Đang tính lặng lẽ chuồn ra ngoài, ai ngờ chân trước vừa bước qua cửa, liền nghe có người gọi.
“Tạ tiểu thể tử.”
Nếu nói Đồng Quang có một danh xưng khiến người khác phải e dè, thì Tạ Tri An cũng có một cái khiến hắn ta khó chịu “ Tạ tiểu hầu gia”.
Nhưng lần này, hắn ta không trốn được, cũng chẳng thể không đáp.
Hắn ta nở nụ cười trước, quay đầu lại, lại là dáng vẻ phóng khoáng kia: “Tôn chủ, ngài gọi ta à?”
“Mời ngồi.”
Đồng Quang đẩy từng chén trà đã rót sẵn về phía bàn, chỉ hai chữ, nhưng không cho ai từ chối.
Tạ Tri An đành ngồi sát bên Quan Nam, tay dưới gầm bàn níu lấy tay áo Quan Nam như cầu cứu, đến mức sợ rằng sắp kéo rách cả vạt áo.
“Tôn chủ, cái đó, cứ gọi ta là Tạ Tri An là được rồi, cái danh xưng ban nãy… thật sự không xứng đâu.” Tạ Tri An bất đắc dĩ, chỉ đành mặt dày ngồi xuống. Trên bàn, trà vẫn yên ắng, không một gợn sóng, chỉ phản chiếu lại chiếc mũ lông trên đầu hắn ta và một chiếc dù đang mở bung.
Hắn ‘ồ’ một tiếng, ngẩng đầu nhìn lên chiếc dù đỏ đang xoay giữa xà nhà, tốc độ không chậm, nhưng vẫn thấy rõ ở đầu mỗi nan dù treo một chiếc chuông đồng mờ mờ.
Chiếc dù này, họ đã từng thấy qua ở chỗ Thư Tửu, chỉ là chưa từng thấy trong hình dạng thế này. Những hoa văn vàng trên mặt dù lại xuất hiện cả ở mặt trong, thậm chí gần như phủ kín.
Thư Tửu vẫn cúi đầu ăn chè, ăn gần xong thì liếc sang thấy một chiếc khăn tay đưa đến bên trái, nàng tự nhiên nhận lấy lau miệng, rồi liếc nhìn chủ nhân của khăn, thầm nghĩ: Thôi vậy, người này kén chọn thế, chắc không muốn lấy lại khăn đã dơ.
“Đó là chiếc dù Tàn Mị của ta.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mọi người, lên tiếng.
“Chúng ta biết mà, chỉ là cảm thấy nó… thay đổi rồi.” Tạ Tri An đã đếm đến lần thứ năm, vẫn không xác định rõ mặt trong của dù có mấy đóa kim liên. Hắn ta vỗ vai người bên cạnh: “Quan Nam, rốt cuộc là bảy đóa hay năm vậy? Mới chớp mắt đã thay đổi rồi.”
Quan Nam nhíu mày, vô tình chạm phải ánh mắt Đồng Quang.
Đồng Quang nhếch môi, cười mà như không cười. Chốc lát, hắn thu lại ánh mắt, đưa tay về phía Thư Tửu: “Trả ta khăn tay, ta còn dùng nữa.”
Thư Tửu cúi đầu, trả khăn lại cho hắn, trong lòng vẫn nghĩ về chuyện Tạ Tri An vừa nói kim liên thay đổi. Rõ ràng nàng nhìn bao lâu vẫn chỉ có năm đóa, làm gì có bảy?
“Tạ… Tri An.” Giọng Đồng Quang lúc này lại rất vui vẻ, lời nói cũng ngập tràn ý cười: “Tiểu thúc của ngươi đến rồi.”
Nghe vậy, Tạ Tri An lập tức giật nảy mình, mặt hiện rõ vẻ hoảng hốt: “Hắn… hắn tới làm gì chứ!”
Đồng Quang ngẩng mắt nhìn ra cửa: “Chuyện này ai biết được? Hay là… ngươi tự ra hỏi hắn đi.”
Mọi người cùng nhìn theo ánh mắt hắn, nhưng cửa ngoài, lại không một bóng người.
Tạ Tri An thở hắt ra một hơi nặng nề, nhỏ giọng lầm bầm đầy bất mãn: “Hừ, nói vớ vẩn. Người như Tạ Thần Dương, sao có thể đến cái tửu lâu tồi tàn chúng ta đang ở được chứ?”
Thực ra giọng hắn ta cũng không lớn, chỉ có mấy người đứng gần mới nghe thấy. Nhưng ai ngờ, sau lưng lại có người lên tiếng đáp lại.
“Người như ta là người thế nào?”
Giọng nói của người vừa đến trầm thấp, từng chữ từng chữ vang lên rõ ràng, như gõ thẳng vào tai Tạ Tri An, khiến hắn ta rùng mình một cái.
Quan Nam bình thản đứng dậy, cùng Ôn Niệm Nhi hành lễ: “Thần Dương vương điện hạ.”
Tạ Thần Dương đưa tay ngăn lại cánh tay của Quan Nam, đáp: “Không cần đa lễ.”
Thư Tửu là người duy nhất vẫn luôn nhìn ra cửa, nên tất nhiên thấy rõ người đàn ông phong tư xuất chúng kia đã đến từ lúc nào.
Đồng Quang gõ gõ bàn trước mặt Thư Tửu, ghé sát tai nàng: “Nhìn đến ngẩn người rồi à?”
“À, không, không có.” Nàng quay đầu đi như bị bắt quả tang, nhưng trong đầu vẫn không xua nổi gương mặt kia.
Sao lại có người đẹp đến thế? Đây chính là Tạ Thần Dương sao?
Đôi mắt y đuôi hơi xếch lên, mỗi lần nói chuyện, ánh mắt chuyển động chậm rãi, ánh nhìn ấy quét qua như trăng sáng rơi vào lòng. Mũi cao môi mỏng, trên chóp mũi có một nốt ruồi nhỏ đúng chỗ.
Y mặc áo tím, tóc đen nhánh, toàn thân toát ra khí thế không ai dám xâm phạm.
Tạ Thần Dương bước vào, mang theo mùi thuốc nồng nặc. Thư Tửu cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng không nói ra được tại sao.
Y kéo ghế của Đồng Quang, Đồng Quang hừ một tiếng, rồi dịch ra nhường chỗ cho y.
“Tạ Tri An, lễ nghi của con học được như thế đấy à?” Tạ Thần Dương cụp mắt xuống, thổi lớp bọt trên chén trà.
Đồng Quang chống cằm một tay, thân người hơi nghiêng về phía Thư Tửu, vẻ mặt đầy hứng thú như đang xem kịch.
Tạ Tri An ngồi đối diện gần như muốn chui tọt xuống gầm bàn, lí nhí gọi một tiếng: “Tiểu thúc…”
Ánh mắt như oán giận lắm vậy.
Tạ Thần Dương khẽ “ừ” một tiếng, đặt chén trà lên bàn, liếc mắt nhìn bát canh ngọt có phần đặc biệt, cất giọng hỏi: “Trở về khi nào vậy?”
Đồng Quang vẫn cười tươi, không đáp.
Thế nhưng khí thế của Tạ Thần Dương quá mạnh, câu hỏi không đầu không đuôi này khiến người ta không biết y đang hỏi ai. Hơn nữa, cũng không có mấy người biết quan hệ giữa y và Đồng Quang thân thiết đến mức nào.
Tạ Tri An ngơ ngác ngẩng đầu, dè dặt đáp: “Con… con đâu có đi đâu đâu… tháng trước chỉ là từ chỗ lão đầu, à không, từ phụ thân trở về thôi…”
Câu trả lời lắp bắp của hắn lại khiến mấy người đang căng thẳng trong phòng thở phào nhẹ nhõm.
Quan Nam thấy vẻ mặt mơ hồ của Thư Tửu, liền truyền âm giải thích: “Thần Dương vương gia là lục hoàng tử của đương kim hoàng đế. Không phải thái tử nhưng lại là cái gai lớn nhất trong mắt thái tử. Ngài ấy văn võ song toàn, tư chất hơn người. Nếu không vì mẫu tộc quá bình thường, thì ngôi vị thái tử chưa chắc đã thuộc về ai.”
Nghe xong, trong lòng Thư Tửu chỉ vơi đi được chút nghi hoặc. Nàng nghiêng đầu nhìn Quan Nam, lặng lẽ mấp máy môi: “Tại sao lại sợ hắn?”
Quan Nam hiểu ra, chỉ cười khẽ, rồi nói: “Thần Dương vương gia không phải người dễ chơi. Thủ đoạn tàn nhẫn, nói một là một. Tạ Tri An là một kẻ lập dị trong hoàng thất, không ít lần có hành vi phóng túng, đã bị tiểu thúc này dạy dỗ không ít lần. Bây giờ hắn đã được xem là ngoan ngoãn hơn xưa rồi.”
Thư Tửu nhìn Tạ Tri An vẫn đang bị tiểu thúc của mình mắng dạy, nhìn vẻ mặt đáng thương kia, thật khó mà tưởng tượng trước kia hắn ta từng ngang ngược đến đâu.
“Câm miệng.”
Tạ Thần Dương nghe nãy giờ toàn lời vô dụng, cuối cùng cũng mở miệng ngắt lời, rồi quay đầu lại quét mắt nhìn Đồng Quang vẫn còn cười cợt: “Ngươi bị trúng độc câm à? Không biết mở miệng nói à?”
Đồng Quang trừng mắt nhìn y, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã nghe thấy một giọng nói vang lên từ phía sau: “Không, hắn không bị.”
Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Đánh giá:
Truyện Hồn Quy – Dĩ Sơn Thanh
Story
Chương 53: Vị kia của Thần Dương cung.
10.0/10 từ 42 lượt.